Diệp Dao lục túi xách đang định tìm chìa khóa mở cửa thì bị người từ phía sao lao đến bịt miệng lại, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì đã mê man, cả người nhũn xuống.
Khi cô lần nữa tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Cô hoảng loạn ngồi dậy, theo phản xạ bản năng nhìn một lượt quần áo trên người, cũng may toàn bộ vẫn nguyên vẹn mới âm thầm thở phào một hơi.
Bình tĩnh trở lại, bắt đầu nhìn xung quanh...
Căn phòng này rất lớn, trang trí xa hoa theo phong cách thuần châu Âu, vừa nhìn đã biết xuất phát từ một nhà thiết kế nổi tiếng. Là ai mang cô đến đây? Mục đích là gì?
Cô xuống giường, chuyện đầu tiên là chạy đến mở cửa thử, nhưng trong dự liệu, cửa phòng bị khóa chặt.
Cô bắt đầu hoảng loạn trở lại, xoay người đi vào, tìm khắp từng góc nhỏ trong căn phòng nhưng hoàn toàn không thấy một bóng người.
Khi lướt mắt qua cửa sổ, Diệp Dao mừng rỡ khi thấy rèm cửa bị gió thổi nhè nhẹ, cô rón rén bước gần đến cửa sổ ấy, càng đến gần, tim đập càng thêm nhanh.
Khi cô đưa tay dùng sức kéo rèm cửa ra thì thấy một người đàn ông vóc dáng cao ngất đang đứng ở ban công, đưa lưng về phía cửa hút thuốc, nghe tiếng động, anh ta quay lại nhưng trên gương mặt lạnh băng kia không hề có chút kinh ngạc nào, rõ ràng, đây chính là người bắt cô về. Anh ta rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?
'Anh là ai?' Diệp Dao lấy can đảm lên tiếng nhưng lại không dám bước lên bởi vì trên người người này tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo khiến cô sợ hãi.
Người đàn ông ung dung nhả một vòng khói, động tác ưu nhã cực kỳ nhưng đáy mắt như phủ một màn sương, khóe môi hơi nhếch lên, giọng lạnh khiến người ta không rét mà run, 'Tôi là ai cô không cần biết.'
'Anh bắt tôi về đây, tôi còn không thể biết anh là ai sao?' Hai tay Diệp Dao vòng trước ngực, cắn môi, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
'Lấy phần văn kiện trên chiếc bàn kia qua rồi nói chuyện với tôi.' Người đàn ông cao ngạo hếch cằm.
Diệp Dao thuận theo hướng nhìn của anh ta, quả nhiên nhìn thấy một chiếc bàn, trên đó có sẵn bút và một phần văn kiện.
'Ý gì đây?' Diệp Dao nghi hoặc hỏi.
Anh ta bắt cô về đây là vì muốn cô ký vào văn kiện đó? Là văn kiện gì mà thần bí như vậy?
'Tôi không có nhiều kiên nhẫn với phụ nữ, tốt nhất cô đừng thử.' Người đàn ông ném lại câu nói đó rồi xoay lưng đi, không buồn nhìn cô.
Diệp Dao biết, tình cảnh của mình bây giờ không có tư cách nói điều kiện với người kia, nếu như anh ta muốn cô ký, vậy cô cứ xem thử nó là gì.
Ai ngờ, khi cô vừa đọc trang đầu tiên, thấy "Giấy chuyển nhượng cổ quyền" mấy chữ này thì lập tức hiểu ngay chuyện gì.
Cô kích động ném bút đi, xông thẳng ra ban công, 'Anh rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Quan Thiệu Hiên? Là ai phái anh đến đây?'
Đó là phần văn kiện bắt cô chuyển nhượng hết số cổ phần của Quan thị. Nói đùa sao, số cổ phiếu đó cô giữ trong tay còn chưa kịp nguội, dựa vào đâu mà bắt cô phải nhượng ra chứ?
Cô còn muốn mượn nó để đổi đời! Cho dù không thể đổi đời, cô cũng phải kiếm một khoản tiền lớn từ nó rồi quay về Malaysia.
Cô tỉ mỉ thiết kế lâu như vậy, thiếu gia không phải vì để bản thân trắng tay mà về.
