Đón con trai về nhà, hai mẹ con ở trong phòng bàn bạc chuyện tháng sau đưa con sang Luân Đôn du học.
Nhưng Sầm phu nhân nói một thôi một hồi vẫn không nghe vị thiếu gia kia đáp một lời, chỉ ngồi tựa vào đầu giường chăm chú nhìn gì đó trên laptop đến nỗi mắt không chớp một cái.
'Quan Cảnh Duệ, con rốt cuộc có nghe những lời mẹ vừa nói không hả ?' Nếu không nể tình đứa con này đang là thương binh, chắc chắn cô đã lấy chiếc gối đang ôm trong lòng ném lên người nó rồi, thuận tiện lớn tiếng mắng một trận tuy rằng nói về đấu võ mồm, bây giờ cô tuyệt đối không phải là đối thủ của con mình.
'Sầm phu nhân, mẹ có thể ra ngoài trước để con yên tĩnh một chút được không ?' Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn nói.
Vừa về đến nhà là mẹ đã lôi cậu vào phòng nói suốt nửa tiếng đồng hồ rồi, có mệt không chứ ? Ba đâu rồi ? Sao không qua đưa bà xã của mình về đi ?
'Mẹ hỏi con nhiều như vậy mà một câu con cũng không trả lời mẹ, không đi !' Sầm phu nhân lúc tùy hứng lên thì không ai bì được.
Thấy bộ dạng của Sầm phu nhân như vậy, trừ phi tìm cách ném mẹ ra ngoài bằng không, cho dù cậu không thèm để ý thì chắc chắn mẹ cũng không chịu đi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ, Sầm Cảnh Duệ đặt laptop xuống, 'Sầm phu nhân, cho mẹ 5 phút, nói một lần cho hết.'
'5 phút làm sao đủ ?'
'Mẹ đã lãng phí 20 giây rồi đó.' Cậu chàng nhàn nhạt nhắc nhở.
'Mẹ hỏi con, con định mang theo mấy người làm qua đó ?'
'Sầm phu nhân, đây trường nội trú, không cần người làm, OK ?'
Tại sao vấn đề ngớ ngẩn như vậy mà cũng cần cậu giải thích thêm một lần chứ ?
'Dù sao thì cũng có ngày nghỉ chứ, con không cần người thật sao ?'
'Không cần.' Sầm Cảnh Duệ quả đoán cự tuyệt.
'Con muốn ở một mình sao ? Không được.' Thái độ của Sầm phu nhân cũng rất kiên quyết.
'Tại sao lại không được ? Làm ơn đi mẹ, con đã 16 tuổi rồi, dứt sữa lâu lắm rồi.'
'Con ở một mình chắc chắn sẽ gây họa, mẹ thấy hay vậy đi, không mang người làm qua cũng được, con đến nhà Bối Bối ở.'
'Nghĩ cũng đừng nghĩ.' Nghe vậy, Sầm Cảnh Duệ kích động đến nỗi suýt nữa là nhảy ra khỏi giường.
Đùa sao ? Sản nghiệp của nhà họ Sầm ở Luân Đôn một đống lớn thế kia tại sao phải đến nhà người khác ở ? Nếu thật sự muốn ở, đến nhà cô út không được sao ?
Mà giờ cậu chỉ muốn làm một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời, làm sao dễ dàng để cho người khác quản lý được ?
Cho nên, cậu muốn ở một mình, muốn thế nào thì được thế ấy, không ai quản được.
'Không cần người làm, không ở nhà của Bối Bối, vậy con ở nhà còn tốt hơn.'
'Con cho mẹ biết, ông cố cũng đã đồng ý cho con xuất ngoại rồi, ai cũng cản không được.'
'Có đứa con nào nói chuyện với mẹ mình kiểu đó không ?'
Sầm tiên sinh đi vào, giọng nói nghiêm khắc tỏ rõ sự bất mãn của mình.
