Sầm Chí Quyền tựa người vào bức tường đá lạnh lẽo, ánh mắt ửng đỏ, hô hấp gấp gáp, lồng ngực rắn rỏi kịch liệt phập phồng.
Mà đối diện với hắn, Catherine kiều diễm trong bộ lễ phục hở vai màu đỏ rực đang cực kỳ nhẫn nại chờ, chờ đến lúc hắn không chống đỡ nổi.
Người đàn ông này, lần đầu tiên gặp hắn, vẻ cao ngạo của hắn khiến cô sinh ra một cảm giác muốn chinh phục, hơn nữa, vẻ cao ngạo đó khi đối diện với cô vợ nhỏ của mình lại hoàn toàn biến mất, điều này khiến cô càng nhìn không thuận mắt, luôn muốn có ngày chiếm được người đàn ông này.
Chỉ tiếc là, ngay cả trong hoàn cảnh như tối nay, hắn vẫn không hề có chút xao động với bất kỳ cô gái nào, vậy đừng trách cô dùng chút thủ đoạn để đối phó.
Giờ bộ dạng hắn thế này, xem còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Sầm Chí Quyền cảm thấy thân thể mình nóng đến sắp nổ tung, mồ hôi không ngừng ròng ròng chảy xuống.
Nhưng lý trí của hắn vẫn còn đó, hắn biết tình huống của mình! Cứ tiếp tục như thế, tuyệt đối sẽ bùng nổ mà chết.
Trừ phi lập tức tìm đối tượng để phát tiết!
Nhưng cho dù bị thuốc hành hạ đến chết, hắn cũng không muốn để cô gái này đạt được mục đích.
Lắc lắc đầu để tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, hắn loạng choạng bước về phía trước.
Nếu như hắn không nhớ nhầm, đi thêm chừng 200m nữa rồi quẹo trái lại quẹo phải thì có thể quay về gian phòng mấy ngày trước họ ở...
Hắn chỉ muốn cô vợ nhỏ của mình...
Cấp thiết muốn cô...
Nhưng Catherine thật không dễ dàng mới có được cơ hội này, sao có thể để hắn đi?
Cô đuổi theo hắn, từ phía sau kéo cánh tay hắn lại...
Dưới tình huống bình thường, hắn có thể rũ tay cô ra nhưng giờ tất cả sức lực của hắn đều dùng để chống lại tác dụng mạnh mẽ của thuốc, lại cộng thêm công phu của Catherine không tệ, sức cũng lớn kinh người cho nên cuối cùng vẫn bị cô ta áp chế.
Hắn nhắm mắt lại, cực lực điều chỉnh hô hấp, khiến bản thân đừng để ý đến chuyện mình đang bị áp dưới thân một người phụ nữ...
'Cen, anh không cần phải nhịn, để tôi giúp anh.' Catherine cười nói, một tay thuần thục cởi từng chiếc nút trên áo sơ mi của hắn, một nút, hai nút...
Khi lồng ngực rắn rỏi rám nắng hiện ra trước mắt, ý thức chiếm đoạt của Catherine càng thêm mãnh liệt, hai tay không khách khí vuốt ve, miệng kề sát tai hắn thì thào...
'Vợ anh giờ đang vui vẻ với Hotwell rồi, chúng ta...'
Lời của cô còn chưa nói hết, Sầm Chí Quyền nghe đến đây đột nhiên dùng hết sức lực đẩy người đang áp trên người mình ra, loạng choạng chạy về phía hành lang bên kia.
Mẫn Mẫn của hắn sao có thể để tên đàn ông ghê tởm kia làm nhục chứ?
Cái tên súc sinh đó nhất định sẽ hủy hoại cô!
Càng đừng nói, trong bụng cô còn có kết tinh tình yêu của họ.
Hắn phải đi cứu cô, tuyệt không thể để cô phải chịu loại ô nhục đó!
Chỉ có điều, với tính cách của Catherine sao có thể cho phép hắn một lần lại một lần chạy thoát trước mắt mình chứ?
Hai người đuổi theo sát sao trong dãy hàng lang dài...
Chiếc áo trên người Sầm Chí Quyền rất nhanh bị cô ta tóm lấy điên cuồng xé toạc...
Quan Mẫn Mẫn trốn trong chiếc xe mà Tống Cẩn Hành đã chỉ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trước mắt cô chỉ là một màu tối đen, bên tai là tiếng sóng biển rầm rì mà trái tim cô, đang thắc tha thắc thỏm không yên.
