Trang Lâm vừa nghe hắn gọi điện thoại cho Sầm Chí Quyền liền biết là ý gì, nhưng cô không có cơ hội xen vào.
Nhưng hắn vừa ngắt điện thoại thì đã chộp lấy bật lửa, lúc bật lên định đốt nó đi thì Trang Lâm đã bật dậy, 'Quan Dĩ Thần, anh không thể...'
Cô xông đến định ngăn lại thì đã không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn tờ chi phiếu bùng cháy rồi lụi dần.
Đó là...đó là tiền cô mượn về để trả cho hắn, sao hắn có thể đốt được chứ?
Sao hắn có thể quá đáng như vậy?
'Sao vậy? Không nỡ? Có cần anh viết một tờ khác cho em không?' Quan Dĩ Thần lạnh lùng nói.
'Đó là tiền tôi trả cho anh, sao anh có thể như thế?' Trang Lâm tức điên lên rồi, lùi về sau hai bước lớn tiếng rống lên.
Cô không muốn khóc nhưng vẫn không ngăn được nghẹn ngào.
Bởi vì hắn thực sự rất quá đáng, rất quá đáng!
Lại còn dám nói viết một tờ chi phiếu khác cho cô nữa chứ.
'Anh không nhớ em mượn tiền anh lúc nào.' Hắn điềm nhiên phủ nhận.
'Quan Dĩ Thần, tôi biết, ba năm trước, tôi ở trước mặt anh đã không còn tư cách nói tôn nghiêm gì đó, anh lại cứu tôi một mạng, đời này tôi sẽ nhớ ký trong lòng, anh giúp nhà tôi ra số tiền đó, tôi đã nói sẽ chia nhiều đợt trả cho anh. Nhưng tôi không muốn hết lần này đến lần khác không chút tôn nghiêm cùng anh lên giường, tôi không muốn mỗi lần anh đến tìm tôi đều là vì chuyện đó. Tôi không phải, không phải loại phụ nữ đó, tôi không phải...'
Cô càng nói càng kích động, nước mắt không khống chế được cứ tuôn như mưa, cuối cùng quỳ thụp trên sàn, nức nở khóc.
'Đừng nói nữa, anh biết em không phải loại phụ nữ đó.' Quan Dĩ Thần nhìn không nổi sự khổ sở của cô, nó làm trái tim hắn như xoắn lại, cơn tức vốn đang bùng cháy cũng không phát tiết ra được, 'Tối hôm đó anh nói sai rồi, em không nợ tiền anh.'
'Không, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, tôi không thể cầm không tiền của anh được.'
'Chết tiệt, anh nói em không thiếu là không thiếu.' Quan Dĩ Thần không biết cô kiên trì chuyện này mãi là vì cái gì.
Hắn cần chút tiền đó của cô làm gì chứ? Còn phải vì chút tiền đó mà đi mượn của người khác, nghĩ thôi là đã giận điên người rồi.
Trang Lâm ngước đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn hắn, không hiểu hắn đột nhiên kiên trì chuyện đó làm gì! Nhưng bất kể thế nào, tiền cô vẫn muốn trả.
'Tiền thiếu anh, tôi nhất định sẽ trả.'
Trên một phương diện nào đó, Trang Lâm rất bướng bỉnh, khoản tiền này cô nhất định sẽ trả, cô không muốn ở trước mặt hắn vĩnh viễn là một người không có tôn nghiêm.
'Mượn của người đàn ông khác cũng muốn trả?' Cô gái này cố tình chọc hắn tức chết đúng không?
'Tôi mượn của Mẫn Mẫn.' Chỉ vừa khéo, chồng của Mẫn Mẫn là Sầm tổng thôi.
'Nếu như anh không chấp nhận chi phiếu mà chị ấy đưa cho tôi, vậy tôi sẽ theo lệ cũ, mỗi tháng trả anh một khoản.' Cô chống tay đứng dậy, 'Tôi về trước.'
