Chương 80: Chú à, còn giận không? (3)
'Em định chừng nào thì đem chuyện của Quan Cảnh Duệ nói cho anh ấy biết?' Hắn có cảm giác, nếu như anh hai biết chuyện đó rồi nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn kết thúc kỳ nghỉ phép sớm, đi đến thảo nguyên Phi châu hoặc núi băng Bắc cực gì đó tạm lánh một năm nửa năm rồi tính sau.
'Em cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, đến lúc đó tính sau đi.' Quan Mẫn Mẫn ăn xong, kéo ghế đứng dậy, 'Em đi trước, bao giờ anh đi thì khóa cửa giùm em.'
Cô đi rồi, Sầm Chí Tề không cam lòng gọi cho Sầm Chí Quyền một lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Lên Skype, thấy Sầm Giai Di đang online, thế là lập tức gửi tin nhắn qua...
'Anh hai anh hôm nay đi công tác nước ngoài?'
'Ừ.'
'Lên máy bay chưa'
'Còn mười phút nữa. Chi vậy?'
'Không có gì.'
'Không có gì?'
'Tâm trạng anh ấy tệ lắm phải không?'
Sầm Giai Di liếc mắt về phía vị đại Boss đang cúi đầu nghiêm cẩn xem văn kiện bên cạnh mình, gương mặt đó thật sự là âm u hết sức, giống như có ai đó đang nợ mấy trăm triệu vậy.
Sáng sớm nay đến công ty thì Boss đã như vậy rồi, khiến cho cả phòng thư ký ngột ngạt hết sức, nếu như không phải Khải Văn bị phái ra ngoài công tác một thời gian thì cô thực sự không muốn đi cùng với Boss chút nào nhưng ai bảo cô là thư ký trưởng làm gì, Khải Văn không ở đây, boss lại không muốn đi cùng với ai khác...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Boss tức giận như vậy? Mấy ngày trước cô đem ảnh chụp của Boss và Quan tiểu thư đăng lên trang Web của công ty cũng chỉ bị mắng mấy câu thôi, sắc mặt cũng không đến nỗi tệ như hôm nay.
Chắc chắn là ông anh lông bông này chọc giận gì anh ấy rồi, thật sự là tai bay vạ gió, khiến cô cũng chịu khổ lây.
'Cực kỳ không tốt. Nếu như là anh chọc giận anh ấy, vậy tắm rửa sạch sẽ chờ ba ngày sau bị chém đầu đi.'
'Mọi người đi đâu vậy?'
'Thượng Hải.' Gần đây công ty chuyển hướng phát triển sang thị trường Trung Quốc, Thượng Hải là địa điểm được lựa chọn đầu tiên.
'OK, anh biết rồi.' Sầm Chí Tề lập tức offline rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Singapore trước đã, còn chuyện ba mẹ đang ầm ĩ đòi ly hôn, cứ để họ tự giải quyết với nhau. Bản thân hắn còn lo cho mình chưa xong, làm sao lo được nhiều như vậy. Dù sao không có anh hai ở đây thì vẫn còn anh ba kia mà.
Sầm Giai Di nhìn màn hình đã tối lại, vừa mới mắng một câu 'Đồ điên!' ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của đại Boss đang nhìn mình.
'Anh, không phải em mắng anh, là Chí Tề...' Cô ngượng ngùng lắc lắc chiếc điện thoại trên tay.
Nào ngờ vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt của đại Boss âm u thêm mấy phần, vụt đứng dậy không nói một lời đi thẳng ra ngoài.
Sầm Giai Di trong lòng thầm mắng Sầm Chí Tề thêm mấy trăm lần nữa...
***
Lúc Quan Mẫn Mẫn đến công ty thì vừa thấy Trang Lâm từ phòng tổng tài bước ra thấy cô, cô ngạc nhiên hỏi, 'Quan tiểu thư, cô...'
