'Cho dù là hình thức thì cũng phải có chứ.' Nếu như thật lòng yêu chị dâu sao ngay cả một nghi thức như vậy cũng không cho chứ? Mặc áo cưới, cùng người mình yêu cùng bước trên thảm đỏ nhận lời chúc phúc của mọi người là ước mơ của bất kỳ cô gái nào, anh hai không biết sao?
Trang Lâm gả cho người như anh hai, cô thấy mà ủy khuất thay cho chị ấy.
'Được rồi được rồi, chị biết em muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa anh ấy và ba.' Trang Lâm nói.
Con trai duy nhất kết hôn, thân làm cha, cho dù có ân oán gì thì cũng phải ra mặt chứ? Cô nghĩ.
Nhưng mấy năm nay quan hệ giữa hai cha con vẫn lạnh như băng, chẳng có dấu hiệu sẽ tốt lên nào cả.
Cô đã từng lén lút hỏi thăm Viện Viện tại sao nhưng Viện Viện cũng giống hệt anh hai mình, nhất quyết không hở một lời, cuối cùng, khi thấy vẻ mặt thất vọng của cô thì chỉ nói một câu, 'Muốn biết thì chị hỏi anh hai.'
Nếu hỏi được, cô cần gì phải hỏi cô ấy mệt như vậy?
Nhưng rõ ràng, thái độ của hai anh em đối với chuyện này giống hệt nhau.
Cho nên, cô không muốn hỏi nữa, dù sao cũng chẳng hỏi được gì.
'Chuyện này, chỉ nhờ chị thôi.'
'Chị làm gì có bản lãnh như vậy, chuyện nhà họ Quan, một câu anh ấy cũng chẳng nói với chị.'
'Ờ, câu này sao nghe như hờn dỗi vậy?' Quan Mẫn Mẫn trêu cô.
'Không phải hờn dỗi, là sự thực.' Cô nhìn về phía con gái đang chơi với con của Giai Di và những đứa trẻ khác, trên mặt thoáng lộ nụ cười.
Cô không hờn dỗi, oán trách gì hắn, cô biết hắn vốn không phải là người thích bày tỏ tâm tư trước mặt người khác.
Có một vài chuyện, đối với hắn, nhắc đến có lẽ chỉ gợi lên vết thương lòng.
Nói ra bản thân không vui, cần gì chứ?
Nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể sống vui vẻ một chút, hy vọng hắn dành nhiều thời gian cùng con trưởng thành, đừng đợi đến lúc con gái lớn rồi, muốn rời khỏi vòng tay cha mẹ mới cảm thấy luyến tiếc, hối hận tại sao lúc đầu không trân trọng quãng thời gian đáng giá đó.
Cha của cô cũng không phải người cha tốt nhất trên đời nhưng cô nhớ lúc còn nhỏ, mỗi cuối tuần ông đều sẽ ở nhà, dành thời gian cho gia đình, cho các con.
Cô biết hắn bận, không thể giống như ba mình thường ở nhà mỗi cuối tuần với gia đình nhưng sinh nhật con gái, con bé mong chờ ba mình biết mấy, vậy mà một nguyện vọng nho nhỏ đó hắn cũng không làm được, cô có chút thất vọng.
'Ông anh này của em á, có hơi đặc biệt một chút. Thực ra em không hiểu anh ấy cho lắm, nhưng nếu như chị cảm thấy anh ấy không tốt, vậy thử làm ảnh thay đổi đi. Có vài người, không làm mạnh là không được đâu.' Sầm phu nhân hùng hồn nói.
'Ồ, em cũng muốn nghe thử xem phải làm sao để đàn ông thay đổi?' Sầm Giai Di đi qua, ngồi xuống ghế nói chen vào.
'Hứa phó tổng nhà cô ấy chính là điển hình của đàn ông tốt, chị dâu, chị bảo Giai Di chỉ chị vài chiêu, tuyệt đối dùng được.' Sầm phu nhân nhìn Sầm Giai Di cười híp mắt.
'Hứa phó tổng nhà em là đàn ông tốt, chẳng lẽ anh họ không phải?'
'Hai người đang ở đây khoe khoang ông xã với chị phải không?' Trang Lâm buồn cười nhìn hai người.
