Sự tò mò khiến Lý Tử Mạn đi tra xem người đàn ông đó là ai, lúc đó mới biết người cha ruột của Diệp Dao thì ra lại là người của một trong mười gia tộc giàu có nhất ở Singapore.
Có gia thế hiển hách như vậy nhưng Diệp Dao lại chỉ có thể sống một cuộc sống rất bình thường, còn phải vì chút tiền học phí du học mà lo lắng, thật sự không đáng chút nào!
Dù sao chút tiền đó đối với nhà họ Quan mà nói, căn bản không phải là con số.
Cho nên, hai chị em ép mẹ nói ra hết sự thật!
Cho nên, mới có những chuyện sau này.
Trong cuộc sống, đúng là mỗi ngày đều có những chuyện như trong phim xảy ra, nhưng khi nó xảy ra với chính mình, đúng là phải cần thật nhiều dũng khí mới có thể tiếp nhận.
Những đạo lý này nói rất đơn giản nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn không thể, cũng không muốn tiếp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, những lời dè bĩu nói cô không phải con ruột của mẹ cô đã nghe không biết bao nhiêu nhưng trước giờ chưa từng nghi ngờ điều này.
Bởi vì trước khi cô được nhập hộ khẩu nhà họ Quan thì đã được đưa đi làm xét nghiệm DNA, chứng thực là con của Quan Thiệu Hiên.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ là, con của Quan Thiệu Hiên thì chưa chắc do Mẫn Thiên Vân sinh ra.
Người cô gọi là mẹ hai mươi mấy năm lại không phải là mẹ ruột, còn có chuyện gì khiến người ta khó tiếp nhận hơn không?
Mẹ thương cô như vậy, vì cô ngay cả tính mạng cũng không cần lấy thân che chở cho cô! Sao cô có thể gọi người khác là mẹ được chứ?
Không đâu! Cho dù Diệp Hàm Quân đúng là mẹ ruột nhưng đối với bà cô không có chút tình cảm nào.
Mẹ của cô chỉ có một, chính là Mẫn Thiên Vân!
Vĩnh viễn là vậy!
Nhưng bà thì sao? Bà có thể chấp nhận sự thật này không? Liệu bà có còn muốn đứa con gái không phải ruột thịt của mình nữa không?
Dù Diệp Dao kia có xấu xa đến mấy, có đáng ghét đến mấy thì vẫn là đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra!
Cô cũng là một người mẹ, cô biết một đứa con có ý nghĩa thế nào với mẹ! Huống gì, Diệp Dao còn quyên cho bà một quả thận!
Cô mọi người nhận Diệp Hàm Quân kia là bởi ngay khoảnh khắc bà sinh cô ra đó, thậm chí là trước đó, bà đã lựa chọn từ bỏ cô!
Bà đối với cô không có tình yêu, chỉ xem cô như một con cờ để trả thù.
Nhưng bà trả thù cái gì chứ?
Quyến rũ ba là do bà tự nguyện kia mà.
Chẳng lẽ bản thân không hạnh phúc thì người khác cũng phải khổ sở theo sao?
Thảo nào ba kiên quyết không cho Diệp Hàm Quân và mẹ gặp nhau, vì để chặn miệng Diệp Dao còn đồng ý bỏ ra 30% cổ quyền, thậm chí không tiếc đưa mẹ ra nước ngoài, tất cả cũng chỉ vì muốn lấp liếm chuyện xấu này.
Cô biết, ba là vì sợ sức khỏe của mẹ không tốt, sợ mẹ không chấp nhận nổi chuyện này.
Nhưng, cứ giấu diếm như vậy, thật sự được sao?
Rõ ràng là ba gây ra họa, tại sao lại để người vô tội như mẹ gánh chịu chứ?
Mà người vô tội thực ra đâu chỉ mỗi mẹ?
Còn có người mãi tới giờ mới biết sự thật là cô, còn có Diệp Dao suốt ngày rắp tâm tính kế muốn quay về nhà họ Quan, lúc đó hai người căn bản không có bất kỳ quyền lựa chọn nào.
Đúng ra mà nói, cô với Diệp Dao mới là vô tội nhất!
Nhưng vậy thì sao chứ? Có thể làm được gì?
Lúc biết được sự thật đó, cô mới hiểu được thế nào là đầu óc trống rỗng.
