Nhưng cũng bởi vì có kinh nghiệm giúp Quan tiểu thư chải tóc mà sau này khi tiểu công chúa của nhà họ Sầm lớn lên, người cha toàn năng là Sầm tiên sinh mới có thể mỗi ngày giúp cô công chúa của mình chải tóc, thắt bím, cột nơ, đẹp đến nỗi mấy bạn nhỏ khác trong trường mẫu giáo đều phải ghen tị. Thậm chí có bạn nhỏ cứ bám riết theo cô công chúa nhỏ nào đó nài nỉ, 'Nhược Nhược, mình đem ba mẹ mình, cả anh hai nữa đổi lấy ba bạn một ngày có được không?'
Nhược Nhược công chúa kiêu ngạo hếch cằm, 'Mình cũng có ba có mẹ, lại có cả anh hai, cần gì phải đổi với bạn?
Thật sự làm đau lòng cả một đám bạn nhỏ. Đương nhiên đây là chuyện của rất nhiều năm về sau.
Còn bây giờ, Quan tiểu thư vẫn còn đang rất ủy khuất khi bị đem ra làm vật thí nghiệm, thật không dễ dàng gì mới đợi boss chải xong tóc, hai người cùng nhau đến một phòng bệnh khác để thăm Mẫn Thiên Vân.
Lúc hai người vào, Quan Thiệu Hiên đang ở đó, thấy hai người ông gật đầu, 'Mẫn Mẫn đã thấy đỡ hơn chưa?'
'Ba, con khỏe nhiều rồi. Mẹ vẫn chưa tỉnh sao?' Quan Mẫn Mẫn đi đến bên giường, ngồi xuống nắm lấy tay mẹ mình, mắt nhìn thấy đủ loại máy móc y tế đặt xung quanh giường, lại nhìn xuống gương mặt trắng bệch của mẹ, vành mắt lập tức đỏ lên.
Mẹ vì cứu cô nên mới thành thế này, điều này cô vĩnh viễn không quên.
Nhưng vừa nãy không phải Sầm Chí Quyền đã nói mẹ tỉnh rồi sao?
'Mẹ con mổ xong vẫn còn yếu lắm, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều cho lại sức.' Quan Thiệu Hiên giải thích.
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu, cô nhìn sang người cha đang ngồi xe lăn của mình, trên người ông cũng có một số vết thương ngoài da, tuy rằng đã xử lý hết nhưng nhìn ông tiều tụy không ít, xem ra hai ngày nay đối với ông cũng không dễ dàng gì.
'Ba, ở đây có bác sĩ, hộ lý, con cũng ở đây, ba về nghỉ ngơi trước đi.' Nếu như ba cô cũng không chống đỡ nổi, vậy công ty biết làm thế nào?
'Phòng bệnh của ba ngay ở bên cạnh, ba về nghỉ một tí, lát nữa lại sang trông chừng mẹ con.' Quan Thiệu Hiên gật đầu, ấn chuông cho hộ lý vào đẩy mình ra.
Quan Mẫn Mẫn vẫn lưu lại phòng bệnh cùng mẹ mình một lúc nữa, cô muốn tận mắt nhìn thấy mẹ tỉnh lại, tận tai nghe được tiếng của bà.
Quan Thiệu Hiên đi rồi, Sầm Chí Quyền nhận được điện thoại của con trai nói đã đến bệnh viện, muốn lên thăm mẹ.
Bệnh sốt xuất huyết tuy rằng đã khỏi nhưng vẫn phải cách ly ít nhất 10 ngày vì vậy mấy ngày nay cậu nhóc đều bị nhốt ở trong nhà, sau khi biết tin mẹ và bà ngoại xảy ra chuyện thì bắt đầu náo loạn đòi đến nhưng đều bị ba mình ngăn lại.
Hôm nay chắc là ông nội không chịu nổi nên thả đứa cháu bảo bối của mình ra.
Nhưng như vậy cũng tốt thôi, có thể thuận tiện rút máu kiểm tra lại một lần, nghĩ vậy nên hắn xuống lầu đón con trai.
