Chương 119: Cuộc chiến đầu tiên giữa hai cha con (3)
'Đến thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con.' Hắn bây giờ nhìn thấy con chó đó lăn lộn trên giường của mình thì liền cảm thấy không thoải mái, đợi lát nữa phải kêu người làm dọn dẹp, thanh trùng sạch sẽ một lần, giờ đưa tiểu tử kia và con chó ra ngoài mới là chuyện cần làm trước.
'Không cần đâu. Ở đây nói cũng vậy thôi.' Tiểu Quan tiên sinh từ trên mặt của ba mình nhìn ra được ba không thích động vật, bao gồm cả con Xù, cho nên cậu mới muốn ôm con Xù ở trên giường nói chuyện, có bản lãnh, ba cũng đuổi cả cậu ra khỏi phòng xem, xem cậu có đến chỗ ông cố tố cáo hay không.
Giờ chỗ dựa của cậu rất vững chắc, đừng tưởng có thể dễ dàng ăn hiếp!
Sầm tiên sinh thật sự phải cố gắng lắm mới đè nén được xúc động muốn ném con chó ra ngoài, đi đến sofa cách giường khoảng cách xa nhất ngồi xuống, nhìn vật nhỏ trên mặt rõ ràng lộ vẻ đắc ý kia nói, 'Nghe nói sinh nhật của con sắp tới rồi, con muốn quà gì?'
Ngay cả sinh nhật của cậu cũng chỉ là nghe nói, hoàn toàn không có chút tự giác nào của người làm cha cả, còn người cha trên danh nghĩa nào đó tuy rằng rất ít khi đến thăm câu nhưng mỗi năm đến sinh nhật cậu đều nhớ kỹ, trước khi đến sinh nhật đều thu xếp công việc qua Melbourne để chơi với cậu.
Một tháng trước ba đã nói khi đến sinh nhật sáu tuổi của cậu sẽ tặng cho cậu một máy bay điều khiển tiên tiến nhất để cậu chơi, cậu định điều khiển nó qua vịnh biển để thử nghiệm xem hiệu quả thế nào nữa.
Tiểu Quan tiên sinh chu môi, hỏi ngược lại, 'Ba nói sẽ tặng con máy bay điều khiển đời mới nhất, còn chú định tặng con cái gì?'
Người đàn ông trên sofa vốn trong lòng đã có chút tức giận, giờ lại nghe thằng nhóc trên giường gọi người khác là ba mà hắn thì lại bị xưng với cách xưng hô xa lạ là chú, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên...
'Con gọi ai là ba?' Giọng điệu lạnh lùng nhưng không giấu được lửa giận ập thẳng về phía cậu nhóc đang ngồi trên giường cộng thêm khí thế bức người khi hắn đứng lên, cho dù Quan Cảnh Duệ lớn trước tuổi đến mấy cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi, sao có thể không bị dọa sợ chứ?
Nhưng mức độ sợ hãi cũng chỉ dừng lại ở cứng người lại không dám lên tiếng mà thôi, trên mặt cũng đầy khẩn trương, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà ngoảnh sang bên cạnh, chỉ có bàn tay đang sờ đầu con Xù nhẹ run lên chứng tỏ chủ nhân nó đang sợ hãi mà thôi.
Cậu đã xưng hô như vậy gần 5 năm rồi kể từ khi biết nói, quả thực nhất thời không sửa được, cần gì phải nổi nóng với một đứa bé như cậu chứ?
Sầm Chí Quyền không ngờ mới đêm đầu tiên gần gũi với con mà hai người đã căng thẳng thế này rồi.
Hắn nhắm mắt lại, định đi qua nói với thằng bé hắn mới chính là ba của nó, sau này không được gọi sai nữa nhưng hắn mới cất bước thì người trên giường đã không ngừng lùi về phía sau khiến hắn không dám đi tiếp nữa.
Hắn thật sự không biết phải làm sao gần gũi với trẻ con, bảo hắn nói xin lỗi với một đứa nhỏ càng khiến hắn bối rối không biết nên làm sao.
Bầu không khí có chút ngưng trệ.
Lúc Quan Mẫn Mẫn đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là tình cảm thế này...
