Chương 154: Đến thăm nhà gái (2)
Quan Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh Sầm Chí Quyền, không mấy hào hứng đối với những chuyện mà họ nói, chỉ lo nghịch chiếc nhẫn đính hôn trên tay.
Chiếc nhẫn là hắn mang từ chuyến công tác ở Pháp vừa rồi về, cùng chiếc trên tay hắn vừa khéo là một đôi, kiểu dáng cổ điển, trong sự thanh nhã không giấu được vẻ xa hoa khiêm tốn, cô rất thích.
Đó là buổi sáng thứ hai sau khi hắn trở về, lúc thức dậy cô đã phát hiện trên tay có thêm chiếc nhẫn này, hóa ra là boss ở trong mộng cầu hôn với cô sao, cứ như vậy coi như xong chuyện.
Tuy rằng không có màn cầu hôn lãng mạn như trong tưởng tượng nhưng hắn không cho cô tháo xuống, dù sao cô cũng rất thích nó, vậy thì cứ đeo tạm trước đã.
Nhìn chán rồi, cô cầm điện thoại của hắn lên mạng xem tin tức bởi vì chủ đề mà họ nói, cô thực sự không có hứng thú.
'Lão thái gia nhà cháu lần trước có nhờ Hoàng đại sư xem ngày đính hôn, thuận tiện chọn ra mấy ngày tốt để kết hôn, xin bác trai bác gái xem qua, cảm thấy ngày nào thì tốt hơn?'
Sầm Chí Quyền cười nói. Đính hôn xong đương nhiên là kết hôn, chọn ngày trước cũng không có gì không tốt.
Đối với những tiến triển trong quan hệ của họ gần đây, hắn hài lòng vô cùng cho nên thuận tiện đề xuất chuyện này luôn.
Quan Thiệu Hiên đang uống trà, nghe vậy ngụm trà trong miệng suýt nữa thì phun ra.
Con gái nhà mình đến với Sầm Chí Quyền, ông vốn phản đối nhưng Sầm lão thái gia đích thân ra mặt, ông cũng không dám không nể mặt nhưng đính hôn là đính hôn, kết hôn lại là một chuyện khác. Mà nhà họ Sầm họ động tác cũng thật nhanh quá, còn chưa đính hôn nữa thì đã chọn luôn ngày kết hôn rồi. Đây rõ ràng ép ông không đồng ý cũng phải đồng ý đây mà!
Thật là, trong lòng vốn còn giận nhưng càng giận hơn là, ngoại trừ nén giận ra ông không làm được chuyện gì khác.
Quan Mẫn Mẫn cũng ngớ người, ngày kết hôn cũng chọn rồi sao? Nhanh như vậy! Hắn cũng không nói trước với cô, dù sao đây cũng là chuyện lớn mà.
Bởi vì nếu ngày kết hôn cũng quyết định luôn, tiếp theo đó sẽ là vô số việc cần chuẩn bị, sẽ mệt chết đi. Cô đã trải qua chuyện đó một lần rồi, đương nhiên biết.
Sầm Chí Quyền lấy một tập văn kiện ra, mấy trang trong đó đều là ngày tốt do Hoàng đại sư đã chọn, ngay cả nguyên nhân vì sao chọn ngày đó cũng được viết rất rõ ràng.
Thực ra hắn không quá chú trọng vấn đề này nhưng lão gia tử kiên trì muốn làm như vậy, hắn cũng không có cách nào, người già thường thích theo lễ nghi truyền thống như vậy.
Quan Mẫn Mẫn chồm người qua định nhìn cho rõ xem là ngày nào thì Sầm Chí Quyền đã đưa nó cho Quan Thiệu Hiên, bởi vì bàn ngày kết hôn, đương nhiên phải đưa cho cha mẹ xem trước.
Thực ra những vị trưởng bối khác trong họ đối với chuyện hôn sự giữa hai nhà Quan – Sầm không có ý kiến gì, Mẫn Thiên Vân thì đợi Quan Thiệu Hiên lên tiếng.
