'Trang Lâm...' Phil đuổi theo, 'Cô ổn chứ ?'
'Không sao.' Cô chỉ uống quá chén thôi, nhưng không muốn nói nhiều với anh ta, 'Mặc kệ tôi. Chồng... chồng tôi sắp đến đón tôi.'
'Chồng cô đến đón cô ?' Ánh mắt Phil đăm đắm nhìn cô, 'Cô có cần giúp đỡ gì không ? Hoặc tôi có thể đưa cô đến bãi đỗ xe...'
Tuy ngoài miệng hỏi vậy nhưng bước chân anh ta đã tiến thêm mấy bước, vươn tay định đỡ lấy thân thể mềm oặt của cô.
'Anh Phil, tôi ổn mà, tôi tự đi được... buông... buông tôi ra...' Cô định đẩy anh ta ra nhưng vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu sức lực.
'Không sao đâu, tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe tìm chồng cô.' Anh ta hạ thấp giọng, dùng sức kéo cô càng sát vào người mình hơn.
'Phil, anh đang làm gì vậy ?' Cô muốn lớn tiếng quát anh ta, chỉ có điều có lòng mà không có sức, giọng thốt ra yếu ớt vô cùng...
'Bảo bối, đừng động. Em không biết sao, lần đầu tiên gặp thì anh đã thích em rồi...' Phil một tay đặt ở sau lưng ép cô sát về phía mình, tay kia giữ lấy cằm cô, 'Anh thích dạng con gái Đông Phương như em vậy, nhỏ nhắn, xinh đẹp lại nhu mì đáng yêu...'
'Đừng vậy mà, anh Phil... mau dừng lại... đừng...' Cô đẩy anh ta ra nhưng chỉ như đẩy một bức tường, không có tác dụng gì.
Tay Phil tóm lấy tóc cô, dùng sức kéo về phía mình định hôn...
'Em yêu, đừng chống cự.' Anh ta ở bên tai cô thấp giọng nói, hơi thở dồn dập hòa với mùi rượu khiến dạ dày cô càng thêm nhộn nhạo.
Trang Lâm sợ hãi thực sự, cảm thấy mình sắp hít thở không thông...
'Đừng mà... xin đừng...' Cô vẫn không thôi giãy dụa.
Môi anh ta đã dán lên má cô, trời ạ, cô không muốn !
Chính ngay lúc tưởng chừng đã bị cưỡng hôn thì sức nặng đang đè trên người Trang Lâm chợt biến mất sau đó là những tiếng rêи ɾỉ đầy thống khổ.
Cô muốn dời bước, cách xa anh ta ra một chút nhưng đầu càng lúc càng choáng váng...
'Lâm Nhi...'
Đang lúc tưởng mình sắp ngất đi thì cô thấy mình rơi vào một vòng tay quen thuộc, đôi mắt dù mờ mịt vẫn nhìn được vẻ lo lắng trên mặt hắn...
'Dĩ Thần...' An tâm rúc vào lồng ngực mà cô biết là cực kỳ an toàn kia, Trang Lâm khẽ khàng khép mắt lại.
****
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, là trên chiếc giường lớn của một khách sạn.
Đáng ghét nhất là, đầu vẫn còn nhức mà bên cạnh thì chẳng có ai.
Cô chống tay ngồi dậy tựa vào đầu giường, lúc này mới phát hiện ra trên người không một mảnh vải...
Nhớ lại tối qua, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, theo bản năng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông trên người chỉ vây một chiếc khăn tắm đi vào khiến cô rốt cuộc an tâm trở lại.
'Ông xã...' Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
Sáng sớm Quan Dĩ Thần đã thức dậy bơi một vòng xong đi tắm nhưng giờ sắc mặt vẫn âm trầm. Nghe một tiếng « ông xã » kia, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn cô, 'Còn đau đầu không ?'
'Còn, đau.'
Cô lười biếng lăn vào lòng hắn, ngửi mùi sữa tắm hòa cùng khí tức quen thuộc của hắn, cảm thấy an tâm vô cùng.
'Đáng đời !' Hắn mắng một tiếng, 'Ai bảo em không ăn gì mà uống rượu.'
'Em biết sai rồi, đảm bảo lần sau không thế nữa.'
'Còn có lần sau ?'
'Không có.'
'Giờ uống một viên thuốc giảm đau trước sau đó đi ăn sáng thôi.'
Hắn kéo cô ngồi tựa vào đầu giường, lấy một chiếc gối đệm sau lưng cô sau đó đưa một ly nước ấm và thuốc qua.
