Hôm nay cô đúng là có đến công ty, căn bản không để ý đến những lời của Hứa Kinh Niên tối qua, không ngờ đến trưa khi boss đến, chuyện đầu tiên là gọi cô vào văn phòng, điềm nhiên nói cho cô biết ông nội đã đồng ý hôn sự này rồi, bảo cô tốt nhất biết điều một chút, về nhà thay đồ rồi đến nhà lớn họ Sầm chờ Hứa Kinh Niên đến!
Nghe boss nói như vậy, cô thật sự muốn nổi điên!
Nhưng nổi điên với đại boss – nói thật, cô chưa có cái gan đó!
Bảo cô gọi điện thoại về nhà cho ông nội nói không chấp nhận chuyện này, cô càng không dám!
Cũng không biết cái tên Hứa Kinh Niên này rốt cuộc cho đại boss bùa mê gì mà bị bắt gian tại trận rồi còn để boss gật đầu đồng ý hôn sự từ trên trời rơi xuống này, thậm chí còn có bản lãnh để anh hai tự đi thuyết phục ông nội nữa chứ, thật quá xảo quyệt!
Thấy đại tiểu thư ngày thường luôn kiêu căng lại không dám cãi lời trưởng bối, còn lộ ra vẻ ủy khuất như vậy, đáy mắt Hứa Kinh Niên tràn đầy ý cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay đang ngoan ngoãn đặt trên đầu gối của cô nàng.
Vốn trong lòng tức giận không có chỗ trút, Sầm Giai Di thấy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của hắn thì càng giận hơn, lập tức hắt tay hắn ra, còn dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên mũi giày da sáng loáng của hắn một cái. Chút động tác nhỏ của cô, những trưởng bối ngồi ở đây đều nhìn thấy.
Không nhịn được ho khan một tiếng.
'Sầm Giai Di!'
Chú ba nhà họ Sầm cảm thấy mặt mũi của mình hôm nay bị con gái làm cho mất hết rồi!
'Các vị trưởng bối, xin đừng giận. Giai Di có lúc hơi tùy hứng một chút, dù sao cô ấy tuổi còn trẻ, chưa hiểu chuyện!' Hứa Kinh Niên không để ý những động tác nhỏ của cô, còn giúp cô xin lỗi các vị phụ huynh ngồi đây.
Giọng điệu này... rõ ràng đã coi cô là người của mình rồi đây mà!
Trong lòng Sầm Giai Di tức nghẹn! Đây...rốt cuộc ai là người của ai chứ?
Cô còn chưa gả cho hắn, cô vẫn mang họ Sầm nha!
'Đã sắp kết hôn rồi, còn trẻ con như vậy!' Lão gia tử trừng cháu gái một cái, nặng nề đặt tách trà xuống bàn.
'Xin lỗi ông nội.' Sầm đại tiểu thư chỉ đành rầu rĩ nhìn ông nội mình nói xin lỗi.
Lão gia tử hừ một tiếng, 'Kinh Niên, chúng ta tiếp tục nói chuyện lúc nãy.'
Kinh Niên! Kinh Niên! Kêu mới thân thiết làm sao! Trong lòng Sầm Giai Di càng thêm bất mãn với người ngồi bên cạnh.
'Cháu với Giai Di ở công ty biết nhau đã nhiều năm nhưng hơn một tháng trước mới chính thức quen nhau.' Hứa Kinh Niên nhã nhặn đáp.
'Tại sao hai người biết nhau lâu như vậy mới quyết định quen nhau?' Lão gia tử lại hỏi.
'Thực ra cháu vẫn luôn rất thưởng thức năng lực và cá tính của Giai Di, chỉ là không có cơ hội theo đuổi, tháng trước bọn cháu bởi vì công sự mà...'
Sầm Giai Di tưởng tên này sẽ đem chuyện hôm đó cô chủ động câu dẫn hắn nói ra, nếu như là vậy, cô nhất định bị ông nội đánh gãy chân! Nhưng không ngờ hắn thật biết bịa chuyện!
