Sự xuất hiện của tiểu Quan tiên sinh và Quan Mẫn Mẫn vô tình hóa giải bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người.
'Miên Miên, đi chơi với anh đi.' Nguyễn Mộng Mộng bước qua, xoa đầu cô bé.
Miên Miên nhìn Nguyễn Mộng Mộng, lại nhìn sang Sầm Chí Vũ, câu hỏi vừa nãy vẫn còn quẩn quanh trong đầu, 'Vậy phải gọi là gì?'
'Chuyện này chúng ta nói sau nhé.'
Lúc này không thích hợp nói chuyện đó bởi vì sau lưng cậu nhóc còn có hai nhân vật mới xuất hiện.
Ba mẹ hắn? Sao họ lại rảnh rỗi mà đến đây? Hơn nữa là cùng nhau?
'Chí Vũ, Mộng Mộng...'
Thích Bội Tư rất muốn mặc kệ Sầm Húc Sâm, ai ngờ lại trùng hợp để hai người cùng một lúc quay về nhà họ Sầm.
Bà chỉ là đột nhiên nhớ cháu nội, muốn cùng cậu nhóc ăn một bữa trưa, ai ngờ tới trường học thì lại thấy Sầm Húc Sâm ở đó, nói muốn đi đón cháu nội.
Thật nực cười, ông từ lúc nào thì rảnh rỗi đến nỗi nghĩ đến cháu nội rồi?
Nhưng muốn bà nhường, tuyệt đối không có khả năng.
Thế là, hai người ở trước cổng trường đợi cháu nội tan học, xem cậu nhóc chịu đi theo ai.
Chỉ có điều, khi Sầm Cảnh Duệ mang ba lô bước ra khỏi cổng, thấy hai người thì thoáng sửng sốt sau đó đi đến bên cạnh bà nội, cười hỏi, 'Bà nội, ông Ben đâu?'
Bởi vì cháu nội chọn đi đến bên cạnh mình, Thích Bội Tư cười càng đắc ý, 'Ben về nước rồi, có chuyện phải xử lý. Nếu con muốn gặp ông ấy thì phải đợi tháng sau.'
'Vậy tức là chỉ có hai bà cháu mình ăn cơm?'
'Ừm.' Bà gật đầu, đang định nắm tay cậu nhóc đi về phía xe mình thì cậu nhóc đột nhiên ném lại một câu, 'Chờ cháu một chút' rồi chạy đến trước mặt Sầm Húc Sâm, 'Ông nội, ông cũng qua tìm con đi ăn cơm sao?'
Sầm Húc Sâm nhìn Thích Bội Tư cười cười sau đó sờ đầu cậu nhóc, 'Ừ, đúng rồi, con muốn đi với ông nội hay đi với bà nội, hoặc chọn cả hai cũng được.'
Xem đi, nhà họ Sầm đúng là bao che khuyết điểm, hơn nữa, nghe ông nói như vậy, rõ ràng rộng rãi hơn Thích Bội Tư nhiều.
Cậu nhóc nhìn hai người, cuối cùng quyết định...
'Ông nội, bà nội, chi bằng chúng ta về nhà ăn đi. Mẹ con ở nhà ăn cơm một mình cũng buồn lắm.'
Thế là, nghe theo lời cháu nội vậy.
Ai ngờ, chuyện cậu nhóc lên xe ai ngồi cũng khiến hai người tranh chấp tiếp, cậu nhóc vừa nhàm chán ăn kẹo vừa vẫy tay, 'Ông nội bà nội, không cần cãi nữa, ngồi xe của nhà họ Sầm cùng về thôi.'
Được rồi, ý kiến này cũng không tệ, ít ra đối với Sầm Húc Sâm là không tệ.
Chỉ có điều, trên đường về, Thích Bội Tư ngoại trừ nói chuyện với cháu nội ra, căn bản là không thèm để mắt tới vị Sầm đại gia kia chút nào.
'Ba mẹ, sao hai người cùng về đây?'
Sầm Chí Vũ kéo Nguyễn Mộng Mộng vẻ mặt ngượng ngùng đến bên cạnh mình, 'Chào ba mẹ đi. Mấy ngày không gặp không nhận ra rồi sao?'
'Ba, mẹ.' Nguyễn Mộng Mộng nhỏ giọng gọi.
