'Tĩnh Di, em có gì không vui thì cứ nói với anh, nếu như em không thích mấy đôi giày này...' Hắn còn đang định giải thích thêm thì đã bị cô hung hăng mắng át đi...
'Em không thích, không thích, sau này anh không được mua nữa...'
Tiếng mắng chợt trở thành tiếng nức nở, 'Anh còn mua gì cho em nữa ?'
'Quần áo...'
Được, quần áo.
Cô từ trong gian phòng hỗn độn kia bước ra, đi đến phòng ngủ, kéo tủ quần áo ra. Khi nhìn thấy một dãy quần áo rất đẹp vẫn còn nguyên nhãn mác treo kia thì không chút suy nghĩ kéo hết chúng xuống ném xuống đất, vẫn còn thấy chướng mắt, cô xoay người tìm kiếm...
'Ôn Nhã Húc, kéo đâu ? Kéo đâu ?' Cô bực dọc hỏi.
'Ở đây...' Chỉ biết đi theo sau cô, nghe hỏi hắn mở một ngăn kéo lấy kéo đưa cô.
Không đến năm phút, mớ quần áo đắt tiền đã trở thành một đống vải vụn, vậy mà cô vẫn chẳng thấy vui vẻ tí nào, ném cây kéo đi ngồi thụp xuống sàn khóc nấc lên...
Cô khóc rất hung, không hề để ý tiếng bước chân của hắn đến gần, không hề nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của hắn, mãi đến khi thân thể rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, cô mới ngước đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ lên..
'Ôn Nhã Húc, em hận anh ! Hận chết anh ! Anh tránh ra !'
'Anh tránh ra cũng được nhưng em không được khóc nữa.' Hắn cười một cách bất đắc dĩ, đưa tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má.
'Em khóc liên quan gì đến anh ?'
'Anh lo em khóc đến sưng mắt thôi.' Cô bình thường rất ít khóc nhưng mỗi lần khóc đều khóc đến tối tăm trời đất, nhiều khi hắn thật sự sợ cô khóc đến không thở nổi.
'Ôn Nhã Húc, nghe nói anh sắp kết hôn ?' Cô vừa thút thít khóc vừa hỏi.
Hắn mỉm cười, ngay cả đáy mắt cũng sáng lên, 'Là chúng ta sắp kết hôn.'
Cho nên, Hồ Thiệu Tuyết không gạt cô, hắn thực sự bị bệnh, một dạng của tâm thần hoang tưởng.
Sao lại như thế ? Sao hắn lại trở thành như thế ?
Cô run rẩy đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve từng đường nét gầy gò trên mặt hắn, khi sờ tới mép tóc chớm bạc, nước mắt lại bắt đầu lách cách rơi xuống...
'Nhã Húc, nếu như em nói, chúng ta tạm thời không kết hôn, anh có đồng ý không ?'
Ý cười trên mặt hắn vẫn không tắt, giọng vẫn dịu dàng như thường, 'Không sao cả. Nếu em cảm thấy còn chưa chuẩn bị tốt, anh có thể đợi, bao lâu cũng có thể đợi.'
'Được, vậy anh đợi em.'
Đợi khi hắn khỏi rồi, đợi khi giữa họ hóa giải hết khúc mắc, vậy có thể vui vẻ nghênh đón một sự khởi đầu mới.
****
Đêm đã khuya, trên chiếc giường rộng ấy, hắn đã từng trải qua rất nhiều đêm cô đơn vò võ.
Nhưng đêm nay, trên chiếc giường ấy không còn là một mình hắn nữa, bên cạnh là Tĩnh Di của hắn, một Tĩnh Di có hơi ấm, có hô hấp.
'Anh ôm em một chút, được không?' Hắn nghiêng người qua, dịu giọng hỏi.
Cũng giống như năm đó, khi cô lần đầu tiên ở lì ở nhà hắn không chịu đi, cứng rắn đòi cùng hắn trải qua đêm đầu tiên.
'Được.' Cô nhỏ giọng đáp.
Hắn đưa cánh tay qua để cô dịch đầu sang, gối lên đó.
Cái ôm đầu tiên sau khi chia cách mấy năm, nhịp tim của hắn, hơi thở của cô khiến cả hai đều như say, đều không phân biệt nổi đây là thực tế hay ảo giác.
Môi hắn đáp trên môi cô, giống như người lữ hành khát nước, say mê mút lấy vị ngọt, triền miên không rời.
Nhiệt tình của hắn, sự điên cuồng của hắn rất nhanh khiến cô chìm đắm trong đó.