Nói bọn họ cùng nhau tham dự một tiệc rượu, cô uống say, sau đó đưa cô về??
'Ờ, vậy cháu đưa nó đi đâu? Khách sạn? Nhà cháu? Nhà nó?' Lão gia tử rõ ràng là muốn truy cứu đến cùng xem hai người xảy ra chuyện gì.
'Cháu đưa Giai Di về nhà, sau đó vì để cảm ơn, cô ấy mời cháu ăn cơm, sau đó bọn cháu phát hiện đối phương đều có hảo cảm với nhau nên mới quyết định quen nhau.'
Sầm Giai Di lần nữa há hốc miệng! Hai người họ lúc nào thì quyết định quen nhau chứ?
Tên này, bản lĩnh bịa chuyện, nói không thành có thật không nhỏ!
'Ý tức là nói, tối đó cháu đưa nó về không xảy ra chuyện gì đặc biệt?'
'Ông nội...' Sầm Giai Di thật nghĩ không ra lời của ông nội nói hôm nay sao cứ quẩn quanh chuyện đó mãi.
'Người lớn nói chuyện con xen vào làm gì?' Sầm tam gia tuy rằng cũng rất muốn biết tối đó có phải con gái mình bị tên này ăn sạch rồi nên hai người mới kết giao hay không.
Nếu thật là vậy, con gái họ thiệt thòi nhiều rồi! Nhưng ở trước mặt lão gia tử, bọn họ không có quyền phát ngôn, cho dù là chuyện của con gái mình cũng vậy, phải đợi lão gia tử lên tiếng trước.
'Không có. Cháu vẫn luôn rất tôn trọng cô ấy!'
Tôn trọng cái rắm! Sầm Giai Di trong lòng mắng thầm!
Lần đầu tiên đến nhà, đúng là hắn rất tôn trọng cô! Nhưng đến khi cô cởi sạch đứng trước mặt hắn, tôn trọng hai chữ này căn bản chỉ là gió thoảng mây bay.
'Giai Di nhà chúng tôi không dễ nuôi đâu!' Lão gia tử thở dài một tiếng.
'Cháu biết Giai Di là thiên kim tiểu thư, nhưng cô ấy đến với cháu, cháu tuyệt không để cô ấy chịu khổ.'
Nhà hắn nếu so với nhà họ Sầm đương nhiên không thể bằng nhưng hắn là đàn ông, có năng lực có trách nhiệm, đương nhiên sẽ dùng hết sức để người phụ nữ của mình sống vui vẻ, thoải mái.
'Cháu định kết hôn với nó, ba mẹ cháu có yêu cầu gì đối với chúng tôi không?'
'Lão gia tử, ba mẹ cháu không có bất cứ yêu cầu gì. Cháu xin mọi người tin tưởng, chỉ cần giao Giai Di cho cháu là được.'
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tiểu thư nhà giàu để làm bàn đạp bởi vì bằng năng lực của mình hắn cũng đã ngồi lên vị trí rất cao rồi.
Cưới cô, ngoại trừ chịu trách nhiệm với cô, cũng là vì người hắn muốn cưới là cô, đơn giản vậy thôi.
Bởi vì câu nói "giao Giai Di cho cháu là được" đó của hắn mà chuyện hôn sự của Sầm Giai Di được lão gia tử trực tiếp thông qua đồng thời ra lệnh cho con trai con dâu tìm người xem ngày, chuẩn bị hôn lễ.
Cô ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có! Đúng là một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lúc lên xe của Hứa Kinh Niên mới bắt đầu nổi khùng với hắn, không ngừng tay đấm chân đá.
'Khốn kiếp, ai nói muốn gả cho anh?'
'Anh có hỏi ý em chưa?'
'Ngay cả cầu hôn còn không có, còn dám đến tận nhà xin cưới?'
'Anh có ý gì đây?'
'Hứa Kinh Niên, anh cái đồ đáng chết này!'
Cô vừa đánh vừa mắng, càng mắng càng thuận miệng.