Nhưng Mẫn Mẫn và Giai Di nói đều là sự thật, ông xã của họ đều rất ôn nhu và chu đáo, còn có cả Sầm nhị thiếu gia nữa, vừa nhắc đã thấy người đến.
'Đang nói ông xã của ai tốt vậy?'
Nguyễn Mộng Mộng nắm tay Nguyễn Miên Miên đi đến, cả hai đều rất xinh đẹp trong trang phục mẹ con.
'Mộng Mộng, ông xã tốt của em không đến sao?'
'Anh ấy đi làm rồi, chiều mới qua.' Nguyễn Mộng Mộng ngồi xuống với ba người, Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn chào hỏi mọi người xong thì chạy tới chơi với công chúa Nhược Nhược lúc này mới chịu xuất hiện.
Trang Lâm và Nguyễn Mộng Mộng cũng nhiều năm không gặp nên có chút kích động ôm nhau hồi lâu mới buông ra.
'Mộng Mộng, đây là đứa thứ mấy vậy?' Ngồi xuống rồi Trang Lâm mới phát hiện bụng của Mộng Mộng hơi nhô ra.
Cô cười thẹn thùng, 'Mới đứa thứ hai.'
Lúc mới vừa kết hôn, Sầm Chí Vũ không nỡ để cô mang thai sớm như vậy, đứa nhỏ trong bụng là do ông bà Nguyễn không ngừng thúc giục, nói cô tuổi không còn nhỏ nữa, phải sinh sớm thì cơ thể mới hồi phục nhanh được.
Cô mới 27 tuổi lại bị ba mẹ mình chê già, thật sự có chút không phục, chỉ có điều, thực ra trong lòng cũng muốn có thêm một đứa con với hắn, vì vậy khoảng thời gian trước không cố ý tránh thai nữa, rất nhanh đã có tin vui.
Cô bây giờ, cả thân thể và tâm lý đều trưởng thành, lại vì người đàn ông mình yêu mang thai kết tinh tình yêu của họ, tâm tình đương nhiên khác hẳn lần đầu, cộng thêm có hắn tỉ mỉ chăm sóc, cả người toát ra vẻ vui sướng và hạnh phúc mỹ mãn.
'Bao lâu rồi?' Trang Lâm đưa tay cẩn thận sờ một chút, tự dưng có cảm giác xung động muốn sinh thêm một đứa.
Nếu không cục cưng của cô hơi cô đơn rồi, căn nhà lớn như vậy, chỉ có mẹ chơi cùng, nếu như có thêm một em trai hay em gái, nhất định sẽ vui hơn.
Thực ra lúc con gái hai tuổi cô cũng có nhắc đến chuyện này với hắn, nói muốn sinh thêm một đứa nhưng hắn lại bảo cô đợi.
Được thôi, đợi.
Đợi suốt một năm, lần nào hắn cũng không quên làm đủ biện pháp phòng hộ.
Chắc hẳn là, hắn không mấy thích trẻ con đúng không? Cô đoán vậy.
Bởi vì trong số những lần về nhà ít đến tháng thương của hắn, hắn rất ít khi chủ động bế con, nói chuyện với con bé.
'Dạ, mới 15 tuần.'
'Muốn có sao? Bảo Quan tổng nhà chị cố gắng lên, bớt thời gian làm việc để dành cho chuyện sinh con, đảm bảo không chỉ đứa thứ hai, đứa thứ ba, thứ tư cũng không thành vấn đề.' Sầm Giai Di trêu cô.
Quan Dĩ Thần là người cuồng công việc, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Gặp phải loại đàn ông như vậy, nếu phụ nữ không trở nên cường thế hơn, chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến cùng.
Chủ nghĩa nam nhân nặng như vậy, Trang Lâm chắc là đã chịu khổ không ít. Nếu như là cô, thật không biết đã li hôn bao nhiêu lần rồi.
Nhưng nếu để cô chọn, chắc chắn cô sẽ không chọn người như vậy. Người cùng mình sống cả đời, vẫn tìm người dịu dàng chu đáo một chút thì tốt hơn.
