Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi săn bắn, là ngày nữ tử được tham gia cuộc thi săn bắn.
Nói là thi đấu, nhưng cũng không thể bằng cuộc thi chính quy của nam nhân, tất cả đều là một đám tiểu thư phu nhân cưỡi trên lưng ngựa, đuổi theo mấy con động vật nhỏ bị hoảng sợ mà thôi. Tranh tài như vậy đối với Đào Cẩn mà nói là rất nhàm chán, nàng thích được kịch liệt truy đuổi những động vật lớn, chứ không phải là như mất vị nữ nhi chơi đùa, cho nên nàng không thể tham gia thi đấu, cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối .
Nghe nói Tôn Khải Yên cũng sẽ dự thi, nàng cảm thấy thật việc kỳ lạ, trong ấn tượng của nàng dường như tỷ ấy không biết cỡi ngựa. Ngoài ra, còn có mấy cô nương Đào Vân, Đào Nhàn cùng Hà Ngọc Chiếu tham gia đợi này tương đối náo nhiệt.
Đào Cẩn liền ở lại Nhiễm Vân cư chờ tin tức của các nàng, Ân Tuế Tình bồi Nghi Dương công chúa nói chuyện đi, nàng ở một mình nên hết sức buồn chán. Hôm nay mặt trời đã lên cao ba ngọn sào, nàng liền mang cái ghế con ra góc sân phơi nắng, Tướng Quân nằm trong ngực nàng cũng mang dáng vẻ lười biếng, ngồi không bao lâu cả hai liền thiếp đi.
Bởi vì diện tích sơn trang có hạn, gia đình tam lão gia và đại lão gia cũng ở cùng trong Nhiễm Vân cư. Dù sao đều là người một nhà, nàng nằm ở đây cũng không ai cảm thấy không ổn.
Tứ tử Ân gia lão nhị Ân Tranh cùng trưởng tử của lão tam Ân Sách đang bàn luận ở trong viện, hai người đang luyện đao luyện thương, tranh cãi đến mức ầm ĩ. Một màn này đúng lúc bị Ân gia lão nhị nhìn thấy, Ân Trấn Lưu cướp binh khí của hai người, đuổi bọn họ đuổi ra khỏi viện: Không thấy Khiếu Khiếu đang nghỉ ngơi sao? Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì, muốn luyện quyền cước thì ra ngoài luyện cho ta!
Ân Tranh vô duyên vô cớ bị mắng một trận, bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu biểu muội đang nằm ở một góc hẻo lánh: Phụ thân, để cho Khiếu Khiếu vào trong phòng ngủ không được sao?
Ân Trấn Lưu không chút nào phân rõ phải trái nói: Trong phòng có ánh mặt trời sao? Về phòng ngủ thì phơi nắng như thế nào!
Được rồi, cho dù nói như thế nào thì tiểu biểu muội chính là quý giá nhất. Hai người thu thập binh khí đi tới ngoài viện, bọn họ cũng rất yêu thương vị tiểu biểu muội này, nhưng họ cảm thấy phụ thân cùng mấy vị thúc bá sủng ái nàng có chút hơi quá, quả thực đã đến mức không phân rõ phải trái.
Nhưng thôi, đến chỗ nào luyện chả giống nhau, Ân Tranh cùng Ân Sách bàn bạc xong chỗ cần đến, chuẩn bị đi một chỗ ở hậu viện Vĩnh Húc viên để tỷ thí.
Trùng hợp là vừa ra cửa liền đụng Ngụy vương đang muốn đi đến, bọn họ dừng lại ôm quyền thi lễ, Ân Tranh khách khí hỏi: Ngụy vương đến tìm gia gia sao?
Giang Hành vừa trở về từ chỗ của Nghi Dương công chúa, vốn định đi xem tình huống Hà Ngọc Chiếu như thế nào, nhưng không được hôm qua nàng vừa mới bị rắn cắn bị thương, vậy mà hôm nay dù nói gì cũng nhất quyết đòi đi đến khu vực săn bắn để tham gia. Nghi Dương công chúa khuyên không được nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng đi , hiện nay đang oán giận trong phòng Ân Tuế Tình.