Huống gì cô còn chưa biết người đàn ông này là ai, chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói mà bắt cô ký tên?
Người quan tâm đến cổ quyền của Quan thị như vậy, ngoại trừ người nhà họ Quan thì còn ai?
Chẳng lẽ là người của Quan Dĩ Thần?
'Quan Dĩ Thần bảo anh bắt tôi đến đây phải không?'
Thấy người đàn ông vẫn mải hút thuốc, tâm tình của cô càng hỗn loạn.
Quan Dĩ Thần người này trên thương trường nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, khoảng thời gian trước anh ta đã đi khắp nơi giành mua cổ phiếu của Quan thị với cô nhưng lại không chịu mua số cổ phần mà cô đang nắm.
Xem ra là đã có dự mưu, một phân tiền cũng không chịu bỏ ra mà muốn lấy cổ phần về?
'Tôi tuyệt đối sẽ không ký.' Cô nắm chặt nắm tay, thét lên.
Người đàn ông đối với thái độ của cô tỏ ra rất không kiên nhẫn, dụi thuốc, 'Cô không có tư cách biết tôi là ai, bảo ký thì cứ ký.'
Trong lòng Diệp Dao đã khẳng định đây là người của Quan Dĩ Thần nhưng anh ta lại không thừa nhận.
Một người xa lạ cũng dám nói cô "không có tư cách"? Cô ngay cả anh ta là ai cũng không biết, anh ta có tư cách gì bắt cô ký tên lên giấy chuyển nhượng cổ quyền chứ?
'Tôi sẽ không ký.' Cô cắn răng kiêu ngạo quay trở lại sofa ngồi xuống, 'Trừ phi anh nói cho tôi biết anh là ai, dựa vào đâu mà bắt tôi ký tên.'
Cô không thể mất hết số tiền cược trong tay.
Sầm Dung Cần híp híp mắt, cố nén lửa giận trong lòng, giọng nói có chút khinh thường, 'Diệp tiểu thư, cô có thể không ký, không sao cả. Nhiều nhất là hai ngày nữa người của tôi đã có thể bắt được Quan Thiệu Minh, Diệp Lâm và cả người bạn chuyên ngành sinh hóa kia của hắn về đây, đến lúc đó, ở trên tòa các người từ từ bàn với luật sư của tôi là được.'
Diệp Dao nghe vậy, lòng lập tức lạnh xuống, mặt trong chớp mắt tái nhợt, cả người kích động đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ về phía người đàn ông, 'Anh...anh rốt cuộc là ai?'
Tại sao có thể tra được nhanh như vậy?
Sao có thể?
Không! Tuyệt đối không có khả năng! Cô không tin! Có lẽ người này chỉ muốn hù dọa hoặc gài bẫy cô mà thôi, cô sẽ không mắc lừa, tuyệt đối không thể rối loạn trận thế.
Chỉ cần cô không thừa nhận, anh ta cũng không có chứng cứ gì.
'Ký hay không tùy cô.'
Sầm Dung Cần rõ ràng đã hết kiên nhẫn, ném lại một câu rồi đi về phía cửa.
'Anh...anh đứng lại cho tôi.' Diệp Dao run giọng gọi với theo bóng lưng hắn, đáng tiếc người đàn ông cứ làm như không nghe thấy, đi thẳng về phía cửa.
Lòng rối như tơ, Diệp Dao vội đuổi theo, lúc hắn còn chưa kịp đi đến cửa thì xông lại, đưa tay túm chặt áo sơ mi của hắn không cho hắn đi, ai ngờ người đàn ông động tác nhanh nhẹn tránh được khiến cô không kịp thu tay, cả người theo quán tính lao thẳng vào cửa, sống mũi suýt nữa thì gãy mất, đau đến nỗi Diệp Dao thất thanh kêu một tiếng, mũi bắt đầu chảy máu, cả người vô lực phải tựa vào cửa để chống đỡ thân mình, hơi thở dồn dập trừng trừng nhìn hắn, bộ dạng giống như nếu hắn nhất định muốn đi thì phải bước qua xác của cô vậy.
