'Mẹ đâu?' Vừa nãy hắn ra ban công nghe điện thoại thì đã thấy cô đi vào nhà rồi mà.
'Ở phòng bí mật của ba.' Cậu nhóc không chút ngại ngùng nói.
Sầm Chí Quyền cắn răng, 'Ai nói cho con biết?'
Gian phòng đó trước giờ đều bị khóa lại, chìa khóa chỉ có một chiếc, sao thằng bé lại vào được?
'Trong phòng ngủ có một ngăn khóa bí mật, con tò mò thôi mà!'
'Hỏi con làm sao mở nó ra?' Thằng bé này, ngay cả khóa số cũng biết mở sao?
'Ừm...cái đó đơn giản thôi, vừa nãy con lên mạng hỏi một chút, Song dạy cho con, 2 phút là xong.'
Mặt Sầm tiên sinh đen càng đen hơn, đứa con trai này thật sự là...
Nhìn sắc mặt của ba mình, cậu nhóc cũng biết hắn đang giận, lập tức tìm cách tự cứu...
'Mẹ ở trong đó khóc thê thảm lắm!'
Quả nhiên, nghe cậu nhóc nói vậy, Sầm tiên sinh nào còn tâm tư giáo dục con trai, đi an ủi bà xã quan trọng hơn.
'Tiểu thiếu gia, có muốn dùng chút điểm tâm?' Người quản gia chú Vinh bước đến, cung kính hỏi.
'Không muốn ăn.' Cậu nhóc chạy ra ngoài nhưng rất nhanh lại quay lại, 'Ở đây có chỗ nào thú vị không?'
'Tiểu thiếu gia muốn chơi gì?'
'Ba tr...' Cậu suýt nữa thì nói mấy chữ "ba trước" này ra, 'Không phải, phòng của chú ở đâu? Cháu có thể vào nhìn một chút được không?'
'Tiểu thiếu gia muốn nhìn phòng của vị thiếu gia nào?' Là Tề thiếu gia? Hay Vũ thiếu gia?
Tuy rằng sau khi mấy vị thiếu gia trưởng thành thì chẳng mấy khi về đây nữa nhưng phòng của họ vẫn được giữ gìn và quét dọn mỗi ngày.
'Ừ, đi phòng của chú ba xem thử.'
'Tiểu thiếu gia, hay là tôi giúp cậu gọi điện thoại cho Tề thiếu gia trước?'
Chú Vinh đương nhiên biết vị tiểu thiếu gia này là hòn ngọc trong tay lão gia tử, đánh không được, mắng không xong, cho dù muốn sao trên trời lão gia tử cũng tìm cách lấy cho cậu huống gì chỉ là tham quan phòng của Tề thiếu gia một chút, cũng không phải kho vàng kho bạc gì.
Nhưng thân là một quản gia, tiểu thiếu gia là chủ, Tề thiếu gia cũng là chủ, về mặt phép tắc, ông vẫn phải hỏi một chút.
'Để cháu gọi cho chú ấy.' Cậu nhóc vừa đi vừa cầm điện thoại lên ấn phím.
****
Trong phòng, Sầm phu nhân đã nhào vào lòng Sầm tiên sinh khóc như mưa.
Không phải chỉ mấy tấm ảnh thôi sao? Sao lại khóc thành thế này?
Nếu không phải con trai để lộ, hắn cũng sẽ không để cô biết!
Đúng là, người tính không bằng trời tính!
'Mẫn Mẫn, đừng khóc nữa được không?'
Ôm cô đến sofa ngồi xuống, rút khăn giấy cẩn thận giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt.
'Anh rõ ràng là yêu thầm người ta mà còn không nhận?'
'Phải phải phải, anh yêu thầm em, anh yêu thầm em...'
Sầm tiên sinh giờ làm gì còn để ý đến mặt mũi, chỉ cần cô không khóc là được.
'Yêu thầm bao lâu rồi?'
'Lâu lắm rồi?'
'Híc...' Cô vòng tay qua cổ hắn, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt, '...ông xã...'
'Ừ.'
'Ông xã...' Cô lại kêu, ghét thật, lại muốn khóc, làm sao bây giờ?
Tại hắn hết, tại hắn hết, cô vốn không phải mít ướt, từ khi đến với hắn thì cứ luôn thích khóc như vậy.