Giang Hành đang trên đường trở về nhất thời liền đổi chủ ý, bất tri bất giác liền đi đến Nhiễm Vân cư.
Ân Tranh hỏi hắn vấn đề này làm hắn tự hỏi, hắn là đến tìm Sở quốc công sao? Dường như cũng không có gì chuyện gì quan trọng, hắn liền thuận miệng nói: Đã lâu không tìm ông cùng chơi cờ, hôm nay là ngày cuối ở đây nên đến tìm ông hàn huyên một chút.
Ân Tranh ngầm hiểu, liền nhường đường mời hắn đi vào.
Giang Hành nhìn thấy trong hai người một người đang cầm một cái trường côn, không khỏi thắc mắc: Các ngươi định làm gì vậy?
Ân Tranh cười cười nói: Nói ra lại khiến Ngụy vương chê cười, ta cùng tứ đệ định đi luận bàn võ nghệ một chút.
Giang Hành cười, Vì sao không ở lại trong viện luyện?
Ân Tranh nói: Biểu muội đang ở trong viện, phụ thân lo lắng chúng ta lỗ mãng làm nàng bị thương, liền đuổi chúng ta đến nơi khác tập. Nói xong từ biệt Giang Hành, quay người đi về một hướng khác.
*
Sở quốc công Ân Như không có người cháu ngoại nữ nào khác, vị biểu muội này là ai, không cần nói cũng biết.
Tiểu bất điểm kia cũng ở đây?
Giang Hành từ phía sau ảnh bích đi ra, trong viện ánh nắng nhu hòa, ánh sáng chan hòa.
Hắn nhìn về phía trong viện, quả nhiên nhìn thấy ở một góc tường nhìn thấy một tiểu cô nương đang dựa vào vách tường say ngủ, nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt cùng một chiếc váy màu xanh nhạt của cỏ non, xanh tươi ướt át, mềm mại đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời trắng nõn trông như Dương Chi Bạch Ngọc, trơn bóng trong suốt, trắng đến mức khiến người khác không nhịn được mà muốn nhìn lâu hơi một chút. Giang Hành không tự chủ được nhớ lại cảm xúc hôm qua lúc nắm tay nàng ở ven hồ, cảm giác mềm mại bóng loáng, không biết cảm xúc khi trạm lên mặt có như thế hay không?
Cánh môi hồng của tiểu cô nương hơi mấp máy, hàng lông mi dài dậm, nắm tay phấn nộn đang dụi dụi mắt, có dấu hiệu tỉnh lại.
Nha hoàn đã đứng ở một bên chuẩn bị xong, đúng lúc đưa lên một chén trà xanh, cánh môi hồng của nàng nhẹ nhàng mở ra nhấp hai hụm cho nhuận cổ, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Giang Hành đang đứng cách đó không xa.
Dường như còn chưa tỉnh ngủ, tiểu bất điểm có vẻ ngốc ngốc, sau cả nửa ngày mới đứng lên nói câu: Ngụy vương cữu cữu.
Giang Hành đến gần hai bước, nhìn thấy bên thái dương của nàng vì ngủ mà có vài sợi tóc hơi rối, nâng tay định thay nàng vuốt phẳng nhưng cuối cùng lại buông tay xuống. Tại sao lại ngủ ở đây, không sợ bị lạnh sao?
Đào Cẩn cong mắt cười, nụ cười so với vầng thái dương trên đỉnh đầu còn chói mắt hơn, một dáng vẻ ngoan ngoãn, rất đáng yêu: Hôm nay mặt trời ấm áp, nên ta đến nơi này phơi nắng, không ngờ lại ngủ quên mất.
May mà hôm nay ánh nắng đầy đủ, không đến mức ngủ một lát mà nhiễm lạnh.