'Ba, con muốn ở một mình.' Sầm Cảnh Duệ lần nữa bày tỏ lập trường, ba cũng là đàn ông mà, năm đó lúc ba đi du học nghe nói cũng ở một mình, tại sao ba được mà cậu không được ?
Sầm Chí Quyền nhìn vẻ mặt của con trai thì biết ngay là đang nghĩ gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ, ung dung nói, 'Trước đây ba không gây chuyện như con.'
'Con có gây chuyện gì đâu ?' Sầm Cảnh Duệ bày tỏ sự không phục của mình.
'Có muốn ba đem những chuyện con đã gây ra kể lại một lượt không ?' Sắc mặt của Sầm Chí Quyền nghiêm hơn mấy phần.
Chuyện liên quan đến sự phát triển trong tương lai của con, hắn không nghiêm không được.
Năm 9 tuổi đã gây ra một họa lớn, tuy rằng sau đó con trai an phận thu liễm lại ất nhiều nhưng không gây họa lớn không có nghĩa là không gây họa nhỏ. Tuy rằng đều trong phạm vi khống chế của hắn nhưng thân làm ba người ta, hắn cũng lo đứa con này sau khi tự do bay ra thế giới bên ngoài rồi, lá gan sẽ lớn hơn, khó mà khống chế được.
'Ba, con hứa là sẽ không gây chuyện mà.'
'Lời hứa của con có giá trị quá thấp.' Tin đứa con này mới là lạ đó.
'Vậy làm sao ba mới tin con ?'
'Muốn ba tin con ?'
'Dĩ nhiên.'
'Vậy bắt đầu từ ngày mai, đến công ty phụ việc một tháng.'
'Không thành vấn đề.' Phòng công nghệ thông tin của Sầm thị những năm nay đã thành sào huyệt phạm tội của Sầm Cảnh Duệ, đến đó đối với cậu mà nói quả thực như cá gặp nước.
'Không đến phòng công nghệ thông tin, đến phòng thư ký trên tầng trên cùng làm trợ lý.'
'Phòng thư ký ?' Sầm Cảnh Duệ thét lên, 'Chắc không phải ba muốn con qua đó làm tạp vụ như in tài liệu, pha trà rót nước gì đấy chứ ?'
Có nhầm lẫn hay không vậy ? Chuyện này sao có thể để thiên tài là cậu làm ?
Quả thực lãng phí tài nguyên!
'Con không đi.'
'OK, con có quyền lựa chọn của mình.' Sầm Chí Quyền cũng không miễn cưỡng, ôm vợ đứng dậy, 'Đi đánh golf với anh.'
Nhìn theo bóng đôi vợ chồng thân thiết dìu nhau đi, Sầm Cảnh Duệ cắn môi hỏi, 'Nếu con không đi thì sao ?'
Tuy có ông nội chống lưng nhưng cánh tay của ba vươn ra được rất xa, cánh của cậu còn chưa đủ cứng, nếu như ba cố tình muốn cậu ở bên đó sống không dễ dàng thì những ngày tháng sau này của cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng.
Rời nhà đi không phải là không được nhưng cậu cũng chưa phản nghịch đến mức đó.
Cậu vẫn còn rất thương Quan tiểu thư nhà mình, em gái bảo bối còn có hai đứa em ham ăn nữa, đương nhiên, cũng rất thương ba.
Vì bày tỏ lòng hiếu thảo, cứ nghe thử xem nếu không nghe lời ba thì hậu quả sẽ như thế nào ?
Ai ngờ cậu đã tỏ ra mềm mỏng rồi mà ba chỉ ném lại một câu, 'Tự suy nghĩ đi !' Rồi đi mất.
Haizz, dù sao cũng chắc chắn là không có kết cục tốt rồi.
Cậu vô lực nằm phịch xuống giường nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Thực ra mẹ đề xuất chuyện đến ở nhà họ Phạm cũng không phải là không được, cậu và Phạm Dật Triển có thể cùng nhau làm nhiều chuyện nhưng vừa nghĩ tới Giang Bối Bối thì...
