'Tại sao nó lại trở nên ngỗ nghịch thế này chứ ? Thật càng nghĩ càng tức mà !'
Sầm phu nhân à, cô không nghĩ tới sao, chẳng có một thiếu niên 16 tuổi nào mà không có thời kỳ phản nghịch cả.
'Đừng giận, đừng giận nữa, con nó đã lớn rồi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, chuyện gì cần phải tự gánh chịu hậu quả, trong lòng con nó tự biết.' Huống gì đứa con này của hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, có cách nghĩ và cách hành xử rất riêng, thân làm cha mẹ, họ tốt nhất chỉ nên hướng dẫn chứ không nên can thiệp quá nhiều.
'Nhưng mà...'
'Đừng nhưng mà nữa, chúng ta đi ăn sáng đi.'
Sầm tiên sinh nửa đẩy nửa kéo cứ vậy ôm cô vợ yêu còn đang tức giận của mình đến bàn ăn, chu đáo kéo ghế, trải khăn ăn cho cô xong mới cởi chiếc tạp dề trên người xuống rồi ngồi xuống bên cạnh.
Thấy cô không có ý định động tay vì vậy ở trước mặt con gái nhỏ tiếp tục dỗ « con gái lớn » còn đang tức giận của mình ăn sáng.
Lại nữa rồi !
Sầm Ngôn Nhược tỏ vẻ không chịu nổi mẹ mình rồi, tại sao ngày nào cũng có tiết mục này ? Tại sao mỗi ngày đều muốn ba dỗ ?
Cô bé quyết định lên lầu thay đồ rồi đi chơi với nhóm của chị Miên Miên nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
'Ba, mẹ, lát nữa con đi tìm chị Miên Miên.'
'Ờ.' Sầm phu nhân đầu không quay lại chỉ đáp một tiếng còn Sầm tiên sinh vẻ mặt sủng nịch cười. 'Có muốn đợi ba đưa con đi không ?'
'Không cần đâu. Ba cứ ở với mẹ là được.'
Sầm Ngôn Nhược tao nhã lên lầu, cứ để hai người chơi với nhau đi, cục cưng biết điều không quấy rầy đâu.
Hai vợ chồng Sầm Chí Quyền vừa ăn sáng vừa trò chuyện, vẫn là về cậu cả nhà họ Sầm, người đang khiến Sầm phu nhân đau đầu kia.
'Trường học bên kia gọi điện qua, nói đã nhận được đơn xin nhập học của Duệ Duệ, tháng sau con nó sẽ bay qua Luân Đôn học.'
'Cái gì ?' Sầm phu nhân trừng to mắt, không dám tin những gì vừa nghe được từ miệng ông xã nhà mình.
'Anh nói học viện Eton đã đồng ý nhận Duệ Duệ. Là con tự mình xin.'
Bởi vì lão thái gia đối với đứa cháu trưởng này quá mức cưng chìu và không nỡ cho nên Sầm Cảnh Duệ mãi không ra nước ngoài học, hai vợ chồng họ cũng không bởi vì con quá thông minh mà cho con học nhảy lớp nhưng giờ không biết trong đầu nó đang nghĩ gì nữa, đột nhiên lại tự mình liên hệ với học viện Eton bên Anh xin nhập học.
16 tuổi, đúng là không còn nhỏ nữa, cũng nên bước ra để nhìn xem thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào rồi.
'Eton là trường dành cho nam ?' Sầm phu nhân chau mày.
Tiểu tử kia tuy rằng tính khí không tốt nhưng bộ dạng lại anh tuấn soái khí, lại thông minh vượt trội, các môn thể thao cũng am hiểu không ít, rất khó không khiến các nữ sinh thầm thương trộm nhớ.
Cô cũng không phản đối con trai có bạn gái gì đó nhưng ngược lại chưa từng thấy con có khuynh hướng yêu sớm.
Chỉ có điều, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chọn trường thì con trai nhất định sẽ luôn miệng nhắc tuyệt không chọn trường chỉ có nam sinh không có nữ sinh.
Giờ lại đổi ý tự mình chọn trường dành cho nam sinh ?
