Quan Mẫn Mẫn cùng mẹ ăn bữa trưa xong thì Quan Thiệu Hiên đến. Thấy đôi mắt khóc sưng đỏ của cô, ông chau mày, 'Đang yên đang lành khóc thành như vậy, khó coi quá.'
Quan Mẫn Mẫn hơi bĩu môi, 'Có khó coi đến mấy cũng là con gái của ba.'
Bởi vì chuyện của Diệp Hàm Quân và Diệp Dao, Quan Mẫn Mẫn đối với ba mình vẫn còn chút bất mãn, nhưng ở trước mặt mẹ, cô chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
'Hai cha con ông sao cứ gặp mặt là cãi nhau vậy?' Mẫn Thiên Vân quan sát hai người như muốn nhìn ra điều gì.
'Được rồi, không có gì con về trước đi, ba ở đây với mẹ con.' Quan Thiệu Hiên không nói thêm gì, trực tiếp đuổi người.
'Mẹ, vậy con về trước, ngày mai con lại đến.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu nói.
Từ phòng bệnh bước ra đã thấy hai cảnh sát bước đến, 'Là Quan Mẫn Mẫn Quan tiểu thư sao?'
Sầm Chí Quyền đang đi đến phòng họp thì nhận được điện thoại của sở cảnh sát, nói Quan Mẫn Mẫn được triệu tập để thẩm vấn thì lập tức hủy cuộc họp đi đến đó.
Quan Mẫn Mẫn đang ngồi ở phòng thẩm vấn. Nếu nói là phòng thẩm vấn, thực ra nên nói là một phòng họp thì chính xác hơn.
Họ mời cô đến chỉ là muốn xác nhận tai nạn giao thông xảy ra ngày đính hôn đó mà thôi.
Phía cảnh sát đối với cô cũng tương đối lịch sự, trước khi người phụ trách vào còn cẩn thận mang đến một tách trà nóng.
Khi Quan Thiệu Minh và Diệp Dao bị đưa đến, tách trà trên tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì tuột khỏi tay, chỉ biết mở to mắt nhìn họ đầy kinh ngạc.
Sao hai người lại bị bắt một lượt thế này?
Quan Thiệu Minh thấy Quan Mẫn Mẫn thì chủ động đi đến ngồi bên cạnh còn Diệp Dao chỉ ngồi ở một góc, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.
Ba người ngồi ở căn phòng rộng lớn, không ai lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc mà nặng nề.
Mãi đến khi cánh cửa được đẩy ra lần nữa, đi vào là một nữ cảnh sát tóc ngắn, thần thái năng nổ, Quan Mẫn Mẫn mới ngẩng đầu lên.
'Sầm phu nhân, phiền cô đến đây một chuyến thật ngại quá. Tôi là cảnh sát hình sự Huỳnh Hoa Đơn.' Trước khi ngồi xuống, nữ cảnh sát chìa tay về phía Quan Mẫn Mẫn, cô cũng đứng dậy bắt tay. Trong đời lần đầu tiên đến sở cảnh sát, lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát, nói không khẩn trương là giả.
Nhưng cô biết, đây là cơ hội đòi lại công bằng cho mẹ, tuyệt không thể để kẻ phạm pháp tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cho dù người đó là Diệp Dao cũng vậy.
'Chào cô.'
Hai bên ngồi xuống, cảnh sát Huỳnh bắt đầu giở hồ sơ trên tay, đọc một lượt nội dung điều tra vụ tai nạn giao thông, Quan Mẫn Mẫn càng nghe lòng càng thêm lạnh...
'Quan Thiệu Minh tiên sinh, đối với những chứng cứ mà chúng tôi điều tra được, ngài còn gì muốn bổ sung hay cần hỏi lại không?' Cảnh sát Huỳnh đọc xong, ngẩng lên nhìn Quan Thiệu Minh.
Tài khoản ngân hàng được điều tra rất rõ ràng, ngay cả người nhà của người tài xế lái xe tài cũng có làm chứng, đúng là không thể rõ ràng hơn nữa.
'Cảnh sát Huỳnh, tôi biết tôi chạy không thoát tội, nhưng Diệp tiểu thư cũng là đồng lõa, chẳng lẽ không cần phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào sao?'
Chế độ pháp luật của Singapore tương đối nghiêm khắc, một khi tội mưu sát thành lập, có thể sẽ bị phán tử hình.
