Gạt cảm giác thất lạc sang một bên, hắn nở nụ cười quen thuộc, 'Hình như anh hai đang tìm em.
Quan Mẫn Mẫn nghe vậy qay lại, quả nhiên thấy Sầm Chí Quyền đang đi qua.
'Chúng ta qua bên kia ngắm sao, được không?' Cô chủ động bước đến khoác tay lên cánh tay hắn.
Hai người tách khỏi đám đông náo nhiệt, đi đến sofa cuối thuyền ngồi xuống.
'Lạnh không?' Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang tựa đầu vào vai mình hỏi nhỏ, thuận tiện cởϊ áσ vest ra khoác lên vai cô.
'Vậy anh thì sao?' Cô rúc mình trong áo của hắn, ấm áp quá, mang theo một khí tức rất đặc biệt khiến cô rất yên tâm.
'Anh có bao giờ sợ lạnh đâu?'
'Em có từng nói với anh câu này chưa?' Cô bấu chặt cánh tay hắn, vẻ mặt tinh nghịch hỏi.
'Câu gì' Hắn đưa tay vuốt ve mặt cô, không hề hóa trang, làn da đó mềm mại bóng loáng khiến người ta không nỡ buông tay.
'Anh cúi đầu xuống...' Hắn nghe lời làm theo.
Hai tay cô vòng qua cổ hắn, ở bên tai nói ra những chữ thiêng liêng ấy...
Là sự bày tỏ đơn thuần mà tình cảm nhất của cô, sao thật lâu hắn vẫn không có phản ứng gì vậy?
Chẳng lẽ đàn ông không thích nghe câu nói kia như phụ nữ?
Cho dù không cảm động đến khóc thì ít ra cũng có chút phản ứng chứ?
Thấy hắn vẫn giữ vẻ kinh ngạc, cô nghịch ngợm hôn phớt lên môi hắn, 'Anh không để ý đến em, em đi tìm mấy người kia chơi.'
Cô mới đứng lên thì đã bị kéo lại, bị giữ lấy trong đôi tay rắn như thép.
'Không được đi!' Chỗ nào cũng không được đi! Hắn giữ lấy sau ót cô, hôn thật sâu...
Đèn ở đuôi thuyền không sáng như ở boong thuyền, từ xa nhìn lại chỉ mơ hồ thấy hai bóng người đang thân mật giao triền...
'A, anh họ cả đúng là quá open!'
Đã uống không ít rượu, bạn học Trình Chi Nam đi ra sau hút thuốc, không ngờ lại bắt gặp bản hiện trường của hai nhân vật chính...
'Ai bảo cậu xem.' Một giọng khác vang lên sau lưng.
Trình Chi Nam quay lại trừng Sầm Chí Tề, 'Sao anh lại qua đây?'
'Anh đến thì được còn em thì không?'
'Anh ra hóng gió!'
'Em ra hút thuốc.'
Tiếng của hai người không lớn nhưng vừa khéo theo gió vọng đến tai của hai người đang hôn đến khó rời khó bỏ kia.
'Chúng ta về phòng, hử?'
Bởi vì lần trước ở boong tàu chơi quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hôm sau toàn thân cô đều bị dị ứng, hắn cũng không muốn chuyện cũ lặp lại.
Người trong cuộc đi rồi, Sầm Chí Tề cũng dợm bước đi, Trình Chi Nam gọi với theo, 'Đi đâu vậy?'
'Cabin.'
'Sớm như vậy về làm gì, anh có bệnh sao? Đi uống vài ly nữa đi.'
'Cậu mới có bệnh ấy, không uống nữa.' Tề thiếu gia không thèm để ý đến hắn.
'Cái anh này, đổi tính rồi sao?' Tối nay làm gì đi ngủ sớm vậy? Cũng không ra ngoài tìm em nào? Chắc không phải chơi bời quá nhiều giờ không được rồi chứ? Trình Chi Nam bụng đầy ý xấu nghĩ.
Vừa vào đến cabin của mình, hắn trực tiếp áp cô lên cánh cửa, chiếc váy đỏ trên người chỉ chớp mắt đã trở thành vải rách...
Bầu không khí càng lúc càng nóng...
'Ưʍ...anh...anh còn chưa nói...' Cô vô lực níu lấy tay hắn, thở dồn dập.