'Tôi sao vậy?' Quan Mẫn Mẫn nhìn lại mình một lượt từ trên xuống dưới, cũng đâu có gì không bình thường tại sao chỉ mấy ngày không gặp mà Trang Lâm nhìn thấy cô lại giống như không nhận ra vậy?
'Quan tổng tài đang ở trong phòng của cô.'
Lần này đổi lại là Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc vô cùng. Quan tổng tài trong miệng của Trang Lâm chắc không phải ba cô đấy chứ?
Nhưng sau một thoáng ngạc nhiên, Quan Mẫn Mẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ba cô rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận công việc, cô có thể được giải thoát rồi. Khoảng thời gian này, cô cũng mệt chết đi.
Từ sau hôm từ trong nhà bỏ chạy ra cô đã không quay về sau đó lại còn bùng nổ tin cô và Sầm Chí Quyền cùng nhau qua đêm, ba cô đến tìm cô tính sổ cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng cho dù tính sổ thì cũng đỡ hơn cứ đem gánh nặng của công ty đè lên vai cô.
'Vậy tôi vào trong trước.' Cô nói rồi cất bước đi vào, nào ngờ trong phòng ngoài ba còn có mẹ nữa, xem bộ dạng hình như là cố tình đến tìm cô vậy.
'Ba, mẹ...' Cô đứng ngoài cửa ngập ngừng gọi.
'Còn biết gọi ba mẹ sao? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?' Ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt của Quan Thiệu Hiên có chút thâm trầm ngược lại Mẫn Thiên Vân vẫn mềm lòng hơn, 'Được rồi, hai người nói ít mấy câu đi. Mẫn Mẫn, con qua đây.'
Quan Mẫn Mẫn lập tức bước đến đứng sau lưng Mẫn Thiên Vân. 'Mẹ, mẹ đến đây làm gì vậy?' Cô cúi thấp xuống kề bên tai mẹ mình hỏi nhỏ.
'Không được nói thầm trước mặt ba.' Quan Thiệu Hiên tì tay lên bàn đứng dậy. 'Bắt đầu từ hôm nay ba quay lại công ty. Con theo mẹ về nhà, tốt nhất là đừng gây ra chuyện gì phiền phức cho ba nữa.'
'Ba, ba về công ty con đưa hai tay hai chân tán thành nhưng tại sao con phải về nhà?' Quan Mẫn Mẫn biết rõ còn cố hỏi. Ba cô đây rõ ràng là muốn nhốt cô ở nhà sau đó tìm một người thích hợp để gả đi đây mà, không phải Liên Chính Tắc thì còn ai khác?
Lần này ba cô kiên quyết đối đầu với Sầm Chí Quyền đúng không? Lá gan thực sự không nhỏ.
'Khó được nhà họ Liên hiểu chuyện không chấp nhất những tin đồn thất thiệt giữa con với tên họ Sầm kia, đồng ý kết thân với gia đình ta cho nên khoảng thời gian này con tốt nhất ngoan ngoãn cho ba, đừng gây rối thêm nữa, nghe rõ chưa?' Quan Thiệu Hiên quát con gái xong thì xua tay, 'Thiên Vân, bà đưa nó về nhà, coi chừng cẩn thận cho tôi.'
'Ba, con đã nói là con không thích Liên Chính Tắc, con không muốn đính hôn với anh ta. Hơn nữa con với Sầm Chí Quyền...'
Quan Thiệu Hiên không đợi con gái nói hết đã quát to ngắt lời, 'Im miệng! Ba không cần biết con với Sầm Chí Quyền đã từng xảy ra chuyện gì, tóm lại nhà họ Liên không để tâm, ba cũng không để tâm, con mà dám chạy trốn lần nữa, ba đăng báo cắt đứt quan hệ cha con.'
'Ông xã, ông đừng dọa con gái sợ.' Mẫn Thiên Vân thấy hai cha con căng thẳng cũng phiền muốn chết, vội kéo tay con, 'Mẫn Mẫn, đi thôi. Về nhà rồi nói sau, đừng ở đây chọc ba con tức giận.'