Biết cô ủy khuất, hắn để mặc cô phát tiết cho đã, cuối cùng mệt rồi vô lực ngả vào ghế, hắn mới đưa một chai nước đã mở nắp qua, 'Nè, uống đi!'
Uống xong rồi mắng tiếp cũng được!
Dù sao thì bất kể cô mắng thế nào, chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền rồi.
'Không thèm.' Đại tiểu thư xua tay, hất chai nước hắn đưa xuống, nước trong chai hắt đầy lên người hắn, ướt đẫm một khoảng ngực.
Chiếc áo sơ mi trắng dán sát vào ngực, cơ ngực như ẩn như hiện.
'Giai Di, thật sự không muốn gả cho anh đến vậy sao?'
Thấy cô kích động như vậy, hắn không khỏi có chút rầu rĩ.
Hắn biết hành vi tiền trảm hậu tấu thế này đúng là không tốt lắm nhưng hắn thật muốn kết hôn với cô.
Trước giờ chưa có cô gái nào khiến hắn có ý định này, cô là người đầu tiên, cũng là duy nhất.
Nếu như Hứa Kinh Niên lúc này cãi nhau với cô, đoán chừng cô sẽ càng thêm tức giận nhưng hắn đột nhiên nói một câu đó, lửa giận trong lòng Sầm Giai Di đột nhiên tan đi quá nửa.
Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhường...
'Tại sao em phải gả cho anh chứ?'
'Tại sao không thể gả cho anh?'
'Vậy tại sao anh muốn cưới em?'
'Tuổi anh không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn rồi.'
Dẹp cái "tuổi không còn nhỏ" của anh đi!
'Anh đúng là già rồi, nhưng bổn tiểu thư còn trẻ lắm, tại sao phải dây dưa cả đời với anh già như anh chứ?'
'Chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ không nên kết hôn sao?'
'Hứa Kinh Niên, em nhớ đã nói với anh, em không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm với anh.'
'Nhưng anh muốn chịu trách nhiệm.' Nghe cô nói câu nào cũng có ý không muốn gả cho mình, hắn có chút tức giận quát.
'Anh tưởng em thèm sao?' Muốn nói lớn chứ gì? Ai không biết chứ?
'Mặc kệ em có thèm hay không, chuyện này cũng đã quyết định rồi.'
'Nói đùa sao? Anh tưởng em không biết đào hôn chắc?' Đại tiểu thư cười lạnh.
Chuyện đào hôn không phải xảy ra lần đầu trong nhà họ Sầm, ai sợ ai chứ?
'Em dám!'
'Sao không dám?'
Thấy bộ dạng bướng bỉnh của cô, nào còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời như lúc ở chỗ lão gia tử, trong lòng Hứa Kinh Niên cũng phát điên.
Chẳng trách trước lúc ra ngoài, lão gia tử còn nói một câu, rằng đứa cháu gái này của ông tính tình rất cứng, muốn nó nghe lời thì cần phải cứng hơn nó mới được.
Xem ra, không giáo huấn cô một trận là không được!
Hắn đột nhiên vươn tay, kéo cô ra khỏi ghế phụ lái, dưới sự giãy dụa vô ích của cô, tách hai chân cô ra để cô ngồi trên đùi mình, lưng đè lên vô lăng, không đường trốn thoát!
'Anh tưởng em sợ chắc?' Sầm Giai Di bị khống chế không nhúc nhích được, chỉ đành dùng mắt trừng hắn nhưng bởi vì tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Đường cong mê người đó khiến mắt Hứa Kinh Niên tối lại, giọng cũng thấp hơn mấy phần, 'Anh biết em không sợ anh!'
Nhưng giờ hắn không cần cô sợ mà là thần phục hắn!
'Không sợ thì thả ra!' Chỗ này vẫn là địa bàn của nhà họ Sầm cô nha.
'Không thả.'
Hứa Kinh Niên bật ra hai chữ, cúi mặt về phía cô, hơi thở nóng rực phả trên vùng cổ mẫn cảm của cô khiến cô không khỏi run lên.