Chuyện này Sầm Chí Quyền có biết không? Nói hắn không biết gì thì tuyệt không có khả năng, nhưng hắn biết được bao nhiêu?
Chắc không phải sớm đã biết nhưng hắn cũng dấu cô chứ?
Đầu Quan Mẫn Mẫn mê mê trầm trầm, những chuyện cũ giữa cô với mẹ cứ như một cuốn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu, cuối cùng dừng lại ở ngày đính hôn đó, khi bà gục trên người cô, toàn thân đẫm máu.
Nếu như biết cô không phải con gái mình mà là kết quả của một lần vượt rào của ba, là bằng chứng cho sự phản bội của người thân mà mình tin tưởng, đó là cảm giác đau đớn đến thế nào? Huống gì, đó là người chị em mà bà luôn nhớ mong từng ấy năm.
Cũng người đó, ôm con gái ruột của bà đi mất...
Thực ra, điều cô sợ nhất chính là biết chuyện rồi mẹ sẽ hối hận vì đã cứu cô, sau đó không cần cô nữa.
'Đừng...đừng mà...'
'Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, tỉnh lại, sao vậy?' Sầm Chí Quyền vẫn một mực canh chừng bên cạnh cô, thấy cô ngủ không an ổn, cuối cùng còn vừa khóc vừa lẩm bẩm nói gì đó thì đau lòng lẫn lo lắng vô cùng.
Hắn vỗ nhẹ mặt cô, lay tỉnh hồi lâu cô vẫn không chịu mở mắt ra nhìn hắn.
Thế là, dứt khoát trèo lên giường ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an.
Quan Mẫn Mẫn trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được có một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm mình, vỗ về mình, cánh tay đang ôm cô đó mạnh mẽ biết mấy, giống như lần trước khi cô rơi xuống biển, cũng đôi tay ấy kéo cô trở lại...
Rốt cuộc, cô nâng mí mắt nặng trịch lên, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, trong mũi là khí tức mà cô quen thuộc nhất đó...
Cô khẽ nhúc nhích, định mở miệng nói chuyện mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, muốn nói mà lại không nói được.
Thấy cô đã tỉnh, Sầm Chí Quyền hơi thả lỏng tay, nâng mặt cô lên dịu dàng hỏi, 'Tỉnh rồi?'
Nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông, không hiểu sao nước mắt cô lại tràn ra, giống như vòi rồng không cách nào dừng được.
Sầm Chí Quyền biết cô rất khổ sở, rất ủy khuất nên cũng không ngăn lại, cứ để cho cô tùy ý ở trong ngực mình lớn tiếng khóc.
Lúc tâm trạng quá tệ, nếu không tìm được cách phát tiết thì rất dễ sụp đổ!
Cô có thể khóc được thì tốt rồi, khóc xong một trận nhất định sẽ đỡ hơn.
Cô không phải một cô gái yếu ớt nhưng đột nhiên gặp chuyện như vậy, nhất thời không tiếp nhận được cũng bình thường thôi.
Hắn cho rằng có thể dấu cô có lẽ cũng tốt nhưng người tính không bằng trời tính.
Biết được cũng tốt! Bất kể cô là con gái của ai cũng không quan trọng, điều quan trọng là, đời này cô chỉ có thể là người của hắn, là Sầm phu nhân danh chính ngôn thuận.
Đợi đến khi cô khóc đủ rồi, hai mắt đã sưng đỏ như hai quả đào.
Sầm Chí Quyền bảo người làm mang đá lên, bắt cô nằm xuống, cẩn thận chườm hồi lâu mới tạm thoải mái một chút.
'Có muốn ăn gì không?'
Hắn vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai, đau lòng vuốt ve gương mặt hình như đã gầy đi không ít của cô.
'Uống nước...'
Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc lên tiếng, giọng khàn khàn.
Khóc nhiều quá, cơ thể bị thiếu nước nghiêm trọng.
Sầm Chí Quyền xuống giường, rót cho cô một ly nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng để cô từng ngụm từng ngụm uống cho đến hết.
'Có đỡ hơn chưa?'
Quan tiểu trư ngoan ngoãn gật đầu.
'Sau này không được khóc nữa.' Vừa nãy để cô khóc lâu như vậy, hắn đã khó chịu lắm rồi, trong lòng thầm mắng Quan Thiệu Hiên không biết bao nhiêu lần.
