Chết tiệt !
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Quan Dĩ Thần dùng sức đánh mạnh lên tường.
Li hôn... Cô thế mà dễ dàng nói ra đến vậy, giống như đang cười nhạo hắn vội vội vàng vàng đuổi từ Singapore đến đây, cả sự sốt ruột của hắn khi đến căn biệt thự ở ngoại ô mà không tìm thấy họ...
Hắn chỉ muốn nhắc nhở cô những chuyện không nên biết thì đừng biết mà thôi, thế mà cô dám hoài nghi chuyện yêu hay không yêu, thậm chí đề xuất li hôn ?
Mà điều nực cười là hắn lại chẳng có đối sách gì cho chuyện đó, trong lúc đầu óc hỗn độn, cuối cùng chỉ có thể đem chuyện đi công tác ra làm cớ, có trời mới biết hắn đi Đức làm gì chứ ?
Li hôn ? Chết tiệt hai chữ « li hôn » đó !
Cô dám nhắc lại lần nữa thử xem !
****
Đêm đó, cả hai người đều thức đến trời sáng.
Trang Lâm trước giờ đều không phải người tùy tiện nói ra những lời như vậy, tối qua khi cô đề xuất li hôn không phải là vô cớ gây sự, cho dù lời nói ra có chút đột ngột nhưng cô không hề hối hận, càng không đem chuyện li hôn ra làm trò đùa.
Lúc nghe tiếng hắn ra khỏi nhà, cô bắt đầu thu dọn hành lý, dự định đưa con gái trở về Singapore.
'Mẹ, sao vậy?'
Thu dọn xong hành lý đến phòng con gái, cô bé đã thức dậy, lúc nhìn thấy đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô thì lo lắng hỏi.
'Á Á, chúng ta lại trở về tìm bà ngoại rồi, con vui không ?' Đối với chuyện li hôn, cô còn chưa biết phải nói với con gái thế nào, định về bình tĩnh lại vài ngày rồi tính sau.
'Vui. Vậy có phải ba cũng về với mình không ?' Cô bé ngước đôi mắt đầy chờ mong nhìn mẹ.
'Ba... đi công tác rồi.'
'Hả ? Ba lại đi công tác rồi sao ?' Gương mặt nhỏ đầy vẻ thất vọng.
'Ừ, công việc của ba rất bận, sau này có lẽ rất lâu mới có thời gian về thăm Á Á.'
Người lớn li hôn, thực ra người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là con trẻ.
Nhưng cô sẽ tìm cơ hội nói cho con gái biết.
Bất kể thế nào, mẹ sẽ mãi yêu con, ba cũng vậy, cô biết dù rằng hắn là người rất đáng ghét.
'Mẹ, vậy con nhớ ba thì phải làm sao ?' Vành mắt cô bé đỏ lên.
'Con có thể gọi điện thoại cho ba mà, chat webcom cũng được.' Cô ôm con vào lòng, vành mắt cũng đỏ lên.
Trong lòng hiểu rõ là một chuyện nhưng cảm giác khổ sở vẫn không tránh khỏi được.
Nếu như nhiều năm như vậy hắn vẫn không yêu cô, cô không biết mình làm sao để kiên trì tiếp được nữa.
Nhưng cô cần phải kiên cường, kiên cường hơn, bắt đầu từ bây giờ.
Vì chính mình, vì con gái yêu.
****
Vốn không có kế hoạch đi công tác ở Đức, cuối cùng bởi vì nói ra nên Quan Dĩ Thần chỉ đành yêu cầu trợ lý đặt thêm một vé máy bay, cùng người phó tổng của mình đi Munchen, tham dự triển lãm bất động sản quốc tế lớn nhất châu Âu và các hoạt động, hội nghị liên quan đến thị trường bất độgn sản, đầu tư thị trường và xu thế phát triển của thị trường tài chính được tổ chức ở đó.
