Sầm Ngôn Nhược tuy rất giận chuyện anh hai gạt mình nhưng khi thấy anh trai và chị Bối Bối mang rất nhiều món điểm tâm mà mình thích ăn về, ngon ngọt dỗ dành một hồi thì mới vui lên, tha thứ cho anh hai.
Dù đã ăn một chút với Quả Quả nhưng cô bé vẫn kéo Bối Bối cùng ăn với mình sau đó mới hớn hở cùng đám nhỏ ở trên thuyền lên bờ, thẳng tiến công viên Hải Dương.
Công viên rất lớn, nếu thực sự muốn chơi đủ tất cả các hạng mục thì một ngày chưa chắc đã đủ vì vậy bọn họ chỉ chọn những nơi mà các bạn nhỏ thích nhất để đi thôi.
Sầm Cảnh Duệ đã đưa Nhược Nhược đến đây hai lần rồi, những chỗ thú vị trên cơ bản là đã chơi cả rồi, lần này đến, chính xác hơn là đưa Giang Bối Bối đi chơi.
Lúc những người khác đi dạo Thủy Cung, Sầm Ngôn Nhược kéo anh trai và Giang Bối Bối đi ngồi đu quay.
Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn không đi theo ba người bởi vì Sầm phu nhân đi một lúc đã thấm mệt, vì vậy đến một quán trà lộ thiên ngồi nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút điểm tâm.
Hai đứa sao không theo anh hai với chị ba cùng đi ?
Quan Mẫn Mẫn nhìn cặp song sinh đang ngồi xuống ghế trước mặt mình hỏi.
Mẹ, uống nước trái cây nè ! Sầm Hi Duệ cầm ly nước trái cây ướp lạnh, chu đáo đưa đến tận miệng mẹ.
Sầm phu nhân ngậm ống hút uống mấy ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt phúng phính của con trai, cậu nhóc cũng nhìn lại mẹ, Ý là muốn làm hòa phải không ?
Mẹ, có muốn ăn trái cây không ? Sầm An Duệ ghim một miếng kiwi trong dĩa đưa lên.
Rõ ràng là có ý muốn xin lỗi đây mà !
Sầm phu nhân nhận lấy với vẻ kiêu ngạo, Muốn, nhưng phải đút mẹ ăn mới được.
Đút Sầm phu nhân ăn trái cây là vinh hạnh của con.
Trước giờ không thích nói nhiều nhưng hôm nay miệng Sầm An Duệ đặc biệt ngọt, rất cẩn thận đút miếng kiwi vào miệng mẹ, Ngon không ?
Còn muốn ăn dưa hấu.
Được, dưa hấu.
Còn muốn ăn gì nữa không ? Đợi Sầm phu nhân ăn xong miếng dưa, hai cậu nhóc lại nhìn sang, ân cần hỏi.
Được rồi, mẹ đại nhân đại lượng, tha thứ cho hai đứa.
Hai đứa đi chơi đu quay với các anh chị đi.
Sầm phu nhân cười híp mắt xua tay.
Được sự ân chuẩn của mẫu hậu, hai đứa nhóc lập tức nhấc chân chạy vèo đi khiến hai vệ sĩ cũng vội vàng đuổi theo.
Mà lúc này, Sầm Cảnh Duệ, Giang Bối Bối và cả Sầm Ngôn Nhược đã ngồi trên đu quay từ lâu, tận hưởng cảm giác được nâng dần lên trong không trung, xuyên qua lớp kính thủy tinh, tầm mắt càng lúc càng nhìn được xa hơn, cảnh sắc cũng càng lúc càng đẹp hơn.
Đu quay càng lên cao, nụ cười trên mặt Giang Bối Bối càng rạng rỡ hơn, bởi vì vui vẻ, bởi vì hưng phấn, càng bởi vì bên cạnh có anh vì vậy tạm thời quên mất bên cạnh còn có một bóng đèn nho nhỏ.
Quan Cảnh Duệ, xem kìa, đẹp quá! Khi đu quay lên đến điểm cao nhất thì dừng lại một chút, ở vị trí này, phong cảnh của cảng biển Victoria xinh đẹp hiện hết trong tầm mắt.