Tiền không trả được, còn ở trước mặt hắn khóc thê thảm như vậy, thật sự đủ lắm rồi!
Cô xoay người định đi thì người đàn ông phía sau đã ôm cô lại, cánh tay cứng như thép kia sít sao siết lấy, gần như vặn đứt eo của cô.
'Quan Dĩ Thần, anh buông tay.'
Lúc này đây, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể của người đàn ông sau lưng có biến hóa.
Lại nữa rồi!
Vì sao mỗi lần gặp cô hắn đều như vậy chứ?
Thân thể của hai người có thể gần gũi không chút khoảng cách nhưng tâm hồn thì lại cách xa nhau đến thế.
Hắn căn bản không hiểu cô muốn gì.
'Ai nói em có thể đi?'
Hắn cứng rắn xoay người cô lại, một tay nâng mặt cô lên, nhìn gò má vẫn còn vương nước mắt kia, thật sự đáng thương vô cùng nhưng lại khiến người ta càng muốn bắt nạt.
'Quan Dĩ Thần, tôi không muốn có loại quan hệ này với anh, anh không thể ép buộc tôi nữa! Tiền tôi nhất định sẽ trả.'
Trả tiền? Cô còn dám nhắc đến chuyện trả tiền?
'Tôi nhất định sẽ trả, nhất định sẽ...'
Thật tức chết hắn rồi mà! Ngoại trừ trả tiền, cô không còn gì khác để nói sao?
Quan Dĩ Thần không muốn nghe những lời khiến hắn tức đến vỡ mạch máu kia nữa, nhấc bổng cô lên, hoàn toàn mặc kệ sự giãy dụa của cô, ném cô lên chiếc ghế bằng da thật sau bàn làm việc, cúi người, vây cô lại trong cánh tay mình, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, 'Nói anh nghe xem, mấy lần thì mới đủ vốn?'
Cái gì? Trang Lâm trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Quan Dĩ Thần mím môi, ánh mắt mang theo lửa giận chằm chằm nhìn gương mặt còn vương nước mắt của cô, 'Em cứ luôn miệng nói muốn trả tiền, vậy xin hỏi tiền mà em thiếu anh đó, anh có thể làm mấy lần?'
Cái người xấu xa này, lại vặn vẹo lời cô như thế, 'Quan Dĩ Thần, anh điên rồi, tôi đã nói sẽ trả tiền cho anh.' Trang Lâm rống lớn.
Thật sự không thể nói lý với người này!
'Những người làm ăn với anh đều biết, tính anh thích tốc chiến tốc thắng, không có kiên nhẫn cùng em hao phí 8 năm 10 năm, nếu như em cảm thấy em thiếu anh tiền, hôm nay anh có thể cho em trả luôn cả vốn lẫn lời.' Quan Dĩ Thần bình tĩnh mà tàn nhẫn nói.
Cái cô gái đáng chết này, hắn thật sự chịu đủ chuyện tâm bình cứ luôn bị cô ảnh hưởng rồi.
Nếu như cô muốn trả, vậy cứ để cô trả cho đủ đi, nhưng phải theo cách của hắn!
'Quan Dĩ Thần, tôi có đưa tiền cho anh, là anh đốt chi phiếu đi.' Trang Lâm chưa bao giờ cảm thấy hắn đáng ghét như lúc này.
'Chi phiếu của người đàn ông khác anh không cần.' Cho dù là của Sầm Chí Quyền cũng vậy.
Hắn cúi người, một tay giữ lấy thành ghế, tay kia nâng cằm cô lên, 'Không cần phiền phức như vậy, nếu thật sự muốn trả tiền, tối nay chỉ cần một câu nói, em nói mấy lần liền mấy lần, tuyệt đối không vượt qua, sau này chúng ta không ai nợ ai. Dù sao cũng không phải chưa từng chơi, có phải không?'