Cô sợ, không phải sợ hoàn cảnh hiện tại của mình mà là, không biết giờ hắn thế nào rồi!
Tống Cẩn Hành nói sẽ dùng hết khả năng cứu hắn ra, không phải cô không tin năng lực của anh ta nhưng dù sao năng lực của một người cũng có hạn, mà trong lâu đài đó rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn núp căn bản không ai biết, nhưng chỉ riêng nhìn đám lính canh bên bờ biển đã biết, nếu bọn họ muốn lặng lẽ trốn thoát khỏi chỗ này, căn bản là chuyện không thể nào!
Mà Tống Cẩn Hành, đã đi lâu như vậy rồi...
Trong lòng Quan Mẫn Mẫn không ngừng âm thầm đếm, càng đếm cô càng bất an, giống như có chuyện không lành nào sắp xảy ra vậy!
Mà hình như, cô nghe được tiếng hắn gọi mình?!
Như bị một cảm giác kỳ lạ thúc đẩy, cô chui ra khỏi xe, dựa vào chút manh mối và ký ức ít ỏi đi vào trong đại sảnh...
Hành lang thật sự rất tối, không có ai dẫn đường, cô bước thấp bước cao chạy, rất nhiều lần suýt nữa là bị vấp té nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì...
Cuối cùng, khi nhìn thấy một ánh đèn từ lối vào chiếu đến, cô thở phào một hơi, may mắn là không đi sai đường!
Nhưng khi cô cách luồng ánh sáng càng gần, tiếng thở dốc càng vang lên rõ ràng bên tai.
Chắc...chắc không phải có người đang làm chuyện kia bên trong đấy chứ?
Khi đi đến lối vào kia, Quan Mẫn Mẫn dán sát người lên tường, không dám đi tiếp nữa.
Chỉ có điều, tiếng của người kia nghe rất thống khổ, hơn nữa, rất quen thuộc...
Một tia sáng xẹt qua đầu, cô vội xông vào...
Trước mắt cô, chỉ cách khoảng 5m, một cảnh hạn chế cấp đang diễn ra, mà sự xông vào đột ngột của cô khiến ba người trong đó giật mình, cùng nhìn về phía cô...
Khi gương mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông đang bị ấn vào tường kia đập vào mắt cô, Quan Mẫn Mẫn thất thanh kêu lên một tiếng...
'Ông xã...'
Cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn xông về phía hắn, ném hai người đang bắt nạt hắn ra ngoài!
Sao bọn họ lại có thể bắt nạt hắn như vậy?!
Mà tiếng "ông xã" đó của cô kéo lý trí sắp sụp đổ của hắn quay lại, đôi mắt đỏ đục ngầu sít sao nhìn bóng nhỏ đang chạy về phía hắn, tất cả sức lực tưởng chừng đã bị dược lực khống chế trong giờ phút đó đều quay lại.
Hắn đẩy người đàn ông đang giữ chặt tay mình ra, một cước đá văng đá cô gái đang ngồi xổm ở đó, rõ ràng cũng đang không thể tin được tình huống đang diễn ra kia, giang hai tay ôm cô gái đang phóng như bay trước mắt vào lòng.
'Mẫn Mẫn...Mẫn Mẫn..'
Hắn đã không thể chịu đựng nổi rồi!
Lúc thì thào tên cô, tay cũng đồng thời đẩy cô đến bên tường đá, bất kể trong phòng có còn người khác hay không, hắn và cô...
...diễn một màn xuân cung sống động.
Tất cả mọi người đều ngây người...
Ngoại trừ Catherine và người đàn ông cô tìm đến để áp chế hắn còn có đám người của Dick và Hotwell nghe tin Sầm phu nhân đã biến mất truy đuổi đến đây...
Thì ra, Sầm Chí Quyền không phải không có du͙ƈ vọиɠ, chỉ có điều, có thể kích phát du͙ƈ vọиɠ của hắn chỉ có một người!
Một màn đông cung đó, là đàn ông nhìn đều chịu không nổi, cộng thêm tối nay là một bữa tiệc sa đọa cho nên...
Rất nhanh, đám đàn ông kéo những người phụ nữ bên cạnh có chút vội vàng rời đi, thậm chí một số chờ không được ngay tại chỗ...