Bước ra khỏi phòng bệnh của Mẫn Thiên Vân, đang định đi về phía thang máy thì khóe mắt liếc thấy Quan Thiệu Hiên, người lúc này vốn nên ở phòng bệnh của mình nghỉ ngơi, lại với sự giúp đỡ của hộ lý, được đẩy vào phòng bệnh của Diệp Dao.
Hắn nhướng mày, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn xoay người rời đi.
Chuyện rắc rối của nhà họ Quan chỉ cần không liên quan đến tiểu trư nhà hắn, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng...
Hy vọng Quan Thiệu Hiên có thể xử lý tốt bằng không làm tổn thương đến người của hắn, ai hắn cũng sẽ không khách sáo.
******
Lúc Quan Thiệu Hiên được đẩy vào, Diệp Dao đang đang nằm trên giường, sắc mặt tuy rằng vẫn còn hơi tái nhưng xem ra rất có tinh thần, mà Diệp Hàm Quân mới từ Malaysia bay về đang ngồi bên cạnh giường, thấy ông, bà có chút chột dạ đứng lên, 'Quan tiên sinh.'
Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho người hộ lý mới vừa nãy mình vào lui ra rồi mới lạnh giọng nói, 'Ngồi xuống đi.'
Diệp Hàm Quân có chút câu nệ ngồi xuống.
Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, trong lòng hai mẹ con Diệp Hàm Quân đều có chút bất an, dường như đang đợi Quan Thiệu Hiên lên tiếng.
Ba người cứ duy trì trạng thái cứng nhắc ấy hồi lâu, Quan Thiệu Hiên chợt nhìn sang Diệp Dao hỏi, 'Nói ra yêu cầu của con đi.'
Nếu như lúc này ông không còn chưa nhận ra được điều gì thì thực sự đã sống uổng mấy chục năm.
Ông chỉ không ngờ là một phút sai lầm trước đó là kéo dài đến mấy chục năm sau, nhưng đối với đứa con gái đang nằm trên giường bệnh này, ông thật sự không có bao nhiêu cảm giác.
Thì ra đây chính là lý do vì sao lúc đầu cô cực lực muốn dung nhập vào nhà họ Quan, phát hiện này khiến trong lòng ông cực kỳ không thoải mái. Ai mà lại thích bị người ta tính kế chứ?
'Con muốn Quan thị kiến thiết.' Diệp Dao nói một cách trực tiếp.
Nếu như ông đã biết nguồn cơn gốc ngọn, hơn nữa còn hiến một bộ phận của cơ thể, cô sẽ không tiếp tục dấu diếm mục đích của mình nữa.
'Không thể nào.' Quan Thiệu Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức cự tuyệt. Vừa lên tiếng thì đã đòi muốn công ty, đứa con gái này tưởng mình là ai chứ?
'Con có biết con đang nói gì không?' Diệp Hàm Quân cũng không ngờ dã tâm của đứa con gái này của mình lớn như vậy, bà vốn chỉ nghĩ bởi con không cam lòng bị lưu lạc bên ngoài, cùng lắm thì đòi nhập vào hộ khẩu của nhà họ Quan thôi, ai ngờ vừa lên tiếng thì...
Diệp Dao nằm trên giường nhẹ liếm đôi môi khô khốc, khoé môi hơi nhếch lên, 'Trên người con cũng đang chảy dòng máu của họ Quan, tại sao lại không thể kế thừa sự nghiệp của nhà họ Quan?'
'Sự nghiệp của họ Quan đâu phải con nói muốn thì có thể muốn được chứ?' Quan Thiệu Hiên cười lạnh một tiếng, 'Con đến công ty mấy tháng nay, chắc đại khái cũng biết được tình huống của công ty, không có Sầm thị chống lưng, cho dù ta đồng ý đưa công ty cho con, con cũng sẽ chống đỡ không nổi.'
Thật không biết trời cao đất rộng! Trên thương trường Quan Thiệu Hiên ông còn phải nhường nhịn Sầm Chí Quyền mấy phần, nếu để đứa con gái này nắm quyền Quan thị, còn không biết Sầm thị sẽ đối phó với nó bằng cách nào. Chỉ bằng vào nó, không cần Sầm Chí Quyền ra tay cũng đã chết rất khó coi.