Diệp Dao nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, 'Tôi không phải công dân Singapore, các người muốn xử tội tôi xin thông qua các thủ tục ngoại giao trước đã. Giờ luật sư của tôi có thể làm thủ tục bảo lãnh chưa?'
Cảnh sát Huỳnh nhã nhặn cười, 'Diệp tiểu thư, bởi vì cô bị hiềm nghi không chỉ trong tai nạn giao thông lần trước mà còn ở vụ cá heo công kích người ở Hồng Kông, hồ sơ chúng tôi đã gửi lên bộ ngoại giao rồi, đến lúc đó bên phía Malaysia sẽ có đại diện đến tham dự trong suốt quá trình tra xét và phán xử. Vì vậy, với tình huống hiện giờ cô tạm thời không được bảo lãnh.'
'Quan Mẫn Mẫn, cô không thể kiện tôi. Tôi cũng là người nhà họ Quan, tôi là con gái của Mẫn Thiên Vân. Cô gọi bà ấy đến đây, để bà ấy xem ai mới là con gái ruột của mình... Cô đi đi, đi!' Diệp Dao đột nhiên như phát điên, tinh thần không thể khống chế nhào về phía Quan Mẫn Mẫn, không ngừng gào thét.
Hai người cảnh sát thấy vậy, lập tức tiến đến khống chế cô lại.
'Lúc cô cho người lái xe tông vào chúng tôi, tại sao không nghĩ đến ngồi trong chiếc xe đó là mẹ ruột của cô?' Quan Mẫn Mẫn lạnh lùng nhìn Diệp Dao.
Nếu như không phải mẹ phúc lớn mạng lớn, nói không chừng đã...
Dù rằng đến cuối cùng cô ta đã kịp thời xuất hiện quyên thận cứu mẹ một mạng, nhưng suy cho cùng, mọi chuyện cũng từ cô ta mà ra.
Cho dù thế nào cũng không thể bù đắp được tội lỗi đã gây ra.
'Tôi cũng không muốn gϊếŧ bà ấy, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô đắc chí, cho cô một sự dạy dỗ thôi. Quan Mẫn Mẫn, cô mà dám kiện tôi, Mẫn Thiên Vân có chết cũng không tha thứ cho cô. Tôi mới là con ruột của bà ấy...'
Cô điên cuồng gào thét.
Cảnh sát Huỳnh thấy vậy, ra hiệu cho hai cảnh sát khác giải cô ra ngoài.
Diệp Dao vừa bị áp tải đi vừa không ngừng kêu lớn, 'Gọi Mẫn Thiên Vân ra đây, gọi Quan Thiệu Hiên ra đây, để cho họ thấy, con gái của họ kiện một đứa con gái khác ra tòa...'
Không đến một phút sau, Diệp Dao bị đưa ra ngoài, căn phòng lại trở về với sự im lặng vốn có.
'Sầm phu nhân, thực xin lỗi, để cô phải sợ hãi.' Cảnh sát Huỳnh lên tiếng.
'Không sao.' Tuy nói không sao nhưng sắc mặt Quan Mẫn Mẫn vẫn nhợt nhạt đến đáng sợ.
'Lời của vị Diệp tiểu thư kia cô không cần để trong lòng. Cô ấy nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật với những hành vi của mình.'
'Tôi hiểu. Tôi sẽ không hủy bỏ cáo buộc.' Cho dù bị mắng hơn nữa, cho dù mẹ biết chuyện rồi trách cô, cô cũng vẫn làm.
Sau khi ký lên tờ khai, Sầm Chí Quyền cũng đã đến nơi.
Quan Mẫn Mẫn dưới sự đồng hành của Sầm Chí Quyền, yêu cầu nói riêng với Quan Thiệu Minh mấy câu, cảnh sát Huỳnh đồng ý sau đó lui ra, để lại không gian cho ba người.
'Bác ba, bác thật sự hận cháu đến vậy sao?'
Trong phòng, Quan Mẫn Mẫn sắc mặt tiều tụy nhìn Quan Thiệu Minh hỏi. Hận tới mức, không tiếc liên thủ với Diệp Dao định lấy mạng cô và mẹ sao?
Trong những vụ án như thế này, tuy tội mưu sát không thành nhưng không cần nghĩ cũng biết sẽ bị phán quyết thế nào, có lẽ sẽ đồng thời bị cáo buộc hai tội nghiêm trọng là mưu sát và cố tình gây thương tích.