Haizz, phiền não của tuổi thiếu niên, người lớn làm sao hiểu được.
****
Trên đường đến sân golf, Sầm Chí Quyền tranh thủ thời gian dùng laptop xử lý một chút công sự.
Sầm phu nhân ngồi bên cạnh vẻ mặt hớn hở, gương mặt xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh chăm chú nhìn ông xã nhà mình, ánh mắt như ánh mặt trời ngoài kia, rực rỡ sáng lạn.
'Làm gì mà nhìn anh như vậy ?'
Sầm Chí Quyền vừa xử lý công sự vừa lưu ý ánh mắt của cô vợ nhỏ, khóe môi dần vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
'Nhìn xem ông xã nhà mình sao có thể đẹp trai thế nhỉ ?' Bao nhiêu năm qua không hề thay đổi mấy, ngược lại theo thời gian càng thêm phần thành thục vững chãi, mỗi lần nhìn đều tâm động không thôi.
'Miệng bôi mật hay sao vậy ? Lại có chuyện muốn nhờ anh ?' Sầm Chí Quyền gập laptop lại đặt sang một bên, đưa tay kéo cô vào lòng, nghịch những sợi tóc của cô trong tay.
'Đâu có. Lúc này em chỉ cảm thấy lấy được anh đúng là đã tu ba đời.' Cô rúc vào ngực hắn cười rạng rỡ, nụ cười chói sáng đến mức khiến người đàn ông nhất thời chóa mắt, thần trí cũng mê mẩn theo.
Hắn thấp giọng cười, 'Đội cho anh một chiếc mũ cao như thế, là vì cảm thấy anh làm không đủ, cần tiếp tục cố gắng sao ?'
'Nào có. Ông xã em đã tốt lắm rồi, ít ra so với Chí Viễn không biết tốt hơn bao nhiêu lần !'
'Thì ra có so sánh mới có cảm nhận sâu sắc thế !' Hắn cười trêu cô.
'Đáng ghét ! Em nói thật mà, chồng em là cháu trưởng của nhà họ Sầm, người nắm quyền của Sầm thị thương nghiệp, thành thục chín chắn lại chung thủy, trên thế giới này không biết có bao nhiêu phụ nữ ganh tỵ với em đây...'
'Không tệ không tệ, nhưng cái mũ này anh thích !' Sầm Chí Quyền bật cười, trong câu nói còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
'Sầm tiên sinh, còn muốn thêm nữa không ?' Cô cười ngọt ngào hỏi, tay nghịch ngợm luồn vào trong áo sơ mi của hắn.
'Tối nay về nhà có thể thêm một điều.' Ánh mắt hắn như đuốc, tóm lại bàn tay không an phận của cô, 'Hoặc lát nữa khi chúng ta đánh golf có thể chơi chút gì đó đặc biệt...'
Huých vào ngực hắn một cái, cô lườm hắn, 'Sầm tiên sinh, golf là một môn vận động cao cấp, tư tưởng của anh có thể trong sáng một chút không ? Lát nữa nhớ phải cố gắng một chút, đừng để vợ anh mất mặt đấy !'
'Không tin tưởng thực lực của chồng em đến vậy sao ?'
'Em lo là mấy tư tưởng không trong sáng ảnh hưởng đến sự phát huy của anh thôi.'
'Yên tâm, hôm nay anh bao cả sân, không có người ngoài, chỉ hai chúng ta thôi.' Sầm tiên sinh nói đùa mà mặt vẫn rất đường hoàng, 'Cho nên, muốn phát huy kiểu nào cũng được.'
Xe vững vàng chạy trên đường, trong xe, Sầm tiên sinh tâm trạng rất tốt không ngừng trêu chọc khiến Sầm phu nhân cười không ngớt.
Sầm tiên sinh nhà cô bề ngoài nghiêm túc, chỉ có cô được nhìn thấy một mặt không đàng hoàng khác của hắn, cảm giác đó nói sao nhỉ, giống như có mật ngọt ngấm vào, ngọt lan đến tận đáy lòng !