Vừa nãy cô bày tỏ rõ ràng như vậy, theo phép lịch sự , hắn cũng nên đáp lại mới phải!
'Nói cái gì?'
'Anh xấu quá, em không làm nữa.'
Cô vặn người, giãy dụa khỏi tay hắn, không ngờ, động tác này khiến người đàn ông hừ khẽ một tiếng, 'Không được nhúc nhích.'
'Vậy anh nói đi!'
'Anh yêu em muốn chết, tiểu yêu tinh!'
Lời vừa nói xong, Sầm phu nhân tối nay cũng không còn cơ hội nói thêm câu nào nữa.
****
Singapore, cảnh đêm thật mê người.
Bởi vì ngày mai phải xuất phát đến Hawaii nên những cô gái vinh dự được mời làm phù dâu tối nay đều phải tăng ca, nhất định phải xử lý xong công việc trên tay thì mới tan tầm.
Lúc mấy cô gái trẻ tuổi hoạt bát vừa nói vừa cười từ công ty bước ra thì đã là 10 giờ đêm.
'A, chiếc xe kia có phải đang đợi ai không?'
Hà Tư Như bên cạnh Trang Lâm khều cô nói nhỏ.
Theo hướng Hà Tư Như chỉ, Trang Lâm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, có chút ngạc nhiên, trong lòng lại chua đắng mặn ngọt đủ cả.
Là xe của hắn!
Sau khi qua một ngày một đêm ở nhà hắn, hắn lại như không khí, biến mất không chút tăm tích.
Không có điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Mà cô lại chuyển vào tài khoản cá nhân của hắn thêm một khoản tiền nhỏ nữa.
Hắn rốt cuộc xem cô là gì?
Mà cô, rốt cuộc xem hắn là gì?
Câu hỏi này, hai người đều đã từng hỏi nhau nhưng chưa một lần nghiêm túc trả lời.
Lá gan của cô nhỏ, không dám suy đoán nhiều.
Nhất là khi hai người sau khi triền miên, hắn lại rời đi.
Cô đoán không ra.
Mà tối nay, xe của hắn lại dừng ở đây, không nghĩ cũng biết là đến tìm cô.
Lại mượn cớ gạt cô lên giường sao?
Trang Lâm cắn môi, trong lòng có chút tức giận.
Cô nói xem hắn là bạn, hắn lại khăng khăng không muốn, hơn nữa một lần lại một lần kéo cô lên giường, không chút tiết chế.
Cô không muốn chơi với hắn bởi vì người đàn ông tâm lý khó dò như vậy, cô chơi không nổi.
'Trang Lâm, chắc không phải đang đợi cô đấy chứ?' Một thư ký khác thấy cô thất thần nhìn chiếc xe thì cười trêu.
'Bạn trai hả? Quen từ bao giờ vậy? Mau khai thật đi?' Hà Tư Như cũng hùa theo.
'Không nói với các cô nữa, ngày mai gặp ở sân bay nha, bye bye.' Trang Lâm vẫy tay chào đồng nghiệp sau đó đi về phía trạm xe taxi.
Cũng may các cô đều không cùng đường với cô, bằng không thật khó mà ứng phó.
Nhưng còn chưa đi đến trạm xe thì một chiếc xe đã phóng tới rồi ngừng ngay bên cạnh cô, cự ly đó, thật khiến cô sợ đến giật mình.
'Lên xe.' Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt quen thuộc của người đàn ông.
'Không cần đâu, tôi tự về được rồi.' Trang Lâm lùi về sau một bước.
Không muốn lên xe của hắn!
'Đừng để tôi nói thêm lần nữa.' Quan Dĩ Thần thở ra một hơi thật dài, giọng có chút mệt mỏi.
Mà nhóm của Hà Tư Như cách đó không xa đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe kia trực tiếp chạy về phía cô, đang đứng chờ xem kịch vui.
Trang Lâm biết bản thân không chống cự nổi, cho dù không muốn đến mấy cũng phải lên xe.
'Các cô đoán thử xem, người vừa nãy có phải bạn trai của Trang Lâm không?' Hà Tư Như nói với vẻ nghiền ngẫm.
'Không phải bạn trai, sao muộn như vậy còn đến đón cô ấy tan ca?' Một cô khác gật đầu.
'Nhưng sao Trang Lâm không thừa nhận?'