Chỉ có điều, trong mắt Sầm Cảnh Duệ lúc này, phong cảnh bên ngoài có đẹp hơn nữa cũng không bằng gương mặt rạng rỡ như hoa đào mùa xuân của cô cùng đôi môi hồng nhuận kia!
Thật sự rất mê người, mà em gái lúc này đang cầm máy quay phim cầm tay chuyên tâm quay phim, căn bản không để ý đến hai người.
Thân thể cậu vô thức nhích sát về phía cô, Giang Bối Bối nhìn gương mặt tuấn tú của cậu càng lúc càng ghé sát, thầm nói với bản thân phải ngăn hành động càn rỡ của cậu lại nhưng cô nói không nên lời, hai tay cũng không chịu nghe lời, ngược lại có chút khẩn trương nhắm mắt lại theo bản năng.
Khi môi cậu dán lên môi cô, ngay cả trái tim cũng không nghe lời, cứ đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Thời gian và không gian đều như ngừng cả lại !
Môi cậu đang dán lên môi cô nhịn không được vẽ nên một đường cong đẹp đẽ, thu hết vẻ khẩn trương và bối rối của cô trong đáy mắt, không phải chỉ hôn một cái thôi sao ? Có cần phải khẩn trương đến vậy không ?
Cậu kiên nhẫn mà tỉ mỉ hôn rất lâu lên đôi cánh môi thơm kia, nhưng như cũ, đó vẫn chỉ là một sự tiếp xúc giữa môi và môi, không hề thâm nhập.
Đu quay đã chạy hết một vòng, tận đến khi đu quay dừng lại, hai đôi môi vẫn còn dán vào nhau.
Anh hai, chị Bối Bối, hai người còn hôn chưa đủ sao ?
Chiếc máy quay cầm tay trên tay cô bé đã quay về phía hai người không biết từ lúc nào, ánh mắt tò mò nhìn qua hỏi.
Rèm mi dài của Giang Bối Bối khẽ chớp rồi từ từ mở ra, đôi ngươi mơ màng như phủ một tầng sương mù, Sầm Cảnh Duệ cũng mở mắt ra, vẫn như cũ có chút quyến luyễn không nỡ rời, ngón trỏ dịu dàng xoa lên đôi môi đã bị hôn đến càng thêm hồng nhuận ướŧ áŧ của cô.
Đi thôi, Nhược Nhược còn ở đây kìa! Cô xấu hổ hết liếc sang trái lại nhìn sang phải, chính là không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của cậu và vẻ mặt của Sầm Ngôn Nhược.
Vừa nãy bọn họ hôn nhau trong kia, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy rồi ?
Trời ạ, thật không muốn sống nữa, mất mặt quá đi !
Đi thôi.
Ngược lại với cô, Sầm Cảnh Duệ vẫn giữ vẻ bình thản, nắm tay kéo cô đứng lên.
Anh hai, chị Bối Bối, vừa nãy hai người lén lút hôn nhau đã bị em quay lại hết rồi, sau này tuyệt đối đừng ở trước mặt trẻ vị thành niên là em làm loại chuyện xấu hổ này nữa, được không ? Sầm Ngôn Nhược vừa ngoái nhìn hai người vừa nghịch ngợm nói.
Mặt Giang Bối Bối đỏ đến mức muốn bốc khói còn Sầm Cảnh Duệ chỉ mỉm cười, Được, bọn anh về phòng đóng cửa lại rồi hôn.
Em không được nhìn lén nữa đâu đấy.
Quan Cảnh Duệ, không được nói nữa.
Đáng ghét thật.
Giang Bối Bối nhịn không được đưa tay đánh cậu một cái, thực sự không dám ngẩng mặt lên nhìn mặt Sầm Ngôn Nhược.
Được, không nói nữa, chúng ta chỉ hành động thôi.
Quan Cảnh Duệ !
Cô vừa thẹn vừa giận bổ nhào về phía cậu nhưng bị Sầm Cảnh Duệ dễ dàng né ra được, thế là hai người bắt đầu một hồi trò chơi rượt đuổi.
Tiếng cười nói không lớn nhưng đầy sức sống của đôi thiếu niên thiếu nữ khiến những người xung quanh nghe thấy không khỏi ngoảnh nhìn sang sau đó mỉm cười với vẻ hiểu rõ, đúng vậy, ai mà chẳng có một thời thanh xuân chứ ?