Nhưng Sầm phu nhân nói một thôi một hồi vẫn không nghe vị thiếu gia kia đáp một lời, chỉ ngồi tựa vào đầu giường chăm chú nhìn gì đó trên laptop đến nỗi mắt không chớp một cái.
'Quan Cảnh Duệ, con rốt cuộc có nghe những lời mẹ vừa nói không hả ?' Nếu không nể tình đứa con này đang là thương binh, chắc chắn cô đã lấy chiếc gối đang ôm trong lòng ném lên người nó rồi, thuận tiện lớn tiếng mắng một trận tuy rằng nói về đấu võ mồm, bây giờ cô tuyệt đối không phải là đối thủ của con mình.
'Sầm phu nhân, mẹ có thể ra ngoài trước để con yên tĩnh một chút được không ?' Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn nói.
Vừa về đến nhà là mẹ đã lôi cậu vào phòng nói suốt nửa tiếng đồng hồ rồi, có mệt không chứ ? Ba đâu rồi ? Sao không qua đưa bà xã của mình về đi ?
'Mẹ hỏi con nhiều như vậy mà một câu con cũng không trả lời mẹ, không đi !' Sầm phu nhân lúc tùy hứng lên thì không ai bì được.
Thấy bộ dạng của Sầm phu nhân như vậy, trừ phi tìm cách ném mẹ ra ngoài bằng không, cho dù cậu không thèm để ý thì chắc chắn mẹ cũng không chịu đi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ, Sầm Cảnh Duệ đặt laptop xuống, 'Sầm phu nhân, cho mẹ 5 phút, nói một lần cho hết.'
'5 phút làm sao đủ ?'
'Mẹ đã lãng phí 20 giây rồi đó.' Cậu chàng nhàn nhạt nhắc nhở.
'Mẹ hỏi con, con định mang theo mấy người làm qua đó ?'
'Sầm phu nhân, đây trường nội trú, không cần người làm, OK ?'
Tại sao vấn đề ngớ ngẩn như vậy mà cũng cần cậu giải thích thêm một lần chứ ?
'Dù sao thì cũng có ngày nghỉ chứ, con không cần người thật sao ?'
'Không cần.' Sầm Cảnh Duệ quả đoán cự tuyệt.
'Con muốn ở một mình sao ? Không được.' Thái độ của Sầm phu nhân cũng rất kiên quyết.
'Tại sao lại không được ? Làm ơn đi mẹ, con đã 16 tuổi rồi, dứt sữa lâu lắm rồi.'
'Con ở một mình chắc chắn sẽ gây họa, mẹ thấy hay vậy đi, không mang người làm qua cũng được, con đến nhà Bối Bối ở.'
'Nghĩ cũng đừng nghĩ.' Nghe vậy, Sầm Cảnh Duệ kích động đến nỗi suýt nữa là nhảy ra khỏi giường.
Đùa sao ? Sản nghiệp của nhà họ Sầm ở Luân Đôn một đống lớn thế kia tại sao phải đến nhà người khác ở ? Nếu thật sự muốn ở, đến nhà cô út không được sao ?
Mà giờ cậu chỉ muốn làm một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời, làm sao dễ dàng để cho người khác quản lý được ?
Cho nên, cậu muốn ở một mình, muốn thế nào thì được thế ấy, không ai quản được.
'Không cần người làm, không ở nhà của Bối Bối, vậy con ở nhà còn tốt hơn.'
'Con cho mẹ biết, ông cố cũng đã đồng ý cho con xuất ngoại rồi, ai cũng cản không được.'
'Có đứa con nào nói chuyện với mẹ mình kiểu đó không ?'
Sầm tiên sinh đi vào, giọng nói nghiêm khắc tỏ rõ sự bất mãn của mình.
'Ba, con muốn ở một mình.' Sầm Cảnh Duệ lần nữa bày tỏ lập trường, ba cũng là đàn ông mà, năm đó lúc ba đi du học nghe nói cũng ở một mình, tại sao ba được mà cậu không được ?
