Quan Dĩ Thần thở ra một hơi, thật không ngờ đứa em gái trước giờ bình tĩnh tự chủ của mình cũng gây ra loại chuyện này, trước giờ hắn chưa từng nghĩ Viện Viện và Chí Tề, hoặc có thể là sự quan tâm hắn dành cho em gái quá ít.
'Có dự tính gì không ?'
'Anh, công việc của anh bên đó để em tiếp nhận đi, khoảng thời gian này anh cứ ở lại đây với chị dâu, hình như đối với anh chị ấy có gì đó không vui.'
Ý chính là, cô không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, với lại, cô muốn lập tức rời khỏi đây đi Pháp.
'Trốn tránh không phải là cách. Sầm Chí Tề sẽ luôn có cách tìm được em.'
'Em không trốn tránh. Em chỉ không biết phải giải quyết thế nào thôi.'
'Không thích cậu ta ?'
'...' Đối với vấn đề này, Quan Viện Viện vẫn duy trì thái độ trầm mặc, không muốn nói nhiều.
'Nếu đã không thích thì sao lại dây vào ?'
'Ý chính là nói anh rất thích chị dâu sao?'
Hiếm khi hai anh em có dịp nói chuyện phiếm, Quan Viện Viện hào hứng hỏi ngược lại.
Quan Dĩ Thần chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi này.
'Máy bay riêng của anh, cho em mượn dùng một chuyến, em muốn lập tức quay lại Paris.'
Quan Dĩ Thần liếc em gái một cái, không nói một lời.
'Anh, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết.'
'Ừ.' Quan Dĩ Thần rốt cuộc lên tiếng, xem như là nhận lời.
Tình cảm vốn là thứ rất phức tạp, người ngoài không cách nào can thiệp vào, cho dù đối tượng là em gái ruột cũng vậy.
Về tới căn hộ của Quan Viện Viện, Trang Lâm đang ở trong bếp nướng bánh cho hai bạn nhỏ, hôn con gái một cái, Quan Viện Viện vào phòng thu dọn hành lý.
Vừa nhìn thấy ba mình, Á Á lập tức bỏ lại búp bê trong tay mà chạy ào đến, nũng nịu gọi, 'Ba...'
Quả Quả đối với người cậu thi thoảng mới gặp một lần này vẫn có chút e ngại, cộng thêm trên mặt cậu lúc nào cũng rất nghiêm vì vậy chỉ dám đứng từ xa nhìn Á Á nhào vào lòng ba mình sau đó được cậu bế lên thật cao.
'Có nhớ ba không ?' Quan tổng tài sau khi nhìn thấy tình nhân kiếp trước của mình, vẻ nghiêm nghị rốt cuộc hòa tan ít nhiều.
'Nhớ.' Cô bé cực kỳ nể mặt hôn lên mặt ba mình mấy cái liền.
Trang Lâm bê đĩa bánh mới nướng nóng hổi ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng đó nhưng chẳng buồn để ý, gọi một tiếng, 'Á Á, qua đây ăn bánh.'
'Á Á ăn là được rồi.' Quan Dĩ Thần đặt con gái xuống, 'Qua đó đi, ăn cùng với Quả Quả.'
'Dạ được.' Vốn mang tâm trạng hớn hở muốn cùng ba mình chia sẻ món ngon, cô bé đành cứng rắn đè xuống.
Hai bạn nhỏ cực thích những chiếc bánh quy được tạo thành hình những động vật đáng yêu, căn phòng khách rộng rãi không ngừng vang lên tiếng cười của chúng.
Ngược lại, bầu không khí giữa hai người lớn có chút cứng nhắc, Quan Dĩ Thần lẳng lặng ngồi đó nhìn Trang Lâm mà cô thì chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Trong khoảng thời gian đó, cô đứng lên vào bếp rót cho mỗi cô bé một ly sữa mang ra.
Thấy vậy Quan Dĩ Thần nhịn không được lên tiếng, 'Rót cho anh một ly nước.'
'Tự đi mà rót.'
Cô vẫn không nhìn hắn, cộc lốc nói.
Nếu như không phải nể mặt con gái, cô còn chẳng buồn trả lời hắn nữa kìa.
