Vừa mới xoay người, ngoài dự liệu nhìn thấy gương mặt đầy vẻ không vui của Phạm Dật Triển cùng vẻ mặt hớn hở của người đang xem trò vui của Tống Cẩn Hành.
'Hai vị, khuya vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi sao ?' Sầm Cảnh Duệ ngược lại trấn định cực kỳ, hoàn toàn chẳng có chút sợ hãi nào của người bị bắt quả tang.
'Cậu cũng biết là khuya rồi sao ?' Phạm Dật Triển thật muốn xông lên, giống như ba mình cho tên kia một quyền.
Vừa nãy hai người bọn họ vốn đang ở trong thư phòng cùng Song nghiên cứu hệ thống mới thì tên này kêu khát nước, nói tự mình muốn xuống lầu lấy chút gì uống chứ không nhờ người làm, ai ngờ đi một lần, một hai tiếng đồng hồ cũng không thấy quay lại, không cần nghĩ cũng biết là đi làm chuyện tốt gì rồi.
Ở địa bàn của nhà họ Phạm, dưới mí mắt của ba cậu mà tên này lại còn dám xông vào phòng của em gái vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, sự can đảm này thực sự không phải ai cũng có.
Nếu như không phải Song nhanh tay kéo cậu lại thì cửa phòng của em gái sớm đã bị cậu đá văng rồi.
'Này, chỉ là nghỉ ngơi một chút, thư giãn thư giãn một chút thôi mà, làm gì mà cứ như tôi là tội phạm tội ác tày trời vậy ?' Sầm Cảnh Duệ đi qua, rất hào sảng khoác tay lên vai cậu bạn còn đang đứng mím môi mím lợi của mình, 'Đi thôi đi thôi, tối nay nhất định phải nghiên cứu cho đến khi có kết quả mới được thôi đấy !'
Cách đây không lâu tập đoàn BCF đã đầu tư vào một công ty kỹ thuật sinh học của Đức, vừa nãy ba người bọn họ đang cùng xem xét hệ thống phần mềm phân tích tổ hợp của phân tử sinh vật mà công ty kỹ thuật sinh học này đã nghiên cứu gần một năm nay mà vẫn chưa thành công.
Tuy rằng đã hơn một năm cậu không đụng tới việc viết phần mềm nhưng cùng Song, người bạn già đã cùng nhau nghiên cứu nhiều thứ về công nghệ thông tin này, cảm giác vẫn rất thú vị.
Ba của cậu cũng là một trong những người sáng lập ra tập đoàn BCF, làm vậy cũng coi như cậu vì công ty mà cống hiến sức lực đúng không ? Miễn cho chú Phạm suốt ngày cứ xem cậu như cậu ấm chỉ biết dựa dẫm vào ba mẹ mà ăn chơi.
Phạm Dật Triển nhìn bàn tay đang đặt lên vai mình lại nhìn lên gương mặt đắc ý kia, rất muốn hất bàn tay kia ra bởi vì hai người đang đứng rất gần nhau từ trên người tên kia cậu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào rất quen thuộc, đó là mùi sữa tắm chuyên dùng của Bối Bối, điều này chỉ có thể giải thích bằng chuyện, tên kia chắc chắn đã lại « ra tay » với cô em ngốc của cậu rồi.
****
Sau lễ Giáng Sinh, tranh thủ trước khi trường khai giảng học kỳ mới, ba người quyết định cùng nhau đến miền Nam chơi một chuyến nữa, chuyến đi chơi kéo dài một tuần lễ.
Dĩ nhiên, một tuần lễ này, Phạm Dật Triển chịu trách nhiệm « giám sát » Sầm Cảnh Duệ, cậu làm nhiệm vụ một cách rất tận tụy nên đôi tình nhân chỉ có thể lén lút âu yếm, gần gũi nhau một chút mà thôi. Nhưng mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, cùng nhau du lịch thì đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và ngọt ngào rồi.
Sau khi học kỳ bắt đầu, Phạm Dật Triển và Sầm Cảnh Duệ đều đến Eton còn Giang Bối Bối thì tiếp tục học ở trường Westminster.