Hắn một lần lại một lần muốn cô, không chút tiết chế, bất chấp tất cả, mãi đến khi cạn cùng sức lực.
Lần đầu tiên, hắn ngất đi trên người cô.
****
Ngâm nước nóng xong cả người nhẹ nhàng thoải mái, Sầm Tĩnh Di quay lại giường, ôm chiếc gối đầu vào lòng lặng lẽ ngồi nhìn Ôn Nhã Húc vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.
Mái tóc rối, lấm tấm sợi bạc, đôi mày chau chặt như muốn khóa lại hết những ưu thương bên trong.
Đôi mắt đen với ánh nhìn dịu dàng vẫn đang nhắm chặt chừng như muốn chống lại một điều gì đó trong mơ. Dưới mắt là hai quần thâm rõ ràng chứng tỏ giấc ngủ của hắn không được an ổn lắm. Dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi tối qua đã hôn lên từng tấc da thịt cô giờ đây đang mím chặt.
Đây là Ôn Nhã Húc, gương mặt đã khắc sâu trong tâm trí cô mười mấy năm qua chưa từng phai nhạt.
Bọn họ chia tay, hợp lại, lại chia tay, lại trùng phùng, giờ cô không thể dối lừa bản thân được, cô vẫn yêu người đàn ông này, yêu và hận.
'Nếu như cô còn yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, vậy tại sao không thể đến với nhau ? Tĩnh Di, cô cho anh ấy thêm một cơ hội đi, cứ coi như là cơ hội cuối cùng, được không? Không có cô, anh ấy sống cũng như xác sống thôi.'
Tối hôm qua, Hồ Thiệu Tuyết, người bạn thời đại học vốn chẳng có giao tình gì đã đưa bệnh án mấy năm qua của hắn cho cô xem sau đó nói một câu như vậy.
Cơ hội cuối cùng, đời người có bao nhiêu lần có được cơ hội cuối cùng ?
Hồ Thiệu Tuyết biết hai người đều cực kỳ cố chấp, cố chấp đến mức cực đoan.
Cho nên cho dù chia tay, họ đều sống trong quá khứ không bước ra được.
Chỉ có họ, mới cứu được chính mình mà thôi.
Cho hắn cơ hội, cũng là cho bản thân cơ hội ?
Cô không muốn lừa dối bản thân nữa, cũng không muốn dày vò hắn nữa.
Tối qua khi hắn ngất đi trên người cô, cô thật sự sợ lắm, cô biết hắn không thể cứ tiếp tục thế này được, hắn sẽ chết mất ! Hắn sẽ hại chết chính mình !
Còn đang miên man suy nghĩ, cô thấy hắn cực kỳ không tình nguyện bị ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đánh thức vì vậy không thể không quay về với hiện thực.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trên mặt Ôn Nhã Húc thoáng lộ nụ cười mà cô cực kỳ quen thuộc, dịu dàng gọi, 'Tĩnh Di...'
'Ôn Nhã Húc, chào buổi sáng.'
Cô đáp lại hắn bằng một nụ cười.
****
Vẫn là bóng dáng bận rộn đó ! Sầm Tĩnh Di đứng ở cửa bếp, vành mắt nong nóng.
'Ôn Nhã Húc...' Cô khẽ gọi.
'Hả ? Gì vậy ?' Hắn quay đầu cười với cô, 'Vài phút nữa là xong ngay thôi, ở ngoài đợi là được rồi.'
'Gần đây anh rảnh không ?' Cô không đi mà tiếp tục hỏi.
'Rảnh. Công việc ở Sầm thị đã kết thúc rồi, vốn là định kết hôn nhưng em lại tạm thời không muốn nên cứ đợi vậy. Hôm qua anh có gặp giáo sư hướng dẫn trước đây, ông ấy muốn anh quay về trường tiếp tục dạy học nhưng khoảng thời gian này, anh thích ở bên cạnh em hơn.'
Tức là bây giờ hắn đang tỉnh táo phải không?
'Nếu như anh rảnh, vậy thử theo đuổi em lần nữa đi.'
'Được.'
'Trước khi theo đuổi em, hôm nay anh đi với em đến bệnh viện gặp một người bạn học cũ.'
'Được.' Hắn vừa trút trứng đã chiên xong vào đĩa vừa hỏi, 'Người bạn nào vậy ?'
Bạn học đại học của họ phần lớn đều làm việc ở bệnh viện, quá nhiều người, không biết cô muốn nói ai.
'Hồ Thiệu Tuyết, cái cô nhiều chuyện ấy.'
'Được. Lát nữa anh đi với em.'