Nhưng Eaton là trường trung học quý tộc nổi danh trên toàn thế giới, nếu con trai vui vẻ muốn đi tôi luyện bản thân thì cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Phạm Dật Triển từ 13 tuổi đã nhập học ở đó, chắc là tiểu tử kia cảm thấy vào trường kia có bạn chơi cùng nên thích chứ gì ?
'Con nó thích thì kệ đi.'
'Ông nội đồng ý rồi sao ?'
'Tự con sẽ có cách thôi.' Về điểm này, Sầm Chí Quyền chẳng cần phải lo lắng gì.
'Vậy còn em ?'
'Em thì sao ?'
'Em có cần qua đó cùng con học không ?'
'...' Sầm tiên sinh nhất thời cạn lời.
Con trai của họ từ lúc nào cần phải có mẹ đi theo vậy ? Hơn nữa giờ con đã quyết định ra nước ngoài tìm tự do riêng của mình, chắc chắn là muốn hưởng thụ một quãng thởi gian phóng túng không có ai quản thúc rồi, loại cảm giác ấy hắn cũng đã từng có, con người ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ nông nổi chứ.
'Người ta sợ con một mình ở bên đó sẽ cô đơn mà.'
Người gần như mỗi ngày đều nhìn thấy đột nhiên rời đi đến một nơi xa xôi, cảm giác đó nhất thời khó mà quen được, nhất là người đã gắn bó với mình 16 năm nữa chứ.
Tuy rằng cô có thể đi thăm con bất kỳ lúc nào nhưng đó là một chuyện khác.
Haizz, Sầm phu nhân chợt cảm thấy, một khi con bay ra thế giới bên ngoài rồi thì sẽ là một người khác vậy.
'Vậy em không lo lắng chồng em ở nhà sẽ cô đơn sao ?'
Huống gì trong nhà còn ba đứa nhỏ nữa, tuy chúng không phải thật sự không có mẹ bên cạnh là không được nhưng có thì vẫn hơn.
'Nhược Nhược đã biết chưa ?'
Hai anh em này từ nhỏ đã quấn quýt với nhau, tình cảm rất tốt, thậm chí cô bé Nhược Nhược còn bám anh hai hơn bám mẹ nữa.
'Duệ Duệ nói sẽ tự nói với con bé.'
'Lỡ như Nhược Nhược cũng đòi theo anh mình đến Luân Đôn thì làm thế nào ?'
'Con bé muốn đi thì cứ để nó đi thôi.'
'Con mới có 10 tuổi thôi, không được.' Sầm phu nhân không tán thành cách nói này. Lúc ông xã không có ở nhà, ít ra vẫn còn có con gái ở bên cạnh cô chứ.
'Yên tâm đi, Duệ Duệ nhất định sẽ xử lý tốt.'
Trong lúc hai người nói chuyện thì chợt thấy quản gia vội vàng đi vào, 'Thiếu gia, thiếu phu nhân, không hay rồi, tiểu thiếu gia lái xe đụng vào xe của vệ sĩ, bị ngã.'
'Hả ?' Trong tiếng kêu thảng thốt, Sầm phu nhân đứng bật dậy.
Quả nhiên là, sợ cái gì thì đến ngay cái ấy !
*****
Trong bệnh viện
Bởi đụng thẳng vào xe của vệ sĩ, cậu thiếu niên đang tuổi phản nghịch Sầm Cảnh Duệ cả cánh tay và chân đều bị cọ xát không nhẹ, may mắn chính là không bị tổn thương đến gân cốt cùng bộ não với IQ hơn 160 của mình.
Nhưng vì an toàn, cho dù cậu không muốn đến cỡ nào cũng bị áp tải đến bệnh viện để làm kiểm tra toàn thân một lần.
Đợi đến khi bị đẩy trở lại vào phòng bệnh thì đã thấy bên trong ngồi đầy một đám người của nhà họ Sầm đến thăm người thừa kế tương lai, bao gồm cả Sầm lão gia tử năm nay tuổi đã gần 90, mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt vẫn còn quắc thước hồng hào, đầu óc minh nẫn vô cùng.
Thấy đứa cháu bảo bối quay về, ông không đợi được mà đứng lên đón.
'Duệ Duệ, còn chỗ nào không thoải mái không?'