'Há miệng !'
Cô ngoan ngoãn há miệng nuốt thuốc xuống.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, dường như đầu không còn đau như lúc nãy nữa.
'Ông xã, anh thật tốt.'
Cô nhìn hắn cười thật ngọt ngào.
'Lấy lòng cũng vô dụng thôi. Lập tức từ chức ngay. Anh không muốn vợ mình ra ngoài xã giao ăn cơm uống rượu còn bị người khác ăn đậu hũ.' Nếu không phải hắn đến kịp lúc, chỉ sợ không chỉ là ăn đậu hũ đơn giản như vậy.
Tối qua nếu như không phải cô ngất đi, hắn nhất định đánh cho cái tên khốn đáng chết kia tàn phế luôn.
'Em biết rồi, hôm nay em sẽ gửi thư từ chức.'
'Cứ nghỉ ngơi đi, việc này giao cho anh.'
'Ờ.' Cô lười biếng nằm xuống giường không muốn nhúc nhích, tay kéo tay hắn không chịu buông.
'Tối qua có phải em ói không ?'
'Ói tùm lum hết ! Quần áo cũng bị em làm dơ.'
'Anh tắm dùm em sao ?' Cô cười càng ngọt.
'Vậy em nghĩ ai tắm cho em đây ?' Nhớ tới tối qua cô ở trong bồn tắm tỉnh lại một chút, bộ dạng yếu đuối nhu mì kia thật khiến người ta yêu thích cực kỳ.
Khóe môi hắn vô thức nhẹ câu lên.
'Vậy anh... có làm chuyện gì xấu không đấy ?'
'Anh đối với một khúc gỗ không có hứng thú.' Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, 'Đi ăn gì trước đi, hôm nay chúng ta có cả một ngày dài.'
Má cô chớp mắt ửng hồng, 'Á Á đâu ?'
'Tối qua anh đưa con về nhà ba mẹ rồi, hôm nay ba mẹ phụ trách chăm con, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, cho nên...'
Lời hắn còn chưa nói hết thì chuông cửa đã vang lên...
'Bữa sáng đến rồi, anh ra mở cửa đã.'
Lúc hắn ra mở cửa, Trang Lâm có chút thẹn thùng xuống giường, định tìm quần áo mới nhớ ra tối qua mình ói, chắc là quần áo dơ hết rồi, lại thấy ở đầu giường đặt sẵn một chiếc áo ngủ trắng, cô cầm lấy, mặc lên rồi đi rửa mặt.
Lúc ra thì bữa sáng thịnh soạn đã được bày lên bàn.
Cùng hắn ăn bữa sáng ngọt ngấy, cuối cùng, bữa sáng dang dở đã bị hai người quét xuống đất...
Sau bữa cơm không vui vẻ đêm đó, chiều ngày thứ hai Trang Lâm đến nhà xuất bản giải quyết thủ tục thôi việc thuận tiện lấy đồ đạc cá nhân của mình đi.
Vốn cô định đi một mình ai ngờ Quan tổng tài một mực không yên tâm, cứ kéo tay cô muốn cùng đi.
'Anh như vậy, bị người ta nhận ra thì làm thế nào ?'
Trong thang máy, cô bất an cắn môi hỏi.
'Nhận ra thì làm sao ?' Quan Dĩ Thần đeo kính râm, lơ đễnh hỏi.
Cho dù bị người khác nhận ra, cũng không ai dám đưa tin bậy bạ.
Được thôi, nói đến thế, cô chỉ đành mặc kệ hắn.
Lúc hai người tay nắm tay đi vào nhà xuất bản, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người...
Người... người đàn ông toàn thân đồ đen, đeo kính râm, cao ngạo lãnh đạm kia là chồng của Trang Lâm sao ?
Thật sự khiến người ta kinh ngạc quá mức !
Mặc kệ ánh mắt của người khác, hắn kéo tay cô, dưới sự chỉ đường của cô đến chỗ cô ngồi, chờ cô thu dọn những vật dụng cá nhân của mình sau đó cầm thư từ chức đến văn phòng của Phil.
Chỉ tiếc là văn phòng của anh ta đóng cửa, Trang Lâm gõ mấy lần cũng không ai trả lời, cuối cùng Trang Lâm đành đi qua văn phòng của Vu Trinh Nhàn.
Sự xuất hiện của Quan Dĩ Thần đối với Vu Trinh Nhàn mà nói, là sự kinh ngạc đến hoàn toàn không thốt nên lời.