Trả tập văn kiện lại cho Sầm Chí Quyền, Quan Thiệu Hiên rốt cuộc cũng chịu cất lời, 'Sầm tiên sinh làm vậy không khỏi quá gấp rút rồi. Tôi chỉ hứa với lão thái gia cho hai người đính hôn trước thôi, đôi bên cần một thời gian thích ứng lẫn nhau, cũng không nói sẽ để hai người kết hôn.'
Sầm Chí Quyền chỉ cười nhìn ông, 'Giờ đã không còn là thời buổi kết hôn phải chờ cha mẹ định đoạt, ông mai bà mối se duyên nữa, tin rằng bác trai cũng không phải là người cổ hủ như vậy. Hôn nhân nói cho cùng cũng là chuyện của hai chúng cháu, bác trai chỉ cần vui vẻ là được, làm sao sẽ phản đối, đúng không?'
Sầm Chí Quyền hoàn toàn thay đổi tác phong cường thế trước kia, chỉ dùng một chiêu tám lạng bạt thiên cân thì đã khiến cho người ta không cách nào phản bác.
Quan Thiệu Hiên: '...'
Mẫn Thiên Vân: '...'
Những trưởng bối khác của nhà họ Quan: '...'
Cuối cùng, vẫn là Quan Mẫn Mẫn lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, 'Chuyện đó, hay là cứ để các trưởng bối quyết định đi!'
Ý chính là cô đồng ý kết hôn! Mà vị trưởng bối lời nói có trọng lượng nhất không ai ngoài Sầm lão thái gia! Ai dám không nể mặt ông chứ?
Câu nói của cô khiến Quan Thiệu Hiên tức đến muốn mắng người, đứa con gái bất hiếu này, lúc bảo gả thì không chịu gả còn trốn đi, lúc không muốn cho nó gả đi thì còn tự động đưa đến cửa nhà người ta! Thấy ông tức giận, Mẫn Thiên Vân vội đưa tách trà qua cho chồng, 'Uống trà, uống trà đi!'
'Thực ra cháu cũng không muốn gấp như vậy.' Sầm Chí Quyền kéo bản tay có đeo nhẫn của Quan Mẫn Mẫn đưa lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giọng gần như có chút cảm khái, 'Nhưng ông nội tuổi cũng lớn rồi, muốn tận mắt thấy cháu kết hôn sinh con, tâm nguyện này cũng dễ hiểu thôi. Huống gì con trai của chúng cháu đã lớn như vậy rồi, trong quá trình trưởng thành của con cái có cha mẹ bên cạnh vẫn tốt hơn. Nếu như tuổi của cháu với Mẫn Mẫn không cách biệt mấy, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao.'
'Chú, tuổi của chú đúng là nên kết hôn rồi!' Khó được một lần nghe boss dùng giọng khiêm tốn như vậy nói một tràng dài, Quan Mẫn Mẫn nhịn không được lên tiếng trêu.
Chỉ có điều...
'Mẫn Mẫn, con gọi nó là gì?' Quan Thiệu Hiên suýt nữa thì bị sặc nước trà, đứa con gái này, ở trước mặt nhiều người như vậy gọi đối tượng muốn kết hôn là "chú" sao?
Đây quả thực nghiêm trọng vượt qua phạm vi chịu đựng của ông!
Mà Mẫn Thiên Vân cũng không ngờ con gái mình nói năng không lựa lời đên mức này, ngượng đến mặt cũng đỏ lên.
Mà những vị trưởng bối khác của nhà họ Quan...
'Mẫn Mẫn tính còn trẻ con quá!'
'Phải đó, phải đó!'
Ngược lại Sầm Chí Quyền mặt không đổi sắc đáp, 'Gần đây cô ấy thích xem phim Hàn quốc, học người ta gọi như vậy. Văn hóa khác biệt, cứ coi như nói đùa đi.'
Cũng may đây không phải lần đầu tiên cô gọi hắn như vậy, hơn nữa mưa dầm thấm đất, nhờ cô nàng nào đó mà ít nhiều hắn cũng biết đến phim Hàn, bằng không hôm nay cũng khó mà giải thích cho suôn.
'Đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ nhà tôi cũng thích xem phim Hàn lắm, ở nhà cứ gọi lung tung cả.'
'Đúng là mấy cặp trong phim Hàn gọi người yêu mình là anh hay gì gì đó tôi không nhớ nổi.' Một bà thím tuổi ngoài 50 cũng phụ họa theo.