Thực ra hai trường Westminster và Eton đều nằm trong nội thành Luân Đôn, cách nhau cũng không xa nhưng bởi vì đều là trường nội trú nên chỉ đến cuối tuần hai người mới có cơ hội gặp mặt, cũng may bây giờ internet và mạng xã hội đã phát triển lắm rồi, vì vậy bọn họ cảm thấy thực ra cũng không phải cách xa đến vậy.
Năm tháng của tuổi thanh xuân cứ vậy mà lướt qua, đảo mắt một cái, hơn một năm đã trôi qua...
****
Luân Đôn tháng 3, khó được một ngày thời tiết tốt như vậy, trời xanh vạn dặm không mây, gió hiu hiu thổi nhẹ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những tia nắng ấm áp.
Trong một căn penhouse của một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố...
'26 phút 17 giây... tường lửa của ngân hàng mà cậu chỉ định đã bị xâm nhập, lần này tôi thắng, cái bánh pudding này là của tôi.' Một cậu thiếu niên trẻ trung trong chiếc quần Jeans rách phá cách, áo jacket màu đen, mái tóc màu hạt dẻ bờm xờm giơ ngón tay cái lên, xoay chiếc ghế lại nói với vẻ dương dương đắc ý.
Ở phía bên kia phòng, một cậu thiếu niên khác tóc đen cắt chải gọn gàng, vóc người cao ráo hơi gầy, ngũ quan tuấn tú mà cương nghị ném chiếc ly không trên tay vào sọt rác, động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, cú ném lập tức trúng đích.
'Thật ngại quá, tôi ăn hết rồi.'
'Ăn hết rồi ? Có lộn không vậy ?' Cậu thiếu niên tóc màu hạt dẻ từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt căm phẫn xông tới chỗ cậu thiếu niên tóc đen, 'Quỷ tha ma bắt, sao cậu lại phá tường lửa nhanh hơn tôi được ? Máy chủ của tập đoàn Long Dực bị hỏng rồi sao ?'
'Không có ai nói cho cậu biết tôi là người tiếp quản tương lai của tập đoàn Long Dực sao ?'
'Chết tiệt, lần chơi này không tính.' Cậu thiếu niên tóc màu hạt dẻ vẫn chưa thôi bất bình nói.
'Hai người có thôi đi không ? Có thời gian thì làm chuyện khác đi, cơm trưa đã đặt chưa ?' Ngồi bên cạnh cửa sổ, Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn lườm hai người một cái.
'Cậu làm chủ dùm mình đi, cái tên kia chơi ăn gian, không công bằng.' Cậu trai tóc nâu vẫn còn chưa nuốt trôi cơn tức, ấm ức nói.
'Charles, cậu đi nấu cơm.' Sầm Cảnh Duệ cầm lon coca lên dốc vào miệng, một hơi uống hết, một giọt cũng không chừa rồi tiện tay bóp dẹp nó, ném thẳng vào sọt rác.
Loại trò chơi nhàm chán và ấu trĩ như đua xem ai hack vào một hệ thống nào đó nhanh hơn này vậy mà hai người họ lại chơi đến vui quên trời đất, thật sự là lãng phí thời gian.
'Cậu xem, cậu ta là người thừa kế của Long Dực, muốn xâm nhập vào máy chủ của công ty nhà mình không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao ?'
'Cậu ấy chỉ là người nhà họ Long, không phải người thừa kế của Long Dực.' Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn giải thích sau đó lại nhìn cậu thiếu niên tên Charles với vẻ không vui, 'Rốt cuộc cậu có muốn đi nấu cơm không ? Bằng không sau này đừng đến nhà tìm tôi nữa.'
So với chuyện nhìn hai người cãi cọ nhau vì cái trò chơi ấu trĩ kia, chẳng bằng bảo họ đi làm chuyện gì có ích hơn.
Ngày nào cũng ăn thức ăn đặt bên ngoài, cho dù là nhà hàng 5 sao ăn riết cũng thấy ngán.
'Ok, tôi đi nấu cơm.' Charles giơ hai tay lên đầu hàng.
Cái tên Long Tiêu này thật sự quá gian trá, tuy rằng thua không phục nhưng lệnh của đại ca Duệ Duệ cậu không dám cãi.
Long Tiêu sờ sờ cằm nhìn theo bóng lưng của Charles đi về phía bếp rồi lại nhìn sang Sầm Cảnh Duệ, 'Chỉ có cậu mới sai được hoàng tử của nước X đi làm cơm cho mình ăn thôi.'