Sầm Dung Cần có chút ghét bỏ nhìn cô gái bởi vì đập mặt vào cửa mà chảy máu đến chật vật kia, lạnh giọng, 'Tránh ra!'
Giọng nói lạnh lùng cùng với vẻ mặt khiến người ta không rét mà run khiến tất cả tự tin của Diệp Dao trong nháy mắt sụp đổ, chỉ có thể run rẩy dịch người qua một chút.
Sầm Dung Cần rút một chiếc khăn tay sạch phủ lên tay nắm cửa rồi kéo ra, khoảnh khắc lúc hắn bước ra ngoài và cửa chưa kịp đóng lại đó, Diệp Dao cũng vội vàng lao ra...
Chỉ đáng tiếc, có nhanh hơn nữa cũng là muộn, hai vệ sĩ cao lớn như hai pho tượng chỉ cần một tay đã đủ đẩy cô trở lại, trực tiếp ngã nhào trên sàn sau đó cửa nặng nề đóng lại.
Diệp Dao phẫn hận nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, biết chỉ dựa vào sức mình thôi thì không có cách nào thoát ra được.
Cô cắn môi loạng choạng đứng dậy, tỉ mỉ tìm thêm một lần nữa khắp gian phòng nhưng kết quả chỉ là vô vọng.
Hết cách, cô xông ra ngoài ban công mà người đàn ông vừa nãy đã đứng nhìn ra mới phát hiện đây là một biệt thự nằm bên sườn núi, cảnh vật bên ngoài hoàn toàn xa lạ.
Người kia rốt cuộc đã mang cô đi đâu?
Tuy rằng căn phòng chỉ ở lầu hai, muốn nhảy xuống cũng không phải chuyện khó, chắc chắn không chết nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhảy xuống bởi vì phía dưới ban công, hai người đàn ông áo đen ôm súng đang đứng sừng sững như hai cây cổ thụ.
Mà chỗ này, cho dù cô kêu đến rách cổ họng chắc cũng không ai nghe thấy!
Ngơ ngác đứng ở ban công, mắt trừng trừng nhìn chiếc xe sang trọng màu đen nhẹ nhàng lướt ra ngoài cổng căn biệt thự sau đó đóng lại.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Nếu như là Quan Dĩ Thần, anh ta nếu đã có bản lãnh cho người bắt cô đến đây thì cũng có bản lãnh ép cô phải ký tên.
Nhưng những lời anh ta nói vừa rồi, rõ ràng là muốn cô chủ động làm vậy.
Quan Dĩ Thần sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
Chẳng lẽ là người do Quan Thiệu Hiên phái đến? Bởi vì cô đã đến bệnh viện uy hiếp ông sao?
Bằng vào phong cách làm việc quyết tuyệt của ông ta, cũng không phải không có khả năng này!
Quan Thiệu Hiên cũng ác thật! Ngay cả con gái ruột của mình cũng muốn ra tay sao?
Không, không đâu! Anh Trí Hằng nhất định sẽ đến cứu cô, còn có Diệp Hàm Quân nữa, bà ấy sẽ không để mình chết đâu! Tuyệt đối sẽ không!
Đời này bà ấy nợ cô nhiều như vậy, nếu như cô thật sự phải chết đi, cho dù làm ma cũng sẽ không tha cho bà ấy.
Trong những suy nghĩ hỗn loạn, thân thể Diệp Dao dần dần vô lực rũ xuống nhưng vẫn không quên tự an ủi mình.
****
Từ sau khi ở Hồng Kông trở về, Quan Mẫn Mẫn mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm mẹ, mỗi lần đi đến đó đều muốn hỏi bà gì đó nhưng ba vẫn một mực ở bên cạnh mẹ, giống như đề phòng cô lỡ miệng nói ra điều gì không nên nói vậy.
Cô cũng từng thử hỏi dò ba một chút nhưng ông tinh minh vô cùng, căn bản là không moi được chút manh mối nào.
Nhưng trước mặt mẹ, cô cũng không dám nói gì quá phận, đúng là buồn bực vô cùng bởi nếu còn không hỏi được gì, mẹ sắp phải ra nước ngoài rồi.
