Thấy Tề thiếu gia khó được một lần phục tùng như vậy, Quan tiểu thư rốt cuộc há miệng, để hắn đút từng muỗng từng muỗng cho mình.
Tề thiếu gia chăm sóc cho người khác cũng không qua loa, dù sao năm đó khi cô vừa mới sinh con, đúng là hắn phía công phí sức hầu hạ một thời gian dài kia mà.
'Ăn ngon vậy sao?'
Thấy Quan tiểu thư ăn rất vui vẻ, Tề thiếu gia nhướng mày hỏi.
Chén cháo này nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt mà.
'Tàm tạm thôi!' Quan tiểu thư vừa tỉnh lại, có chút đói, lại ăn thêm một muỗng nữa mới trả lời hắn.
Thấy miệng cô hơi dính chút cháo, Sầm Chí Tề rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau giúp cô, động tác đó ôn nhu đến mức tưởng chừng như hai người khác nhau.
'Làm chuyện gì thẹn với lòng nên muốn lấy lòng em?' Quan tiểu thư đánh giá vẻ nghiêm túc hiếm thấy của hắn, hỏi lại.
'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Tề múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, nhưng không nói thêm gì nữa.
'Có gì thì mói mau đi!' Quan Mẫn Mẫn sốt ruột nói, quan hệ giữa họ còn có gì không thẻ nói với nhau? Chỉ xem hắn có chịu nói hay không thôi!
Nếu tính một cách nghiêm túc, Sầm Chí Tề là người trong 25 năm cuộc đời làm bạn bên cạnh cô lâu nhất, ngay cả ba, thời gian dành cho cô cũng không nhiều như hắn.
Cho nên tình cảm cô dành cho hắn, tuy rằng không phải tình yêu nhưng là một thứ tình cảm rất vi diệu, rất sâu sắc.
Cho nên cô cũng không ngại phát tiết cơn giận với hắn.
'Xin lỗi.' Hắn rũ mắt, cuối cùng cũng nói ra.
Sự hối lỗi vốn giấu tận đáy lòng rốt cuộc mượn hai chữ "xin lỗi" này mà bộc lộ ra, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng vì vậy mà giải thoát.
Quan Mẫn Mẫn biết hắn muốn ám chỉ chuyện gì, chuyện đó, lúc cô nghe được đúng thực cảm thấy rất tổn thương. Nhưng cô cũng không phải loại người thích đào bới chuyện quá khứ để tự làm khổ mình dù rằng trước khi hắn đến tìm cô xin lỗi, cô vẫn còn một chút không muốn tha thứ.
Nhưng khi hắn đã nói ra hai chữ đó, một chút xíu tức giận còn lại cũng tiêu tán hết.
'Có phải anh thích chị ba không? Cho nên trước khi đính hôn mới hối hận?' Quan Mẫn Mẫn lại ăn thêm một muỗng nữa rồi hỏi.
Đương nhiên, phụ nữ có thể khiến Tề thiếu gia thích cũng không ít, nhưng có thể khiến hắn giữ trong lòng lâu như vậy cũng không có mấy, chắc lần này là thật lòng rồi?
Chỉ có điều, trong trí nhớ của cô, sau khi lớn lên Sầm Chí Tề và chị ba cực ít có cơ hội qua lại, ở trong mắt người ngoài, họ căn bản chỉ là hai người quen biết đã lâu mà thôi.
Sao đột nhiên lại lên giường với nhau? Điều này thật đáng để suy ngẫm.
'Buổi tối hôm đó anh thật sự uống hơi nhiều, cô ấy cũng vậy...' Sầm Chí Tề không trả lời thẳng vào vấn đề mà đơn giản thuật lại tình huống đêm đó một chút, 'Anh không muốn đính hôn chỉ là vì cảm thấy có lỗi với em.'
Câu này, là lời thật lòng.
Trong hơn một năm kết giao, tuy rằng bọn họ chưa từng làm chuyện thân mật gì như những đôi tình nhân khác nhưng hắn thật sự xem cô là bạn gái. Nhưng nguyên nhân cùng cô đính hôn thì lại có chút xấu xa, chính là vì muốn kéo cô lên giường mà thôi, ai bảo cô bảo thủ như vậy làm gì?