Đi đêm rồi có ngày gặp ma, cũng giống như ba hắn thôi, đừng tưởng mình khôn ngoan đến đâu, cuối cùng cũng gặp quả báo!
'Người ta buồn, khóc cũng không được sao?' Quan Mẫn Mẫn bất mãn nói.
'Anh biết em buồn, nhưng khóc nhiều hại thân thể lắm, anh sẽ đau lòng.' Hắn nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt còn sưng đỏ của cô, 'Sưng đỏ hết rồi, xấu quá!'
'Em xấu như vậy, anh không cần em nữa sao?'
Xem ra, bóng ma tâm lý trong lòng cô nàng còn rất đậm!
'Không đâu, cho dù xấu hơn nữa thì anh cũng không bỏ được.'
'Chỉ biết dỗ ngọt em.'
'Cho nên, không được khóc nữa. Con trai thấy cũng sẽ cười em!' Hắn cọ nhẹ ũi cô, thấy tinh thần cô đã khôi phục không ít, cũng yên tâm đôi chút.
'Con đâu rồi? Chúng ta đang ở đâu vậy?' Nhắc đến con trai, Quan Mẫn Mẫn tỉnh táo ngay.
Trước khi người phụ nữ kia đến, cô và mẹ chồng đang vừa uống trà chiều vừa đợi con trai đến, vậy con trai đâu? Mà cô đang ở đâu đây?
Nhìn một vòng mới phát hiện đây là gian phòng quen thuộc ở căn biệt thự nhỏ của họ trong nhà lớn họ Sầm.
Cô về nhà từ bao giờ? Đã ngủ bao lâu rồi?
'Mọi người đang ở phòng khách, ai cũng lo cho em.'
'Cả ông nội?' Nghĩ đến chuyện mình làm cho bao nhiêu người lo lắng, Quan Mẫn Mẫn có chút ngượng ngùng.
'Ừ. Giờ em tỉnh rồi, để anh báo cho mọi người về nghỉ trước. Muốn ăn gì, anh bảo người làm mang lên cho.'
'Em xuống ăn là được rồi.' Cô đang định xuống giường thì Sầm Chí Quyền đã giữ lại, 'Em cứ nằm yên đó, anh xuống dưới.'
Người đàn ông này một khi tỏ vẻ cường thế, cô tuyệt đối không có khả năng kháng cự.
Mới ngoan ngoãn nằm trở lại thì bên ngoài đã truyền những tiếng bước chân gấp gáp sau đó là bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Quan tiên sinh, 'Mẹ, mẹ sao rồi?'
Cậu nhóc với ông cố ở dưới lầu chờ lâu thật lâu vẫn không thấy ba xuống, hết kiên nhẫn cuối cùng cậu nhóc chạy lên trước, mới đẩy cửa ra đã nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, biết Quan tiểu thư đã tỉnh rồi nên xông vào luôn.
'Mẹ khỏe rồi, chỉ hơi đói thôi.' Quan Mẫn Mẫn kéo bàn tay mập mạp của cậu nhóc áp lên má, mỉm cười.
'Con ở đây với mẹ, ba xuống dưới trước.' Sầm Chí Quyền dặn lại một tiếng rồi rời đi.
Cậu nhóc nhìn mẹ hồi lâu không nói gì, Quan tiểu thư nhịn không được véo má con, 'Mẹ đâu có đi phẫu thuạt thẩm mỹ.'
'Mẹ mà dám đi phẫu thuật thẩm mỹ, con không nhận mẹ luôn.' Cậu nhóc nói với vẻ ghét bỏ.
'Vậy con nhìn mặt mẹ lâu như vậy làm gì? Đột nhiên phát hiện ra mẹ đẹp quá sao?'
Thực ra cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cô cũng không thể chỉnh ra được thần thái như của mẹ mình! Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Diệp Dao ở sân bay cứ luôn có một cảm giác đã từng gặp ở đâu.
Thì ra, thần vận đó, khí chất đó, là di truyền từ mẹ!
Thảo nào lúc đầu khi Diệp Dao đến nhà chơi thường xuyên, ấn tượng của mẹ đối với cô ta tốt như vậy! Máu mủ đúng là không thể phủ nhận được!
Cũng không thể che dấu được.
Thảo nào từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu người đã nói cô không phải là con của mẹ, thì ra là thật.