Lời của hắn khiến Trang Lâm đau đớn đến không còn sức để trả lời, chỉ có thể vòng tay ôm lấy chính mình, vô lực rúc người trong chiếc ghế lớn.
Hắn thật sự rất biết cách làm tổn thương người khác!
'Được, nói một con số, tùy em chọn.' Quan Dĩ Thần nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cô gái nhỏ này, gầy yếu và tiều tụy như thế nhưng cũng quật cường như thế.
Trang Lâm cắn môi, không chịu nói chuyện.
Trò chơi này, cô không muốn chơi.
Cô chơi không nổi.
Cô sợ rồi.
Cô muốn trả tiền cho hắn, chẳng qua chỉ muốn vãn hồi một chút tôn nghiêm của bản thân mà thôi.
Nhưng tại sao hắn lại vặn vẹo ý cô như vậy?
'Không nói?' Quan Dĩ Thần chậm rãi rút tay khỏi mặt cô, kéo cà vạt của mình xuống.
Ánh mắt Trang Lâm mờ mịt, đầu óc một mảng hỗn độn mãi đến khi cổ tay bị hắn dùng cà vạt cột lại từng vòng từng vòng.
'Quan Dĩ Thần, cưỡиɠ ɦϊếp là tội hình sự...'
Cô yếu ớt uy hiếp nhưng đổi lại chỉ được một tiếng hừ lạnh của Quan Dĩ Thần.
Hắn chen chân giữa hai chân cô, khóa chặt cô trên chiếc ghế da không thể nhúc nhích được.
'Mấy lần?'
'Đủ rồi...Tôi đã nói sẽ trả tiền cho anh...thả tôi ra...' Trang Lâm vừa thẹn vừa giận rống lên.
'Trả lời.'
Lửa giận gần như đã thiêu đốt ánh mắt hắn, thiêu đốt lý trí hắn, hắn muốn tha cho cô, hắn không muốn cô trả tiền nhưng cô lại cố chấp như vậy mà thân thể cô lại dễ dàng khơi dậy ngọn lửa khác trong lòng hắn, hắn thật sự muốn...
'Quan Dĩ Thần, tôi hận anh...'
Trang Lâm khóc nấc...
Khóc lớn tiếng và tuyệt vọng chưa từng có.
Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao phải đối xử với cô như thế?
Cuối cùng, hắn vẫn nới lỏng chiếc cà vạt trói tay cô ra, bước đến cửa sổ vẫn còn đang mở, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Mà Trang Lâm thì vẫn y phục xộc xệch ngồi trên ghế, miệng thều thào, 'Không trả nữa, không trả nữa...'
Điều tiết lại ngọn lửa đang bừng cháy trong cơ thể kia, hắn quay lại, định giúp cô chỉnh trang lại y phục nhưng đã bị cô nước mắt như mưa hung hăng đẩy ra.
Sợ hắn sẽ làm chuyện xấu hổ như vừa rồi nữa...
'Em...' Động tác của cô khiến hắn lại muốn nổi nóng.
'Anh tránh ra!'
Cô run run hai chân đứng dậy, chỉnh lý lại y phục, gắng gượng ưỡn thẳng lưng đi ngang qua hắn.
'Trang Lâm...' Hắn lần nữa gọi cô lại.
Cô quay đầu, tâm tình đã dần bình tĩnh lại.
'Bỏ đi, sau này chúng ta không ai nợ ai. Em đi đi.'
Hắn thật sự chịu đủ chuyện tâm tình cứ bị cô làm cho hỗn loạn này nữa rồi.
Đi thôi, trò chơi giữa đàn ông và đàn bà, hắn quả nhiên không biết chơi.
Không ai nợ ai, nói hay lắm!
Vốn tưởng rằng, món nợ tình cảm cả đời này cũng trả không xong lại kết thúc nhanh như vậy!