Giang Hành đang muốn nói chuyện, bên kia Hàn Quang bưng khay đi tới, nhìn thấy Giang Hành đi trước thì thi lễ, rồi mới nói với Đào Cẩn: Đây là mốn Tô Lạc Đường* vừa rồi tiểu thư muốn ăn, còn có anh đào hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng, còn rất tươi, tiểu thư mau nếm thử đi.
( * Nguyên văn là 糖蒸酥酪mình không giỏi dịch tên món ăn bạn nào biết chỉ mình nhé! Còn đây là hình ảnh món ăn nè
)
Bây giờ mới là đầu mùa xuân, anh đào chín rất ít, Hoàng Thượng chỉ ban thưởng cho vài vị sủng thần, Sở quốc công cũng được ban thưởng một ít. Ân Như biết ngoại tôn nữ thích ăn, nên đa số đều đưa đến cho Đào Cẩn, quả nhiên là người sủng ái nàng nhất.
Đào Cẩn lộ ra sắc mặt vui mừng, nhịn không được chọn một quả chấm vào Tô Lạc Đường, để vào trong miệng, đôi mắt nheo lại một đường trông như ánh trăng lưỡi liềm: Thật ngọt.
Bên môi dính một chút Tô Lạc Đường, nàng vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm đi, đang định ăn viên thứ hai.
Dư quang thoáng nhìn Giang Hành vẫn còn đứng đó, không thể chỉ đứng ăn một mình, liền đẩy cái đĩa đựng anh đào đến hắn trước mặt, Ngụy vương có muốn nếm thử không?
Giang Hành không thích ăn hoa quả, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương ăn đến mức thỏa mãn như thế, liền cầm một miếng, Vì sao phải chấm Tô Lạc Đường?
Đào Cẩn nhiệt tình nói: Chấm như vậy ăn sẽ ngon hơn.
Vì thế lại lần nữa bưng tới đĩa Tô Lạc Đường, trong lòng mong chờ hắn chấm một chút. Giang Hành liền đánh giá cái đĩa một chút rồi chấm một cái để vào trong miệng.
*
Quá ngọt.
Phỏng chừng chỉ mấy cô nương mới thích ăn như vậy, hắn thấy vị tiểu cô nương lại cầm thêm mấy viên đưa cho mấy nha hoàn, cuối cùng mới nhớ tới việc hắn đến đây, Ngụy vương cữu cữu đến tìm ngoại công sao?
Giang Hành gật gật đầu, Sở quốc công đang ở đâu?
Đào Cẩn tiếc nuối nói cho hắn biết, Ngài đến thật không đúng lúc, nửa canh giờ trước ngoại công đã có việc đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Bởi vì tất cả quan viên đều ở trong cùng một sơn trang, lui tới rất tiện, Sở quốc công gần như mỗi ngày đều đi ra ngoài la cà, không đến chạng vạng sẽ không về.
Thật đúng lúc, Giang Hành cười nói: Xem ra bản vương chỉ có thể quay lại sau.
Đào Cẩn lo lắng hắn có chuyện gì gấp, liền thuận miệng hỏi một câu: Ngài tìm ngoại công có chuyện gì vậy?
Cũng không có chuyện gì đại sự, Giang Hành nói: Chơi cờ.
Đào Cẩn ồ một tiếng, việc này thì nàng thật sự không giúp được gì, nàng không có hứng thú đối với chơi cờ, không thể thay hắn giải ưu phiền. Vì thế có ý tốt nói: Chờ ngoại công trở về ta sẽ nói cho ông biết .
Vậy bản vương đi về trước. Giang Hành gật đầu, quay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới một việc, Con cá hôm qua ngươi xử trí như thế nào ?
Đào Cẩn chớp mắt hai lần, có thể xử trí như thế nào, hắn đưa cho nàng không để cho nàng ăn sao?
Vì thế không chút nghĩ ngợi nói: Ta đưa cá cho phòng bếp nấu canh uống.
