Sầm Chí Quyền gật đầu, 'Thì đợi em mở mà.'
Chỉ có điều, khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy thứ trong đó, cô thoáng kinh ngạc kêu lên một tiếng sau đó run run cầm lấy tập ảnh chụp ra.
Sầm Chí Quyền cũng rất ngạc nhiên, không ngờ tên kia lại tặng món quà đặc biệt như vậy nhưng hắn cực kỳ, cực kỳ thích.
Chỉ có điều, ngoài thích ra, trong lòng còn có thêm một chút ghen tị bởi vì một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ của cô đều không có hắn.
Hai người ôm nhau ngồi trên sofa lật tập ảnh chụp thời kỳ trưởng thành của Quan tiểu thư.
Từ cô gái nhỏ có mái tóc ngắn cũn cho đến thiếu nữ mới lớn, mỗi một tấm ảnh đều là tình cảnh mà cô vừa quen thuộc vừa xa lạ nhưng có vài tấm khiến cô cảm động muốn khóc.
Đó là ảnh sinh nhật suốt từ lúc cô 10 tuổi đến 18 tuổi, mỗi một năm hắn đều giúp cô giữ lại một tấm ảnh.
Đó cũng là lúc Sầm Chí Tề bắt đầu tập tành chụp ảnh, giữa hai người, quan hệ tốt nhất cũng là trong 8 năm này, thời kỳ trưởng thành có chút tối tăm và cô độc của cô, cũng may là có hắn bầu bạn cùng vượt qua.
Sau đó, cuộc đời của hai người rẽ theo hai hướng khác nhau, vì thế, sau sinh nhật thứ 18 thì không còn tấm ảnh nào nữa.
'Ngốc, khóc cái gì?' Thấy mắt cô rươm rướm, hắn đau lòng vô cùng.
'Chú, Chí Tề cũng không phải xấu, đúng không?'
Năm đó hắn đào hôn thực ra là vì tốt cho cô. Đối với hắn, thực ra cô không hề có chút oán giận nào.
'Tính của Chí Tề vốn không xấu, chỉ hơi tùy hứng thôi.' Sầm Chí Quyền nói thực lòng.
'Chú, vậy ảnh lúc nhỏ của anh đâu?'
'Anh không có.'
'Xạo.'
'Chỉ có ảnh tốt nghiệp.' Hắn vốn không thích chụp ảnh.
'Vậy về nhà cho em xem nha.'
'Được.'
'Em đi tắm đã.' Sau phút xúc động, cô cất quyển album đi.
Nhìn bóng cô đi như chạy vào phòng tắm, hắn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Sầm Chí Tề -- "Rất thích món quà, cám ơn."
Lúc Sầm Chí Tề nhận được tin nhắn, hắn đang nằm trên ghế dài ở ban công hút thuốc, đọc tin nhắn, hắn cười.
Nhớ tới một ngày nào đó, hắn ở trong phòng tối chọn ra một số ảnh nếu không phải độ sáng không đủ thì góc độ không tốt đưa chú Vinh đem đi bỏ. Không ngờ đứng trên ban công nhìn chú Vinh đem chúng đi bỏ vừa khéo gặp được anh hai lái xe ra ngoài, sau đó rất nhiều lần, hắn phát hiện chú Vinh đều đem những bức ảnh hắn đem bỏ kia để vào trong phòng của anh hai.
Năm đó hắn không suy nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại mới thấy chắc anh hai không muốn ảnh chụp của cô ngốc nào đó bị hắn ném đi một cách vô tình như vậy.
Bởi vì năm đó, người mẫu xuất hiện trong ống kính của hắn đều là cô bạn nhỏ Quan Mẫn Mẫn.
Anh hai hắn thích một người theo cách hàm súc cực kỳ.
Nếu như không phải cuối cùng hai người chia tay, bằng vào tính cách của anh ấy đời này chắc cũng sẽ không giành phụ nữ với hắn. Thật may mắn, hắn đào hôn coi như làm được một chuyện tốt.
Hai ngày nữa là hôn lễ, không biết nhà họ Quan có bao nhiêu người đến? Hoặc nói đúng hơn, không biết liệu Quan Viện Viện có đến không?