Hắn cùng cô lớn lên, sự thương yêu hắn dành cho cô cũng không phải giả, cho dù hai người kết giao không có sự kíƈɦ ŧìиɦ, nóng bỏng như những đôi tình nhân nên có, dù sao lúc đó cô cũng còn nhỏ, mà thành tích học tập của cô kém đến khó tin, mỗi ngày chỉ riêng thời gian giúp cô ôn tập cũng không đủ, nào còn có thời gian, tâm tư nghĩ chuyện khác?
Hắn không muốn làm chuyện gì có lỗi với cô khi hai người kết giao, nhất là khi hai người sắp đính hôn rồi.
Nhưng buổi tối hôm đó, hắn thật sự có chút không khống chế được!
Hắn muốn cô gái rúc vào trong ghế xe mình khóc đến thảm thương kia, thậm chí trong lòng đối với cô nảy sinh ra một loại thương tiếc khó mà diễn tả bằng lời.
Thực ra trước khi chính thức kết giao với Mẫn Mẫn, bạn gái của hắn tuy rằng rất nhiều nhưng hắn chưa từng thật lòng động tâm với bất kỳ ai, thậm chí trong hơn một năm kết giao với Mẫn Mẫn cũng vậy, cũng không có sự động tâm thật sự.
Hắn cho rằng đó là vì hai người đã quá quen thuộc nhau, trước và sau khi kết giao không có quá nhiều khác biệt. Nhưng hôm đó, hắn đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác này!
Cảm giác động tâm giữa một người nam dành cho một người nữ!
Nhưng trớ trêu thay, đó lại là đêm trước ngày đính hôn của hắn, mà đối tượng khiến hắn động tâm lại là chị gái của vị hôn thê của mình.
Buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại trên giường của khách sạn, hắn nhìn cô gái vẫn còn đang say ngủ thật lâu thật lâu, một cảm giác giống như mình vừa làm chuyện phản bội với vợ dâng tràn trong lòng.
Mẫn Mẫn tuy thoạt nhìn chuyện gì cũng không để tâm nhưng đối với sự phản bội như vậy, chắc chắn không có cô gái nào có thể không để tâm, bao gồm cả cô.
Nếu như đối tượng của hắn không phải là Quan Viện Viện, có lẽ hắn sẽ không áy náy như vậy, thậm chí có thể coi như không có gì tiếp tục đính hôn.
Nhưng người đó lại là Quan Viện Viện, người chị mà cô vẫn luôn khao khát được gần gũi, được thân cận.
Nếu như để cô biết, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Hắn tâm phiền ý loạn đi vào nhà tắm, tắm nước lạnh gần một giờ mới bước ra, người trên giường lúc này đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng dấu hồng mai nở rộ trên drap giường trắng tinh kia khiến lòng hắn càng thêm áy náy không yên.
Hắn thích những trò phong lưu nhưng chưa từng nghĩ sẽ cùng lúc ra tay với hai chị em.
Điều duy nhất mà hắn nghĩ tới được, chính là cự tuyệt đính hôn. Khi ở trước mặt Mẫn Mẫn, hắn nói không nên lời, thế nên cuối cùng chỉ đành chọn cách trốn chạy.
Trốn chạy dĩ nhiên sẽ khiến cô mất mặt, khó xử, nhưng nếu như hắn đính hôn với cô, đó mới chính là sự tổn thương thật sự.
Nhưng buổi tối hôm đó, sự động tâm của hắn đối với Quan Viện Viện có phải là tình yêu hay không? Hắn không nghĩ nhiều về điều đó! Chỉ là, những năm nay, chuyện buổi tối hôm đó, bóng dáng yêu kiều ngọt ngào đó ở dưới thân hắn thở dốc vẫn luôn khiến hắn muốn mà không làm sao quên được.
Về sau khi về nước tình cờ gặp lại cô, lần nữa dây dưa với nhau, trong lòng hắn mới có đáp án.
Nhưng đáp án đó đối với hắn đã không quan trọng nữa bởi vì cô gái đó thích người đàn ông khác, cũng là thích rất nhiều năm.
Mà người đó, lại là anh ba của hắn!
Mối quan hệ tam giác không thể làm rõ này khiến hắn lún sâu trong đó, không biết lúc nào mới có thể thoát ra, có lẽ là đời này cũng không có khả năng.
