'Nó với cô gái kia...' Bà Liễu lơ đễnh nói, suy nghĩ một chút thấy không thích hợp liền sửa lại, '...với Trang tiểu thư có quan hệ gì?'
'Đã ở cùng nhau rồi, còn có thể là quan hệ gì?'
Thực ra khi anh hai bảo cô đưa thông tin tài khoản đến bệnh viện cho Trang Lâm sau đó giao toàn quyền xử lý dự án khai thác đảo mới cho cô thì cô đã mang máng nhận ra, đối với anh hai cô gái kia rất khác biệt cộng thêm lần trước, buổi tối khi cô đến công ty tìm anh hai, Trang Lâm cũng đến tìm, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của anh ấy, cho dù là em gái cô cũng không có tư cách lên tiếng chất vấn.
Chỉ không ngờ là, hai người lại phát triển nhanh đến thế, anh cô đến Pháp còn mang cả cô theo.
Hai người ở cùng nhau, không cần nhìn tận mắt cũng biết nhất định rất ấm áp và vui vẻ.
Bằng không, ai có thể thay đổi không gian sống của anh ấy chứ?
'Ở cùng cũng có nhiều loại ở cùng.' Bà Liễu xòe bàn tay được chăm chút kỹ lưỡng lên, vừa nhìn vừa lơ đễnh nói.
Quan Viện Viện mở mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc, 'Mẹ tưởng người nào cũng có quan hệ nam nữ giống mẹ sao? Nhưng nói thế nào trên người anh hai cũng chảy dòng máu của mẹ, chắc cũng thừa hưởng được vài thứ...'
'Con gái, không cần nói cái giọng đó với mẹ. Đời này mẹ muốn gì làm nấy quen rồi, cũng không có gì không vui. Nếu như cái tính đó di truyền được cho con thì không chừng...'
'Các vị, mời dùng trà.'
Lời của bà Liễu còn chưa nói hết thì Trang Lâm đã bê khay ra, đặt bình trà và hai chiếc tách cùng dĩa trái cây xuống, giúp hai người rót ra sau đó mới ngồi xuống sofa đối diện.
'Cám ơn.' Thái độ của bà Liễu tuy rằng có chút cao ngạo nhưng đối với Trang Lâm vẫn xem như khá khách sáo.
'Dạ không có gì.'
Khách sáo vài câu xong, căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh trở lại.
Thân là một nửa chủ nhân ở đây, vì không để không khí quá lạnh, Trang Lâm cẩn thận lên tiếng, 'Hai người đến là có chuyện tìm Dĩ Thần sao? Anh ấy thường là 6 giờ mới về đến nhà.'
Trước đây hắn chưa nói cho cô biết người nhà mình sẽ đến, vậy chắc hắn cũng không biết chuyện này đúng không?
Bà Liễu nghe cô nói vậy, động tác trên tay khựng lại một thoáng, 'Cô nói nó 6 giờ đã về nhà?'
Chắc không phải nói về đứa con trai cuồng công việc của bà đấy chứ?
'Dạ.' Trang Lâm gật đầu.
'Về sớm như vậy làm gì?' Bà ngạc nhiên hỏi tiếp sau đó nhấp một ngụm trà, ừm, mùi vị không tệ, vì vậy uống liền mấy ngụm nữa.
Còn tách trà của Quan Viện Viện sớm đã uống sạch.
'Mùa đông thời gian tan tầm của công ty hơi sớm.' Hắn nói với cô như vậy nhưng sau khi về nhà, buổi tối vẫn phải ở thư phòng tăng ca nha. Thực ra không phải thời gian làm việc ít đi, chẳng qua chỉ đổi chỗ làm việc mà thôi.
Nhìn chiếc tách không trên tay Quan Viện Viện, cô mỉm cười, 'Tôi giúp cô rót thêm.'
Tuy rằng không quá muốn nói chuyện với Trang Lâm nhưng vị chua chua ngọt ngọt của loại trà này thực sự rất ngon, vì vậy Quan đại tiểu thư cao ngạo đặt tách trà xuống để cô rót cho mình thêm một tách.
'Cô với Dĩ Thần ở cùng nhau bao lâu rồi?'