'Ông cố, con khỏe lắm, đánh mười con hổ cũng không thành vấn đề.'
Sầm Cảnh Duệ nâng cánh tay không bị thương lên nói, sườn mặt bên trái tuy rằng bị trầy xước nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn tiêu sái của cậu.
'Đánh được hổ thì cần gì phải ngồi xe lăn chứ ?' Đứng sau lưng lão gia tử nghe vậy, Sầm phu nhân cực kỳ bất mãn lên tiếng.
Nếu không phải có lão gia tử ở đây, cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này đã bị cô mắng không biết mấy trăm mấy vạn lần rồi.
Tưởng mình là siêu nhân thật sao ? Hay phim hành động xem nhiều quá rồi mà lại dám lái chiếc mô tô phân khối lớn của mình bay lên nóc xe của vệ sĩ chứ ?
Xem đi xem đi, hậu quả ngay trước mắt rồi đó.
Thật là... cứ tiếp tục thế này cô bị dọa đến chết sớm cũng không phải không có khả năng.
Ai cũng nói con cái càng lớn càng hiểu chuyện nhưng con trai nhà cô sao cứ muốn mẹ nó tức đến phát điên thế nhỉ ?
'Sầm phu nhân, mẹ tưởng con thích ngồi lên cái đồ quỷ ấy lắm sao ? Còn không phải tại mẹ ép ?'
Được đỡ đến bên giường, tiểu thiếu gia nhà họ Sầm liếc mắt nhìn người mẹ càng lúc càng thích càm ràm của mình, lại nhìn sang vị đại boss đang đứng bên cạnh sắc mặt cũng chẳng tốt kia.
'Mẹ con muốn tốt cho ai đây ?' Sầm Chí Quyền lên tiếng giọng cảnh cáo.
'Ờ.' Cậu thiếu niên đang kỳ phản nghịch hừ khẽ một tiếng xoay mặt sang hướng khác.
'Được rồi được rồi, Mẫn Mẫn để ta nói chuyện với Duệ Duệ, mọi người ra ngoài hết đi.' Lão gia tử thực sự không nhìn nổi bộ dạng mất hứng của đứa cháu cưng, quả đoán đuổi đám người lấy danh nghĩa quan tâm mà đến xem náo nhiệt kia ra ngoài.
'Sầm Cảnh Duệ, qua chuyện này nếu con không biết phản tỉnh thì đừng nhắc đến chuyện ra nước ngoài du học với ba.' Sầm Chí Quyền trước khi ra ngoài lần nữa nghiêm giọng cảnh cáo con trai.
'Ông cố, ông xem ba con kia...' Sầm Cảnh Duệ giọng cực kỳ ủy khuất nói.
Nói đùa sao, không cho cậu ra ngoài, vậy thời thanh xuân đẹp đẽ nhất trong đời cậu không phải đều bị trói chân trói tay, cái gì cũng không chơi được rồi sao ?
Vậy cuộc đời còn ý nghĩa gì chứ ?
Cho nên, kế hoạch du học tuyệt đối không được gác lại.
'Duệ Duệ...' Lão gia tử cầm cánh tay đang quấn băng gạc của cháu cố, hiếm khi dùng giọng nghiêm trang như vậy, 'Chuyện lần này, con thật sự khiến mọi người lo lắng rồi. Trái tim của ông cố suýt nữa thì bị con dọa đến ngừng đập rồi, con có biết làm vậy nguy hiểm lắm không ?'
'Xin lỗi, con để ông phải lo lắng.'
Cho dù phản nghịch cỡ nào thì Sầm Cảnh Duệ vẫn là một đứa nhỏ hiếu thảo, những năm này cậu gây không ít họa, nếu như không phải có ông cố ở phía sau chống lưng, không biết cậu đã bị ba mình xử phạt bao nhiêu lần nữa.
Thực ra với kỹ thuật của cậu, muốn lái xe bay qua nóc chiếc xe của vệ sĩ tuyệt đối không thành vấn đề, nếu không phải có con chó không biết của ai đột nhiên chạy qua, còn đứng ở giữa đường, vì tránh đụng chết nó nên lúc đáp xuống đất cậu đánh tay lái lệch một chút, nhất thời không cẩn thận nên bị mất lái mà thôi.
