'Ba ơi, mẹ ơi, ra ăn cơm.'
Cửa bị đẩy ra, Á Á sửng sốt nhìn cặp đôi đang hôn đến khó rời khó bỏ kia, mà người đi theo sau cô bé, Trang Thần, cũng đỏ bừng cả mặt, vội vàng ôm lấy cô bé, 'Á Á, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước.'
Mặt Trang Lâm đỏ ửng, luống cuống đẩy người đàn ông trên người ra, ngồi dậy xuống giường, vội vã bước ra ngoài.
Năm phút sau Quan Dĩ Thần mới ra, trên người đã thay bộ quần áo mà Trang Thần đưa cho, hai người vóc dáng chênh nhau nửa cái đầu vì vậy quần áo của Trang Thần mặc trên người hắn hơi ngắn một chút nhưng lại khiến hắn thoạt nhìn trẻ trung sáng láng hơn không ít.
Bữa tối rất phong phú, cũng rất náo nhiệt.
Dây xem như lần đầu tiên Quan Dĩ Thần cùng tất cả người trong nhà họ Trang cùng nhau ăn cơm, có lẽ do không mấy quen với bầu không khí ồn ào như vậy nên trong bữa ăn nói chuyện rất ít.
Nhưng cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn cơm thế này cảm giác cũng không tệ.
Người nhà họ Trang cũng biết hắn là người ít nói, cũng không quá để ý.
Chỉ riêng có bà Trang cứ luôn dùng mắt ra hiệu cho Trang Lâm, bảo con gái nói chuyện với chồng mình nhiều hơn nhưng cô cứ cố tình làm như không thấy, chỉ lo cho con gái.
Sau bữa tối, ba người đàn ông tiếp tục trò chuyện, Trang Lâm dẫn con gái về phòng tắm rửa, bà Trang pha cho ba người một bình trà, cắt một dĩa trái cây rồi cũng theo cô vào phòng.
Tắm xong, Á Á ngoan ngoãn ngồi trên ghế để mẹ sấy tóc cho, thấy bà Trang vào, cô bé ngọt ngào gọi, 'Bà ngoại.'
'Vui vậy sao ?' Bà Trang ngồi xuống giường.
'Ba về mà, đương nhiên vui rồi.'
'Vậy lát nữa theo ba về nhà, được không?'
'Dạ được.'
'Mẹ...' Trang Lâm không ngờ là mẹ lại bán đứng mình như vậy.
'Có chuyện gì, về nhà nói với nhau cho rõ ràng. Mẹ dọn đồ giúp hai mẹ con.'
Trang Lâm thấy mẹ mình thực sự bắt tay thu dọn hành lý thì vội bỏ máy sấy tóc trên tay xuống, chạy đến cản lại, 'Mẹ, con không muốn theo Dĩ Thần về.'
Cô sợ, một khi theo hắn đi, tất cả quyết tâm của cô lại bị sụp đổ mất.
'Lâm Nhi, hai vợ chồng nếu không phải thực sự không thể sống với nhau tiếp được nữa thì tuyệt đối đừng dễ dàng nói chuyện li hôn. Con có gì bất mãn với nó thì cứ nói rõ ra, hai vợ chồng cùng nhau giải quyết.'
'Mẹ...' Trang Lâm thấp giọng gọi một tiếng, không dám lớn tiếng quá bởi vì con gái đang đi về phía hai người.
'Người trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng không thể quá tùy hứng.' Bà Trang đẩy con gái đang chắn trước mặt mình ra, bắt đầu thu dọn hành lý.
'Mẹ, mẹ cãi nhau với bà ngoại sao ?'
Á Á tung tăng chạy tới nắm lấy tay cô.
'Đâu có.' Cô hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành im lặng nhìn mẹ đóng gói hành lý của hai mẹ con sau đó bị bà đẩy ra khỏi nhà.
Quả nhiên, con gái gả ra ngoài cũng giống như nước đã hắt đi !