Quan Viện Viện rõ ràng không muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó uống trà, ngược lại bà Liễu rất tò mò về quan hệ giữa hai người.
'Hơn ba năm rồi.'
Từ lúc bắt đầu đến giờ, thì ra đã lâu như vậy.
'Lâu vậy sao?' Nghe câu trả lời này, bà Liễu không khỏi giật mình, thầm đánh giá Trang Lâm một lượt từ trên xuống dưới làn nữa, gương mặt không tệ chỉ có thân thể hơi gầy gò một chút, bộ dạng ngoan hiền nhu mì, một cô gái như vậy sao lại câu dẫn được con trai của bà chứ?
'Hai người làm sao biết nhau?'
Vừa nghe bà hỏi câu này, Trang Lâm ngớ ra, cô cho rằng họ chắc chắn biết tình hình thực tế nhưng bị hỏi, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của bà Liễu, cô vẫn quyết định nói thật, 'Trước đây, là quan hệ... tình nhân...'
'Còn bây giờ?' Đối với câu trả lời này, bà sớm đã đoán ra, chẳng có gì mới mẻ.
Điều mà bà muốn biết là hiện tại.
Trước đây hai người cũng đâu có sống cùng nhau.
Một đôi lần bà và Viện Viện có đến căn hộ của con trai nhưng trước giờ chưa từng thấy vết tích của cô gái nào.
'Giờ cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao?'
Một giọng quen thuộc thay Trang Lâm trả lời.
Quan Dĩ Thần về nhà không biết từ lúc nào, trên tay đang cầm cặp công văn và chiếc áo vest mới cởi đang đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt điềm nhiên quét qua mẹ và em gái, 'Trước khi đến sao không báo với con một tiếng?'
Thực ra tối qua khi mẹ hắn gọi đến hắn đang làm việc sau đó bà không gọi lại nữa, hắn cũng lười phải để ý.
Buổi sáng đi làm bà lại gọi đến một lần, lúc đó hắn đang nói điện thoại với trợ lý nên chẳng để ý điện thoại riêng, sau khi đến công ty, suy nghĩ một lúc thấy có gì đó không đúng, mẹ sao lại gọi cho hắn liên tục hai ngày chứ? Nếu theo thói quen của bà, chỉ khi nào bà muốn gặp hắn thì mới như vậy.
Hơn nữa mấy ngày trước Viện Viện cũng có nói cô muốn qua Pháp, có việc quan trọng muốn bàn với hắn.
Ngẫm lại chắc là hai mẹ con cùng nhau đến Pháp, hơn nữa đã đến chỗ của hắn tìm rồi.
Bất kể hai người đến tìm hắn vì chuyện gì nhưng nếu trực tiếp đến nhà hắn, Trang Lâm đang ở nhà, bằng vào cá tính của cô, nếu như mẹ và em gái cố tình làm khó thì tuyệt đối không có khả năng phản kích.
Nghĩ vậy nên hắn bảo trợ lý hủy bỏ lịch làm việc hôm nay, bảo tài xế quay xe trở về.
Vừa vào đến cửa đã thấy, quả đúng như hắn suy đoán!
Mà câu trả lời của hắn khiến cho cả bà Liễu và Quan Viện Viện đều chấn động cực độ.
Cái gì? Vợ? Hai người kết hôn từ bao giờ? Sao không ai hay biết hết vậy?
Quả thực là...
Bà Liễu không nhịn nổi nữa, nặng nề đập tay lên bàn...
'Quan Dĩ Thần, con dám tự ý kết hôn? Đã hỏi ý ai chưa?'
'Anh hai, anh...'
Quan Dĩ Thần lạnh lùng quét mắt về phía hai người, 'Kết hôn là chuyện của bọn con, không cần xin phép bất cứ ai.'
'Dĩ Thần...'
Trang Lâm đứng dậy đi đến trước mặt hắn, hắn về khiến cô rất vui nhưng nói chuyện như vậy với mẹ mình, hình như có chút không biết nặng nhẹ.
Tuy rằng hai người không công khai chuyện kết hôn nhưng dù sao giờ cũng đã biết rồi, cũng phải cho họ một câu trả lời chứ, dù sao cũng là trưởng bối mà.