'Anh muốn làm gì?' Cô lần nữa lên tiếng, khí thế đã yếu đi mấy phần.
'Em nói xem?'
Hắn vừa đáp vừa cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn của cô.
Nghe boss nói như vậy, cô thật sự muốn nổi điên!
Nhưng nổi điên với đại boss – nói thật, cô chưa có cái gan đó!
Bảo cô gọi điện thoại về nhà cho ông nội nói không chấp nhận chuyện này, cô càng không dám!
Cũng không biết cái tên Hứa Kinh Niên này rốt cuộc cho đại boss bùa mê gì mà bị bắt gian tại trận rồi còn để boss gật đầu đồng ý hôn sự từ trên trời rơi xuống này, thậm chí còn có bản lãnh để anh hai tự đi thuyết phục ông nội nữa chứ, thật quá xảo quyệt!
Thấy đại tiểu thư ngày thường luôn kiêu căng lại không dám cãi lời trưởng bối, còn lộ ra vẻ ủy khuất như vậy, đáy mắt Hứa Kinh Niên tràn đầy ý cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay đang ngoan ngoãn đặt trên đầu gối của cô nàng.
Vốn trong lòng tức giận không có chỗ trút, Sầm Giai Di thấy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của hắn thì càng giận hơn, lập tức hắt tay hắn ra, còn dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên mũi giày da sáng loáng của hắn một cái. Chút động tác nhỏ của cô, những trưởng bối ngồi ở đây đều nhìn thấy.
Không nhịn được ho khan một tiếng.
'Sầm Giai Di!'
Chú ba nhà họ Sầm cảm thấy mặt mũi của mình hôm nay bị con gái làm cho mất hết rồi!
'Các vị trưởng bối, xin đừng giận. Giai Di có lúc hơi tùy hứng một chút, dù sao cô ấy tuổi còn trẻ, chưa hiểu chuyện!' Hứa Kinh Niên không để ý những động tác nhỏ của cô, còn giúp cô xin lỗi các vị phụ huynh ngồi đây.
Giọng điệu này... rõ ràng đã coi cô là người của mình rồi đây mà!
Trong lòng Sầm Giai Di tức nghẹn! Đây...rốt cuộc ai là người của ai chứ?
Cô còn chưa gả cho hắn, cô vẫn mang họ Sầm nha!
'Đã sắp kết hôn rồi, còn trẻ con như vậy!' Lão gia tử trừng cháu gái một cái, nặng nề đặt tách trà xuống bàn.
'Xin lỗi ông nội.' Sầm đại tiểu thư chỉ đành rầu rĩ nhìn ông nội mình nói xin lỗi.
Lão gia tử hừ một tiếng, 'Kinh Niên, chúng ta tiếp tục nói chuyện lúc nãy.'
Kinh Niên! Kinh Niên! Kêu mới thân thiết làm sao! Trong lòng Sầm Giai Di càng thêm bất mãn với người ngồi bên cạnh.
'Cháu với Giai Di ở công ty biết nhau đã nhiều năm nhưng hơn một tháng trước mới chính thức quen nhau.' Hứa Kinh Niên nhã nhặn đáp.
'Tại sao hai người biết nhau lâu như vậy mới quyết định quen nhau?' Lão gia tử lại hỏi.
'Thực ra cháu vẫn luôn rất thưởng thức năng lực và cá tính của Giai Di, chỉ là không có cơ hội theo đuổi, tháng trước bọn cháu bởi vì công sự mà...'
Sầm Giai Di tưởng tên này sẽ đem chuyện hôm đó cô chủ động câu dẫn hắn nói ra, nếu như là vậy, cô nhất định bị ông nội đánh gãy chân! Nhưng không ngờ hắn thật biết bịa chuyện!
Nói bọn họ cùng nhau tham dự một tiệc rượu, cô uống say, sau đó đưa cô về??
'Ờ, vậy cháu đưa nó đi đâu? Khách sạn? Nhà cháu? Nhà nó?' Lão gia tử rõ ràng là muốn truy cứu đến cùng xem hai người xảy ra chuyện gì.