Sầm Ngôn Nhược nhìn lại một lần những hình ảnh vừa nãy mới quay được, trong lòng cảm thán không thôi, quyết định lúc về phải chia sẻ một chút với mẹ mới được.
Tối qua khi hai người ở đài ngắm sao, bởi vì trời quá tối cộng thêm hai mẹ con đứng ở hơi xa, chỉ biết hai người có chạm môi chứ chẳng nhìn được gì khác hết.
Lần này quay được ở khoảng cách gần như vậy, góc độ và hoàn cảnh đó quả thực rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
***
Ở khu vui chơi chơi đến chiều thì những người lớn đưa đám nhỏ quay về thuyền nghỉ ngơi còn những thanh niên thì sức sống dào dạt, đương nhiên muốn tiếp tục happy.
Dĩ nhiên, Sầm Cảnh Duệ sẽ không nhập nhóm với đám bóng đèn công suất lớn kia mà dẫn Bối Bối đi chơi riêng.
Tuổi trẻ tinh lực dào dạt, hai người bàn tay to nắm bàn tay nhỏ thong dong đi dạo trên những con đường tấp nập rộn ràng của Hồng Kông, đi mãi đến khi trời tối hai tay vẫn trống trươn.
Mua sắm đối với họ mà nói hoàn toàn không hấp dẫn chút nào, điều hai người hưởng thụ, chính là cảm giác hai người trẻ tuổi mới bắt đầu nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu.
Bất kể ở đâu làm gì đều có thể cảm nhận sự ngọt ngào đó lan tỏa trong từng tế bào.
Cảm giác đó, không phải ai cũng may mắn trải nghiệm được trong thời thanh xuân tươi đẹp của mình.
Bữa tối không phải là bữa ăn thịnh soạn lãng mạn kiểu Pháp mà là những hàng quán ven những con đường về đêm càng thêm náo nhiệt của Hồng Kông.
Trong chợ đêm dù đông đến không còn chỗ chen chân nhưng Giang Bối Bối hoàn toàn không lo lắng chút nào bởi sau lưng họ lúc nào cũng có hai vệ sĩ cao to bám sát theo, càng bởi vì cánh tay rắn rỏi của Quan Cảnh Duệ lúc nào cũng che chở sau lưng cô, căn bản không ai đụng được đến một góc áo của cô.
Ăn xong hoành thánh hai người lại thẳng tiến đến một dãy hàng quán gần đó, lại nếm thử thịt xiên nướng, cá viên cà ri và rất nhiều món ăn đường phố nổi tiếng của Hồng Kông.
Sầm Cảnh Duệ trước giờ không biết sức ăn của cô lại lớn như thế, mà cũng không phải, nói sức ăn cô lớn thực sự có chút oan uổng, bởi mỗi món cô đều chỉ ăn một hai miếng, còn lại đều tươi cười dụ dỗ cậu ăn thay mình.
Ngay cả uống nước hai người cũng ngọt ngào uống chung, cô uống mấy ngụm rồi lại cười với cậu, Ngọt lắm đó !
Ừ.
Sầm Cảnh Duệ vừa đáp vừa tỉ mỉ giúp cô vén những sợi tóc rối ra sau tai.
Uống nước xong, hai người lại tiếp tục đi dạo, khi đi ngang một cửa tiệm mì cá viên, nghe mùi nước canh thơm lừng, Giang Bối Bối lại kéo tay Sầm Cảnh Duệ!
Em muốn ăn cái này.
Vừa nãy mới ăn nhiều như vậy, còn chưa tiêu hóa hết đâu.
Cậu uyển chuyển nhắc nhở, thật sự sợ cô ăn không tiêu.
Nhưng giờ em lại đói rồi.
Cô liếm liếm môi, giọng nũng nịu.
Ông chủ, cho một phần mì cá viên.
Sầm Cảnh Duệ dẫn cô đến một chiếc bàn ở trong góc ngồi xuống, giúp cô lau muỗng đũa, đổ dấm và tương ớt vào một cái chén nhỏ.
Nhìn cô ăn đến đổ đầy mồ hôi, cậu lại rút khăn giấy, tỉ mẩn giúp cô lau đi, đương nhiên, phần cô ăn không hết cũng lại do cậu giải quyết giúp.
.
/537
|