Sầm Chí Quyền nhìn vẻ mặt của con trai thì biết ngay là đang nghĩ gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ, ung dung nói, 'Trước đây ba không gây chuyện như con.'
'Con có gây chuyện gì đâu ?' Sầm Cảnh Duệ bày tỏ sự không phục của mình.
'Có muốn ba đem những chuyện con đã gây ra kể lại một lượt không ?' Sắc mặt của Sầm Chí Quyền nghiêm hơn mấy phần.
Chuyện liên quan đến sự phát triển trong tương lai của con, hắn không nghiêm không được.
Năm 9 tuổi đã gây ra một họa lớn, tuy rằng sau đó con trai an phận thu liễm lại ất nhiều nhưng không gây họa lớn không có nghĩa là không gây họa nhỏ. Tuy rằng đều trong phạm vi khống chế của hắn nhưng thân làm ba người ta, hắn cũng lo đứa con này sau khi tự do bay ra thế giới bên ngoài rồi, lá gan sẽ lớn hơn, khó mà khống chế được.
'Ba, con hứa là sẽ không gây chuyện mà.'
'Lời hứa của con có giá trị quá thấp.' Tin đứa con này mới là lạ đó.
'Vậy làm sao ba mới tin con ?'
'Muốn ba tin con ?'
'Dĩ nhiên.'
'Vậy bắt đầu từ ngày mai, đến công ty phụ việc một tháng.'
'Không thành vấn đề.' Phòng công nghệ thông tin của Sầm thị những năm nay đã thành sào huyệt phạm tội của Sầm Cảnh Duệ, đến đó đối với cậu mà nói quả thực như cá gặp nước.
'Không đến phòng công nghệ thông tin, đến phòng thư ký trên tầng trên cùng làm trợ lý.'
'Phòng thư ký ?' Sầm Cảnh Duệ thét lên, 'Chắc không phải ba muốn con qua đó làm tạp vụ như in tài liệu, pha trà rót nước gì đấy chứ ?'
Có nhầm lẫn hay không vậy ? Chuyện này sao có thể để thiên tài là cậu làm ?
Quả thực lãng phí tài nguyên!
'Con không đi.'
'OK, con có quyền lựa chọn của mình.' Sầm Chí Quyền cũng không miễn cưỡng, ôm vợ đứng dậy, 'Đi đánh golf với anh.'
Nhìn theo bóng đôi vợ chồng thân thiết dìu nhau đi, Sầm Cảnh Duệ cắn môi hỏi, 'Nếu con không đi thì sao ?'
Tuy có ông nội chống lưng nhưng cánh tay của ba vươn ra được rất xa, cánh của cậu còn chưa đủ cứng, nếu như ba cố tình muốn cậu ở bên đó sống không dễ dàng thì những ngày tháng sau này của cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng.
Rời nhà đi không phải là không được nhưng cậu cũng chưa phản nghịch đến mức đó.
Cậu vẫn còn rất thương Quan tiểu thư nhà mình, em gái bảo bối còn có hai đứa em ham ăn nữa, đương nhiên, cũng rất thương ba.
Vì bày tỏ lòng hiếu thảo, cứ nghe thử xem nếu không nghe lời ba thì hậu quả sẽ như thế nào ?
Ai ngờ cậu đã tỏ ra mềm mỏng rồi mà ba chỉ ném lại một câu, 'Tự suy nghĩ đi !' Rồi đi mất.
Haizz, dù sao cũng chắc chắn là không có kết cục tốt rồi.
Cậu vô lực nằm phịch xuống giường nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Thực ra mẹ đề xuất chuyện đến ở nhà họ Phạm cũng không phải là không được, cậu và Phạm Dật Triển có thể cùng nhau làm nhiều chuyện nhưng vừa nghĩ tới Giang Bối Bối thì...
Haizz, phiền não của tuổi thiếu niên, người lớn làm sao hiểu được.