'Chắc là mới bắt đầu thôi.'
'Xem chiếc xe kia là biết, thân phận của người đàn ông kia tuyệt đối không đơn giản.'
'Có phải là vị công tử nào của nhà họ Sầm không?'
'Tôi thấy chúng ta về nhà ngủ một giấc thật ngon chuẩn bị đi Hawaii thôi, đến lúc đó họ hàng thân thích của họ Sầm rất nhiều, đương nhiên còn không ít thiếu gia khác, nói không chừng được người ta chọn trúng, làm cô bé lọ lem cũng không phải không thể.'
'Hứ, về nhà ngủ thực tế hơn.'
Mấy cô gái vừa cười vừa nói đi về nhà.
****
'Anh tìm tôi có việc gì?' Trang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây không phải đường về nhà thì chủ động lên tiếng.
Tuy rằng tức giận nhưng giọng điệu vẫn rất nhỏ nhẹ.
'Không có việc thì không thể tìm em?' Quan Dĩ Thần hỏi lại một câu.
'...' Trang Lâm không còn gì để nói.
Một người đàn ông tìm một cô gái để làm gì?
'Muốn ăn gì?' Thấy cô không nói gì, Quan Dĩ Thần lại hỏi.
Hắn đến tìm cô, chắc không phải lại chưa ăn cơm muốn tìm người ăn cùng chứ?
Đương nhiên, nếu chỉ ăn cơm đơn thuần, cô cũng không bài xích nhưng Quan Dĩ Thần người này sao có thể chỉ đơn giản tìm cô ăn cơm?
Hắn đã có tiền án, hơn nữa không chỉ một lần, cô làm sao tin đây?
'Tôi không đói.' Cô rũ mắt đáp.
'Tôi đói.' Bất chấp sự cự tuyệt của cô, hắn chạy thẳng đến một nhà hàng còn đang mở cửa, ngừng lại.
'Vậy...vậy anh tự đi ăn đi.'
Quan Dĩ Thần không đáp, xuống xe, vòng qua bên kia giúp cô kéo cửa xe, 'Xuống đi.'
Cô có thể không xuống sao?
Quan Dĩ Thần đã có kinh nghiệm của lần trước, một tay đóng cửa xe tay kia giữ lấy cổ tay cô, bộ dạng rõ ràng dù cô không muốn đến mấy cũng phải kéo cô vào.
Haizz, Quan tổng tài muốn tìm người ăn cơm cùng còn không dễ sao? Sao cứ nhất định phải tìm cô làm gì?
'Tôi không thích ăn món Nhật.' Nhìn bảng hiệu của nhà hàng, cô chỉ đành cắn răng nói.
'Vậy đi chỗ lần trước?' Khó được một lầ Quan tổng tài dễ tính như vậy.
'Tôi...tôi thích ăn hambuger của Kentucky hơn.'
Khóe mắt liếc thấy bên kia đường có một bảng hiệu đang sáng đèn, cô bật thốt một câu.
Những chỗ này, chắc hắn không muốn đi đâu nhỉ?
Quan Dĩ Thần quả thực có chút sửng sốt, có chút khó tin.
'Nếu như anh không muốn ăn, vậy tôi về nhà trước, ngày mai còn ra sân bay sớm.'
'Đi Hawaii?'
'Phải.'
Hắn biết cô đi Hawaii cũng bình thường thôi, Quan tiểu thư dù sao cũng là em gái hắn mà.
Em gái kết hôn, anh trai nhất định sẽ có mặt.
'Chuyến bay mấy giờ?'
'Chín giờ sáng.'
Quan Dĩ Thần gật đầu, không nói gì mà kéo thẳng cô đến cửa hàng Kentucky kia.
Ăn gì cũng được, cô thích là tốt rồi.
'Đi đâu?' Cô loạng choạng không theo kịp bước chân của hắn.
'Ăn hamburger.'
Lần này đến lượt Trang Lâm sửng sốt.
Cô chỉ tùy tiện nói thôi mà hắn lại muốn ăn thật? Có lầm không vậy?
Hai người đi đến bên đường, vừa khéo là đèn đỏ, điện thoại trong túi Trang Lâm đổ chuông, hắn chỉ đành thả tay cô ra để cô nghe điện thoại.
Là mẹ cô. Chỉ là một cuộc điện thoại quan tâm hỏi cô bao giờ về nhà, nói vài câu liền ngắt máy.
