Mười phút sau, cả tòa lâu đài đã trở thành một biển lửa.
Trước đây sở dĩ Tống Cẩn Hành bảo hai vợ chồng Sầm Chí Quyền rời đi trước chính là vì lưu lại bố trí cho đòn cuối cùng này nhưng bởi vì đường dây có chút trục trặc, làm chậm trễ một ít thời gian của hắn nên cái tên Dick kia mới đuổi theo kịp, để Sầm Chí Quyền lần nữa bị bắt trở lại.
Lần này hắn nhất định cho bọn chúng thành heo quay hết.
Ba người không nói gì nữa, lặng lẽ từ phòng giam chuồn ra, lần theo lối đi bí mật ra ngoài.
Chỉ có điều, khi mới vừa chạy ra khỏi lối đi bí mật thì mấy họng súng đen ngòm đã chỉ thẳng vào họ.
Tống Cẩn Hành tiến lên chắn phía trước hai người.
'Song, đã lâu không gặp.'
Miệng Dick ngậm một điếu xì gà cười cười nhìn Tống Cẩn Hành dưới lớp mặt nạ của More, lên tiếng.
Hắn không ngờ ba ngày trước Song còn đang ở Oaxaca truy lùng tung tích của hắn mà tối nay, hoặc có lẽ là sớm hơn, đã lặng lẽ lẩn vào lâu đài của hắn, còn làm hắn mất đi một cánh tay trái đắc lực.
Quả là một người không thể xem thường.
Trước đây hắn không động đến Phạm Trọng Nam là bởi vì biết Song và người này có giao tình rất sâu, không muốn trở mặt với hắn, nhưng không ngờ là Song vì cứu Sầm Chí Quyền vẫn đơn thương độc mã chạy đến.
Hắn thật không muốn đối địch với người này nhưng dưới tình hình này, hắn không còn cách khác.
'Hi Dick, vậy mà cũng để anh nhận ra, xem ra tôi phải tự kiểm điểm một chút rồi.'
Nếu như đã bị người ta chỉ đích danh, Tống Cẩn Hành cũng không cần giấu diếm nữa, hắn lột chiếc mặt nạ da người xuống để lộ một gương mặt đang bĩ bã cười.
'Là những quả bom anh cài trong lâu đài của tôi tiết lộ hành tung của anh.'
Lời của Dick vừa dứt thì hai tên thuộc hạ đã vác một bao tải lớn ra, ở trước mặt họ đổ hết những quả bom loại nhỏ đã bị vô hiệu hóa ra.
'Thật đáng tiếc.' Tống Cẩn Hành lắc đầu, 'Thật không ngờ bên cạnh anh còn có cao thủ như vậy, không định giới thiệu một chút sao?'
'Chút trò vặt này làm sao dám múa may trước mặt anh? Ba vị, xin mời quay về gian phòng lúc nãy đi. Song, anh nên biết súng đạn không có mắt đâu.'
Tống Cẩn Hành vẫn đứng im không nhúc nhích, hai người sau lưng hắn cũng bất động, cứ trầm mặc đứng như thế còn Dick thì bắt đầu đếm, '1,2,3...'
Ở thế yếu hơn người ta, cho dù không muốn đến mấy cũng phải tạm thời khuất phục, lúc hắn đếm đến ba, ba người mỗi người tự lùi về phía mật đạo một bước.
Theo tiếng đếm của hắn, rất nhanh, ba người đã lùi hẳn vào trong mật đạo tối tăm.
'...10'
Dick vừa đếm đến đây thì một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, chấn động tất cả mọi người, theo tiếng nổ là một ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
'Chuyện gì?' Dick sốt ruột túm cổ một tên thuộc hạ lại hỏi.
'Ngài Dick, nếu như tôi không nhầm, chắc là tuyến phòng thủ ngoài biển đã bị phá hủy.'
Tiếp theo đó là từng tiếng nổ rung trời khiến bọn người của Dick không có cách nào phân tâm để ý đến biết người trong mật đạo, chỉ để lại vài người canh giữ lối ra sau đó vội vã rời đi.