Sầm phu nhân à, cô không nghĩ tới sao, chẳng có một thiếu niên 16 tuổi nào mà không có thời kỳ phản nghịch cả.
'Đừng giận, đừng giận nữa, con nó đã lớn rồi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, chuyện gì cần phải tự gánh chịu hậu quả, trong lòng con nó tự biết.' Huống gì đứa con này của hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, có cách nghĩ và cách hành xử rất riêng, thân làm cha mẹ, họ tốt nhất chỉ nên hướng dẫn chứ không nên can thiệp quá nhiều.
'Nhưng mà...'
'Đừng nhưng mà nữa, chúng ta đi ăn sáng đi.'
Sầm tiên sinh nửa đẩy nửa kéo cứ vậy ôm cô vợ yêu còn đang tức giận của mình đến bàn ăn, chu đáo kéo ghế, trải khăn ăn cho cô xong mới cởi chiếc tạp dề trên người xuống rồi ngồi xuống bên cạnh.
Thấy cô không có ý định động tay vì vậy ở trước mặt con gái nhỏ tiếp tục dỗ « con gái lớn » còn đang tức giận của mình ăn sáng.
Lại nữa rồi !
Sầm Ngôn Nhược tỏ vẻ không chịu nổi mẹ mình rồi, tại sao ngày nào cũng có tiết mục này ? Tại sao mỗi ngày đều muốn ba dỗ ?
Cô bé quyết định lên lầu thay đồ rồi đi chơi với nhóm của chị Miên Miên nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
'Ba, mẹ, lát nữa con đi tìm chị Miên Miên.'
'Ờ.' Sầm phu nhân đầu không quay lại chỉ đáp một tiếng còn Sầm tiên sinh vẻ mặt sủng nịch cười. 'Có muốn đợi ba đưa con đi không ?'
'Không cần đâu. Ba cứ ở với mẹ là được.'
Sầm Ngôn Nhược tao nhã lên lầu, cứ để hai người chơi với nhau đi, cục cưng biết điều không quấy rầy đâu.
Hai vợ chồng Sầm Chí Quyền vừa ăn sáng vừa trò chuyện, vẫn là về cậu cả nhà họ Sầm, người đang khiến Sầm phu nhân đau đầu kia.
'Trường học bên kia gọi điện qua, nói đã nhận được đơn xin nhập học của Duệ Duệ, tháng sau con nó sẽ bay qua Luân Đôn học.'
'Cái gì ?' Sầm phu nhân trừng to mắt, không dám tin những gì vừa nghe được từ miệng ông xã nhà mình.
'Anh nói học viện Eton đã đồng ý nhận Duệ Duệ. Là con tự mình xin.'
Bởi vì lão thái gia đối với đứa cháu trưởng này quá mức cưng chìu và không nỡ cho nên Sầm Cảnh Duệ mãi không ra nước ngoài học, hai vợ chồng họ cũng không bởi vì con quá thông minh mà cho con học nhảy lớp nhưng giờ không biết trong đầu nó đang nghĩ gì nữa, đột nhiên lại tự mình liên hệ với học viện Eton bên Anh xin nhập học.
16 tuổi, đúng là không còn nhỏ nữa, cũng nên bước ra để nhìn xem thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào rồi.
'Eton là trường dành cho nam ?' Sầm phu nhân chau mày.
Tiểu tử kia tuy rằng tính khí không tốt nhưng bộ dạng lại anh tuấn soái khí, lại thông minh vượt trội, các môn thể thao cũng am hiểu không ít, rất khó không khiến các nữ sinh thầm thương trộm nhớ.
Cô cũng không phản đối con trai có bạn gái gì đó nhưng ngược lại chưa từng thấy con có khuynh hướng yêu sớm.
Chỉ có điều, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chọn trường thì con trai nhất định sẽ luôn miệng nhắc tuyệt không chọn trường chỉ có nam sinh không có nữ sinh.
Giờ lại đổi ý tự mình chọn trường dành cho nam sinh ?
Nhưng Eaton là trường trung học quý tộc nổi danh trên toàn thế giới, nếu con trai vui vẻ muốn đi tôi luyện bản thân thì cô cũng chẳng có ý kiến gì.