Cô ta đã từng từ xa nhìn thấy hắn trong một buổi tiệc thương nghiệp nào đó, tuy rằng không có bất kỳ cơ hội giao lưu nào nhưng khí chất cao ngạo mà lãnh đạm không hề giống bất kỳ người đàn ông nào của Quan Dĩ Thần vẫn khiến cô ta có một ấn tượng sâu sắc.
Sao Vu Trinh Nhàn có thể quên được chứ ?
Tuần trước cô ta còn tràn đầy tự tin nói muốn phỏng vấn anh ta, ai ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng.
Giờ anh ta lại xuất hiện ngay tại nhà xuất bản này, bảo cô ta sao có thể không kinh ngạc cho được ?
Đối với ánh mắt của phụ nữ, Quan Dĩ Thần trước giờ luôn rất chán ghét, nhất là cô gái trước mặt đây còn không ít lần bắt nạt người của hắn, trong mắt hắn lướt qua một tia tức giận.
'Vu tiểu thư, phiền cô ký tên vào thư từ chức này của tôi.'
Trang Lâm lên tiếng khiến Vu Trinh Nhàn rốt cuộc hoàn hồn lại, lúc tiếp xúc với ánh mắt giận dữ của Quan Dĩ Thần, cô vội vàng thu hồi tầm mắt.
'Sao lại từ chức đột ngột vậy ?' Không chỉ tay cô phát run, ngay cả giọng nói cũng thế.
'Đâu cần hỏi nhiều như vậy, ký tên là được rồi.' Quan Dĩ Thần lạnh lùng nói.
Vu Trinh Nhàn vừa kích động lại khẩn trương, ký tên xong, cố gắng bình ổn cảm xúc, cô ta đứng thẳng lưng, trên môi thoáng nở nụ cười, chủ động chìa tay ra...
'Chắc vị này là chồng của Trang tiểu thư, Quan Dĩ Thần tiên sinh rồi, nếu như đã đến nhà xuất bản của chúng tôi, không biết có tiện để chúng tôi làm một cuộc phỏng vấn nhanh hay không ? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài, 10 phút là được. Trang Lâm, coi như đây là nhiệm vụ cuối cùng chúng tôi giao cho cô trước khi thôi việc, được không?'
Lần này cô tuyệt đối có cơ hội thăng chức rồi !
'Không được.' Trang Lâm không ngờ là vị Vu tiểu thư này nhận ra hắn, theo phản xạ bản năng lập tức cự tuyệt.
Quan Dĩ Thần không hề có phản ứng gì, kéo tay cô bước ra ngoài, xuyên qua một đám đồng nghiệp đang làm đều đứng lên hướng mắt về phía họ, ung dung rời đi.
Hai phút sau, văn phòng vốn đang yên tĩnh lập tức huyên náo vô cùng.
Vu Trinh Nhàn từ văn phòng của mình xông ra, 'Karrl, lập tức vào phòng tôi.'
Bị điểm danh, Karl nhún vai đi vào.
Khi nhìn thấy trên màn hình laptop của Vu Trinh Nhàn hình ảnh từ camera quay hai người tay trong tay đi vào nhà xuất bản, mắt của Karl trợn to.
Vu tổng biên tập này có phải lợi hại quá rồi không ?
'Tải những hình này xuống, tôi phải hoàn thành một chuyên đề gây chấn động cả Singapore này.' Cô ta nắm chặt hai tay nói.
Thật không ngờ Trang Lâm lại chính là người vợ mà Quan Dĩ Thần thừa nhận với giới truyền thông là đã kết hôn nhiều năm, thật sự giấu quá kín.
Lần trước chuyên đề của cô bị từ chối một cách phũ phàng, lần này cô tuyệt đối không để mất cơ hội nữa.
Đợi khi chuyên đề này hoàn thành, sự nghiệp của cô nhất định sẽ leo lên một tầm cao mới.
Lần này chắc chắn là ông trời cũng đứng về phía cô rồi đúng không ? Bằng không tại sao Phil từ bên Pháp được điều qua đây chưa đến một tuần thì hôm qua đã bị tổng công ty gởi một bức thư cho thôi việc rồi đuổi về Pháp mất rồi.
Nguyên nhân cô không biết nhưng chỗ trống đó, tuyệt đối là cơ hội tốt cho cô.
Hai tay Vu Trinh Nhàn nắm chặt, ánh mắt lòe lòe sáng, có một loại vui vẻ và tham vọng khó mà giấu được.