Điều mà Quan Thiệu Hiên nói Diệp Dao cũng hiểu rất rõ, nhưng bảo cô buông tay, cô tuyệt đối không cam tâm.
'Ông cho Quan Mẫn Mẫn bao nhiêu cổ phần của Quan thị, con cũng muốn giống như vậy.' Yêu cầu này chắc cũng không đến nỗi quá đáng đấy chứ?
Quan Thiệu Hiên bề ngoài thì gặp đầu nhưng bên trong lại nghiến răng nghiến lợi, Quan Mẫn Mẫn trong tay nắm 30% cổ quyền, Quan Dĩ Thần nắm 10%, vốn trong tay ông có 40%, có thể vững vàng ngồi ở vị trí chủ tịch, giờ nếu ông chuyển 30% số cổ quyền qua cho Diệp Dao, vậy ông chỉ còn là một cổ đông mà thôi, quyền quyết sách công ty nằm trong tay Mẫn Mẫn và Diệp Dao.
Mẫn Mẫn gả vào nhà họ Sầm, đối với số cổ quyền mà lúc đầu ông ép cô nhận cũng không để tâm cho lắm, nếu như muốn ông có thể lấy về bất cứ lúc nào.
Diệp Dao muốn gây sóng gió cũng chưa chắc có thể làm được, ông cũng muốn xem cô có năng lực gì giữ được số cổ quyền đó.
'Đợi sau khi con xuất viện ta sẽ bảo luật sư đưa giấy chuyển nhượng cổ quyền đến cho con ký tên.' Không mang theo chút tình cảm nào, Quan Thiệu Hiên nói, 'Nhưng từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nhất là xuất hiện trước mặt vợ ta, hiểu chưa?'
Sức khỏe của Mẫn Thiên Vân muốn hồi phục phải mất một thời gian rất dài, ông không muốn bà bị bất cứ điều gì ảnh hưởng.
'Nói thế nào, bây giờ con với Quan phu nhân cũng coi như có quan hệ huyết thống, gọi bà một tiếng mẹ chắc cũng không quá đáng chứ?' Diệp Dao nói rất nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai Quan Thiệu Hiên lại chẳng khác nào uy hiếp.
'Con có thể thử xem.' Quan Thiệu Hiên cũng không sợ bị người ta uy hiếp, tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại rồi, Diệp Hàm Quân mới nhìn Diệp Dao đang nằm ở trên giường, đau khổ nói, 'Tiểu Dao, con rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?'
Đứa con gái này, nó cũng không coi lại thân phận bây giờ của mình là gì, cho dù đến lúc đó Quan Thiệu Hiên đồng ý chuyển 30 % cổ phần của Quan thị kiến thiết cho nó thì nó có năng lực giữ được không?
'Mẹ im đi!' Diệp Dao đối với người mẹ này không thể có chút tôn trọng nên có nào, 'Là ai hại con đến nông nỗi này? Bây giờ con muốn dùng năng lực của mình để lấy lại những thứ mình đang có thì có gì sai chứ? Mẹ đau lòng cô Quan tiểu thư kia chứ gì? Yên tâm đi, bây giờ chỗ dựa của cô ta vững chắc vô cùng, căn bản không thèm để ý đến chút tiền còm này của Quan thị. Nếu như cô ta không để ý, vậy con để ý, con muốn, đơn giản vậy thôi. Con xin mẹ sau này đừng quan tâm đến chuyện của con nữa.'
Diệp Dao một hơi nói nhiều như vậy, hơi thở có chút hổn hển, dù sao cũng phải làm một cuộc phẫu thuật xong, thân thể có chút suy yếu.
'Con...' Mỗi lần nói tới vấn đề này Diệp Hàm Quân đều không thể tìm được lý do gì để phản bác bởi vì bởi vì con gái bà nói không sai, đời này là bà nợ con, bà không có cách nào ngăn cản con làm những chuyện mà nó muốn làm.