Tuy rằng trước khi xuất phát đi Hawaii hắn đã hỏi cô nhưng không có câu trả lời, nhưng trong lòng ẩn ẩn vẫn có chút chờ mong.
****
Một ngày trước hôn lễ, tất cả mọi người trong gia tộc họ Sầm đều đã đến Hawaii, trú ở khách sạn Royal Hawaii, những khách khác thì được người phụ trách tiếp đãi đón đến một khách sạn 5 sao khác, sáng mai bắt đầu lên thuyền đến nơi tổ chức hôn lễ.
Ăn tối xong, lão gia tử dẫn tiểu Quan tiên sinh đến gõ cửa phòng cô dâu chú rể.
Sầm Chí Quyền ra mở cửa, tóc còn ẩm ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong.
'Ông nội?' Nhìn ông, lại nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh ông, 'Sao ạ?'
'Ba, ba phải đến phòng con ngủ.' Câu nhóc cười hớn hở, giọng có chút vui sướng khi người gặp họa.
'Sao chứ?' Sầm Chí Quyền nhướng mày, khó hiểu nhìn hai người.
'Để hôn lễ ngày mai có thể cử hành đúng giờ, hai người tối nay chia phòng ngủ.' Lão gia tử nói với giọng không cho phép cự tuyệt.
Lần đính hôn trước hai người đã suýt nữa thì trễ giờ, lần này thế nào cũng thể để xảy ra chuyện giống như vậy nữa, hơn nữa lần trước đều là người nhà nhưng lần này còn vô số khách mời nữa. Ông không muốn mất mặt lần thứ hai! Cho nên, tách hai người ra là cách tốt nhất.
'Ông nội...' Nghe lão gia tử nói vậy, Sầm Chí Quyền thật không còn gì để nói.
Hắn đương nhiên biết ngày mai là ngày quan trọng, cùng lần đính hôn trước hoàn toàn không giống, hắn cũng không phải người không biết tiết chế đến vậy, huống gì hắn không muốn làm cô mệt, bằng không ngày mai làm sao làm cô dâu xinh đẹp nhất được?
Nhưng ông nội bắt hai người chia phòng ngủ có phải hơi quá đáng rồi không?
'Nói nhiều vậy làm gì? Con về phòng con trai con đi.' Lão gia tử nghiêm giọng ra lệnh.
'Ông xã, sao vậy?' Vừa thoa kem dưỡng da xong, Quan Mẫn Mẫn chạy ra, thấy lão gia tử và con trai đều đứng trước cửa thì sửng sốt, 'Hai người...'
'Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ.' Cậu nhóc chui vào, kéo tay của cô, 'Ngày mai mẹ gả đi rồi, sau này con muốn ngủ với mẹ cũng không có cơ hội. Đi thôi, Quan tiểu thư.'
'Đừng làm rộn.' Quan Mẫn Mẫn buồn cười gõ đầu con trai.
Lão gia tử ho khan một tiếng, 'Mẫn Mẫn, tối nay con ngủ với Tiểu Duệ, Sầm Chí Quyền đến phòng dành cho khách trong phòng của ta ngủ.'
Tuy rằng phòng suite của họ cũng có phòng dành cho khách nhưng ai biết chúng nửa đêm có phạm quy hay không?
'Sao vậy?' Quan Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.
'Ông cố lo lắng hai người ngày mai dậy không nổi, ảnh hưởng hôn lễ.' Lão gia tử không tiện nói, cậu nhóc liền thay ông nói ra.
Có nhầm lẫn không vậy? Vậy cũng được sao?
Quan Mẫn Mẫn thực sự không muốn chia phòng ngủ nhưng thấy vẻ kiên quyết của lão gia tử, haizzz, ngày mai là hôn lễ rồi, cũng chỉ một đêm thôi mà, cần gì phải khiến ông không vui?
Thế là, chú rể có chút đáng thương bị đuổi đi, đến ngủ trong phòng khách trong phòng suite của lão gia tử.
Có lẽ vì lâu không ngủ với nhau, hai mẹ con chơi một lúc lâu mới chịu đi ngủ.
Mà lúc này, ở ngoài hành lang của một tầng khác...
Sầm Húc Sâm gõ cửa phòng Thích Bội Tư.