Hôn nhân cũng không phải chuyện nhỏ.
'Không sao đâu, em về phòng đi. Có chuyện gì cứ để anh trả lời.' Quan Dĩ Thần kéo tay cô, đẩy vào phòng ngủ.'
'Quan Dĩ Thần, mẹ là mẹ con, thế mà con lại...'
Thấy con trai đẩy cô con dâu còn chưa được bà thừa nhận đi, bà Liễu càng thêm giận, đứng bật khỏi sofa, quát lớn, 'Ai cũng không được đi, phải nói cho rõ ràng đã.'
Chỉ tiếc là, bà cường thế, con trai bà càng cường thế hơn, đầu chẳng buồn ngoảnh lại tiếp tục đẩy người đi.
'Dĩ Thần, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng được sao? Đừng như vậy mà, đó là mẹ của anh...'
Trang Lâm không muốn cãi nhau với hắn lúc này cho nên, cho dù rất không đồng ý chuyện hắn đẩy mình vào phòng ngủ nhưng vẫn không giãy dụa kịch liệt dù trong lòng cảm thấy, hắn làm như vậy thực sự không tốt.
Cho dù bà không chấp nhận chuyện họ kết hôn thì làm vậy tức là không tôn trọng trưởng bối, chỉ khiến trưởng bối từ chút ý kiến nhỏ trở thành những suy nghĩ phiến diện thôi.
'Em sẽ không muốn nghe họ nói chuyện đâu.' Quan Dĩ Thần mặt không đổi sắc mở cửa phòng ra, đẩy cô vào, hai tay chống trên khung cửa, 'Nghe lời anh, bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ xử lý, không được ra ngoài.'
'Dĩ Thần, đừng cãi nhau được không?'
Nhìn ánh mắt và vẻ mặt nài nỉ của cô, hắn không nói thêm gì, đóng cửa phòng lại.
Quay lại phòng khách, bà Liễu tức giận lườm con trai, 'Quan Dĩ Thần, con là có ý gì?'
'Con không muốn cãi nhau với mẹ. Chuyện kia thì đơn giản thôi, con tới tuổi kết hôn, gặp được đối tượng mình muốn kết hôn, chỉ vậy thôi.' Hắn nói một cách ngắn gọn sau đó quay sang Quan Viện Viện, 'Còn em, có chuyện gì muốn nói với anh?'
Nhưng rõ ràng bà Liễu không dễ dàng bị đôi ba câu của hắn qua loa như vậy, bà cố gắng nhịn cơn tức xuống, 'Được, con muốn kết hôn mẹ không có ý kiến gì. Trước đây mẹ cũng từng hỏi con rồi nhưng con nói không muốn, giờ lại đột nhiên chạy đi kết hôn. Mẹ dù thế nào cũng là mẹ của con, hôn sự của con chắc mẹ cũng có quyền phát ngôn chứ? Huống gì nhà họ Liễu chúng ta còn nhiều trưởng bối như vậy, chẳng lẽ không cần nói với ai tiếng nào sao?'
Bà biết cá tính của đứa con này cho nên không lấy công ty ra áp chế nhưng khi họ tách khỏi nhà họ Quan ra ngoài, phần lớn tài sản mang đi đều là của hồi môn năm đó bà mang theo khi gả cho Quan Thiệu Hiên, đại biểu cho gia tộc họ Liễu, con trai tuy họ Quan nhưng hơn một nửa người của hội đồng quản trị của Phạm Nhã Quốc tế là người nhà họ Liễu, bà cũng đâu yêu cầu con cưới một người mà cả họ đều thích nhưng ít ra cũng phải công bố thông tin kết hôn ra ngoài chứ?
Tuy rằng cô gái này không phải cô con dâu lý tưởng của bà nhưng bà cũng biết, đứa con trai này muốn cưới ai, bà không cách nào ngăn cản.
Nhưng nói thế nào, con trai kết hôn người làm mẹ như bà cũng phải biết chứ.
Điều khiến bà tức giận là hắn không để người mẹ này vào mắt chút nào.
Cho dù bà không làm tròn trách nhiệm của người mẹ thì bà cũng là người rứt ruột sinh ra con mà. Chẳng lẽ hắn định đối xử với bà như vậy cả đời sao?