Thích Bội Tư tiêu sái đi qua, nắm tay cô, 'Mộng Mộng, qua đây, mấy phụ nữ chúng ta vào nhà nói chuyện.'
'Ba, mẹ, cùng vào nhà ngồi đi.' Thân là chủ nhà, Quan Mẫn Mẫn giờ còn tâm tư đâu mà quản chuyện con trai, chiêu đãi ba mẹ chồng mới là chính sự.
'Mộng Mộng, mặc kệ ông ấy. Vào đi, để mẹ xem mấy ngày nay con ăn uống có đàng hoàng không.' Thích Bội Tư mỗi tay nắm một cô con dâu đi vào, khiến Sầm Húc Sâm bị lạnh nhạt bỏ lại một bên nhìn mà nản vô cùng.
'Ba, gần đây ba cứ đi theo mẹ làm gì?' Sầm Chí Vũ nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của ba mình, hỏi.
Đôi ba mẹ này của hắn thật sự kỳ lạ, kết hôn ba mươi mấy năm, trước giờ chưa từng hòa nhã với nhau, ai ngờ mới vừa li hôn thì lại khác 180 độ, từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ, tần suất gặp được hai người cùng xuất hiện còn ít hơn bây giờ nhiều.
Hoặc có thể nói, người cha phong lưu của hắn bây giờ đổi tính rồi, nói đơn giản hơn, chính là không thể hiểu được.
Ông muốn theo cũng phải theo mấy cô em trẻ trung xinh đẹp mới phải chứ, đi theo mẹ làm gì?
Hắn còn hy vọng mẹ mình có thể tìm được mùa xuân thứ hai nha! Chú Ben kia, nhìn thế nào cũng tốt hơn ba nhiều.
Cái gì gọi là "cứ đi theo mẹ" chứ? Mặt Sầm Húc Sâm cứng lại, 'Ba đi theo bà ấy bao giờ chứ? Ba về nhà mình cũng không được sao?'
Nói rồi mặc kệ phản ứng của con trai, ông cất bước đi thẳng vào nhà.
'Chú ba, chú thích ba mình hơn hay thích ông Ben hơn?' Sầm Cảnh Duệ tay ôm một con Xù nhỏ chạy đến trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi.
'Ba của chú không phải ông nội của cháu sao?' Sầm Chí Vũ đưa tay cốc đầu thằng bé một cái, buồn cười hỏi.
'Phải.' Cậu nhóc gật đầu, 'Nhưng nếu như bà nội lấy ông Ben, ông ấy cũng sẽ là ông nội cháu.'
Mấy vấn đề nhàm chán này, Sầm Chí Vũ không có thời gian nói nhảm với cậu nhóc. Sau này nếu hắn cũng có một đứa con trai như vậy, không biết còn phải đau đầu đến đâu! Ngẫm ra anh hai cũng lợi hại thật đó, trong nhà có một đứa nhỏ, trong bụng còn có một đứa, sau này... Haizz...
'Đi vào nhà thôi.' Hắn vỗ đầu thằng bé, cất bước đi vào trong.
Cơm trưa còn chưa bắt đầu, hai vợ chồng Sầm Giai Di cũng quay về góp phần náo nhiệt, căn biệt thự nhỏ đã lâu không vui vẻ như vậy. Đầu bếp ở nhà lớn bởi vì có nhiều người đến ăn ké mà phải bổ sung thức ăn đến ba lần, cũng may trong nhà lúc nào cũng có đủ loại thức ăn tươi, chủ muốn ăn gì trong bếp cũng có thể thỏa mãn.
Lúc Quan Mẫn Mẫn nhận điện thoại của boss, vừa khéo nhà bếp đang mang thêm thức ăn bày lên bàn.
'Trong nhà sao lại ồn ào như thế?' Sầm Chí Quyền vừa phê duyệt văn kiện vừa hỏi.
'Anh cũng nghe được sao?' Sầm phu nhân thoải mái ngồi ở sofa, ngọt ngào đáp, 'Hôm nay trong nhà có rất nhiều rất nhiều khách!'
'Ở đâu mà nhiều người như vậy?'
'Thì ba, mẹ, Chí Vũ với Mộng Mộng, còn có hai vợ chồng Giai Di nữa, anh có muốn về nhà cùng ăn cơm không?'