Khi mẹ giúp hai mẹ con nhấc hành lý bước ra ngoài, Quan Dĩ Thần vốn đang ngồi nói chuyện với ông Trang lập tức đứng lên, bước tới, 'Mẹ, để con.'
'Ba, chúng ta về nhà thôi.' Á Á là người vui vẻ nhất.
Trang Lâm còn có thể nói gì đây ?
'Lâm Nhi, đừng quên áo vest của Dĩ Thần.' Bà Trang lấy áo vest của Quan Dĩ Thần treo trên giá áo lạ, nhét vào tay cô.
Cô có thể ném nó đi không ? Trang Lâm âm thầm thở dài một tiếng.
Bà Trang đi theo xuống nhà, mãi đến khi nhìn thấy ba người lên xe rời đi mới chịu quay lên.
Xe chạy thẳng một đường về căn hộ của Quan Dĩ Thần. Lúc đầu, Á Á vẫn còn líu ríu nói chuyện nhưng đi chưa được nửa đường thì đã ngủ mất.
Hai người lớn cũng chẳng nói gì với nhau, bầu không khí cứ trầm mặc như thế cho đến khi xe vào trong bãi đỗ xe.
Quan Dĩ Thần xuống xe trước, đang định vòng qua giúp cô mở cửa thì cô đã xuống, đi đến phía sau.
'Để anh.' Hắn níu cánh tay cô lại kéo ra sau, đưa tay mở cửa xe, cẩn thân mở dây an toàn, ôm cô con gái đang ngủ say của mình ra.
Trang Lâm đã đi ra cốp sau, vừa mới lấy chiếc ba lô Mifi của con gái ra thì một bàn tay to đã vươn tới nhấc chiếc vali lớn của cô xuống...
'Đi thôi.'
Đi thôi, không đi còn có thể thế nào ? Cãi nhau ở nơi công cộng sao ? Cô làm không được.
Về đến nhà, Quan Dĩ Thần nhẹ nhàng đặt con gái xuống chiếc giường nhỏ của cô bé xong bước ra, Trang Lâm đã đứng ở cửa đợi.
'Em muốn nói chuyện với anh.'
Thấy cô định đi về phía thư phòng, hắn đưa tay kéo lại, 'Về phòng nói.'
Chuyện giữa hai vợ chồng, nói ở thư phòng thực sự không thích hợp cho lắm.
Nói xong hắn đi về phòng ngủ trước, Trang Lâm dẫu dẫu môi, cuối cùng cũng bước theo.
'Quan Dĩ Thần, anh...'
Cô vừa vào cửa đã thấy hắn đã cởϊ áσ sơ mi ra ném lên giường, sau đó là quần dài...
Chắc không phải lại muốn ở trên giường giải quyết vấn đề của họ đấy chứ ?
Hết lần này đến lần khác, cô thực sự là chịu đủ rồi !
'Anh đi tắm, đợi anh.'
Hắn liếc cô một cái, nói ngắn gọn rồi đi vào phòng tắm.
Mặc quần áo không phải phong cách của mình thực sự có chút không quen, hơn nữa mùi sữa tắm của nữ trên người hắn cũng không thích vì vậy về đến nhà, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đi tắm.
Trang Lâm nhặt quần áo hắn ném trên giường lại, đặt ở một bên sau đó bắt đầu thay drap giường.
Thay xong thì hắn cũng vừa tắm xong bước ra.
'Có muốn đi tắm không ?' Hắn từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô nói nhỏ.
'Không, chúng ta nói chuyện đi.'
'Nếu như là chuyện li hôn, vậy thì không cần phải nói. Anh đã nói không đồng ý tức là không đồng ý.'
Hắn xoay người lại, giọng điệu có chút cứng rắn nói đồng thời thuận thế ép cô ngồi xuống mép giường, hai tay vẫn vòng qua giữ chặt thắt lưng cô khiến cô không thể nhúc nhích.
'Tại sao anh cưới em, anh còn nhớ không ?' Cô hít sâu một hơi, hỏi.
'Anh...' Đương nhiên là nhớ. Nhưng lời đã ra đến miệng lại không thốt được lên.