Cuối cùng còn cảm kích bổ sung: Thịt cá thực vừa miệng, canh cá rất thơm, đa tạ Ngụy vương cữu cữu.
Giang Hành dừng nửa ngày, giây lát bỗng bật cười, Không cần phải khách khí.
Dùng một con cá chép tết từ cỏ để đổi lấy một con cá chép thật, tính thế nào cũng đều là nàng được lợi. Đào Cẩn có hơi chút ngựong ngùng, chung quy thì đó là con cá mà hắn phải câu mất mấy canh giờ mới câu được, biết vậy đáng nhẽ nên đưa một nửa canh cá đến cho hắn. Vì đền đáp phần nhân tình này, nàng suy nghĩ một lát hỏi: Sắp tới ngày tết Nguyên Tiêu, Ngụy vương cữu cữu có thích cái gì không?
Giang Hành liếc nhìn lại, Ngươi muốn tặng quà cho bản vương?
Đào Cẩn không chút nào xấu hổ gật đầu, Mỗi khi đến thời điểm tết Nguyên Tiêu, ta đều sẽ tặng lễ vật cho trưởng bối trong nhà, năm nay chỉ cần chuẩn bị nhiều thêm một cái tặng ngài, cũng không có vấn đề gì.
Giang Hành trong nháy mắt không nói chuyện.
Cho tới Đào Cẩn lại nhắc hắn một tiếng, hắn mới nói: Không cần bận tâm, đến tết Nguyên Tiêu ta có việc phải về Tùng Châu, chỉ sợ không có cơ hội nhận được lễ vật của ngươi.
Trở về sớm như vậy sao? Người phản loạn ở đó không phải đã được dẹp yên rồi sao?
Đào Cẩn ở trong lòng nghi ngờ một chút, như vậy chỉ có thể từ bỏ, Khi nào thì Ngụy vương cữu cữu sẽ trở về?
Nàng không nghe người khác nói đến việc này, còn tưởng rằng hắn sẽ chờ qua mùa xuân mới trở về, không nghĩ tới lại sớm như vậy.
Giang Hành tính tính ngày, Chắc còn 10 ngày nữa thì phải.
Nói như vậy là trước ngày nguyên tiêu một ngày, Đào Cẩn không ở đây tiếp tục nói vấn đề này nữa, thức thời cười nói: Vậy cũng chỉ có thể đợi ngài trở về vậy.
Giang Hành hơi hơi cong môi.
Chuyến đi này không biết bao lâu mới có thể trở về, Tùng Châu gần đây lại sảy ra việc rắc rối, hắn bắt buộc phải trở về xử lý. Hắn vốn định sau tiết nguyên tiêu mới trở về, hiện nay chắc không có cơ hội .
*
Không đợi Đào Cẩn tiễn Giang Hành ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền có người hầu vội vội vàng vàng xông vào, nhìn thấy Giang Hành cũng đang ở đây, bùm một cái quỳ trên mặt đất: Tiểu nhân bái kiến Ngụy, Ngụy vương.
Tiếp quỳ trước mặt Đào Cẩn, lắp ba lắp bắp nói: Tiểu thư… đã xảy ra một chút chuyện...
Đào Cẩn chau mày, để cho hắn tỉnh táo lại, Chuyện gì ngươi cứ nói từ từ.
Người hầu này gọi là Viên Thanh, là người hầu bên cạnh Đào Tĩnh, lúc này hắn thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, liền đem chuyện đã xảy ra nói hai năm rõ mười nói một lần. Tiểu nhân cùng đại thiếu gia cùng nhau đi khỏi sơn trang, đúng lúc thấy tiểu thư Ngọc Chiếu gia tay với Tôn tiểu thư...
Ban đầu Đào Tĩnh định xuống núi một chuyến, đúng lúc gặp hai người Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên trong khu vực săn bắn, Hà Ngọc Chiếu không hỏi nguyên do liền kéo cung hướng về phía Tôn Khải Yên. Tôn Khải Yên không rành cưỡi ngựa, không tránh né kịp, liền bị nàng bắn trúng bả vai, trước mắt đã được Đào Tĩnh đưa về trong viện Giá Cô.