'Ờ, cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới giấu em bao nhiêu năm qua? Nếu như không phải em vô tình nghe được, có phải đời này anh cũng sẽ không nói chuyện đó với em không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt có chút u ám của hắn hỏi.
Hắn, bộ dạng hình như rất phiền não thì phải.
Khó được Tề thiếu gia cũng có lúc phiền não, thật sự là hiếm thấy! Hơn nữa còn là vì phụ nữ!
'Phải.' Lần này Sầm Chí Tề không chút dấu diếm.
Nếu như không phải vì bị cô bắt gặp tại đó, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc cô gái tối hôm đó là ai.
'Hừ, bảo hộ chị ấy đến vậy sao!' Quan Mẫn Mẫn bĩu môi, 'Vậy còn không nhận là thích? Hai người cùng nhau xuất hiện ở Hồng Kông, có phải là bí mật qua lại không?'
'Em rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên đang lành đi chơi trên biển lại để rớt xuống nước, có phải định bơi đua với cá heo không? Bằng vào trình độ của em, nếu không phải có anh hai ở đó thì sớm đã làm mồi cho cá rồi.' Sầm Chí Tề không muốn nói chuyện của hắn với Quan Viện Viện nữa, chủ động dời đi đề tài.
Quan Mẫn Mẫn làm sao không nhận ra ý đồ của hắn, cô tuy rằng rất tò mò tại sao hai người họ lại dây dưa với nhau nhưng hắn không muốn nói nên cô đành thôi.
Dù sao trong chuyện này người bị hại lớn nhất là cô, ừm, còn có một người vô tội khác bị cô hại – đại boss yêu dấu của cô nữa.
Haizz, chuyện này nếu tính kỹ ra thì quan hệ trong đó thật phức tạp!
Vẫn là thôi đi!
'Cái đồ vô lương tâm anh đó, mong em bị cá mập ăn đến vậy sao?' Cô bực bội lườm hắn.
'Còn muốn ăn thêm không?' Chén cháo nhỏ đã vào bụng cô cả rồi.
'Không cần đâu. Còn lại thưởng cho anh đó.'
'Anh không thèm.' Tề thiếu gia rút khăn giấy đưa qua, 'Giữ lại cho anh hai anh đi.'
'Anh tưởng em muốn cho anh lắm sao? Cái miệng của anh đó, không biết hôn qua bao nhiêu người rồi, ghê chết được.' Quan tiểu thư cực kỳ ghét bỏ nói.
Chị ba với hắn cái gì kia chắc là thiệt thòi lắm.
Sầm Chí Tề lần này thực sự bị cô chọc giận, 'Vậy em biết anh hai anh chưa từng hôn ai sao?'
'Ảnh không giống anh, tùy tiện như vậy.'
Hắn rất không tùy tiện như cô nói nha! Các cô gái theo hắn không chỉ có gương mặt đẹp, nếu ngực dưới cúp D thì tuyệt đối không lọt vào mắt hắn. Lại còn dám chất vấn kiểu đó?!
'Quan Mẫn Mẫn, nói cho em biết, anh hai anh từ 15 tuổi đã đến Anh du học, con gái nước ngoài cởi mở thế nào chắc không cần anh nói cho em biết rồi. Người ưu tú như anh hai anh, em nói xem, có bao nhiêu cô gái chủ động hiến thân?'
'Có con gái hiến thân thì ảnh phải đồng ý sao?'
'Đàn ông ai mà không có nhu cầu sinh lý!'
'Không biết dùng bàn tay phải sao?'
'Em cảm thấy anh hai là loại người chịu ủy khuất chính mình vậy sao?'
'Anh muốn li gián tình cảm của bọn em sao? Xin lỗi nha, em không mắc lừa đâu. Biến mau đi!'
Không muốn nói chuyện với hắn nữa, đáng ghét!
'Em thật không có lương tâm, ăn no liền trở mặt đuổi người. Sầm Chí Tề gõ một cái vào đầu cô.
'Oa, anh ăn hiếp người bệnh, em phải tố cáo với ông nội.' Quan Mẫn Mẫn nhăn mặt.
'Này, không được nói bậy bạ.'
'Ai bảo anh ăn hiếp em?'
'Ồn ào gì đó?'