'Ừm...' Hắn vẫn kiên nhẫn đáp lời cô.
'Em yêu anh.'
'Anh cũng yêu em.' Hắn nâng mặt cô lên, 'Chỉ yêu em.'
'Hứ, không phải, anh yêu em, cũng yêu con trai, còn có con gái nữa...'
Thật sự đủ!
Sầm tiên sinh không nói nữa, trực tiếp chặn môi cô lại.
Sầm phu nhân ôm cổ Sầm tiên sinh càng chặt hơn, nhiệt tình đáp ứng nụ hôn của hắn.
Thật tốt quá, đời này có hắn, còn mong gì nữa.
****
Buổi tối ba người ở nhà họ Quan ăn tối xong mới quay về. Trên đường về, cậu nhóc bởi vì buổi trưa không ngủ nên an tĩnh ngồi ở băng ghế sau ngủ mất nhưng Quan Mẫn Mẫn bởi đã ngủ suốt buổi chiều nên giờ tinh thần cực tốt, huyên thuyên không ngừng nói chuyện với Sầm Chí Quyền, chỉ toàn những chuyện vụn vặt nhưng hắn rất có kiên nhẫn nghe.
Cuối cùng, vừa mới nói tới chuyện của Quan Dĩ Thần thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Nói Tào Tháo là có Tào Tháo ngay!
'Có muốn nhận không?' Sầm Chí Quyền buồn cười nhìn vẻ tò mò của cô vợ nhỏ.
Thật là, muốn tám chuyện lại không có can đảm, sợ cậu ta như thế làm gì?
'Khuya rồi, tìm tôi có việc?'
Thực ra cũng chẳng khuya khoắt gì, còn chưa đến 9 giờ, nhưng đối với sinh hoạt gần đây của Sầm Chí Quyền, giờ cũng khá muộn rồi bởi vì hắn phải về canh chừng cô vợ nhỏ của hắn đi ngủ sau đó mới đi xử lý công sự.
'Tôi đang ở Marina Bay Sands, qua đây đi.' Quan Dĩ Thần nói đơn giản vài câu rồi tắt máy.
Người này, tưởng ai cũng giống hắn cô đơn một mình, muốn đi đâu thì đi đó sao?
Nhưng vẻ mặt Sầm phu nhân rõ ràng đang rất khuyến khích hắn đi.
Nếu như trên xe không có con trai, nếu như cô không mang thai, chắc là cô đã nằng nặc đòi theo rồi.
Nhưng giờ không được, hơn nữa sắp về đến nhà rồi!
'Ông xã...' Cô không cam lòng lên tiếng.
'Ngoan đi, lần sau dẫn em đi, anh đảm bảo, trước 12 giờ sẽ về đến nhà.'
'Nhưng người ta muốn biết anh hai tìm anh làm gì mà!'
'Về anh nói cho em.'
'Vậy anh phải nhớ hỏi chuyện của Trang Lâm đấy.'
'Biết rồi.'
Sầm tiên sinh cảm thấy bản thân trước sau gì cũng sẽ trở thành một bà tám, haizz.
Đưa vợ và con trai về nhà, cẩn thận dặn dò một lượt vẫn không yên tâm mà đi tiếp.
****
10 giờ tối, hồ bơi nằm trong vườn hoa trên không của khách sạn Marina Bay Sands, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, cảnh sắc thật mê người.
Lúc Sầm Chí Quyền đi vào, Quan Dĩ Thần vẫn còn trong hồ bơi, hắn vẫn tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ vẫn chờ bên bờ lui xuống còn mình thì đi đến thành hồ nhìn người đàn ông đang nhanh nhẹn rẽ nước tiến lên.
Cái tên này, hôm nay tinh lực dư thừa như vậy, lại muốn gì đây?
Trước đây mỗi lần cùng hắn đi bơi đều không thấy cậu ta ra sức như vậy, chẳng lẽ muốn giấu kín thực lực, không muốn hắn thua đến mất mặt?
Mới nghĩ đến đây thì Quan Dĩ Thần đã bơi đến bên bời, vươn mình khỏi mặt nước, ngay lập tức, một chiếc khăn trắng đã ném đến trên đầu hắn.
