Ta thực lo lắng!
Khi đưa Tiểu Bạch đến tìm đại phu, đại phu rõ ràng nói chỉ là vết thương nhẹ, sẽ không để lại di chứng gì.
Nhưng sáng hôm sau ta tỉnh lại, đến phòng Tiểu Bạch, gọi mãi mà không thấy Tiểu Bạch trả lời. Ta thực vội vàng đẩy cửa, thực may mắn là cửa không khoá. Kết quả thấy Tiểu Bạch toàn thân nóng rực, sớm đã hôn mê từ lâu. Ta sốt ruột mời đại phu tới, kê một đơn thuốc. Nhưng kết quả bệnh tình không hề thuyên giảm, đã một tuần liền rồi!
Ta ủ rũ vắt khăn, đặt lên chán Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cả ngày mê man, ta chỉ có thể đút cho chút cháo. Thực may là Tiểu Bạch rất ngoan, không phải dùng miệng bón như trong tiểu thuyết. Ta ngẫm lại có chút tiếc nuối a~
Nhưng cả ngày mê man, nhưng chỉ có buổi tối là gặp ác mộng, luôn miệng lẩm bẩm gì đó, mồ hôi tuôn ra như suối. Vì vậy, từ khi biết được điều này, ta quyết định ờ lại luôn trong phòng Tiểu Bạch.
Thấy Tiểu Bạch bắt đầu lẩm bẩm, ta sốt ruột cầm khăn lau chán cho hắn. Đại phu kia có phải lang băm không vậy? Tại sao Tiểu Bạch ngay cả đỡ mộ chút cũng không có?
- A, ngươi mau cút đi!- Tiểu Bạch khua tay loạn xạ.
Ta sửng sốt, đây là lần đầu Tiểu Bach hét lên như vậy. Ác mộng kia lại kinh khủng hơn sao?
Vội vàng đem hai tay hắn cố định, ôm hắn dỗ dành
- Tiểu Bạch đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây!
Tiểu Bạch vẫn giãy quyết liệt
- Ngươi mau cút, mau cút đi!
Ta đau lòng đến rớt nước mắt, thực hối hận trước kia chỉ biết ăn, học, đọc truyện, chỉ biết một chút trong việc chăm sóc người khác, không hề biết làm gì đối với người đang gặp ác mộng.
- Tiểu Bạch, ngươi mau tỉnh, tỉnh dậy đi!- Một tay ta cố gắng giữ Tiểu Bạch, một tay vỗ vỗ vào mặt hắn.- Dậy đi Tiểu Bạch, dậy rồi sẽ không gặp ác mộng nữa!
Tiểu Bạch cứ vậy mà la hét một hồi, rồi lại không ngừng lẩm bẩm, cứ vậy đến tờ mờ sáng mới dần dần lặng lại.
Sáng nhất định phải hỏi đại phu mới được, ta nghĩ thầm, dần dần nhắm mắt lại
•••
Lại qua một tuần, Tiểu Bạch vẫn gặp ác mộng như cũ, hình như hôm nay ác mộng lại càng ác liệt.
Tiểu Bạch đột nhiên bật dậy, ôm đầu không ngừng la hét, ta vội vàng ôm lấy hắn, không ngừng dỗ dành.
La hét một hồi, Tiểu Bạch ngất lịm đi. Ta thấy vậy có chút lo lắng, như vậy sẽ không sao chứ?
Nhưng dù sao cũng không còn gặp ác mộng rồi chứ? Nghĩ vậy, ta thở phào nhắm mắt lại.
Dạo này thiếu ngủ, ta ngủ một mạch đến trưa.
Khi tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái, lại vươn người một cái rồi mới dần dần mở mắt. Ta hoang mang trợn tròn mắt...
Tiểu Bạch biết mất rồi!
Khi đưa Tiểu Bạch đến tìm đại phu, đại phu rõ ràng nói chỉ là vết thương nhẹ, sẽ không để lại di chứng gì.
Nhưng sáng hôm sau ta tỉnh lại, đến phòng Tiểu Bạch, gọi mãi mà không thấy Tiểu Bạch trả lời. Ta thực vội vàng đẩy cửa, thực may mắn là cửa không khoá. Kết quả thấy Tiểu Bạch toàn thân nóng rực, sớm đã hôn mê từ lâu. Ta sốt ruột mời đại phu tới, kê một đơn thuốc. Nhưng kết quả bệnh tình không hề thuyên giảm, đã một tuần liền rồi!
Ta ủ rũ vắt khăn, đặt lên chán Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cả ngày mê man, ta chỉ có thể đút cho chút cháo. Thực may là Tiểu Bạch rất ngoan, không phải dùng miệng bón như trong tiểu thuyết. Ta ngẫm lại có chút tiếc nuối a~
Nhưng cả ngày mê man, nhưng chỉ có buổi tối là gặp ác mộng, luôn miệng lẩm bẩm gì đó, mồ hôi tuôn ra như suối. Vì vậy, từ khi biết được điều này, ta quyết định ờ lại luôn trong phòng Tiểu Bạch.
Thấy Tiểu Bạch bắt đầu lẩm bẩm, ta sốt ruột cầm khăn lau chán cho hắn. Đại phu kia có phải lang băm không vậy? Tại sao Tiểu Bạch ngay cả đỡ mộ chút cũng không có?
- A, ngươi mau cút đi!- Tiểu Bạch khua tay loạn xạ.
Ta sửng sốt, đây là lần đầu Tiểu Bach hét lên như vậy. Ác mộng kia lại kinh khủng hơn sao?
Vội vàng đem hai tay hắn cố định, ôm hắn dỗ dành
- Tiểu Bạch đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây!
Tiểu Bạch vẫn giãy quyết liệt
- Ngươi mau cút, mau cút đi!
Ta đau lòng đến rớt nước mắt, thực hối hận trước kia chỉ biết ăn, học, đọc truyện, chỉ biết một chút trong việc chăm sóc người khác, không hề biết làm gì đối với người đang gặp ác mộng.
- Tiểu Bạch, ngươi mau tỉnh, tỉnh dậy đi!- Một tay ta cố gắng giữ Tiểu Bạch, một tay vỗ vỗ vào mặt hắn.- Dậy đi Tiểu Bạch, dậy rồi sẽ không gặp ác mộng nữa!
Tiểu Bạch cứ vậy mà la hét một hồi, rồi lại không ngừng lẩm bẩm, cứ vậy đến tờ mờ sáng mới dần dần lặng lại.
Sáng nhất định phải hỏi đại phu mới được, ta nghĩ thầm, dần dần nhắm mắt lại
•••
Lại qua một tuần, Tiểu Bạch vẫn gặp ác mộng như cũ, hình như hôm nay ác mộng lại càng ác liệt.
Tiểu Bạch đột nhiên bật dậy, ôm đầu không ngừng la hét, ta vội vàng ôm lấy hắn, không ngừng dỗ dành.
La hét một hồi, Tiểu Bạch ngất lịm đi. Ta thấy vậy có chút lo lắng, như vậy sẽ không sao chứ?
Nhưng dù sao cũng không còn gặp ác mộng rồi chứ? Nghĩ vậy, ta thở phào nhắm mắt lại.
Dạo này thiếu ngủ, ta ngủ một mạch đến trưa.
Khi tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái, lại vươn người một cái rồi mới dần dần mở mắt. Ta hoang mang trợn tròn mắt...
Tiểu Bạch biết mất rồi!
/25
|