Nghe vậy, Mẫn Thiên Vân bật cười, 'Trời ạ, đồ ngốc, mẹ cũng chỉ thương mỗi con thôi, được chưa? Không khóc nữa chứ?'
Hai mẹ con trước giờ rất ít khi tình cảm như thế nhưng thấy con gái khóc thành như vậy, bà vẫn rất đau lòng và lo lắng!
'Nếu như Chí Quyền nghe con nói câu này, chắc là ghen tị lắm.' Mẫn Thiên Vân cười nói rồi nghiêng người rút mấy tờ khăn giấy, ra lệnh, 'Ngẩng lên mẹ xem.'
Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc ngẩng gương mặt đã khóc đến lem luốc lên để mẹ giúp mình lau nước mắt.
Mới lau khô, nghĩ tới sau này không biết có còn được sự thương yêu như vậy nữa không, nước mắt lại bắt đầu tràn ra, lần này thực sự dọa đến Mẫn Thiên Vân, 'Đứa nhỏ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể nói với mẹ chứ? Đừng để mẹ lo lắng cho con.'
'Mẹ, con không sao đâu. Thật mà!' Quan Mẫn Mẫn hít mũi, cực lực đè nén cảm xúc, không để mình khóc nữa, bằng không với sự tinh minh của mẹ chắc là sẽ nhìn ra được gì đó.
Giờ cô chỉ hy vọng mẹ có thể điều dưỡng tốt thân thể, không cần bận tâm gì nhiều!
'Không có mà khóc đến vậy?' Mẫn Thiên Vân đương nhiên không tin, đứa nhỏ này bà một tay nuôi lớn, còn không biết tính tình nó thế nào hay sao chứ? ' Nói mẹ nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.'
Trong giọng nói của bà mang theo một sự kiên định không cho phép từ chối.
'Không phải là nghĩ đến mấy ngày nữa mẹ đi Zurich mà không nỡ sao?' Quan Mẫn Mẫn lấy khăn giấy trong tay mẹ, tự lau mặt cho mình.
'Quan Mẫn Mẫn, con là do mẹ sinh, lúc con nói dối vẻ mặt thế nào mẹ còn không rõ sao? Mau nói thật đi.' Thấy lúc con trả lời mà không dám nhìn thẳng mình, không có chuyện gì dấu diếm mới lạ.
Nghe câu này, trong lòng Quan Mẫn Mẫn lại một hồi chua xót.
'Con nói thật mà.' Cô hít hít mũi, 'Con chỉ sợ mẹ đi Zurich rồi, nếu như ba tìm một hồ li tinh khác về thì làm thế nào?'
'Con đó, có nghĩ thì cũng nên nghĩ chuyện kết hôn với Chí Quyền kìa.' Bà đưa tay gõ đầu cô một cái.
Chuyện của người lớn làm gì đến lượt con gái lo chứ!
Hơn nữa, còn dùng cái cớ tệ như vậy!
Không nỡ để bà đi Zurich mà khóc thành thế này? Năm đó mới 18 tuổi còn dám một mình chạy ra nước ngoài, hơn sáu năm chưa quay về một lần, sao lúc đó không thấy nó "không nỡ" đi?
Huống gì giờ bên cạnh con còn có chồng, có con trai, có gia đình của mình, chuyện phải suy nghĩ còn nhiều hơn trước kia.
Cho dù bà ra nước ngoài dưỡng bệnh, chắc cũng không cần "không nỡ" đến mức này chứ? Khóc đến thế này đúng là không bình thường.
'Mẹ, nếu như ba ăn vụng, mẹ có tha thứ cho ba không?'
Thực ra điều cô muốn hỏi là, ông không chỉ ăn vụng, mà còn có một đứa con gái riêng với người khác, ngay lúc bà đang bụng mang dạ chửa.
Nhưng lời như thế này, cô làm sao hỏi ra lời?
Nhất là khi ba thực ra cũng bị người ta che dấu hơn hai mươi năm!
Hơn nữa khi đó, ba với mẹ thực ra cũng là một loại "ăn vụng".
Nếu muốn trách, thật sự chỉ có thể trách ba quá mức không có tiết tháo, ăn vụng mà không biết chùi mép!
Nghe con gái hỏi như vậy, Mẫn Thiên Vân thoáng sửng sốt sau đót bật cười...