Bà ra mở cửa, thấy ông liền chặn ngay ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, 'Muộn vậy rồi, có việc gì?'
Sầm Húc Sâm thấy bộ dạng phòng bị này của bà, tâm tình liền không tốt, 'Bên trong có người?'
Ông nhớ bà chỉ check-in một mình thôi mà?
'Đó là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến ông?' Thích Bội Tư thật không hiểu sau khi li hôn thái độ của Sầm Húc Sâm thay đổi như vậy là có ý gì? Suốt ngày tìm hiểu chuyện riêng của bà, có rảnh sao không đi tìm mấy cô em trẻ tuổi chơi trò phong lưu chứ?
'Tốt xấu gì chúng ta cũng là ba mẹ của Chí Quyền, tôi không muốn ngày mai bị người ta chỉ trỏ thôi.'
Nếu như bà thực sự đưa cái tên Ben kia đến tham dự hôn lễ, mặt mũi ông biết để đâu chứ? Cho dù họ đã li hôn nhưng mỗi lần thấy bà đi cùng người đàn ông khác, trong lòng ông luôn khó chịu đến cực điểm.
'Tôi đến một mình, OK?' Thích Bội Tư hiểu ý ông.
Hôn lễ ngày mai quan trọng thế nào chẳng lẽ bà không biết? Bà với Sầm Húc Sâm li hôn chưa đến một năm, hơn nữa với Ben cũng không phải công khai kết giao, bà sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Dù rằng con trai và con dâu không để ý, thậm chí còn mời Ben đến tham dự hôn lễ nhưng bà không thể không để ý đến mặt mũi của lão gia tử.
'Ờ.' Nghe bà nói vậy, Sầm Húc Sâm đáp khẽ một tiếng, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.
'Còn gì không?' Thích Bội Tư lạnh giọng nói.
'Không chuyện gì thì không thể nói với bà đôi câu?'
'Tôi với ông không có gì để nói, không có gì khác, tôi đi ngủ đây.'
Thích Bội Tư lùi lại một bước định đóng cửa, Sầm Húc Sâm lại ép tới một bước.
'Sầm Húc Sâm, làm ơn đi, ông từng này tuổi rồi, đừng chơi trò ấu trĩ như vậy nữa.' Thích Bội Tư thật sự có chút xem thường.
Muốn chơi? Được thôi, xin tìm đối tượng khác! Chắc rằng bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ đẹp chơi cùng ông.
'Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng mấy chục năm...'
'Chúng ta đã li hôn rồi, cho nên, giờ xin ông đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.' Thích Bội Tư đưa tay đẩy ông ra, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại, bỏ lại Sầm Húc Sâm thật sự muốn đạp cửa xông vào.
Người này thật sự không nể mặt ông chút nào mà!
Ông chẳng qua chỉ muốn bàn chuyện hôn lễ của con trai ngày mai thôi mà!
Tuy rằng những chuyện lặt vặt đã có người chuyên môn xử lý nhưng đây là cái cớ tốt nhất! Chỉ tiếc là bà Thích không nể mặt chút nào.
Sầm Húc Sâm bực bội xoay người định về phòng mình thì bất ngờ chạm mặt đứa con trai thứ.
Sầm Chí Tề không biết đã bao lâu chưa nhìn thấy vẻ nín nhịn của ba mình thế này, hơn nữa là trước mặt người vợ trước, thật sự rất muốn cười lớn.
'Cười cái gì? Khuya vậy sao vẫn chưa về phòng nghỉ?' Ông bực dọc trừng con trai.
'Vậy sao ba vẫn chưa về phòng? Muốn tìm mấy em sao? Ba làm ơn đi, một mớ tuổi rồi, an phận một chút thì tốt hơn.' Hai tay khoanh trước ngực, Sầm Chí Tề nói với giọng châm chọc, hoàn toàn không để người cha này vào mắt.
'Cái thằng khốn này, nói chuyện với ba mình vậy sao?' Bị mất mặt trước mặt vợ trước giờ lại bị con trai châm chọc, thật hết chịu nổi!
'Làm ông rồi mà không làm gương, coi chừng dạy hư cháu nội của ba.' Sầm Chí Tề xoay người mở cửa phòng mình đi vào, bỏ lại Sầm Húc Sâm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết.