Mẫn Thiên Vân nói rồi vừa lôi vừa kéo con gái đi ra ngoài, mãi đến khi đến thang máy mới chịu thả tay ra.
'Mẹ, con không muốn về nhà, càng không muốn đính hôn với Liên Chính Tắc.' Quan Mẫn Mẫn vừa nói vừa xoa cánh tay bị mẹ bắt đến phát đau của mình.
Xem ra cô phải nói chuyện đàng hoàng với anh Ken một lần mới được, hỏi xem tại sao anh ấy lại cứ nhất quyết phải đính hôn với cô. Hoặc là cô có thể thử hỏi Sầm Chí Quyền, dù sao cũng là hai người giành nhau kết hôn với cô kia mà.
Nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của hắn tối hôm qua khi rời đi, cô có chút khiếp sợ.
'Con thật sự muốn ba cắt đứt quan hệ với con sao?' Sắc mặt Mẫn Thiên Vân cũng sầm xuống, 'Lần này ba con đã hạ quyết tâm kết thông gia với nhà họ Liên, ai cũng không thể khuyên được. Gia thế và nhân phẩm của Liên Chính Tắc đều không tệ, con còn chê cái gì? Hay là thật sự thích Sầm Chí Quyền rồi?'
'Mẹ, ba trước đây một lòng muốn đẩy con cho Sầm Chí Quyền, tại sao đột nhiên lại đổi ý vậy? Hơn nữa còn giống như hận không thể lột da anh ấy vậy. Anh ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Quan?'
Đây mới là vấn đề mấu chốt, mẹ nhất định biết được ít nhiều nhưng ba không cho mẹ nói nên mẹ mới không nói ra mà thôi.
Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, cô làm sao có thể tùy tiện để người khác quyết định thay chứ?
Mẫn Thiên Vân nhìn gương mặt thanh tú của con gái hồi lâu mới thở dài một tiếng nói, 'Cụ thể thế nào mẹ không nắm rõ nhưng từ Quan Dĩ Thần rời khỏi Quan thị kiến thiết cho đến giờ Sầm Chí Quyền đều có tham dự vào, ba con đem 10 % cổ quyền của Quan thị chuyển giao cho Sầm Chí Quyền, nó lại đem số cổ phần đó đưa cho Dĩ Thần, con nói xem ba con biết chuyện này rồi làm sao không tức cho được? Làm sao có thể chấp nhận cho nó làm con rể của nhà họ Quan chứ?'
Quan Mẫn Mẫn nghe mà há hốc miệng, những chuyện này sao cô hoàn toàn không biết gì vậy?
Chẳng lẽ dạo gần đây thái độ của ba chuyển biến đột ngột như vậy là vì nghĩ rằng Sầm Chí Quyền vẫn luôn liên kết với anh hai tính kế mình sao?
Anh hai với ba rốt cuộc có thù oán gì sâu nặng? Tại sao Sầm Chí Quyền lại giúp anh hai? Chẳng lẽ là vì báo thù chuyện năm đó cô đào hôn sao?
Trong lòng Quan Mẫn Mẫn trăm mối tơ vò. Bởi vì tiểu Quan tiên sinh và Sầm Tĩnh Di ba ngày sau mới từ Hồng Kông trở về, vì không để mẹ khó xử, cho dù không bằng lòng đến mấy cuối cùng cô cũng đành theo mẹ về nhà.
Về lại căn phòng quen thuộc, cô ngã người trên giường thở dài một hơi. Tuy đã lâu không về nhưng căn phòng vẫn được mẹ giữ gìn sạch sẽ giống như mỗi ngày cô đều về đây vậy.
Nằm một lúc thì xuống giường bước đến mở cửa sổ ra rồi đi ra ban công, phóng mắt nhìn về phía hồ bơi ở sau vườn hoa của nhà họ Sầm.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vườn hoa sau nhà của nhà họ Sầm vẫn không có gì thay đổi, thảm cỏ vẫn xanh mướt, hồ nước vẫn trong veo chỉ không còn người ở đó bơi lội mà thôi...
