Chương 133: Oan gia ngõ hẹp (1)
Một giờ trước
Quan Mẫn Mẫn và Sầm Tĩnh Di dùng xong bữa tối, trong khi chờ đợi kết toán thì cô nàng phá sản đề nghị đi dạo phố một vòng rồi mới về nhà.
'Nè, thẻ của bạn.' Quan Mẫn Mẫn rút trong túi xách ra chiếc thẻ mà dì Lâm nhờ cô chuyển giao cho cô nàng.
Sầm Tĩnh Di nhìn chiếc thẻ tín dụng thì hai mắt lập tức tỏa sáng như nhìn thấy kim cương, nghĩ cũng không nghĩ lập tức giật lấy, 'Sao tự dưng lại tốt với mình như vậy? Không quen lắm nha, chị dâu.'
Xem ra cần phải nịnh người chị dâu này một chút mới được, nói không chừng lúc nào đó anh hai vui vẻ, tự cô cũng có chỗ tốt.
'Đại tiểu thư cũng nịnh mình nha, haizz, thật hiếm có. Nhưng tấm thẻ này không phải mình cho bạn.' Quan Mẫn Mẫn cười cười nói.
'Bạn hay anh hai cho cũng như nhau thôi, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy đâu.' Đại tiểu thư hôn chụt một cái lên tấm thẻ, chuẩn bị cất vào túi xách thì câu nói của Quan tiểu thư khiến tay cô dừng lại giữa chừng, 'Cũng không phải anh hai bạn cho bạn. Là dì Lâm nhờ mình đưa cho bạn, nói là ông nội sợ bạn ở bên ngoài chết đói.'
Mới vừa nói xong, nhìn sắc mặt cứng đờ của Sầm Tĩnh Di, Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi, 'Sao vậy? Không muốn sao? Vậy cho mình được rồi.'
Không ngờ Sầm đại tiểu thư trước giờ xài tiền không run tay thực sự ném tấm thẻ trả lại cho cô, 'Mình không thèm, bạn muốn mình cho bạn cũng được.'
Động tác và giọng điệu đó thật sự là ghét bỏ cùng cực. Đây...rốt cuộc là chuyện gì?
'Nói đùa thôi mà, làm gì mà tưởng thật vậy? Đó là thẻ ông nội cho bạn, cũng không phải cho mình.' Quan Mẫn Mẫn không ngờ cô nàng này hay dỗi như vậy, thật không giống tính cách của cô nha.
'Mình không đùa. Tấm thẻ này mình không cần. Bạn giúp mình trả lại cho họ, nói với họ mình không thèm.' Sầm Tĩnh Di nhếch môi nói.
'Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn tấm thẻ bị ném trở lại trên bàn.
'Đi thôi, đi dạo phố.' Sầm Tĩnh Di cầm tờ biên nhận của nhà hàng rồi kéo bạn đứng dậy.
'Đây là thẻ ông nội cho bạn, có vấn đề gì sao?'
'Không được nhắc chuyện này với mình nữa, bằng không mình giận thật đó.' Sầm Tĩnh Di nghiêm túc cảnh cáo.
Được rồi, không nhắc thì không nhắc, Quan tiểu thư rất biết điều ngậm miệng lại.
Hai người ra khỏi nhà hàng thì tùy ý đi dạo một lúc lâu, cũng không mua gì, chẳng qua phụ nữ trước giờ đi dạo đều không có mục đích, bao giờ thấy hợp nhãn thì mới mua.
Chỉ có điều hôm nay Sầm Tĩnh Di hình như có tâm trạng gì đó, nhìn thấy gì cũng không có hứng thú.
'Này, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vẻ mặt buồn chán không vui?' Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn tùy tiện kéo cô vào một cửa hàng đá quý mới mở bên đường, hy vọng những thứ châu báu lấp lánh kia có thể khiến Sầm đại tiểu thư vui vẻ trở lại nhưng kết quả vẫn chỉ là công dã tràng.
'Không có gì. Chỉ đột nhiên cảm thấy không có hứng thú với mấy thứ này thôi.' Sầm Tĩnh Di một tay chống cằm, một tay nghịch chiếc trâm cài áo tinh xảo bằng làm hồng bảo thạch.