Chỉ có điều, khi chiếc hộp được mở ra, nhìn thấy thứ trong đó, cô thoáng kinh ngạc kêu lên một tiếng sau đó run run cầm lấy tập ảnh chụp ra.
Sầm Chí Quyền cũng rất ngạc nhiên, không ngờ tên kia lại tặng món quà đặc biệt như vậy nhưng hắn cực kỳ, cực kỳ thích.
Chỉ có điều, ngoài thích ra, trong lòng còn có thêm một chút ghen tị bởi vì một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ của cô đều không có hắn.
Hai người ôm nhau ngồi trên sofa lật tập ảnh chụp thời kỳ trưởng thành của Quan tiểu thư.
Từ cô gái nhỏ có mái tóc ngắn cũn cho đến thiếu nữ mới lớn, mỗi một tấm ảnh đều là tình cảnh mà cô vừa quen thuộc vừa xa lạ nhưng có vài tấm khiến cô cảm động muốn khóc.
Đó là ảnh sinh nhật suốt từ lúc cô 10 tuổi đến 18 tuổi, mỗi một năm hắn đều giúp cô giữ lại một tấm ảnh.
Đó cũng là lúc Sầm Chí Tề bắt đầu tập tành chụp ảnh, giữa hai người, quan hệ tốt nhất cũng là trong 8 năm này, thời kỳ trưởng thành có chút tối tăm và cô độc của cô, cũng may là có hắn bầu bạn cùng vượt qua.
Sau đó, cuộc đời của hai người rẽ theo hai hướng khác nhau, vì thế, sau sinh nhật thứ 18 thì không còn tấm ảnh nào nữa.
'Ngốc, khóc cái gì?' Thấy mắt cô rươm rướm, hắn đau lòng vô cùng.
'Chú, Chí Tề cũng không phải xấu, đúng không?'
Năm đó hắn đào hôn thực ra là vì tốt cho cô. Đối với hắn, thực ra cô không hề có chút oán giận nào.
'Tính của Chí Tề vốn không xấu, chỉ hơi tùy hứng thôi.' Sầm Chí Quyền nói thực lòng.
'Chú, vậy ảnh lúc nhỏ của anh đâu?'
'Anh không có.'
'Xạo.'
'Chỉ có ảnh tốt nghiệp.' Hắn vốn không thích chụp ảnh.
'Vậy về nhà cho em xem nha.'
'Được.'
'Em đi tắm đã.' Sau phút xúc động, cô cất quyển album đi.
Nhìn bóng cô đi như chạy vào phòng tắm, hắn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Sầm Chí Tề -- "Rất thích món quà, cám ơn."
Lúc Sầm Chí Tề nhận được tin nhắn, hắn đang nằm trên ghế dài ở ban công hút thuốc, đọc tin nhắn, hắn cười.
Nhớ tới một ngày nào đó, hắn ở trong phòng tối chọn ra một số ảnh nếu không phải độ sáng không đủ thì góc độ không tốt đưa chú Vinh đem đi bỏ. Không ngờ đứng trên ban công nhìn chú Vinh đem chúng đi bỏ vừa khéo gặp được anh hai lái xe ra ngoài, sau đó rất nhiều lần, hắn phát hiện chú Vinh đều đem những bức ảnh hắn đem bỏ kia để vào trong phòng của anh hai.
Năm đó hắn không suy nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại mới thấy chắc anh hai không muốn ảnh chụp của cô ngốc nào đó bị hắn ném đi một cách vô tình như vậy.
Bởi vì năm đó, người mẫu xuất hiện trong ống kính của hắn đều là cô bạn nhỏ Quan Mẫn Mẫn.
Anh hai hắn thích một người theo cách hàm súc cực kỳ.
Nếu như không phải cuối cùng hai người chia tay, bằng vào tính cách của anh ấy đời này chắc cũng sẽ không giành phụ nữ với hắn. Thật may mắn, hắn đào hôn coi như làm được một chuyện tốt.
Hai ngày nữa là hôn lễ, không biết nhà họ Quan có bao nhiêu người đến? Hoặc nói đúng hơn, không biết liệu Quan Viện Viện có đến không?