'Em định chừng nào thì đem chuyện của Quan Cảnh Duệ nói cho anh ấy biết?' Hắn có cảm giác, nếu như anh hai biết chuyện đó rồi nhất định sẽ không để yên cho hắn.
Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn kết thúc kỳ nghỉ phép sớm, đi đến thảo nguyên Phi châu hoặc núi băng Bắc cực gì đó tạm lánh một năm nửa năm rồi tính sau.
'Em cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, đến lúc đó tính sau đi.' Quan Mẫn Mẫn ăn xong, kéo ghế đứng dậy, 'Em đi trước, bao giờ anh đi thì khóa cửa giùm em.'
Cô đi rồi, Sầm Chí Tề không cam lòng gọi cho Sầm Chí Quyền một lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Lên Skype, thấy Sầm Giai Di đang online, thế là lập tức gửi tin nhắn qua...
'Anh hai anh hôm nay đi công tác nước ngoài?'
'Ừ.'
'Lên máy bay chưa'
'Còn mười phút nữa. Chi vậy?'
'Không có gì.'
'Không có gì?'
'Tâm trạng anh ấy tệ lắm phải không?'
Sầm Giai Di liếc mắt về phía vị đại Boss đang cúi đầu nghiêm cẩn xem văn kiện bên cạnh mình, gương mặt đó thật sự là âm u hết sức, giống như có ai đó đang nợ mấy trăm triệu vậy.
Sáng sớm nay đến công ty thì Boss đã như vậy rồi, khiến cho cả phòng thư ký ngột ngạt hết sức, nếu như không phải Khải Văn bị phái ra ngoài công tác một thời gian thì cô thực sự không muốn đi cùng với Boss chút nào nhưng ai bảo cô là thư ký trưởng làm gì, Khải Văn không ở đây, boss lại không muốn đi cùng với ai khác...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Boss tức giận như vậy? Mấy ngày trước cô đem ảnh chụp của Boss và Quan tiểu thư đăng lên trang Web của công ty cũng chỉ bị mắng mấy câu thôi, sắc mặt cũng không đến nỗi tệ như hôm nay.
Chắc chắn là ông anh lông bông này chọc giận gì anh ấy rồi, thật sự là tai bay vạ gió, khiến cô cũng chịu khổ lây.
'Cực kỳ không tốt. Nếu như là anh chọc giận anh ấy, vậy tắm rửa sạch sẽ chờ ba ngày sau bị chém đầu đi.'
'Mọi người đi đâu vậy?'
'Thượng Hải.' Gần đây công ty chuyển hướng phát triển sang thị trường Trung Quốc, Thượng Hải là địa điểm được lựa chọn đầu tiên.
'OK, anh biết rồi.' Sầm Chí Tề lập tức offline rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Singapore trước đã, còn chuyện ba mẹ đang ầm ĩ đòi ly hôn, cứ để họ tự giải quyết với nhau. Bản thân hắn còn lo cho mình chưa xong, làm sao lo được nhiều như vậy. Dù sao không có anh hai ở đây thì vẫn còn anh ba kia mà.
Sầm Giai Di nhìn màn hình đã tối lại, vừa mới mắng một câu 'Đồ điên!' ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của đại Boss đang nhìn mình.
'Anh, không phải em mắng anh, là Chí Tề...' Cô ngượng ngùng lắc lắc chiếc điện thoại trên tay.
Nào ngờ vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt của đại Boss âm u thêm mấy phần, vụt đứng dậy không nói một lời đi thẳng ra ngoài.
Sầm Giai Di trong lòng thầm mắng Sầm Chí Tề thêm mấy trăm lần nữa...
***
Lúc Quan Mẫn Mẫn đến công ty thì vừa thấy Trang Lâm từ phòng tổng tài bước ra thấy cô, cô ngạc nhiên hỏi, 'Quan tiểu thư, cô...'
'Tôi sao vậy?' Quan Mẫn Mẫn nhìn lại mình một lượt từ trên xuống dưới, cũng đâu có gì không bình thường tại sao chỉ mấy ngày không gặp mà Trang Lâm nhìn thấy cô lại giống như không nhận ra vậy?