Hai cha con, một người đứng cách giường khoảng hai mét nét mặt nghiêm nghị còn người trên giường tay ôm con chó vẻ mặt khẩn trương giống như đang rất sợ bị đánh vậy...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
'Mẹ...' Tiểu Quan tiên sinh thấy mẹ thì ủy khuất kêu lên một tiếng.
'Em có thể hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?'
Sầm Chí Quyền thở ra một hơi, 'Xin lỗi, anh đến thư phòng xử lý một số chuyện trước.'
Đối mặt với tình cảnh ngượng ngùng như vậy, vị đại boss nào đó lựa chọn rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
'Hai người cãi nhau?' Quan Mẫn Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống hỏi.
'Mẹ, là chú ấy hung dữ với con.' Tiểu Quan tiên sinh bò tới tựa vào người mẹ cáo trạng.
'Ồ, anh ta hung dữ với con?' Quan tiểu thư vò đầu thằng bé, 'Nếu con không chọc anh ta, sao anh ta lại hung dữ với con?'
'Con không có.'
'Nói thử xem có chuyện gì?'
'Chú ấy không thích con ôm con Xù lên giường chơi.'
'Sau đó thì sao?' Đại boss chắc không phải không có phong độ như vậy chứ? Không thích nhiều lắm cũng chỉ bảo con đưa con chó xuống giường thôi, nhưng vừa nãy rõ ràng không chỉ có chút chuyện nhỏ đó.
'Sau đó chú ấy hỏi sinh nhật con muốn tặng quà gì?'
'Rồi sao?'
'Con nói ba muốn tặng con máy bay điều khiển từ xa, sau đó thì chú ấy tức giận!'
Vấn đề nằm ở đây rồi!
'Anh ta mới là ba của con, con ở trước mặt anh ta kêu người khác là ba, anh ta không tức giận mới lạ đó!' Ngón tay thon dài xoắn lấy lỗ tai thằng bé, 'Sự thông minh thường ngày của con đi đâu rồi? Cố tình chọc giận ba con sao?'
Quan tiểu thư thế mà nói đúng rồi! Quan Cảnh Duệ thừa nhận vừa cậu nãy nói như vậy thực sự là cố ý chọc giận ba mình.
Ai bảo lần đầu tiên gặp mặt ba hung dữ với cậu như vậy làm gì?
Thấy vẻ mặt chịu tội của con trai, Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng, 'Có phải con thực sự không thích Sầm Chí Quyền làm ba của con không?'
Nhưng cho dù không thích hơn nữa, hắn vẫn là ba ruột của thằng bé.
'Mẹ có thích chú ấy làm chồng mình không?' Tiểu Quan tiên sinh không đáp mà hỏi ngược lại.
'Cũng thích.' Trước đây cô chưa từng nghĩ có thể gả cho hắn nhưng giờ hai người gần gũi nhau không tệ, từ chỗ hắn, cô cảm nhận được cảm giác yêu đương.
Hơn nữa hai người sắp đính hôn rồi kết hôn, cho nên cô không hy vọng quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng như vậy.
'Vậy tức là mẹ thích chú ấy rồi.' Giọng tiểu Quan tiên sinh có chút rầu rĩ.
Tuy rằng cậu rất muốn mẹ tìm được một chỗ dựa tốt để mẹ làm một quý phụ phu nhân cả đời vô tư vô lự nhưng khi mẹ thật sự tìm được rồi, phải gả cho người đàn ông khác làm vợ, trong lòng cậu lại có chút không nỡ.
Giống như thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp đi vậy, cảm giác đó thực không dễ chịu chút nào.
Cậu với mẹ và con Xù mới là người một nhà, sau này còn thêm một người đàn ông nữa, hơn nữa còn là một người đàn ông muốn quản cậu, quản mẹ cậu, quản con Xù, chỉ nghĩ thôi đã...haizz...
'Nếu như mẹ nói mẹ thích anh ta, có phải con sẽ không vui không?' Quan tiểu thư thừa nhận, cô bắt đầu thích hắn rồi.
Người đàn ông như vậy, nếu có lòng đối xử tốt với một cô gái, có cô gái nào cự tuyệt cho được?