Dick không dám tùy tiện đi vào mật đạo tối tăm kia bởi vì Song ở trong tối, bọn hắn ở ngoài sáng, cái tên này quả thực âm hiểm cực kỳ, những quả bom mà người của hắn gỡ được tuyệt đối là do Song cố tình để lại manh mối, giờ hắn cũng không biết trong lâu đài của mình rốt cuộc bị cài bao nhiêu quả bom, huống gì chuyện cấp bách cần làm lúc này là phải cứu lấy kho tiền của mình.
Bên ngoài tiếng nổ liên miên, mặt biển cũng đã đỏ lửa.
'Này, chuyện gì vậy?' Sầm Chí Quyền thấp giọng hỏi.
'Nếu như tôi tính thời gian không nhầm, 30 giây nữa cả tòa lâu đài nãy sẽ nổ tung. Không chạy ra kịp, ba người chúng ta cùng nhau làm bạn đi gặp Diêm vương.' Đã lúc này rồi mà Tống Cẩn Hành vẫn còn tâm tình nói giỡn.
'Diêm vương thì sớm muộn gì cũng phải đi gặp, có bạn đồng hành cũng tốt, chỉ sợ có người mới cưới vợ, chắc là không nỡ lắm đây!' Liên Chính Tắc mỉm cười hùa theo.
Sầm Chí Quyền thấp giọng mắng một câu rồi hỏi, 'Làm sao giải quyết mấy tên bên ngoài?'
'Tôi đếm đến 3, chúng ta cùng nhau xông ra.' Tống Cẩn Hành nắm chặt quả lựu đạn trong tay, đây là sản phẩm mới mà hắn và bạn mới vừa nghiên cứu ra, vừa khéo có thể thử một chút hỏa lực của nó.
'1...'
Khi hắn bắt đầu đếm, hai người kia cũng thầm đếm trong lòng.
3 giây sau, ngoài cửa vọng đến một tiếng nổ lớn khác, mà cũng đồng thời, tòa lâu đài cũng phát nổ, nhất thời, tiếng nổ, ánh lửa lan tràn khắp nơi.
...
Nửa tiếng sau
Bình minh dần ló dạng, sắc trời đã không còn mờ mịt như trước.
Vẫn là bến tàu hôm qua.
Ba người lên chiếc thuyền của Tống Cẩn Hành, thuyền đang định nhổ neo thì trên biển đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, phóng tầm mắt nhìn mới thấy một chiếc thuyền lớn hơn chiếc thuyền của họ không biết bao nhiêu lần đang chậm rãi rẽ sóng lướt tới, ánh sáng là từ trên chiếc thuyền kia chiếu đến, luồng sáng rất mạnh, ba người gần như không mở nổi mắt.
Đột nhiên, Tống Cẩn Hành kêu lên một tiếng, 'Xong đời, mau nằm xuống!'
Liên Chính Tắc và Sầm Chí Quyền lập tức nằm xuống, ba người cùng rạp xuống boong tàu.
'Đây là chiếc tàu chiến đã được cải tiến, trên đó có súng trường hạng nặng và rocket, chúng ta phải trốn ngay.' Văn Phi Dương từ trên ghế lái trực tiếp nhảy xuống boong tàu chung với ba người, lớn tiếng quát.
'Cậu đưa họ đi trước.' Tống Cẩn Hành quyết định ngay.
'Muốn đi thì cùng đi, cậu ở lại đây thì chỉ có đường chết, đối phương đã phát hiện ra chúng ta, cậu không cần ở đây tiếp tục làm mồi nhử.' Văn Phi Dương cũng quát trở lại.
'Đây là mệnh lệnh, biến ngay!'
'Dẹp cái mệnh lệnh quỷ ấy đi, giờ tôi chỉ nghe chính mình.' Đang nói thì bốn người cùng nghe một tiếng nổ vang trời, sau tiếng nổ, chiếc thuyền nhỏ lắc lư kịch liệt sau đó bắt đầu chìm dần xuống.
'Chết tiệt, chạy ra đuôi tàu, ở đó có áo phao và thuyền cứu sinh.'
'Biết rồi.'
Tất cả hỗn loạn vô cùng, đang lúc 4 người của Tống Cẩn Hành chạy ra khoang sau thì một tiếng nổ khác lại truyền đến, ba người nhanh chóng mặc áo phao, hạ thuyền cứu sinh, còn một chiếc áo phao, ánh mắt 3 người không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tống Cẩn Hành.