'Nếu như ba con thật sự ăn vụng, vậy mẹ có lập trường gì mà trách ổng? Năm đó mẹ cũng là người chen vào hôn nhân của người ta, ông ấy vì mẹ mà li hôn với người vợ trước, nếu như giờ chuyện đó lặp lại lần nữa, mẹ cũng đành chịu.' Mẫn Thiên Vân nói rồi vỗ nhẹ mặt con gái, 'Nhưng mà con yên tâm đi, mẹ không còn trẻ mà ổng còn lớn tuổi hơn mẹ, những năm qua đối xử với mẹ không tệ, không cần con lo lắng chuyện này.'
Nếu như là trước đây, chắc bà không dám nói như vậy nhưng gần đây khi bà nằm viện, sự quan tâm mà ông dành cho bà bà nhìn ra được là thật lòng.
Quan Thiệu Hiên không phải loại người làm sai chuyện rồi áy náy không dám thừa nhận, cho dù nhà họ Quan không còn như xưa, tính cách đại lão gia của ông vẫn luôn không thay đổi.
'Con không nói bây giờ, nếu là trước đây thì sao?'
'Trước đây là lúc nào?' Mẫn Thiên Vân thấy con gái cứ quẩn quanh mãi vấn đề này, đoán được tâm tình của con không tốt chắc là có liên quan đến chồng mình cho nên ngược lại rất có kiên nhẫn trò chuyện.
'Chẳng hạn như, rất nhiều rất nhiều năm về trước! Lúc hai người còn chưa kết hôn?'
Mẫn Thiên Vân lườm con một cái, 'Con cảm thấy khi còn chưa lấy ông ấy, mẹ có tư cách hỏi ổng chuyện ăn vụng sao?'
Điều này bà tự mình hiểu rõ, không cần người nào phải nhắc.
'Mẹ...' Quan Mẫn Mẫn bất đắc dĩ vò đầu, 'Con chỉ nói nếu như thôi mà.'
'Chuyện này không có nếu như.'
'Vậy đổi lại một câu hỏi khác.' Quan Mẫn Mẫn rũ mắt, nắm lấy tay mẹ.
'Hôm nay nhiều câu hỏi thật đó. Con còn chưa cho mẹ biết vì sao khóc thành thế này?
Mẫn Thiên Vân đã chắc chắn chuyện này có liên quan đến giả thuyết "ăn vụng" kia, chỉ tiếc là cô nàng này cứ không chịu nói thẳng ra.
'Nếu như ba gạt mẹ, mẹ có tha thứ không?'
'Phải xem gạt chuyện gì, nghiêm trọng đến mức nào đã.'
'Chẳng hạn như, có con riêng?'
Trả lời Quan Mẫn Mẫn là một cái cốc lên trán...
'Mẹ, con nói thật mà.'
'Mẹ cũng nghiêm túc, cho dù ba con thật sự có con gái riêng thì sao? Không phải rất bình thường sao?' Trước khi đến với bà, Quan Thiệu Hiên cũng là một tay chơi có tiếng, không phân cao thấp với Sầm Húc Sâm.
Nếu như ngày nào đó ăn quên chùi mép, để lại chứng cứ cũng đâu có gì lạ. Nhưng những chuyện này đều là chuyện nhiều năm rồi.
Cho dù thật sự có một đứa con riêng, bằng vào tính cách của Quan Thiệu Hiên, nếu như sinh ra không có sự chấp thuận của ông, cho dù là con ruột, ông cũng sẽ không thừa nhận.
Điều này bà hiểu rất rõ.
Quan Viện Viện là con gái ruột của ông với người vợ chính thức, nhưng bởi vì sự phản bội của cô mà ông còn có thể không nhận chứ nói gì một đứa con riêng không biết từ đâu xuất hiện.
Không thể không nói, riêng điểm này ông rất nhẫn tâm.
Cho nên năm đó khi ông đồng ý cho bà sinh Mẫn Mẫn ra, còn đưa hai mẹ con về nhà họ Quan, bà gần như không thể tin nổi.
'Ý tức là, mẹ có thể chấp nhận chuyện ba có con riêng sao?' Quan Mẫn Mẫn cắn môi, ngập ngừng hỏi.
'Không phải chuyện mẹ chấp nhận hay không mà là ổng có chấp nhận hay không.' Mẫn Thiên Vân nghi hoặc nhìn con, 'Sao cứ quẩn quanh mấy chuyện này hoài vậy?'
'Hỏi cho biết thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn bĩu môi.
'Hỏi nhiều vậy mà còn nói hỏi cho biết?'