Sầm Chí Quyền cười cười lại nhìn về phía Quan Thiệu Hiên nãy giờ sắc mặt vẫn rất khó coi, 'Cá nhân cháu cảm thấy ngày trong tháng 11 khá tốt, còn hơn ba tháng nữa để chuẩn bị, cũng đủ rồi, bác trai bác gái cảm thấy thế nào?'
Quan Thiệu Hiên không trả lời, ông đã không nói nổi nữa rồi. Hôm nay vốn chỉ đến thăm tiện bàn chuyện đính hôn, không ngờ cuối cùng ngày kết hôn cũng đem ra thảo luận, còn chọn luôn rồi nữa, ông còn sự lựa chọn nào khác không? Rõ ràng là quyết định hết rồi, chỉ báo ông một tiếng gọi là thôi.
Mẫn Thiên Vân đối với hôn sự này không phản đối gì, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều như chồng, bà chỉ cần con gái mình vui vẻ là được.
'Nếu lão gia tử thích tháng 11, vậy cứ chọn tháng 11 được rồi, lúc đó khí hậu mát mẻ, cũng thích hợp lắm.' Dù sao đính hôn cũng đã nhận lời người ta rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, cũng không cần phải kéo lâu quá.
Ba tháng sau, cơn tức trong lòng ông chắc cũng tan đi không ít mới phải.
Cho dù Sầm Chí Quyền đã từng làm một số chuyện khiến ông không vui nhưng người ta lúc đó đúng là không có lập trường giúp đỡ nhà họ Quan, không đúng sao?
Hơn nữa, cho dù không có Sầm Chí Quyền ra tay giúp đỡ Quan Dĩ Thần thì vẫn có người khác, Quan Dĩ Thần một nước cờ này đã ấp ủ bao nhiêu năm, sớm muộn gì hai cha con cũng sẽ trở mặt thôi.
Nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng có sự trợ sức của nhà họ Sầm, nhà họ Quan còn sợ không khôi phục lại được sao? Vấn đề này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Bà không tin ông không hiểu những đạo lý này, chỉ là nỗi oán giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan mà thôi.
Thế là ngày kết hôn cứ thế định xuống, mấy vị trưởng bối trong nhà họ Quan đang bàn bạc về chuyện kết hôn thì quản gia vội vàng chạy vào báo cáo...
'Tiên sinh, phu nhân, Diệp Dao tiểu thư bị thương rồi.'
Bị thương?! Sao lại như thế?
Những người ở đó rõ ràng đều sửng sốt như nhau.
Còn Quan Mẫn Mẫn, phản ứng đầu tiên của cô là: 'Quan Cảnh Duệ thì sao?'
Vừa nãy mẹ bảo cô ra ngoài chơi với thằng bé, trong lòng cô có chút không vui với lại con trai nhà mình không có khả năng bị người khác bắt nạt, càng đừng nói là ở trong vườn hoa nhà mình cho nên cô không đi.
Nhưng khi quản gia đột nhiên vào báo tin Diệp Dao bị thương, cô bất giác nhận định nhất định có liên quan đến con trai.
'Tiểu thiếu gia còn đang ở trong vườn hoa.'
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Quan Thiệu Hiên trầm giọng hỏi, 'Đang yên đang lành sao lại bị thương?'
'Cô ấy nói bị con chó của tiểu thiếu gia cắn bị thương, còn chảy máu nữa.'
'Mau đưa đến bệnh viện xử lý. Tôi đi xem xem sự tình thế nào.' Sầm Chí Quyền nói rồi đứng dậy, Quan Mẫn Mẫn theo sát sau hắn cùng đi.
Con Xù trước giờ không cắn bậy bạ, cho dù người lạ tới gần cũng vậy, chỉ cần không tấn công nó, nó sẽ không cắn, cô gái kia chắc chắn đã làm gì con Xù nên mới như vậy.
Điểm này cô cực kỳ tin tưởng con chó mình nuôi.
Hai nhân vật chính đã đi rồi, những người khác trong phòng khách cũng lục tục theo nhau tới vườn hoa.
Nhất thời, vườn hoa náo động cả lên.