Hai người ăn sáng xong thì cùng rời đi, cô lái xe.
Lúc xe rời khỏi bãi đỗ xe, từ kính chiếu hậu, cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người giống như Ôn lão phu nhân nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại chẳng thấy đâu.
Chắc là vẫn không yên lòng đứa cháu nội này chứ gì ?
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa cởi bỏ hết gút mắc để bình tĩnh đối mặt với bà, cả Sầm lão gia tử và Lâm Thục Hoàn nữa.
****
Trong căn phòng tràn đầy màu xanh mát của thực vật, những bức tranh phong cảnh nhẹ nhàng, âm nhạc du dương khiến người ta cực kỳ thư thái, trên chiếc ghế thư giãn, một người đàn ông cao gầy đang ngủ say, ngồi ở một chiếc ghế thường bên cạnh là một cô gái tóc dài xinh đẹp.
'Ra đây uống ly cà phê đi, anh ấy không tỉnh lại nhanh vậy đâu.'
Hồ Thiệu Tuyết đi đến, mỉm cười nói.
Sầm Tĩnh Di ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
'Ra đây rồi nói.'
Hai ly cà phê thơm lừng được đặt lên bàn.
'Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi hai người vẫn không quên được nhau.' Hồ Thiệu Tuyết nhấp một ngụm cà phê, cảm khái nói.
Sầm Tĩnh Di khuấy nhẹ cà phê trong ly, 'Vừa nãy cô nói câu kia là có ý gì ?'
'Vừa nãy tôi nói rất nhiều.'
'Hồ Thiệu Tuyết, đừng đánh trống lảng.'
'Haizz, Nhã Húc ở chỗ này ngủ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.'
Sầm Tĩnh Di lườm cô.
'Vậy mà cũng ghen sao ?' Hồ Thiệu Tuyết cười nhẹ, 'Uổng cho cô cũng là người học y, ra ngoài đừng nói là bạn học của tôi nhé.'
Mấy năm nay thực ra hắn chẳng ngủ được bao nhiêu cả, gần như mỗi lần đến trị liệu đều sẽ ở đây ngủ mấy giờ.
'Tình trạng của anh ấy như vậy, mất bao lâu mới chữa khỏi ?'
'Có loại thuốc thần là cô ở đây cộng thêm sự chuyên nghiệp của tôi...'
Trong tiếng nhạc du dương là tiếng hai cô gái nhỏ to trò chuyện...
'Em không thích, không thích, sau này anh không được mua nữa...'
Tiếng mắng chợt trở thành tiếng nức nở, 'Anh còn mua gì cho em nữa ?'
'Quần áo...'
Được, quần áo.
Cô từ trong gian phòng hỗn độn kia bước ra, đi đến phòng ngủ, kéo tủ quần áo ra. Khi nhìn thấy một dãy quần áo rất đẹp vẫn còn nguyên nhãn mác treo kia thì không chút suy nghĩ kéo hết chúng xuống ném xuống đất, vẫn còn thấy chướng mắt, cô xoay người tìm kiếm...
'Ôn Nhã Húc, kéo đâu ? Kéo đâu ?' Cô bực dọc hỏi.
'Ở đây...' Chỉ biết đi theo sau cô, nghe hỏi hắn mở một ngăn kéo lấy kéo đưa cô.
Không đến năm phút, mớ quần áo đắt tiền đã trở thành một đống vải vụn, vậy mà cô vẫn chẳng thấy vui vẻ tí nào, ném cây kéo đi ngồi thụp xuống sàn khóc nấc lên...
Cô khóc rất hung, không hề để ý tiếng bước chân của hắn đến gần, không hề nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của hắn, mãi đến khi thân thể rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, cô mới ngước đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ lên..
'Ôn Nhã Húc, em hận anh ! Hận chết anh ! Anh tránh ra !'
'Anh tránh ra cũng được nhưng em không được khóc nữa.' Hắn cười một cách bất đắc dĩ, đưa tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má.
'Em khóc liên quan gì đến anh ?'
'Anh lo em khóc đến sưng mắt thôi.' Cô bình thường rất ít khóc nhưng mỗi lần khóc đều khóc đến tối tăm trời đất, nhiều khi hắn thật sự sợ cô khóc đến không thở nổi.
'Ôn Nhã Húc, nghe nói anh sắp kết hôn ?' Cô vừa thút thít khóc vừa hỏi.
Hắn mỉm cười, ngay cả đáy mắt cũng sáng lên, 'Là chúng ta sắp kết hôn.'
Cho nên, Hồ Thiệu Tuyết không gạt cô, hắn thực sự bị bệnh, một dạng của tâm thần hoang tưởng.