'Anh quên rồi sao ? Năm đó anh cầu hôn em, nói muốn thử xem. Đã thử hơn ba năm rồi, đến bây giờ em mới phát hiện chúng ta vẫn còn ở điểm xuất phát, ít ra, anh đối với em mà nói, vẫn là người như trước đây, công việc của anh, cuộc sống của anh dường như chẳng liên quan gì đến em. Em không có ý dò xét bí mật gì của anh, em chỉ muốn hiểu anh thêm một chút mà thôi. Nhưng bất kể em làm thế nào, cuối cùng em vẫn có cảm giác như mình là người ngoài...' Nói đến đây, giọng cô có chút nghẹn ngào nhưng vẫn tiếp tục, 'Vậy anh có biết tại sao em vẫn đồng ý gả cho anh không ?'
'Bởi vì em yêu anh !'
Đáp án là vậy phải không? Tuy hắn chỉ là bất thình lình nghĩ tới, thực ra cô chưa từng nói nhưng chắc là như vậy không sai.
Tình ý trong mắt cô, hắn sao có thể không thấy chứ ?
'Em yêu anh từ lâu, rất lâu, chính vì vậy, bất kể anh muốn làm gì em đều chìu theo anh một cách vô điều kiện. Nhưng còn anh thì sao ? Ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất dành cho em cũng không có thì đã vội chỉ trích em dò xét chuyện riêng của anh. Anh muốn khư khư giữ mọi chuyện cho riêng mình, vậy cứ sống một mình là được rồi. Li hôn là tốt nhất, dù sao anh cũng không yêu em, vậy còn đuổi theo về đây làm gì ?'
Cảm giác tức giận càng lúc càng dâng cao, cô càng nói càng xúc động.
'Anh không có ý đó. Chỉ là tính tình anh không được tốt, anh đảm bảo, anh có thể sửa...'
'Anh sửa hay không là chuyện của anh, không liên quan gì đến em...'
Lời của cô còn chưa nói hết, người đàn ông vốn đang quỳ chợt đứng bật dậy, khiến cô không chút phòng bị, trực tiếp bị đẩy ngã xuống giường sau đó cả người hắn cũng theo đó áp lên...
'Sao lại không liên quan gì đến em ?' Một tay hắn giữ chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô giữ ở trên đỉnh đầu, lồng ngực bởi vì quá nhiều cảm xúc bị đè nén mà không ngừng phập phồng, 'Mấy năm nay công việc của anh đúng là quá bận bịu, đầu năm nay lại phát hiện có người tham ô công khoản một thời gian dài ở công ty con ở Ý, anh cho người bên đó điều tra, kéo dài hơn nửa năm mới phát hiện ra chút manh mối chính vì vậy hồi tháng 10 anh mới phải đích thân qua đó giám sát, mất hơn một tháng trời mới ổn định trở lại...'
Hắn đột nhiên nói một mạch những chuyện không liên quan gì đến chuyện họ đang nói khiến Trang Lâm sửng sốt.
Tháng 10, hơn một tháng, đây là... hắn đang giải thích nguyên nhân khiến mình bỏ lỡ sinh nhật của con gái sao ? Qua lâu như vậy rồi, giờ mới giải thích với cô ??
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe hắn nói, cơn giận trong lòng cô đã tan đi không ít.
Nhưng cũng không có nghĩa là, cô sẽ tha thứ cho hắn !
Cô đã nói rất rõ ràng là mình yêu hắn, vậy mà hắn lại chẳng có phản ứng gì.
'Em mệt rồi, anh tránh ra...' Cô nhắm mắt lại không nhìn hắn, chỉ sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Quan Dĩ Thần kéo cô vào lòng, sít sao ôm lấy, cảm nhận độ ấm trên người cô cùng mùi hương hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc. Cảm giác quen thuộc khiến những dây thần kinh căng thẳng đã lâu rốt cuộc thả lỏng trở lại.
Hắn thở dài một tiếng, 'Đừng giận anh nữa, được không?