Tâm trạng lần nữa trầm xuống.
Có gia thế hiển hách như vậy nhưng Diệp Dao lại chỉ có thể sống một cuộc sống rất bình thường, còn phải vì chút tiền học phí du học mà lo lắng, thật sự không đáng chút nào!
Dù sao chút tiền đó đối với nhà họ Quan mà nói, căn bản không phải là con số.
Cho nên, hai chị em ép mẹ nói ra hết sự thật!
Cho nên, mới có những chuyện sau này.
Trong cuộc sống, đúng là mỗi ngày đều có những chuyện như trong phim xảy ra, nhưng khi nó xảy ra với chính mình, đúng là phải cần thật nhiều dũng khí mới có thể tiếp nhận.
Những đạo lý này nói rất đơn giản nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn không thể, cũng không muốn tiếp nhận.
Từ nhỏ đến lớn, những lời dè bĩu nói cô không phải con ruột của mẹ cô đã nghe không biết bao nhiêu nhưng trước giờ chưa từng nghi ngờ điều này.
Bởi vì trước khi cô được nhập hộ khẩu nhà họ Quan thì đã được đưa đi làm xét nghiệm DNA, chứng thực là con của Quan Thiệu Hiên.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ là, con của Quan Thiệu Hiên thì chưa chắc do Mẫn Thiên Vân sinh ra.
Người cô gọi là mẹ hai mươi mấy năm lại không phải là mẹ ruột, còn có chuyện gì khiến người ta khó tiếp nhận hơn không?
Mẹ thương cô như vậy, vì cô ngay cả tính mạng cũng không cần lấy thân che chở cho cô! Sao cô có thể gọi người khác là mẹ được chứ?
Không đâu! Cho dù Diệp Hàm Quân đúng là mẹ ruột nhưng đối với bà cô không có chút tình cảm nào.
Mẹ của cô chỉ có một, chính là Mẫn Thiên Vân!
Vĩnh viễn là vậy!
Nhưng bà thì sao? Bà có thể chấp nhận sự thật này không? Liệu bà có còn muốn đứa con gái không phải ruột thịt của mình nữa không?
Dù Diệp Dao kia có xấu xa đến mấy, có đáng ghét đến mấy thì vẫn là đứa con gái bà mang thai mười tháng sinh ra!
Cô cũng là một người mẹ, cô biết một đứa con có ý nghĩa thế nào với mẹ! Huống gì, Diệp Dao còn quyên cho bà một quả thận!
Cô mọi người nhận Diệp Hàm Quân kia là bởi ngay khoảnh khắc bà sinh cô ra đó, thậm chí là trước đó, bà đã lựa chọn từ bỏ cô!
Bà đối với cô không có tình yêu, chỉ xem cô như một con cờ để trả thù.
Nhưng bà trả thù cái gì chứ?
Quyến rũ ba là do bà tự nguyện kia mà.
Chẳng lẽ bản thân không hạnh phúc thì người khác cũng phải khổ sở theo sao?
Thảo nào ba kiên quyết không cho Diệp Hàm Quân và mẹ gặp nhau, vì để chặn miệng Diệp Dao còn đồng ý bỏ ra 30% cổ quyền, thậm chí không tiếc đưa mẹ ra nước ngoài, tất cả cũng chỉ vì muốn lấp liếm chuyện xấu này.
Cô biết, ba là vì sợ sức khỏe của mẹ không tốt, sợ mẹ không chấp nhận nổi chuyện này.
Nhưng, cứ giấu diếm như vậy, thật sự được sao?
Rõ ràng là ba gây ra họa, tại sao lại để người vô tội như mẹ gánh chịu chứ?
Mà người vô tội thực ra đâu chỉ mỗi mẹ?
Còn có người mãi tới giờ mới biết sự thật là cô, còn có Diệp Dao suốt ngày rắp tâm tính kế muốn quay về nhà họ Quan, lúc đó hai người căn bản không có bất kỳ quyền lựa chọn nào.
Đúng ra mà nói, cô với Diệp Dao mới là vô tội nhất!
Nhưng vậy thì sao chứ? Có thể làm được gì?
Lúc biết được sự thật đó, cô mới hiểu được thế nào là đầu óc trống rỗng.
Chuyện này Sầm Chí Quyền có biết không? Nói hắn không biết gì thì tuyệt không có khả năng, nhưng hắn biết được bao nhiêu?