Cô vợ của hắn, từ bao giờ trở nên bướng bỉnh như vậy rồi ?
Quan Dĩ Thần lại bắt đầu bực lên, sầm mặt ngồi đó không nói gì.
Nửa tiếng sau, Quan Viện Viện kéo hai va li hành lý ra, thấy vậy, Trang Lâm giật mình hỏi, 'Viện Viện, em làm gì vậy ?'
'Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ?' Miệng còn nhai bánh nhồm nhoàm, Quả Quả cũng đứng dậy hỏi.
'Bên đó có việc gấp cần em xử lý em phải mau chóng qua đó.' Quan Viện Viện đáp một cách đơn giản rồi đưa tay về phía con gái, 'Cục cưng, mau lau miệng đi, hai mẹ con mình phải về nhà của chúng ta ở Paris.'
'Mẹ, con còn muốn chơi với Á Á.'
'Lần sau đợi khi nào mẹ rảnh chúng ta lại cùng chơi được không ?'
'Hai là để Quả Quả ở đây, chị trông cháu dùm em được không ?' Trang Lâm không đành lòng nhìn vẻ thất vọng của cháu gái.
Dù sao Viện Viện cũng bận việc, mang con gái về cũng đâu có thời gian chăm sóc.
Rốt cuộc là có việc gì gấp đến vậy chứ ? Hôm qua không phải còn êm đẹp lắm sao ? Mới có một buổi tối thôi mà đã phải vội vội vàng vàng rời đi.
'Không cần đâu, chị với anh hai với Á Á cứ thoải mái mà nghỉ ngơi một thời gian.'
Nói đùa sao ? Gấp đi Paris chính là vì muốn đưa con gái đi, bằng không cô cần gì vội như thế chứ ?
Nhưng giờ sao có thể nói ra được.
Thấy cô kiên trì như vậy, Trang Lâm cũng không miễn cưỡng, cùng Á Á tiễn hai mẹ con xuống dưới lầu.
'Về nhà đi.' Quan Dĩ Thần nãy giờ vẫn lẳng lặng đi theo hai mẹ con lên tiếng sau đó bỏ đi về phía xe của mình.
Tuy rằng chưa hết giận nhưng cô vẫn dẫn theo con gái ngồi lên xe của hắn rời đi.
Đợi đến khi Sầm Chí Tề biết chuyện cô lẳng lặng mang theo con gái rời đi thì máy bay đã cất cánh từ lâu.
Hắn tức đến điên người nhưng chỉ có thể dẫm chân nghiến răng nghiến lợi.
Cô nàng này, thật sự không thể xem thường bản lĩnh của cô ấy được.
Với lại, anh Dĩ Thần không khỏi không có nghĩa khí quá đi, chuyện lớn như vậy cũng không báo với hắn một tiếng.
****
Tối qua hai bạn nhỏ ngủ với nhau, vui vẻ quá nên ngủ rất muộn, sáng hôm sau lại dậy sớm nên còn chưa đến giờ ngủ trưa thì đã ở trên xe thiếp đi mất, lúc về đến nhà vẫn chưa tỉnh lại.
Mới đặt con gái xuống giường dém chăn cẩn thận, Trang Lâm đã bị Quan tổng tài từ phía sau ôm chầm lấy.
Sợ ồn ào làm con gái tỉnh giấc, cô không dám lên tiếng, thấy vậy hắn càng thêm làm càn, xoay người cô lại, môi mỏng chuẩn xác chặn lên đôi môi anh đào của cô.
Trang Lâm căn bản là không phản ứng kịp lại không dám lên tiếng chỉ bất lực giãy dụa, cuối cùng trước sự đòi hỏi cuồng nhiệt của hắn để hắn muốn gì được nấy.