Phạm Dật Triển từ 13 tuổi đã nhập học ở đó, chắc là tiểu tử kia cảm thấy vào trường kia có bạn chơi cùng nên thích chứ gì ?
'Con nó thích thì kệ đi.'
'Ông nội đồng ý rồi sao ?'
'Tự con sẽ có cách thôi.' Về điểm này, Sầm Chí Quyền chẳng cần phải lo lắng gì.
'Vậy còn em ?'
'Em thì sao ?'
'Em có cần qua đó cùng con học không ?'
'...' Sầm tiên sinh nhất thời cạn lời.
Con trai của họ từ lúc nào cần phải có mẹ đi theo vậy ? Hơn nữa giờ con đã quyết định ra nước ngoài tìm tự do riêng của mình, chắc chắn là muốn hưởng thụ một quãng thởi gian phóng túng không có ai quản thúc rồi, loại cảm giác ấy hắn cũng đã từng có, con người ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ nông nổi chứ.
'Người ta sợ con một mình ở bên đó sẽ cô đơn mà.'
Người gần như mỗi ngày đều nhìn thấy đột nhiên rời đi đến một nơi xa xôi, cảm giác đó nhất thời khó mà quen được, nhất là người đã gắn bó với mình 16 năm nữa chứ.
Tuy rằng cô có thể đi thăm con bất kỳ lúc nào nhưng đó là một chuyện khác.
Haizz, Sầm phu nhân chợt cảm thấy, một khi con bay ra thế giới bên ngoài rồi thì sẽ là một người khác vậy.
'Vậy em không lo lắng chồng em ở nhà sẽ cô đơn sao ?'
Huống gì trong nhà còn ba đứa nhỏ nữa, tuy chúng không phải thật sự không có mẹ bên cạnh là không được nhưng có thì vẫn hơn.
'Nhược Nhược đã biết chưa ?'
Hai anh em này từ nhỏ đã quấn quýt với nhau, tình cảm rất tốt, thậm chí cô bé Nhược Nhược còn bám anh hai hơn bám mẹ nữa.
'Duệ Duệ nói sẽ tự nói với con bé.'
'Lỡ như Nhược Nhược cũng đòi theo anh mình đến Luân Đôn thì làm thế nào ?'
'Con bé muốn đi thì cứ để nó đi thôi.'
'Con mới có 10 tuổi thôi, không được.' Sầm phu nhân không tán thành cách nói này. Lúc ông xã không có ở nhà, ít ra vẫn còn có con gái ở bên cạnh cô chứ.
'Yên tâm đi, Duệ Duệ nhất định sẽ xử lý tốt.'
Trong lúc hai người nói chuyện thì chợt thấy quản gia vội vàng đi vào, 'Thiếu gia, thiếu phu nhân, không hay rồi, tiểu thiếu gia lái xe đụng vào xe của vệ sĩ, bị ngã.'
'Hả ?' Trong tiếng kêu thảng thốt, Sầm phu nhân đứng bật dậy.
Quả nhiên là, sợ cái gì thì đến ngay cái ấy !
*****
Trong bệnh viện
Bởi đụng thẳng vào xe của vệ sĩ, cậu thiếu niên đang tuổi phản nghịch Sầm Cảnh Duệ cả cánh tay và chân đều bị cọ xát không nhẹ, may mắn chính là không bị tổn thương đến gân cốt cùng bộ não với IQ hơn 160 của mình.
Nhưng vì an toàn, cho dù cậu không muốn đến cỡ nào cũng bị áp tải đến bệnh viện để làm kiểm tra toàn thân một lần.
Đợi đến khi bị đẩy trở lại vào phòng bệnh thì đã thấy bên trong ngồi đầy một đám người của nhà họ Sầm đến thăm người thừa kế tương lai, bao gồm cả Sầm lão gia tử năm nay tuổi đã gần 90, mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt vẫn còn quắc thước hồng hào, đầu óc minh nẫn vô cùng.
Thấy đứa cháu bảo bối quay về, ông không đợi được mà đứng lên đón.
'Duệ Duệ, còn chỗ nào không thoải mái không?'
'Ông cố, con khỏe lắm, đánh mười con hổ cũng không thành vấn đề.'