Giá Cô viện là nơi Tôn gia đang ở tạm, cách Nhiễm Vân cư không xa.
Đào Cẩn nghe vậy trong lòng hoảng sợ, không ngờ Hà Ngọc Chiếu lại không phân rõ phải trái như thế, giữa ban ngày ban mặt lại làm Tôn Khải Yên bị thương. Kiếp trước nàng không tham gia cuộc thi săn bắn, không biết lại có chuyện như vậy xảy ra, nhất thời trong ngực dâng lên lửa giận, Có bị thương nghiêm trọng không? Đua ta qua xem.
Viên Thanh đáp: Đại thiếu gia đã cho người mời đại phu, lúc tiểu nhân đi thì đại phu vẫn chưa đến, không biết tình huống bây giờ như thế nào. Nhưng lúc đó máu chảy rất nhiều, tiểu nhân nghĩ vết thương chắc không nhẹ.
Thật quá đáng, Đào Cẩn cắn chặt môi dưới, cất bước đi về phía Giá Cô viện.
Những lời của ngươi nói là thật?
Nàng nhất thời tức giận, quên mất Giang Hành vẫn đang đứng yên lặng ở một bên, nghe được câu này liền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Giang Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không được tốt hỏi Viên Thanh.
Viên Thanh quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, đầu càng cúi thấp, Câu nào của tiểu nhân cũng là thật, tiểu nhân không dám lừa gạt Ngụy vương.
Giang Hành hỏi: Ngọc Chiếu hiện giờ đang ở đâu?
Viên Thanh nói: Tiểu thư Ngọc Chiếu đã trở về Ngọc Hợp viện, không hề bị vết thương gì, mong Ngụy vương yên tâm.
Ngọc Hợp viện là nơi Nghi Dương công chúa ở.
Mày Giang Hành hơi nhíu, không nói gì thêm, bước ba bước thành hai đã đi đến trước mặt Đào Cẩn: Bản vương đi đến Ngọc Hợp viện một chuyến trước, Khiếu Khiếu, ngươi đi nhìn xem thương thế Tôn tiểu thư như thế nào.
Đào Cẩn gật gật đầu, bước nhanh về hướng Giá Cô viện.
*
Đến Giá Cô viện, nàng hỏi tham nha hoàn Tôn Khải Yên đang ở đâu xong, Đào Cẩn vội vàng đi qua.
Ở trước cửa phòng Tôn Khải Yên có vài người đứng, một người trong đó hết sức quen thuộc. Đào Tĩnh vội vàng đi tới, Ca ca, Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi?
Trên tay áo Đào Tĩnh dính đầy máu, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, cau mày đáp: Đại phu còn đang ở bên trong xem xét, thương thế có chút nặng, bây giờ không biết tình hình thế nào rồi.
Hắn không thể đi vào, chỉ có đứng ở bên ngoài chờ.
Đào Cẩn đang muốn đi vào, kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ từ trong phòng đi ra, đi đến trước mặt Đào Tĩnh không ngừng nói câu cảm tạ, Đa tạ Đào đại thiếu gia đã cứu tiểu nữ một mạng...
Đào Tĩnh vội vàng xua tay, Đào Cẩn ở một bên không đợi được hỏi: Bá phụ, tình hình Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi? Có gì đáng ngại không?
Tôn Tri Lễ đem những lời đại phu đã nói nói lại một lần: Tên vẫn còn đang cắm ở trên vai, may mà không có tổn thương đến lục phủ ngũ tạng và gân mạch, chỉ là mất máu quá nhiều, cần phải điều dưỡng mấy ngày. May nhờ có Đào đại thiếu gia mang tiểu nữ trở về đúng lúc, bằng không hậu quả thật sự là không tưởng tượng được... Mong thiếu gia nhận của lão phu một lạy.
Nói xong lại muốn hành lễ.