Sầm Chí Quyền nhìn đồng hồ, 'Không kịp đâu. Em cứ ăn với mọi người, nhớ không được ăn cua, không được uống rượu, mấy thức uống lạnh cũng không được...'
'Ông xã, em đói bụng quá, đi ăn cơm trước đây.' Còn để hắn tiếp tục "không được", cả bàn thức ăn ngon chắc chẳng còn lại gì cho cô rồi.
'Mấy lời vừa nãy anh nói, nhớ kỹ chưa?' Trước khi cô ngắt điện thoại, Sầm tiên sinh vẫn không yên tâm nhắc lại.
'Nhớ, nhớ mà.' Sầm phu nhân nhanh tay ngắt điện thoại, Sầm Giai Di ở bên cạnh cười cười nhìn cô, 'Chị không sợ anh hai lát nữa về tìm chị tính sổ sao?'
'Qua một tiếng nữa anh ấy có một cuộc họp quan trọng, đi không được đâu.' Sầm phu nhân đắc ý cười. Cô căn bản không cần tìm trợ lý của hắn hỏi, mỗi ngày trước khi hắn đến công ty, trợ lý đều sẽ gửi lịch trình làm việc của hôm đó vào điện thoại của cô để cô có thể biết được lúc nào hắn đang làm gì, có tiện nhận cuộc gọi hay tin nhắn hay không.
Nhưng đại boss bây giờ bất kể trong cuộc họp nào đều sẽ mang theo điện thoại riêng, để chế độ im lặng để cô có thể tìm mình bất cứ lúc nào.
'Anh của em thật đáng thương.' Còn đang trong kỳ nghỉ trăng mật, thư ký trưởng thở dài một tiếng khiến Sầm phu nhân bật cười, 'Em cũng tám lạng nửa cân chứ kém gì. Chị thấy Hứa phó tổng lo cho em có kém gì đại boss nhà chị đâu.'
Không phải chỉ về nhà mẹ đẻ thôi sao? Thế mà cũng một tấc không rời.
Hứa Kinh Niên ngồi gần đó nghe vậy bật cười, 'Em lớn hơn Giai Di nhiều như vậy, lo lắng cho cô ấy cũng nên mà.'
'Ờ, xem kìa, có người thể hiện tình yêu ra mặt luôn.'
'Làm ơn đi, hai anh chị ở văn phòng thể hiện tình yêu còn ít sao?' Thư ký trưởng bĩu môi.
'Hai người lén lút ở văn phòng XXOO!' Muốn đấu võ mồm sao? Sầm phu nhân quyết không chịu thua.
'Quan Mẫn Mẫn!' Thư ký trưởng bực lên.
'Sao nào?' Ở địa bàn của mình, Sầm phu nhân đương nhiên không sợ cô, 'Giai Di tiểu thư, giờ chị là Sầm phu nhân còn em là Hứa phu nhân nha!'
'Quan Mẫn Mẫn chị... chị...' Dám xem cô là gái có chồng như bát nước đổ đi nên bắt nạt chứ gì? Thư ký trưởng ủy khuất vô cùng, 'Kinh Niên, anh xem chị ấy bắt nạt em!'
'Được rồi, được rồi, đừng làm rộn nữa. Chị ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.' Hứa phó tổng có chút đau đầu. Hình tượng lạnh nhạt điềm tĩnh của Sầm thư ký trưởng thường ngày đi đâu mất rồi? Hay là đầu óc của phụ nữ có thai đều thay đổi hết? Khổ thân hắn lần đầu làm chồng, làm cha, không có kinh nghiệm lại không dám tùy tiện chọc bà xã tức giận.
'Chị ấy tuổi nhỏ, vậy tức là em già rồi sao?' Không nói còn đỡ, vừa nói ra Hứa phu nhân càng giận hơn, không chút thương tiếc véo mạnh vào cánh tay hắn.
'Không già, không già, Giai Di nhà chúng ta còn trẻ lắm mà. Đừng giận, đừng giận nữa. Là anh già, anh già!'
Sầm phu nhân trợn mắt há miệng nhìn Hứa phó tổng dỗ vợ. Haizz, càng nhìn càng thấy giống boss nhà mình.
Quả nhiên, phụ nữ nên tìm một người đàn ông lớn hơn mình nhiều một chút thì mới biết chiều vợ, điểm này cô được thể nghiệm một cách sâu sắc rồi.