Chắc không phải sớm đã biết nhưng hắn cũng dấu cô chứ?
Đầu Quan Mẫn Mẫn mê mê trầm trầm, những chuyện cũ giữa cô với mẹ cứ như một cuốn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu, cuối cùng dừng lại ở ngày đính hôn đó, khi bà gục trên người cô, toàn thân đẫm máu.
Nếu như biết cô không phải con gái mình mà là kết quả của một lần vượt rào của ba, là bằng chứng cho sự phản bội của người thân mà mình tin tưởng, đó là cảm giác đau đớn đến thế nào? Huống gì, đó là người chị em mà bà luôn nhớ mong từng ấy năm.
Cũng người đó, ôm con gái ruột của bà đi mất...
Thực ra, điều cô sợ nhất chính là biết chuyện rồi mẹ sẽ hối hận vì đã cứu cô, sau đó không cần cô nữa.
'Đừng...đừng mà...'
'Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, tỉnh lại, sao vậy?' Sầm Chí Quyền vẫn một mực canh chừng bên cạnh cô, thấy cô ngủ không an ổn, cuối cùng còn vừa khóc vừa lẩm bẩm nói gì đó thì đau lòng lẫn lo lắng vô cùng.
Hắn vỗ nhẹ mặt cô, lay tỉnh hồi lâu cô vẫn không chịu mở mắt ra nhìn hắn.
Thế là, dứt khoát trèo lên giường ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an.
Quan Mẫn Mẫn trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được có một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm mình, vỗ về mình, cánh tay đang ôm cô đó mạnh mẽ biết mấy, giống như lần trước khi cô rơi xuống biển, cũng đôi tay ấy kéo cô trở lại...
Rốt cuộc, cô nâng mí mắt nặng trịch lên, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, trong mũi là khí tức mà cô quen thuộc nhất đó...
Cô khẽ nhúc nhích, định mở miệng nói chuyện mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, muốn nói mà lại không nói được.
Thấy cô đã tỉnh, Sầm Chí Quyền hơi thả lỏng tay, nâng mặt cô lên dịu dàng hỏi, 'Tỉnh rồi?'
Nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông, không hiểu sao nước mắt cô lại tràn ra, giống như vòi rồng không cách nào dừng được.
Sầm Chí Quyền biết cô rất khổ sở, rất ủy khuất nên cũng không ngăn lại, cứ để cho cô tùy ý ở trong ngực mình lớn tiếng khóc.
Lúc tâm trạng quá tệ, nếu không tìm được cách phát tiết thì rất dễ sụp đổ!
Cô có thể khóc được thì tốt rồi, khóc xong một trận nhất định sẽ đỡ hơn.
Cô không phải một cô gái yếu ớt nhưng đột nhiên gặp chuyện như vậy, nhất thời không tiếp nhận được cũng bình thường thôi.
Hắn cho rằng có thể dấu cô có lẽ cũng tốt nhưng người tính không bằng trời tính.
Biết được cũng tốt! Bất kể cô là con gái của ai cũng không quan trọng, điều quan trọng là, đời này cô chỉ có thể là người của hắn, là Sầm phu nhân danh chính ngôn thuận.
Đợi đến khi cô khóc đủ rồi, hai mắt đã sưng đỏ như hai quả đào.
Sầm Chí Quyền bảo người làm mang đá lên, bắt cô nằm xuống, cẩn thận chườm hồi lâu mới tạm thoải mái một chút.
'Có muốn ăn gì không?'
Hắn vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai, đau lòng vuốt ve gương mặt hình như đã gầy đi không ít của cô.
'Uống nước...'
Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc lên tiếng, giọng khàn khàn.
Khóc nhiều quá, cơ thể bị thiếu nước nghiêm trọng.
Sầm Chí Quyền xuống giường, rót cho cô một ly nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng để cô từng ngụm từng ngụm uống cho đến hết.
'Có đỡ hơn chưa?'
Quan tiểu trư ngoan ngoãn gật đầu.
'Sau này không được khóc nữa.' Vừa nãy để cô khóc lâu như vậy, hắn đã khó chịu lắm rồi, trong lòng thầm mắng Quan Thiệu Hiên không biết bao nhiêu lần.
