Chương 199: Lại bị bắt gian tại giường (4)
Sự đời, có người sảng khoái thì đương nhiên có người không thoải mái.
Diệp Dao hai giờ sáng mới về tới nhà, gần đây làm việc gì cũng không quá thuận lợi, tâm tình cô phiền chán cực kỳ, cho nên ra ngoài uống mấy ly.
Không ngờ Lý Tử Mạn về còn muộn hơn cả cô, cô tắm xong ra rót nước uống mới thấy chị mình mệt mỏi mở cửa vào nhà.
'Muộn như vậy rồi, ở lại chỗ của Sầm thiếu gia kia qua đêm không hay hơn sao? Về làm gì?'
Gần đây Lý Tử Mạn cùng cái vị Chí Viễn thiếu gia kia dính nhau cực kỳ, hệ quả là thời gian tâm sự của hai chị em cũng ít đến đáng thương, càng không cần nhắc tới mục đích ban đầu khi hai người về nước.
Xem ra chị cô đã hoàn toàn bị anh chàng phong lưu Sầm Chí Viễn kia làm cho mê đắm rồi, một lòng một dạ nghĩ đến chuyện trèo cao làm một vị thiếu phu nhân nhà họ Sầm khác.
'Sao khuya vậy rồi còn chưa ngủ?' Lý Tử Mạn đặt chìa khóa ở tủ giày, cởi đôi giày cao gót ra thay bằng dép lê rồi đi vào.
'Chị cũng biết là khuya sao?' Diệp Dao cầm ly nước bĩu môi ngồi xuống sofa.
'Có chuyện sao?' Lý Tử Mạn nhìn bộ dạng em gái giống như muốn tâm sự với mình, cô tùy ý ném túi xách lên sofa rồi ngồi xuống, 'Chị mệt lắm, có chuyện gì nói nhanh lên.'
'Giờ chị rốt cuộc đứng về phía ai chứ?' Diệp Dao bất mãn nói.
'Sao hở? Gần đây công việc tiến hành không thuận lợi sao? Không giống phong cách của em nha.' Lý Tử Mạn day day trán, thực sự có chút mệt.
'Em đã ám thị rất nhiều lần rồi, thậm chí còn cố ý đánh rơi hình của mẹ trước mặt ông ta, còn nhắc đến tên của mẹ nhưng biểu hiện của Quan Thiệu Hiên là hoàn toàn không để ý, giống như căn bản không hề biết mẹ vậy...'
Mấy ngày trước khi Diệp Hàm Quân còn chưa về Malaysia, cô thậm chí còn cố ý xin nghỉ, nói muốn cùng người mẹ đã lâu chưa về Singapore đi ăn cơm, dạo phố nhưng ông vẫn không có phản ứng gì, thậm chí khi cô nói xong còn bật ra một câu, 'Diệp Dao, cháu rốt cuộc muốn nói gì với chú?'
Lúc ban đầu đúng là Quan Thiệu Hiên đối xử với cô rất tốt, cho dù về sau ở nhà họ Quan xảy ra chuyện chó cắn người, thái độ của ông đối với cô cũng không thay đổi nhưng lúc ông hỏi cô câu này, sự tinh minh và thâm trầm khác hẳn ngày thường trên mặt ông khiến cô giật nảy mình.
Quan Thiệu Hiên người đàn ông này cũng không dễ đối phó như ban đầu cô tưởng, ngoài mặt ông đối xử với ai cũng tốt nhưng thực ra là rất vô tình, cho dù là đối xử với con cái mình cũng vậy, nhất là đối với hai anh em Quan Dĩ Thần, nếu như không cẩn thận ở trước mặt ông nhắc đến hai người này, ông tuyệt đối sẽ trở mặt, không phải cái loại ngoài mặt giận dữ không mà là cơn giận xuất phát từ nội tâm.
Hai anh em Quan Dĩ Thần cho dù là phản bội ông, đoạt lấy giang sơn họ Quan nhưng nói sao cũng là con ông, không phải sao? Giang sơn họ Quan sớm muộn gì cũng phải truyền đến đời sau để tiếp nối thôi.
Nhưng những đạo lý này hoàn toàn không dùng được trên người Quan Thiệu Hiên, ông đối với Quan Dĩ Thần thực sự là tràn đầy hận ý.
Hơn nữa những thủ đoạn ác liệt trên thương trường của ông cũng khiến người ta khiếp sợ, hoặc là trước đây thái độ tốt đẹp mà ông dành cho cô là vì muốn dò xét ý đồ của cô? Chẳng lẽ ông sớm đã hoài nghi cô rồi sao?