'Hai người xuống trước đi, chúng tôi sẽ xuống sau, mau!'
Sầm Chí Quyền và Liên Chính Tắc biết, lúc này họ chỉ có thể nghe lệnh của hắn.
Hai người rất nhanh xuống thuyền nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy Tống Cẩn Hành đâu, cả chiếc thuyền không ngừng chìm xuống, đầu của nó đã chìm dưới mặt biển vẫn không thấy bóng hắn đâu, tiếp theo đó, họ nghe thấy vô số tiếng súng từ phía đối phương vọng đến, giống như đang đấu súng với nhau.
'Chết tiệt! Hai tên chết tiệt này!'
Lại ngay lúc quan trọng này bỏ lại bọn họ mà đi đấu súng với đối phương, có nhầm lẫn hay không vậy?
'Cậu đi trước, tôi đi giúp bọn họ.' Liên Chính Tắc nhìn Sầm Chí Quyền nói.
Tuy rằng nếu so sức chiến đấu, hắn căn bản không phải cùng một cấp bậc với hai tên kia nhưng cầm súng nã đạn về phía đối phương hắn vẫn biết.
'Cùng đi thôi.'
Sầm Chí Quyền tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết, cũng biết Liên Chính Tắc bảo hắn đi trước là có ý gì.
Trong 4 người, đúng là chỉ có hắn kết hôn rồi nhưng bọn họ ai mà không có cha mẹ, có gia đình chứ? Huống gì bọn họ vì cứu hắn mới đến đây, hắn tuyệt không có khả năng ích kỷ bỏ đi trong lúc này.
Mẫn Mẫn đã rời khỏi đây an toàn, giờ hắn không còn gì phải lo lắng nữa.
Liên Chính Tắc bật cười, 'Chúng ta đây có được kể là anh em trong lúc hoạn nạn không?'
Sầm Chí Quyền cũng cười, 'Ừ. Anh em cùng hoạn nạn.'
Hai người bắt đầu dùng sức chèo thuyền cứu sinh về phía chiếc thuyền lớn, không ngờ trong lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên có mười mấy chiếc cano đã được cải tiến thành cano chiến đấu ào tới vây xung quanh, vô số luồng ánh sáng từ những chiếc cano đó làm sáng bừng cả mặt biển, tiếng súng máy liên miên không dứt.
'Mau kéo chúng tôi lên.'
Là tiếng của Tống Cẩn Hành!
Hai người cùng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương mỗi người một bên đang đỡ lấy mạn thuyền cứu sinh, cảm giác mừng rỡ trong lòng quả thực không cách nào diễn tả bằng lời.
'Ơn trời, hai người không sao.'
Mỗi người một tay kéo họ lên thuyền, vẻ vui sướng trên mặt cũng không giấu được.
'Không sao, chỉ suýt chết thôi...' Tống Cẩn Hành cười cười, rốt cuộc cả người chống đỡ không nỗi sụp xuống, mất đi tri giác.
'Trên người cậu ấy trúng mấy viên đạn, giờ chúng ta phải mau chóng lên bời.' Vân Phi Dương sốt ruột nói.
Máu trên người Tống Cẩn Hành không ngừng tuôn ra từ những vết thương.
'Vụ hỗn chiến bên đó là thế nào?' Sầm Chí Quyền vừa cật lực chèo thuyền vừa hỏi.
'Cảnh sát quốc tế sớm đã muốn bắt cái tên Dick ấy lắm rồi, lần này vừa khéo tìm được tận hang ổ của chúng.' Vân Phi Dương nhàn nhạt giải thích.
Nếu không phải nhờ có họ kịp thời đuổi tới, 4 người của họ có lẽ đã chôn thân trong biển rồi.
Đương nhiên, phía cảnh sát nhận được tin tức chắc chắn cũng là do Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương tung ra.
Lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt nhắm thẳng vào chiếc thuyền cứu sinh của họ bắn tới!
'Cẩn thận!' Liên Chính Tắc nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng ném mái chèo trên tay, bổ nhào về phía Sầm Chí Quyền...