Trang Lâm cất bước, xoay người, rời đi!
Nhưng hắn vừa ngắt điện thoại thì đã chộp lấy bật lửa, lúc bật lên định đốt nó đi thì Trang Lâm đã bật dậy, 'Quan Dĩ Thần, anh không thể...'
Cô xông đến định ngăn lại thì đã không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn tờ chi phiếu bùng cháy rồi lụi dần.
Đó là...đó là tiền cô mượn về để trả cho hắn, sao hắn có thể đốt được chứ?
Sao hắn có thể quá đáng như vậy?
'Sao vậy? Không nỡ? Có cần anh viết một tờ khác cho em không?' Quan Dĩ Thần lạnh lùng nói.
'Đó là tiền tôi trả cho anh, sao anh có thể như thế?' Trang Lâm tức điên lên rồi, lùi về sau hai bước lớn tiếng rống lên.
Cô không muốn khóc nhưng vẫn không ngăn được nghẹn ngào.
Bởi vì hắn thực sự rất quá đáng, rất quá đáng!
Lại còn dám nói viết một tờ chi phiếu khác cho cô nữa chứ.
'Anh không nhớ em mượn tiền anh lúc nào.' Hắn điềm nhiên phủ nhận.
'Quan Dĩ Thần, tôi biết, ba năm trước, tôi ở trước mặt anh đã không còn tư cách nói tôn nghiêm gì đó, anh lại cứu tôi một mạng, đời này tôi sẽ nhớ ký trong lòng, anh giúp nhà tôi ra số tiền đó, tôi đã nói sẽ chia nhiều đợt trả cho anh. Nhưng tôi không muốn hết lần này đến lần khác không chút tôn nghiêm cùng anh lên giường, tôi không muốn mỗi lần anh đến tìm tôi đều là vì chuyện đó. Tôi không phải, không phải loại phụ nữ đó, tôi không phải...'
Cô càng nói càng kích động, nước mắt không khống chế được cứ tuôn như mưa, cuối cùng quỳ thụp trên sàn, nức nở khóc.
'Đừng nói nữa, anh biết em không phải loại phụ nữ đó.' Quan Dĩ Thần nhìn không nổi sự khổ sở của cô, nó làm trái tim hắn như xoắn lại, cơn tức vốn đang bùng cháy cũng không phát tiết ra được, 'Tối hôm đó anh nói sai rồi, em không nợ tiền anh.'
'Không, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, tôi không thể cầm không tiền của anh được.'
'Chết tiệt, anh nói em không thiếu là không thiếu.' Quan Dĩ Thần không biết cô kiên trì chuyện này mãi là vì cái gì.
Hắn cần chút tiền đó của cô làm gì chứ? Còn phải vì chút tiền đó mà đi mượn của người khác, nghĩ thôi là đã giận điên người rồi.
Trang Lâm ngước đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn hắn, không hiểu hắn đột nhiên kiên trì chuyện đó làm gì! Nhưng bất kể thế nào, tiền cô vẫn muốn trả.
'Tiền thiếu anh, tôi nhất định sẽ trả.'
Trên một phương diện nào đó, Trang Lâm rất bướng bỉnh, khoản tiền này cô nhất định sẽ trả, cô không muốn ở trước mặt hắn vĩnh viễn là một người không có tôn nghiêm.
'Mượn của người đàn ông khác cũng muốn trả?' Cô gái này cố tình chọc hắn tức chết đúng không?
'Tôi mượn của Mẫn Mẫn.' Chỉ vừa khéo, chồng của Mẫn Mẫn là Sầm tổng thôi.
'Nếu như anh không chấp nhận chi phiếu mà chị ấy đưa cho tôi, vậy tôi sẽ theo lệ cũ, mỗi tháng trả anh một khoản.' Cô chống tay đứng dậy, 'Tôi về trước.'