'Có phải bạn giận ông nội không?' Quan Mẫn Mẫn hỏi dò.
Bởi vì trước khi cô đưa tấm thẻ kia ra, bạn cô vẫn còn rất bình thường. Tuy rằng cô đã cảnh cáo là không được hỏi nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của cô, cô không khỏi lo lắng cho bạn.
Giờ cô thực sự quan tâm Tĩnh Di như một người bạn thân thiết, hơn nữa quan hệ giữa họ giờ đã gần thêm một bươc rồi, là người nhà! Cho nên cho dù Tĩnh Di tức giận, cô vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Khoảng thời gian trước cãi nhau với người nhà bỏ đi, lại bị phong tỏa hết các thẻ tín dụng, định vào giới giải trí thì không thành, mà người ra tay phong tỏa cô chính là ông nội, giờ chỉ sợ cô nàng đại tiểu thư kiêu ngạo kia trong lòng vẫn còn buồn bực ông nội mình cho nên đưa tiền cũng không muốn nhận đúng không?
'Đúng là giận ông ấy! Không muốn lấy bất cứ thứ gì của ông ấy.' Sầm Tĩnh Di thừa nhận, thuận tay đặt chiếc trâm cài áo xuống, lại cầm một chiếc khác lên nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng, 'Không xem trâm cài áo nữa, đưa sợi lắc tay kia qua cho tôi xem thử.' Đại tiểu thư nhìn về phía hai nhân viên bán hàng, hất cằm.
'Xin cô đợi một chút.' Cô bán hàng cẩn thận cất những chiếc trâm cài áo trên bàn đi.
'Ông nội không muốn bạn vào cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí là vì tốt cho bạn thôi, đừng tức giận nữa. Trở về năn nỉ ông nội vài câu, nhất định lão gia tử sẽ không tức giận với vãn bối lâu đâu.'
Tính tình của lão gia tử tuy nóng nhưng tuổi cũng lớn rồi, cảm giác cũng không đáng sợ như trước đây, nhìn xem bây giờ ông đối xử với tiểu Quan tiên sinh thế nào là biết ngay.
Chỉ cần cúi đầu với trưởng bối một chút, nào có chuyện giận dai chứ?
Sầm Tĩnh Di chống cằm thở dài một tiếng, 'Nói ra bạn cũng không hiểu.'
'Không nói làm sao mình hiểu?'
'Đừng nói chuyện của mình nữa, phiền chết đi. Chi bằng nói chuyện bạn với anh hai đi.'
'Sầm Tĩnh Di, bạn chuyển chủ đề cũng nhanh quá đó.' Quan Mẫn Mẫn đưa tay đánh cô.
Hai người ngồi trước quầy cười cười nói nói còn bên trong, hai nhân viên bán hàng lúc cất những chiếc trâm cài áo, nhìn thấy chiếc trâm làm bằng hồng bảo thạch dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng mê người, lại nhìn về phía Quan Mẫn Mẫn và Sầm Tĩnh Di đang mải nói chuyện rồi nhìn nhau như trao đổi một ánh mắt...
Nhanh nhẹn mở tủ bảo hiểm, lấy một chiếc hộp giống hệt ra, đem chiếc trâm cài áo mà Sầm Tĩnh Di vừa xem thay vào sau đó đứng lên đi về phía hai người.
'Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, vừa nãy cô không cẩn thận làm mất viên hồng bảo thạch trên chiếc trâm này rồi.' Một trong hai cô nhân viên bán hàng đẩy chiếc hộp đến trước mặt Sầm Tĩnh Di, giọng bình tĩnh nói, 'Theo quy định của công ty, cô phải mua chiếc trâm cài áo này.'
Hai cô gái đang ngồi trước quầy nói chuyện vui vẻ kia, một người trong số họ vóc người cao ráo có mái tóc xoăn dài, xinh đẹp vô cùng, là ngôi sao mới nổi trong quảng cáo của một thương hiệu nổi tiếng, họ không chỉ xem quảng cáo đó trên tivi mà có một khoảng thời gian ngắn màn hình điện tử trên bức tường đối diện cửa hàng của họ cũng có chiếu quảng cáo đó nhưng chỉ chiếu được vài ngày thì đổi mất, không ai rõ vì sao.