Bằng vào sự tinh ranh của ông, sao lại chịu liên thủ với Diệp Dao chứ?
Quan Thiệu Minh thở dài một tiếng, 'Ta nhất thời hồ đồ...'
Nói đến đây ông rũ mắt, tóm tắt lại mọi chuyện.
...
Sau khi bị Quan Mẫn Mẫn mượn cớ giảm biên chế đá ra khỏi Quan thị, ông đúng là cực kỳ bất mãn. Sau đó cũng thử đầu tư vào vài hạng mục khác nhưng chuyện gì cũng đều không thuận lợi.
Sau đó nữa, Diệp Dao xuất hiện.
Lúc biết cô là con gái riêng của Quan Thiệu Hiên, lúc đầu ông có chút khinh thường nhưng sau đó, những lời của Diệp Dao khiến ông bắt đầu dao động.
Cô nói chỉ cần ông giúp cô lấy được 30% cổ quyền, đến lúc đó mỗi người một nửa.
Điều kiện hời như thế khiến người đang làm gì cũng không thuận như ông thật sự động tâm.
Quan thị Kiến thiết tuy rằng không bằng ngày xưa nhưng có Sầm thị chống lưng, không chừng qua vài năm nữa sẽ có thể xoay người, nếu như đến lúc đó ông có 15% cổ quyền trong tay, tuyệt đối là một trong những cổ đông lớn có quyền quyết sách.
Ông đã bán mạng cho Quan thị mấy mươi năm, lúc tuổi gia lại bị một tiểu bối đá ra khỏi công ty, làm sao cam lòng cho được? Vì thế, ông bắt đầu tích cực cùng Diệp Dao bàn kế hoạch, tìm thời cơ tốt nhất.
Chỉ tiếc Quan Thiệu Hiên người này đối với tình thân trước giờ rất lạnh nhạt, đối với những hành động cả ẩn dụ lẫn thẳng thừng của Diệp Dao đều không tỏ vẻ để tâm.
Cho dù lấy bản xét nghiệm DNA ra chứng minh Diệp Dao là con gái của ông ấy, Quan Thiệu Hiên tuy rằng thừa nhận nhưng không có khả năng để cô muốn gì được nấy.
Mà Diệp Dao đối với nhà họ Quan, nhất là đối với Quan Mẫn Mẫn vốn có oán niệm cực sâu, cho rằng cô đã cướp đi mọi thứ thuộc về mình cho nên sau khi Quan Thiệu Hiên vô số lần không để tâm chuyện cô có phải con gái mình hay không, quyết định ngay trong ngày đính hôn, cho Quan Mẫn Mẫn một đòn trí mạng.
Tai nạn xe đó, Quan Mẫn Mẫn không sao, ngược lại Mẫn Thiên Vân có chuyện, đây xem như là cơ hội tốt nhất cho cô.
Chỉ tiếc là, thứ không phải của mình dù lấy đến tay rồi cũng phải trả lại!
Diệp Dao sau khi lấy được 30% cổ quyền, vẫn không cam lòng, cảm thấy quá ít bởi vì còn phải chia một nửa cho Quan Thiệu Minh.
Cho nên, cô ngấm ngầm liên hệ với ông lúc này đã ra nước ngoài lánh nạn, ép ông ra tiền thu mua thêm cổ phiếu của Quan thị.
Nếu như đã ngồi chung một chiếc thuyền, ông chạy sao thoát?
Nhưng chỉ chút tiền của ông làm sao so được với Sầm Chí Quyền và Quan Dĩ Thần nhất là khi họ cố tình đối chọi với ông.
Mà ông cũng đã rất nhanh bị bắt lại rồi áp tải về nước.
Nghĩ lại bản thân từng tuổi này còn phải chạy trốn khắp nơi, chi bằng về nhận tội, một lần cho xong mọi chuyện, dù sao người nhà ông cũng đã sắp xếp cả rồi.
Đương nhiên, không có khả năng cứ vậy mà buông tha Diệp Dao.
Giao dịch giữa ông với Diệp Dao ông đều có lưu lại chứng cứ, bằng không sao Diệp Dao lại bị bắt dễ dàng như vậy được?
Không có lý do gì người ra tiền cũng là ông, người chịu tội cũng chỉ mình ông?