Bất kể ba có chuyện gì muốn giấu cô đều muốn biết sự thật, cho dù sự thật đó làm tổn thương người ta đến đâu.
Khi cô lần nữa tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Cô hoảng loạn ngồi dậy, theo phản xạ bản năng nhìn một lượt quần áo trên người, cũng may toàn bộ vẫn nguyên vẹn mới âm thầm thở phào một hơi.
Bình tĩnh trở lại, bắt đầu nhìn xung quanh...
Căn phòng này rất lớn, trang trí xa hoa theo phong cách thuần châu Âu, vừa nhìn đã biết xuất phát từ một nhà thiết kế nổi tiếng. Là ai mang cô đến đây? Mục đích là gì?
Cô xuống giường, chuyện đầu tiên là chạy đến mở cửa thử, nhưng trong dự liệu, cửa phòng bị khóa chặt.
Cô bắt đầu hoảng loạn trở lại, xoay người đi vào, tìm khắp từng góc nhỏ trong căn phòng nhưng hoàn toàn không thấy một bóng người.
Khi lướt mắt qua cửa sổ, Diệp Dao mừng rỡ khi thấy rèm cửa bị gió thổi nhè nhẹ, cô rón rén bước gần đến cửa sổ ấy, càng đến gần, tim đập càng thêm nhanh.
Khi cô đưa tay dùng sức kéo rèm cửa ra thì thấy một người đàn ông vóc dáng cao ngất đang đứng ở ban công, đưa lưng về phía cửa hút thuốc, nghe tiếng động, anh ta quay lại nhưng trên gương mặt lạnh băng kia không hề có chút kinh ngạc nào, rõ ràng, đây chính là người bắt cô về. Anh ta rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?
'Anh là ai?' Diệp Dao lấy can đảm lên tiếng nhưng lại không dám bước lên bởi vì trên người người này tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo khiến cô sợ hãi.
Người đàn ông ung dung nhả một vòng khói, động tác ưu nhã cực kỳ nhưng đáy mắt như phủ một màn sương, khóe môi hơi nhếch lên, giọng lạnh khiến người ta không rét mà run, 'Tôi là ai cô không cần biết.'
'Anh bắt tôi về đây, tôi còn không thể biết anh là ai sao?' Hai tay Diệp Dao vòng trước ngực, cắn môi, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
'Lấy phần văn kiện trên chiếc bàn kia qua rồi nói chuyện với tôi.' Người đàn ông cao ngạo hếch cằm.
Diệp Dao thuận theo hướng nhìn của anh ta, quả nhiên nhìn thấy một chiếc bàn, trên đó có sẵn bút và một phần văn kiện.
'Ý gì đây?' Diệp Dao nghi hoặc hỏi.
Anh ta bắt cô về đây là vì muốn cô ký vào văn kiện đó? Là văn kiện gì mà thần bí như vậy?
'Tôi không có nhiều kiên nhẫn với phụ nữ, tốt nhất cô đừng thử.' Người đàn ông ném lại câu nói đó rồi xoay lưng đi, không buồn nhìn cô.
Diệp Dao biết, tình cảnh của mình bây giờ không có tư cách nói điều kiện với người kia, nếu như anh ta muốn cô ký, vậy cô cứ xem thử nó là gì.
Ai ngờ, khi cô vừa đọc trang đầu tiên, thấy "Giấy chuyển nhượng cổ quyền" mấy chữ này thì lập tức hiểu ngay chuyện gì.
Cô kích động ném bút đi, xông thẳng ra ban công, 'Anh rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Quan Thiệu Hiên? Là ai phái anh đến đây?'
Đó là phần văn kiện bắt cô chuyển nhượng hết số cổ phần của Quan thị. Nói đùa sao, số cổ phiếu đó cô giữ trong tay còn chưa kịp nguội, dựa vào đâu mà bắt cô phải nhượng ra chứ?
Cô còn muốn mượn nó để đổi đời! Cho dù không thể đổi đời, cô cũng phải kiếm một khoản tiền lớn từ nó rồi quay về Malaysia.
Cô tỉ mỉ thiết kế lâu như vậy, thiếu gia không phải vì để bản thân trắng tay mà về.
Huống gì cô còn chưa biết người đàn ông này là ai, chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói mà bắt cô ký tên?