Còn cô gái có gương mặt thanh tú kia thì họ không biết nhưng nhìn trang phục trên người cũng biết là hàng hiệu, nhất là chiếc đồng hồ nơi cổ tay, giá của nó quả thực là trên trời.
Còn viên đá quý trên chiếc trâm cài áo này là do hai hôm trước khi họ cho một người khách khác xem, vị khách đó không biết thế nào mà lại làm cho viên đá được khảm một cách cực kỳ tinh xảo kia rơi ra, lại khéo léo gắn trở lại. Lúc đó hai cô đang bận đón những người khách khác nên cũng không để ý lắm, đến lúc giao ban với ca khác mới phát hiện.
Sơ ý làm hỏng châu báu trong tiệm, nếu như khách hàng không mua, vậy nhân viên bán hàng của ca đó phải chịu trách nhiệm. Bởi đây coi như là họ làm việc thất trách nên giám đốc tiệm không đồng ý trả hàng về cho nhà thiết kế sửa lại nhưng bắt họ theo đúng giá trị bồi thường thì cũng làm khó cực bởi vì dùng nửa năm lương của cả hai cũng không đủ bồi thường.
Cho nên, nếu như có thể nhân cơ hội này...
Hai người đang nói chuyện vui vẻ nhất thời ngớ người, nhìn chiếc trâm cài áo mà cô nhân viên bán hàng đẩy tới trước mặt.
Màu đỏ của hồng bảo thạch dưới ánh đèn càng lấp lánh động lòng người, chỉ đáng tiếc là hư hỏng nghiêm trọng của nó đã khiến nó mất hết giá trị.
Sầm Tĩnh Di nhếch môi trực tiếp phủ nhận, 'Không thể nào.' Cô căn bản chỉ cầm nó lên xem, nào dễ dàng rớt xuống như vậy được? Tưởng cô là đồ ngốc sao?
'Cô à, vừa nãy lúc tôi cầm cho cô xem, chiếc trâm này rõ ràng vẫn hoàn hảo vô khuyết mà.' Cô nhân viên bán hàng kiên trì nói.
'Vậy vừa nãy sao cô không nói mà giờ mới nói?' Quan Mẫn Mẫn cũng phản ứng. Thế nào chỉ đi xem một chút châu báu mà lại gặp chuyện như thế này? Rõ ràng là vu oan giá họa.
'Lúc tôi cho nó vào hộp mới phát hiện.'
'Phải đó, hơn nữa tiệm chúng tôi chỉ có một cây trâm cài áo này, chúng tôi không thể nào nhìn nhầm.' Cô nhân viên bán hàng còn lại cũng tiến lên giải thích.
'Cô có chứng cứ gì chứng minh nó là do tôi làm hỏng' Sầm Tĩnh Di vòng tay trước mặt nhìn hai người chằm chằm.
'Cô à, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng châu báu có danh tiếng, tuyệt không thể xảy ra chuyện vu oan giá họa khách hàng.' Cô nhân viên bán hàng hùng hổ nói.
'Rõ ràng là hai người đang vu oan giá họa còn gì.' Quan Mẫn Mẫn vươn tay về phía hai người, 'Chứng cứ đâu? Nếu như hai người đã nói không vu oan cho khách hàng, vậy lấy đoạn băng giám sát khi nãy chúng tôi xem chiếc trâm này ra đây.'
Mỗi một cửa hàng châu báu đều có hệ thống giám sát cực tiên tiến và hoàn chỉnh, vừa nãy họ chỉ mới xem mười mấy phút thôi, tin chắc là muốn lấy đoạn băng giám sát cũng không phải chuyện khó khăn gì, họ có thể đợi.
'Thực xin lỗi, chỉ có quản lý cửa hàng mới có quyền điều băng giám sát ra.
'Vậy kêu quản lý của các người tới đây!'
'Cô à, tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà gây ra tin đồn gì, đối với hình tượng của cô không tốt lắm đâu.' Một cô nhân viên bán hàng thấy họ là kẻ không dễ moi tiền, trong lòng có chút sốt ruột.
Vốn họ còn tưởng rằng với thân phận của họ như vậy, đối với chuyện nhỏ như chiếc trâm cài này chắc cũng lười phải so đo với họ nhưng không ngờ hai cô gái này không dễ lừa như vậy.