Cảnh tượng hỗn loạn đến không thể nhìn thẳng kia, cuối cùng ở chừng một tiếng sau kết thúc, căn phòng trở lại sự yên tĩnh.
Sầm Chí Quyền ôm cô gái đã gần như hư thoát kia đi về phía căn phòng họ đã ở.
'Xin lỗi, thực xin lỗi...' Hắn vừa hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của cô vừa nói.
Cô tựa vào ngực hắn, yếu ớt cười, 'Ông xã, em yêu anh.'
Lúc này đây, cô không biết ngoại trừ câu nói kia còn có thể nói cái gì.
Độc tác vừa cấp thiết vừa thô lỗ nhưng nụ hôn của hắn rất ôn nhu, vẫn luôn miệng nói lời xin lỗi từ trong đáy lòng.
Cô biết hắn thân bất do kỷ, sao có thể trách hắn chứ?
'Có làm cục cưng bị thương không?' Hắn khàn giọng hỏi.
Cô lắc đầu.
Ở cửa phòng, More, hoặc nói đúng hơn là Tống Cẩn Hành không biết đứng từ lúc nào, thấy họ về, hắn toe toét cười, 'Vừa nãy chơi high nhỉ?'
Hắn vừa mới khống chế hết hệ thống giám sát quay lại tìm thì thấy hắn bị một nam một nữ khống chế, đang định xông vào cứ thì ai ngờ nhìn thấy vị Sầm phu nhân mà hắn vừa hộ tống trốn ra khỏi lâu đài lại có bản lĩnh quay trở lại tìm chồng mình!
Thấy hắn trong tình huống bị dược lực khống chế như vậy, tuyệt không có khả năng rời đi cho nên hắn mới tốt bụng để hai vợ chồng chơi một hồi.
Đương nhiên, hắn cũng không có hứng thú làm khán giả, vì vậy quay về đây đợi họ.
Xem ra, con đường vừa nãy không thể đi nữa rồi.
Nhưng lâu đài có một chỗ tốt, đó chính là có nhiều lối đi ngầm cho nên, muốn tìm đường ra đối với hắn mà nói cũng không phải khó khăn gì.
Đương nhiên có lẽ phải đợi đến khi thể lực của họ khôi phục lại một chút, nhưng thời gian dành cho họ cũng không nhiều.
Sầm Chí Quyền nhìn gương mặt tươi cười của More, không hiểu hắn đột nhiên thay đổi thái độ như vậy là vì sao.
Ngược lại Quan Mẫn Mẫn thì thẹn thùng kề sát bên tai hắn, nói cho hắn biết More bây giờ chính là Tống Cẩn Hành giả mạo thì vẻ căng thẳng của hắn mới thả lỏng lại.
Nhưng đây đúng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nửa giờ sau, dưới sự dẫn đường của Tống Cẩn Hành, hai người đi theo một lối đi bí mật khác rời khỏi lâu đài.
Mà lúc này, Dick và Hotwell vẫn còn đang say sưa hưởng lạc với những cô nàng nóng bỏng kia sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, rằng hai vợ chồng Sầm Chí Quyền đã trốn thoạt thì mới vội vàng đẩy các cô ra, mặc quần áo vào, dẫn theo một nhóm người, mười mấy chiếc xe xé toang màn đêm đuổi theo hướng trốn chạy của hai người.
Trong màn đêm vô tận, Sầm Chí Quyền chạy chiếc xe mui trần, Quan Mẫn Mẫn ngồi ở ghế phó lái, bên tai là tiếng gió vù vù, mái tóc dài của cô bay tung trong gió nhưng lòng cô lại bình tĩnh vô cùng.
Bởi vì, cô và hắn rốt cuộc cũng ở bên cạnh nhau.
Còn có cục cưng của họ nữa, hai tay cô dịu dàng che nơi bụng.
'Không khỏe sao? Sắp tới bến tàu rồi, ráng nhịn một chút.' Sầm Chí Quyền nhìn sang cô nói.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Anh Tống sẽ không sao chứ?'
Đưa bọn họ đến nơi giấu xe, anh ta nói mình sẽ bọc hậu bởi còn một số chuyện phải xử lý, cho nên hai người mới đi trước.
Nhưng một mình anh ta lưu lại ở đây liệu có nguy hiểm quá không? Nếu như bị người ta phát hiện anh ta giả mạo More, đến lúc đó nhất định không thể thoát thân.