Quan Dĩ Thần kéo khăn ra, không lau mặt mà ném sang một bên, 'Có muốn bơi vài vòng không?'
'Không. Lát nữa tôi còn phải trnah thủ về với vợ con.' Sầm Chí Quyền đứng dậy đi đến bên chiếc ghế dài ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn hai chiếc ly và một chai rượu đỏ đã ướp lạnh.
Không phải rượu mạnh, cũng có nghĩa là thực ra tâm tình cũng không phải rất tệ.
Quan Dĩ Thần lên bờ, cầm khăn tắm tùy ý quấn quanh thân thể rắn chắc của mình, đi về phía Sầm Chí Quyền.
Từ tầng trên cùng của khách sạn Marina Bay Sands có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả vịnh Marina, lúc này vừa khéo là lúc cảnh đêm đẹp nhất nhưng hai người đều không có tâm tình thưởng thức.
Một người trước giờ không thích, người kia đang muốn vội về với vợ con.
'Tâm trạng không tốt?'
Sầm Chí Quyền rót hai ly rượu, đẩy một ly cho hắn.
Quan Dĩ Thần đó lấy, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngả người xuống chiếc ghế dài, hai tay gối ở sau đầu nhìn lên bầu trời đêm.
'Có gì mà tốt với không.'
Cho dù đối mặt với người bạn tốt nhất, hắn vẫn không có thói quen nói ra tâm sự của mình. Hơn nữa, hắn tìm Chí Quyền cũng không phải vì chuyện tình cảm nam nữ mà là công sự.
'Ngày mai tôi sang Pháp, trọng tâm công việc năm tới đều sẽ ở bên đó, dự án khai thác đảo mới sẽ do tổng giám đốc của công ty tiếp nhận.
'Ý cậu là sao?' Sầm Chí Quyền thật sự đánh giá thấp hắn rồi, tên này thực sự tìm hắn bàn công sự.
Hắn còn tưởng ít ra phải nhắc đến chuyện tờ chi phiếu đêm đó chứ, ai ngờ, haizzz!
'Cần tôi lặp lại lần nữa?' Quan Dĩ Thần bất mãn lườm hắn.
Quả nhiên, đàn ông kết hôn, có gia đình rồi, IQ trở nên thấp đến đáng thương. Bằng không tại sao câu nói đơn giản như vậy mà thật lâu không có phản ứng?
'Sao đột ngột vậy?' Sầm Chí Quyền thật sự ngạc nhiên trước quyết định của hắn.
'Cũng không có gì đột ngột. Lúc ở Hawaii vội bay đến Pháp là vì bàn chuyện này, sau khi quyết định rồi, bên đó có một dự án lớn cần tôi đích thân qua đó giám sát, bằng không đám già bên Pháp kia nhất định sẽ gây ra chuyện.'
'Trang Lâm biết không?' Sầm Chí Quyền đột nhiên bật ra một câu không liên quan gì đến công sự!
Quan Dĩ Thần không vui trừng hắn, 'Vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì?'
Cái gì gọi là vô duyên vô cớ?
Là ai mấy ngày trước trong điện thoại còn uy hiếp hắn, nói chuyện của người phụ nữ của mình không cần hắn nhiều chuyện.
Giờ game over thật rồi sao?
Trong đầu tên kia đựng gì vậy chứ? Trang Lâm một cô gái hiền ngoan như vậy mà còn không giải quyết được.
'Dĩ Thần, với quan hệ bao nhiêu năm qua của chúng ta, tôi không vòng vo nữa.' Cho dù không đứng trên lập trường bạn bè, Dĩ Thần cũng là anh rể của hắn, tiểu trư nhà hắn lại quan tâm người anh này như vậy, dù thế nào hắn cũng phải quan tâm hơn một chút, bằng không đợi lúc về nhà làm sao ăn nói với bà xã?
Quan Dĩ Thần trầm mặc lại.
Sầm Chí Quyền biết hắn đang nghe, vì vậy tiếp tục nói, 'Tôi mặc kệ trước đây hai người là quan hệ gì, tôi chỉ hỏi cậu, giờ đối với cô ấy, cậu có tâm tư gì?'
Không nghĩ cũng biết, với tính cách của tên này, Trang Lâm ở trước mặt hắn tuyệt đối không có chỗ tốt gì, có lẽ còn bị hắn làm tổn thương đến mức không dám tiến thêm một bước.