Trước đây sở dĩ Tống Cẩn Hành bảo hai vợ chồng Sầm Chí Quyền rời đi trước chính là vì lưu lại bố trí cho đòn cuối cùng này nhưng bởi vì đường dây có chút trục trặc, làm chậm trễ một ít thời gian của hắn nên cái tên Dick kia mới đuổi theo kịp, để Sầm Chí Quyền lần nữa bị bắt trở lại.
Lần này hắn nhất định cho bọn chúng thành heo quay hết.
Ba người không nói gì nữa, lặng lẽ từ phòng giam chuồn ra, lần theo lối đi bí mật ra ngoài.
Chỉ có điều, khi mới vừa chạy ra khỏi lối đi bí mật thì mấy họng súng đen ngòm đã chỉ thẳng vào họ.
Tống Cẩn Hành tiến lên chắn phía trước hai người.
'Song, đã lâu không gặp.'
Miệng Dick ngậm một điếu xì gà cười cười nhìn Tống Cẩn Hành dưới lớp mặt nạ của More, lên tiếng.
Hắn không ngờ ba ngày trước Song còn đang ở Oaxaca truy lùng tung tích của hắn mà tối nay, hoặc có lẽ là sớm hơn, đã lặng lẽ lẩn vào lâu đài của hắn, còn làm hắn mất đi một cánh tay trái đắc lực.
Quả là một người không thể xem thường.
Trước đây hắn không động đến Phạm Trọng Nam là bởi vì biết Song và người này có giao tình rất sâu, không muốn trở mặt với hắn, nhưng không ngờ là Song vì cứu Sầm Chí Quyền vẫn đơn thương độc mã chạy đến.
Hắn thật không muốn đối địch với người này nhưng dưới tình hình này, hắn không còn cách khác.
'Hi Dick, vậy mà cũng để anh nhận ra, xem ra tôi phải tự kiểm điểm một chút rồi.'
Nếu như đã bị người ta chỉ đích danh, Tống Cẩn Hành cũng không cần giấu diếm nữa, hắn lột chiếc mặt nạ da người xuống để lộ một gương mặt đang bĩ bã cười.
'Là những quả bom anh cài trong lâu đài của tôi tiết lộ hành tung của anh.'
Lời của Dick vừa dứt thì hai tên thuộc hạ đã vác một bao tải lớn ra, ở trước mặt họ đổ hết những quả bom loại nhỏ đã bị vô hiệu hóa ra.
'Thật đáng tiếc.' Tống Cẩn Hành lắc đầu, 'Thật không ngờ bên cạnh anh còn có cao thủ như vậy, không định giới thiệu một chút sao?'
'Chút trò vặt này làm sao dám múa may trước mặt anh? Ba vị, xin mời quay về gian phòng lúc nãy đi. Song, anh nên biết súng đạn không có mắt đâu.'
Tống Cẩn Hành vẫn đứng im không nhúc nhích, hai người sau lưng hắn cũng bất động, cứ trầm mặc đứng như thế còn Dick thì bắt đầu đếm, '1,2,3...'
Ở thế yếu hơn người ta, cho dù không muốn đến mấy cũng phải tạm thời khuất phục, lúc hắn đếm đến ba, ba người mỗi người tự lùi về phía mật đạo một bước.
Theo tiếng đếm của hắn, rất nhanh, ba người đã lùi hẳn vào trong mật đạo tối tăm.
'...10'
Dick vừa đếm đến đây thì một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, chấn động tất cả mọi người, theo tiếng nổ là một ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
'Chuyện gì?' Dick sốt ruột túm cổ một tên thuộc hạ lại hỏi.
'Ngài Dick, nếu như tôi không nhầm, chắc là tuyến phòng thủ ngoài biển đã bị phá hủy.'
Tiếp theo đó là từng tiếng nổ rung trời khiến bọn người của Dick không có cách nào phân tâm để ý đến biết người trong mật đạo, chỉ để lại vài người canh giữ lối ra sau đó vội vã rời đi.