Quan Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh Sầm Chí Quyền, không mấy hào hứng đối với những chuyện mà họ nói, chỉ lo nghịch chiếc nhẫn đính hôn trên tay.
Chiếc nhẫn là hắn mang từ chuyến công tác ở Pháp vừa rồi về, cùng chiếc trên tay hắn vừa khéo là một đôi, kiểu dáng cổ điển, trong sự thanh nhã không giấu được vẻ xa hoa khiêm tốn, cô rất thích.
Đó là buổi sáng thứ hai sau khi hắn trở về, lúc thức dậy cô đã phát hiện trên tay có thêm chiếc nhẫn này, hóa ra là boss ở trong mộng cầu hôn với cô sao, cứ như vậy coi như xong chuyện.
Tuy rằng không có màn cầu hôn lãng mạn như trong tưởng tượng nhưng hắn không cho cô tháo xuống, dù sao cô cũng rất thích nó, vậy thì cứ đeo tạm trước đã.
Nhìn chán rồi, cô cầm điện thoại của hắn lên mạng xem tin tức bởi vì chủ đề mà họ nói, cô thực sự không có hứng thú.
'Lão thái gia nhà cháu lần trước có nhờ Hoàng đại sư xem ngày đính hôn, thuận tiện chọn ra mấy ngày tốt để kết hôn, xin bác trai bác gái xem qua, cảm thấy ngày nào thì tốt hơn?'
Sầm Chí Quyền cười nói. Đính hôn xong đương nhiên là kết hôn, chọn ngày trước cũng không có gì không tốt.
Đối với những tiến triển trong quan hệ của họ gần đây, hắn hài lòng vô cùng cho nên thuận tiện đề xuất chuyện này luôn.
Quan Thiệu Hiên đang uống trà, nghe vậy ngụm trà trong miệng suýt nữa thì phun ra.
Con gái nhà mình đến với Sầm Chí Quyền, ông vốn phản đối nhưng Sầm lão thái gia đích thân ra mặt, ông cũng không dám không nể mặt nhưng đính hôn là đính hôn, kết hôn lại là một chuyện khác. Mà nhà họ Sầm họ động tác cũng thật nhanh quá, còn chưa đính hôn nữa thì đã chọn luôn ngày kết hôn rồi. Đây rõ ràng ép ông không đồng ý cũng phải đồng ý đây mà!
Thật là, trong lòng vốn còn giận nhưng càng giận hơn là, ngoại trừ nén giận ra ông không làm được chuyện gì khác.
Quan Mẫn Mẫn cũng ngớ người, ngày kết hôn cũng chọn rồi sao? Nhanh như vậy! Hắn cũng không nói trước với cô, dù sao đây cũng là chuyện lớn mà.
Bởi vì nếu ngày kết hôn cũng quyết định luôn, tiếp theo đó sẽ là vô số việc cần chuẩn bị, sẽ mệt chết đi. Cô đã trải qua chuyện đó một lần rồi, đương nhiên biết.
Sầm Chí Quyền lấy một tập văn kiện ra, mấy trang trong đó đều là ngày tốt do Hoàng đại sư đã chọn, ngay cả nguyên nhân vì sao chọn ngày đó cũng được viết rất rõ ràng.
Thực ra hắn không quá chú trọng vấn đề này nhưng lão gia tử kiên trì muốn làm như vậy, hắn cũng không có cách nào, người già thường thích theo lễ nghi truyền thống như vậy.
Quan Mẫn Mẫn chồm người qua định nhìn cho rõ xem là ngày nào thì Sầm Chí Quyền đã đưa nó cho Quan Thiệu Hiên, bởi vì bàn ngày kết hôn, đương nhiên phải đưa cho cha mẹ xem trước.
Thực ra những vị trưởng bối khác trong họ đối với chuyện hôn sự giữa hai nhà Quan – Sầm không có ý kiến gì, Mẫn Thiên Vân thì đợi Quan Thiệu Hiên lên tiếng.
Trả tập văn kiện lại cho Sầm Chí Quyền, Quan Thiệu Hiên rốt cuộc cũng chịu cất lời, 'Sầm tiên sinh làm vậy không khỏi quá gấp rút rồi. Tôi chỉ hứa với lão thái gia cho hai người đính hôn trước thôi, đôi bên cần một thời gian thích ứng lẫn nhau, cũng không nói sẽ để hai người kết hôn.'