Đi đêm rồi có ngày gặp ma, cũng giống như ba hắn thôi, đừng tưởng mình khôn ngoan đến đâu, cuối cùng cũng gặp quả báo!
'Người ta buồn, khóc cũng không được sao?' Quan Mẫn Mẫn bất mãn nói.
'Anh biết em buồn, nhưng khóc nhiều hại thân thể lắm, anh sẽ đau lòng.' Hắn nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt còn sưng đỏ của cô, 'Sưng đỏ hết rồi, xấu quá!'
'Em xấu như vậy, anh không cần em nữa sao?'
Xem ra, bóng ma tâm lý trong lòng cô nàng còn rất đậm!
'Không đâu, cho dù xấu hơn nữa thì anh cũng không bỏ được.'
'Chỉ biết dỗ ngọt em.'
'Cho nên, không được khóc nữa. Con trai thấy cũng sẽ cười em!' Hắn cọ nhẹ ũi cô, thấy tinh thần cô đã khôi phục không ít, cũng yên tâm đôi chút.
'Con đâu rồi? Chúng ta đang ở đâu vậy?' Nhắc đến con trai, Quan Mẫn Mẫn tỉnh táo ngay.
Trước khi người phụ nữ kia đến, cô và mẹ chồng đang vừa uống trà chiều vừa đợi con trai đến, vậy con trai đâu? Mà cô đang ở đâu đây?
Nhìn một vòng mới phát hiện đây là gian phòng quen thuộc ở căn biệt thự nhỏ của họ trong nhà lớn họ Sầm.
Cô về nhà từ bao giờ? Đã ngủ bao lâu rồi?
'Mọi người đang ở phòng khách, ai cũng lo cho em.'
'Cả ông nội?' Nghĩ đến chuyện mình làm cho bao nhiêu người lo lắng, Quan Mẫn Mẫn có chút ngượng ngùng.
'Ừ. Giờ em tỉnh rồi, để anh báo cho mọi người về nghỉ trước. Muốn ăn gì, anh bảo người làm mang lên cho.'
'Em xuống ăn là được rồi.' Cô đang định xuống giường thì Sầm Chí Quyền đã giữ lại, 'Em cứ nằm yên đó, anh xuống dưới.'
Người đàn ông này một khi tỏ vẻ cường thế, cô tuyệt đối không có khả năng kháng cự.
Mới ngoan ngoãn nằm trở lại thì bên ngoài đã truyền những tiếng bước chân gấp gáp sau đó là bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Quan tiên sinh, 'Mẹ, mẹ sao rồi?'
Cậu nhóc với ông cố ở dưới lầu chờ lâu thật lâu vẫn không thấy ba xuống, hết kiên nhẫn cuối cùng cậu nhóc chạy lên trước, mới đẩy cửa ra đã nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, biết Quan tiểu thư đã tỉnh rồi nên xông vào luôn.
'Mẹ khỏe rồi, chỉ hơi đói thôi.' Quan Mẫn Mẫn kéo bàn tay mập mạp của cậu nhóc áp lên má, mỉm cười.
'Con ở đây với mẹ, ba xuống dưới trước.' Sầm Chí Quyền dặn lại một tiếng rồi rời đi.
Cậu nhóc nhìn mẹ hồi lâu không nói gì, Quan tiểu thư nhịn không được véo má con, 'Mẹ đâu có đi phẫu thuạt thẩm mỹ.'
'Mẹ mà dám đi phẫu thuật thẩm mỹ, con không nhận mẹ luôn.' Cậu nhóc nói với vẻ ghét bỏ.
'Vậy con nhìn mặt mẹ lâu như vậy làm gì? Đột nhiên phát hiện ra mẹ đẹp quá sao?'
Thực ra cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cô cũng không thể chỉnh ra được thần thái như của mẹ mình! Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Diệp Dao ở sân bay cứ luôn có một cảm giác đã từng gặp ở đâu.
Thì ra, thần vận đó, khí chất đó, là di truyền từ mẹ!
Thảo nào lúc đầu khi Diệp Dao đến nhà chơi thường xuyên, ấn tượng của mẹ đối với cô ta tốt như vậy! Máu mủ đúng là không thể phủ nhận được!
Cũng không thể che dấu được.
Thảo nào từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu người đã nói cô không phải là con của mẹ, thì ra là thật.
Tâm trạng lần nữa trầm xuống.
/516
|