Dick không dám tùy tiện đi vào mật đạo tối tăm kia bởi vì Song ở trong tối, bọn hắn ở ngoài sáng, cái tên này quả thực âm hiểm cực kỳ, những quả bom mà người của hắn gỡ được tuyệt đối là do Song cố tình để lại manh mối, giờ hắn cũng không biết trong lâu đài của mình rốt cuộc bị cài bao nhiêu quả bom, huống gì chuyện cấp bách cần làm lúc này là phải cứu lấy kho tiền của mình.
Bên ngoài tiếng nổ liên miên, mặt biển cũng đã đỏ lửa.
'Này, chuyện gì vậy?' Sầm Chí Quyền thấp giọng hỏi.
'Nếu như tôi tính thời gian không nhầm, 30 giây nữa cả tòa lâu đài nãy sẽ nổ tung. Không chạy ra kịp, ba người chúng ta cùng nhau làm bạn đi gặp Diêm vương.' Đã lúc này rồi mà Tống Cẩn Hành vẫn còn tâm tình nói giỡn.
'Diêm vương thì sớm muộn gì cũng phải đi gặp, có bạn đồng hành cũng tốt, chỉ sợ có người mới cưới vợ, chắc là không nỡ lắm đây!' Liên Chính Tắc mỉm cười hùa theo.
Sầm Chí Quyền thấp giọng mắng một câu rồi hỏi, 'Làm sao giải quyết mấy tên bên ngoài?'
'Tôi đếm đến 3, chúng ta cùng nhau xông ra.' Tống Cẩn Hành nắm chặt quả lựu đạn trong tay, đây là sản phẩm mới mà hắn và bạn mới vừa nghiên cứu ra, vừa khéo có thể thử một chút hỏa lực của nó.
'1...'
Khi hắn bắt đầu đếm, hai người kia cũng thầm đếm trong lòng.
3 giây sau, ngoài cửa vọng đến một tiếng nổ lớn khác, mà cũng đồng thời, tòa lâu đài cũng phát nổ, nhất thời, tiếng nổ, ánh lửa lan tràn khắp nơi.
...
Nửa tiếng sau
Bình minh dần ló dạng, sắc trời đã không còn mờ mịt như trước.
Vẫn là bến tàu hôm qua.
Ba người lên chiếc thuyền của Tống Cẩn Hành, thuyền đang định nhổ neo thì trên biển đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, phóng tầm mắt nhìn mới thấy một chiếc thuyền lớn hơn chiếc thuyền của họ không biết bao nhiêu lần đang chậm rãi rẽ sóng lướt tới, ánh sáng là từ trên chiếc thuyền kia chiếu đến, luồng sáng rất mạnh, ba người gần như không mở nổi mắt.
Đột nhiên, Tống Cẩn Hành kêu lên một tiếng, 'Xong đời, mau nằm xuống!'
Liên Chính Tắc và Sầm Chí Quyền lập tức nằm xuống, ba người cùng rạp xuống boong tàu.
'Đây là chiếc tàu chiến đã được cải tiến, trên đó có súng trường hạng nặng và rocket, chúng ta phải trốn ngay.' Văn Phi Dương từ trên ghế lái trực tiếp nhảy xuống boong tàu chung với ba người, lớn tiếng quát.
'Cậu đưa họ đi trước.' Tống Cẩn Hành quyết định ngay.
'Muốn đi thì cùng đi, cậu ở lại đây thì chỉ có đường chết, đối phương đã phát hiện ra chúng ta, cậu không cần ở đây tiếp tục làm mồi nhử.' Văn Phi Dương cũng quát trở lại.
'Đây là mệnh lệnh, biến ngay!'
'Dẹp cái mệnh lệnh quỷ ấy đi, giờ tôi chỉ nghe chính mình.' Đang nói thì bốn người cùng nghe một tiếng nổ vang trời, sau tiếng nổ, chiếc thuyền nhỏ lắc lư kịch liệt sau đó bắt đầu chìm dần xuống.
'Chết tiệt, chạy ra đuôi tàu, ở đó có áo phao và thuyền cứu sinh.'
'Biết rồi.'
Tất cả hỗn loạn vô cùng, đang lúc 4 người của Tống Cẩn Hành chạy ra khoang sau thì một tiếng nổ khác lại truyền đến, ba người nhanh chóng mặc áo phao, hạ thuyền cứu sinh, còn một chiếc áo phao, ánh mắt 3 người không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tống Cẩn Hành.