Tuy rằng trước khi xuất phát đi Hawaii hắn đã hỏi cô nhưng không có câu trả lời, nhưng trong lòng ẩn ẩn vẫn có chút chờ mong.
****
Một ngày trước hôn lễ, tất cả mọi người trong gia tộc họ Sầm đều đã đến Hawaii, trú ở khách sạn Royal Hawaii, những khách khác thì được người phụ trách tiếp đãi đón đến một khách sạn 5 sao khác, sáng mai bắt đầu lên thuyền đến nơi tổ chức hôn lễ.
Ăn tối xong, lão gia tử dẫn tiểu Quan tiên sinh đến gõ cửa phòng cô dâu chú rể.
Sầm Chí Quyền ra mở cửa, tóc còn ẩm ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong.
'Ông nội?' Nhìn ông, lại nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh ông, 'Sao ạ?'
'Ba, ba phải đến phòng con ngủ.' Câu nhóc cười hớn hở, giọng có chút vui sướng khi người gặp họa.
'Sao chứ?' Sầm Chí Quyền nhướng mày, khó hiểu nhìn hai người.
'Để hôn lễ ngày mai có thể cử hành đúng giờ, hai người tối nay chia phòng ngủ.' Lão gia tử nói với giọng không cho phép cự tuyệt.
Lần đính hôn trước hai người đã suýt nữa thì trễ giờ, lần này thế nào cũng thể để xảy ra chuyện giống như vậy nữa, hơn nữa lần trước đều là người nhà nhưng lần này còn vô số khách mời nữa. Ông không muốn mất mặt lần thứ hai! Cho nên, tách hai người ra là cách tốt nhất.
'Ông nội...' Nghe lão gia tử nói vậy, Sầm Chí Quyền thật không còn gì để nói.
Hắn đương nhiên biết ngày mai là ngày quan trọng, cùng lần đính hôn trước hoàn toàn không giống, hắn cũng không phải người không biết tiết chế đến vậy, huống gì hắn không muốn làm cô mệt, bằng không ngày mai làm sao làm cô dâu xinh đẹp nhất được?
Nhưng ông nội bắt hai người chia phòng ngủ có phải hơi quá đáng rồi không?
'Nói nhiều vậy làm gì? Con về phòng con trai con đi.' Lão gia tử nghiêm giọng ra lệnh.
'Ông xã, sao vậy?' Vừa thoa kem dưỡng da xong, Quan Mẫn Mẫn chạy ra, thấy lão gia tử và con trai đều đứng trước cửa thì sửng sốt, 'Hai người...'
'Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ.' Cậu nhóc chui vào, kéo tay của cô, 'Ngày mai mẹ gả đi rồi, sau này con muốn ngủ với mẹ cũng không có cơ hội. Đi thôi, Quan tiểu thư.'
'Đừng làm rộn.' Quan Mẫn Mẫn buồn cười gõ đầu con trai.
Lão gia tử ho khan một tiếng, 'Mẫn Mẫn, tối nay con ngủ với Tiểu Duệ, Sầm Chí Quyền đến phòng dành cho khách trong phòng của ta ngủ.'
Tuy rằng phòng suite của họ cũng có phòng dành cho khách nhưng ai biết chúng nửa đêm có phạm quy hay không?
'Sao vậy?' Quan Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi.
'Ông cố lo lắng hai người ngày mai dậy không nổi, ảnh hưởng hôn lễ.' Lão gia tử không tiện nói, cậu nhóc liền thay ông nói ra.
Có nhầm lẫn không vậy? Vậy cũng được sao?
Quan Mẫn Mẫn thực sự không muốn chia phòng ngủ nhưng thấy vẻ kiên quyết của lão gia tử, haizzz, ngày mai là hôn lễ rồi, cũng chỉ một đêm thôi mà, cần gì phải khiến ông không vui?
Thế là, chú rể có chút đáng thương bị đuổi đi, đến ngủ trong phòng khách trong phòng suite của lão gia tử.
Có lẽ vì lâu không ngủ với nhau, hai mẹ con chơi một lúc lâu mới chịu đi ngủ.
Mà lúc này, ở ngoài hành lang của một tầng khác...
Sầm Húc Sâm gõ cửa phòng Thích Bội Tư.
Bà ra mở cửa, thấy ông liền chặn ngay ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, 'Muộn vậy rồi, có việc gì?'