Quan Mẫn Mẫn nghe vậy qay lại, quả nhiên thấy Sầm Chí Quyền đang đi qua.
'Chúng ta qua bên kia ngắm sao, được không?' Cô chủ động bước đến khoác tay lên cánh tay hắn.
Hai người tách khỏi đám đông náo nhiệt, đi đến sofa cuối thuyền ngồi xuống.
'Lạnh không?' Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang tựa đầu vào vai mình hỏi nhỏ, thuận tiện cởϊ áσ vest ra khoác lên vai cô.
'Vậy anh thì sao?' Cô rúc mình trong áo của hắn, ấm áp quá, mang theo một khí tức rất đặc biệt khiến cô rất yên tâm.
'Anh có bao giờ sợ lạnh đâu?'
'Em có từng nói với anh câu này chưa?' Cô bấu chặt cánh tay hắn, vẻ mặt tinh nghịch hỏi.
'Câu gì' Hắn đưa tay vuốt ve mặt cô, không hề hóa trang, làn da đó mềm mại bóng loáng khiến người ta không nỡ buông tay.
'Anh cúi đầu xuống...' Hắn nghe lời làm theo.
Hai tay cô vòng qua cổ hắn, ở bên tai nói ra những chữ thiêng liêng ấy...
Là sự bày tỏ đơn thuần mà tình cảm nhất của cô, sao thật lâu hắn vẫn không có phản ứng gì vậy?
Chẳng lẽ đàn ông không thích nghe câu nói kia như phụ nữ?
Cho dù không cảm động đến khóc thì ít ra cũng có chút phản ứng chứ?
Thấy hắn vẫn giữ vẻ kinh ngạc, cô nghịch ngợm hôn phớt lên môi hắn, 'Anh không để ý đến em, em đi tìm mấy người kia chơi.'
Cô mới đứng lên thì đã bị kéo lại, bị giữ lấy trong đôi tay rắn như thép.
'Không được đi!' Chỗ nào cũng không được đi! Hắn giữ lấy sau ót cô, hôn thật sâu...
Đèn ở đuôi thuyền không sáng như ở boong thuyền, từ xa nhìn lại chỉ mơ hồ thấy hai bóng người đang thân mật giao triền...
'A, anh họ cả đúng là quá open!'
Đã uống không ít rượu, bạn học Trình Chi Nam đi ra sau hút thuốc, không ngờ lại bắt gặp bản hiện trường của hai nhân vật chính...
'Ai bảo cậu xem.' Một giọng khác vang lên sau lưng.
Trình Chi Nam quay lại trừng Sầm Chí Tề, 'Sao anh lại qua đây?'
'Anh đến thì được còn em thì không?'
'Anh ra hóng gió!'
'Em ra hút thuốc.'
Tiếng của hai người không lớn nhưng vừa khéo theo gió vọng đến tai của hai người đang hôn đến khó rời khó bỏ kia.
'Chúng ta về phòng, hử?'
Bởi vì lần trước ở boong tàu chơi quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hôm sau toàn thân cô đều bị dị ứng, hắn cũng không muốn chuyện cũ lặp lại.
Người trong cuộc đi rồi, Sầm Chí Tề cũng dợm bước đi, Trình Chi Nam gọi với theo, 'Đi đâu vậy?'
'Cabin.'
'Sớm như vậy về làm gì, anh có bệnh sao? Đi uống vài ly nữa đi.'
'Cậu mới có bệnh ấy, không uống nữa.' Tề thiếu gia không thèm để ý đến hắn.
'Cái anh này, đổi tính rồi sao?' Tối nay làm gì đi ngủ sớm vậy? Cũng không ra ngoài tìm em nào? Chắc không phải chơi bời quá nhiều giờ không được rồi chứ? Trình Chi Nam bụng đầy ý xấu nghĩ.
Vừa vào đến cabin của mình, hắn trực tiếp áp cô lên cánh cửa, chiếc váy đỏ trên người chỉ chớp mắt đã trở thành vải rách...
Bầu không khí càng lúc càng nóng...
'Ưʍ...anh...anh còn chưa nói...' Cô vô lực níu lấy tay hắn, thở dồn dập.
Vừa nãy cô bày tỏ rõ ràng như vậy, theo phép lịch sự , hắn cũng nên đáp lại mới phải!