Nếu như quả thật là vậy, vậy người này thật sự thâm trầm khó dò. Cũng đúng đúng thôi, dù sao cũng là nhân vật phong vân lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, sao có thể không có chút tâm kế và thủ đoạn gì?
Cũng may cô không nóng vội, tất cả mọi chuyện đều tiến hành từng bước, nếu như cô thật sự hành động nông nổi, hậu quả chắc cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cô cần một thời cơ thích hợp để xoay chuyển cục diện đang cực bị động này!
'Diệp Dao...' Lý Tử Mạn nghe em gái nói xong, trấn định nhìn cô nói, 'Trước đây chị vẫn luôn rất ủng hộ cách nghĩ của em.'
Diệp Dao ngẩn người, 'Ý là sao?'
Chẳng lẽ giờ chị cô không dự định duy trì sao? Giống như Diệp Hàm Quân vậy?
Mà cô lặn lội đường xa về day để làm gì? Chỉ để nhận một phần công việc đến tháng lãnh lương thôi sao? Đùa kiểu gì vậy?
'Những chuyện của hào môn thế gia không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, bằng vào lực lượng của hai chị em mình căn bản là không vào nổi cái vòng ấy. Em nghĩ rằng nhà họ Quan bây giờ do ai chống lưng? Là nhà họ Sầm. Người nhà họ Sầm là ai căn bản không cần chị nói chắc em cũng biết. Gần đây khi chị gia nhập vào Sầm thị rồi mới xem như hiểu được sự sủng nịch và dung túng mà Sầm Chí Quyền dành cho Quan Mẫn Mẫn đã tới mức nào. Hoặc có thể nói như vầy, chỉ cần Quan Mẫn Mẫn lên tiếng, nếu như có ai dám mưu đồ chiếm nhà họ Quan, Sầm Chí Quyền chỉ cần động ngón tay cũng đủ khiến Quan thị Kiến thiết đổi chủ, nói vậy em hiểu không?'
Những chuyện nội bộ này thực ra là sau khi cô đến với Sầm Chí Viễn mới nghe được, hiện giờ người trong giới thượng lưu đều biết không chỉ Sầm Chí Quyền dung túng Quan Mẫn Mẫn mà ngay cả Sầm lão thái gia cũng xem đứa cháu đích tôn kia như hòn ngọc trong tay mà cưng chiều, ai dám không biết điều mà chọc tới họ chứ?
Diệp Dao cười lạnh một tiếng, 'Em biết chứ. Giờ chị thấy mình đã bám được vào Sầm Chí Viễn, muốn gả vào hào môn làm thiếu phu nhân rồi chứ gì? Lý Tử Mạn, có phải chị ngây thơ quá rồi không? Số hồng nhan tri kỷ của vị Chí Viễn thiếu gia ấy có đếm cũng không đếm hết, giờ anh ta chỉ chơi đùa với chị thôi, chị cảm thấy anh ta sẽ cưới mình thật sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!'
'Diệp Dao!' Bị em gái nói như vậy, Lý Tử Mạn cũng giận vô cùng, đứng bật khỏi sofa, giọng rất không tốt, 'Giờ chị với Chí Viễn là nghiêm túc quen nhau, trên công việc bọn chị cực kỳ phù hợp, ở bên ngoài cũng vậy, cho nên em không cần lo thay cho bọn chị. Những gì nên nói với em chị đã nói rồi, có muốn nghe hay không thì tùy em.'
Nói rồi Lý Tử Mạn xoay người đi về phòng mình, Diệp Dao tức giận chộp một cái gối ném về phía bóng lưng của chị mình.
Lúc này con chó nhỏ cả buổi tối chưa được ăn gì không ngừng quẩn quanh dưới chân cô quẫy cái đuôi nhỏ, đói đến nỗi kêu oang oẳng nhưng đang trong cơn tức giận, Diệp tiểu thư căn bản không có tâm tình để ý đến nó, nhấc chân đá nó văng ra rồi quay về phòng.
Đáng thương cho con chó nhỏ, đói đến nỗi đi khắp nơi tìm thức ăn! Cuối cùng vẫn là Lý Tử Mạn chịu không nổi tiếng sủa của nó, bước ra tìm một túi thức ăn cho chó đổ ra chén riêng của nó, nó mới chịu thôi.
Ngay cả một con chó cũng không chăm sóc được, còn muốn có được nhiều hơn?