Sầm Cảnh Duệ nhìn cậu chàng với ánh mắt « cậu thật nhàm chán » rồi lại quay về với chiếc lap top của mình.
'Mà này, sao cậu biết mình không phải người thừa kế của Long Dực ?' Long Tiêu nhấc chân, đẩy chiếc ghế xoay đến sau lưng Sầm Cảnh Duệ, liếc qua chiếc lap top của cậu rồi bật cười một tiếng.
Vừa nãy còn nói bọn họ chơi trò hack máy tính kia là nhàm chán, còn tưởng cậu ta bận công to chuyện lớn gì, hóa ra là đang chơi trò chơi còn ấu trĩ hơn của bọn họ nữa...
Thật không biết ai nhàm chán hơn ai !
'Đây là nick name của bà xã của tôi, tôi đã hứa với cô ấy sẽ giải quyết xong đám đối thủ không biết trời cao đất dày kia.' Sầm Cảnh Duệ bình thản nói.
Bằng không cậu không đi ngủ, phí thời gian với mấy trò chơi con nít này làm gì ?
'À, có dịp nào thì mang chị dâu đến cho các anh em biết mặt.'
Nghe nói về đại danh của « bà xã » cậu ta đã lâu, cũng là em gái của Phạm Dật Triển, từ trong điện thoại và máy tính của cậu ta cũng đã nhìn thấy ảnh chụp, quả thực rất xinh đẹp, rất nhu mì nhưng cái tên nhỏ mọn này trước giờ chưa từng để cho bọn họ được nhìn thấy người thật.
'Biết mặt để làm gì chứ ? Cô ấy cần các cậu biết mặt chắc ? Tôi biết là được rồi.' Sầm Cảnh Duệ không chút khách sáo đáp trả.
'Không cho biết mặt thì thôi. Quay lại đề tài chính đi, cậu làm sao biết tôi không phải là người thừa kế của Long Dực ?'
'Chút xíu trò vặt này của cậu tôi còn nhìn không rõ sao ? Nói nghe xem, Long Nghị có phải là chú của cậu không ?'
Long Tiêu nghe vậy, hơi bĩu môi ra, 'Tôi mới là chú của Long Nghị.'
'Quả thật là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, thất lễ rồi !' Tuy rằng tập đoàn Long Dực không có quyền có thế bằng nhà họ Long ở thành phố G nhưng suy cho cùng, bọn họ đều họ Long, đều là người một nhà cả.
Thật không ngờ ở Long Nghị một mớ tuổi rồi mà còn phải kêu một thằng nhóc mười mấy tuổi là chú.
'Sao cậu lại biết Long Nghị ?'
'Muốn biết thật sao ?' Sầm Cảnh Duệ nhướn mày.
Long Tiêu gật đầu.
'Vậy thì xuống bếp phụ Charles nấu cơm đi, nếu tôi được ăn ngon, tâm tình thoải mái thì sẽ nói cho cậu biết.'
Sầm Cảnh Duệ ném lại câu đó xong thì quay lại tiếp tục trò chơi trên máy tính.
Dám cười bà xã của cậu chơi trò con nít ? Còn muốn gặp mặt bà xã của cậu ? Mơ cũng dừng mơ đi ! Sầm Cảnh Duệ cậu là người ghi thù rất sâu đấy !
Long Tiêu và Charles hợp tác làm một bữa ăn trưa vô cùng thịnh soạn mời Sầm đại gia ăn, ai ngờ ăn xong rồi cậu ta một câu cũng không nói phủi mông đi vào phòng ngủ.
Thật tức chết người !
Biết cậu tay nghề nấu ăn không tệ nên mới tính kế lừa cậu xuống nấu cơm cho ăn đây mà !
Nhưng kỳ thực, về sau Sầm Cảnh Duệ lại là người thúc đẩy việc lớn cả đời của cậu.
Cậu ta biết cậu muốn có Long Dực, nhìn thấu tâm tư sâu xa mà cậu vẫn giấu kín trong lòng cho nên, dưới sức hút của cả quyền lực và sắc đẹp, tiếp nhận việc chăm sóc nửa đời sau của cô công chúa nhỏ của nhà họ Sầm, người từ nhỏ đã được chăm sóc nâng niu như hòn ngọc trong tay của Sầm tổng tài.