'Nói cái gì?'
'Anh xấu quá, em không làm nữa.'
Cô vặn người, giãy dụa khỏi tay hắn, không ngờ, động tác này khiến người đàn ông hừ khẽ một tiếng, 'Không được nhúc nhích.'
'Vậy anh nói đi!'
'Anh yêu em muốn chết, tiểu yêu tinh!'
Lời vừa nói xong, Sầm phu nhân tối nay cũng không còn cơ hội nói thêm câu nào nữa.
****
Singapore, cảnh đêm thật mê người.
Bởi vì ngày mai phải xuất phát đến Hawaii nên những cô gái vinh dự được mời làm phù dâu tối nay đều phải tăng ca, nhất định phải xử lý xong công việc trên tay thì mới tan tầm.
Lúc mấy cô gái trẻ tuổi hoạt bát vừa nói vừa cười từ công ty bước ra thì đã là 10 giờ đêm.
'A, chiếc xe kia có phải đang đợi ai không?'
Hà Tư Như bên cạnh Trang Lâm khều cô nói nhỏ.
Theo hướng Hà Tư Như chỉ, Trang Lâm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, có chút ngạc nhiên, trong lòng lại chua đắng mặn ngọt đủ cả.
Là xe của hắn!
Sau khi qua một ngày một đêm ở nhà hắn, hắn lại như không khí, biến mất không chút tăm tích.
Không có điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Mà cô lại chuyển vào tài khoản cá nhân của hắn thêm một khoản tiền nhỏ nữa.
Hắn rốt cuộc xem cô là gì?
Mà cô, rốt cuộc xem hắn là gì?
Câu hỏi này, hai người đều đã từng hỏi nhau nhưng chưa một lần nghiêm túc trả lời.
Lá gan của cô nhỏ, không dám suy đoán nhiều.
Nhất là khi hai người sau khi triền miên, hắn lại rời đi.
Cô đoán không ra.
Mà tối nay, xe của hắn lại dừng ở đây, không nghĩ cũng biết là đến tìm cô.
Lại mượn cớ gạt cô lên giường sao?
Trang Lâm cắn môi, trong lòng có chút tức giận.
Cô nói xem hắn là bạn, hắn lại khăng khăng không muốn, hơn nữa một lần lại một lần kéo cô lên giường, không chút tiết chế.
Cô không muốn chơi với hắn bởi vì người đàn ông tâm lý khó dò như vậy, cô chơi không nổi.
'Trang Lâm, chắc không phải đang đợi cô đấy chứ?' Một thư ký khác thấy cô thất thần nhìn chiếc xe thì cười trêu.
'Bạn trai hả? Quen từ bao giờ vậy? Mau khai thật đi?' Hà Tư Như cũng hùa theo.
'Không nói với các cô nữa, ngày mai gặp ở sân bay nha, bye bye.' Trang Lâm vẫy tay chào đồng nghiệp sau đó đi về phía trạm xe taxi.
Cũng may các cô đều không cùng đường với cô, bằng không thật khó mà ứng phó.
Nhưng còn chưa đi đến trạm xe thì một chiếc xe đã phóng tới rồi ngừng ngay bên cạnh cô, cự ly đó, thật khiến cô sợ đến giật mình.
'Lên xe.' Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt quen thuộc của người đàn ông.
'Không cần đâu, tôi tự về được rồi.' Trang Lâm lùi về sau một bước.
Không muốn lên xe của hắn!
'Đừng để tôi nói thêm lần nữa.' Quan Dĩ Thần thở ra một hơi thật dài, giọng có chút mệt mỏi.
Mà nhóm của Hà Tư Như cách đó không xa đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe kia trực tiếp chạy về phía cô, đang đứng chờ xem kịch vui.
Trang Lâm biết bản thân không chống cự nổi, cho dù không muốn đến mấy cũng phải lên xe.
'Các cô đoán thử xem, người vừa nãy có phải bạn trai của Trang Lâm không?' Hà Tư Như nói với vẻ nghiền ngẫm.
'Không phải bạn trai, sao muộn như vậy còn đến đón cô ấy tan ca?' Một cô khác gật đầu.
'Nhưng sao Trang Lâm không thừa nhận?'
'Chắc là mới bắt đầu thôi.'