Sao lại như thế ? Sao hắn lại trở thành như thế ?
Cô run rẩy đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve từng đường nét gầy gò trên mặt hắn, khi sờ tới mép tóc chớm bạc, nước mắt lại bắt đầu lách cách rơi xuống...
'Nhã Húc, nếu như em nói, chúng ta tạm thời không kết hôn, anh có đồng ý không ?'
Ý cười trên mặt hắn vẫn không tắt, giọng vẫn dịu dàng như thường, 'Không sao cả. Nếu em cảm thấy còn chưa chuẩn bị tốt, anh có thể đợi, bao lâu cũng có thể đợi.'
'Được, vậy anh đợi em.'
Đợi khi hắn khỏi rồi, đợi khi giữa họ hóa giải hết khúc mắc, vậy có thể vui vẻ nghênh đón một sự khởi đầu mới.
****
Đêm đã khuya, trên chiếc giường rộng ấy, hắn đã từng trải qua rất nhiều đêm cô đơn vò võ.
Nhưng đêm nay, trên chiếc giường ấy không còn là một mình hắn nữa, bên cạnh là Tĩnh Di của hắn, một Tĩnh Di có hơi ấm, có hô hấp.
'Anh ôm em một chút, được không?' Hắn nghiêng người qua, dịu giọng hỏi.
Cũng giống như năm đó, khi cô lần đầu tiên ở lì ở nhà hắn không chịu đi, cứng rắn đòi cùng hắn trải qua đêm đầu tiên.
'Được.' Cô nhỏ giọng đáp.
Hắn đưa cánh tay qua để cô dịch đầu sang, gối lên đó.
Cái ôm đầu tiên sau khi chia cách mấy năm, nhịp tim của hắn, hơi thở của cô khiến cả hai đều như say, đều không phân biệt nổi đây là thực tế hay ảo giác.
Môi hắn đáp trên môi cô, giống như người lữ hành khát nước, say mê mút lấy vị ngọt, triền miên không rời.
Nhiệt tình của hắn, sự điên cuồng của hắn rất nhanh khiến cô chìm đắm trong đó.
Hắn một lần lại một lần muốn cô, không chút tiết chế, bất chấp tất cả, mãi đến khi cạn cùng sức lực.
Lần đầu tiên, hắn ngất đi trên người cô.
****
Ngâm nước nóng xong cả người nhẹ nhàng thoải mái, Sầm Tĩnh Di quay lại giường, ôm chiếc gối đầu vào lòng lặng lẽ ngồi nhìn Ôn Nhã Húc vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.
Mái tóc rối, lấm tấm sợi bạc, đôi mày chau chặt như muốn khóa lại hết những ưu thương bên trong.
Đôi mắt đen với ánh nhìn dịu dàng vẫn đang nhắm chặt chừng như muốn chống lại một điều gì đó trong mơ. Dưới mắt là hai quần thâm rõ ràng chứng tỏ giấc ngủ của hắn không được an ổn lắm. Dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi tối qua đã hôn lên từng tấc da thịt cô giờ đây đang mím chặt.
Đây là Ôn Nhã Húc, gương mặt đã khắc sâu trong tâm trí cô mười mấy năm qua chưa từng phai nhạt.
Bọn họ chia tay, hợp lại, lại chia tay, lại trùng phùng, giờ cô không thể dối lừa bản thân được, cô vẫn yêu người đàn ông này, yêu và hận.
'Nếu như cô còn yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, vậy tại sao không thể đến với nhau ? Tĩnh Di, cô cho anh ấy thêm một cơ hội đi, cứ coi như là cơ hội cuối cùng, được không? Không có cô, anh ấy sống cũng như xác sống thôi.'
Tối hôm qua, Hồ Thiệu Tuyết, người bạn thời đại học vốn chẳng có giao tình gì đã đưa bệnh án mấy năm qua của hắn cho cô xem sau đó nói một câu như vậy.
Cơ hội cuối cùng, đời người có bao nhiêu lần có được cơ hội cuối cùng ?
Hồ Thiệu Tuyết biết hai người đều cực kỳ cố chấp, cố chấp đến mức cực đoan.
Cho nên cho dù chia tay, họ đều sống trong quá khứ không bước ra được.
Chỉ có họ, mới cứu được chính mình mà thôi.
Cho hắn cơ hội, cũng là cho bản thân cơ hội ?
Cô không muốn lừa dối bản thân nữa, cũng không muốn dày vò hắn nữa.