'Đã ở cùng nhau rồi, còn có thể là quan hệ gì?'
Thực ra khi anh hai bảo cô đưa thông tin tài khoản đến bệnh viện cho Trang Lâm sau đó giao toàn quyền xử lý dự án khai thác đảo mới cho cô thì cô đã mang máng nhận ra, đối với anh hai cô gái kia rất khác biệt cộng thêm lần trước, buổi tối khi cô đến công ty tìm anh hai, Trang Lâm cũng đến tìm, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của anh ấy, cho dù là em gái cô cũng không có tư cách lên tiếng chất vấn.
Chỉ không ngờ là, hai người lại phát triển nhanh đến thế, anh cô đến Pháp còn mang cả cô theo.
Hai người ở cùng nhau, không cần nhìn tận mắt cũng biết nhất định rất ấm áp và vui vẻ.
Bằng không, ai có thể thay đổi không gian sống của anh ấy chứ?
'Ở cùng cũng có nhiều loại ở cùng.' Bà Liễu xòe bàn tay được chăm chút kỹ lưỡng lên, vừa nhìn vừa lơ đễnh nói.
Quan Viện Viện mở mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc, 'Mẹ tưởng người nào cũng có quan hệ nam nữ giống mẹ sao? Nhưng nói thế nào trên người anh hai cũng chảy dòng máu của mẹ, chắc cũng thừa hưởng được vài thứ...'
'Con gái, không cần nói cái giọng đó với mẹ. Đời này mẹ muốn gì làm nấy quen rồi, cũng không có gì không vui. Nếu như cái tính đó di truyền được cho con thì không chừng...'
'Các vị, mời dùng trà.'
Lời của bà Liễu còn chưa nói hết thì Trang Lâm đã bê khay ra, đặt bình trà và hai chiếc tách cùng dĩa trái cây xuống, giúp hai người rót ra sau đó mới ngồi xuống sofa đối diện.
'Cám ơn.' Thái độ của bà Liễu tuy rằng có chút cao ngạo nhưng đối với Trang Lâm vẫn xem như khá khách sáo.
'Dạ không có gì.'
Khách sáo vài câu xong, căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh trở lại.
Thân là một nửa chủ nhân ở đây, vì không để không khí quá lạnh, Trang Lâm cẩn thận lên tiếng, 'Hai người đến là có chuyện tìm Dĩ Thần sao? Anh ấy thường là 6 giờ mới về đến nhà.'
Trước đây hắn chưa nói cho cô biết người nhà mình sẽ đến, vậy chắc hắn cũng không biết chuyện này đúng không?
Bà Liễu nghe cô nói vậy, động tác trên tay khựng lại một thoáng, 'Cô nói nó 6 giờ đã về nhà?'
Chắc không phải nói về đứa con trai cuồng công việc của bà đấy chứ?
'Dạ.' Trang Lâm gật đầu.
'Về sớm như vậy làm gì?' Bà ngạc nhiên hỏi tiếp sau đó nhấp một ngụm trà, ừm, mùi vị không tệ, vì vậy uống liền mấy ngụm nữa.
Còn tách trà của Quan Viện Viện sớm đã uống sạch.
'Mùa đông thời gian tan tầm của công ty hơi sớm.' Hắn nói với cô như vậy nhưng sau khi về nhà, buổi tối vẫn phải ở thư phòng tăng ca nha. Thực ra không phải thời gian làm việc ít đi, chẳng qua chỉ đổi chỗ làm việc mà thôi.
Nhìn chiếc tách không trên tay Quan Viện Viện, cô mỉm cười, 'Tôi giúp cô rót thêm.'
Tuy rằng không quá muốn nói chuyện với Trang Lâm nhưng vị chua chua ngọt ngọt của loại trà này thực sự rất ngon, vì vậy Quan đại tiểu thư cao ngạo đặt tách trà xuống để cô rót cho mình thêm một tách.
'Cô với Dĩ Thần ở cùng nhau bao lâu rồi?'
Quan Viện Viện rõ ràng không muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi đó uống trà, ngược lại bà Liễu rất tò mò về quan hệ giữa hai người.