'Xem chiếc xe kia là biết, thân phận của người đàn ông kia tuyệt đối không đơn giản.'
'Có phải là vị công tử nào của nhà họ Sầm không?'
'Tôi thấy chúng ta về nhà ngủ một giấc thật ngon chuẩn bị đi Hawaii thôi, đến lúc đó họ hàng thân thích của họ Sầm rất nhiều, đương nhiên còn không ít thiếu gia khác, nói không chừng được người ta chọn trúng, làm cô bé lọ lem cũng không phải không thể.'
'Hứ, về nhà ngủ thực tế hơn.'
Mấy cô gái vừa cười vừa nói đi về nhà.
****
'Anh tìm tôi có việc gì?' Trang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây không phải đường về nhà thì chủ động lên tiếng.
Tuy rằng tức giận nhưng giọng điệu vẫn rất nhỏ nhẹ.
'Không có việc thì không thể tìm em?' Quan Dĩ Thần hỏi lại một câu.
'...' Trang Lâm không còn gì để nói.
Một người đàn ông tìm một cô gái để làm gì?
'Muốn ăn gì?' Thấy cô không nói gì, Quan Dĩ Thần lại hỏi.
Hắn đến tìm cô, chắc không phải lại chưa ăn cơm muốn tìm người ăn cùng chứ?
Đương nhiên, nếu chỉ ăn cơm đơn thuần, cô cũng không bài xích nhưng Quan Dĩ Thần người này sao có thể chỉ đơn giản tìm cô ăn cơm?
Hắn đã có tiền án, hơn nữa không chỉ một lần, cô làm sao tin đây?
'Tôi không đói.' Cô rũ mắt đáp.
'Tôi đói.' Bất chấp sự cự tuyệt của cô, hắn chạy thẳng đến một nhà hàng còn đang mở cửa, ngừng lại.
'Vậy...vậy anh tự đi ăn đi.'
Quan Dĩ Thần không đáp, xuống xe, vòng qua bên kia giúp cô kéo cửa xe, 'Xuống đi.'
Cô có thể không xuống sao?
Quan Dĩ Thần đã có kinh nghiệm của lần trước, một tay đóng cửa xe tay kia giữ lấy cổ tay cô, bộ dạng rõ ràng dù cô không muốn đến mấy cũng phải kéo cô vào.
Haizz, Quan tổng tài muốn tìm người ăn cơm cùng còn không dễ sao? Sao cứ nhất định phải tìm cô làm gì?
'Tôi không thích ăn món Nhật.' Nhìn bảng hiệu của nhà hàng, cô chỉ đành cắn răng nói.
'Vậy đi chỗ lần trước?' Khó được một lầ Quan tổng tài dễ tính như vậy.
'Tôi...tôi thích ăn hambuger của Kentucky hơn.'
Khóe mắt liếc thấy bên kia đường có một bảng hiệu đang sáng đèn, cô bật thốt một câu.
Những chỗ này, chắc hắn không muốn đi đâu nhỉ?
Quan Dĩ Thần quả thực có chút sửng sốt, có chút khó tin.
'Nếu như anh không muốn ăn, vậy tôi về nhà trước, ngày mai còn ra sân bay sớm.'
'Đi Hawaii?'
'Phải.'
Hắn biết cô đi Hawaii cũng bình thường thôi, Quan tiểu thư dù sao cũng là em gái hắn mà.
Em gái kết hôn, anh trai nhất định sẽ có mặt.
'Chuyến bay mấy giờ?'
'Chín giờ sáng.'
Quan Dĩ Thần gật đầu, không nói gì mà kéo thẳng cô đến cửa hàng Kentucky kia.
Ăn gì cũng được, cô thích là tốt rồi.
'Đi đâu?' Cô loạng choạng không theo kịp bước chân của hắn.
'Ăn hamburger.'
Lần này đến lượt Trang Lâm sửng sốt.
Cô chỉ tùy tiện nói thôi mà hắn lại muốn ăn thật? Có lầm không vậy?
Hai người đi đến bên đường, vừa khéo là đèn đỏ, điện thoại trong túi Trang Lâm đổ chuông, hắn chỉ đành thả tay cô ra để cô nghe điện thoại.
Là mẹ cô. Chỉ là một cuộc điện thoại quan tâm hỏi cô bao giờ về nhà, nói vài câu liền ngắt máy.
/516
|