Dù sao, trong mắt Hứa phu nhân, người đàn ông như Quan Dĩ Thần chỉ thích hợp làm người yêu, có thể chơi đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút nhưng không thể lấy làm chồng được, không biết tình thú, không biết thương vợ.
'Thư ký trưởng, vậy sao cô không có đứa nữa đi?' Trang Lâm vẫn giữ nguyên ý cười dù trong lòng có thêm một tia thất lạc.
Con người sợ nhất, chính là so sánh!
Dù rằng sớm biết tính tình của hắn như vậy, đời này muốn thay đổi chắc rất khó nhưng cô vẫn yêu!
Tuy rằng giữa cô và hắn, nếu muốn so sánh, là cô cho nhiều hơn nhận nhưng trong tình yêu vốn không có chuyện ai cho đi nhiều hơn thì sẽ nhận được nhiều hơn, tất cả đều là tự nguyện.
Thực ra hắn đối với cô cũng tốt lắm rồi.
'Ừm, đang chuẩn bị.' Thư ký trưởng vỗ bụng mình.
Trong khi đang trò chuyện thì từ căn biệt thự nhỏ truyền lại những tiếng bước chân, mọi người cùng nhìn về hướng đó...
Một thiếu niên anh tuấn trong bộ trang phục thoải mái màu trắng ôm một cô bé xinh đẹp trong chiếc váy đỏ bước ra.
Theo sau là Sầm Tĩnh Di đang nắm tay Miên Miên, vừa đi vừa nói chuyện.
'Nhược Nhược, qua đây...'
Sầm phu nhân đứng lên, vẫy tay gọi con trai con gái, bảo qua chào hỏi các cô, các dì.
Trang Lâm ngạc nhiên nhìn cô công chúa nhỏ đang nằm trên tay anh trai, người anh này thương em gái có phải hơi quá không?
Sầm Giai Di và Nguyễn Mộng Mộng sớm đã thấy quen rồi, nhỏ giọng nói, 'Nhìn quen thì tốt rồi.'
Tiểu thái tử của nhà họ Sầm bắt đầu không vui, người ta thương em gái vậy đó, không được sao?
Nhược Nhược tuy rằng thích bám theo anh hai nhưng vẫn biết lễ phép, nhìn một vòng những người đang ngồi dưới tán dù chào hỏi một lượt sau đó kéo các bạn nhỏ cùng nhau đi chơi còn ông anh trai tốt nhất thế kỷ cũng vội vàng chạy theo sau...
'Nhược Nhược, em chạy chậm thôi, coi chừng té.'
Một đám nhóc tuổi tác tương đương rất nhanh đã hợp bạn cùng nhau, chơi rất vui vẻ.
Những người lớn mặc kệ chúng, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Trước giờ cơm trưa, Sầm Chí Quyền về đến, Nhược Nhược thấy ba mình về, vui vẻ bổ nhào đến, không chút keo kiệt cho hắn một nụ hôn thật kêu rồi mới chạy về chơi với Á Á, người bạn mới quen.
Sầm Chí Quyền đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Sầm phu nhân, đặt lên má cô một nụ hôn, 'Xin lỗi, anh về hơi muộn.'
Sầm phu nhân cười ngọt ngào, 'Ông xã, cực cho anh rồi. Công việc bận như vậy còn phải quay về.'
Sầm Chí Quyền cười nhẹ, 'Lạ nhỉ, sao hôm nay em đẹp hơn hôm qua rồi? Hơn nữa cái miệng này lại ngọt như vậy? Đã ăn cái gì rồi?'
'Haizz, ông xã em đẹp trai như vậy, nếu em không đẹp một chút, chỉ sợ ông xã bị ai cua đi mất.'
'Ai có can đảm như vậy?'
Vóc người cao ngất, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, những cô gái nhát gan gặp hắn không chừng bị dọa đến chân run. Nhớ lại lúc đầu, cô thấy hắn cũng sợ như vậy.
'Em, em!' Sầm phu nhân vội vàng xung phong.
'Là anh cua em chứ!'
'Cũng đúng ha, em chỉ việc ngoan ngoãn chờ anh đến cua thôi!' Sầm phu nhân không chút thẹn thùng nói.