Lúc đầu mình cũng đúng là ấu trĩ thật, suýt nữa thì làm bậy theo nó rồi!
Cũng may đi vào Sầm thị làm việc khiến cô tự mình hiểu rõ, khi chưa có năng lực đủ mạnh để đấu với người ta thì vẫn nên an phận một chút, tìm một chỗ dựa thích hợp còn quan trọng hơn.
Sầm Chí Viễn tuy chỉ là một giám đốc phòng PR nhưng vẫn là người họ Sầm nha.
****
Cũng tối hôm đó, Tần phu nhân ở Tuyệt Sắc chịu đả kích không nhẹ, một đường thẳng tới căn hộ của con gái, vừa mới vào cửa, biết Sầm Húc Sâm không có ở đó thì bất chấp sắc mặt không tốt của con gái mà bù lu bù loa kể về chuyện tối nay gặp phải.
'Tiểu Khiết, con rốt cuộc làm sao làm vợ người ta, làm dâu người ta vậy? Cho dù thế nào con cũng xem như con dâu trưởng trong nhà mà, sao lại thua kém cả một đứa cháu dâu chứ? Con có biết như vậy mất mặt đến cỡ nào không? Chuyện này nếu đồn ra ngoài, con bảo mẹ từ nay về sau ở trước mặt đám quý phụ phu nhân ấy làm sao ngóc đầu lên được? Con...'
'Mẹ, đủ rồi!' Tần Khiết vốn tâm tình đã phiền lắm rồi cộng thêm một tràng oán giận của người mẹ không biết trời cao đất dày của mình càng khiến lửa giận trong lòng cô bùng cháy.
'Mẹ là vì tốt cho con mà.' Căn bản không thèm để ý đến sắc mặt của Tần Khiết, Tần phu nhân cũng rất lớn tiếng làm ầm lên với con gái, 'Con cũng không nghĩ thử xem, Sầm Húc Sâm đó tuổi còn lớn hơn cả mẹ, con mà không tranh thủ sớm sinh một đứa con trai củng cố địa vị của mình, đến lúc đó lỡ ông ta có bề gì, con bị nhà họ Sầm đuổi ra ngoài lúc nào cũng không biết.'
Những lời như lửa đổ thêm dầu của mẹ khiến Tần Khiết cũng ngồi không yên nữa, cô vụt đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ về phía người mẹ vẫn huyên thuyên không ngừng của mình, 'Mẹ, mẹ nói đủ chưa? Mẹ cứ quậy chuyện lên như vậy, cho dù Sầm Húc Sâm không có bề gì thì con cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Sầm rồi.'
Nhớ tới tối đó khi ông về nhà, lúc cô đề xuất muốn sinh con thì lập tức sầm mặt đi qua phòng dành cho khách ngủ, hơn nữa còn cảnh cáo mẹ của cô mà cô, ngoại trừ phẫn hận, đau lòng ra còn lại chỉ là chết lặng, triệt để chết lặng.
Cô tưởng rằng mình có thể thuận lợi trở thành Sầm phu nhân đã là thắng lợi rồi, không ngờ chỉ là một trò cười mà thôi.
Thấy vẻ kích động của con gái, Tần phu nhân cũng giật mình, ngơ ngác nhìn con thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
'Mẹ, có phải gần đây mẹ thường lấy thân phận thông gia của nhà họ Sầm ra mà huênh hoang không? Mẹ có biết Sầm Húc Sâm còn cố tình tìm con là để con cảnh cáo mẹ đừng ở bên ngoài nói lung tung bằng không đến lúc đó cả mẹ lẫn con đều không có kết cuộc tốt. Mẹ rốt cuộc đã làm cái gì? Không phải con đã bảo mẹ đừng tìm những quý phụ phu nhân kia rồi sao? Mẹ tưởng là cái vòng giao tế thượng lưu kia dễ hòa nhập vào lắm sao? Không được đâu! Cứ tiếp tục như thế này, rất nhanh chúng ta sẽ phải quay lại cuộc sống trước đây đó, mẹ có hiểu không? Người nhà họ Sầm căn bản không thừa nhận sự tồn tại của con, người ngoài suốt ngày chỉ chờ xem con làm trò hề thôi. Con xin mẹ, sau này đàng hoàng một chút, đừng gây phiền phức cho con nữa. Chuyện của con cũng đã phiền lắm rồi!'
Tần Khiết rống hết những oán giận trong lòng mình ra xong, vô lực ngã ngồi xuống sofa, vùi mặt vào đầu gối rưng rức khóc.