Nhưng trong lòng bà vẫn rất lo lắng.
'Con mệt rồi, mẹ ra ngoài đi.' Diệp Dao nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Diệp Hàm Quân nhìn gương mặt suy yếu lại mang theo chút quật cường của con gái một lúc, cuối cùng không nói gì xoay người rời đi.
Nhược Nhược công chúa kiêu ngạo hếch cằm, 'Mình cũng có ba có mẹ, lại có cả anh hai, cần gì phải đổi với bạn?
Thật sự làm đau lòng cả một đám bạn nhỏ. Đương nhiên đây là chuyện của rất nhiều năm về sau.
Còn bây giờ, Quan tiểu thư vẫn còn đang rất ủy khuất khi bị đem ra làm vật thí nghiệm, thật không dễ dàng gì mới đợi boss chải xong tóc, hai người cùng nhau đến một phòng bệnh khác để thăm Mẫn Thiên Vân.
Lúc hai người vào, Quan Thiệu Hiên đang ở đó, thấy hai người ông gật đầu, 'Mẫn Mẫn đã thấy đỡ hơn chưa?'
'Ba, con khỏe nhiều rồi. Mẹ vẫn chưa tỉnh sao?' Quan Mẫn Mẫn đi đến bên giường, ngồi xuống nắm lấy tay mẹ mình, mắt nhìn thấy đủ loại máy móc y tế đặt xung quanh giường, lại nhìn xuống gương mặt trắng bệch của mẹ, vành mắt lập tức đỏ lên.
Mẹ vì cứu cô nên mới thành thế này, điều này cô vĩnh viễn không quên.
Nhưng vừa nãy không phải Sầm Chí Quyền đã nói mẹ tỉnh rồi sao?
'Mẹ con mổ xong vẫn còn yếu lắm, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều cho lại sức.' Quan Thiệu Hiên giải thích.
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu, cô nhìn sang người cha đang ngồi xe lăn của mình, trên người ông cũng có một số vết thương ngoài da, tuy rằng đã xử lý hết nhưng nhìn ông tiều tụy không ít, xem ra hai ngày nay đối với ông cũng không dễ dàng gì.
'Ba, ở đây có bác sĩ, hộ lý, con cũng ở đây, ba về nghỉ ngơi trước đi.' Nếu như ba cô cũng không chống đỡ nổi, vậy công ty biết làm thế nào?
'Phòng bệnh của ba ngay ở bên cạnh, ba về nghỉ một tí, lát nữa lại sang trông chừng mẹ con.' Quan Thiệu Hiên gật đầu, ấn chuông cho hộ lý vào đẩy mình ra.
Quan Mẫn Mẫn vẫn lưu lại phòng bệnh cùng mẹ mình một lúc nữa, cô muốn tận mắt nhìn thấy mẹ tỉnh lại, tận tai nghe được tiếng của bà.
Quan Thiệu Hiên đi rồi, Sầm Chí Quyền nhận được điện thoại của con trai nói đã đến bệnh viện, muốn lên thăm mẹ.
Bệnh sốt xuất huyết tuy rằng đã khỏi nhưng vẫn phải cách ly ít nhất 10 ngày vì vậy mấy ngày nay cậu nhóc đều bị nhốt ở trong nhà, sau khi biết tin mẹ và bà ngoại xảy ra chuyện thì bắt đầu náo loạn đòi đến nhưng đều bị ba mình ngăn lại.
Hôm nay chắc là ông nội không chịu nổi nên thả đứa cháu bảo bối của mình ra.
Nhưng như vậy cũng tốt thôi, có thể thuận tiện rút máu kiểm tra lại một lần, nghĩ vậy nên hắn xuống lầu đón con trai.
Bước ra khỏi phòng bệnh của Mẫn Thiên Vân, đang định đi về phía thang máy thì khóe mắt liếc thấy Quan Thiệu Hiên, người lúc này vốn nên ở phòng bệnh của mình nghỉ ngơi, lại với sự giúp đỡ của hộ lý, được đẩy vào phòng bệnh của Diệp Dao.
Hắn nhướng mày, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn xoay người rời đi.