Cửa bị đẩy ra, Á Á sửng sốt nhìn cặp đôi đang hôn đến khó rời khó bỏ kia, mà người đi theo sau cô bé, Trang Thần, cũng đỏ bừng cả mặt, vội vàng ôm lấy cô bé, 'Á Á, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước.'
Mặt Trang Lâm đỏ ửng, luống cuống đẩy người đàn ông trên người ra, ngồi dậy xuống giường, vội vã bước ra ngoài.
Năm phút sau Quan Dĩ Thần mới ra, trên người đã thay bộ quần áo mà Trang Thần đưa cho, hai người vóc dáng chênh nhau nửa cái đầu vì vậy quần áo của Trang Thần mặc trên người hắn hơi ngắn một chút nhưng lại khiến hắn thoạt nhìn trẻ trung sáng láng hơn không ít.
Bữa tối rất phong phú, cũng rất náo nhiệt.
Dây xem như lần đầu tiên Quan Dĩ Thần cùng tất cả người trong nhà họ Trang cùng nhau ăn cơm, có lẽ do không mấy quen với bầu không khí ồn ào như vậy nên trong bữa ăn nói chuyện rất ít.
Nhưng cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn cơm thế này cảm giác cũng không tệ.
Người nhà họ Trang cũng biết hắn là người ít nói, cũng không quá để ý.
Chỉ riêng có bà Trang cứ luôn dùng mắt ra hiệu cho Trang Lâm, bảo con gái nói chuyện với chồng mình nhiều hơn nhưng cô cứ cố tình làm như không thấy, chỉ lo cho con gái.
Sau bữa tối, ba người đàn ông tiếp tục trò chuyện, Trang Lâm dẫn con gái về phòng tắm rửa, bà Trang pha cho ba người một bình trà, cắt một dĩa trái cây rồi cũng theo cô vào phòng.
Tắm xong, Á Á ngoan ngoãn ngồi trên ghế để mẹ sấy tóc cho, thấy bà Trang vào, cô bé ngọt ngào gọi, 'Bà ngoại.'
'Vui vậy sao ?' Bà Trang ngồi xuống giường.
'Ba về mà, đương nhiên vui rồi.'
'Vậy lát nữa theo ba về nhà, được không?'
'Dạ được.'
'Mẹ...' Trang Lâm không ngờ là mẹ lại bán đứng mình như vậy.
'Có chuyện gì, về nhà nói với nhau cho rõ ràng. Mẹ dọn đồ giúp hai mẹ con.'
Trang Lâm thấy mẹ mình thực sự bắt tay thu dọn hành lý thì vội bỏ máy sấy tóc trên tay xuống, chạy đến cản lại, 'Mẹ, con không muốn theo Dĩ Thần về.'
Cô sợ, một khi theo hắn đi, tất cả quyết tâm của cô lại bị sụp đổ mất.
'Lâm Nhi, hai vợ chồng nếu không phải thực sự không thể sống với nhau tiếp được nữa thì tuyệt đối đừng dễ dàng nói chuyện li hôn. Con có gì bất mãn với nó thì cứ nói rõ ra, hai vợ chồng cùng nhau giải quyết.'
'Mẹ...' Trang Lâm thấp giọng gọi một tiếng, không dám lớn tiếng quá bởi vì con gái đang đi về phía hai người.
'Người trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng không thể quá tùy hứng.' Bà Trang đẩy con gái đang chắn trước mặt mình ra, bắt đầu thu dọn hành lý.
'Mẹ, mẹ cãi nhau với bà ngoại sao ?'
Á Á tung tăng chạy tới nắm lấy tay cô.
'Đâu có.' Cô hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành im lặng nhìn mẹ đóng gói hành lý của hai mẹ con sau đó bị bà đẩy ra khỏi nhà.
Quả nhiên, con gái gả ra ngoài cũng giống như nước đã hắt đi !