Sầm tiên sinh hài lòng tặng thêm cho cô một nụ hôn lên trán.
Cảm giác thân thiết không e dè, chân tình hiển lộ này thật khiến người ta hâm mộ.
Trang Lâm gả cho người như anh hai, cô thấy mà ủy khuất thay cho chị ấy.
'Được rồi được rồi, chị biết em muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa anh ấy và ba.' Trang Lâm nói.
Con trai duy nhất kết hôn, thân làm cha, cho dù có ân oán gì thì cũng phải ra mặt chứ? Cô nghĩ.
Nhưng mấy năm nay quan hệ giữa hai cha con vẫn lạnh như băng, chẳng có dấu hiệu sẽ tốt lên nào cả.
Cô đã từng lén lút hỏi thăm Viện Viện tại sao nhưng Viện Viện cũng giống hệt anh hai mình, nhất quyết không hở một lời, cuối cùng, khi thấy vẻ mặt thất vọng của cô thì chỉ nói một câu, 'Muốn biết thì chị hỏi anh hai.'
Nếu hỏi được, cô cần gì phải hỏi cô ấy mệt như vậy?
Nhưng rõ ràng, thái độ của hai anh em đối với chuyện này giống hệt nhau.
Cho nên, cô không muốn hỏi nữa, dù sao cũng chẳng hỏi được gì.
'Chuyện này, chỉ nhờ chị thôi.'
'Chị làm gì có bản lãnh như vậy, chuyện nhà họ Quan, một câu anh ấy cũng chẳng nói với chị.'
'Ờ, câu này sao nghe như hờn dỗi vậy?' Quan Mẫn Mẫn trêu cô.
'Không phải hờn dỗi, là sự thực.' Cô nhìn về phía con gái đang chơi với con của Giai Di và những đứa trẻ khác, trên mặt thoáng lộ nụ cười.
Cô không hờn dỗi, oán trách gì hắn, cô biết hắn vốn không phải là người thích bày tỏ tâm tư trước mặt người khác.
Có một vài chuyện, đối với hắn, nhắc đến có lẽ chỉ gợi lên vết thương lòng.
Nói ra bản thân không vui, cần gì chứ?
Nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ hy vọng có thể sống vui vẻ một chút, hy vọng hắn dành nhiều thời gian cùng con trưởng thành, đừng đợi đến lúc con gái lớn rồi, muốn rời khỏi vòng tay cha mẹ mới cảm thấy luyến tiếc, hối hận tại sao lúc đầu không trân trọng quãng thời gian đáng giá đó.
Cha của cô cũng không phải người cha tốt nhất trên đời nhưng cô nhớ lúc còn nhỏ, mỗi cuối tuần ông đều sẽ ở nhà, dành thời gian cho gia đình, cho các con.
Cô biết hắn bận, không thể giống như ba mình thường ở nhà mỗi cuối tuần với gia đình nhưng sinh nhật con gái, con bé mong chờ ba mình biết mấy, vậy mà một nguyện vọng nho nhỏ đó hắn cũng không làm được, cô có chút thất vọng.
'Ông anh này của em á, có hơi đặc biệt một chút. Thực ra em không hiểu anh ấy cho lắm, nhưng nếu như chị cảm thấy anh ấy không tốt, vậy thử làm ảnh thay đổi đi. Có vài người, không làm mạnh là không được đâu.' Sầm phu nhân hùng hồn nói.
'Ồ, em cũng muốn nghe thử xem phải làm sao để đàn ông thay đổi?' Sầm Giai Di đi qua, ngồi xuống ghế nói chen vào.
'Hứa phó tổng nhà cô ấy chính là điển hình của đàn ông tốt, chị dâu, chị bảo Giai Di chỉ chị vài chiêu, tuyệt đối dùng được.' Sầm phu nhân nhìn Sầm Giai Di cười híp mắt.
'Hứa phó tổng nhà em là đàn ông tốt, chẳng lẽ anh họ không phải?'
'Hai người đang ở đây khoe khoang ông xã với chị phải không?' Trang Lâm buồn cười nhìn hai người.
Nhưng Mẫn Mẫn và Giai Di nói đều là sự thật, ông xã của họ đều rất ôn nhu và chu đáo, còn có cả Sầm nhị thiếu gia nữa, vừa nhắc đã thấy người đến.