Tiền không trả được, còn ở trước mặt hắn khóc thê thảm như vậy, thật sự đủ lắm rồi!
Cô xoay người định đi thì người đàn ông phía sau đã ôm cô lại, cánh tay cứng như thép kia sít sao siết lấy, gần như vặn đứt eo của cô.
'Quan Dĩ Thần, anh buông tay.'
Lúc này đây, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể của người đàn ông sau lưng có biến hóa.
Lại nữa rồi!
Vì sao mỗi lần gặp cô hắn đều như vậy chứ?
Thân thể của hai người có thể gần gũi không chút khoảng cách nhưng tâm hồn thì lại cách xa nhau đến thế.
Hắn căn bản không hiểu cô muốn gì.
'Ai nói em có thể đi?'
Hắn cứng rắn xoay người cô lại, một tay nâng mặt cô lên, nhìn gò má vẫn còn vương nước mắt kia, thật sự đáng thương vô cùng nhưng lại khiến người ta càng muốn bắt nạt.
'Quan Dĩ Thần, tôi không muốn có loại quan hệ này với anh, anh không thể ép buộc tôi nữa! Tiền tôi nhất định sẽ trả.'
Trả tiền? Cô còn dám nhắc đến chuyện trả tiền?
'Tôi nhất định sẽ trả, nhất định sẽ...'
Thật tức chết hắn rồi mà! Ngoại trừ trả tiền, cô không còn gì khác để nói sao?
Quan Dĩ Thần không muốn nghe những lời khiến hắn tức đến vỡ mạch máu kia nữa, nhấc bổng cô lên, hoàn toàn mặc kệ sự giãy dụa của cô, ném cô lên chiếc ghế bằng da thật sau bàn làm việc, cúi người, vây cô lại trong cánh tay mình, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, 'Nói anh nghe xem, mấy lần thì mới đủ vốn?'
Cái gì? Trang Lâm trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Quan Dĩ Thần mím môi, ánh mắt mang theo lửa giận chằm chằm nhìn gương mặt còn vương nước mắt của cô, 'Em cứ luôn miệng nói muốn trả tiền, vậy xin hỏi tiền mà em thiếu anh đó, anh có thể làm mấy lần?'
Cái người xấu xa này, lại vặn vẹo lời cô như thế, 'Quan Dĩ Thần, anh điên rồi, tôi đã nói sẽ trả tiền cho anh.' Trang Lâm rống lớn.
Thật sự không thể nói lý với người này!
'Những người làm ăn với anh đều biết, tính anh thích tốc chiến tốc thắng, không có kiên nhẫn cùng em hao phí 8 năm 10 năm, nếu như em cảm thấy em thiếu anh tiền, hôm nay anh có thể cho em trả luôn cả vốn lẫn lời.' Quan Dĩ Thần bình tĩnh mà tàn nhẫn nói.
Cái cô gái đáng chết này, hắn thật sự chịu đủ chuyện tâm bình cứ luôn bị cô ảnh hưởng rồi.
Nếu như cô muốn trả, vậy cứ để cô trả cho đủ đi, nhưng phải theo cách của hắn!
'Quan Dĩ Thần, tôi có đưa tiền cho anh, là anh đốt chi phiếu đi.' Trang Lâm chưa bao giờ cảm thấy hắn đáng ghét như lúc này.
'Chi phiếu của người đàn ông khác anh không cần.' Cho dù là của Sầm Chí Quyền cũng vậy.
Hắn cúi người, một tay giữ lấy thành ghế, tay kia nâng cằm cô lên, 'Không cần phiền phức như vậy, nếu thật sự muốn trả tiền, tối nay chỉ cần một câu nói, em nói mấy lần liền mấy lần, tuyệt đối không vượt qua, sau này chúng ta không ai nợ ai. Dù sao cũng không phải chưa từng chơi, có phải không?'