'Không vui đương nhiên có một chút nhưng con vẫn vui vì mẹ thích chú ấy.' Tiểu Quan tiên sinh nói nửa đùa nửa thật, 'Sau này mẹ không cần vì nuôi con mà làm việc vất vả nữa.'
'Ờ.' Nói tới công việc, Quan tiểu thư như nghĩ ra điều gì, 'Từ ngày mai mẹ đi làm trợ lý cho anh ta. Chuyện này chắc con biết rồi chứ?'
'Hả?' Tiểu Quan tiên sinh ngạc nhiên ngước đầu lên nhưng bởi vì dùng sức quá độ, đỉnh đầu đụng thẳng vào cằm Quan tiểu thư.
'Oa, con kích động như vậy làm gì?' Quan tiểu thư một tay xoa cằm tay kia xoa cái đầu nhỏ, 'Con đau không?'
'Chú ấy mời mẹ làm trợ lý? Mắt mù rồi sao?'
'Này, cái gì gọi là mời mẹ làm trợ lý là mắt mù?' Quan tiểu thư bắt đầu nổi nóng nhào về phía con trai.
'Vốn là mắt mù mà.'
Hai người một chó lại bắt đầu quấn vào nhau, tất cả gối trên giường đều bị ném xuống đất mà tiếng cười vui vẻ từ căn phòng không được đóng cửa truyền ra, truyền tới một gian thư phòng cũng không được đóng cửa nào đó.
Sầm tiên sinh vốn còn đang u sầu lần theo tiếng cười mà đến, lẳng lặng đứng ở bên cửa, lúc nhìn thấy căn phòng đã loạn như bị bão quét qua, huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật...
Có chút đau đầu lần nữa xoay người quay lại thư phòng.
Hai người chơi tới thở hồng hộc mới ngừng lại, căn bản không hề hay biết có người nào đó đã đi qua.
'Này, sau này đừng cố ý chọc giận anh ta nữa, được không?' Quan tiểu thư hỏi với giọng cầu hòa.
'Vậy phải xem biểu hiện của chú ấy.' Tiểu Quan tiên sinh kiêu ngạo nói.
'Chỉ cần con đừng cố chọc anh ta, anh ta vẫn rất thích con.' Quan tiểu thư đương nhiên phải giúp ông xã tương lai nói vài lời hay.
'Sao con nhìn xuôi nhìn ngược cũng không thấy chú ấy thích con vậy?'
'Con là con trai anh ta, không thích con thì thích ai đây?'
'Nể mặt mẹ, con suy nghĩ một chút.' Tiểu Quan tiên sinh xuống giường, ôm con Xù lên, 'Con đi tắm rồi đi ngủ, hai người từ từ chơi đi.'
'Chơi cái gì?' Quan tiểu thư đuổi theo sau lưng con trai.
'Mẹ ngủ chú ấy hoặc chú ấy ngủ mẹ, tùy hai người chọn, thấy vui là được.' Nói xong tiểu Quan tiên sinh co chân chạy.
Lúc Quan tiểu thư đuổi tới cửa phòng, cậu nhóc đã sập cửa gian phòng dành cho khách lại.
'Xong rồi sao?'
Sầm tiên sinh không biết từ lúc nào đã đứng ở trước cửa, hai tay vòng trước ngực nhàn nhạt hỏi.
'Ờ, xong rồi.' Quan tiểu thư cười híp mắt.
Hắn ngoắc tay với cô, ra hiệu cô đi qua.
'Gì vậy?' Cô vừa đi vừa hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này không phải nên về phòng tắm rửa, sau đó như con trai nói, chơi trò chơi không phải cô ngủ hắn thì là hắn ngủ cô sao?
Nhớ tới những lời hôm nay nói ở trên xe, tối nay chắc không có cơ hội chơi rồi, có một chút tiếc nuối nha.
Thấy cô chậm rì rì bước qua, hắn rảo bước tiến đến nắm tay cô đi về phía cầu thang.
'Đi đâu vậy?' Cô nũng nịu hỏi.
'Thì nói lúc chiều rồi, dẫn em đi chơi kích thích một chút.' Người đàn ông nghiêm túc nói.
Kích thích? Ở nhà cũng có thể chơi kích thích sao?