'Hai vị, khuya vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi sao ?' Sầm Cảnh Duệ ngược lại trấn định cực kỳ, hoàn toàn chẳng có chút sợ hãi nào của người bị bắt quả tang.
'Cậu cũng biết là khuya rồi sao ?' Phạm Dật Triển thật muốn xông lên, giống như ba mình cho tên kia một quyền.
Vừa nãy hai người bọn họ vốn đang ở trong thư phòng cùng Song nghiên cứu hệ thống mới thì tên này kêu khát nước, nói tự mình muốn xuống lầu lấy chút gì uống chứ không nhờ người làm, ai ngờ đi một lần, một hai tiếng đồng hồ cũng không thấy quay lại, không cần nghĩ cũng biết là đi làm chuyện tốt gì rồi.
Ở địa bàn của nhà họ Phạm, dưới mí mắt của ba cậu mà tên này lại còn dám xông vào phòng của em gái vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, sự can đảm này thực sự không phải ai cũng có.
Nếu như không phải Song nhanh tay kéo cậu lại thì cửa phòng của em gái sớm đã bị cậu đá văng rồi.
'Này, chỉ là nghỉ ngơi một chút, thư giãn thư giãn một chút thôi mà, làm gì mà cứ như tôi là tội phạm tội ác tày trời vậy ?' Sầm Cảnh Duệ đi qua, rất hào sảng khoác tay lên vai cậu bạn còn đang đứng mím môi mím lợi của mình, 'Đi thôi đi thôi, tối nay nhất định phải nghiên cứu cho đến khi có kết quả mới được thôi đấy !'
Cách đây không lâu tập đoàn BCF đã đầu tư vào một công ty kỹ thuật sinh học của Đức, vừa nãy ba người bọn họ đang cùng xem xét hệ thống phần mềm phân tích tổ hợp của phân tử sinh vật mà công ty kỹ thuật sinh học này đã nghiên cứu gần một năm nay mà vẫn chưa thành công.
Tuy rằng đã hơn một năm cậu không đụng tới việc viết phần mềm nhưng cùng Song, người bạn già đã cùng nhau nghiên cứu nhiều thứ về công nghệ thông tin này, cảm giác vẫn rất thú vị.
Ba của cậu cũng là một trong những người sáng lập ra tập đoàn BCF, làm vậy cũng coi như cậu vì công ty mà cống hiến sức lực đúng không ? Miễn cho chú Phạm suốt ngày cứ xem cậu như cậu ấm chỉ biết dựa dẫm vào ba mẹ mà ăn chơi.
Phạm Dật Triển nhìn bàn tay đang đặt lên vai mình lại nhìn lên gương mặt đắc ý kia, rất muốn hất bàn tay kia ra bởi vì hai người đang đứng rất gần nhau từ trên người tên kia cậu ngửi thấy mùi hương ngọt ngào rất quen thuộc, đó là mùi sữa tắm chuyên dùng của Bối Bối, điều này chỉ có thể giải thích bằng chuyện, tên kia chắc chắn đã lại « ra tay » với cô em ngốc của cậu rồi.
****
Sau lễ Giáng Sinh, tranh thủ trước khi trường khai giảng học kỳ mới, ba người quyết định cùng nhau đến miền Nam chơi một chuyến nữa, chuyến đi chơi kéo dài một tuần lễ.
Dĩ nhiên, một tuần lễ này, Phạm Dật Triển chịu trách nhiệm « giám sát » Sầm Cảnh Duệ, cậu làm nhiệm vụ một cách rất tận tụy nên đôi tình nhân chỉ có thể lén lút âu yếm, gần gũi nhau một chút mà thôi. Nhưng mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, cùng nhau du lịch thì đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và ngọt ngào rồi.
Sau khi học kỳ bắt đầu, Phạm Dật Triển và Sầm Cảnh Duệ đều đến Eton còn Giang Bối Bối thì tiếp tục học ở trường Westminster.
Thực ra hai trường Westminster và Eton đều nằm trong nội thành Luân Đôn, cách nhau cũng không xa nhưng bởi vì đều là trường nội trú nên chỉ đến cuối tuần hai người mới có cơ hội gặp mặt, cũng may bây giờ internet và mạng xã hội đã phát triển lắm rồi, vì vậy bọn họ cảm thấy thực ra cũng không phải cách xa đến vậy.