Đang lúc hai người tranh chấp, một giọng uy nghiêm đột nhiên chen vào.
Tề thiếu gia chăm sóc cho người khác cũng không qua loa, dù sao năm đó khi cô vừa mới sinh con, đúng là hắn phía công phí sức hầu hạ một thời gian dài kia mà.
'Ăn ngon vậy sao?'
Thấy Quan tiểu thư ăn rất vui vẻ, Tề thiếu gia nhướng mày hỏi.
Chén cháo này nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt mà.
'Tàm tạm thôi!' Quan tiểu thư vừa tỉnh lại, có chút đói, lại ăn thêm một muỗng nữa mới trả lời hắn.
Thấy miệng cô hơi dính chút cháo, Sầm Chí Tề rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau giúp cô, động tác đó ôn nhu đến mức tưởng chừng như hai người khác nhau.
'Làm chuyện gì thẹn với lòng nên muốn lấy lòng em?' Quan tiểu thư đánh giá vẻ nghiêm túc hiếm thấy của hắn, hỏi lại.
'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Tề múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, nhưng không nói thêm gì nữa.
'Có gì thì mói mau đi!' Quan Mẫn Mẫn sốt ruột nói, quan hệ giữa họ còn có gì không thẻ nói với nhau? Chỉ xem hắn có chịu nói hay không thôi!
Nếu tính một cách nghiêm túc, Sầm Chí Tề là người trong 25 năm cuộc đời làm bạn bên cạnh cô lâu nhất, ngay cả ba, thời gian dành cho cô cũng không nhiều như hắn.
Cho nên tình cảm cô dành cho hắn, tuy rằng không phải tình yêu nhưng là một thứ tình cảm rất vi diệu, rất sâu sắc.
Cho nên cô cũng không ngại phát tiết cơn giận với hắn.
'Xin lỗi.' Hắn rũ mắt, cuối cùng cũng nói ra.
Sự hối lỗi vốn giấu tận đáy lòng rốt cuộc mượn hai chữ "xin lỗi" này mà bộc lộ ra, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng vì vậy mà giải thoát.
Quan Mẫn Mẫn biết hắn muốn ám chỉ chuyện gì, chuyện đó, lúc cô nghe được đúng thực cảm thấy rất tổn thương. Nhưng cô cũng không phải loại người thích đào bới chuyện quá khứ để tự làm khổ mình dù rằng trước khi hắn đến tìm cô xin lỗi, cô vẫn còn một chút không muốn tha thứ.
Nhưng khi hắn đã nói ra hai chữ đó, một chút xíu tức giận còn lại cũng tiêu tán hết.
'Có phải anh thích chị ba không? Cho nên trước khi đính hôn mới hối hận?' Quan Mẫn Mẫn lại ăn thêm một muỗng nữa rồi hỏi.
Đương nhiên, phụ nữ có thể khiến Tề thiếu gia thích cũng không ít, nhưng có thể khiến hắn giữ trong lòng lâu như vậy cũng không có mấy, chắc lần này là thật lòng rồi?
Chỉ có điều, trong trí nhớ của cô, sau khi lớn lên Sầm Chí Tề và chị ba cực ít có cơ hội qua lại, ở trong mắt người ngoài, họ căn bản chỉ là hai người quen biết đã lâu mà thôi.
Sao đột nhiên lại lên giường với nhau? Điều này thật đáng để suy ngẫm.
'Buổi tối hôm đó anh thật sự uống hơi nhiều, cô ấy cũng vậy...' Sầm Chí Tề không trả lời thẳng vào vấn đề mà đơn giản thuật lại tình huống đêm đó một chút, 'Anh không muốn đính hôn chỉ là vì cảm thấy có lỗi với em.'
Câu này, là lời thật lòng.
Trong hơn một năm kết giao, tuy rằng bọn họ chưa từng làm chuyện thân mật gì như những đôi tình nhân khác nhưng hắn thật sự xem cô là bạn gái. Nhưng nguyên nhân cùng cô đính hôn thì lại có chút xấu xa, chính là vì muốn kéo cô lên giường mà thôi, ai bảo cô bảo thủ như vậy làm gì?