Chính bởi vì trong đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hai người, người họ nhắc đến nhiều nhất là Quan Mẫn Mẫn cho nên phía cảnh sát mới mời cô về hỗ trợ điều tra.
Quan Mẫn Mẫn hơi bĩu môi, 'Có khó coi đến mấy cũng là con gái của ba.'
Bởi vì chuyện của Diệp Hàm Quân và Diệp Dao, Quan Mẫn Mẫn đối với ba mình vẫn còn chút bất mãn, nhưng ở trước mặt mẹ, cô chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
'Hai cha con ông sao cứ gặp mặt là cãi nhau vậy?' Mẫn Thiên Vân quan sát hai người như muốn nhìn ra điều gì.
'Được rồi, không có gì con về trước đi, ba ở đây với mẹ con.' Quan Thiệu Hiên không nói thêm gì, trực tiếp đuổi người.
'Mẹ, vậy con về trước, ngày mai con lại đến.' Quan Mẫn Mẫn gật đầu nói.
Từ phòng bệnh bước ra đã thấy hai cảnh sát bước đến, 'Là Quan Mẫn Mẫn Quan tiểu thư sao?'
Sầm Chí Quyền đang đi đến phòng họp thì nhận được điện thoại của sở cảnh sát, nói Quan Mẫn Mẫn được triệu tập để thẩm vấn thì lập tức hủy cuộc họp đi đến đó.
Quan Mẫn Mẫn đang ngồi ở phòng thẩm vấn. Nếu nói là phòng thẩm vấn, thực ra nên nói là một phòng họp thì chính xác hơn.
Họ mời cô đến chỉ là muốn xác nhận tai nạn giao thông xảy ra ngày đính hôn đó mà thôi.
Phía cảnh sát đối với cô cũng tương đối lịch sự, trước khi người phụ trách vào còn cẩn thận mang đến một tách trà nóng.
Khi Quan Thiệu Minh và Diệp Dao bị đưa đến, tách trà trên tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì tuột khỏi tay, chỉ biết mở to mắt nhìn họ đầy kinh ngạc.
Sao hai người lại bị bắt một lượt thế này?
Quan Thiệu Minh thấy Quan Mẫn Mẫn thì chủ động đi đến ngồi bên cạnh còn Diệp Dao chỉ ngồi ở một góc, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.
Ba người ngồi ở căn phòng rộng lớn, không ai lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc mà nặng nề.
Mãi đến khi cánh cửa được đẩy ra lần nữa, đi vào là một nữ cảnh sát tóc ngắn, thần thái năng nổ, Quan Mẫn Mẫn mới ngẩng đầu lên.
'Sầm phu nhân, phiền cô đến đây một chuyến thật ngại quá. Tôi là cảnh sát hình sự Huỳnh Hoa Đơn.' Trước khi ngồi xuống, nữ cảnh sát chìa tay về phía Quan Mẫn Mẫn, cô cũng đứng dậy bắt tay. Trong đời lần đầu tiên đến sở cảnh sát, lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát, nói không khẩn trương là giả.
Nhưng cô biết, đây là cơ hội đòi lại công bằng cho mẹ, tuyệt không thể để kẻ phạm pháp tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cho dù người đó là Diệp Dao cũng vậy.
'Chào cô.'
Hai bên ngồi xuống, cảnh sát Huỳnh bắt đầu giở hồ sơ trên tay, đọc một lượt nội dung điều tra vụ tai nạn giao thông, Quan Mẫn Mẫn càng nghe lòng càng thêm lạnh...
'Quan Thiệu Minh tiên sinh, đối với những chứng cứ mà chúng tôi điều tra được, ngài còn gì muốn bổ sung hay cần hỏi lại không?' Cảnh sát Huỳnh đọc xong, ngẩng lên nhìn Quan Thiệu Minh.
Tài khoản ngân hàng được điều tra rất rõ ràng, ngay cả người nhà của người tài xế lái xe tài cũng có làm chứng, đúng là không thể rõ ràng hơn nữa.
'Cảnh sát Huỳnh, tôi biết tôi chạy không thoát tội, nhưng Diệp tiểu thư cũng là đồng lõa, chẳng lẽ không cần phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào sao?'
Chế độ pháp luật của Singapore tương đối nghiêm khắc, một khi tội mưu sát thành lập, có thể sẽ bị phán tử hình.
Diệp Dao nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, 'Tôi không phải công dân Singapore, các người muốn xử tội tôi xin thông qua các thủ tục ngoại giao trước đã. Giờ luật sư của tôi có thể làm thủ tục bảo lãnh chưa?'