'Đến thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con.' Hắn bây giờ nhìn thấy con chó đó lăn lộn trên giường của mình thì liền cảm thấy không thoải mái, đợi lát nữa phải kêu người làm dọn dẹp, thanh trùng sạch sẽ một lần, giờ đưa tiểu tử kia và con chó ra ngoài mới là chuyện cần làm trước.
'Không cần đâu. Ở đây nói cũng vậy thôi.' Tiểu Quan tiên sinh từ trên mặt của ba mình nhìn ra được ba không thích động vật, bao gồm cả con Xù, cho nên cậu mới muốn ôm con Xù ở trên giường nói chuyện, có bản lãnh, ba cũng đuổi cả cậu ra khỏi phòng xem, xem cậu có đến chỗ ông cố tố cáo hay không.
Giờ chỗ dựa của cậu rất vững chắc, đừng tưởng có thể dễ dàng ăn hiếp!
Sầm tiên sinh thật sự phải cố gắng lắm mới đè nén được xúc động muốn ném con chó ra ngoài, đi đến sofa cách giường khoảng cách xa nhất ngồi xuống, nhìn vật nhỏ trên mặt rõ ràng lộ vẻ đắc ý kia nói, 'Nghe nói sinh nhật của con sắp tới rồi, con muốn quà gì?'
Ngay cả sinh nhật của cậu cũng chỉ là nghe nói, hoàn toàn không có chút tự giác nào của người làm cha cả, còn người cha trên danh nghĩa nào đó tuy rằng rất ít khi đến thăm câu nhưng mỗi năm đến sinh nhật cậu đều nhớ kỹ, trước khi đến sinh nhật đều thu xếp công việc qua Melbourne để chơi với cậu.
Một tháng trước ba đã nói khi đến sinh nhật sáu tuổi của cậu sẽ tặng cho cậu một máy bay điều khiển tiên tiến nhất để cậu chơi, cậu định điều khiển nó qua vịnh biển để thử nghiệm xem hiệu quả thế nào nữa.
Tiểu Quan tiên sinh chu môi, hỏi ngược lại, 'Ba nói sẽ tặng con máy bay điều khiển đời mới nhất, còn chú định tặng con cái gì?'
Người đàn ông trên sofa vốn trong lòng đã có chút tức giận, giờ lại nghe thằng nhóc trên giường gọi người khác là ba mà hắn thì lại bị xưng với cách xưng hô xa lạ là chú, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên...
'Con gọi ai là ba?' Giọng điệu lạnh lùng nhưng không giấu được lửa giận ập thẳng về phía cậu nhóc đang ngồi trên giường cộng thêm khí thế bức người khi hắn đứng lên, cho dù Quan Cảnh Duệ lớn trước tuổi đến mấy cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi, sao có thể không bị dọa sợ chứ?
Nhưng mức độ sợ hãi cũng chỉ dừng lại ở cứng người lại không dám lên tiếng mà thôi, trên mặt cũng đầy khẩn trương, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà ngoảnh sang bên cạnh, chỉ có bàn tay đang sờ đầu con Xù nhẹ run lên chứng tỏ chủ nhân nó đang sợ hãi mà thôi.
Cậu đã xưng hô như vậy gần 5 năm rồi kể từ khi biết nói, quả thực nhất thời không sửa được, cần gì phải nổi nóng với một đứa bé như cậu chứ?
Sầm Chí Quyền không ngờ mới đêm đầu tiên gần gũi với con mà hai người đã căng thẳng thế này rồi.
Hắn nhắm mắt lại, định đi qua nói với thằng bé hắn mới chính là ba của nó, sau này không được gọi sai nữa nhưng hắn mới cất bước thì người trên giường đã không ngừng lùi về phía sau khiến hắn không dám đi tiếp nữa.
Hắn thật sự không biết phải làm sao gần gũi với trẻ con, bảo hắn nói xin lỗi với một đứa nhỏ càng khiến hắn bối rối không biết nên làm sao.
Bầu không khí có chút ngưng trệ.
Lúc Quan Mẫn Mẫn đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là tình cảm thế này...