Khi hắn xuất hiện ở sân bay, người phó tổng tóc đã nhuốm bạc dẫn theo nhóm nhân viên cứ tường mình làm sai chuyện gì còn Quan Dĩ Thần thấy mà làm như không thấy, còn có thể nói gì đây ? Ai bảo hắn bởi vì câu đòi li hôn của vợ mà bị dọa đến bối rồi, theo bản năng tìm cách trốn tránh.
Chết tiệt ! Hắn thế mà lựa chọn cách trốn tránh.
Ngồi trên máy bay, Quan Dĩ Thần che mặt giữa hai tay.
Hắn thực sự chọn cách tệ hại nhất mà đáng chết là, cho đến giờ hắn mới phát hiện ra, hành động của mình có khác gì một con chó cụp đuôi chạy trốn đâu chứ ?
Giờ máy bay đã cất cánh, không lẽ giờ nhảy xuống sao ?
'Anh à, anh thấy khó chịu ở đâu sao ? Có cần giúp gì không ?' Cô tiếp viên hàng không ân cần hỏi.
'Không có gì.'
A ! Chiếc nhẫn trên ngón vô danh của hắn khiến cô tiếp viên có chút tiếc nuối.
'Nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi.'
'Cám ơn, giờ phiền cô để tôi yên tĩnh một chút.'
Chỉ là, lòng hắn có thể thực sự an tĩnh sao?
Thật là, phiền chết đi được !
*****
Sân bay Charles De Gaule vẫn luôn đông đúc, ồn ào.
Cô nắm tay con gái đứng ở khu vực an ninh, mắt nhìn lên bầu trời Paris, trong lòng ngổn ngang với bao suy nghĩ.
Hơn ba năm trước lúc mới đến Paris, cô đối với thành phố này có một sự hảo cảm kỳ lạ, có lẽ bởi vì sự lãng mạn nổi tiếng của nó.
Nhưng giờ cô phải đi rồi, không biết lúc nào thì mới có thể lại đặt chân lên vùng đất này...
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má ! Đáng ghét thật ! Trang Lâm, nước mắt của mày sao lại không đáng giá đến thế ?
Cô đưa tay lau chúng đi nhưng thế nào cũng lau không khô.
Nhưng trước mặt con gái, trước mặt nhiều người như vậy, dù là người xa lạ, sao cô có thể khóc được ?
'Mẹ, mẹ sao vậy ?'
Hai mẹ con đang nắm tay nhau đột nhiên những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay, một giọt lại một giọt khiến cô bé ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn khi thấy mẹ khóc, không biết tại sao cô bé cũng mủi lòng khóc theo.
'Mẹ... chỉ có chút không nỡ thôi. Xin lỗi con Á Á, đừng khóc, mẹ không sao thật mà.'
'Mẹ, không nỡ thì chúng ta có thể quay lại mà.'
'Ừ.'
Chỉ là, lần quay lại này không biết là bao giờ !
****
Nhà họ Sầm
Buổi trưa, căn biệt thự nhỏ rất yên tĩnh.
Sầm Cảnh Duệ đã đi học, Sầm Ngôn Nhược còn đang ngủ.
Sầm phu nhân đang ở xem một cuộc thi bơi lội trên tivi, đương nhiên, cô không tích cực đến mức xem các vận động viên phát huy tinh thần thể thao cao đẹp, cô chỉ thích xem cho đã mắt mà thôi.
Gần đây mấy loại truyện manga kia đã bị cô xếp xó rồi, những bản thảo vẽ dở dang cũng bị cô ném sang một bên, còn gì dễ gϊếŧ thời gian hơn là xem « nam sắc » chứ ?
Nhưng xem một hồi cô lại nhớ Sầm tiên sinh nhà mình.
Rõ ràng những cơ bắp đó nhìn cũng rất vui mắt nhưng đáng tiếc đều là thấy được nhưng không sờ được, hơn nữa vóc dáng của Sầm tiên sinh nhà cô nào có kém họ đâu, không chỉ có thể nhìn, có thể sờ còn có thể cắn mấy ngụm, chỉ nghĩ thôi đã...
Không xem tivi nữa, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Sầm tiên sinh.