Đào Tĩnh nào dám nhận, vội vàng dìu ông đứng lên, Bá phụ mau đứng dậy, Tôn tiểu thư có giao hảo tốt cùng với tiểu muội, tại hạ cứu nàng chính là chuyện phải làm, huống chi...
Huống chi cái gì?
Đào Tĩnh đúng lúc dừng lại câu đang định nói.
Cũng may Tôn Tri Lễ và Đào Cẩn cũng không để ở trong lòng, Đào Cẩn nói với hai người một tiếng, liền đi vào trong phòng xem xét tình trạng của Tôn Khải Yên.
Tôn Tri Lễ trù trừ một lúc thật lâu mới hỏi: Lão phu nghe có người nói... Mũi tên này là do nữ nhi của Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu bắn?
Đào Tĩnh không nghĩ lừa rối, vuốt cằm nói: Là….
Hắn tận mắt nhìn thấy, Hà Ngọc Chiếu cầm trong tay Trường Cung, nhắm về phía Tôn Khải Yên bắn. Lúc hắn muốn ngăn cản thì đã quá chậm, hắn đành trơ mắt nhìn Tôn Khải Yên bị trúng tên ngã xuống đất.
Nhưng sau đó Hà Ngọc Chiếu lại không thừa nhận chính mình bắn, chỉ nói là muốn bắn con thỏ bên cạnh Tôn Khải Yên, trượt tay lên mới bắn trúng nàng.
Nhưng lúc đấy hắn đã nhìn thấy rõ ràng, con thỏ kia đứng cách Tôn Khải Yên vài chục bước, mà nàng ta từ trước giờ khả nặng bắn tên rất chuẩn, tại sao có thể bắn chệch đến mức đấy?
Tôn Tri Lễ nghe xong vừa tức vừa bực: Việc này... Tại sao có thể xảy ra như vậy!
Hắn còn không biết Hà Ngọc Chiếu có phải là cố ý, nếu là biết không biết sẽ tức giận đến mức nào?
Đào Tĩnh âm thầm hạ tầm mắt, không biết Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng mà làm tổn hại đến tính mạng người, lại tùy ý làm bị thương người khác, quả thực có chút quá phận.
*
Một bên khác Giang Hành cũng vừa đi đến Ngọc Hợp viện, Nghi Dương công chúa cùng Ân Tuế Tình tại đang ngồi ở chính đường uống trà, nghe hạ nhân nói hắn tới, vội gọi người dọn chỗ thêm trà.
Giang Hành bước vài bước dài đi vào, không nói mấy câu khách sáo, Ngọc Chiếu đang đâu? Gọi nó ra đây.
Nghi Dương công chúa không hiểu tại sao hắn lại tức giận như thế, gương mặt bình tĩnh không biểu lộ gì, mà đã một thời gian dài họ chưa từng thấy hắn như vậy. Muốn đặt câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, liền cho người đi gọi Hà Ngọc Chiếu đến.
Không bao lâu Hà Ngọc Chiếu đã đi đến, nghe nha hoàn nói là Giang Hành tìm nàng, nàng dùng một khuôn mặt nhỏ cung kính hỏi: Cữu cữu tìm con chuyện gì?
Lời nói lãnh mạc, chỉ thấy Giang Hành mặt không chút thay đổi, đầu mày nhíu tới mức cực điểm, trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn.
Nàng luôn luôn sợ hãi vị cữu cữu này, bình thường hắn không nổi giận đã vô cùng nguy hiểm, hiện nay biểu hiện vẻ tức giận rõ rệt như vậy, càng làm cho nàng sợ hãi .
Giang Hành hướng nàng hỏi, Ta hỏi ngươi, cuộc thi săn bắn còn chưa kết thúc, vì sao ngươi lại trở về sớm như vậy?
Thấy hắn nói như vậy, Nghi Dương công chúa cũng cảm thấy tò mò, vừa rồi bà còn đang mải nói chuyện riêng với Ân Tuế Tình, không để ý đến nàng. Lúc này thấy Giang Hành hỏi đến, mới phát giác có chỗ nào đó không ổn.