Hai cha con, một người đứng cách giường khoảng hai mét nét mặt nghiêm nghị còn người trên giường tay ôm con chó vẻ mặt khẩn trương giống như đang rất sợ bị đánh vậy...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
'Mẹ...' Tiểu Quan tiên sinh thấy mẹ thì ủy khuất kêu lên một tiếng.
'Em có thể hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?'
Sầm Chí Quyền thở ra một hơi, 'Xin lỗi, anh đến thư phòng xử lý một số chuyện trước.'
Đối mặt với tình cảnh ngượng ngùng như vậy, vị đại boss nào đó lựa chọn rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
'Hai người cãi nhau?' Quan Mẫn Mẫn đi đến bên giường ngồi xuống hỏi.
'Mẹ, là chú ấy hung dữ với con.' Tiểu Quan tiên sinh bò tới tựa vào người mẹ cáo trạng.
'Ồ, anh ta hung dữ với con?' Quan tiểu thư vò đầu thằng bé, 'Nếu con không chọc anh ta, sao anh ta lại hung dữ với con?'
'Con không có.'
'Nói thử xem có chuyện gì?'
'Chú ấy không thích con ôm con Xù lên giường chơi.'
'Sau đó thì sao?' Đại boss chắc không phải không có phong độ như vậy chứ? Không thích nhiều lắm cũng chỉ bảo con đưa con chó xuống giường thôi, nhưng vừa nãy rõ ràng không chỉ có chút chuyện nhỏ đó.
'Sau đó chú ấy hỏi sinh nhật con muốn tặng quà gì?'
'Rồi sao?'
'Con nói ba muốn tặng con máy bay điều khiển từ xa, sau đó thì chú ấy tức giận!'
Vấn đề nằm ở đây rồi!
'Anh ta mới là ba của con, con ở trước mặt anh ta kêu người khác là ba, anh ta không tức giận mới lạ đó!' Ngón tay thon dài xoắn lấy lỗ tai thằng bé, 'Sự thông minh thường ngày của con đi đâu rồi? Cố tình chọc giận ba con sao?'
Quan tiểu thư thế mà nói đúng rồi! Quan Cảnh Duệ thừa nhận vừa cậu nãy nói như vậy thực sự là cố ý chọc giận ba mình.
Ai bảo lần đầu tiên gặp mặt ba hung dữ với cậu như vậy làm gì?
Thấy vẻ mặt chịu tội của con trai, Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng, 'Có phải con thực sự không thích Sầm Chí Quyền làm ba của con không?'
Nhưng cho dù không thích hơn nữa, hắn vẫn là ba ruột của thằng bé.
'Mẹ có thích chú ấy làm chồng mình không?' Tiểu Quan tiên sinh không đáp mà hỏi ngược lại.
'Cũng thích.' Trước đây cô chưa từng nghĩ có thể gả cho hắn nhưng giờ hai người gần gũi nhau không tệ, từ chỗ hắn, cô cảm nhận được cảm giác yêu đương.
Hơn nữa hai người sắp đính hôn rồi kết hôn, cho nên cô không hy vọng quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng như vậy.
'Vậy tức là mẹ thích chú ấy rồi.' Giọng tiểu Quan tiên sinh có chút rầu rĩ.
Tuy rằng cậu rất muốn mẹ tìm được một chỗ dựa tốt để mẹ làm một quý phụ phu nhân cả đời vô tư vô lự nhưng khi mẹ thật sự tìm được rồi, phải gả cho người đàn ông khác làm vợ, trong lòng cậu lại có chút không nỡ.
Giống như thứ vốn thuộc về mình bị người khác cướp đi vậy, cảm giác đó thực không dễ chịu chút nào.
Cậu với mẹ và con Xù mới là người một nhà, sau này còn thêm một người đàn ông nữa, hơn nữa còn là một người đàn ông muốn quản cậu, quản mẹ cậu, quản con Xù, chỉ nghĩ thôi đã...haizz...
'Nếu như mẹ nói mẹ thích anh ta, có phải con sẽ không vui không?' Quan tiểu thư thừa nhận, cô bắt đầu thích hắn rồi.
Người đàn ông như vậy, nếu có lòng đối xử tốt với một cô gái, có cô gái nào cự tuyệt cho được?