Hắn cùng cô lớn lên, sự thương yêu hắn dành cho cô cũng không phải giả, cho dù hai người kết giao không có sự kíƈɦ ŧìиɦ, nóng bỏng như những đôi tình nhân nên có, dù sao lúc đó cô cũng còn nhỏ, mà thành tích học tập của cô kém đến khó tin, mỗi ngày chỉ riêng thời gian giúp cô ôn tập cũng không đủ, nào còn có thời gian, tâm tư nghĩ chuyện khác?
Hắn không muốn làm chuyện gì có lỗi với cô khi hai người kết giao, nhất là khi hai người sắp đính hôn rồi.
Nhưng buổi tối hôm đó, hắn thật sự có chút không khống chế được!
Hắn muốn cô gái rúc vào trong ghế xe mình khóc đến thảm thương kia, thậm chí trong lòng đối với cô nảy sinh ra một loại thương tiếc khó mà diễn tả bằng lời.
Thực ra trước khi chính thức kết giao với Mẫn Mẫn, bạn gái của hắn tuy rằng rất nhiều nhưng hắn chưa từng thật lòng động tâm với bất kỳ ai, thậm chí trong hơn một năm kết giao với Mẫn Mẫn cũng vậy, cũng không có sự động tâm thật sự.
Hắn cho rằng đó là vì hai người đã quá quen thuộc nhau, trước và sau khi kết giao không có quá nhiều khác biệt. Nhưng hôm đó, hắn đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác này!
Cảm giác động tâm giữa một người nam dành cho một người nữ!
Nhưng trớ trêu thay, đó lại là đêm trước ngày đính hôn của hắn, mà đối tượng khiến hắn động tâm lại là chị gái của vị hôn thê của mình.
Buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại trên giường của khách sạn, hắn nhìn cô gái vẫn còn đang say ngủ thật lâu thật lâu, một cảm giác giống như mình vừa làm chuyện phản bội với vợ dâng tràn trong lòng.
Mẫn Mẫn tuy thoạt nhìn chuyện gì cũng không để tâm nhưng đối với sự phản bội như vậy, chắc chắn không có cô gái nào có thể không để tâm, bao gồm cả cô.
Nếu như đối tượng của hắn không phải là Quan Viện Viện, có lẽ hắn sẽ không áy náy như vậy, thậm chí có thể coi như không có gì tiếp tục đính hôn.
Nhưng người đó lại là Quan Viện Viện, người chị mà cô vẫn luôn khao khát được gần gũi, được thân cận.
Nếu như để cô biết, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Hắn tâm phiền ý loạn đi vào nhà tắm, tắm nước lạnh gần một giờ mới bước ra, người trên giường lúc này đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng dấu hồng mai nở rộ trên drap giường trắng tinh kia khiến lòng hắn càng thêm áy náy không yên.
Hắn thích những trò phong lưu nhưng chưa từng nghĩ sẽ cùng lúc ra tay với hai chị em.
Điều duy nhất mà hắn nghĩ tới được, chính là cự tuyệt đính hôn. Khi ở trước mặt Mẫn Mẫn, hắn nói không nên lời, thế nên cuối cùng chỉ đành chọn cách trốn chạy.
Trốn chạy dĩ nhiên sẽ khiến cô mất mặt, khó xử, nhưng nếu như hắn đính hôn với cô, đó mới chính là sự tổn thương thật sự.
Nhưng buổi tối hôm đó, sự động tâm của hắn đối với Quan Viện Viện có phải là tình yêu hay không? Hắn không nghĩ nhiều về điều đó! Chỉ là, những năm nay, chuyện buổi tối hôm đó, bóng dáng yêu kiều ngọt ngào đó ở dưới thân hắn thở dốc vẫn luôn khiến hắn muốn mà không làm sao quên được.
Về sau khi về nước tình cờ gặp lại cô, lần nữa dây dưa với nhau, trong lòng hắn mới có đáp án.
Nhưng đáp án đó đối với hắn đã không quan trọng nữa bởi vì cô gái đó thích người đàn ông khác, cũng là thích rất nhiều năm.
Mà người đó, lại là anh ba của hắn!
Mối quan hệ tam giác không thể làm rõ này khiến hắn lún sâu trong đó, không biết lúc nào mới có thể thoát ra, có lẽ là đời này cũng không có khả năng.