'Miên Miên, đi chơi với anh đi.' Nguyễn Mộng Mộng bước qua, xoa đầu cô bé.
Miên Miên nhìn Nguyễn Mộng Mộng, lại nhìn sang Sầm Chí Vũ, câu hỏi vừa nãy vẫn còn quẩn quanh trong đầu, 'Vậy phải gọi là gì?'
'Chuyện này chúng ta nói sau nhé.'
Lúc này không thích hợp nói chuyện đó bởi vì sau lưng cậu nhóc còn có hai nhân vật mới xuất hiện.
Ba mẹ hắn? Sao họ lại rảnh rỗi mà đến đây? Hơn nữa là cùng nhau?
'Chí Vũ, Mộng Mộng...'
Thích Bội Tư rất muốn mặc kệ Sầm Húc Sâm, ai ngờ lại trùng hợp để hai người cùng một lúc quay về nhà họ Sầm.
Bà chỉ là đột nhiên nhớ cháu nội, muốn cùng cậu nhóc ăn một bữa trưa, ai ngờ tới trường học thì lại thấy Sầm Húc Sâm ở đó, nói muốn đi đón cháu nội.
Thật nực cười, ông từ lúc nào thì rảnh rỗi đến nỗi nghĩ đến cháu nội rồi?
Nhưng muốn bà nhường, tuyệt đối không có khả năng.
Thế là, hai người ở trước cổng trường đợi cháu nội tan học, xem cậu nhóc chịu đi theo ai.
Chỉ có điều, khi Sầm Cảnh Duệ mang ba lô bước ra khỏi cổng, thấy hai người thì thoáng sửng sốt sau đó đi đến bên cạnh bà nội, cười hỏi, 'Bà nội, ông Ben đâu?'
Bởi vì cháu nội chọn đi đến bên cạnh mình, Thích Bội Tư cười càng đắc ý, 'Ben về nước rồi, có chuyện phải xử lý. Nếu con muốn gặp ông ấy thì phải đợi tháng sau.'
'Vậy tức là chỉ có hai bà cháu mình ăn cơm?'
'Ừm.' Bà gật đầu, đang định nắm tay cậu nhóc đi về phía xe mình thì cậu nhóc đột nhiên ném lại một câu, 'Chờ cháu một chút' rồi chạy đến trước mặt Sầm Húc Sâm, 'Ông nội, ông cũng qua tìm con đi ăn cơm sao?'
Sầm Húc Sâm nhìn Thích Bội Tư cười cười sau đó sờ đầu cậu nhóc, 'Ừ, đúng rồi, con muốn đi với ông nội hay đi với bà nội, hoặc chọn cả hai cũng được.'
Xem đi, nhà họ Sầm đúng là bao che khuyết điểm, hơn nữa, nghe ông nói như vậy, rõ ràng rộng rãi hơn Thích Bội Tư nhiều.
Cậu nhóc nhìn hai người, cuối cùng quyết định...
'Ông nội, bà nội, chi bằng chúng ta về nhà ăn đi. Mẹ con ở nhà ăn cơm một mình cũng buồn lắm.'
Thế là, nghe theo lời cháu nội vậy.
Ai ngờ, chuyện cậu nhóc lên xe ai ngồi cũng khiến hai người tranh chấp tiếp, cậu nhóc vừa nhàm chán ăn kẹo vừa vẫy tay, 'Ông nội bà nội, không cần cãi nữa, ngồi xe của nhà họ Sầm cùng về thôi.'
Được rồi, ý kiến này cũng không tệ, ít ra đối với Sầm Húc Sâm là không tệ.
Chỉ có điều, trên đường về, Thích Bội Tư ngoại trừ nói chuyện với cháu nội ra, căn bản là không thèm để mắt tới vị Sầm đại gia kia chút nào.
'Ba mẹ, sao hai người cùng về đây?'
Sầm Chí Vũ kéo Nguyễn Mộng Mộng vẻ mặt ngượng ngùng đến bên cạnh mình, 'Chào ba mẹ đi. Mấy ngày không gặp không nhận ra rồi sao?'
'Ba, mẹ.' Nguyễn Mộng Mộng nhỏ giọng gọi.