'Mẹ, con thật sự rất không nỡ xa mẹ.' Quan Mẫn Mẫn nói sang chuyện khác.
'Mẹ qua bên đó cũng sẽ nhớ con nhưng nhà họ Sầm có máy bay riêng, có rảnh thì có thể qua đó thăm mẹ bất kỳ lúc nào. Đợi khi con kết hôn, mẹ nhất định sẽ quay về, đích thân đội khăn cô dâu cho con. Con đó, phải tự lo cho mình, làm một cô dâu xinh đẹp, đừng để mẹ lo nữa, biết không?'
Mẫn Thiên Vân biết con gái không muốn nhắc đến nguyên nhân vì sao mình khóc nên cũng thuận theo.
Đứa nhỏ này, lúc không muốn nói, thật sự là cạy không ra.
Nhưng chỉ cần nó với Chí Quyền không xảy ra chuyện gì, những chuyện khác đối với bà đều không sao cả.
Đã trải qua một lần sống chết bà sớm đã nhận ra, có chuyện gì quan trọng hơn người nhà và bản thân sống khỏe mạnh vui vẻ chứ?
'Mẹ, con đương nhiên sẽ là cô dâu xinh đẹp đến ai cũng phải hâm mộ rồi.' Cô cười ngọt ngào.
Cô phải làm cô dâu đẹp nhất của boss, đứa con gái đẹp nhất của mẹ.
Chỉ mong chuyện này đừng xảy ra biến cố gì nữa.
Người kia không cần cô trước, cho nên cô cũng không có gì phải luyến tiếc.
Cô chỉ muốn mẹ thôi!
Hai mẹ con ngồi bên nhau, hưởng thụ sự ấm áp khó được, thật lâu cũng không ai lên tiếng.
Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ đang lay động vào phòng, mang theo ánh sáng và sự ấp áp, trong lòng hai mẹ con cũng như vậy!
****
Quan thị Kiến thiết
Vẫn là căn phòng họp trước đây, Diệp Dao, dưới sự dìu đỡ của Lộ Tri Hằng, vẻ mặt tiều tụy đi vào, sau lưng còn có hai vệ sĩ.
Thấy hai người đi vào, Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho luật sư đem phần văn kiện sớm đã chuẩn bị sẵn và viết qua, đặt ở trước mặt hai người, lật đến trang cô cần ký, giọng khách sáo nói, 'Diệp tiểu thư, xin mời.'
Diệp Dao cầm bút lên, dùng sức nắm chặt nhưng không lập tức ký tên mà nhìn về phía người đàn ông từ lúc cô vào đến giờ căn bản không chịu nhìn cô một lần chứ đừng nói gì đến chủ động lên tiếng với cô kia bằng ánh mắt không cam lòng, cắn chặt môi, 'Tôi là con gái của ông, ông đối xử với tôi như vậy, bà ấy có biết không?'
Chính bởi vì cô là con gái của ông với Mẫn Thiên Vân cho nên cô mới càng không cam lòng.
Rõ ràng, cô mới là người nên được hưởng hạnh phúc, tại sao đến cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh không còn gì cả thế này?
'Cô không cần dùng chuyện này uy hiếp tôi.' Quan Thiệu Hiên ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, 'Quan Thiệu Hiên tôi chỉ có một đứa con gái, những người khác đều không liên quan đến tôi.'
Đối với tình thân thứ này, ông đúng là rất ích kỷ lãnh đạm bởi vì ông đã từng nếm trải mùi vị bị ruột thịt phản bội cho nên, đối với ông mà nói, những thứ này thật sự có cũng được, không có cũng không sao.
Không thể phủ nhận, ông đối với Mẫn Mẫn đứa con gái này cũng không để tâm đến mức nào, lúc đầu ép nó từ nước ngoài trở về cũng là vì muốn thông qua cô lợi dụng nhà họ Sầm mà thôi.
Điều duy nhất ông không ngờ là Sầm Chí Quyền lại dung túng nó như vậy.
Nhưng thật lòng mà nói, Mẫn Mẫn cũng coi như một đứa con ngoan, ngoại trừ những lúc chọc ông tức muốn điên lên ra thì cũng không có bao nhiêu tâm tư và quỷ kế.
Mà những người suốt ngày lăn lộn trong chốn thương trường người lừa ta gạt như bọn ông, chán ghét nhất chính là những phụ nữ suốt ngày chỉ biết đùa giỡn tâm kế.