'Cháu đưa Giai Di về nhà, sau đó vì để cảm ơn, cô ấy mời cháu ăn cơm, sau đó bọn cháu phát hiện đối phương đều có hảo cảm với nhau nên mới quyết định quen nhau.'
Sầm Giai Di lần nữa há hốc miệng! Hai người họ lúc nào thì quyết định quen nhau chứ?
Tên này, bản lĩnh bịa chuyện, nói không thành có thật không nhỏ!
'Ý tức là nói, tối đó cháu đưa nó về không xảy ra chuyện gì đặc biệt?'
'Ông nội...' Sầm Giai Di thật nghĩ không ra lời của ông nội nói hôm nay sao cứ quẩn quanh chuyện đó mãi.
'Người lớn nói chuyện con xen vào làm gì?' Sầm tam gia tuy rằng cũng rất muốn biết tối đó có phải con gái mình bị tên này ăn sạch rồi nên hai người mới kết giao hay không.
Nếu thật là vậy, con gái họ thiệt thòi nhiều rồi! Nhưng ở trước mặt lão gia tử, bọn họ không có quyền phát ngôn, cho dù là chuyện của con gái mình cũng vậy, phải đợi lão gia tử lên tiếng trước.
'Không có. Cháu vẫn luôn rất tôn trọng cô ấy!'
Tôn trọng cái rắm! Sầm Giai Di trong lòng mắng thầm!
Lần đầu tiên đến nhà, đúng là hắn rất tôn trọng cô! Nhưng đến khi cô cởi sạch đứng trước mặt hắn, tôn trọng hai chữ này căn bản chỉ là gió thoảng mây bay.
'Giai Di nhà chúng tôi không dễ nuôi đâu!' Lão gia tử thở dài một tiếng.
'Cháu biết Giai Di là thiên kim tiểu thư, nhưng cô ấy đến với cháu, cháu tuyệt không để cô ấy chịu khổ.'
Nhà hắn nếu so với nhà họ Sầm đương nhiên không thể bằng nhưng hắn là đàn ông, có năng lực có trách nhiệm, đương nhiên sẽ dùng hết sức để người phụ nữ của mình sống vui vẻ, thoải mái.
'Cháu định kết hôn với nó, ba mẹ cháu có yêu cầu gì đối với chúng tôi không?'
'Lão gia tử, ba mẹ cháu không có bất cứ yêu cầu gì. Cháu xin mọi người tin tưởng, chỉ cần giao Giai Di cho cháu là được.'
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tiểu thư nhà giàu để làm bàn đạp bởi vì bằng năng lực của mình hắn cũng đã ngồi lên vị trí rất cao rồi.
Cưới cô, ngoại trừ chịu trách nhiệm với cô, cũng là vì người hắn muốn cưới là cô, đơn giản vậy thôi.
Bởi vì câu nói "giao Giai Di cho cháu là được" đó của hắn mà chuyện hôn sự của Sầm Giai Di được lão gia tử trực tiếp thông qua đồng thời ra lệnh cho con trai con dâu tìm người xem ngày, chuẩn bị hôn lễ.
Cô ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có! Đúng là một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lúc lên xe của Hứa Kinh Niên mới bắt đầu nổi khùng với hắn, không ngừng tay đấm chân đá.
'Khốn kiếp, ai nói muốn gả cho anh?'
'Anh có hỏi ý em chưa?'
'Ngay cả cầu hôn còn không có, còn dám đến tận nhà xin cưới?'
'Anh có ý gì đây?'
'Hứa Kinh Niên, anh cái đồ đáng chết này!'
Cô vừa đánh vừa mắng, càng mắng càng thuận miệng.
Biết cô ủy khuất, hắn để mặc cô phát tiết cho đã, cuối cùng mệt rồi vô lực ngả vào ghế, hắn mới đưa một chai nước đã mở nắp qua, 'Nè, uống đi!'
Uống xong rồi mắng tiếp cũng được!