Tối qua khi hắn ngất đi trên người cô, cô thật sự sợ lắm, cô biết hắn không thể cứ tiếp tục thế này được, hắn sẽ chết mất ! Hắn sẽ hại chết chính mình !
Còn đang miên man suy nghĩ, cô thấy hắn cực kỳ không tình nguyện bị ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đánh thức vì vậy không thể không quay về với hiện thực.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trên mặt Ôn Nhã Húc thoáng lộ nụ cười mà cô cực kỳ quen thuộc, dịu dàng gọi, 'Tĩnh Di...'
'Ôn Nhã Húc, chào buổi sáng.'
Cô đáp lại hắn bằng một nụ cười.
****
Vẫn là bóng dáng bận rộn đó ! Sầm Tĩnh Di đứng ở cửa bếp, vành mắt nong nóng.
'Ôn Nhã Húc...' Cô khẽ gọi.
'Hả ? Gì vậy ?' Hắn quay đầu cười với cô, 'Vài phút nữa là xong ngay thôi, ở ngoài đợi là được rồi.'
'Gần đây anh rảnh không ?' Cô không đi mà tiếp tục hỏi.
'Rảnh. Công việc ở Sầm thị đã kết thúc rồi, vốn là định kết hôn nhưng em lại tạm thời không muốn nên cứ đợi vậy. Hôm qua anh có gặp giáo sư hướng dẫn trước đây, ông ấy muốn anh quay về trường tiếp tục dạy học nhưng khoảng thời gian này, anh thích ở bên cạnh em hơn.'
Tức là bây giờ hắn đang tỉnh táo phải không?
'Nếu như anh rảnh, vậy thử theo đuổi em lần nữa đi.'
'Được.'
'Trước khi theo đuổi em, hôm nay anh đi với em đến bệnh viện gặp một người bạn học cũ.'
'Được.' Hắn vừa trút trứng đã chiên xong vào đĩa vừa hỏi, 'Người bạn nào vậy ?'
Bạn học đại học của họ phần lớn đều làm việc ở bệnh viện, quá nhiều người, không biết cô muốn nói ai.
'Hồ Thiệu Tuyết, cái cô nhiều chuyện ấy.'
'Được. Lát nữa anh đi với em.'
Hai người ăn sáng xong thì cùng rời đi, cô lái xe.
Lúc xe rời khỏi bãi đỗ xe, từ kính chiếu hậu, cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người giống như Ôn lão phu nhân nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại chẳng thấy đâu.
Chắc là vẫn không yên lòng đứa cháu nội này chứ gì ?
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa cởi bỏ hết gút mắc để bình tĩnh đối mặt với bà, cả Sầm lão gia tử và Lâm Thục Hoàn nữa.
****
Trong căn phòng tràn đầy màu xanh mát của thực vật, những bức tranh phong cảnh nhẹ nhàng, âm nhạc du dương khiến người ta cực kỳ thư thái, trên chiếc ghế thư giãn, một người đàn ông cao gầy đang ngủ say, ngồi ở một chiếc ghế thường bên cạnh là một cô gái tóc dài xinh đẹp.
'Ra đây uống ly cà phê đi, anh ấy không tỉnh lại nhanh vậy đâu.'
Hồ Thiệu Tuyết đi đến, mỉm cười nói.
Sầm Tĩnh Di ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
'Ra đây rồi nói.'
Hai ly cà phê thơm lừng được đặt lên bàn.
'Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi hai người vẫn không quên được nhau.' Hồ Thiệu Tuyết nhấp một ngụm cà phê, cảm khái nói.
Sầm Tĩnh Di khuấy nhẹ cà phê trong ly, 'Vừa nãy cô nói câu kia là có ý gì ?'
'Vừa nãy tôi nói rất nhiều.'
'Hồ Thiệu Tuyết, đừng đánh trống lảng.'
'Haizz, Nhã Húc ở chỗ này ngủ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.'
Sầm Tĩnh Di lườm cô.
'Vậy mà cũng ghen sao ?' Hồ Thiệu Tuyết cười nhẹ, 'Uổng cho cô cũng là người học y, ra ngoài đừng nói là bạn học của tôi nhé.'
Mấy năm nay thực ra hắn chẳng ngủ được bao nhiêu cả, gần như mỗi lần đến trị liệu đều sẽ ở đây ngủ mấy giờ.
'Tình trạng của anh ấy như vậy, mất bao lâu mới chữa khỏi ?'
'Có loại thuốc thần là cô ở đây cộng thêm sự chuyên nghiệp của tôi...'
Trong tiếng nhạc du dương là tiếng hai cô gái nhỏ to trò chuyện...
/516
|