Năm tháng của tuổi thanh xuân cứ vậy mà lướt qua, đảo mắt một cái, hơn một năm đã trôi qua...
****
Luân Đôn tháng 3, khó được một ngày thời tiết tốt như vậy, trời xanh vạn dặm không mây, gió hiu hiu thổi nhẹ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những tia nắng ấm áp.
Trong một căn penhouse của một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố...
'26 phút 17 giây... tường lửa của ngân hàng mà cậu chỉ định đã bị xâm nhập, lần này tôi thắng, cái bánh pudding này là của tôi.' Một cậu thiếu niên trẻ trung trong chiếc quần Jeans rách phá cách, áo jacket màu đen, mái tóc màu hạt dẻ bờm xờm giơ ngón tay cái lên, xoay chiếc ghế lại nói với vẻ dương dương đắc ý.
Ở phía bên kia phòng, một cậu thiếu niên khác tóc đen cắt chải gọn gàng, vóc người cao ráo hơi gầy, ngũ quan tuấn tú mà cương nghị ném chiếc ly không trên tay vào sọt rác, động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, cú ném lập tức trúng đích.
'Thật ngại quá, tôi ăn hết rồi.'
'Ăn hết rồi ? Có lộn không vậy ?' Cậu thiếu niên tóc màu hạt dẻ từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt căm phẫn xông tới chỗ cậu thiếu niên tóc đen, 'Quỷ tha ma bắt, sao cậu lại phá tường lửa nhanh hơn tôi được ? Máy chủ của tập đoàn Long Dực bị hỏng rồi sao ?'
'Không có ai nói cho cậu biết tôi là người tiếp quản tương lai của tập đoàn Long Dực sao ?'
'Chết tiệt, lần chơi này không tính.' Cậu thiếu niên tóc màu hạt dẻ vẫn chưa thôi bất bình nói.
'Hai người có thôi đi không ? Có thời gian thì làm chuyện khác đi, cơm trưa đã đặt chưa ?' Ngồi bên cạnh cửa sổ, Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn lườm hai người một cái.
'Cậu làm chủ dùm mình đi, cái tên kia chơi ăn gian, không công bằng.' Cậu trai tóc nâu vẫn còn chưa nuốt trôi cơn tức, ấm ức nói.
'Charles, cậu đi nấu cơm.' Sầm Cảnh Duệ cầm lon coca lên dốc vào miệng, một hơi uống hết, một giọt cũng không chừa rồi tiện tay bóp dẹp nó, ném thẳng vào sọt rác.
Loại trò chơi nhàm chán và ấu trĩ như đua xem ai hack vào một hệ thống nào đó nhanh hơn này vậy mà hai người họ lại chơi đến vui quên trời đất, thật sự là lãng phí thời gian.
'Cậu xem, cậu ta là người thừa kế của Long Dực, muốn xâm nhập vào máy chủ của công ty nhà mình không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao ?'
'Cậu ấy chỉ là người nhà họ Long, không phải người thừa kế của Long Dực.' Sầm Cảnh Duệ có chút không kiên nhẫn giải thích sau đó lại nhìn cậu thiếu niên tên Charles với vẻ không vui, 'Rốt cuộc cậu có muốn đi nấu cơm không ? Bằng không sau này đừng đến nhà tìm tôi nữa.'
So với chuyện nhìn hai người cãi cọ nhau vì cái trò chơi ấu trĩ kia, chẳng bằng bảo họ đi làm chuyện gì có ích hơn.
Ngày nào cũng ăn thức ăn đặt bên ngoài, cho dù là nhà hàng 5 sao ăn riết cũng thấy ngán.
'Ok, tôi đi nấu cơm.' Charles giơ hai tay lên đầu hàng.
Cái tên Long Tiêu này thật sự quá gian trá, tuy rằng thua không phục nhưng lệnh của đại ca Duệ Duệ cậu không dám cãi.
Long Tiêu sờ sờ cằm nhìn theo bóng lưng của Charles đi về phía bếp rồi lại nhìn sang Sầm Cảnh Duệ, 'Chỉ có cậu mới sai được hoàng tử của nước X đi làm cơm cho mình ăn thôi.'