Tiểu trư: Ông xã, em đói quá !
Sầm tiên sinh đang họp với mấy chủ quản cấp cao, thấy điện thoại rung lên, vừa nghe họ báo cáo vừa mở điện thoại ra xem, lúc nhìn thấy tin nhắn, đôi mày rậm khẽ cau lại.
Boss đại nhân: Không ăn trưa sao ?
Giờ đã hai giờ rồi, sao lại kéo tới giờ này ?
Chắc là xem gì đó quá mê mẩn đến mức quên ăn trưa luôn rồi.
Hắn có một cuộc họp bắt đầu lúc 11 giờ rưỡi, buổi trưa cũng ở trong phòng họp vừa ăn vừa thảo luận cho nên hôm nay không gọi điện về nhà nhắc nhở cô.
Cô nàng này thật đáng đánh đòn.
Tiểu trư: Người ta đang thèm thịt của anh, đại boss.
Lại còn chuyện này nữa ? Vật nhỏ này càng lúc càng hư hỏng rồi.
Boss đại nhân: Buổi tối về cho em ăn chán thì thôi.
Sau khi nhắn xong tin trả lời, phòng hôi nghị đã im phăng phắc, ai cũng đều đang đợi hắn kết luận.
Những nhân viên cao cấp này đã quen với việc đại boss đi họp mang điện thoại cá nhân theo, thỉnh thoảng lại liếc một cái, không nghĩ cũng biết là ai gửi tin qua rồi. Nhìn sự thay đổi nhỏ trên mặt đại boss, đại khái có thể đoán được cuộc họp kéo dài 3 giờ này sắp sửa kết thúc rồi.
Thực cảm tạ ân đức của boss phu nhân !
Đúng như dự đoán, đại boss rất nhanh đã có kết luận sau đó tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Ai nấy đều rất biết điều rời khỏi phòng họp để lại không gian cho boss.
Tiểu trư: Người ta muốn ăn bây giờ thôi, được không?
Boss đại nhân: Được, muốn bắt đầu ăn từ chỗ nào.
Trong phòng họp sáng trưng, trên ghế chủ tọa, một người đàn ông tây trang giày da chỉn chu nào đó đang ngồi, trước mặt là chiếc laptop đang mở, những gngosn tay thon dài đang múa trên bàn phím.
Điện thoại gõ chữ chậm quá nên sau khi họp xong, hắn trực tiếp dùng phần mềm chat trên laptop.
Vị đại boss vốn trước giờ chưa từng dùng máy tính làm chuyện riêng nào đó mấy năm nay đã bị dạy hư rồi.
Tiểu trư: Để em nghĩ xem nhưng mà... Sầm tiên sinh, xin hỏi anh đang ở đâu ?
Nếu như đang họp gì đó thì không hay rồi.
Nhưng trả lời nhanh như vậy, chắc đang ở văn phòng mới phải chứ ?
Boss đại nhân: Công ty, phòng họp số 1.
Tiểu trư: Vậy chắc em không quấy rầy anh làm việc đấy chứ ?
Boss đại nhân: Phục vụ em là trên hết, lát nữa làm việc sau cũng được.
Tiểu trư: Sầm tiên sinh, anh đối với em thật tốt.
Cửa phòng họp chợt bị đẩy ra, Sầm tiên sinh ngoảnh sang với vẻ không vui.
'Boss, quấy rầy anh sao ?' Thư ký trưởng nhướng mày.
'Không, nói đi.' Hắn nhàn nhạt đáp, lại quay mặt về phía màn hình.
Boss đại nhân: Anh phải làm việc trước đã, buổi tối chờ anh về, nhất định hầu hạ em vừa lòng.
Tiểu trư: Được thôi, làm việc nhớ tập trung một chút, không cần nhớ em nhiều quá đâu, hihi.
'Anh Dung Cần đang đợi anh ở văn phòng.'
Sầm Chí Quyền nhướng mày, 'Được, giờ anh quay về đó.'