Anh ta vì họ mà đến, cô sao không lo lắng cho được?
Mà đối diện với hắn, Catherine kiều diễm trong bộ lễ phục hở vai màu đỏ rực đang cực kỳ nhẫn nại chờ, chờ đến lúc hắn không chống đỡ nổi.
Người đàn ông này, lần đầu tiên gặp hắn, vẻ cao ngạo của hắn khiến cô sinh ra một cảm giác muốn chinh phục, hơn nữa, vẻ cao ngạo đó khi đối diện với cô vợ nhỏ của mình lại hoàn toàn biến mất, điều này khiến cô càng nhìn không thuận mắt, luôn muốn có ngày chiếm được người đàn ông này.
Chỉ tiếc là, ngay cả trong hoàn cảnh như tối nay, hắn vẫn không hề có chút xao động với bất kỳ cô gái nào, vậy đừng trách cô dùng chút thủ đoạn để đối phó.
Giờ bộ dạng hắn thế này, xem còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Sầm Chí Quyền cảm thấy thân thể mình nóng đến sắp nổ tung, mồ hôi không ngừng ròng ròng chảy xuống.
Nhưng lý trí của hắn vẫn còn đó, hắn biết tình huống của mình! Cứ tiếp tục như thế, tuyệt đối sẽ bùng nổ mà chết.
Trừ phi lập tức tìm đối tượng để phát tiết!
Nhưng cho dù bị thuốc hành hạ đến chết, hắn cũng không muốn để cô gái này đạt được mục đích.
Lắc lắc đầu để tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, hắn loạng choạng bước về phía trước.
Nếu như hắn không nhớ nhầm, đi thêm chừng 200m nữa rồi quẹo trái lại quẹo phải thì có thể quay về gian phòng mấy ngày trước họ ở...
Hắn chỉ muốn cô vợ nhỏ của mình...
Cấp thiết muốn cô...
Nhưng Catherine thật không dễ dàng mới có được cơ hội này, sao có thể để hắn đi?
Cô đuổi theo hắn, từ phía sau kéo cánh tay hắn lại...
Dưới tình huống bình thường, hắn có thể rũ tay cô ra nhưng giờ tất cả sức lực của hắn đều dùng để chống lại tác dụng mạnh mẽ của thuốc, lại cộng thêm công phu của Catherine không tệ, sức cũng lớn kinh người cho nên cuối cùng vẫn bị cô ta áp chế.
Hắn nhắm mắt lại, cực lực điều chỉnh hô hấp, khiến bản thân đừng để ý đến chuyện mình đang bị áp dưới thân một người phụ nữ...
'Cen, anh không cần phải nhịn, để tôi giúp anh.' Catherine cười nói, một tay thuần thục cởi từng chiếc nút trên áo sơ mi của hắn, một nút, hai nút...
Khi lồng ngực rắn rỏi rám nắng hiện ra trước mắt, ý thức chiếm đoạt của Catherine càng thêm mãnh liệt, hai tay không khách khí vuốt ve, miệng kề sát tai hắn thì thào...
'Vợ anh giờ đang vui vẻ với Hotwell rồi, chúng ta...'
Lời của cô còn chưa nói hết, Sầm Chí Quyền nghe đến đây đột nhiên dùng hết sức lực đẩy người đang áp trên người mình ra, loạng choạng chạy về phía hành lang bên kia.
Mẫn Mẫn của hắn sao có thể để tên đàn ông ghê tởm kia làm nhục chứ?
Cái tên súc sinh đó nhất định sẽ hủy hoại cô!
Càng đừng nói, trong bụng cô còn có kết tinh tình yêu của họ.
Hắn phải đi cứu cô, tuyệt không thể để cô phải chịu loại ô nhục đó!
Chỉ có điều, với tính cách của Catherine sao có thể cho phép hắn một lần lại một lần chạy thoát trước mắt mình chứ?
Hai người đuổi theo sát sao trong dãy hàng lang dài...
Chiếc áo trên người Sầm Chí Quyền rất nhanh bị cô ta tóm lấy điên cuồng xé toạc...
Quan Mẫn Mẫn trốn trong chiếc xe mà Tống Cẩn Hành đã chỉ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trước mắt cô chỉ là một màu tối đen, bên tai là tiếng sóng biển rầm rì mà trái tim cô, đang thắc tha thắc thỏm không yên.