Cảnh sát Huỳnh nhã nhặn cười, 'Diệp tiểu thư, bởi vì cô bị hiềm nghi không chỉ trong tai nạn giao thông lần trước mà còn ở vụ cá heo công kích người ở Hồng Kông, hồ sơ chúng tôi đã gửi lên bộ ngoại giao rồi, đến lúc đó bên phía Malaysia sẽ có đại diện đến tham dự trong suốt quá trình tra xét và phán xử. Vì vậy, với tình huống hiện giờ cô tạm thời không được bảo lãnh.'
'Quan Mẫn Mẫn, cô không thể kiện tôi. Tôi cũng là người nhà họ Quan, tôi là con gái của Mẫn Thiên Vân. Cô gọi bà ấy đến đây, để bà ấy xem ai mới là con gái ruột của mình... Cô đi đi, đi!' Diệp Dao đột nhiên như phát điên, tinh thần không thể khống chế nhào về phía Quan Mẫn Mẫn, không ngừng gào thét.
Hai người cảnh sát thấy vậy, lập tức tiến đến khống chế cô lại.
'Lúc cô cho người lái xe tông vào chúng tôi, tại sao không nghĩ đến ngồi trong chiếc xe đó là mẹ ruột của cô?' Quan Mẫn Mẫn lạnh lùng nhìn Diệp Dao.
Nếu như không phải mẹ phúc lớn mạng lớn, nói không chừng đã...
Dù rằng đến cuối cùng cô ta đã kịp thời xuất hiện quyên thận cứu mẹ một mạng, nhưng suy cho cùng, mọi chuyện cũng từ cô ta mà ra.
Cho dù thế nào cũng không thể bù đắp được tội lỗi đã gây ra.
'Tôi cũng không muốn gϊếŧ bà ấy, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô đắc chí, cho cô một sự dạy dỗ thôi. Quan Mẫn Mẫn, cô mà dám kiện tôi, Mẫn Thiên Vân có chết cũng không tha thứ cho cô. Tôi mới là con ruột của bà ấy...'
Cô điên cuồng gào thét.
Cảnh sát Huỳnh thấy vậy, ra hiệu cho hai cảnh sát khác giải cô ra ngoài.
Diệp Dao vừa bị áp tải đi vừa không ngừng kêu lớn, 'Gọi Mẫn Thiên Vân ra đây, gọi Quan Thiệu Hiên ra đây, để cho họ thấy, con gái của họ kiện một đứa con gái khác ra tòa...'
Không đến một phút sau, Diệp Dao bị đưa ra ngoài, căn phòng lại trở về với sự im lặng vốn có.
'Sầm phu nhân, thực xin lỗi, để cô phải sợ hãi.' Cảnh sát Huỳnh lên tiếng.
'Không sao.' Tuy nói không sao nhưng sắc mặt Quan Mẫn Mẫn vẫn nhợt nhạt đến đáng sợ.
'Lời của vị Diệp tiểu thư kia cô không cần để trong lòng. Cô ấy nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật với những hành vi của mình.'
'Tôi hiểu. Tôi sẽ không hủy bỏ cáo buộc.' Cho dù bị mắng hơn nữa, cho dù mẹ biết chuyện rồi trách cô, cô cũng vẫn làm.
Sau khi ký lên tờ khai, Sầm Chí Quyền cũng đã đến nơi.
Quan Mẫn Mẫn dưới sự đồng hành của Sầm Chí Quyền, yêu cầu nói riêng với Quan Thiệu Minh mấy câu, cảnh sát Huỳnh đồng ý sau đó lui ra, để lại không gian cho ba người.
'Bác ba, bác thật sự hận cháu đến vậy sao?'
Trong phòng, Quan Mẫn Mẫn sắc mặt tiều tụy nhìn Quan Thiệu Minh hỏi. Hận tới mức, không tiếc liên thủ với Diệp Dao định lấy mạng cô và mẹ sao?
Trong những vụ án như thế này, tuy tội mưu sát không thành nhưng không cần nghĩ cũng biết sẽ bị phán quyết thế nào, có lẽ sẽ đồng thời bị cáo buộc hai tội nghiêm trọng là mưu sát và cố tình gây thương tích.
Bằng vào sự tinh ranh của ông, sao lại chịu liên thủ với Diệp Dao chứ?