Sầm Chí Quyền chỉ cười nhìn ông, 'Giờ đã không còn là thời buổi kết hôn phải chờ cha mẹ định đoạt, ông mai bà mối se duyên nữa, tin rằng bác trai cũng không phải là người cổ hủ như vậy. Hôn nhân nói cho cùng cũng là chuyện của hai chúng cháu, bác trai chỉ cần vui vẻ là được, làm sao sẽ phản đối, đúng không?'
Sầm Chí Quyền hoàn toàn thay đổi tác phong cường thế trước kia, chỉ dùng một chiêu tám lạng bạt thiên cân thì đã khiến cho người ta không cách nào phản bác.
Quan Thiệu Hiên: '...'
Mẫn Thiên Vân: '...'
Những trưởng bối khác của nhà họ Quan: '...'
Cuối cùng, vẫn là Quan Mẫn Mẫn lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, 'Chuyện đó, hay là cứ để các trưởng bối quyết định đi!'
Ý chính là cô đồng ý kết hôn! Mà vị trưởng bối lời nói có trọng lượng nhất không ai ngoài Sầm lão thái gia! Ai dám không nể mặt ông chứ?
Câu nói của cô khiến Quan Thiệu Hiên tức đến muốn mắng người, đứa con gái bất hiếu này, lúc bảo gả thì không chịu gả còn trốn đi, lúc không muốn cho nó gả đi thì còn tự động đưa đến cửa nhà người ta! Thấy ông tức giận, Mẫn Thiên Vân vội đưa tách trà qua cho chồng, 'Uống trà, uống trà đi!'
'Thực ra cháu cũng không muốn gấp như vậy.' Sầm Chí Quyền kéo bản tay có đeo nhẫn của Quan Mẫn Mẫn đưa lên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giọng gần như có chút cảm khái, 'Nhưng ông nội tuổi cũng lớn rồi, muốn tận mắt thấy cháu kết hôn sinh con, tâm nguyện này cũng dễ hiểu thôi. Huống gì con trai của chúng cháu đã lớn như vậy rồi, trong quá trình trưởng thành của con cái có cha mẹ bên cạnh vẫn tốt hơn. Nếu như tuổi của cháu với Mẫn Mẫn không cách biệt mấy, đợi thêm mấy năm nữa cũng không sao.'
'Chú, tuổi của chú đúng là nên kết hôn rồi!' Khó được một lần nghe boss dùng giọng khiêm tốn như vậy nói một tràng dài, Quan Mẫn Mẫn nhịn không được lên tiếng trêu.
Chỉ có điều...
'Mẫn Mẫn, con gọi nó là gì?' Quan Thiệu Hiên suýt nữa thì bị sặc nước trà, đứa con gái này, ở trước mặt nhiều người như vậy gọi đối tượng muốn kết hôn là "chú" sao?
Đây quả thực nghiêm trọng vượt qua phạm vi chịu đựng của ông!
Mà Mẫn Thiên Vân cũng không ngờ con gái mình nói năng không lựa lời đên mức này, ngượng đến mặt cũng đỏ lên.
Mà những vị trưởng bối khác của nhà họ Quan...
'Mẫn Mẫn tính còn trẻ con quá!'
'Phải đó, phải đó!'
Ngược lại Sầm Chí Quyền mặt không đổi sắc đáp, 'Gần đây cô ấy thích xem phim Hàn quốc, học người ta gọi như vậy. Văn hóa khác biệt, cứ coi như nói đùa đi.'
Cũng may đây không phải lần đầu tiên cô gọi hắn như vậy, hơn nữa mưa dầm thấm đất, nhờ cô nàng nào đó mà ít nhiều hắn cũng biết đến phim Hàn, bằng không hôm nay cũng khó mà giải thích cho suôn.
'Đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ nhà tôi cũng thích xem phim Hàn lắm, ở nhà cứ gọi lung tung cả.'
'Đúng là mấy cặp trong phim Hàn gọi người yêu mình là anh hay gì gì đó tôi không nhớ nổi.' Một bà thím tuổi ngoài 50 cũng phụ họa theo.