'Đang nói ông xã của ai tốt vậy?'
Nguyễn Mộng Mộng nắm tay Nguyễn Miên Miên đi đến, cả hai đều rất xinh đẹp trong trang phục mẹ con.
'Mộng Mộng, ông xã tốt của em không đến sao?'
'Anh ấy đi làm rồi, chiều mới qua.' Nguyễn Mộng Mộng ngồi xuống với ba người, Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn chào hỏi mọi người xong thì chạy tới chơi với công chúa Nhược Nhược lúc này mới chịu xuất hiện.
Trang Lâm và Nguyễn Mộng Mộng cũng nhiều năm không gặp nên có chút kích động ôm nhau hồi lâu mới buông ra.
'Mộng Mộng, đây là đứa thứ mấy vậy?' Ngồi xuống rồi Trang Lâm mới phát hiện bụng của Mộng Mộng hơi nhô ra.
Cô cười thẹn thùng, 'Mới đứa thứ hai.'
Lúc mới vừa kết hôn, Sầm Chí Vũ không nỡ để cô mang thai sớm như vậy, đứa nhỏ trong bụng là do ông bà Nguyễn không ngừng thúc giục, nói cô tuổi không còn nhỏ nữa, phải sinh sớm thì cơ thể mới hồi phục nhanh được.
Cô mới 27 tuổi lại bị ba mẹ mình chê già, thật sự có chút không phục, chỉ có điều, thực ra trong lòng cũng muốn có thêm một đứa con với hắn, vì vậy khoảng thời gian trước không cố ý tránh thai nữa, rất nhanh đã có tin vui.
Cô bây giờ, cả thân thể và tâm lý đều trưởng thành, lại vì người đàn ông mình yêu mang thai kết tinh tình yêu của họ, tâm tình đương nhiên khác hẳn lần đầu, cộng thêm có hắn tỉ mỉ chăm sóc, cả người toát ra vẻ vui sướng và hạnh phúc mỹ mãn.
'Bao lâu rồi?' Trang Lâm đưa tay cẩn thận sờ một chút, tự dưng có cảm giác xung động muốn sinh thêm một đứa.
Nếu không cục cưng của cô hơi cô đơn rồi, căn nhà lớn như vậy, chỉ có mẹ chơi cùng, nếu như có thêm một em trai hay em gái, nhất định sẽ vui hơn.
Thực ra lúc con gái hai tuổi cô cũng có nhắc đến chuyện này với hắn, nói muốn sinh thêm một đứa nhưng hắn lại bảo cô đợi.
Được thôi, đợi.
Đợi suốt một năm, lần nào hắn cũng không quên làm đủ biện pháp phòng hộ.
Chắc hẳn là, hắn không mấy thích trẻ con đúng không? Cô đoán vậy.
Bởi vì trong số những lần về nhà ít đến tháng thương của hắn, hắn rất ít khi chủ động bế con, nói chuyện với con bé.
'Dạ, mới 15 tuần.'
'Muốn có sao? Bảo Quan tổng nhà chị cố gắng lên, bớt thời gian làm việc để dành cho chuyện sinh con, đảm bảo không chỉ đứa thứ hai, đứa thứ ba, thứ tư cũng không thành vấn đề.' Sầm Giai Di trêu cô.
Quan Dĩ Thần là người cuồng công việc, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Gặp phải loại đàn ông như vậy, nếu phụ nữ không trở nên cường thế hơn, chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến cùng.
Chủ nghĩa nam nhân nặng như vậy, Trang Lâm chắc là đã chịu khổ không ít. Nếu như là cô, thật không biết đã li hôn bao nhiêu lần rồi.
Nhưng nếu để cô chọn, chắc chắn cô sẽ không chọn người như vậy. Người cùng mình sống cả đời, vẫn tìm người dịu dàng chu đáo một chút thì tốt hơn.
Dù sao, trong mắt Hứa phu nhân, người đàn ông như Quan Dĩ Thần chỉ thích hợp làm người yêu, có thể chơi đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút nhưng không thể lấy làm chồng được, không biết tình thú, không biết thương vợ.