Người quan tâm đến cổ quyền của Quan thị như vậy, ngoại trừ người nhà họ Quan thì còn ai?
Chẳng lẽ là người của Quan Dĩ Thần?
'Quan Dĩ Thần bảo anh bắt tôi đến đây phải không?'
Thấy người đàn ông vẫn mải hút thuốc, tâm tình của cô càng hỗn loạn.
Quan Dĩ Thần người này trên thương trường nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, khoảng thời gian trước anh ta đã đi khắp nơi giành mua cổ phiếu của Quan thị với cô nhưng lại không chịu mua số cổ phần mà cô đang nắm.
Xem ra là đã có dự mưu, một phân tiền cũng không chịu bỏ ra mà muốn lấy cổ phần về?
'Tôi tuyệt đối sẽ không ký.' Cô nắm chặt nắm tay, thét lên.
Người đàn ông đối với thái độ của cô tỏ ra rất không kiên nhẫn, dụi thuốc, 'Cô không có tư cách biết tôi là ai, bảo ký thì cứ ký.'
Trong lòng Diệp Dao đã khẳng định đây là người của Quan Dĩ Thần nhưng anh ta lại không thừa nhận.
Một người xa lạ cũng dám nói cô "không có tư cách"? Cô ngay cả anh ta là ai cũng không biết, anh ta có tư cách gì bắt cô ký tên lên giấy chuyển nhượng cổ quyền chứ?
'Tôi sẽ không ký.' Cô cắn răng kiêu ngạo quay trở lại sofa ngồi xuống, 'Trừ phi anh nói cho tôi biết anh là ai, dựa vào đâu mà bắt tôi ký tên.'
Cô không thể mất hết số tiền cược trong tay.
Sầm Dung Cần híp híp mắt, cố nén lửa giận trong lòng, giọng nói có chút khinh thường, 'Diệp tiểu thư, cô có thể không ký, không sao cả. Nhiều nhất là hai ngày nữa người của tôi đã có thể bắt được Quan Thiệu Minh, Diệp Lâm và cả người bạn chuyên ngành sinh hóa kia của hắn về đây, đến lúc đó, ở trên tòa các người từ từ bàn với luật sư của tôi là được.'
Diệp Dao nghe vậy, lòng lập tức lạnh xuống, mặt trong chớp mắt tái nhợt, cả người kích động đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ về phía người đàn ông, 'Anh...anh rốt cuộc là ai?'
Tại sao có thể tra được nhanh như vậy?
Sao có thể?
Không! Tuyệt đối không có khả năng! Cô không tin! Có lẽ người này chỉ muốn hù dọa hoặc gài bẫy cô mà thôi, cô sẽ không mắc lừa, tuyệt đối không thể rối loạn trận thế.
Chỉ cần cô không thừa nhận, anh ta cũng không có chứng cứ gì.
'Ký hay không tùy cô.'
Sầm Dung Cần rõ ràng đã hết kiên nhẫn, ném lại một câu rồi đi về phía cửa.
'Anh...anh đứng lại cho tôi.' Diệp Dao run giọng gọi với theo bóng lưng hắn, đáng tiếc người đàn ông cứ làm như không nghe thấy, đi thẳng về phía cửa.
Lòng rối như tơ, Diệp Dao vội đuổi theo, lúc hắn còn chưa kịp đi đến cửa thì xông lại, đưa tay túm chặt áo sơ mi của hắn không cho hắn đi, ai ngờ người đàn ông động tác nhanh nhẹn tránh được khiến cô không kịp thu tay, cả người theo quán tính lao thẳng vào cửa, sống mũi suýt nữa thì gãy mất, đau đến nỗi Diệp Dao thất thanh kêu một tiếng, mũi bắt đầu chảy máu, cả người vô lực phải tựa vào cửa để chống đỡ thân mình, hơi thở dồn dập trừng trừng nhìn hắn, bộ dạng giống như nếu hắn nhất định muốn đi thì phải bước qua xác của cô vậy.
Sầm Dung Cần có chút ghét bỏ nhìn cô gái bởi vì đập mặt vào cửa mà chảy máu đến chật vật kia, lạnh giọng, 'Tránh ra!'