Cho dù là con gái ruột cũng không thích nổi.
Hai mẹ con trước giờ rất ít khi tình cảm như thế nhưng thấy con gái khóc thành như vậy, bà vẫn rất đau lòng và lo lắng!
'Nếu như Chí Quyền nghe con nói câu này, chắc là ghen tị lắm.' Mẫn Thiên Vân cười nói rồi nghiêng người rút mấy tờ khăn giấy, ra lệnh, 'Ngẩng lên mẹ xem.'
Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc ngẩng gương mặt đã khóc đến lem luốc lên để mẹ giúp mình lau nước mắt.
Mới lau khô, nghĩ tới sau này không biết có còn được sự thương yêu như vậy nữa không, nước mắt lại bắt đầu tràn ra, lần này thực sự dọa đến Mẫn Thiên Vân, 'Đứa nhỏ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không thể nói với mẹ chứ? Đừng để mẹ lo lắng cho con.'
'Mẹ, con không sao đâu. Thật mà!' Quan Mẫn Mẫn hít mũi, cực lực đè nén cảm xúc, không để mình khóc nữa, bằng không với sự tinh minh của mẹ chắc là sẽ nhìn ra được gì đó.
Giờ cô chỉ hy vọng mẹ có thể điều dưỡng tốt thân thể, không cần bận tâm gì nhiều!
'Không có mà khóc đến vậy?' Mẫn Thiên Vân đương nhiên không tin, đứa nhỏ này bà một tay nuôi lớn, còn không biết tính tình nó thế nào hay sao chứ? ' Nói mẹ nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.'
Trong giọng nói của bà mang theo một sự kiên định không cho phép từ chối.
'Không phải là nghĩ đến mấy ngày nữa mẹ đi Zurich mà không nỡ sao?' Quan Mẫn Mẫn lấy khăn giấy trong tay mẹ, tự lau mặt cho mình.
'Quan Mẫn Mẫn, con là do mẹ sinh, lúc con nói dối vẻ mặt thế nào mẹ còn không rõ sao? Mau nói thật đi.' Thấy lúc con trả lời mà không dám nhìn thẳng mình, không có chuyện gì dấu diếm mới lạ.
Nghe câu này, trong lòng Quan Mẫn Mẫn lại một hồi chua xót.
'Con nói thật mà.' Cô hít hít mũi, 'Con chỉ sợ mẹ đi Zurich rồi, nếu như ba tìm một hồ li tinh khác về thì làm thế nào?'
'Con đó, có nghĩ thì cũng nên nghĩ chuyện kết hôn với Chí Quyền kìa.' Bà đưa tay gõ đầu cô một cái.
Chuyện của người lớn làm gì đến lượt con gái lo chứ!
Hơn nữa, còn dùng cái cớ tệ như vậy!
Không nỡ để bà đi Zurich mà khóc thành thế này? Năm đó mới 18 tuổi còn dám một mình chạy ra nước ngoài, hơn sáu năm chưa quay về một lần, sao lúc đó không thấy nó "không nỡ" đi?
Huống gì giờ bên cạnh con còn có chồng, có con trai, có gia đình của mình, chuyện phải suy nghĩ còn nhiều hơn trước kia.
Cho dù bà ra nước ngoài dưỡng bệnh, chắc cũng không cần "không nỡ" đến mức này chứ? Khóc đến thế này đúng là không bình thường.
'Mẹ, nếu như ba ăn vụng, mẹ có tha thứ cho ba không?'
Thực ra điều cô muốn hỏi là, ông không chỉ ăn vụng, mà còn có một đứa con gái riêng với người khác, ngay lúc bà đang bụng mang dạ chửa.
Nhưng lời như thế này, cô làm sao hỏi ra lời?
Nhất là khi ba thực ra cũng bị người ta che dấu hơn hai mươi năm!
Hơn nữa khi đó, ba với mẹ thực ra cũng là một loại "ăn vụng".
Nếu muốn trách, thật sự chỉ có thể trách ba quá mức không có tiết tháo, ăn vụng mà không biết chùi mép!
Nghe con gái hỏi như vậy, Mẫn Thiên Vân thoáng sửng sốt sau đót bật cười...