Sầm Chí Quyền cười cười lại nhìn về phía Quan Thiệu Hiên nãy giờ sắc mặt vẫn rất khó coi, 'Cá nhân cháu cảm thấy ngày trong tháng 11 khá tốt, còn hơn ba tháng nữa để chuẩn bị, cũng đủ rồi, bác trai bác gái cảm thấy thế nào?'
Quan Thiệu Hiên không trả lời, ông đã không nói nổi nữa rồi. Hôm nay vốn chỉ đến thăm tiện bàn chuyện đính hôn, không ngờ cuối cùng ngày kết hôn cũng đem ra thảo luận, còn chọn luôn rồi nữa, ông còn sự lựa chọn nào khác không? Rõ ràng là quyết định hết rồi, chỉ báo ông một tiếng gọi là thôi.
Mẫn Thiên Vân đối với hôn sự này không phản đối gì, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều như chồng, bà chỉ cần con gái mình vui vẻ là được.
'Nếu lão gia tử thích tháng 11, vậy cứ chọn tháng 11 được rồi, lúc đó khí hậu mát mẻ, cũng thích hợp lắm.' Dù sao đính hôn cũng đã nhận lời người ta rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, cũng không cần phải kéo lâu quá.
Ba tháng sau, cơn tức trong lòng ông chắc cũng tan đi không ít mới phải.
Cho dù Sầm Chí Quyền đã từng làm một số chuyện khiến ông không vui nhưng người ta lúc đó đúng là không có lập trường giúp đỡ nhà họ Quan, không đúng sao?
Hơn nữa, cho dù không có Sầm Chí Quyền ra tay giúp đỡ Quan Dĩ Thần thì vẫn có người khác, Quan Dĩ Thần một nước cờ này đã ấp ủ bao nhiêu năm, sớm muộn gì hai cha con cũng sẽ trở mặt thôi.
Nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng có sự trợ sức của nhà họ Sầm, nhà họ Quan còn sợ không khôi phục lại được sao? Vấn đề này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Bà không tin ông không hiểu những đạo lý này, chỉ là nỗi oán giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan mà thôi.
Thế là ngày kết hôn cứ thế định xuống, mấy vị trưởng bối trong nhà họ Quan đang bàn bạc về chuyện kết hôn thì quản gia vội vàng chạy vào báo cáo...
'Tiên sinh, phu nhân, Diệp Dao tiểu thư bị thương rồi.'
Bị thương?! Sao lại như thế?
Những người ở đó rõ ràng đều sửng sốt như nhau.
Còn Quan Mẫn Mẫn, phản ứng đầu tiên của cô là: 'Quan Cảnh Duệ thì sao?'
Vừa nãy mẹ bảo cô ra ngoài chơi với thằng bé, trong lòng cô có chút không vui với lại con trai nhà mình không có khả năng bị người khác bắt nạt, càng đừng nói là ở trong vườn hoa nhà mình cho nên cô không đi.
Nhưng khi quản gia đột nhiên vào báo tin Diệp Dao bị thương, cô bất giác nhận định nhất định có liên quan đến con trai.
'Tiểu thiếu gia còn đang ở trong vườn hoa.'
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?' Quan Thiệu Hiên trầm giọng hỏi, 'Đang yên đang lành sao lại bị thương?'
'Cô ấy nói bị con chó của tiểu thiếu gia cắn bị thương, còn chảy máu nữa.'
'Mau đưa đến bệnh viện xử lý. Tôi đi xem xem sự tình thế nào.' Sầm Chí Quyền nói rồi đứng dậy, Quan Mẫn Mẫn theo sát sau hắn cùng đi.
Con Xù trước giờ không cắn bậy bạ, cho dù người lạ tới gần cũng vậy, chỉ cần không tấn công nó, nó sẽ không cắn, cô gái kia chắc chắn đã làm gì con Xù nên mới như vậy.
Điểm này cô cực kỳ tin tưởng con chó mình nuôi.
Hai nhân vật chính đã đi rồi, những người khác trong phòng khách cũng lục tục theo nhau tới vườn hoa.
Nhất thời, vườn hoa náo động cả lên.
/516
|