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Quan Dĩ Thần dùng sức đánh mạnh lên tường.
Li hôn... Cô thế mà dễ dàng nói ra đến vậy, giống như đang cười nhạo hắn vội vội vàng vàng đuổi từ Singapore đến đây, cả sự sốt ruột của hắn khi đến căn biệt thự ở ngoại ô mà không tìm thấy họ...
Hắn chỉ muốn nhắc nhở cô những chuyện không nên biết thì đừng biết mà thôi, thế mà cô dám hoài nghi chuyện yêu hay không yêu, thậm chí đề xuất li hôn ?
Mà điều nực cười là hắn lại chẳng có đối sách gì cho chuyện đó, trong lúc đầu óc hỗn độn, cuối cùng chỉ có thể đem chuyện đi công tác ra làm cớ, có trời mới biết hắn đi Đức làm gì chứ ?
Li hôn ? Chết tiệt hai chữ « li hôn » đó !
Cô dám nhắc lại lần nữa thử xem !
****
Đêm đó, cả hai người đều thức đến trời sáng.
Trang Lâm trước giờ đều không phải người tùy tiện nói ra những lời như vậy, tối qua khi cô đề xuất li hôn không phải là vô cớ gây sự, cho dù lời nói ra có chút đột ngột nhưng cô không hề hối hận, càng không đem chuyện li hôn ra làm trò đùa.
Lúc nghe tiếng hắn ra khỏi nhà, cô bắt đầu thu dọn hành lý, dự định đưa con gái trở về Singapore.
'Mẹ, sao vậy?'
Thu dọn xong hành lý đến phòng con gái, cô bé đã thức dậy, lúc nhìn thấy đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô thì lo lắng hỏi.
'Á Á, chúng ta lại trở về tìm bà ngoại rồi, con vui không ?' Đối với chuyện li hôn, cô còn chưa biết phải nói với con gái thế nào, định về bình tĩnh lại vài ngày rồi tính sau.
'Vui. Vậy có phải ba cũng về với mình không ?' Cô bé ngước đôi mắt đầy chờ mong nhìn mẹ.
'Ba... đi công tác rồi.'
'Hả ? Ba lại đi công tác rồi sao ?' Gương mặt nhỏ đầy vẻ thất vọng.
'Ừ, công việc của ba rất bận, sau này có lẽ rất lâu mới có thời gian về thăm Á Á.'
Người lớn li hôn, thực ra người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là con trẻ.
Nhưng cô sẽ tìm cơ hội nói cho con gái biết.
Bất kể thế nào, mẹ sẽ mãi yêu con, ba cũng vậy, cô biết dù rằng hắn là người rất đáng ghét.
'Mẹ, vậy con nhớ ba thì phải làm sao ?' Vành mắt cô bé đỏ lên.
'Con có thể gọi điện thoại cho ba mà, chat webcom cũng được.' Cô ôm con vào lòng, vành mắt cũng đỏ lên.
Trong lòng hiểu rõ là một chuyện nhưng cảm giác khổ sở vẫn không tránh khỏi được.
Nếu như nhiều năm như vậy hắn vẫn không yêu cô, cô không biết mình làm sao để kiên trì tiếp được nữa.
Nhưng cô cần phải kiên cường, kiên cường hơn, bắt đầu từ bây giờ.
Vì chính mình, vì con gái yêu.
****
Vốn không có kế hoạch đi công tác ở Đức, cuối cùng bởi vì nói ra nên Quan Dĩ Thần chỉ đành yêu cầu trợ lý đặt thêm một vé máy bay, cùng người phó tổng của mình đi Munchen, tham dự triển lãm bất động sản quốc tế lớn nhất châu Âu và các hoạt động, hội nghị liên quan đến thị trường bất độgn sản, đầu tư thị trường và xu thế phát triển của thị trường tài chính được tổ chức ở đó.