Một giờ trước
Quan Mẫn Mẫn và Sầm Tĩnh Di dùng xong bữa tối, trong khi chờ đợi kết toán thì cô nàng phá sản đề nghị đi dạo phố một vòng rồi mới về nhà.
'Nè, thẻ của bạn.' Quan Mẫn Mẫn rút trong túi xách ra chiếc thẻ mà dì Lâm nhờ cô chuyển giao cho cô nàng.
Sầm Tĩnh Di nhìn chiếc thẻ tín dụng thì hai mắt lập tức tỏa sáng như nhìn thấy kim cương, nghĩ cũng không nghĩ lập tức giật lấy, 'Sao tự dưng lại tốt với mình như vậy? Không quen lắm nha, chị dâu.'
Xem ra cần phải nịnh người chị dâu này một chút mới được, nói không chừng lúc nào đó anh hai vui vẻ, tự cô cũng có chỗ tốt.
'Đại tiểu thư cũng nịnh mình nha, haizz, thật hiếm có. Nhưng tấm thẻ này không phải mình cho bạn.' Quan Mẫn Mẫn cười cười nói.
'Bạn hay anh hai cho cũng như nhau thôi, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy đâu.' Đại tiểu thư hôn chụt một cái lên tấm thẻ, chuẩn bị cất vào túi xách thì câu nói của Quan tiểu thư khiến tay cô dừng lại giữa chừng, 'Cũng không phải anh hai bạn cho bạn. Là dì Lâm nhờ mình đưa cho bạn, nói là ông nội sợ bạn ở bên ngoài chết đói.'
Mới vừa nói xong, nhìn sắc mặt cứng đờ của Sầm Tĩnh Di, Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi, 'Sao vậy? Không muốn sao? Vậy cho mình được rồi.'
Không ngờ Sầm đại tiểu thư trước giờ xài tiền không run tay thực sự ném tấm thẻ trả lại cho cô, 'Mình không thèm, bạn muốn mình cho bạn cũng được.'
Động tác và giọng điệu đó thật sự là ghét bỏ cùng cực. Đây...rốt cuộc là chuyện gì?
'Nói đùa thôi mà, làm gì mà tưởng thật vậy? Đó là thẻ ông nội cho bạn, cũng không phải cho mình.' Quan Mẫn Mẫn không ngờ cô nàng này hay dỗi như vậy, thật không giống tính cách của cô nha.
'Mình không đùa. Tấm thẻ này mình không cần. Bạn giúp mình trả lại cho họ, nói với họ mình không thèm.' Sầm Tĩnh Di nhếch môi nói.
'Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn tấm thẻ bị ném trở lại trên bàn.
'Đi thôi, đi dạo phố.' Sầm Tĩnh Di cầm tờ biên nhận của nhà hàng rồi kéo bạn đứng dậy.
'Đây là thẻ ông nội cho bạn, có vấn đề gì sao?'
'Không được nhắc chuyện này với mình nữa, bằng không mình giận thật đó.' Sầm Tĩnh Di nghiêm túc cảnh cáo.
Được rồi, không nhắc thì không nhắc, Quan tiểu thư rất biết điều ngậm miệng lại.
Hai người ra khỏi nhà hàng thì tùy ý đi dạo một lúc lâu, cũng không mua gì, chẳng qua phụ nữ trước giờ đi dạo đều không có mục đích, bao giờ thấy hợp nhãn thì mới mua.
Chỉ có điều hôm nay Sầm Tĩnh Di hình như có tâm trạng gì đó, nhìn thấy gì cũng không có hứng thú.
'Này, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vẻ mặt buồn chán không vui?' Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn tùy tiện kéo cô vào một cửa hàng đá quý mới mở bên đường, hy vọng những thứ châu báu lấp lánh kia có thể khiến Sầm đại tiểu thư vui vẻ trở lại nhưng kết quả vẫn chỉ là công dã tràng.
'Không có gì. Chỉ đột nhiên cảm thấy không có hứng thú với mấy thứ này thôi.' Sầm Tĩnh Di một tay chống cằm, một tay nghịch chiếc trâm cài áo tinh xảo bằng làm hồng bảo thạch.
'Có phải bạn giận ông nội không?' Quan Mẫn Mẫn hỏi dò.