'Ờ, cảm thấy có lỗi với em, cho nên mới giấu em bao nhiêu năm qua? Nếu như không phải em vô tình nghe được, có phải đời này anh cũng sẽ không nói chuyện đó với em không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt có chút u ám của hắn hỏi.
Hắn, bộ dạng hình như rất phiền não thì phải.
Khó được Tề thiếu gia cũng có lúc phiền não, thật sự là hiếm thấy! Hơn nữa còn là vì phụ nữ!
'Phải.' Lần này Sầm Chí Tề không chút dấu diếm.
Nếu như không phải vì bị cô bắt gặp tại đó, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc cô gái tối hôm đó là ai.
'Hừ, bảo hộ chị ấy đến vậy sao!' Quan Mẫn Mẫn bĩu môi, 'Vậy còn không nhận là thích? Hai người cùng nhau xuất hiện ở Hồng Kông, có phải là bí mật qua lại không?'
'Em rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên đang lành đi chơi trên biển lại để rớt xuống nước, có phải định bơi đua với cá heo không? Bằng vào trình độ của em, nếu không phải có anh hai ở đó thì sớm đã làm mồi cho cá rồi.' Sầm Chí Tề không muốn nói chuyện của hắn với Quan Viện Viện nữa, chủ động dời đi đề tài.
Quan Mẫn Mẫn làm sao không nhận ra ý đồ của hắn, cô tuy rằng rất tò mò tại sao hai người họ lại dây dưa với nhau nhưng hắn không muốn nói nên cô đành thôi.
Dù sao trong chuyện này người bị hại lớn nhất là cô, ừm, còn có một người vô tội khác bị cô hại – đại boss yêu dấu của cô nữa.
Haizz, chuyện này nếu tính kỹ ra thì quan hệ trong đó thật phức tạp!
Vẫn là thôi đi!
'Cái đồ vô lương tâm anh đó, mong em bị cá mập ăn đến vậy sao?' Cô bực bội lườm hắn.
'Còn muốn ăn thêm không?' Chén cháo nhỏ đã vào bụng cô cả rồi.
'Không cần đâu. Còn lại thưởng cho anh đó.'
'Anh không thèm.' Tề thiếu gia rút khăn giấy đưa qua, 'Giữ lại cho anh hai anh đi.'
'Anh tưởng em muốn cho anh lắm sao? Cái miệng của anh đó, không biết hôn qua bao nhiêu người rồi, ghê chết được.' Quan tiểu thư cực kỳ ghét bỏ nói.
Chị ba với hắn cái gì kia chắc là thiệt thòi lắm.
Sầm Chí Tề lần này thực sự bị cô chọc giận, 'Vậy em biết anh hai anh chưa từng hôn ai sao?'
'Ảnh không giống anh, tùy tiện như vậy.'
Hắn rất không tùy tiện như cô nói nha! Các cô gái theo hắn không chỉ có gương mặt đẹp, nếu ngực dưới cúp D thì tuyệt đối không lọt vào mắt hắn. Lại còn dám chất vấn kiểu đó?!
'Quan Mẫn Mẫn, nói cho em biết, anh hai anh từ 15 tuổi đã đến Anh du học, con gái nước ngoài cởi mở thế nào chắc không cần anh nói cho em biết rồi. Người ưu tú như anh hai anh, em nói xem, có bao nhiêu cô gái chủ động hiến thân?'
'Có con gái hiến thân thì ảnh phải đồng ý sao?'
'Đàn ông ai mà không có nhu cầu sinh lý!'
'Không biết dùng bàn tay phải sao?'
'Em cảm thấy anh hai là loại người chịu ủy khuất chính mình vậy sao?'
'Anh muốn li gián tình cảm của bọn em sao? Xin lỗi nha, em không mắc lừa đâu. Biến mau đi!'
Không muốn nói chuyện với hắn nữa, đáng ghét!
'Em thật không có lương tâm, ăn no liền trở mặt đuổi người. Sầm Chí Tề gõ một cái vào đầu cô.
'Oa, anh ăn hiếp người bệnh, em phải tố cáo với ông nội.' Quan Mẫn Mẫn nhăn mặt.
'Này, không được nói bậy bạ.'
'Ai bảo anh ăn hiếp em?'
'Ồn ào gì đó?'
Đang lúc hai người tranh chấp, một giọng uy nghiêm đột nhiên chen vào.
/516
|