Sầm Cảnh Duệ nâng cánh tay không bị thương lên nói, sườn mặt bên trái tuy rằng bị trầy xước nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn tiêu sái của cậu.
'Đánh được hổ thì cần gì phải ngồi xe lăn chứ ?' Đứng sau lưng lão gia tử nghe vậy, Sầm phu nhân cực kỳ bất mãn lên tiếng.
Nếu không phải có lão gia tử ở đây, cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này đã bị cô mắng không biết mấy trăm mấy vạn lần rồi.
Tưởng mình là siêu nhân thật sao ? Hay phim hành động xem nhiều quá rồi mà lại dám lái chiếc mô tô phân khối lớn của mình bay lên nóc xe của vệ sĩ chứ ?
Xem đi xem đi, hậu quả ngay trước mắt rồi đó.
Thật là... cứ tiếp tục thế này cô bị dọa đến chết sớm cũng không phải không có khả năng.
Ai cũng nói con cái càng lớn càng hiểu chuyện nhưng con trai nhà cô sao cứ muốn mẹ nó tức đến phát điên thế nhỉ ?
'Sầm phu nhân, mẹ tưởng con thích ngồi lên cái đồ quỷ ấy lắm sao ? Còn không phải tại mẹ ép ?'
Được đỡ đến bên giường, tiểu thiếu gia nhà họ Sầm liếc mắt nhìn người mẹ càng lúc càng thích càm ràm của mình, lại nhìn sang vị đại boss đang đứng bên cạnh sắc mặt cũng chẳng tốt kia.
'Mẹ con muốn tốt cho ai đây ?' Sầm Chí Quyền lên tiếng giọng cảnh cáo.
'Ờ.' Cậu thiếu niên đang kỳ phản nghịch hừ khẽ một tiếng xoay mặt sang hướng khác.
'Được rồi được rồi, Mẫn Mẫn để ta nói chuyện với Duệ Duệ, mọi người ra ngoài hết đi.' Lão gia tử thực sự không nhìn nổi bộ dạng mất hứng của đứa cháu cưng, quả đoán đuổi đám người lấy danh nghĩa quan tâm mà đến xem náo nhiệt kia ra ngoài.
'Sầm Cảnh Duệ, qua chuyện này nếu con không biết phản tỉnh thì đừng nhắc đến chuyện ra nước ngoài du học với ba.' Sầm Chí Quyền trước khi ra ngoài lần nữa nghiêm giọng cảnh cáo con trai.
'Ông cố, ông xem ba con kia...' Sầm Cảnh Duệ giọng cực kỳ ủy khuất nói.
Nói đùa sao, không cho cậu ra ngoài, vậy thời thanh xuân đẹp đẽ nhất trong đời cậu không phải đều bị trói chân trói tay, cái gì cũng không chơi được rồi sao ?
Vậy cuộc đời còn ý nghĩa gì chứ ?
Cho nên, kế hoạch du học tuyệt đối không được gác lại.
'Duệ Duệ...' Lão gia tử cầm cánh tay đang quấn băng gạc của cháu cố, hiếm khi dùng giọng nghiêm trang như vậy, 'Chuyện lần này, con thật sự khiến mọi người lo lắng rồi. Trái tim của ông cố suýt nữa thì bị con dọa đến ngừng đập rồi, con có biết làm vậy nguy hiểm lắm không ?'
'Xin lỗi, con để ông phải lo lắng.'
Cho dù phản nghịch cỡ nào thì Sầm Cảnh Duệ vẫn là một đứa nhỏ hiếu thảo, những năm này cậu gây không ít họa, nếu như không phải có ông cố ở phía sau chống lưng, không biết cậu đã bị ba mình xử phạt bao nhiêu lần nữa.
Thực ra với kỹ thuật của cậu, muốn lái xe bay qua nóc chiếc xe của vệ sĩ tuyệt đối không thành vấn đề, nếu không phải có con chó không biết của ai đột nhiên chạy qua, còn đứng ở giữa đường, vì tránh đụng chết nó nên lúc đáp xuống đất cậu đánh tay lái lệch một chút, nhất thời không cẩn thận nên bị mất lái mà thôi.
/516
|