Sầm Húc Sâm thấy bộ dạng phòng bị này của bà, tâm tình liền không tốt, 'Bên trong có người?'
Ông nhớ bà chỉ check-in một mình thôi mà?
'Đó là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến ông?' Thích Bội Tư thật không hiểu sau khi li hôn thái độ của Sầm Húc Sâm thay đổi như vậy là có ý gì? Suốt ngày tìm hiểu chuyện riêng của bà, có rảnh sao không đi tìm mấy cô em trẻ tuổi chơi trò phong lưu chứ?
'Tốt xấu gì chúng ta cũng là ba mẹ của Chí Quyền, tôi không muốn ngày mai bị người ta chỉ trỏ thôi.'
Nếu như bà thực sự đưa cái tên Ben kia đến tham dự hôn lễ, mặt mũi ông biết để đâu chứ? Cho dù họ đã li hôn nhưng mỗi lần thấy bà đi cùng người đàn ông khác, trong lòng ông luôn khó chịu đến cực điểm.
'Tôi đến một mình, OK?' Thích Bội Tư hiểu ý ông.
Hôn lễ ngày mai quan trọng thế nào chẳng lẽ bà không biết? Bà với Sầm Húc Sâm li hôn chưa đến một năm, hơn nữa với Ben cũng không phải công khai kết giao, bà sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Dù rằng con trai và con dâu không để ý, thậm chí còn mời Ben đến tham dự hôn lễ nhưng bà không thể không để ý đến mặt mũi của lão gia tử.
'Ờ.' Nghe bà nói vậy, Sầm Húc Sâm đáp khẽ một tiếng, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.
'Còn gì không?' Thích Bội Tư lạnh giọng nói.
'Không chuyện gì thì không thể nói với bà đôi câu?'
'Tôi với ông không có gì để nói, không có gì khác, tôi đi ngủ đây.'
Thích Bội Tư lùi lại một bước định đóng cửa, Sầm Húc Sâm lại ép tới một bước.
'Sầm Húc Sâm, làm ơn đi, ông từng này tuổi rồi, đừng chơi trò ấu trĩ như vậy nữa.' Thích Bội Tư thật sự có chút xem thường.
Muốn chơi? Được thôi, xin tìm đối tượng khác! Chắc rằng bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ đẹp chơi cùng ông.
'Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng mấy chục năm...'
'Chúng ta đã li hôn rồi, cho nên, giờ xin ông đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.' Thích Bội Tư đưa tay đẩy ông ra, "phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại, bỏ lại Sầm Húc Sâm thật sự muốn đạp cửa xông vào.
Người này thật sự không nể mặt ông chút nào mà!
Ông chẳng qua chỉ muốn bàn chuyện hôn lễ của con trai ngày mai thôi mà!
Tuy rằng những chuyện lặt vặt đã có người chuyên môn xử lý nhưng đây là cái cớ tốt nhất! Chỉ tiếc là bà Thích không nể mặt chút nào.
Sầm Húc Sâm bực bội xoay người định về phòng mình thì bất ngờ chạm mặt đứa con trai thứ.
Sầm Chí Tề không biết đã bao lâu chưa nhìn thấy vẻ nín nhịn của ba mình thế này, hơn nữa là trước mặt người vợ trước, thật sự rất muốn cười lớn.
'Cười cái gì? Khuya vậy sao vẫn chưa về phòng nghỉ?' Ông bực dọc trừng con trai.
'Vậy sao ba vẫn chưa về phòng? Muốn tìm mấy em sao? Ba làm ơn đi, một mớ tuổi rồi, an phận một chút thì tốt hơn.' Hai tay khoanh trước ngực, Sầm Chí Tề nói với giọng châm chọc, hoàn toàn không để người cha này vào mắt.
'Cái thằng khốn này, nói chuyện với ba mình vậy sao?' Bị mất mặt trước mặt vợ trước giờ lại bị con trai châm chọc, thật hết chịu nổi!
'Làm ông rồi mà không làm gương, coi chừng dạy hư cháu nội của ba.' Sầm Chí Tề xoay người mở cửa phòng mình đi vào, bỏ lại Sầm Húc Sâm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết.
/516
|