Sự đời, có người sảng khoái thì đương nhiên có người không thoải mái.
Diệp Dao hai giờ sáng mới về tới nhà, gần đây làm việc gì cũng không quá thuận lợi, tâm tình cô phiền chán cực kỳ, cho nên ra ngoài uống mấy ly.
Không ngờ Lý Tử Mạn về còn muộn hơn cả cô, cô tắm xong ra rót nước uống mới thấy chị mình mệt mỏi mở cửa vào nhà.
'Muộn như vậy rồi, ở lại chỗ của Sầm thiếu gia kia qua đêm không hay hơn sao? Về làm gì?'
Gần đây Lý Tử Mạn cùng cái vị Chí Viễn thiếu gia kia dính nhau cực kỳ, hệ quả là thời gian tâm sự của hai chị em cũng ít đến đáng thương, càng không cần nhắc tới mục đích ban đầu khi hai người về nước.
Xem ra chị cô đã hoàn toàn bị anh chàng phong lưu Sầm Chí Viễn kia làm cho mê đắm rồi, một lòng một dạ nghĩ đến chuyện trèo cao làm một vị thiếu phu nhân nhà họ Sầm khác.
'Sao khuya vậy rồi còn chưa ngủ?' Lý Tử Mạn đặt chìa khóa ở tủ giày, cởi đôi giày cao gót ra thay bằng dép lê rồi đi vào.
'Chị cũng biết là khuya sao?' Diệp Dao cầm ly nước bĩu môi ngồi xuống sofa.
'Có chuyện sao?' Lý Tử Mạn nhìn bộ dạng em gái giống như muốn tâm sự với mình, cô tùy ý ném túi xách lên sofa rồi ngồi xuống, 'Chị mệt lắm, có chuyện gì nói nhanh lên.'
'Giờ chị rốt cuộc đứng về phía ai chứ?' Diệp Dao bất mãn nói.
'Sao hở? Gần đây công việc tiến hành không thuận lợi sao? Không giống phong cách của em nha.' Lý Tử Mạn day day trán, thực sự có chút mệt.
'Em đã ám thị rất nhiều lần rồi, thậm chí còn cố ý đánh rơi hình của mẹ trước mặt ông ta, còn nhắc đến tên của mẹ nhưng biểu hiện của Quan Thiệu Hiên là hoàn toàn không để ý, giống như căn bản không hề biết mẹ vậy...'
Mấy ngày trước khi Diệp Hàm Quân còn chưa về Malaysia, cô thậm chí còn cố ý xin nghỉ, nói muốn cùng người mẹ đã lâu chưa về Singapore đi ăn cơm, dạo phố nhưng ông vẫn không có phản ứng gì, thậm chí khi cô nói xong còn bật ra một câu, 'Diệp Dao, cháu rốt cuộc muốn nói gì với chú?'
Lúc ban đầu đúng là Quan Thiệu Hiên đối xử với cô rất tốt, cho dù về sau ở nhà họ Quan xảy ra chuyện chó cắn người, thái độ của ông đối với cô cũng không thay đổi nhưng lúc ông hỏi cô câu này, sự tinh minh và thâm trầm khác hẳn ngày thường trên mặt ông khiến cô giật nảy mình.
Quan Thiệu Hiên người đàn ông này cũng không dễ đối phó như ban đầu cô tưởng, ngoài mặt ông đối xử với ai cũng tốt nhưng thực ra là rất vô tình, cho dù là đối xử với con cái mình cũng vậy, nhất là đối với hai anh em Quan Dĩ Thần, nếu như không cẩn thận ở trước mặt ông nhắc đến hai người này, ông tuyệt đối sẽ trở mặt, không phải cái loại ngoài mặt giận dữ không mà là cơn giận xuất phát từ nội tâm.
Hai anh em Quan Dĩ Thần cho dù là phản bội ông, đoạt lấy giang sơn họ Quan nhưng nói sao cũng là con ông, không phải sao? Giang sơn họ Quan sớm muộn gì cũng phải truyền đến đời sau để tiếp nối thôi.
Nhưng những đạo lý này hoàn toàn không dùng được trên người Quan Thiệu Hiên, ông đối với Quan Dĩ Thần thực sự là tràn đầy hận ý.
Hơn nữa những thủ đoạn ác liệt trên thương trường của ông cũng khiến người ta khiếp sợ, hoặc là trước đây thái độ tốt đẹp mà ông dành cho cô là vì muốn dò xét ý đồ của cô? Chẳng lẽ ông sớm đã hoài nghi cô rồi sao?