Bởi vì trước khi cô đưa tấm thẻ kia ra, bạn cô vẫn còn rất bình thường. Tuy rằng cô đã cảnh cáo là không được hỏi nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của cô, cô không khỏi lo lắng cho bạn.
Giờ cô thực sự quan tâm Tĩnh Di như một người bạn thân thiết, hơn nữa quan hệ giữa họ giờ đã gần thêm một bươc rồi, là người nhà! Cho nên cho dù Tĩnh Di tức giận, cô vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Khoảng thời gian trước cãi nhau với người nhà bỏ đi, lại bị phong tỏa hết các thẻ tín dụng, định vào giới giải trí thì không thành, mà người ra tay phong tỏa cô chính là ông nội, giờ chỉ sợ cô nàng đại tiểu thư kiêu ngạo kia trong lòng vẫn còn buồn bực ông nội mình cho nên đưa tiền cũng không muốn nhận đúng không?
'Đúng là giận ông ấy! Không muốn lấy bất cứ thứ gì của ông ấy.' Sầm Tĩnh Di thừa nhận, thuận tay đặt chiếc trâm cài áo xuống, lại cầm một chiếc khác lên nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng, 'Không xem trâm cài áo nữa, đưa sợi lắc tay kia qua cho tôi xem thử.' Đại tiểu thư nhìn về phía hai nhân viên bán hàng, hất cằm.
'Xin cô đợi một chút.' Cô bán hàng cẩn thận cất những chiếc trâm cài áo trên bàn đi.
'Ông nội không muốn bạn vào cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí là vì tốt cho bạn thôi, đừng tức giận nữa. Trở về năn nỉ ông nội vài câu, nhất định lão gia tử sẽ không tức giận với vãn bối lâu đâu.'
Tính tình của lão gia tử tuy nóng nhưng tuổi cũng lớn rồi, cảm giác cũng không đáng sợ như trước đây, nhìn xem bây giờ ông đối xử với tiểu Quan tiên sinh thế nào là biết ngay.
Chỉ cần cúi đầu với trưởng bối một chút, nào có chuyện giận dai chứ?
Sầm Tĩnh Di chống cằm thở dài một tiếng, 'Nói ra bạn cũng không hiểu.'
'Không nói làm sao mình hiểu?'
'Đừng nói chuyện của mình nữa, phiền chết đi. Chi bằng nói chuyện bạn với anh hai đi.'
'Sầm Tĩnh Di, bạn chuyển chủ đề cũng nhanh quá đó.' Quan Mẫn Mẫn đưa tay đánh cô.
Hai người ngồi trước quầy cười cười nói nói còn bên trong, hai nhân viên bán hàng lúc cất những chiếc trâm cài áo, nhìn thấy chiếc trâm làm bằng hồng bảo thạch dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng mê người, lại nhìn về phía Quan Mẫn Mẫn và Sầm Tĩnh Di đang mải nói chuyện rồi nhìn nhau như trao đổi một ánh mắt...
Nhanh nhẹn mở tủ bảo hiểm, lấy một chiếc hộp giống hệt ra, đem chiếc trâm cài áo mà Sầm Tĩnh Di vừa xem thay vào sau đó đứng lên đi về phía hai người.
'Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, vừa nãy cô không cẩn thận làm mất viên hồng bảo thạch trên chiếc trâm này rồi.' Một trong hai cô nhân viên bán hàng đẩy chiếc hộp đến trước mặt Sầm Tĩnh Di, giọng bình tĩnh nói, 'Theo quy định của công ty, cô phải mua chiếc trâm cài áo này.'
Hai cô gái đang ngồi trước quầy nói chuyện vui vẻ kia, một người trong số họ vóc người cao ráo có mái tóc xoăn dài, xinh đẹp vô cùng, là ngôi sao mới nổi trong quảng cáo của một thương hiệu nổi tiếng, họ không chỉ xem quảng cáo đó trên tivi mà có một khoảng thời gian ngắn màn hình điện tử trên bức tường đối diện cửa hàng của họ cũng có chiếu quảng cáo đó nhưng chỉ chiếu được vài ngày thì đổi mất, không ai rõ vì sao.