Quan Thiệu Minh thở dài một tiếng, 'Ta nhất thời hồ đồ...'
Nói đến đây ông rũ mắt, tóm tắt lại mọi chuyện.
...
Sau khi bị Quan Mẫn Mẫn mượn cớ giảm biên chế đá ra khỏi Quan thị, ông đúng là cực kỳ bất mãn. Sau đó cũng thử đầu tư vào vài hạng mục khác nhưng chuyện gì cũng đều không thuận lợi.
Sau đó nữa, Diệp Dao xuất hiện.
Lúc biết cô là con gái riêng của Quan Thiệu Hiên, lúc đầu ông có chút khinh thường nhưng sau đó, những lời của Diệp Dao khiến ông bắt đầu dao động.
Cô nói chỉ cần ông giúp cô lấy được 30% cổ quyền, đến lúc đó mỗi người một nửa.
Điều kiện hời như thế khiến người đang làm gì cũng không thuận như ông thật sự động tâm.
Quan thị Kiến thiết tuy rằng không bằng ngày xưa nhưng có Sầm thị chống lưng, không chừng qua vài năm nữa sẽ có thể xoay người, nếu như đến lúc đó ông có 15% cổ quyền trong tay, tuyệt đối là một trong những cổ đông lớn có quyền quyết sách.
Ông đã bán mạng cho Quan thị mấy mươi năm, lúc tuổi gia lại bị một tiểu bối đá ra khỏi công ty, làm sao cam lòng cho được? Vì thế, ông bắt đầu tích cực cùng Diệp Dao bàn kế hoạch, tìm thời cơ tốt nhất.
Chỉ tiếc Quan Thiệu Hiên người này đối với tình thân trước giờ rất lạnh nhạt, đối với những hành động cả ẩn dụ lẫn thẳng thừng của Diệp Dao đều không tỏ vẻ để tâm.
Cho dù lấy bản xét nghiệm DNA ra chứng minh Diệp Dao là con gái của ông ấy, Quan Thiệu Hiên tuy rằng thừa nhận nhưng không có khả năng để cô muốn gì được nấy.
Mà Diệp Dao đối với nhà họ Quan, nhất là đối với Quan Mẫn Mẫn vốn có oán niệm cực sâu, cho rằng cô đã cướp đi mọi thứ thuộc về mình cho nên sau khi Quan Thiệu Hiên vô số lần không để tâm chuyện cô có phải con gái mình hay không, quyết định ngay trong ngày đính hôn, cho Quan Mẫn Mẫn một đòn trí mạng.
Tai nạn xe đó, Quan Mẫn Mẫn không sao, ngược lại Mẫn Thiên Vân có chuyện, đây xem như là cơ hội tốt nhất cho cô.
Chỉ tiếc là, thứ không phải của mình dù lấy đến tay rồi cũng phải trả lại!
Diệp Dao sau khi lấy được 30% cổ quyền, vẫn không cam lòng, cảm thấy quá ít bởi vì còn phải chia một nửa cho Quan Thiệu Minh.
Cho nên, cô ngấm ngầm liên hệ với ông lúc này đã ra nước ngoài lánh nạn, ép ông ra tiền thu mua thêm cổ phiếu của Quan thị.
Nếu như đã ngồi chung một chiếc thuyền, ông chạy sao thoát?
Nhưng chỉ chút tiền của ông làm sao so được với Sầm Chí Quyền và Quan Dĩ Thần nhất là khi họ cố tình đối chọi với ông.
Mà ông cũng đã rất nhanh bị bắt lại rồi áp tải về nước.
Nghĩ lại bản thân từng tuổi này còn phải chạy trốn khắp nơi, chi bằng về nhận tội, một lần cho xong mọi chuyện, dù sao người nhà ông cũng đã sắp xếp cả rồi.
Đương nhiên, không có khả năng cứ vậy mà buông tha Diệp Dao.
Giao dịch giữa ông với Diệp Dao ông đều có lưu lại chứng cứ, bằng không sao Diệp Dao lại bị bắt dễ dàng như vậy được?
Không có lý do gì người ra tiền cũng là ông, người chịu tội cũng chỉ mình ông?
Chính bởi vì trong đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa hai người, người họ nhắc đến nhiều nhất là Quan Mẫn Mẫn cho nên phía cảnh sát mới mời cô về hỗ trợ điều tra.
/516
|