Trang Lâm thật hy vọng có thể dùng gối đầu đập chết chính mình, không muốn gặp ai nữa. Rõ ràng đã nói hùng hồn như vậy, rằng muốn chiến tranh lạnh với hắn đến cùng, giờ xem đi, cô đã làm chuyện tốt gì rồi ? Nhìn bản thân trong gương soi rõ ràng làn da của cô xem, từ cổ trở xuống đầy những dấu hôn, ngay cả lưng và đùi cũng không thiếu, thậm chí còn xuất hiện những dấu xanh tím, có thể tưởng tượng vừa nãy tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
'Mẹ, mẹ trốn trong phòng tắm làm gì vậy ? Ba nói muốn đưa mẹ với con ra ngoài ăn tối.' Giọng non nớt của con gái vang lên ngoài phòng tắm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Trời ạ, đã sắp tới giờ ăn tối rồi sao ? Vậy bữa trưa con gái ăn gì vậy ?
Tại hắn hết, hại cô mệt đến nỗi ở trên giường ngủ suốt một buổi chiều.
'Mẹ ra ngay đây !' Vội vàng thay quần áo, Trang Lâm mở cửa bước ra, sợ con gái ở bên ngoài đợi lâu quá.
Trong phòng khách, hai cha con đúng là đã đợi rất lâu. Cha thì đang xem điện thoại còn con gái thì ôm búp bê chạy chơi xung quanh cha mình.
'Đi thôi.' Quan Dĩ Thần cất điện thoại vào túi, đứng lên.
'Trưa nay Á Á ăn gì vậy ?'
Lúc đi vào thang máy, cô nhỏ giọng hỏi cô con gái đang thoải mái dựa vào ngực ba mình.
'Mẹ, trưa nay mẹ ngủ say quá, con gọi mà mẹ không thức dậy. Ba nói tại mẹ mệt quá.' Cô bé Á Á hỏi đông lại đáp tây.
'Trưa gọi thức ăn ngoài.' Quan Dĩ Thần tay ôm con gái nhàn nhạt đáp.
Tới giờ còn chưa chịu nhìn thẳng hắn ? Cô gái này rốt cuộc muốn cãi nhau đến lúc nào ?
'Ừm.' Cô hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Trong một nhà hàng Pháp nổi tiếng, hoàn cảnh thanh nhã cực kỳ, bà Liễu đã đợi từ sớm, bên cạnh bà là một người đàn ông chưa đên 40 tuổi.
Thấy người đàn ông đó, Quan Dĩ Thần kéo tay Trang Lâm định bỏ đi.
Bà Liễu thấy vậy vụt đứng lên, 'Quan Dĩ Thần, con đứng lại cho mẹ.'
Haizz, người này, sao cứ muốn chống đối với mẹ mình vậy chứ ? Trang Lâm thở dài kéo tay hắn lại, 'Đừng như vậy mà.'
Bà Liễu bước đến, vẫn một vẻ cao sang quý phái như trước giờ, trên môi mang ý cười đưa tay về phía cháu nội, 'Cho bà nội bế Á Á chút nào...'
Cô bé Á Á ngoan ngoãn vươn tay để bà ôm.
Cuối cùng, Quan Dĩ Thần vẫn ngồi xuống dù mặt vẫn mây đen giăng đầy.
Nếu như biết bà sẽ dẫn theo cái tên bám váy đàn bà kia đến thì hắn tuyệt đối sẽ không nhận lời cùng bà ăn bữa cơm này.
Đây định sẵn là một bữa cơm chẳng vui vẻ gì, cũng may là có Á Á điều tiết bầu không khí bằng không chắc thực sự không ai nuốt nổi.
Quan Dĩ Thần rõ ràng không muốn nói một câu nào với bà Liễu, nhất là với người đàn ông đang ngồi cạnh bà kia, ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Thậm chí khi bà cố tình giới thiệu họ với nhau hắn vẫn ngồi im như phỗng.
Ngoại trừ câu chào hỏi theo phép lịch sự, thực ra Trang Lâm rất tò mò về người đàn ông kia bởi vì lần trước ở nhà họ Sầm tình cờ nghe được chuyện bà Liễu thích bao dưỡng trai trẻ, giờ nhìn thấy, xem ra lời đồn là thật rồi.
Ngược lại người đàn ông kia căn bản không để ý đến thái độ chống đối của Quan Dĩ Thần, vẫn một mực tỉ mỉ chăm sóc cho bà Liễu.