Thích Bội Tư tiêu sái đi qua, nắm tay cô, 'Mộng Mộng, qua đây, mấy phụ nữ chúng ta vào nhà nói chuyện.'
'Ba, mẹ, cùng vào nhà ngồi đi.' Thân là chủ nhà, Quan Mẫn Mẫn giờ còn tâm tư đâu mà quản chuyện con trai, chiêu đãi ba mẹ chồng mới là chính sự.
'Mộng Mộng, mặc kệ ông ấy. Vào đi, để mẹ xem mấy ngày nay con ăn uống có đàng hoàng không.' Thích Bội Tư mỗi tay nắm một cô con dâu đi vào, khiến Sầm Húc Sâm bị lạnh nhạt bỏ lại một bên nhìn mà nản vô cùng.
'Ba, gần đây ba cứ đi theo mẹ làm gì?' Sầm Chí Vũ nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của ba mình, hỏi.
Đôi ba mẹ này của hắn thật sự kỳ lạ, kết hôn ba mươi mấy năm, trước giờ chưa từng hòa nhã với nhau, ai ngờ mới vừa li hôn thì lại khác 180 độ, từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ, tần suất gặp được hai người cùng xuất hiện còn ít hơn bây giờ nhiều.
Hoặc có thể nói, người cha phong lưu của hắn bây giờ đổi tính rồi, nói đơn giản hơn, chính là không thể hiểu được.
Ông muốn theo cũng phải theo mấy cô em trẻ trung xinh đẹp mới phải chứ, đi theo mẹ làm gì?
Hắn còn hy vọng mẹ mình có thể tìm được mùa xuân thứ hai nha! Chú Ben kia, nhìn thế nào cũng tốt hơn ba nhiều.
Cái gì gọi là "cứ đi theo mẹ" chứ? Mặt Sầm Húc Sâm cứng lại, 'Ba đi theo bà ấy bao giờ chứ? Ba về nhà mình cũng không được sao?'
Nói rồi mặc kệ phản ứng của con trai, ông cất bước đi thẳng vào nhà.
'Chú ba, chú thích ba mình hơn hay thích ông Ben hơn?' Sầm Cảnh Duệ tay ôm một con Xù nhỏ chạy đến trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi.
'Ba của chú không phải ông nội của cháu sao?' Sầm Chí Vũ đưa tay cốc đầu thằng bé một cái, buồn cười hỏi.
'Phải.' Cậu nhóc gật đầu, 'Nhưng nếu như bà nội lấy ông Ben, ông ấy cũng sẽ là ông nội cháu.'
Mấy vấn đề nhàm chán này, Sầm Chí Vũ không có thời gian nói nhảm với cậu nhóc. Sau này nếu hắn cũng có một đứa con trai như vậy, không biết còn phải đau đầu đến đâu! Ngẫm ra anh hai cũng lợi hại thật đó, trong nhà có một đứa nhỏ, trong bụng còn có một đứa, sau này... Haizz...
'Đi vào nhà thôi.' Hắn vỗ đầu thằng bé, cất bước đi vào trong.
Cơm trưa còn chưa bắt đầu, hai vợ chồng Sầm Giai Di cũng quay về góp phần náo nhiệt, căn biệt thự nhỏ đã lâu không vui vẻ như vậy. Đầu bếp ở nhà lớn bởi vì có nhiều người đến ăn ké mà phải bổ sung thức ăn đến ba lần, cũng may trong nhà lúc nào cũng có đủ loại thức ăn tươi, chủ muốn ăn gì trong bếp cũng có thể thỏa mãn.
Lúc Quan Mẫn Mẫn nhận điện thoại của boss, vừa khéo nhà bếp đang mang thêm thức ăn bày lên bàn.
'Trong nhà sao lại ồn ào như thế?' Sầm Chí Quyền vừa phê duyệt văn kiện vừa hỏi.
'Anh cũng nghe được sao?' Sầm phu nhân thoải mái ngồi ở sofa, ngọt ngào đáp, 'Hôm nay trong nhà có rất nhiều rất nhiều khách!'
'Ở đâu mà nhiều người như vậy?'
'Thì ba, mẹ, Chí Vũ với Mộng Mộng, còn có hai vợ chồng Giai Di nữa, anh có muốn về nhà cùng ăn cơm không?'