Khi hắn xuất hiện ở sân bay, người phó tổng tóc đã nhuốm bạc dẫn theo nhóm nhân viên cứ tường mình làm sai chuyện gì còn Quan Dĩ Thần thấy mà làm như không thấy, còn có thể nói gì đây ? Ai bảo hắn bởi vì câu đòi li hôn của vợ mà bị dọa đến bối rồi, theo bản năng tìm cách trốn tránh.
Chết tiệt ! Hắn thế mà lựa chọn cách trốn tránh.
Ngồi trên máy bay, Quan Dĩ Thần che mặt giữa hai tay.
Hắn thực sự chọn cách tệ hại nhất mà đáng chết là, cho đến giờ hắn mới phát hiện ra, hành động của mình có khác gì một con chó cụp đuôi chạy trốn đâu chứ ?
Giờ máy bay đã cất cánh, không lẽ giờ nhảy xuống sao ?
'Anh à, anh thấy khó chịu ở đâu sao ? Có cần giúp gì không ?' Cô tiếp viên hàng không ân cần hỏi.
'Không có gì.'
A ! Chiếc nhẫn trên ngón vô danh của hắn khiến cô tiếp viên có chút tiếc nuối.
'Nếu anh cần gì thì cứ nói với tôi.'
'Cám ơn, giờ phiền cô để tôi yên tĩnh một chút.'
Chỉ là, lòng hắn có thể thực sự an tĩnh sao?
Thật là, phiền chết đi được !
*****
Sân bay Charles De Gaule vẫn luôn đông đúc, ồn ào.
Cô nắm tay con gái đứng ở khu vực an ninh, mắt nhìn lên bầu trời Paris, trong lòng ngổn ngang với bao suy nghĩ.
Hơn ba năm trước lúc mới đến Paris, cô đối với thành phố này có một sự hảo cảm kỳ lạ, có lẽ bởi vì sự lãng mạn nổi tiếng của nó.
Nhưng giờ cô phải đi rồi, không biết lúc nào thì mới có thể lại đặt chân lên vùng đất này...
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má ! Đáng ghét thật ! Trang Lâm, nước mắt của mày sao lại không đáng giá đến thế ?
Cô đưa tay lau chúng đi nhưng thế nào cũng lau không khô.
Nhưng trước mặt con gái, trước mặt nhiều người như vậy, dù là người xa lạ, sao cô có thể khóc được ?
'Mẹ, mẹ sao vậy ?'
Hai mẹ con đang nắm tay nhau đột nhiên những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay, một giọt lại một giọt khiến cô bé ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn khi thấy mẹ khóc, không biết tại sao cô bé cũng mủi lòng khóc theo.
'Mẹ... chỉ có chút không nỡ thôi. Xin lỗi con Á Á, đừng khóc, mẹ không sao thật mà.'
'Mẹ, không nỡ thì chúng ta có thể quay lại mà.'
'Ừ.'
Chỉ là, lần quay lại này không biết là bao giờ !
****
Nhà họ Sầm
Buổi trưa, căn biệt thự nhỏ rất yên tĩnh.
Sầm Cảnh Duệ đã đi học, Sầm Ngôn Nhược còn đang ngủ.
Sầm phu nhân đang ở xem một cuộc thi bơi lội trên tivi, đương nhiên, cô không tích cực đến mức xem các vận động viên phát huy tinh thần thể thao cao đẹp, cô chỉ thích xem cho đã mắt mà thôi.
Gần đây mấy loại truyện manga kia đã bị cô xếp xó rồi, những bản thảo vẽ dở dang cũng bị cô ném sang một bên, còn gì dễ gϊếŧ thời gian hơn là xem « nam sắc » chứ ?
Nhưng xem một hồi cô lại nhớ Sầm tiên sinh nhà mình.
Rõ ràng những cơ bắp đó nhìn cũng rất vui mắt nhưng đáng tiếc đều là thấy được nhưng không sờ được, hơn nữa vóc dáng của Sầm tiên sinh nhà cô nào có kém họ đâu, không chỉ có thể nhìn, có thể sờ còn có thể cắn mấy ngụm, chỉ nghĩ thôi đã...
Không xem tivi nữa, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Sầm tiên sinh.