'Không sao.' Cô chỉ uống quá chén thôi, nhưng không muốn nói nhiều với anh ta, 'Mặc kệ tôi. Chồng... chồng tôi sắp đến đón tôi.'
'Chồng cô đến đón cô ?' Ánh mắt Phil đăm đắm nhìn cô, 'Cô có cần giúp đỡ gì không ? Hoặc tôi có thể đưa cô đến bãi đỗ xe...'
Tuy ngoài miệng hỏi vậy nhưng bước chân anh ta đã tiến thêm mấy bước, vươn tay định đỡ lấy thân thể mềm oặt của cô.
'Anh Phil, tôi ổn mà, tôi tự đi được... buông... buông tôi ra...' Cô định đẩy anh ta ra nhưng vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu sức lực.
'Không sao đâu, tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe tìm chồng cô.' Anh ta hạ thấp giọng, dùng sức kéo cô càng sát vào người mình hơn.
'Phil, anh đang làm gì vậy ?' Cô muốn lớn tiếng quát anh ta, chỉ có điều có lòng mà không có sức, giọng thốt ra yếu ớt vô cùng...
'Bảo bối, đừng động. Em không biết sao, lần đầu tiên gặp thì anh đã thích em rồi...' Phil một tay đặt ở sau lưng ép cô sát về phía mình, tay kia giữ lấy cằm cô, 'Anh thích dạng con gái Đông Phương như em vậy, nhỏ nhắn, xinh đẹp lại nhu mì đáng yêu...'
'Đừng vậy mà, anh Phil... mau dừng lại... đừng...' Cô đẩy anh ta ra nhưng chỉ như đẩy một bức tường, không có tác dụng gì.
Tay Phil tóm lấy tóc cô, dùng sức kéo về phía mình định hôn...
'Em yêu, đừng chống cự.' Anh ta ở bên tai cô thấp giọng nói, hơi thở dồn dập hòa với mùi rượu khiến dạ dày cô càng thêm nhộn nhạo.
Trang Lâm sợ hãi thực sự, cảm thấy mình sắp hít thở không thông...
'Đừng mà... xin đừng...' Cô vẫn không thôi giãy dụa.
Môi anh ta đã dán lên má cô, trời ạ, cô không muốn !
Chính ngay lúc tưởng chừng đã bị cưỡng hôn thì sức nặng đang đè trên người Trang Lâm chợt biến mất sau đó là những tiếng rêи ɾỉ đầy thống khổ.
Cô muốn dời bước, cách xa anh ta ra một chút nhưng đầu càng lúc càng choáng váng...
'Lâm Nhi...'
Đang lúc tưởng mình sắp ngất đi thì cô thấy mình rơi vào một vòng tay quen thuộc, đôi mắt dù mờ mịt vẫn nhìn được vẻ lo lắng trên mặt hắn...
'Dĩ Thần...' An tâm rúc vào lồng ngực mà cô biết là cực kỳ an toàn kia, Trang Lâm khẽ khàng khép mắt lại.
****
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, là trên chiếc giường lớn của một khách sạn.
Đáng ghét nhất là, đầu vẫn còn nhức mà bên cạnh thì chẳng có ai.
Cô chống tay ngồi dậy tựa vào đầu giường, lúc này mới phát hiện ra trên người không một mảnh vải...
Nhớ lại tối qua, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, theo bản năng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông trên người chỉ vây một chiếc khăn tắm đi vào khiến cô rốt cuộc an tâm trở lại.
'Ông xã...' Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
Sáng sớm Quan Dĩ Thần đã thức dậy bơi một vòng xong đi tắm nhưng giờ sắc mặt vẫn âm trầm. Nghe một tiếng « ông xã » kia, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn cô, 'Còn đau đầu không ?'
'Còn, đau.'
Cô lười biếng lăn vào lòng hắn, ngửi mùi sữa tắm hòa cùng khí tức quen thuộc của hắn, cảm thấy an tâm vô cùng.
'Đáng đời !' Hắn mắng một tiếng, 'Ai bảo em không ăn gì mà uống rượu.'
'Em biết sai rồi, đảm bảo lần sau không thế nữa.'
'Còn có lần sau ?'
'Không có.'
'Giờ uống một viên thuốc giảm đau trước sau đó đi ăn sáng thôi.'
Hắn kéo cô ngồi tựa vào đầu giường, lấy một chiếc gối đệm sau lưng cô sau đó đưa một ly nước ấm và thuốc qua.