'Hơn ba năm rồi.'
Từ lúc bắt đầu đến giờ, thì ra đã lâu như vậy.
'Lâu vậy sao?' Nghe câu trả lời này, bà Liễu không khỏi giật mình, thầm đánh giá Trang Lâm một lượt từ trên xuống dưới làn nữa, gương mặt không tệ chỉ có thân thể hơi gầy gò một chút, bộ dạng ngoan hiền nhu mì, một cô gái như vậy sao lại câu dẫn được con trai của bà chứ?
'Hai người làm sao biết nhau?'
Vừa nghe bà hỏi câu này, Trang Lâm ngớ ra, cô cho rằng họ chắc chắn biết tình hình thực tế nhưng bị hỏi, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của bà Liễu, cô vẫn quyết định nói thật, 'Trước đây, là quan hệ... tình nhân...'
'Còn bây giờ?' Đối với câu trả lời này, bà sớm đã đoán ra, chẳng có gì mới mẻ.
Điều mà bà muốn biết là hiện tại.
Trước đây hai người cũng đâu có sống cùng nhau.
Một đôi lần bà và Viện Viện có đến căn hộ của con trai nhưng trước giờ chưa từng thấy vết tích của cô gái nào.
'Giờ cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao?'
Một giọng quen thuộc thay Trang Lâm trả lời.
Quan Dĩ Thần về nhà không biết từ lúc nào, trên tay đang cầm cặp công văn và chiếc áo vest mới cởi đang đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt điềm nhiên quét qua mẹ và em gái, 'Trước khi đến sao không báo với con một tiếng?'
Thực ra tối qua khi mẹ hắn gọi đến hắn đang làm việc sau đó bà không gọi lại nữa, hắn cũng lười phải để ý.
Buổi sáng đi làm bà lại gọi đến một lần, lúc đó hắn đang nói điện thoại với trợ lý nên chẳng để ý điện thoại riêng, sau khi đến công ty, suy nghĩ một lúc thấy có gì đó không đúng, mẹ sao lại gọi cho hắn liên tục hai ngày chứ? Nếu theo thói quen của bà, chỉ khi nào bà muốn gặp hắn thì mới như vậy.
Hơn nữa mấy ngày trước Viện Viện cũng có nói cô muốn qua Pháp, có việc quan trọng muốn bàn với hắn.
Ngẫm lại chắc là hai mẹ con cùng nhau đến Pháp, hơn nữa đã đến chỗ của hắn tìm rồi.
Bất kể hai người đến tìm hắn vì chuyện gì nhưng nếu trực tiếp đến nhà hắn, Trang Lâm đang ở nhà, bằng vào cá tính của cô, nếu như mẹ và em gái cố tình làm khó thì tuyệt đối không có khả năng phản kích.
Nghĩ vậy nên hắn bảo trợ lý hủy bỏ lịch làm việc hôm nay, bảo tài xế quay xe trở về.
Vừa vào đến cửa đã thấy, quả đúng như hắn suy đoán!
Mà câu trả lời của hắn khiến cho cả bà Liễu và Quan Viện Viện đều chấn động cực độ.
Cái gì? Vợ? Hai người kết hôn từ bao giờ? Sao không ai hay biết hết vậy?
Quả thực là...
Bà Liễu không nhịn nổi nữa, nặng nề đập tay lên bàn...
'Quan Dĩ Thần, con dám tự ý kết hôn? Đã hỏi ý ai chưa?'
'Anh hai, anh...'
Quan Dĩ Thần lạnh lùng quét mắt về phía hai người, 'Kết hôn là chuyện của bọn con, không cần xin phép bất cứ ai.'
'Dĩ Thần...'
Trang Lâm đứng dậy đi đến trước mặt hắn, hắn về khiến cô rất vui nhưng nói chuyện như vậy với mẹ mình, hình như có chút không biết nặng nhẹ.
Tuy rằng hai người không công khai chuyện kết hôn nhưng dù sao giờ cũng đã biết rồi, cũng phải cho họ một câu trả lời chứ, dù sao cũng là trưởng bối mà.
Hôn nhân cũng không phải chuyện nhỏ.