Tiểu trư: Ông xã, em đói quá !
Sầm tiên sinh đang họp với mấy chủ quản cấp cao, thấy điện thoại rung lên, vừa nghe họ báo cáo vừa mở điện thoại ra xem, lúc nhìn thấy tin nhắn, đôi mày rậm khẽ cau lại.
Boss đại nhân: Không ăn trưa sao ?
Giờ đã hai giờ rồi, sao lại kéo tới giờ này ?
Chắc là xem gì đó quá mê mẩn đến mức quên ăn trưa luôn rồi.
Hắn có một cuộc họp bắt đầu lúc 11 giờ rưỡi, buổi trưa cũng ở trong phòng họp vừa ăn vừa thảo luận cho nên hôm nay không gọi điện về nhà nhắc nhở cô.
Cô nàng này thật đáng đánh đòn.
Tiểu trư: Người ta đang thèm thịt của anh, đại boss.
Lại còn chuyện này nữa ? Vật nhỏ này càng lúc càng hư hỏng rồi.
Boss đại nhân: Buổi tối về cho em ăn chán thì thôi.
Sau khi nhắn xong tin trả lời, phòng hôi nghị đã im phăng phắc, ai cũng đều đang đợi hắn kết luận.
Những nhân viên cao cấp này đã quen với việc đại boss đi họp mang điện thoại cá nhân theo, thỉnh thoảng lại liếc một cái, không nghĩ cũng biết là ai gửi tin qua rồi. Nhìn sự thay đổi nhỏ trên mặt đại boss, đại khái có thể đoán được cuộc họp kéo dài 3 giờ này sắp sửa kết thúc rồi.
Thực cảm tạ ân đức của boss phu nhân !
Đúng như dự đoán, đại boss rất nhanh đã có kết luận sau đó tuyên bố cuộc họp kết thúc.
Ai nấy đều rất biết điều rời khỏi phòng họp để lại không gian cho boss.
Tiểu trư: Người ta muốn ăn bây giờ thôi, được không?
Boss đại nhân: Được, muốn bắt đầu ăn từ chỗ nào.
Trong phòng họp sáng trưng, trên ghế chủ tọa, một người đàn ông tây trang giày da chỉn chu nào đó đang ngồi, trước mặt là chiếc laptop đang mở, những gngosn tay thon dài đang múa trên bàn phím.
Điện thoại gõ chữ chậm quá nên sau khi họp xong, hắn trực tiếp dùng phần mềm chat trên laptop.
Vị đại boss vốn trước giờ chưa từng dùng máy tính làm chuyện riêng nào đó mấy năm nay đã bị dạy hư rồi.
Tiểu trư: Để em nghĩ xem nhưng mà... Sầm tiên sinh, xin hỏi anh đang ở đâu ?
Nếu như đang họp gì đó thì không hay rồi.
Nhưng trả lời nhanh như vậy, chắc đang ở văn phòng mới phải chứ ?
Boss đại nhân: Công ty, phòng họp số 1.
Tiểu trư: Vậy chắc em không quấy rầy anh làm việc đấy chứ ?
Boss đại nhân: Phục vụ em là trên hết, lát nữa làm việc sau cũng được.
Tiểu trư: Sầm tiên sinh, anh đối với em thật tốt.
Cửa phòng họp chợt bị đẩy ra, Sầm tiên sinh ngoảnh sang với vẻ không vui.
'Boss, quấy rầy anh sao ?' Thư ký trưởng nhướng mày.
'Không, nói đi.' Hắn nhàn nhạt đáp, lại quay mặt về phía màn hình.
Boss đại nhân: Anh phải làm việc trước đã, buổi tối chờ anh về, nhất định hầu hạ em vừa lòng.
Tiểu trư: Được thôi, làm việc nhớ tập trung một chút, không cần nhớ em nhiều quá đâu, hihi.
'Anh Dung Cần đang đợi anh ở văn phòng.'
Sầm Chí Quyền nhướng mày, 'Được, giờ anh quay về đó.'
/516
|