'Ở phòng bí mật của ba.' Cậu nhóc không chút ngại ngùng nói.
Sầm Chí Quyền cắn răng, 'Ai nói cho con biết?'
Gian phòng đó trước giờ đều bị khóa lại, chìa khóa chỉ có một chiếc, sao thằng bé lại vào được?
'Trong phòng ngủ có một ngăn khóa bí mật, con tò mò thôi mà!'
'Hỏi con làm sao mở nó ra?' Thằng bé này, ngay cả khóa số cũng biết mở sao?
'Ừm...cái đó đơn giản thôi, vừa nãy con lên mạng hỏi một chút, Song dạy cho con, 2 phút là xong.'
Mặt Sầm tiên sinh đen càng đen hơn, đứa con trai này thật sự là...
Nhìn sắc mặt của ba mình, cậu nhóc cũng biết hắn đang giận, lập tức tìm cách tự cứu...
'Mẹ ở trong đó khóc thê thảm lắm!'
Quả nhiên, nghe cậu nhóc nói vậy, Sầm tiên sinh nào còn tâm tư giáo dục con trai, đi an ủi bà xã quan trọng hơn.
'Tiểu thiếu gia, có muốn dùng chút điểm tâm?' Người quản gia chú Vinh bước đến, cung kính hỏi.
'Không muốn ăn.' Cậu nhóc chạy ra ngoài nhưng rất nhanh lại quay lại, 'Ở đây có chỗ nào thú vị không?'
'Tiểu thiếu gia muốn chơi gì?'
'Ba tr...' Cậu suýt nữa thì nói mấy chữ "ba trước" này ra, 'Không phải, phòng của chú ở đâu? Cháu có thể vào nhìn một chút được không?'
'Tiểu thiếu gia muốn nhìn phòng của vị thiếu gia nào?' Là Tề thiếu gia? Hay Vũ thiếu gia?
Tuy rằng sau khi mấy vị thiếu gia trưởng thành thì chẳng mấy khi về đây nữa nhưng phòng của họ vẫn được giữ gìn và quét dọn mỗi ngày.
'Ừ, đi phòng của chú ba xem thử.'
'Tiểu thiếu gia, hay là tôi giúp cậu gọi điện thoại cho Tề thiếu gia trước?'
Chú Vinh đương nhiên biết vị tiểu thiếu gia này là hòn ngọc trong tay lão gia tử, đánh không được, mắng không xong, cho dù muốn sao trên trời lão gia tử cũng tìm cách lấy cho cậu huống gì chỉ là tham quan phòng của Tề thiếu gia một chút, cũng không phải kho vàng kho bạc gì.
Nhưng thân là một quản gia, tiểu thiếu gia là chủ, Tề thiếu gia cũng là chủ, về mặt phép tắc, ông vẫn phải hỏi một chút.
'Để cháu gọi cho chú ấy.' Cậu nhóc vừa đi vừa cầm điện thoại lên ấn phím.
****
Trong phòng, Sầm phu nhân đã nhào vào lòng Sầm tiên sinh khóc như mưa.
Không phải chỉ mấy tấm ảnh thôi sao? Sao lại khóc thành thế này?
Nếu không phải con trai để lộ, hắn cũng sẽ không để cô biết!
Đúng là, người tính không bằng trời tính!
'Mẫn Mẫn, đừng khóc nữa được không?'
Ôm cô đến sofa ngồi xuống, rút khăn giấy cẩn thận giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt.
'Anh rõ ràng là yêu thầm người ta mà còn không nhận?'
'Phải phải phải, anh yêu thầm em, anh yêu thầm em...'
Sầm tiên sinh giờ làm gì còn để ý đến mặt mũi, chỉ cần cô không khóc là được.
'Yêu thầm bao lâu rồi?'
'Lâu lắm rồi?'
'Híc...' Cô vòng tay qua cổ hắn, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt, '...ông xã...'
'Ừ.'
'Ông xã...' Cô lại kêu, ghét thật, lại muốn khóc, làm sao bây giờ?
Tại hắn hết, tại hắn hết, cô vốn không phải mít ướt, từ khi đến với hắn thì cứ luôn thích khóc như vậy.