'Thư ký trưởng, vậy sao cô không có đứa nữa đi?' Trang Lâm vẫn giữ nguyên ý cười dù trong lòng có thêm một tia thất lạc.
Con người sợ nhất, chính là so sánh!
Dù rằng sớm biết tính tình của hắn như vậy, đời này muốn thay đổi chắc rất khó nhưng cô vẫn yêu!
Tuy rằng giữa cô và hắn, nếu muốn so sánh, là cô cho nhiều hơn nhận nhưng trong tình yêu vốn không có chuyện ai cho đi nhiều hơn thì sẽ nhận được nhiều hơn, tất cả đều là tự nguyện.
Thực ra hắn đối với cô cũng tốt lắm rồi.
'Ừm, đang chuẩn bị.' Thư ký trưởng vỗ bụng mình.
Trong khi đang trò chuyện thì từ căn biệt thự nhỏ truyền lại những tiếng bước chân, mọi người cùng nhìn về hướng đó...
Một thiếu niên anh tuấn trong bộ trang phục thoải mái màu trắng ôm một cô bé xinh đẹp trong chiếc váy đỏ bước ra.
Theo sau là Sầm Tĩnh Di đang nắm tay Miên Miên, vừa đi vừa nói chuyện.
'Nhược Nhược, qua đây...'
Sầm phu nhân đứng lên, vẫy tay gọi con trai con gái, bảo qua chào hỏi các cô, các dì.
Trang Lâm ngạc nhiên nhìn cô công chúa nhỏ đang nằm trên tay anh trai, người anh này thương em gái có phải hơi quá không?
Sầm Giai Di và Nguyễn Mộng Mộng sớm đã thấy quen rồi, nhỏ giọng nói, 'Nhìn quen thì tốt rồi.'
Tiểu thái tử của nhà họ Sầm bắt đầu không vui, người ta thương em gái vậy đó, không được sao?
Nhược Nhược tuy rằng thích bám theo anh hai nhưng vẫn biết lễ phép, nhìn một vòng những người đang ngồi dưới tán dù chào hỏi một lượt sau đó kéo các bạn nhỏ cùng nhau đi chơi còn ông anh trai tốt nhất thế kỷ cũng vội vàng chạy theo sau...
'Nhược Nhược, em chạy chậm thôi, coi chừng té.'
Một đám nhóc tuổi tác tương đương rất nhanh đã hợp bạn cùng nhau, chơi rất vui vẻ.
Những người lớn mặc kệ chúng, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Trước giờ cơm trưa, Sầm Chí Quyền về đến, Nhược Nhược thấy ba mình về, vui vẻ bổ nhào đến, không chút keo kiệt cho hắn một nụ hôn thật kêu rồi mới chạy về chơi với Á Á, người bạn mới quen.
Sầm Chí Quyền đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Sầm phu nhân, đặt lên má cô một nụ hôn, 'Xin lỗi, anh về hơi muộn.'
Sầm phu nhân cười ngọt ngào, 'Ông xã, cực cho anh rồi. Công việc bận như vậy còn phải quay về.'
Sầm Chí Quyền cười nhẹ, 'Lạ nhỉ, sao hôm nay em đẹp hơn hôm qua rồi? Hơn nữa cái miệng này lại ngọt như vậy? Đã ăn cái gì rồi?'
'Haizz, ông xã em đẹp trai như vậy, nếu em không đẹp một chút, chỉ sợ ông xã bị ai cua đi mất.'
'Ai có can đảm như vậy?'
Vóc người cao ngất, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, những cô gái nhát gan gặp hắn không chừng bị dọa đến chân run. Nhớ lại lúc đầu, cô thấy hắn cũng sợ như vậy.
'Em, em!' Sầm phu nhân vội vàng xung phong.
'Là anh cua em chứ!'
'Cũng đúng ha, em chỉ việc ngoan ngoãn chờ anh đến cua thôi!' Sầm phu nhân không chút thẹn thùng nói.
Sầm tiên sinh hài lòng tặng thêm cho cô một nụ hôn lên trán.
Cảm giác thân thiết không e dè, chân tình hiển lộ này thật khiến người ta hâm mộ.
/516
|