Có phải diễn kịch hay không Trang Lâm không nhìn ra được nhưng ít ra biểu hiện của anh ta cũng không khiến người ta cảm thấy quá giả tạo.
'Có dự tính gì không ?'
'Anh, công việc của anh bên đó để em tiếp nhận đi, khoảng thời gian này anh cứ ở lại đây với chị dâu, hình như đối với anh chị ấy có gì đó không vui.'
Ý chính là, cô không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, với lại, cô muốn lập tức rời khỏi đây đi Pháp.
'Trốn tránh không phải là cách. Sầm Chí Tề sẽ luôn có cách tìm được em.'
'Em không trốn tránh. Em chỉ không biết phải giải quyết thế nào thôi.'
'Không thích cậu ta ?'
'...' Đối với vấn đề này, Quan Viện Viện vẫn duy trì thái độ trầm mặc, không muốn nói nhiều.
'Nếu đã không thích thì sao lại dây vào ?'
'Ý chính là nói anh rất thích chị dâu sao?'
Hiếm khi hai anh em có dịp nói chuyện phiếm, Quan Viện Viện hào hứng hỏi ngược lại.
Quan Dĩ Thần chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi này.
'Máy bay riêng của anh, cho em mượn dùng một chuyến, em muốn lập tức quay lại Paris.'
Quan Dĩ Thần liếc em gái một cái, không nói một lời.
'Anh, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết.'
'Ừ.' Quan Dĩ Thần rốt cuộc lên tiếng, xem như là nhận lời.
Tình cảm vốn là thứ rất phức tạp, người ngoài không cách nào can thiệp vào, cho dù đối tượng là em gái ruột cũng vậy.
Về tới căn hộ của Quan Viện Viện, Trang Lâm đang ở trong bếp nướng bánh cho hai bạn nhỏ, hôn con gái một cái, Quan Viện Viện vào phòng thu dọn hành lý.
Vừa nhìn thấy ba mình, Á Á lập tức bỏ lại búp bê trong tay mà chạy ào đến, nũng nịu gọi, 'Ba...'
Quả Quả đối với người cậu thi thoảng mới gặp một lần này vẫn có chút e ngại, cộng thêm trên mặt cậu lúc nào cũng rất nghiêm vì vậy chỉ dám đứng từ xa nhìn Á Á nhào vào lòng ba mình sau đó được cậu bế lên thật cao.
'Có nhớ ba không ?' Quan tổng tài sau khi nhìn thấy tình nhân kiếp trước của mình, vẻ nghiêm nghị rốt cuộc hòa tan ít nhiều.
'Nhớ.' Cô bé cực kỳ nể mặt hôn lên mặt ba mình mấy cái liền.
Trang Lâm bê đĩa bánh mới nướng nóng hổi ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng đó nhưng chẳng buồn để ý, gọi một tiếng, 'Á Á, qua đây ăn bánh.'
'Á Á ăn là được rồi.' Quan Dĩ Thần đặt con gái xuống, 'Qua đó đi, ăn cùng với Quả Quả.'
'Dạ được.' Vốn mang tâm trạng hớn hở muốn cùng ba mình chia sẻ món ngon, cô bé đành cứng rắn đè xuống.
Hai bạn nhỏ cực thích những chiếc bánh quy được tạo thành hình những động vật đáng yêu, căn phòng khách rộng rãi không ngừng vang lên tiếng cười của chúng.
Ngược lại, bầu không khí giữa hai người lớn có chút cứng nhắc, Quan Dĩ Thần lẳng lặng ngồi đó nhìn Trang Lâm mà cô thì chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Trong khoảng thời gian đó, cô đứng lên vào bếp rót cho mỗi cô bé một ly sữa mang ra.
Thấy vậy Quan Dĩ Thần nhịn không được lên tiếng, 'Rót cho anh một ly nước.'
'Tự đi mà rót.'
Cô vẫn không nhìn hắn, cộc lốc nói.
Nếu như không phải nể mặt con gái, cô còn chẳng buồn trả lời hắn nữa kìa.
Cô vợ của hắn, từ bao giờ trở nên bướng bỉnh như vậy rồi ?