Chuyện rắc rối của nhà họ Quan chỉ cần không liên quan đến tiểu trư nhà hắn, hắn tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng...
Hy vọng Quan Thiệu Hiên có thể xử lý tốt bằng không làm tổn thương đến người của hắn, ai hắn cũng sẽ không khách sáo.
******
Lúc Quan Thiệu Hiên được đẩy vào, Diệp Dao đang đang nằm trên giường, sắc mặt tuy rằng vẫn còn hơi tái nhưng xem ra rất có tinh thần, mà Diệp Hàm Quân mới từ Malaysia bay về đang ngồi bên cạnh giường, thấy ông, bà có chút chột dạ đứng lên, 'Quan tiên sinh.'
Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho người hộ lý mới vừa nãy mình vào lui ra rồi mới lạnh giọng nói, 'Ngồi xuống đi.'
Diệp Hàm Quân có chút câu nệ ngồi xuống.
Bầu không khí trong phòng rất nặng nề, trong lòng hai mẹ con Diệp Hàm Quân đều có chút bất an, dường như đang đợi Quan Thiệu Hiên lên tiếng.
Ba người cứ duy trì trạng thái cứng nhắc ấy hồi lâu, Quan Thiệu Hiên chợt nhìn sang Diệp Dao hỏi, 'Nói ra yêu cầu của con đi.'
Nếu như lúc này ông không còn chưa nhận ra được điều gì thì thực sự đã sống uổng mấy chục năm.
Ông chỉ không ngờ là một phút sai lầm trước đó là kéo dài đến mấy chục năm sau, nhưng đối với đứa con gái đang nằm trên giường bệnh này, ông thật sự không có bao nhiêu cảm giác.
Thì ra đây chính là lý do vì sao lúc đầu cô cực lực muốn dung nhập vào nhà họ Quan, phát hiện này khiến trong lòng ông cực kỳ không thoải mái. Ai mà lại thích bị người ta tính kế chứ?
'Con muốn Quan thị kiến thiết.' Diệp Dao nói một cách trực tiếp.
Nếu như ông đã biết nguồn cơn gốc ngọn, hơn nữa còn hiến một bộ phận của cơ thể, cô sẽ không tiếp tục dấu diếm mục đích của mình nữa.
'Không thể nào.' Quan Thiệu Hiên nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức cự tuyệt. Vừa lên tiếng thì đã đòi muốn công ty, đứa con gái này tưởng mình là ai chứ?
'Con có biết con đang nói gì không?' Diệp Hàm Quân cũng không ngờ dã tâm của đứa con gái này của mình lớn như vậy, bà vốn chỉ nghĩ bởi con không cam lòng bị lưu lạc bên ngoài, cùng lắm thì đòi nhập vào hộ khẩu của nhà họ Quan thôi, ai ngờ vừa lên tiếng thì...
Diệp Dao nằm trên giường nhẹ liếm đôi môi khô khốc, khoé môi hơi nhếch lên, 'Trên người con cũng đang chảy dòng máu của họ Quan, tại sao lại không thể kế thừa sự nghiệp của nhà họ Quan?'
'Sự nghiệp của họ Quan đâu phải con nói muốn thì có thể muốn được chứ?' Quan Thiệu Hiên cười lạnh một tiếng, 'Con đến công ty mấy tháng nay, chắc đại khái cũng biết được tình huống của công ty, không có Sầm thị chống lưng, cho dù ta đồng ý đưa công ty cho con, con cũng sẽ chống đỡ không nổi.'
Thật không biết trời cao đất rộng! Trên thương trường Quan Thiệu Hiên ông còn phải nhường nhịn Sầm Chí Quyền mấy phần, nếu để đứa con gái này nắm quyền Quan thị, còn không biết Sầm thị sẽ đối phó với nó bằng cách nào. Chỉ bằng vào nó, không cần Sầm Chí Quyền ra tay cũng đã chết rất khó coi.
Điều mà Quan Thiệu Hiên nói Diệp Dao cũng hiểu rất rõ, nhưng bảo cô buông tay, cô tuyệt đối không cam tâm.