'Không sao đâu, em về phòng đi. Có chuyện gì cứ để anh trả lời.' Quan Dĩ Thần kéo tay cô, đẩy vào phòng ngủ.'
'Quan Dĩ Thần, mẹ là mẹ con, thế mà con lại...'
Thấy con trai đẩy cô con dâu còn chưa được bà thừa nhận đi, bà Liễu càng thêm giận, đứng bật khỏi sofa, quát lớn, 'Ai cũng không được đi, phải nói cho rõ ràng đã.'
Chỉ tiếc là, bà cường thế, con trai bà càng cường thế hơn, đầu chẳng buồn ngoảnh lại tiếp tục đẩy người đi.
'Dĩ Thần, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng được sao? Đừng như vậy mà, đó là mẹ của anh...'
Trang Lâm không muốn cãi nhau với hắn lúc này cho nên, cho dù rất không đồng ý chuyện hắn đẩy mình vào phòng ngủ nhưng vẫn không giãy dụa kịch liệt dù trong lòng cảm thấy, hắn làm như vậy thực sự không tốt.
Cho dù bà không chấp nhận chuyện họ kết hôn thì làm vậy tức là không tôn trọng trưởng bối, chỉ khiến trưởng bối từ chút ý kiến nhỏ trở thành những suy nghĩ phiến diện thôi.
'Em sẽ không muốn nghe họ nói chuyện đâu.' Quan Dĩ Thần mặt không đổi sắc mở cửa phòng ra, đẩy cô vào, hai tay chống trên khung cửa, 'Nghe lời anh, bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ xử lý, không được ra ngoài.'
'Dĩ Thần, đừng cãi nhau được không?'
Nhìn ánh mắt và vẻ mặt nài nỉ của cô, hắn không nói thêm gì, đóng cửa phòng lại.
Quay lại phòng khách, bà Liễu tức giận lườm con trai, 'Quan Dĩ Thần, con là có ý gì?'
'Con không muốn cãi nhau với mẹ. Chuyện kia thì đơn giản thôi, con tới tuổi kết hôn, gặp được đối tượng mình muốn kết hôn, chỉ vậy thôi.' Hắn nói một cách ngắn gọn sau đó quay sang Quan Viện Viện, 'Còn em, có chuyện gì muốn nói với anh?'
Nhưng rõ ràng bà Liễu không dễ dàng bị đôi ba câu của hắn qua loa như vậy, bà cố gắng nhịn cơn tức xuống, 'Được, con muốn kết hôn mẹ không có ý kiến gì. Trước đây mẹ cũng từng hỏi con rồi nhưng con nói không muốn, giờ lại đột nhiên chạy đi kết hôn. Mẹ dù thế nào cũng là mẹ của con, hôn sự của con chắc mẹ cũng có quyền phát ngôn chứ? Huống gì nhà họ Liễu chúng ta còn nhiều trưởng bối như vậy, chẳng lẽ không cần nói với ai tiếng nào sao?'
Bà biết cá tính của đứa con này cho nên không lấy công ty ra áp chế nhưng khi họ tách khỏi nhà họ Quan ra ngoài, phần lớn tài sản mang đi đều là của hồi môn năm đó bà mang theo khi gả cho Quan Thiệu Hiên, đại biểu cho gia tộc họ Liễu, con trai tuy họ Quan nhưng hơn một nửa người của hội đồng quản trị của Phạm Nhã Quốc tế là người nhà họ Liễu, bà cũng đâu yêu cầu con cưới một người mà cả họ đều thích nhưng ít ra cũng phải công bố thông tin kết hôn ra ngoài chứ?
Tuy rằng cô gái này không phải cô con dâu lý tưởng của bà nhưng bà cũng biết, đứa con trai này muốn cưới ai, bà không cách nào ngăn cản.
Nhưng nói thế nào, con trai kết hôn người làm mẹ như bà cũng phải biết chứ.
Điều khiến bà tức giận là hắn không để người mẹ này vào mắt chút nào.
Cho dù bà không làm tròn trách nhiệm của người mẹ thì bà cũng là người rứt ruột sinh ra con mà. Chẳng lẽ hắn định đối xử với bà như vậy cả đời sao?
/516
|