'Quan tổng tài đang ở trong phòng của cô.'
Lần này đổi lại là Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc vô cùng. Quan tổng tài trong miệng của Trang Lâm chắc không phải ba cô đấy chứ?
Nhưng sau một thoáng ngạc nhiên, Quan Mẫn Mẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ba cô rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận công việc, cô có thể được giải thoát rồi. Khoảng thời gian này, cô cũng mệt chết đi.
Từ sau hôm từ trong nhà bỏ chạy ra cô đã không quay về sau đó lại còn bùng nổ tin cô và Sầm Chí Quyền cùng nhau qua đêm, ba cô đến tìm cô tính sổ cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng cho dù tính sổ thì cũng đỡ hơn cứ đem gánh nặng của công ty đè lên vai cô.
'Vậy tôi vào trong trước.' Cô nói rồi cất bước đi vào, nào ngờ trong phòng ngoài ba còn có mẹ nữa, xem bộ dạng hình như là cố tình đến tìm cô vậy.
'Ba, mẹ...' Cô đứng ngoài cửa ngập ngừng gọi.
'Còn biết gọi ba mẹ sao? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?' Ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt của Quan Thiệu Hiên có chút thâm trầm ngược lại Mẫn Thiên Vân vẫn mềm lòng hơn, 'Được rồi, hai người nói ít mấy câu đi. Mẫn Mẫn, con qua đây.'
Quan Mẫn Mẫn lập tức bước đến đứng sau lưng Mẫn Thiên Vân. 'Mẹ, mẹ đến đây làm gì vậy?' Cô cúi thấp xuống kề bên tai mẹ mình hỏi nhỏ.
'Không được nói thầm trước mặt ba.' Quan Thiệu Hiên tì tay lên bàn đứng dậy. 'Bắt đầu từ hôm nay ba quay lại công ty. Con theo mẹ về nhà, tốt nhất là đừng gây ra chuyện gì phiền phức cho ba nữa.'
'Ba, ba về công ty con đưa hai tay hai chân tán thành nhưng tại sao con phải về nhà?' Quan Mẫn Mẫn biết rõ còn cố hỏi. Ba cô đây rõ ràng là muốn nhốt cô ở nhà sau đó tìm một người thích hợp để gả đi đây mà, không phải Liên Chính Tắc thì còn ai khác?
Lần này ba cô kiên quyết đối đầu với Sầm Chí Quyền đúng không? Lá gan thực sự không nhỏ.
'Khó được nhà họ Liên hiểu chuyện không chấp nhất những tin đồn thất thiệt giữa con với tên họ Sầm kia, đồng ý kết thân với gia đình ta cho nên khoảng thời gian này con tốt nhất ngoan ngoãn cho ba, đừng gây rối thêm nữa, nghe rõ chưa?' Quan Thiệu Hiên quát con gái xong thì xua tay, 'Thiên Vân, bà đưa nó về nhà, coi chừng cẩn thận cho tôi.'
'Ba, con đã nói là con không thích Liên Chính Tắc, con không muốn đính hôn với anh ta. Hơn nữa con với Sầm Chí Quyền...'
Quan Thiệu Hiên không đợi con gái nói hết đã quát to ngắt lời, 'Im miệng! Ba không cần biết con với Sầm Chí Quyền đã từng xảy ra chuyện gì, tóm lại nhà họ Liên không để tâm, ba cũng không để tâm, con mà dám chạy trốn lần nữa, ba đăng báo cắt đứt quan hệ cha con.'
'Ông xã, ông đừng dọa con gái sợ.' Mẫn Thiên Vân thấy hai cha con căng thẳng cũng phiền muốn chết, vội kéo tay con, 'Mẫn Mẫn, đi thôi. Về nhà rồi nói sau, đừng ở đây chọc ba con tức giận.'
Mẫn Thiên Vân nói rồi vừa lôi vừa kéo con gái đi ra ngoài, mãi đến khi đến thang máy mới chịu thả tay ra.