****
Trên đường đến sân golf, Sầm Chí Quyền tranh thủ thời gian dùng laptop xử lý một chút công sự.
Sầm phu nhân ngồi bên cạnh vẻ mặt hớn hở, gương mặt xinh đẹp động lòng người ngồi bên cạnh chăm chú nhìn ông xã nhà mình, ánh mắt như ánh mặt trời ngoài kia, rực rỡ sáng lạn.
'Làm gì mà nhìn anh như vậy ?'
Sầm Chí Quyền vừa xử lý công sự vừa lưu ý ánh mắt của cô vợ nhỏ, khóe môi dần vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
'Nhìn xem ông xã nhà mình sao có thể đẹp trai thế nhỉ ?' Bao nhiêu năm qua không hề thay đổi mấy, ngược lại theo thời gian càng thêm phần thành thục vững chãi, mỗi lần nhìn đều tâm động không thôi.
'Miệng bôi mật hay sao vậy ? Lại có chuyện muốn nhờ anh ?' Sầm Chí Quyền gập laptop lại đặt sang một bên, đưa tay kéo cô vào lòng, nghịch những sợi tóc của cô trong tay.
'Đâu có. Lúc này em chỉ cảm thấy lấy được anh đúng là đã tu ba đời.' Cô rúc vào ngực hắn cười rạng rỡ, nụ cười chói sáng đến mức khiến người đàn ông nhất thời chóa mắt, thần trí cũng mê mẩn theo.
Hắn thấp giọng cười, 'Đội cho anh một chiếc mũ cao như thế, là vì cảm thấy anh làm không đủ, cần tiếp tục cố gắng sao ?'
'Nào có. Ông xã em đã tốt lắm rồi, ít ra so với Chí Viễn không biết tốt hơn bao nhiêu lần !'
'Thì ra có so sánh mới có cảm nhận sâu sắc thế !' Hắn cười trêu cô.
'Đáng ghét ! Em nói thật mà, chồng em là cháu trưởng của nhà họ Sầm, người nắm quyền của Sầm thị thương nghiệp, thành thục chín chắn lại chung thủy, trên thế giới này không biết có bao nhiêu phụ nữ ganh tỵ với em đây...'
'Không tệ không tệ, nhưng cái mũ này anh thích !' Sầm Chí Quyền bật cười, trong câu nói còn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
'Sầm tiên sinh, còn muốn thêm nữa không ?' Cô cười ngọt ngào hỏi, tay nghịch ngợm luồn vào trong áo sơ mi của hắn.
'Tối nay về nhà có thể thêm một điều.' Ánh mắt hắn như đuốc, tóm lại bàn tay không an phận của cô, 'Hoặc lát nữa khi chúng ta đánh golf có thể chơi chút gì đó đặc biệt...'
Huých vào ngực hắn một cái, cô lườm hắn, 'Sầm tiên sinh, golf là một môn vận động cao cấp, tư tưởng của anh có thể trong sáng một chút không ? Lát nữa nhớ phải cố gắng một chút, đừng để vợ anh mất mặt đấy !'
'Không tin tưởng thực lực của chồng em đến vậy sao ?'
'Em lo là mấy tư tưởng không trong sáng ảnh hưởng đến sự phát huy của anh thôi.'
'Yên tâm, hôm nay anh bao cả sân, không có người ngoài, chỉ hai chúng ta thôi.' Sầm tiên sinh nói đùa mà mặt vẫn rất đường hoàng, 'Cho nên, muốn phát huy kiểu nào cũng được.'
Xe vững vàng chạy trên đường, trong xe, Sầm tiên sinh tâm trạng rất tốt không ngừng trêu chọc khiến Sầm phu nhân cười không ngớt.
Sầm tiên sinh nhà cô bề ngoài nghiêm túc, chỉ có cô được nhìn thấy một mặt không đàng hoàng khác của hắn, cảm giác đó nói sao nhỉ, giống như có mật ngọt ngấm vào, ngọt lan đến tận đáy lòng !
/516
|