'Há miệng !'
Cô ngoan ngoãn há miệng nuốt thuốc xuống.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, dường như đầu không còn đau như lúc nãy nữa.
'Ông xã, anh thật tốt.'
Cô nhìn hắn cười thật ngọt ngào.
'Lấy lòng cũng vô dụng thôi. Lập tức từ chức ngay. Anh không muốn vợ mình ra ngoài xã giao ăn cơm uống rượu còn bị người khác ăn đậu hũ.' Nếu không phải hắn đến kịp lúc, chỉ sợ không chỉ là ăn đậu hũ đơn giản như vậy.
Tối qua nếu như không phải cô ngất đi, hắn nhất định đánh cho cái tên khốn đáng chết kia tàn phế luôn.
'Em biết rồi, hôm nay em sẽ gửi thư từ chức.'
'Cứ nghỉ ngơi đi, việc này giao cho anh.'
'Ờ.' Cô lười biếng nằm xuống giường không muốn nhúc nhích, tay kéo tay hắn không chịu buông.
'Tối qua có phải em ói không ?'
'Ói tùm lum hết ! Quần áo cũng bị em làm dơ.'
'Anh tắm dùm em sao ?' Cô cười càng ngọt.
'Vậy em nghĩ ai tắm cho em đây ?' Nhớ tới tối qua cô ở trong bồn tắm tỉnh lại một chút, bộ dạng yếu đuối nhu mì kia thật khiến người ta yêu thích cực kỳ.
Khóe môi hắn vô thức nhẹ câu lên.
'Vậy anh... có làm chuyện gì xấu không đấy ?'
'Anh đối với một khúc gỗ không có hứng thú.' Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, 'Đi ăn gì trước đi, hôm nay chúng ta có cả một ngày dài.'
Má cô chớp mắt ửng hồng, 'Á Á đâu ?'
'Tối qua anh đưa con về nhà ba mẹ rồi, hôm nay ba mẹ phụ trách chăm con, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, cho nên...'
Lời hắn còn chưa nói hết thì chuông cửa đã vang lên...
'Bữa sáng đến rồi, anh ra mở cửa đã.'
Lúc hắn ra mở cửa, Trang Lâm có chút thẹn thùng xuống giường, định tìm quần áo mới nhớ ra tối qua mình ói, chắc là quần áo dơ hết rồi, lại thấy ở đầu giường đặt sẵn một chiếc áo ngủ trắng, cô cầm lấy, mặc lên rồi đi rửa mặt.
Lúc ra thì bữa sáng thịnh soạn đã được bày lên bàn.
Cùng hắn ăn bữa sáng ngọt ngấy, cuối cùng, bữa sáng dang dở đã bị hai người quét xuống đất...
Sau bữa cơm không vui vẻ đêm đó, chiều ngày thứ hai Trang Lâm đến nhà xuất bản giải quyết thủ tục thôi việc thuận tiện lấy đồ đạc cá nhân của mình đi.
Vốn cô định đi một mình ai ngờ Quan tổng tài một mực không yên tâm, cứ kéo tay cô muốn cùng đi.
'Anh như vậy, bị người ta nhận ra thì làm thế nào ?'
Trong thang máy, cô bất an cắn môi hỏi.
'Nhận ra thì làm sao ?' Quan Dĩ Thần đeo kính râm, lơ đễnh hỏi.
Cho dù bị người khác nhận ra, cũng không ai dám đưa tin bậy bạ.
Được thôi, nói đến thế, cô chỉ đành mặc kệ hắn.
Lúc hai người tay nắm tay đi vào nhà xuất bản, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người...
Người... người đàn ông toàn thân đồ đen, đeo kính râm, cao ngạo lãnh đạm kia là chồng của Trang Lâm sao ?
Thật sự khiến người ta kinh ngạc quá mức !
Mặc kệ ánh mắt của người khác, hắn kéo tay cô, dưới sự chỉ đường của cô đến chỗ cô ngồi, chờ cô thu dọn những vật dụng cá nhân của mình sau đó cầm thư từ chức đến văn phòng của Phil.
Chỉ tiếc là văn phòng của anh ta đóng cửa, Trang Lâm gõ mấy lần cũng không ai trả lời, cuối cùng Trang Lâm đành đi qua văn phòng của Vu Trinh Nhàn.
Sự xuất hiện của Quan Dĩ Thần đối với Vu Trinh Nhàn mà nói, là sự kinh ngạc đến hoàn toàn không thốt nên lời.