Hà Ngọc Chiếu sắc mặt hơi đổi một chút, Con... Con cảm thấy không hứng thú, nên đi về trước .
Giang Hành không nói chuyện, ngược lại cười cười, nhưng mà này nụ cười này trong mắt Hà Ngọc Chiếu lại càng thêm đáng sợ, nàng nhất thời sợ hãi.
Chuyện nữ nhi của kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ bị thương, là như thế nào?
Nói là thi đấu, nhưng cũng không thể bằng cuộc thi chính quy của nam nhân, tất cả đều là một đám tiểu thư phu nhân cưỡi trên lưng ngựa, đuổi theo mấy con động vật nhỏ bị hoảng sợ mà thôi. Tranh tài như vậy đối với Đào Cẩn mà nói là rất nhàm chán, nàng thích được kịch liệt truy đuổi những động vật lớn, chứ không phải là như mất vị nữ nhi chơi đùa, cho nên nàng không thể tham gia thi đấu, cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối .
Nghe nói Tôn Khải Yên cũng sẽ dự thi, nàng cảm thấy thật việc kỳ lạ, trong ấn tượng của nàng dường như tỷ ấy không biết cỡi ngựa. Ngoài ra, còn có mấy cô nương Đào Vân, Đào Nhàn cùng Hà Ngọc Chiếu tham gia đợi này tương đối náo nhiệt.
Đào Cẩn liền ở lại Nhiễm Vân cư chờ tin tức của các nàng, Ân Tuế Tình bồi Nghi Dương công chúa nói chuyện đi, nàng ở một mình nên hết sức buồn chán. Hôm nay mặt trời đã lên cao ba ngọn sào, nàng liền mang cái ghế con ra góc sân phơi nắng, Tướng Quân nằm trong ngực nàng cũng mang dáng vẻ lười biếng, ngồi không bao lâu cả hai liền thiếp đi.
Bởi vì diện tích sơn trang có hạn, gia đình tam lão gia và đại lão gia cũng ở cùng trong Nhiễm Vân cư. Dù sao đều là người một nhà, nàng nằm ở đây cũng không ai cảm thấy không ổn.
Tứ tử Ân gia lão nhị Ân Tranh cùng trưởng tử của lão tam Ân Sách đang bàn luận ở trong viện, hai người đang luyện đao luyện thương, tranh cãi đến mức ầm ĩ. Một màn này đúng lúc bị Ân gia lão nhị nhìn thấy, Ân Trấn Lưu cướp binh khí của hai người, đuổi bọn họ đuổi ra khỏi viện: Không thấy Khiếu Khiếu đang nghỉ ngơi sao? Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì, muốn luyện quyền cước thì ra ngoài luyện cho ta!
Ân Tranh vô duyên vô cớ bị mắng một trận, bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu biểu muội đang nằm ở một góc hẻo lánh: Phụ thân, để cho Khiếu Khiếu vào trong phòng ngủ không được sao?
Ân Trấn Lưu không chút nào phân rõ phải trái nói: Trong phòng có ánh mặt trời sao? Về phòng ngủ thì phơi nắng như thế nào!
Được rồi, cho dù nói như thế nào thì tiểu biểu muội chính là quý giá nhất. Hai người thu thập binh khí đi tới ngoài viện, bọn họ cũng rất yêu thương vị tiểu biểu muội này, nhưng họ cảm thấy phụ thân cùng mấy vị thúc bá sủng ái nàng có chút hơi quá, quả thực đã đến mức không phân rõ phải trái.
Nhưng thôi, đến chỗ nào luyện chả giống nhau, Ân Tranh cùng Ân Sách bàn bạc xong chỗ cần đến, chuẩn bị đi một chỗ ở hậu viện Vĩnh Húc viên để tỷ thí.