'Không vui đương nhiên có một chút nhưng con vẫn vui vì mẹ thích chú ấy.' Tiểu Quan tiên sinh nói nửa đùa nửa thật, 'Sau này mẹ không cần vì nuôi con mà làm việc vất vả nữa.'
'Ờ.' Nói tới công việc, Quan tiểu thư như nghĩ ra điều gì, 'Từ ngày mai mẹ đi làm trợ lý cho anh ta. Chuyện này chắc con biết rồi chứ?'
'Hả?' Tiểu Quan tiên sinh ngạc nhiên ngước đầu lên nhưng bởi vì dùng sức quá độ, đỉnh đầu đụng thẳng vào cằm Quan tiểu thư.
'Oa, con kích động như vậy làm gì?' Quan tiểu thư một tay xoa cằm tay kia xoa cái đầu nhỏ, 'Con đau không?'
'Chú ấy mời mẹ làm trợ lý? Mắt mù rồi sao?'
'Này, cái gì gọi là mời mẹ làm trợ lý là mắt mù?' Quan tiểu thư bắt đầu nổi nóng nhào về phía con trai.
'Vốn là mắt mù mà.'
Hai người một chó lại bắt đầu quấn vào nhau, tất cả gối trên giường đều bị ném xuống đất mà tiếng cười vui vẻ từ căn phòng không được đóng cửa truyền ra, truyền tới một gian thư phòng cũng không được đóng cửa nào đó.
Sầm tiên sinh vốn còn đang u sầu lần theo tiếng cười mà đến, lẳng lặng đứng ở bên cửa, lúc nhìn thấy căn phòng đã loạn như bị bão quét qua, huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật...
Có chút đau đầu lần nữa xoay người quay lại thư phòng.
Hai người chơi tới thở hồng hộc mới ngừng lại, căn bản không hề hay biết có người nào đó đã đi qua.
'Này, sau này đừng cố ý chọc giận anh ta nữa, được không?' Quan tiểu thư hỏi với giọng cầu hòa.
'Vậy phải xem biểu hiện của chú ấy.' Tiểu Quan tiên sinh kiêu ngạo nói.
'Chỉ cần con đừng cố chọc anh ta, anh ta vẫn rất thích con.' Quan tiểu thư đương nhiên phải giúp ông xã tương lai nói vài lời hay.
'Sao con nhìn xuôi nhìn ngược cũng không thấy chú ấy thích con vậy?'
'Con là con trai anh ta, không thích con thì thích ai đây?'
'Nể mặt mẹ, con suy nghĩ một chút.' Tiểu Quan tiên sinh xuống giường, ôm con Xù lên, 'Con đi tắm rồi đi ngủ, hai người từ từ chơi đi.'
'Chơi cái gì?' Quan tiểu thư đuổi theo sau lưng con trai.
'Mẹ ngủ chú ấy hoặc chú ấy ngủ mẹ, tùy hai người chọn, thấy vui là được.' Nói xong tiểu Quan tiên sinh co chân chạy.
Lúc Quan tiểu thư đuổi tới cửa phòng, cậu nhóc đã sập cửa gian phòng dành cho khách lại.
'Xong rồi sao?'
Sầm tiên sinh không biết từ lúc nào đã đứng ở trước cửa, hai tay vòng trước ngực nhàn nhạt hỏi.
'Ờ, xong rồi.' Quan tiểu thư cười híp mắt.
Hắn ngoắc tay với cô, ra hiệu cô đi qua.
'Gì vậy?' Cô vừa đi vừa hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này không phải nên về phòng tắm rửa, sau đó như con trai nói, chơi trò chơi không phải cô ngủ hắn thì là hắn ngủ cô sao?
Nhớ tới những lời hôm nay nói ở trên xe, tối nay chắc không có cơ hội chơi rồi, có một chút tiếc nuối nha.
Thấy cô chậm rì rì bước qua, hắn rảo bước tiến đến nắm tay cô đi về phía cầu thang.
'Đi đâu vậy?' Cô nũng nịu hỏi.
'Thì nói lúc chiều rồi, dẫn em đi chơi kích thích một chút.' Người đàn ông nghiêm túc nói.
Kích thích? Ở nhà cũng có thể chơi kích thích sao?
/516
|