'Nếu như ba con thật sự ăn vụng, vậy mẹ có lập trường gì mà trách ổng? Năm đó mẹ cũng là người chen vào hôn nhân của người ta, ông ấy vì mẹ mà li hôn với người vợ trước, nếu như giờ chuyện đó lặp lại lần nữa, mẹ cũng đành chịu.' Mẫn Thiên Vân nói rồi vỗ nhẹ mặt con gái, 'Nhưng mà con yên tâm đi, mẹ không còn trẻ mà ổng còn lớn tuổi hơn mẹ, những năm qua đối xử với mẹ không tệ, không cần con lo lắng chuyện này.'
Nếu như là trước đây, chắc bà không dám nói như vậy nhưng gần đây khi bà nằm viện, sự quan tâm mà ông dành cho bà bà nhìn ra được là thật lòng.
Quan Thiệu Hiên không phải loại người làm sai chuyện rồi áy náy không dám thừa nhận, cho dù nhà họ Quan không còn như xưa, tính cách đại lão gia của ông vẫn luôn không thay đổi.
'Con không nói bây giờ, nếu là trước đây thì sao?'
'Trước đây là lúc nào?' Mẫn Thiên Vân thấy con gái cứ quẩn quanh mãi vấn đề này, đoán được tâm tình của con không tốt chắc là có liên quan đến chồng mình cho nên ngược lại rất có kiên nhẫn trò chuyện.
'Chẳng hạn như, rất nhiều rất nhiều năm về trước! Lúc hai người còn chưa kết hôn?'
Mẫn Thiên Vân lườm con một cái, 'Con cảm thấy khi còn chưa lấy ông ấy, mẹ có tư cách hỏi ổng chuyện ăn vụng sao?'
Điều này bà tự mình hiểu rõ, không cần người nào phải nhắc.
'Mẹ...' Quan Mẫn Mẫn bất đắc dĩ vò đầu, 'Con chỉ nói nếu như thôi mà.'
'Chuyện này không có nếu như.'
'Vậy đổi lại một câu hỏi khác.' Quan Mẫn Mẫn rũ mắt, nắm lấy tay mẹ.
'Hôm nay nhiều câu hỏi thật đó. Con còn chưa cho mẹ biết vì sao khóc thành thế này?
Mẫn Thiên Vân đã chắc chắn chuyện này có liên quan đến giả thuyết "ăn vụng" kia, chỉ tiếc là cô nàng này cứ không chịu nói thẳng ra.
'Nếu như ba gạt mẹ, mẹ có tha thứ không?'
'Phải xem gạt chuyện gì, nghiêm trọng đến mức nào đã.'
'Chẳng hạn như, có con riêng?'
Trả lời Quan Mẫn Mẫn là một cái cốc lên trán...
'Mẹ, con nói thật mà.'
'Mẹ cũng nghiêm túc, cho dù ba con thật sự có con gái riêng thì sao? Không phải rất bình thường sao?' Trước khi đến với bà, Quan Thiệu Hiên cũng là một tay chơi có tiếng, không phân cao thấp với Sầm Húc Sâm.
Nếu như ngày nào đó ăn quên chùi mép, để lại chứng cứ cũng đâu có gì lạ. Nhưng những chuyện này đều là chuyện nhiều năm rồi.
Cho dù thật sự có một đứa con riêng, bằng vào tính cách của Quan Thiệu Hiên, nếu như sinh ra không có sự chấp thuận của ông, cho dù là con ruột, ông cũng sẽ không thừa nhận.
Điều này bà hiểu rất rõ.
Quan Viện Viện là con gái ruột của ông với người vợ chính thức, nhưng bởi vì sự phản bội của cô mà ông còn có thể không nhận chứ nói gì một đứa con riêng không biết từ đâu xuất hiện.
Không thể không nói, riêng điểm này ông rất nhẫn tâm.
Cho nên năm đó khi ông đồng ý cho bà sinh Mẫn Mẫn ra, còn đưa hai mẹ con về nhà họ Quan, bà gần như không thể tin nổi.
'Ý tức là, mẹ có thể chấp nhận chuyện ba có con riêng sao?' Quan Mẫn Mẫn cắn môi, ngập ngừng hỏi.
'Không phải chuyện mẹ chấp nhận hay không mà là ổng có chấp nhận hay không.' Mẫn Thiên Vân nghi hoặc nhìn con, 'Sao cứ quẩn quanh mấy chuyện này hoài vậy?'
'Hỏi cho biết thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn bĩu môi.
'Hỏi nhiều vậy mà còn nói hỏi cho biết?'
'Mẹ, con thật sự rất không nỡ xa mẹ.' Quan Mẫn Mẫn nói sang chuyện khác.