'Ông cho Quan Mẫn Mẫn bao nhiêu cổ phần của Quan thị, con cũng muốn giống như vậy.' Yêu cầu này chắc cũng không đến nỗi quá đáng đấy chứ?
Quan Thiệu Hiên bề ngoài thì gặp đầu nhưng bên trong lại nghiến răng nghiến lợi, Quan Mẫn Mẫn trong tay nắm 30% cổ quyền, Quan Dĩ Thần nắm 10%, vốn trong tay ông có 40%, có thể vững vàng ngồi ở vị trí chủ tịch, giờ nếu ông chuyển 30% số cổ quyền qua cho Diệp Dao, vậy ông chỉ còn là một cổ đông mà thôi, quyền quyết sách công ty nằm trong tay Mẫn Mẫn và Diệp Dao.
Mẫn Mẫn gả vào nhà họ Sầm, đối với số cổ quyền mà lúc đầu ông ép cô nhận cũng không để tâm cho lắm, nếu như muốn ông có thể lấy về bất cứ lúc nào.
Diệp Dao muốn gây sóng gió cũng chưa chắc có thể làm được, ông cũng muốn xem cô có năng lực gì giữ được số cổ quyền đó.
'Đợi sau khi con xuất viện ta sẽ bảo luật sư đưa giấy chuyển nhượng cổ quyền đến cho con ký tên.' Không mang theo chút tình cảm nào, Quan Thiệu Hiên nói, 'Nhưng từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nhất là xuất hiện trước mặt vợ ta, hiểu chưa?'
Sức khỏe của Mẫn Thiên Vân muốn hồi phục phải mất một thời gian rất dài, ông không muốn bà bị bất cứ điều gì ảnh hưởng.
'Nói thế nào, bây giờ con với Quan phu nhân cũng coi như có quan hệ huyết thống, gọi bà một tiếng mẹ chắc cũng không quá đáng chứ?' Diệp Dao nói rất nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai Quan Thiệu Hiên lại chẳng khác nào uy hiếp.
'Con có thể thử xem.' Quan Thiệu Hiên cũng không sợ bị người ta uy hiếp, tự mình đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đóng lại rồi, Diệp Hàm Quân mới nhìn Diệp Dao đang nằm ở trên giường, đau khổ nói, 'Tiểu Dao, con rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?'
Đứa con gái này, nó cũng không coi lại thân phận bây giờ của mình là gì, cho dù đến lúc đó Quan Thiệu Hiên đồng ý chuyển 30 % cổ phần của Quan thị kiến thiết cho nó thì nó có năng lực giữ được không?
'Mẹ im đi!' Diệp Dao đối với người mẹ này không thể có chút tôn trọng nên có nào, 'Là ai hại con đến nông nỗi này? Bây giờ con muốn dùng năng lực của mình để lấy lại những thứ mình đang có thì có gì sai chứ? Mẹ đau lòng cô Quan tiểu thư kia chứ gì? Yên tâm đi, bây giờ chỗ dựa của cô ta vững chắc vô cùng, căn bản không thèm để ý đến chút tiền còm này của Quan thị. Nếu như cô ta không để ý, vậy con để ý, con muốn, đơn giản vậy thôi. Con xin mẹ sau này đừng quan tâm đến chuyện của con nữa.'
Diệp Dao một hơi nói nhiều như vậy, hơi thở có chút hổn hển, dù sao cũng phải làm một cuộc phẫu thuật xong, thân thể có chút suy yếu.
'Con...' Mỗi lần nói tới vấn đề này Diệp Hàm Quân đều không thể tìm được lý do gì để phản bác bởi vì bởi vì con gái bà nói không sai, đời này là bà nợ con, bà không có cách nào ngăn cản con làm những chuyện mà nó muốn làm.
Nhưng trong lòng bà vẫn rất lo lắng.
'Con mệt rồi, mẹ ra ngoài đi.' Diệp Dao nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Diệp Hàm Quân nhìn gương mặt suy yếu lại mang theo chút quật cường của con gái một lúc, cuối cùng không nói gì xoay người rời đi.
/516
|