Sầm Cảnh Duệ nhìn cậu chàng với ánh mắt « cậu thật nhàm chán » rồi lại quay về với chiếc lap top của mình.
'Mà này, sao cậu biết mình không phải người thừa kế của Long Dực ?' Long Tiêu nhấc chân, đẩy chiếc ghế xoay đến sau lưng Sầm Cảnh Duệ, liếc qua chiếc lap top của cậu rồi bật cười một tiếng.
Vừa nãy còn nói bọn họ chơi trò hack máy tính kia là nhàm chán, còn tưởng cậu ta bận công to chuyện lớn gì, hóa ra là đang chơi trò chơi còn ấu trĩ hơn của bọn họ nữa...
Thật không biết ai nhàm chán hơn ai !
'Đây là nick name của bà xã của tôi, tôi đã hứa với cô ấy sẽ giải quyết xong đám đối thủ không biết trời cao đất dày kia.' Sầm Cảnh Duệ bình thản nói.
Bằng không cậu không đi ngủ, phí thời gian với mấy trò chơi con nít này làm gì ?
'À, có dịp nào thì mang chị dâu đến cho các anh em biết mặt.'
Nghe nói về đại danh của « bà xã » cậu ta đã lâu, cũng là em gái của Phạm Dật Triển, từ trong điện thoại và máy tính của cậu ta cũng đã nhìn thấy ảnh chụp, quả thực rất xinh đẹp, rất nhu mì nhưng cái tên nhỏ mọn này trước giờ chưa từng để cho bọn họ được nhìn thấy người thật.
'Biết mặt để làm gì chứ ? Cô ấy cần các cậu biết mặt chắc ? Tôi biết là được rồi.' Sầm Cảnh Duệ không chút khách sáo đáp trả.
'Không cho biết mặt thì thôi. Quay lại đề tài chính đi, cậu làm sao biết tôi không phải là người thừa kế của Long Dực ?'
'Chút xíu trò vặt này của cậu tôi còn nhìn không rõ sao ? Nói nghe xem, Long Nghị có phải là chú của cậu không ?'
Long Tiêu nghe vậy, hơi bĩu môi ra, 'Tôi mới là chú của Long Nghị.'
'Quả thật là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, thất lễ rồi !' Tuy rằng tập đoàn Long Dực không có quyền có thế bằng nhà họ Long ở thành phố G nhưng suy cho cùng, bọn họ đều họ Long, đều là người một nhà cả.
Thật không ngờ ở Long Nghị một mớ tuổi rồi mà còn phải kêu một thằng nhóc mười mấy tuổi là chú.
'Sao cậu lại biết Long Nghị ?'
'Muốn biết thật sao ?' Sầm Cảnh Duệ nhướn mày.
Long Tiêu gật đầu.
'Vậy thì xuống bếp phụ Charles nấu cơm đi, nếu tôi được ăn ngon, tâm tình thoải mái thì sẽ nói cho cậu biết.'
Sầm Cảnh Duệ ném lại câu đó xong thì quay lại tiếp tục trò chơi trên máy tính.
Dám cười bà xã của cậu chơi trò con nít ? Còn muốn gặp mặt bà xã của cậu ? Mơ cũng dừng mơ đi ! Sầm Cảnh Duệ cậu là người ghi thù rất sâu đấy !
Long Tiêu và Charles hợp tác làm một bữa ăn trưa vô cùng thịnh soạn mời Sầm đại gia ăn, ai ngờ ăn xong rồi cậu ta một câu cũng không nói phủi mông đi vào phòng ngủ.
Thật tức chết người !
Biết cậu tay nghề nấu ăn không tệ nên mới tính kế lừa cậu xuống nấu cơm cho ăn đây mà !
Nhưng kỳ thực, về sau Sầm Cảnh Duệ lại là người thúc đẩy việc lớn cả đời của cậu.
Cậu ta biết cậu muốn có Long Dực, nhìn thấu tâm tư sâu xa mà cậu vẫn giấu kín trong lòng cho nên, dưới sức hút của cả quyền lực và sắc đẹp, tiếp nhận việc chăm sóc nửa đời sau của cô công chúa nhỏ của nhà họ Sầm, người từ nhỏ đã được chăm sóc nâng niu như hòn ngọc trong tay của Sầm tổng tài.
/516
|