Giọng nói lạnh lùng cùng với vẻ mặt khiến người ta không rét mà run khiến tất cả tự tin của Diệp Dao trong nháy mắt sụp đổ, chỉ có thể run rẩy dịch người qua một chút.
Sầm Dung Cần rút một chiếc khăn tay sạch phủ lên tay nắm cửa rồi kéo ra, khoảnh khắc lúc hắn bước ra ngoài và cửa chưa kịp đóng lại đó, Diệp Dao cũng vội vàng lao ra...
Chỉ đáng tiếc, có nhanh hơn nữa cũng là muộn, hai vệ sĩ cao lớn như hai pho tượng chỉ cần một tay đã đủ đẩy cô trở lại, trực tiếp ngã nhào trên sàn sau đó cửa nặng nề đóng lại.
Diệp Dao phẫn hận nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, biết chỉ dựa vào sức mình thôi thì không có cách nào thoát ra được.
Cô cắn môi loạng choạng đứng dậy, tỉ mỉ tìm thêm một lần nữa khắp gian phòng nhưng kết quả chỉ là vô vọng.
Hết cách, cô xông ra ngoài ban công mà người đàn ông vừa nãy đã đứng nhìn ra mới phát hiện đây là một biệt thự nằm bên sườn núi, cảnh vật bên ngoài hoàn toàn xa lạ.
Người kia rốt cuộc đã mang cô đi đâu?
Tuy rằng căn phòng chỉ ở lầu hai, muốn nhảy xuống cũng không phải chuyện khó, chắc chắn không chết nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhảy xuống bởi vì phía dưới ban công, hai người đàn ông áo đen ôm súng đang đứng sừng sững như hai cây cổ thụ.
Mà chỗ này, cho dù cô kêu đến rách cổ họng chắc cũng không ai nghe thấy!
Ngơ ngác đứng ở ban công, mắt trừng trừng nhìn chiếc xe sang trọng màu đen nhẹ nhàng lướt ra ngoài cổng căn biệt thự sau đó đóng lại.
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?
Nếu như là Quan Dĩ Thần, anh ta nếu đã có bản lãnh cho người bắt cô đến đây thì cũng có bản lãnh ép cô phải ký tên.
Nhưng những lời anh ta nói vừa rồi, rõ ràng là muốn cô chủ động làm vậy.
Quan Dĩ Thần sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
Chẳng lẽ là người do Quan Thiệu Hiên phái đến? Bởi vì cô đã đến bệnh viện uy hiếp ông sao?
Bằng vào phong cách làm việc quyết tuyệt của ông ta, cũng không phải không có khả năng này!
Quan Thiệu Hiên cũng ác thật! Ngay cả con gái ruột của mình cũng muốn ra tay sao?
Không, không đâu! Anh Trí Hằng nhất định sẽ đến cứu cô, còn có Diệp Hàm Quân nữa, bà ấy sẽ không để mình chết đâu! Tuyệt đối sẽ không!
Đời này bà ấy nợ cô nhiều như vậy, nếu như cô thật sự phải chết đi, cho dù làm ma cũng sẽ không tha cho bà ấy.
Trong những suy nghĩ hỗn loạn, thân thể Diệp Dao dần dần vô lực rũ xuống nhưng vẫn không quên tự an ủi mình.
****
Từ sau khi ở Hồng Kông trở về, Quan Mẫn Mẫn mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm mẹ, mỗi lần đi đến đó đều muốn hỏi bà gì đó nhưng ba vẫn một mực ở bên cạnh mẹ, giống như đề phòng cô lỡ miệng nói ra điều gì không nên nói vậy.
Cô cũng từng thử hỏi dò ba một chút nhưng ông tinh minh vô cùng, căn bản là không moi được chút manh mối nào.
Nhưng trước mặt mẹ, cô cũng không dám nói gì quá phận, đúng là buồn bực vô cùng bởi nếu còn không hỏi được gì, mẹ sắp phải ra nước ngoài rồi.
Bất kể ba có chuyện gì muốn giấu cô đều muốn biết sự thật, cho dù sự thật đó làm tổn thương người ta đến đâu.
/516
|