'Ừm...' Hắn vẫn kiên nhẫn đáp lời cô.
'Em yêu anh.'
'Anh cũng yêu em.' Hắn nâng mặt cô lên, 'Chỉ yêu em.'
'Hứ, không phải, anh yêu em, cũng yêu con trai, còn có con gái nữa...'
Thật sự đủ!
Sầm tiên sinh không nói nữa, trực tiếp chặn môi cô lại.
Sầm phu nhân ôm cổ Sầm tiên sinh càng chặt hơn, nhiệt tình đáp ứng nụ hôn của hắn.
Thật tốt quá, đời này có hắn, còn mong gì nữa.
****
Buổi tối ba người ở nhà họ Quan ăn tối xong mới quay về. Trên đường về, cậu nhóc bởi vì buổi trưa không ngủ nên an tĩnh ngồi ở băng ghế sau ngủ mất nhưng Quan Mẫn Mẫn bởi đã ngủ suốt buổi chiều nên giờ tinh thần cực tốt, huyên thuyên không ngừng nói chuyện với Sầm Chí Quyền, chỉ toàn những chuyện vụn vặt nhưng hắn rất có kiên nhẫn nghe.
Cuối cùng, vừa mới nói tới chuyện của Quan Dĩ Thần thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Nói Tào Tháo là có Tào Tháo ngay!
'Có muốn nhận không?' Sầm Chí Quyền buồn cười nhìn vẻ tò mò của cô vợ nhỏ.
Thật là, muốn tám chuyện lại không có can đảm, sợ cậu ta như thế làm gì?
'Khuya rồi, tìm tôi có việc?'
Thực ra cũng chẳng khuya khoắt gì, còn chưa đến 9 giờ, nhưng đối với sinh hoạt gần đây của Sầm Chí Quyền, giờ cũng khá muộn rồi bởi vì hắn phải về canh chừng cô vợ nhỏ của hắn đi ngủ sau đó mới đi xử lý công sự.
'Tôi đang ở Marina Bay Sands, qua đây đi.' Quan Dĩ Thần nói đơn giản vài câu rồi tắt máy.
Người này, tưởng ai cũng giống hắn cô đơn một mình, muốn đi đâu thì đi đó sao?
Nhưng vẻ mặt Sầm phu nhân rõ ràng đang rất khuyến khích hắn đi.
Nếu như trên xe không có con trai, nếu như cô không mang thai, chắc là cô đã nằng nặc đòi theo rồi.
Nhưng giờ không được, hơn nữa sắp về đến nhà rồi!
'Ông xã...' Cô không cam lòng lên tiếng.
'Ngoan đi, lần sau dẫn em đi, anh đảm bảo, trước 12 giờ sẽ về đến nhà.'
'Nhưng người ta muốn biết anh hai tìm anh làm gì mà!'
'Về anh nói cho em.'
'Vậy anh phải nhớ hỏi chuyện của Trang Lâm đấy.'
'Biết rồi.'
Sầm tiên sinh cảm thấy bản thân trước sau gì cũng sẽ trở thành một bà tám, haizz.
Đưa vợ và con trai về nhà, cẩn thận dặn dò một lượt vẫn không yên tâm mà đi tiếp.
****
10 giờ tối, hồ bơi nằm trong vườn hoa trên không của khách sạn Marina Bay Sands, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, cảnh sắc thật mê người.
Lúc Sầm Chí Quyền đi vào, Quan Dĩ Thần vẫn còn trong hồ bơi, hắn vẫn tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ vẫn chờ bên bờ lui xuống còn mình thì đi đến thành hồ nhìn người đàn ông đang nhanh nhẹn rẽ nước tiến lên.
Cái tên này, hôm nay tinh lực dư thừa như vậy, lại muốn gì đây?
Trước đây mỗi lần cùng hắn đi bơi đều không thấy cậu ta ra sức như vậy, chẳng lẽ muốn giấu kín thực lực, không muốn hắn thua đến mất mặt?
Mới nghĩ đến đây thì Quan Dĩ Thần đã bơi đến bên bời, vươn mình khỏi mặt nước, ngay lập tức, một chiếc khăn trắng đã ném đến trên đầu hắn.
Quan Dĩ Thần kéo khăn ra, không lau mặt mà ném sang một bên, 'Có muốn bơi vài vòng không?'