'Mẹ qua bên đó cũng sẽ nhớ con nhưng nhà họ Sầm có máy bay riêng, có rảnh thì có thể qua đó thăm mẹ bất kỳ lúc nào. Đợi khi con kết hôn, mẹ nhất định sẽ quay về, đích thân đội khăn cô dâu cho con. Con đó, phải tự lo cho mình, làm một cô dâu xinh đẹp, đừng để mẹ lo nữa, biết không?'
Mẫn Thiên Vân biết con gái không muốn nhắc đến nguyên nhân vì sao mình khóc nên cũng thuận theo.
Đứa nhỏ này, lúc không muốn nói, thật sự là cạy không ra.
Nhưng chỉ cần nó với Chí Quyền không xảy ra chuyện gì, những chuyện khác đối với bà đều không sao cả.
Đã trải qua một lần sống chết bà sớm đã nhận ra, có chuyện gì quan trọng hơn người nhà và bản thân sống khỏe mạnh vui vẻ chứ?
'Mẹ, con đương nhiên sẽ là cô dâu xinh đẹp đến ai cũng phải hâm mộ rồi.' Cô cười ngọt ngào.
Cô phải làm cô dâu đẹp nhất của boss, đứa con gái đẹp nhất của mẹ.
Chỉ mong chuyện này đừng xảy ra biến cố gì nữa.
Người kia không cần cô trước, cho nên cô cũng không có gì phải luyến tiếc.
Cô chỉ muốn mẹ thôi!
Hai mẹ con ngồi bên nhau, hưởng thụ sự ấm áp khó được, thật lâu cũng không ai lên tiếng.
Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ đang lay động vào phòng, mang theo ánh sáng và sự ấp áp, trong lòng hai mẹ con cũng như vậy!
****
Quan thị Kiến thiết
Vẫn là căn phòng họp trước đây, Diệp Dao, dưới sự dìu đỡ của Lộ Tri Hằng, vẻ mặt tiều tụy đi vào, sau lưng còn có hai vệ sĩ.
Thấy hai người đi vào, Quan Thiệu Hiên ra hiệu cho luật sư đem phần văn kiện sớm đã chuẩn bị sẵn và viết qua, đặt ở trước mặt hai người, lật đến trang cô cần ký, giọng khách sáo nói, 'Diệp tiểu thư, xin mời.'
Diệp Dao cầm bút lên, dùng sức nắm chặt nhưng không lập tức ký tên mà nhìn về phía người đàn ông từ lúc cô vào đến giờ căn bản không chịu nhìn cô một lần chứ đừng nói gì đến chủ động lên tiếng với cô kia bằng ánh mắt không cam lòng, cắn chặt môi, 'Tôi là con gái của ông, ông đối xử với tôi như vậy, bà ấy có biết không?'
Chính bởi vì cô là con gái của ông với Mẫn Thiên Vân cho nên cô mới càng không cam lòng.
Rõ ràng, cô mới là người nên được hưởng hạnh phúc, tại sao đến cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh không còn gì cả thế này?
'Cô không cần dùng chuyện này uy hiếp tôi.' Quan Thiệu Hiên ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, 'Quan Thiệu Hiên tôi chỉ có một đứa con gái, những người khác đều không liên quan đến tôi.'
Đối với tình thân thứ này, ông đúng là rất ích kỷ lãnh đạm bởi vì ông đã từng nếm trải mùi vị bị ruột thịt phản bội cho nên, đối với ông mà nói, những thứ này thật sự có cũng được, không có cũng không sao.
Không thể phủ nhận, ông đối với Mẫn Mẫn đứa con gái này cũng không để tâm đến mức nào, lúc đầu ép nó từ nước ngoài trở về cũng là vì muốn thông qua cô lợi dụng nhà họ Sầm mà thôi.
Điều duy nhất ông không ngờ là Sầm Chí Quyền lại dung túng nó như vậy.
Nhưng thật lòng mà nói, Mẫn Mẫn cũng coi như một đứa con ngoan, ngoại trừ những lúc chọc ông tức muốn điên lên ra thì cũng không có bao nhiêu tâm tư và quỷ kế.
Mà những người suốt ngày lăn lộn trong chốn thương trường người lừa ta gạt như bọn ông, chán ghét nhất chính là những phụ nữ suốt ngày chỉ biết đùa giỡn tâm kế.
Cho dù là con gái ruột cũng không thích nổi.
/516
|