Khi mẹ giúp hai mẹ con nhấc hành lý bước ra ngoài, Quan Dĩ Thần vốn đang ngồi nói chuyện với ông Trang lập tức đứng lên, bước tới, 'Mẹ, để con.'
'Ba, chúng ta về nhà thôi.' Á Á là người vui vẻ nhất.
Trang Lâm còn có thể nói gì đây ?
'Lâm Nhi, đừng quên áo vest của Dĩ Thần.' Bà Trang lấy áo vest của Quan Dĩ Thần treo trên giá áo lạ, nhét vào tay cô.
Cô có thể ném nó đi không ? Trang Lâm âm thầm thở dài một tiếng.
Bà Trang đi theo xuống nhà, mãi đến khi nhìn thấy ba người lên xe rời đi mới chịu quay lên.
Xe chạy thẳng một đường về căn hộ của Quan Dĩ Thần. Lúc đầu, Á Á vẫn còn líu ríu nói chuyện nhưng đi chưa được nửa đường thì đã ngủ mất.
Hai người lớn cũng chẳng nói gì với nhau, bầu không khí cứ trầm mặc như thế cho đến khi xe vào trong bãi đỗ xe.
Quan Dĩ Thần xuống xe trước, đang định vòng qua giúp cô mở cửa thì cô đã xuống, đi đến phía sau.
'Để anh.' Hắn níu cánh tay cô lại kéo ra sau, đưa tay mở cửa xe, cẩn thân mở dây an toàn, ôm cô con gái đang ngủ say của mình ra.
Trang Lâm đã đi ra cốp sau, vừa mới lấy chiếc ba lô Mifi của con gái ra thì một bàn tay to đã vươn tới nhấc chiếc vali lớn của cô xuống...
'Đi thôi.'
Đi thôi, không đi còn có thể thế nào ? Cãi nhau ở nơi công cộng sao ? Cô làm không được.
Về đến nhà, Quan Dĩ Thần nhẹ nhàng đặt con gái xuống chiếc giường nhỏ của cô bé xong bước ra, Trang Lâm đã đứng ở cửa đợi.
'Em muốn nói chuyện với anh.'
Thấy cô định đi về phía thư phòng, hắn đưa tay kéo lại, 'Về phòng nói.'
Chuyện giữa hai vợ chồng, nói ở thư phòng thực sự không thích hợp cho lắm.
Nói xong hắn đi về phòng ngủ trước, Trang Lâm dẫu dẫu môi, cuối cùng cũng bước theo.
'Quan Dĩ Thần, anh...'
Cô vừa vào cửa đã thấy hắn đã cởϊ áσ sơ mi ra ném lên giường, sau đó là quần dài...
Chắc không phải lại muốn ở trên giường giải quyết vấn đề của họ đấy chứ ?
Hết lần này đến lần khác, cô thực sự là chịu đủ rồi !
'Anh đi tắm, đợi anh.'
Hắn liếc cô một cái, nói ngắn gọn rồi đi vào phòng tắm.
Mặc quần áo không phải phong cách của mình thực sự có chút không quen, hơn nữa mùi sữa tắm của nữ trên người hắn cũng không thích vì vậy về đến nhà, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đi tắm.
Trang Lâm nhặt quần áo hắn ném trên giường lại, đặt ở một bên sau đó bắt đầu thay drap giường.
Thay xong thì hắn cũng vừa tắm xong bước ra.
'Có muốn đi tắm không ?' Hắn từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô nói nhỏ.
'Không, chúng ta nói chuyện đi.'
'Nếu như là chuyện li hôn, vậy thì không cần phải nói. Anh đã nói không đồng ý tức là không đồng ý.'
Hắn xoay người lại, giọng điệu có chút cứng rắn nói đồng thời thuận thế ép cô ngồi xuống mép giường, hai tay vẫn vòng qua giữ chặt thắt lưng cô khiến cô không thể nhúc nhích.
'Tại sao anh cưới em, anh còn nhớ không ?' Cô hít sâu một hơi, hỏi.
'Anh...' Đương nhiên là nhớ. Nhưng lời đã ra đến miệng lại không thốt được lên.