'Mẹ, con không muốn về nhà, càng không muốn đính hôn với Liên Chính Tắc.' Quan Mẫn Mẫn vừa nói vừa xoa cánh tay bị mẹ bắt đến phát đau của mình.
Xem ra cô phải nói chuyện đàng hoàng với anh Ken một lần mới được, hỏi xem tại sao anh ấy lại cứ nhất quyết phải đính hôn với cô. Hoặc là cô có thể thử hỏi Sầm Chí Quyền, dù sao cũng là hai người giành nhau kết hôn với cô kia mà.
Nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của hắn tối hôm qua khi rời đi, cô có chút khiếp sợ.
'Con thật sự muốn ba cắt đứt quan hệ với con sao?' Sắc mặt Mẫn Thiên Vân cũng sầm xuống, 'Lần này ba con đã hạ quyết tâm kết thông gia với nhà họ Liên, ai cũng không thể khuyên được. Gia thế và nhân phẩm của Liên Chính Tắc đều không tệ, con còn chê cái gì? Hay là thật sự thích Sầm Chí Quyền rồi?'
'Mẹ, ba trước đây một lòng muốn đẩy con cho Sầm Chí Quyền, tại sao đột nhiên lại đổi ý vậy? Hơn nữa còn giống như hận không thể lột da anh ấy vậy. Anh ấy rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Quan?'
Đây mới là vấn đề mấu chốt, mẹ nhất định biết được ít nhiều nhưng ba không cho mẹ nói nên mẹ mới không nói ra mà thôi.
Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, cô làm sao có thể tùy tiện để người khác quyết định thay chứ?
Mẫn Thiên Vân nhìn gương mặt thanh tú của con gái hồi lâu mới thở dài một tiếng nói, 'Cụ thể thế nào mẹ không nắm rõ nhưng từ Quan Dĩ Thần rời khỏi Quan thị kiến thiết cho đến giờ Sầm Chí Quyền đều có tham dự vào, ba con đem 10 % cổ quyền của Quan thị chuyển giao cho Sầm Chí Quyền, nó lại đem số cổ phần đó đưa cho Dĩ Thần, con nói xem ba con biết chuyện này rồi làm sao không tức cho được? Làm sao có thể chấp nhận cho nó làm con rể của nhà họ Quan chứ?'
Quan Mẫn Mẫn nghe mà há hốc miệng, những chuyện này sao cô hoàn toàn không biết gì vậy?
Chẳng lẽ dạo gần đây thái độ của ba chuyển biến đột ngột như vậy là vì nghĩ rằng Sầm Chí Quyền vẫn luôn liên kết với anh hai tính kế mình sao?
Anh hai với ba rốt cuộc có thù oán gì sâu nặng? Tại sao Sầm Chí Quyền lại giúp anh hai? Chẳng lẽ là vì báo thù chuyện năm đó cô đào hôn sao?
Trong lòng Quan Mẫn Mẫn trăm mối tơ vò. Bởi vì tiểu Quan tiên sinh và Sầm Tĩnh Di ba ngày sau mới từ Hồng Kông trở về, vì không để mẹ khó xử, cho dù không bằng lòng đến mấy cuối cùng cô cũng đành theo mẹ về nhà.
Về lại căn phòng quen thuộc, cô ngã người trên giường thở dài một hơi. Tuy đã lâu không về nhưng căn phòng vẫn được mẹ giữ gìn sạch sẽ giống như mỗi ngày cô đều về đây vậy.
Nằm một lúc thì xuống giường bước đến mở cửa sổ ra rồi đi ra ban công, phóng mắt nhìn về phía hồ bơi ở sau vườn hoa của nhà họ Sầm.
Đã nhiều năm như vậy rồi, vườn hoa sau nhà của nhà họ Sầm vẫn không có gì thay đổi, thảm cỏ vẫn xanh mướt, hồ nước vẫn trong veo chỉ không còn người ở đó bơi lội mà thôi...
/516
|