Quan Dĩ Thần lại bắt đầu bực lên, sầm mặt ngồi đó không nói gì.
Nửa tiếng sau, Quan Viện Viện kéo hai va li hành lý ra, thấy vậy, Trang Lâm giật mình hỏi, 'Viện Viện, em làm gì vậy ?'
'Mẹ, chúng ta đi đâu vậy ?' Miệng còn nhai bánh nhồm nhoàm, Quả Quả cũng đứng dậy hỏi.
'Bên đó có việc gấp cần em xử lý em phải mau chóng qua đó.' Quan Viện Viện đáp một cách đơn giản rồi đưa tay về phía con gái, 'Cục cưng, mau lau miệng đi, hai mẹ con mình phải về nhà của chúng ta ở Paris.'
'Mẹ, con còn muốn chơi với Á Á.'
'Lần sau đợi khi nào mẹ rảnh chúng ta lại cùng chơi được không ?'
'Hai là để Quả Quả ở đây, chị trông cháu dùm em được không ?' Trang Lâm không đành lòng nhìn vẻ thất vọng của cháu gái.
Dù sao Viện Viện cũng bận việc, mang con gái về cũng đâu có thời gian chăm sóc.
Rốt cuộc là có việc gì gấp đến vậy chứ ? Hôm qua không phải còn êm đẹp lắm sao ? Mới có một buổi tối thôi mà đã phải vội vội vàng vàng rời đi.
'Không cần đâu, chị với anh hai với Á Á cứ thoải mái mà nghỉ ngơi một thời gian.'
Nói đùa sao ? Gấp đi Paris chính là vì muốn đưa con gái đi, bằng không cô cần gì vội như thế chứ ?
Nhưng giờ sao có thể nói ra được.
Thấy cô kiên trì như vậy, Trang Lâm cũng không miễn cưỡng, cùng Á Á tiễn hai mẹ con xuống dưới lầu.
'Về nhà đi.' Quan Dĩ Thần nãy giờ vẫn lẳng lặng đi theo hai mẹ con lên tiếng sau đó bỏ đi về phía xe của mình.
Tuy rằng chưa hết giận nhưng cô vẫn dẫn theo con gái ngồi lên xe của hắn rời đi.
Đợi đến khi Sầm Chí Tề biết chuyện cô lẳng lặng mang theo con gái rời đi thì máy bay đã cất cánh từ lâu.
Hắn tức đến điên người nhưng chỉ có thể dẫm chân nghiến răng nghiến lợi.
Cô nàng này, thật sự không thể xem thường bản lĩnh của cô ấy được.
Với lại, anh Dĩ Thần không khỏi không có nghĩa khí quá đi, chuyện lớn như vậy cũng không báo với hắn một tiếng.
****
Tối qua hai bạn nhỏ ngủ với nhau, vui vẻ quá nên ngủ rất muộn, sáng hôm sau lại dậy sớm nên còn chưa đến giờ ngủ trưa thì đã ở trên xe thiếp đi mất, lúc về đến nhà vẫn chưa tỉnh lại.
Mới đặt con gái xuống giường dém chăn cẩn thận, Trang Lâm đã bị Quan tổng tài từ phía sau ôm chầm lấy.
Sợ ồn ào làm con gái tỉnh giấc, cô không dám lên tiếng, thấy vậy hắn càng thêm làm càn, xoay người cô lại, môi mỏng chuẩn xác chặn lên đôi môi anh đào của cô.
Trang Lâm căn bản là không phản ứng kịp lại không dám lên tiếng chỉ bất lực giãy dụa, cuối cùng trước sự đòi hỏi cuồng nhiệt của hắn để hắn muốn gì được nấy.
Trang Lâm thật hy vọng có thể dùng gối đầu đập chết chính mình, không muốn gặp ai nữa. Rõ ràng đã nói hùng hồn như vậy, rằng muốn chiến tranh lạnh với hắn đến cùng, giờ xem đi, cô đã làm chuyện tốt gì rồi ? Nhìn bản thân trong gương soi rõ ràng làn da của cô xem, từ cổ trở xuống đầy những dấu hôn, ngay cả lưng và đùi cũng không thiếu, thậm chí còn xuất hiện những dấu xanh tím, có thể tưởng tượng vừa nãy tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
'Mẹ, mẹ trốn trong phòng tắm làm gì vậy ? Ba nói muốn đưa mẹ với con ra ngoài ăn tối.' Giọng non nớt của con gái vang lên ngoài phòng tắm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Trời ạ, đã sắp tới giờ ăn tối rồi sao ? Vậy bữa trưa con gái ăn gì vậy ?