Nếu như quả thật là vậy, vậy người này thật sự thâm trầm khó dò. Cũng đúng đúng thôi, dù sao cũng là nhân vật phong vân lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, sao có thể không có chút tâm kế và thủ đoạn gì?
Cũng may cô không nóng vội, tất cả mọi chuyện đều tiến hành từng bước, nếu như cô thật sự hành động nông nổi, hậu quả chắc cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cô cần một thời cơ thích hợp để xoay chuyển cục diện đang cực bị động này!
'Diệp Dao...' Lý Tử Mạn nghe em gái nói xong, trấn định nhìn cô nói, 'Trước đây chị vẫn luôn rất ủng hộ cách nghĩ của em.'
Diệp Dao ngẩn người, 'Ý là sao?'
Chẳng lẽ giờ chị cô không dự định duy trì sao? Giống như Diệp Hàm Quân vậy?
Mà cô lặn lội đường xa về day để làm gì? Chỉ để nhận một phần công việc đến tháng lãnh lương thôi sao? Đùa kiểu gì vậy?
'Những chuyện của hào môn thế gia không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, bằng vào lực lượng của hai chị em mình căn bản là không vào nổi cái vòng ấy. Em nghĩ rằng nhà họ Quan bây giờ do ai chống lưng? Là nhà họ Sầm. Người nhà họ Sầm là ai căn bản không cần chị nói chắc em cũng biết. Gần đây khi chị gia nhập vào Sầm thị rồi mới xem như hiểu được sự sủng nịch và dung túng mà Sầm Chí Quyền dành cho Quan Mẫn Mẫn đã tới mức nào. Hoặc có thể nói như vầy, chỉ cần Quan Mẫn Mẫn lên tiếng, nếu như có ai dám mưu đồ chiếm nhà họ Quan, Sầm Chí Quyền chỉ cần động ngón tay cũng đủ khiến Quan thị Kiến thiết đổi chủ, nói vậy em hiểu không?'
Những chuyện nội bộ này thực ra là sau khi cô đến với Sầm Chí Viễn mới nghe được, hiện giờ người trong giới thượng lưu đều biết không chỉ Sầm Chí Quyền dung túng Quan Mẫn Mẫn mà ngay cả Sầm lão thái gia cũng xem đứa cháu đích tôn kia như hòn ngọc trong tay mà cưng chiều, ai dám không biết điều mà chọc tới họ chứ?
Diệp Dao cười lạnh một tiếng, 'Em biết chứ. Giờ chị thấy mình đã bám được vào Sầm Chí Viễn, muốn gả vào hào môn làm thiếu phu nhân rồi chứ gì? Lý Tử Mạn, có phải chị ngây thơ quá rồi không? Số hồng nhan tri kỷ của vị Chí Viễn thiếu gia ấy có đếm cũng không đếm hết, giờ anh ta chỉ chơi đùa với chị thôi, chị cảm thấy anh ta sẽ cưới mình thật sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!'
'Diệp Dao!' Bị em gái nói như vậy, Lý Tử Mạn cũng giận vô cùng, đứng bật khỏi sofa, giọng rất không tốt, 'Giờ chị với Chí Viễn là nghiêm túc quen nhau, trên công việc bọn chị cực kỳ phù hợp, ở bên ngoài cũng vậy, cho nên em không cần lo thay cho bọn chị. Những gì nên nói với em chị đã nói rồi, có muốn nghe hay không thì tùy em.'
Nói rồi Lý Tử Mạn xoay người đi về phòng mình, Diệp Dao tức giận chộp một cái gối ném về phía bóng lưng của chị mình.
Lúc này con chó nhỏ cả buổi tối chưa được ăn gì không ngừng quẩn quanh dưới chân cô quẫy cái đuôi nhỏ, đói đến nỗi kêu oang oẳng nhưng đang trong cơn tức giận, Diệp tiểu thư căn bản không có tâm tình để ý đến nó, nhấc chân đá nó văng ra rồi quay về phòng.
Đáng thương cho con chó nhỏ, đói đến nỗi đi khắp nơi tìm thức ăn! Cuối cùng vẫn là Lý Tử Mạn chịu không nổi tiếng sủa của nó, bước ra tìm một túi thức ăn cho chó đổ ra chén riêng của nó, nó mới chịu thôi.
Ngay cả một con chó cũng không chăm sóc được, còn muốn có được nhiều hơn?