'Không. Lát nữa tôi còn phải trnah thủ về với vợ con.' Sầm Chí Quyền đứng dậy đi đến bên chiếc ghế dài ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn hai chiếc ly và một chai rượu đỏ đã ướp lạnh.
Không phải rượu mạnh, cũng có nghĩa là thực ra tâm tình cũng không phải rất tệ.
Quan Dĩ Thần lên bờ, cầm khăn tắm tùy ý quấn quanh thân thể rắn chắc của mình, đi về phía Sầm Chí Quyền.
Từ tầng trên cùng của khách sạn Marina Bay Sands có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả vịnh Marina, lúc này vừa khéo là lúc cảnh đêm đẹp nhất nhưng hai người đều không có tâm tình thưởng thức.
Một người trước giờ không thích, người kia đang muốn vội về với vợ con.
'Tâm trạng không tốt?'
Sầm Chí Quyền rót hai ly rượu, đẩy một ly cho hắn.
Quan Dĩ Thần đó lấy, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngả người xuống chiếc ghế dài, hai tay gối ở sau đầu nhìn lên bầu trời đêm.
'Có gì mà tốt với không.'
Cho dù đối mặt với người bạn tốt nhất, hắn vẫn không có thói quen nói ra tâm sự của mình. Hơn nữa, hắn tìm Chí Quyền cũng không phải vì chuyện tình cảm nam nữ mà là công sự.
'Ngày mai tôi sang Pháp, trọng tâm công việc năm tới đều sẽ ở bên đó, dự án khai thác đảo mới sẽ do tổng giám đốc của công ty tiếp nhận.
'Ý cậu là sao?' Sầm Chí Quyền thật sự đánh giá thấp hắn rồi, tên này thực sự tìm hắn bàn công sự.
Hắn còn tưởng ít ra phải nhắc đến chuyện tờ chi phiếu đêm đó chứ, ai ngờ, haizzz!
'Cần tôi lặp lại lần nữa?' Quan Dĩ Thần bất mãn lườm hắn.
Quả nhiên, đàn ông kết hôn, có gia đình rồi, IQ trở nên thấp đến đáng thương. Bằng không tại sao câu nói đơn giản như vậy mà thật lâu không có phản ứng?
'Sao đột ngột vậy?' Sầm Chí Quyền thật sự ngạc nhiên trước quyết định của hắn.
'Cũng không có gì đột ngột. Lúc ở Hawaii vội bay đến Pháp là vì bàn chuyện này, sau khi quyết định rồi, bên đó có một dự án lớn cần tôi đích thân qua đó giám sát, bằng không đám già bên Pháp kia nhất định sẽ gây ra chuyện.'
'Trang Lâm biết không?' Sầm Chí Quyền đột nhiên bật ra một câu không liên quan gì đến công sự!
Quan Dĩ Thần không vui trừng hắn, 'Vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì?'
Cái gì gọi là vô duyên vô cớ?
Là ai mấy ngày trước trong điện thoại còn uy hiếp hắn, nói chuyện của người phụ nữ của mình không cần hắn nhiều chuyện.
Giờ game over thật rồi sao?
Trong đầu tên kia đựng gì vậy chứ? Trang Lâm một cô gái hiền ngoan như vậy mà còn không giải quyết được.
'Dĩ Thần, với quan hệ bao nhiêu năm qua của chúng ta, tôi không vòng vo nữa.' Cho dù không đứng trên lập trường bạn bè, Dĩ Thần cũng là anh rể của hắn, tiểu trư nhà hắn lại quan tâm người anh này như vậy, dù thế nào hắn cũng phải quan tâm hơn một chút, bằng không đợi lúc về nhà làm sao ăn nói với bà xã?
Quan Dĩ Thần trầm mặc lại.
Sầm Chí Quyền biết hắn đang nghe, vì vậy tiếp tục nói, 'Tôi mặc kệ trước đây hai người là quan hệ gì, tôi chỉ hỏi cậu, giờ đối với cô ấy, cậu có tâm tư gì?'
Không nghĩ cũng biết, với tính cách của tên này, Trang Lâm ở trước mặt hắn tuyệt đối không có chỗ tốt gì, có lẽ còn bị hắn làm tổn thương đến mức không dám tiến thêm một bước.
/516
|