Sầm Chí Quyền nhìn đồng hồ, 'Không kịp đâu. Em cứ ăn với mọi người, nhớ không được ăn cua, không được uống rượu, mấy thức uống lạnh cũng không được...'
'Ông xã, em đói bụng quá, đi ăn cơm trước đây.' Còn để hắn tiếp tục "không được", cả bàn thức ăn ngon chắc chẳng còn lại gì cho cô rồi.
'Mấy lời vừa nãy anh nói, nhớ kỹ chưa?' Trước khi cô ngắt điện thoại, Sầm tiên sinh vẫn không yên tâm nhắc lại.
'Nhớ, nhớ mà.' Sầm phu nhân nhanh tay ngắt điện thoại, Sầm Giai Di ở bên cạnh cười cười nhìn cô, 'Chị không sợ anh hai lát nữa về tìm chị tính sổ sao?'
'Qua một tiếng nữa anh ấy có một cuộc họp quan trọng, đi không được đâu.' Sầm phu nhân đắc ý cười. Cô căn bản không cần tìm trợ lý của hắn hỏi, mỗi ngày trước khi hắn đến công ty, trợ lý đều sẽ gửi lịch trình làm việc của hôm đó vào điện thoại của cô để cô có thể biết được lúc nào hắn đang làm gì, có tiện nhận cuộc gọi hay tin nhắn hay không.
Nhưng đại boss bây giờ bất kể trong cuộc họp nào đều sẽ mang theo điện thoại riêng, để chế độ im lặng để cô có thể tìm mình bất cứ lúc nào.
'Anh của em thật đáng thương.' Còn đang trong kỳ nghỉ trăng mật, thư ký trưởng thở dài một tiếng khiến Sầm phu nhân bật cười, 'Em cũng tám lạng nửa cân chứ kém gì. Chị thấy Hứa phó tổng lo cho em có kém gì đại boss nhà chị đâu.'
Không phải chỉ về nhà mẹ đẻ thôi sao? Thế mà cũng một tấc không rời.
Hứa Kinh Niên ngồi gần đó nghe vậy bật cười, 'Em lớn hơn Giai Di nhiều như vậy, lo lắng cho cô ấy cũng nên mà.'
'Ờ, xem kìa, có người thể hiện tình yêu ra mặt luôn.'
'Làm ơn đi, hai anh chị ở văn phòng thể hiện tình yêu còn ít sao?' Thư ký trưởng bĩu môi.
'Hai người lén lút ở văn phòng XXOO!' Muốn đấu võ mồm sao? Sầm phu nhân quyết không chịu thua.
'Quan Mẫn Mẫn!' Thư ký trưởng bực lên.
'Sao nào?' Ở địa bàn của mình, Sầm phu nhân đương nhiên không sợ cô, 'Giai Di tiểu thư, giờ chị là Sầm phu nhân còn em là Hứa phu nhân nha!'
'Quan Mẫn Mẫn chị... chị...' Dám xem cô là gái có chồng như bát nước đổ đi nên bắt nạt chứ gì? Thư ký trưởng ủy khuất vô cùng, 'Kinh Niên, anh xem chị ấy bắt nạt em!'
'Được rồi, được rồi, đừng làm rộn nữa. Chị ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.' Hứa phó tổng có chút đau đầu. Hình tượng lạnh nhạt điềm tĩnh của Sầm thư ký trưởng thường ngày đi đâu mất rồi? Hay là đầu óc của phụ nữ có thai đều thay đổi hết? Khổ thân hắn lần đầu làm chồng, làm cha, không có kinh nghiệm lại không dám tùy tiện chọc bà xã tức giận.
'Chị ấy tuổi nhỏ, vậy tức là em già rồi sao?' Không nói còn đỡ, vừa nói ra Hứa phu nhân càng giận hơn, không chút thương tiếc véo mạnh vào cánh tay hắn.
'Không già, không già, Giai Di nhà chúng ta còn trẻ lắm mà. Đừng giận, đừng giận nữa. Là anh già, anh già!'
Sầm phu nhân trợn mắt há miệng nhìn Hứa phó tổng dỗ vợ. Haizz, càng nhìn càng thấy giống boss nhà mình.
Quả nhiên, phụ nữ nên tìm một người đàn ông lớn hơn mình nhiều một chút thì mới biết chiều vợ, điểm này cô được thể nghiệm một cách sâu sắc rồi.
/516
|