Còn cô gái có gương mặt thanh tú kia thì họ không biết nhưng nhìn trang phục trên người cũng biết là hàng hiệu, nhất là chiếc đồng hồ nơi cổ tay, giá của nó quả thực là trên trời.
Còn viên đá quý trên chiếc trâm cài áo này là do hai hôm trước khi họ cho một người khách khác xem, vị khách đó không biết thế nào mà lại làm cho viên đá được khảm một cách cực kỳ tinh xảo kia rơi ra, lại khéo léo gắn trở lại. Lúc đó hai cô đang bận đón những người khách khác nên cũng không để ý lắm, đến lúc giao ban với ca khác mới phát hiện.
Sơ ý làm hỏng châu báu trong tiệm, nếu như khách hàng không mua, vậy nhân viên bán hàng của ca đó phải chịu trách nhiệm. Bởi đây coi như là họ làm việc thất trách nên giám đốc tiệm không đồng ý trả hàng về cho nhà thiết kế sửa lại nhưng bắt họ theo đúng giá trị bồi thường thì cũng làm khó cực bởi vì dùng nửa năm lương của cả hai cũng không đủ bồi thường.
Cho nên, nếu như có thể nhân cơ hội này...
Hai người đang nói chuyện vui vẻ nhất thời ngớ người, nhìn chiếc trâm cài áo mà cô nhân viên bán hàng đẩy tới trước mặt.
Màu đỏ của hồng bảo thạch dưới ánh đèn càng lấp lánh động lòng người, chỉ đáng tiếc là hư hỏng nghiêm trọng của nó đã khiến nó mất hết giá trị.
Sầm Tĩnh Di nhếch môi trực tiếp phủ nhận, 'Không thể nào.' Cô căn bản chỉ cầm nó lên xem, nào dễ dàng rớt xuống như vậy được? Tưởng cô là đồ ngốc sao?
'Cô à, vừa nãy lúc tôi cầm cho cô xem, chiếc trâm này rõ ràng vẫn hoàn hảo vô khuyết mà.' Cô nhân viên bán hàng kiên trì nói.
'Vậy vừa nãy sao cô không nói mà giờ mới nói?' Quan Mẫn Mẫn cũng phản ứng. Thế nào chỉ đi xem một chút châu báu mà lại gặp chuyện như thế này? Rõ ràng là vu oan giá họa.
'Lúc tôi cho nó vào hộp mới phát hiện.'
'Phải đó, hơn nữa tiệm chúng tôi chỉ có một cây trâm cài áo này, chúng tôi không thể nào nhìn nhầm.' Cô nhân viên bán hàng còn lại cũng tiến lên giải thích.
'Cô có chứng cứ gì chứng minh nó là do tôi làm hỏng' Sầm Tĩnh Di vòng tay trước mặt nhìn hai người chằm chằm.
'Cô à, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng châu báu có danh tiếng, tuyệt không thể xảy ra chuyện vu oan giá họa khách hàng.' Cô nhân viên bán hàng hùng hổ nói.
'Rõ ràng là hai người đang vu oan giá họa còn gì.' Quan Mẫn Mẫn vươn tay về phía hai người, 'Chứng cứ đâu? Nếu như hai người đã nói không vu oan cho khách hàng, vậy lấy đoạn băng giám sát khi nãy chúng tôi xem chiếc trâm này ra đây.'
Mỗi một cửa hàng châu báu đều có hệ thống giám sát cực tiên tiến và hoàn chỉnh, vừa nãy họ chỉ mới xem mười mấy phút thôi, tin chắc là muốn lấy đoạn băng giám sát cũng không phải chuyện khó khăn gì, họ có thể đợi.
'Thực xin lỗi, chỉ có quản lý cửa hàng mới có quyền điều băng giám sát ra.
'Vậy kêu quản lý của các người tới đây!'
'Cô à, tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà gây ra tin đồn gì, đối với hình tượng của cô không tốt lắm đâu.' Một cô nhân viên bán hàng thấy họ là kẻ không dễ moi tiền, trong lòng có chút sốt ruột.
Vốn họ còn tưởng rằng với thân phận của họ như vậy, đối với chuyện nhỏ như chiếc trâm cài này chắc cũng lười phải so đo với họ nhưng không ngờ hai cô gái này không dễ lừa như vậy.
/516
|