Lúc đầu mình cũng đúng là ấu trĩ thật, suýt nữa thì làm bậy theo nó rồi!
Cũng may đi vào Sầm thị làm việc khiến cô tự mình hiểu rõ, khi chưa có năng lực đủ mạnh để đấu với người ta thì vẫn nên an phận một chút, tìm một chỗ dựa thích hợp còn quan trọng hơn.
Sầm Chí Viễn tuy chỉ là một giám đốc phòng PR nhưng vẫn là người họ Sầm nha.
****
Cũng tối hôm đó, Tần phu nhân ở Tuyệt Sắc chịu đả kích không nhẹ, một đường thẳng tới căn hộ của con gái, vừa mới vào cửa, biết Sầm Húc Sâm không có ở đó thì bất chấp sắc mặt không tốt của con gái mà bù lu bù loa kể về chuyện tối nay gặp phải.
'Tiểu Khiết, con rốt cuộc làm sao làm vợ người ta, làm dâu người ta vậy? Cho dù thế nào con cũng xem như con dâu trưởng trong nhà mà, sao lại thua kém cả một đứa cháu dâu chứ? Con có biết như vậy mất mặt đến cỡ nào không? Chuyện này nếu đồn ra ngoài, con bảo mẹ từ nay về sau ở trước mặt đám quý phụ phu nhân ấy làm sao ngóc đầu lên được? Con...'
'Mẹ, đủ rồi!' Tần Khiết vốn tâm tình đã phiền lắm rồi cộng thêm một tràng oán giận của người mẹ không biết trời cao đất dày của mình càng khiến lửa giận trong lòng cô bùng cháy.
'Mẹ là vì tốt cho con mà.' Căn bản không thèm để ý đến sắc mặt của Tần Khiết, Tần phu nhân cũng rất lớn tiếng làm ầm lên với con gái, 'Con cũng không nghĩ thử xem, Sầm Húc Sâm đó tuổi còn lớn hơn cả mẹ, con mà không tranh thủ sớm sinh một đứa con trai củng cố địa vị của mình, đến lúc đó lỡ ông ta có bề gì, con bị nhà họ Sầm đuổi ra ngoài lúc nào cũng không biết.'
Những lời như lửa đổ thêm dầu của mẹ khiến Tần Khiết cũng ngồi không yên nữa, cô vụt đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ về phía người mẹ vẫn huyên thuyên không ngừng của mình, 'Mẹ, mẹ nói đủ chưa? Mẹ cứ quậy chuyện lên như vậy, cho dù Sầm Húc Sâm không có bề gì thì con cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Sầm rồi.'
Nhớ tới tối đó khi ông về nhà, lúc cô đề xuất muốn sinh con thì lập tức sầm mặt đi qua phòng dành cho khách ngủ, hơn nữa còn cảnh cáo mẹ của cô mà cô, ngoại trừ phẫn hận, đau lòng ra còn lại chỉ là chết lặng, triệt để chết lặng.
Cô tưởng rằng mình có thể thuận lợi trở thành Sầm phu nhân đã là thắng lợi rồi, không ngờ chỉ là một trò cười mà thôi.
Thấy vẻ kích động của con gái, Tần phu nhân cũng giật mình, ngơ ngác nhìn con thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
'Mẹ, có phải gần đây mẹ thường lấy thân phận thông gia của nhà họ Sầm ra mà huênh hoang không? Mẹ có biết Sầm Húc Sâm còn cố tình tìm con là để con cảnh cáo mẹ đừng ở bên ngoài nói lung tung bằng không đến lúc đó cả mẹ lẫn con đều không có kết cuộc tốt. Mẹ rốt cuộc đã làm cái gì? Không phải con đã bảo mẹ đừng tìm những quý phụ phu nhân kia rồi sao? Mẹ tưởng là cái vòng giao tế thượng lưu kia dễ hòa nhập vào lắm sao? Không được đâu! Cứ tiếp tục như thế này, rất nhanh chúng ta sẽ phải quay lại cuộc sống trước đây đó, mẹ có hiểu không? Người nhà họ Sầm căn bản không thừa nhận sự tồn tại của con, người ngoài suốt ngày chỉ chờ xem con làm trò hề thôi. Con xin mẹ, sau này đàng hoàng một chút, đừng gây phiền phức cho con nữa. Chuyện của con cũng đã phiền lắm rồi!'
Tần Khiết rống hết những oán giận trong lòng mình ra xong, vô lực ngã ngồi xuống sofa, vùi mặt vào đầu gối rưng rức khóc.
/516
|