'Anh quên rồi sao ? Năm đó anh cầu hôn em, nói muốn thử xem. Đã thử hơn ba năm rồi, đến bây giờ em mới phát hiện chúng ta vẫn còn ở điểm xuất phát, ít ra, anh đối với em mà nói, vẫn là người như trước đây, công việc của anh, cuộc sống của anh dường như chẳng liên quan gì đến em. Em không có ý dò xét bí mật gì của anh, em chỉ muốn hiểu anh thêm một chút mà thôi. Nhưng bất kể em làm thế nào, cuối cùng em vẫn có cảm giác như mình là người ngoài...' Nói đến đây, giọng cô có chút nghẹn ngào nhưng vẫn tiếp tục, 'Vậy anh có biết tại sao em vẫn đồng ý gả cho anh không ?'
'Bởi vì em yêu anh !'
Đáp án là vậy phải không? Tuy hắn chỉ là bất thình lình nghĩ tới, thực ra cô chưa từng nói nhưng chắc là như vậy không sai.
Tình ý trong mắt cô, hắn sao có thể không thấy chứ ?
'Em yêu anh từ lâu, rất lâu, chính vì vậy, bất kể anh muốn làm gì em đều chìu theo anh một cách vô điều kiện. Nhưng còn anh thì sao ? Ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất dành cho em cũng không có thì đã vội chỉ trích em dò xét chuyện riêng của anh. Anh muốn khư khư giữ mọi chuyện cho riêng mình, vậy cứ sống một mình là được rồi. Li hôn là tốt nhất, dù sao anh cũng không yêu em, vậy còn đuổi theo về đây làm gì ?'
Cảm giác tức giận càng lúc càng dâng cao, cô càng nói càng xúc động.
'Anh không có ý đó. Chỉ là tính tình anh không được tốt, anh đảm bảo, anh có thể sửa...'
'Anh sửa hay không là chuyện của anh, không liên quan gì đến em...'
Lời của cô còn chưa nói hết, người đàn ông vốn đang quỳ chợt đứng bật dậy, khiến cô không chút phòng bị, trực tiếp bị đẩy ngã xuống giường sau đó cả người hắn cũng theo đó áp lên...
'Sao lại không liên quan gì đến em ?' Một tay hắn giữ chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô giữ ở trên đỉnh đầu, lồng ngực bởi vì quá nhiều cảm xúc bị đè nén mà không ngừng phập phồng, 'Mấy năm nay công việc của anh đúng là quá bận bịu, đầu năm nay lại phát hiện có người tham ô công khoản một thời gian dài ở công ty con ở Ý, anh cho người bên đó điều tra, kéo dài hơn nửa năm mới phát hiện ra chút manh mối chính vì vậy hồi tháng 10 anh mới phải đích thân qua đó giám sát, mất hơn một tháng trời mới ổn định trở lại...'
Hắn đột nhiên nói một mạch những chuyện không liên quan gì đến chuyện họ đang nói khiến Trang Lâm sửng sốt.
Tháng 10, hơn một tháng, đây là... hắn đang giải thích nguyên nhân khiến mình bỏ lỡ sinh nhật của con gái sao ? Qua lâu như vậy rồi, giờ mới giải thích với cô ??
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe hắn nói, cơn giận trong lòng cô đã tan đi không ít.
Nhưng cũng không có nghĩa là, cô sẽ tha thứ cho hắn !
Cô đã nói rất rõ ràng là mình yêu hắn, vậy mà hắn lại chẳng có phản ứng gì.
'Em mệt rồi, anh tránh ra...' Cô nhắm mắt lại không nhìn hắn, chỉ sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Quan Dĩ Thần kéo cô vào lòng, sít sao ôm lấy, cảm nhận độ ấm trên người cô cùng mùi hương hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc. Cảm giác quen thuộc khiến những dây thần kinh căng thẳng đã lâu rốt cuộc thả lỏng trở lại.
Hắn thở dài một tiếng, 'Đừng giận anh nữa, được không?
/516
|