Lời của hắn khiến Trang Lâm đau đớn đến không còn sức để trả lời, chỉ có thể vòng tay ôm lấy chính mình, vô lực rúc người trong chiếc ghế lớn.
Hắn thật sự rất biết cách làm tổn thương người khác!
'Được, nói một con số, tùy em chọn.' Quan Dĩ Thần nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cô gái nhỏ này, gầy yếu và tiều tụy như thế nhưng cũng quật cường như thế.
Trang Lâm cắn môi, không chịu nói chuyện.
Trò chơi này, cô không muốn chơi.
Cô chơi không nổi.
Cô sợ rồi.
Cô muốn trả tiền cho hắn, chẳng qua chỉ muốn vãn hồi một chút tôn nghiêm của bản thân mà thôi.
Nhưng tại sao hắn lại vặn vẹo ý cô như vậy?
'Không nói?' Quan Dĩ Thần chậm rãi rút tay khỏi mặt cô, kéo cà vạt của mình xuống.
Ánh mắt Trang Lâm mờ mịt, đầu óc một mảng hỗn độn mãi đến khi cổ tay bị hắn dùng cà vạt cột lại từng vòng từng vòng.
'Quan Dĩ Thần, cưỡиɠ ɦϊếp là tội hình sự...'
Cô yếu ớt uy hiếp nhưng đổi lại chỉ được một tiếng hừ lạnh của Quan Dĩ Thần.
Hắn chen chân giữa hai chân cô, khóa chặt cô trên chiếc ghế da không thể nhúc nhích được.
'Mấy lần?'
'Đủ rồi...Tôi đã nói sẽ trả tiền cho anh...thả tôi ra...' Trang Lâm vừa thẹn vừa giận rống lên.
'Trả lời.'
Lửa giận gần như đã thiêu đốt ánh mắt hắn, thiêu đốt lý trí hắn, hắn muốn tha cho cô, hắn không muốn cô trả tiền nhưng cô lại cố chấp như vậy mà thân thể cô lại dễ dàng khơi dậy ngọn lửa khác trong lòng hắn, hắn thật sự muốn...
'Quan Dĩ Thần, tôi hận anh...'
Trang Lâm khóc nấc...
Khóc lớn tiếng và tuyệt vọng chưa từng có.
Tại sao? Tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao phải đối xử với cô như thế?
Cuối cùng, hắn vẫn nới lỏng chiếc cà vạt trói tay cô ra, bước đến cửa sổ vẫn còn đang mở, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Mà Trang Lâm thì vẫn y phục xộc xệch ngồi trên ghế, miệng thều thào, 'Không trả nữa, không trả nữa...'
Điều tiết lại ngọn lửa đang bừng cháy trong cơ thể kia, hắn quay lại, định giúp cô chỉnh trang lại y phục nhưng đã bị cô nước mắt như mưa hung hăng đẩy ra.
Sợ hắn sẽ làm chuyện xấu hổ như vừa rồi nữa...
'Em...' Động tác của cô khiến hắn lại muốn nổi nóng.
'Anh tránh ra!'
Cô run run hai chân đứng dậy, chỉnh lý lại y phục, gắng gượng ưỡn thẳng lưng đi ngang qua hắn.
'Trang Lâm...' Hắn lần nữa gọi cô lại.
Cô quay đầu, tâm tình đã dần bình tĩnh lại.
'Bỏ đi, sau này chúng ta không ai nợ ai. Em đi đi.'
Hắn thật sự chịu đủ chuyện tâm tình cứ bị cô làm cho hỗn loạn này nữa rồi.
Đi thôi, trò chơi giữa đàn ông và đàn bà, hắn quả nhiên không biết chơi.
Không ai nợ ai, nói hay lắm!
Vốn tưởng rằng, món nợ tình cảm cả đời này cũng trả không xong lại kết thúc nhanh như vậy!
Trang Lâm cất bước, xoay người, rời đi!
/516
|