'Hai người xuống trước đi, chúng tôi sẽ xuống sau, mau!'
Sầm Chí Quyền và Liên Chính Tắc biết, lúc này họ chỉ có thể nghe lệnh của hắn.
Hai người rất nhanh xuống thuyền nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy Tống Cẩn Hành đâu, cả chiếc thuyền không ngừng chìm xuống, đầu của nó đã chìm dưới mặt biển vẫn không thấy bóng hắn đâu, tiếp theo đó, họ nghe thấy vô số tiếng súng từ phía đối phương vọng đến, giống như đang đấu súng với nhau.
'Chết tiệt! Hai tên chết tiệt này!'
Lại ngay lúc quan trọng này bỏ lại bọn họ mà đi đấu súng với đối phương, có nhầm lẫn hay không vậy?
'Cậu đi trước, tôi đi giúp bọn họ.' Liên Chính Tắc nhìn Sầm Chí Quyền nói.
Tuy rằng nếu so sức chiến đấu, hắn căn bản không phải cùng một cấp bậc với hai tên kia nhưng cầm súng nã đạn về phía đối phương hắn vẫn biết.
'Cùng đi thôi.'
Sầm Chí Quyền tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết, cũng biết Liên Chính Tắc bảo hắn đi trước là có ý gì.
Trong 4 người, đúng là chỉ có hắn kết hôn rồi nhưng bọn họ ai mà không có cha mẹ, có gia đình chứ? Huống gì bọn họ vì cứu hắn mới đến đây, hắn tuyệt không có khả năng ích kỷ bỏ đi trong lúc này.
Mẫn Mẫn đã rời khỏi đây an toàn, giờ hắn không còn gì phải lo lắng nữa.
Liên Chính Tắc bật cười, 'Chúng ta đây có được kể là anh em trong lúc hoạn nạn không?'
Sầm Chí Quyền cũng cười, 'Ừ. Anh em cùng hoạn nạn.'
Hai người bắt đầu dùng sức chèo thuyền cứu sinh về phía chiếc thuyền lớn, không ngờ trong lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên có mười mấy chiếc cano đã được cải tiến thành cano chiến đấu ào tới vây xung quanh, vô số luồng ánh sáng từ những chiếc cano đó làm sáng bừng cả mặt biển, tiếng súng máy liên miên không dứt.
'Mau kéo chúng tôi lên.'
Là tiếng của Tống Cẩn Hành!
Hai người cùng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương mỗi người một bên đang đỡ lấy mạn thuyền cứu sinh, cảm giác mừng rỡ trong lòng quả thực không cách nào diễn tả bằng lời.
'Ơn trời, hai người không sao.'
Mỗi người một tay kéo họ lên thuyền, vẻ vui sướng trên mặt cũng không giấu được.
'Không sao, chỉ suýt chết thôi...' Tống Cẩn Hành cười cười, rốt cuộc cả người chống đỡ không nỗi sụp xuống, mất đi tri giác.
'Trên người cậu ấy trúng mấy viên đạn, giờ chúng ta phải mau chóng lên bời.' Vân Phi Dương sốt ruột nói.
Máu trên người Tống Cẩn Hành không ngừng tuôn ra từ những vết thương.
'Vụ hỗn chiến bên đó là thế nào?' Sầm Chí Quyền vừa cật lực chèo thuyền vừa hỏi.
'Cảnh sát quốc tế sớm đã muốn bắt cái tên Dick ấy lắm rồi, lần này vừa khéo tìm được tận hang ổ của chúng.' Vân Phi Dương nhàn nhạt giải thích.
Nếu không phải nhờ có họ kịp thời đuổi tới, 4 người của họ có lẽ đã chôn thân trong biển rồi.
Đương nhiên, phía cảnh sát nhận được tin tức chắc chắn cũng là do Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương tung ra.
Lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt nhắm thẳng vào chiếc thuyền cứu sinh của họ bắn tới!
'Cẩn thận!' Liên Chính Tắc nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng ném mái chèo trên tay, bổ nhào về phía Sầm Chí Quyền...
/516
|