Dù sao thì bất kể cô mắng thế nào, chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền rồi.
'Không thèm.' Đại tiểu thư xua tay, hất chai nước hắn đưa xuống, nước trong chai hắt đầy lên người hắn, ướt đẫm một khoảng ngực.
Chiếc áo sơ mi trắng dán sát vào ngực, cơ ngực như ẩn như hiện.
'Giai Di, thật sự không muốn gả cho anh đến vậy sao?'
Thấy cô kích động như vậy, hắn không khỏi có chút rầu rĩ.
Hắn biết hành vi tiền trảm hậu tấu thế này đúng là không tốt lắm nhưng hắn thật muốn kết hôn với cô.
Trước giờ chưa có cô gái nào khiến hắn có ý định này, cô là người đầu tiên, cũng là duy nhất.
Nếu như Hứa Kinh Niên lúc này cãi nhau với cô, đoán chừng cô sẽ càng thêm tức giận nhưng hắn đột nhiên nói một câu đó, lửa giận trong lòng Sầm Giai Di đột nhiên tan đi quá nửa.
Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhường...
'Tại sao em phải gả cho anh chứ?'
'Tại sao không thể gả cho anh?'
'Vậy tại sao anh muốn cưới em?'
'Tuổi anh không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn rồi.'
Dẹp cái "tuổi không còn nhỏ" của anh đi!
'Anh đúng là già rồi, nhưng bổn tiểu thư còn trẻ lắm, tại sao phải dây dưa cả đời với anh già như anh chứ?'
'Chúng ta đã như vậy rồi, chẳng lẽ không nên kết hôn sao?'
'Hứa Kinh Niên, em nhớ đã nói với anh, em không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm với anh.'
'Nhưng anh muốn chịu trách nhiệm.' Nghe cô nói câu nào cũng có ý không muốn gả cho mình, hắn có chút tức giận quát.
'Anh tưởng em thèm sao?' Muốn nói lớn chứ gì? Ai không biết chứ?
'Mặc kệ em có thèm hay không, chuyện này cũng đã quyết định rồi.'
'Nói đùa sao? Anh tưởng em không biết đào hôn chắc?' Đại tiểu thư cười lạnh.
Chuyện đào hôn không phải xảy ra lần đầu trong nhà họ Sầm, ai sợ ai chứ?
'Em dám!'
'Sao không dám?'
Thấy bộ dạng bướng bỉnh của cô, nào còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời như lúc ở chỗ lão gia tử, trong lòng Hứa Kinh Niên cũng phát điên.
Chẳng trách trước lúc ra ngoài, lão gia tử còn nói một câu, rằng đứa cháu gái này của ông tính tình rất cứng, muốn nó nghe lời thì cần phải cứng hơn nó mới được.
Xem ra, không giáo huấn cô một trận là không được!
Hắn đột nhiên vươn tay, kéo cô ra khỏi ghế phụ lái, dưới sự giãy dụa vô ích của cô, tách hai chân cô ra để cô ngồi trên đùi mình, lưng đè lên vô lăng, không đường trốn thoát!
'Anh tưởng em sợ chắc?' Sầm Giai Di bị khống chế không nhúc nhích được, chỉ đành dùng mắt trừng hắn nhưng bởi vì tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Đường cong mê người đó khiến mắt Hứa Kinh Niên tối lại, giọng cũng thấp hơn mấy phần, 'Anh biết em không sợ anh!'
Nhưng giờ hắn không cần cô sợ mà là thần phục hắn!
'Không sợ thì thả ra!' Chỗ này vẫn là địa bàn của nhà họ Sầm cô nha.
'Không thả.'
Hứa Kinh Niên bật ra hai chữ, cúi mặt về phía cô, hơi thở nóng rực phả trên vùng cổ mẫn cảm của cô khiến cô không khỏi run lên.
'Anh muốn làm gì?' Cô lần nữa lên tiếng, khí thế đã yếu đi mấy phần.
'Em nói xem?'
Hắn vừa đáp vừa cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn của cô.
/516
|