Cô ta đã từng từ xa nhìn thấy hắn trong một buổi tiệc thương nghiệp nào đó, tuy rằng không có bất kỳ cơ hội giao lưu nào nhưng khí chất cao ngạo mà lãnh đạm không hề giống bất kỳ người đàn ông nào của Quan Dĩ Thần vẫn khiến cô ta có một ấn tượng sâu sắc.
Sao Vu Trinh Nhàn có thể quên được chứ ?
Tuần trước cô ta còn tràn đầy tự tin nói muốn phỏng vấn anh ta, ai ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng.
Giờ anh ta lại xuất hiện ngay tại nhà xuất bản này, bảo cô ta sao có thể không kinh ngạc cho được ?
Đối với ánh mắt của phụ nữ, Quan Dĩ Thần trước giờ luôn rất chán ghét, nhất là cô gái trước mặt đây còn không ít lần bắt nạt người của hắn, trong mắt hắn lướt qua một tia tức giận.
'Vu tiểu thư, phiền cô ký tên vào thư từ chức này của tôi.'
Trang Lâm lên tiếng khiến Vu Trinh Nhàn rốt cuộc hoàn hồn lại, lúc tiếp xúc với ánh mắt giận dữ của Quan Dĩ Thần, cô vội vàng thu hồi tầm mắt.
'Sao lại từ chức đột ngột vậy ?' Không chỉ tay cô phát run, ngay cả giọng nói cũng thế.
'Đâu cần hỏi nhiều như vậy, ký tên là được rồi.' Quan Dĩ Thần lạnh lùng nói.
Vu Trinh Nhàn vừa kích động lại khẩn trương, ký tên xong, cố gắng bình ổn cảm xúc, cô ta đứng thẳng lưng, trên môi thoáng nở nụ cười, chủ động chìa tay ra...
'Chắc vị này là chồng của Trang tiểu thư, Quan Dĩ Thần tiên sinh rồi, nếu như đã đến nhà xuất bản của chúng tôi, không biết có tiện để chúng tôi làm một cuộc phỏng vấn nhanh hay không ? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài, 10 phút là được. Trang Lâm, coi như đây là nhiệm vụ cuối cùng chúng tôi giao cho cô trước khi thôi việc, được không?'
Lần này cô tuyệt đối có cơ hội thăng chức rồi !
'Không được.' Trang Lâm không ngờ là vị Vu tiểu thư này nhận ra hắn, theo phản xạ bản năng lập tức cự tuyệt.
Quan Dĩ Thần không hề có phản ứng gì, kéo tay cô bước ra ngoài, xuyên qua một đám đồng nghiệp đang làm đều đứng lên hướng mắt về phía họ, ung dung rời đi.
Hai phút sau, văn phòng vốn đang yên tĩnh lập tức huyên náo vô cùng.
Vu Trinh Nhàn từ văn phòng của mình xông ra, 'Karrl, lập tức vào phòng tôi.'
Bị điểm danh, Karl nhún vai đi vào.
Khi nhìn thấy trên màn hình laptop của Vu Trinh Nhàn hình ảnh từ camera quay hai người tay trong tay đi vào nhà xuất bản, mắt của Karl trợn to.
Vu tổng biên tập này có phải lợi hại quá rồi không ?
'Tải những hình này xuống, tôi phải hoàn thành một chuyên đề gây chấn động cả Singapore này.' Cô ta nắm chặt hai tay nói.
Thật không ngờ Trang Lâm lại chính là người vợ mà Quan Dĩ Thần thừa nhận với giới truyền thông là đã kết hôn nhiều năm, thật sự giấu quá kín.
Lần trước chuyên đề của cô bị từ chối một cách phũ phàng, lần này cô tuyệt đối không để mất cơ hội nữa.
Đợi khi chuyên đề này hoàn thành, sự nghiệp của cô nhất định sẽ leo lên một tầm cao mới.
Lần này chắc chắn là ông trời cũng đứng về phía cô rồi đúng không ? Bằng không tại sao Phil từ bên Pháp được điều qua đây chưa đến một tuần thì hôm qua đã bị tổng công ty gởi một bức thư cho thôi việc rồi đuổi về Pháp mất rồi.
Nguyên nhân cô không biết nhưng chỗ trống đó, tuyệt đối là cơ hội tốt cho cô.
Hai tay Vu Trinh Nhàn nắm chặt, ánh mắt lòe lòe sáng, có một loại vui vẻ và tham vọng khó mà giấu được.
/516
|