Cô sợ, không phải sợ hoàn cảnh hiện tại của mình mà là, không biết giờ hắn thế nào rồi!
Tống Cẩn Hành nói sẽ dùng hết khả năng cứu hắn ra, không phải cô không tin năng lực của anh ta nhưng dù sao năng lực của một người cũng có hạn, mà trong lâu đài đó rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn núp căn bản không ai biết, nhưng chỉ riêng nhìn đám lính canh bên bờ biển đã biết, nếu bọn họ muốn lặng lẽ trốn thoát khỏi chỗ này, căn bản là chuyện không thể nào!
Mà Tống Cẩn Hành, đã đi lâu như vậy rồi...
Trong lòng Quan Mẫn Mẫn không ngừng âm thầm đếm, càng đếm cô càng bất an, giống như có chuyện không lành nào sắp xảy ra vậy!
Mà hình như, cô nghe được tiếng hắn gọi mình?!
Như bị một cảm giác kỳ lạ thúc đẩy, cô chui ra khỏi xe, dựa vào chút manh mối và ký ức ít ỏi đi vào trong đại sảnh...
Hành lang thật sự rất tối, không có ai dẫn đường, cô bước thấp bước cao chạy, rất nhiều lần suýt nữa là bị vấp té nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì...
Cuối cùng, khi nhìn thấy một ánh đèn từ lối vào chiếu đến, cô thở phào một hơi, may mắn là không đi sai đường!
Nhưng khi cô cách luồng ánh sáng càng gần, tiếng thở dốc càng vang lên rõ ràng bên tai.
Chắc...chắc không phải có người đang làm chuyện kia bên trong đấy chứ?
Khi đi đến lối vào kia, Quan Mẫn Mẫn dán sát người lên tường, không dám đi tiếp nữa.
Chỉ có điều, tiếng của người kia nghe rất thống khổ, hơn nữa, rất quen thuộc...
Một tia sáng xẹt qua đầu, cô vội xông vào...
Trước mắt cô, chỉ cách khoảng 5m, một cảnh hạn chế cấp đang diễn ra, mà sự xông vào đột ngột của cô khiến ba người trong đó giật mình, cùng nhìn về phía cô...
Khi gương mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông đang bị ấn vào tường kia đập vào mắt cô, Quan Mẫn Mẫn thất thanh kêu lên một tiếng...
'Ông xã...'
Cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn xông về phía hắn, ném hai người đang bắt nạt hắn ra ngoài!
Sao bọn họ lại có thể bắt nạt hắn như vậy?!
Mà tiếng "ông xã" đó của cô kéo lý trí sắp sụp đổ của hắn quay lại, đôi mắt đỏ đục ngầu sít sao nhìn bóng nhỏ đang chạy về phía hắn, tất cả sức lực tưởng chừng đã bị dược lực khống chế trong giờ phút đó đều quay lại.
Hắn đẩy người đàn ông đang giữ chặt tay mình ra, một cước đá văng đá cô gái đang ngồi xổm ở đó, rõ ràng cũng đang không thể tin được tình huống đang diễn ra kia, giang hai tay ôm cô gái đang phóng như bay trước mắt vào lòng.
'Mẫn Mẫn...Mẫn Mẫn..'
Hắn đã không thể chịu đựng nổi rồi!
Lúc thì thào tên cô, tay cũng đồng thời đẩy cô đến bên tường đá, bất kể trong phòng có còn người khác hay không, hắn và cô...
...diễn một màn xuân cung sống động.
Tất cả mọi người đều ngây người...
Ngoại trừ Catherine và người đàn ông cô tìm đến để áp chế hắn còn có đám người của Dick và Hotwell nghe tin Sầm phu nhân đã biến mất truy đuổi đến đây...
Thì ra, Sầm Chí Quyền không phải không có du͙ƈ vọиɠ, chỉ có điều, có thể kích phát du͙ƈ vọиɠ của hắn chỉ có một người!
Một màn đông cung đó, là đàn ông nhìn đều chịu không nổi, cộng thêm tối nay là một bữa tiệc sa đọa cho nên...
Rất nhanh, đám đàn ông kéo những người phụ nữ bên cạnh có chút vội vàng rời đi, thậm chí một số chờ không được ngay tại chỗ...
Cảnh tượng hỗn loạn đến không thể nhìn thẳng kia, cuối cùng ở chừng một tiếng sau kết thúc, căn phòng trở lại sự yên tĩnh.