Tại hắn hết, hại cô mệt đến nỗi ở trên giường ngủ suốt một buổi chiều.
'Mẹ ra ngay đây !' Vội vàng thay quần áo, Trang Lâm mở cửa bước ra, sợ con gái ở bên ngoài đợi lâu quá.
Trong phòng khách, hai cha con đúng là đã đợi rất lâu. Cha thì đang xem điện thoại còn con gái thì ôm búp bê chạy chơi xung quanh cha mình.
'Đi thôi.' Quan Dĩ Thần cất điện thoại vào túi, đứng lên.
'Trưa nay Á Á ăn gì vậy ?'
Lúc đi vào thang máy, cô nhỏ giọng hỏi cô con gái đang thoải mái dựa vào ngực ba mình.
'Mẹ, trưa nay mẹ ngủ say quá, con gọi mà mẹ không thức dậy. Ba nói tại mẹ mệt quá.' Cô bé Á Á hỏi đông lại đáp tây.
'Trưa gọi thức ăn ngoài.' Quan Dĩ Thần tay ôm con gái nhàn nhạt đáp.
Tới giờ còn chưa chịu nhìn thẳng hắn ? Cô gái này rốt cuộc muốn cãi nhau đến lúc nào ?
'Ừm.' Cô hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Trong một nhà hàng Pháp nổi tiếng, hoàn cảnh thanh nhã cực kỳ, bà Liễu đã đợi từ sớm, bên cạnh bà là một người đàn ông chưa đên 40 tuổi.
Thấy người đàn ông đó, Quan Dĩ Thần kéo tay Trang Lâm định bỏ đi.
Bà Liễu thấy vậy vụt đứng lên, 'Quan Dĩ Thần, con đứng lại cho mẹ.'
Haizz, người này, sao cứ muốn chống đối với mẹ mình vậy chứ ? Trang Lâm thở dài kéo tay hắn lại, 'Đừng như vậy mà.'
Bà Liễu bước đến, vẫn một vẻ cao sang quý phái như trước giờ, trên môi mang ý cười đưa tay về phía cháu nội, 'Cho bà nội bế Á Á chút nào...'
Cô bé Á Á ngoan ngoãn vươn tay để bà ôm.
Cuối cùng, Quan Dĩ Thần vẫn ngồi xuống dù mặt vẫn mây đen giăng đầy.
Nếu như biết bà sẽ dẫn theo cái tên bám váy đàn bà kia đến thì hắn tuyệt đối sẽ không nhận lời cùng bà ăn bữa cơm này.
Đây định sẵn là một bữa cơm chẳng vui vẻ gì, cũng may là có Á Á điều tiết bầu không khí bằng không chắc thực sự không ai nuốt nổi.
Quan Dĩ Thần rõ ràng không muốn nói một câu nào với bà Liễu, nhất là với người đàn ông đang ngồi cạnh bà kia, ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Thậm chí khi bà cố tình giới thiệu họ với nhau hắn vẫn ngồi im như phỗng.
Ngoại trừ câu chào hỏi theo phép lịch sự, thực ra Trang Lâm rất tò mò về người đàn ông kia bởi vì lần trước ở nhà họ Sầm tình cờ nghe được chuyện bà Liễu thích bao dưỡng trai trẻ, giờ nhìn thấy, xem ra lời đồn là thật rồi.
Ngược lại người đàn ông kia căn bản không để ý đến thái độ chống đối của Quan Dĩ Thần, vẫn một mực tỉ mỉ chăm sóc cho bà Liễu.
Có phải diễn kịch hay không Trang Lâm không nhìn ra được nhưng ít ra biểu hiện của anh ta cũng không khiến người ta cảm thấy quá giả tạo.
/516
|