Sầm Chí Quyền ôm cô gái đã gần như hư thoát kia đi về phía căn phòng họ đã ở.
'Xin lỗi, thực xin lỗi...' Hắn vừa hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của cô vừa nói.
Cô tựa vào ngực hắn, yếu ớt cười, 'Ông xã, em yêu anh.'
Lúc này đây, cô không biết ngoại trừ câu nói kia còn có thể nói cái gì.
Độc tác vừa cấp thiết vừa thô lỗ nhưng nụ hôn của hắn rất ôn nhu, vẫn luôn miệng nói lời xin lỗi từ trong đáy lòng.
Cô biết hắn thân bất do kỷ, sao có thể trách hắn chứ?
'Có làm cục cưng bị thương không?' Hắn khàn giọng hỏi.
Cô lắc đầu.
Ở cửa phòng, More, hoặc nói đúng hơn là Tống Cẩn Hành không biết đứng từ lúc nào, thấy họ về, hắn toe toét cười, 'Vừa nãy chơi high nhỉ?'
Hắn vừa mới khống chế hết hệ thống giám sát quay lại tìm thì thấy hắn bị một nam một nữ khống chế, đang định xông vào cứ thì ai ngờ nhìn thấy vị Sầm phu nhân mà hắn vừa hộ tống trốn ra khỏi lâu đài lại có bản lĩnh quay trở lại tìm chồng mình!
Thấy hắn trong tình huống bị dược lực khống chế như vậy, tuyệt không có khả năng rời đi cho nên hắn mới tốt bụng để hai vợ chồng chơi một hồi.
Đương nhiên, hắn cũng không có hứng thú làm khán giả, vì vậy quay về đây đợi họ.
Xem ra, con đường vừa nãy không thể đi nữa rồi.
Nhưng lâu đài có một chỗ tốt, đó chính là có nhiều lối đi ngầm cho nên, muốn tìm đường ra đối với hắn mà nói cũng không phải khó khăn gì.
Đương nhiên có lẽ phải đợi đến khi thể lực của họ khôi phục lại một chút, nhưng thời gian dành cho họ cũng không nhiều.
Sầm Chí Quyền nhìn gương mặt tươi cười của More, không hiểu hắn đột nhiên thay đổi thái độ như vậy là vì sao.
Ngược lại Quan Mẫn Mẫn thì thẹn thùng kề sát bên tai hắn, nói cho hắn biết More bây giờ chính là Tống Cẩn Hành giả mạo thì vẻ căng thẳng của hắn mới thả lỏng lại.
Nhưng đây đúng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nửa giờ sau, dưới sự dẫn đường của Tống Cẩn Hành, hai người đi theo một lối đi bí mật khác rời khỏi lâu đài.
Mà lúc này, Dick và Hotwell vẫn còn đang say sưa hưởng lạc với những cô nàng nóng bỏng kia sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, rằng hai vợ chồng Sầm Chí Quyền đã trốn thoạt thì mới vội vàng đẩy các cô ra, mặc quần áo vào, dẫn theo một nhóm người, mười mấy chiếc xe xé toang màn đêm đuổi theo hướng trốn chạy của hai người.
Trong màn đêm vô tận, Sầm Chí Quyền chạy chiếc xe mui trần, Quan Mẫn Mẫn ngồi ở ghế phó lái, bên tai là tiếng gió vù vù, mái tóc dài của cô bay tung trong gió nhưng lòng cô lại bình tĩnh vô cùng.
Bởi vì, cô và hắn rốt cuộc cũng ở bên cạnh nhau.
Còn có cục cưng của họ nữa, hai tay cô dịu dàng che nơi bụng.
'Không khỏe sao? Sắp tới bến tàu rồi, ráng nhịn một chút.' Sầm Chí Quyền nhìn sang cô nói.
Quan Mẫn Mẫn lắc đầu, 'Anh Tống sẽ không sao chứ?'
Đưa bọn họ đến nơi giấu xe, anh ta nói mình sẽ bọc hậu bởi còn một số chuyện phải xử lý, cho nên hai người mới đi trước.
Nhưng một mình anh ta lưu lại ở đây liệu có nguy hiểm quá không? Nếu như bị người ta phát hiện anh ta giả mạo More, đến lúc đó nhất định không thể thoát thân.
Anh ta vì họ mà đến, cô sao không lo lắng cho được?
/516
|