Trùng hợp là vừa ra cửa liền đụng Ngụy vương đang muốn đi đến, bọn họ dừng lại ôm quyền thi lễ, Ân Tranh khách khí hỏi: Ngụy vương đến tìm gia gia sao?
Giang Hành vừa trở về từ chỗ của Nghi Dương công chúa, vốn định đi xem tình huống Hà Ngọc Chiếu như thế nào, nhưng không được hôm qua nàng vừa mới bị rắn cắn bị thương, vậy mà hôm nay dù nói gì cũng nhất quyết đòi đi đến khu vực săn bắn để tham gia. Nghi Dương công chúa khuyên không được nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng đi , hiện nay đang oán giận trong phòng Ân Tuế Tình.
Giang Hành đang trên đường trở về nhất thời liền đổi chủ ý, bất tri bất giác liền đi đến Nhiễm Vân cư.
Ân Tranh hỏi hắn vấn đề này làm hắn tự hỏi, hắn là đến tìm Sở quốc công sao? Dường như cũng không có gì chuyện gì quan trọng, hắn liền thuận miệng nói: Đã lâu không tìm ông cùng chơi cờ, hôm nay là ngày cuối ở đây nên đến tìm ông hàn huyên một chút.
Ân Tranh ngầm hiểu, liền nhường đường mời hắn đi vào.
Giang Hành nhìn thấy trong hai người một người đang cầm một cái trường côn, không khỏi thắc mắc: Các ngươi định làm gì vậy?
Ân Tranh cười cười nói: Nói ra lại khiến Ngụy vương chê cười, ta cùng tứ đệ định đi luận bàn võ nghệ một chút.
Giang Hành cười, Vì sao không ở lại trong viện luyện?
Ân Tranh nói: Biểu muội đang ở trong viện, phụ thân lo lắng chúng ta lỗ mãng làm nàng bị thương, liền đuổi chúng ta đến nơi khác tập. Nói xong từ biệt Giang Hành, quay người đi về một hướng khác.
*
Sở quốc công Ân Như không có người cháu ngoại nữ nào khác, vị biểu muội này là ai, không cần nói cũng biết.
Tiểu bất điểm kia cũng ở đây?
Giang Hành từ phía sau ảnh bích đi ra, trong viện ánh nắng nhu hòa, ánh sáng chan hòa.
Hắn nhìn về phía trong viện, quả nhiên nhìn thấy ở một góc tường nhìn thấy một tiểu cô nương đang dựa vào vách tường say ngủ, nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt cùng một chiếc váy màu xanh nhạt của cỏ non, xanh tươi ướt át, mềm mại đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời trắng nõn trông như Dương Chi Bạch Ngọc, trơn bóng trong suốt, trắng đến mức khiến người khác không nhịn được mà muốn nhìn lâu hơi một chút. Giang Hành không tự chủ được nhớ lại cảm xúc hôm qua lúc nắm tay nàng ở ven hồ, cảm giác mềm mại bóng loáng, không biết cảm xúc khi trạm lên mặt có như thế hay không?
Cánh môi hồng của tiểu cô nương hơi mấp máy, hàng lông mi dài dậm, nắm tay phấn nộn đang dụi dụi mắt, có dấu hiệu tỉnh lại.
Nha hoàn đã đứng ở một bên chuẩn bị xong, đúng lúc đưa lên một chén trà xanh, cánh môi hồng của nàng nhẹ nhàng mở ra nhấp hai hụm cho nhuận cổ, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Giang Hành đang đứng cách đó không xa.
Dường như còn chưa tỉnh ngủ, tiểu bất điểm có vẻ ngốc ngốc, sau cả nửa ngày mới đứng lên nói câu: Ngụy vương cữu cữu.
Giang Hành đến gần hai bước, nhìn thấy bên thái dương của nàng vì ngủ mà có vài sợi tóc hơi rối, nâng tay định thay nàng vuốt phẳng nhưng cuối cùng lại buông tay xuống. Tại sao lại ngủ ở đây, không sợ bị lạnh sao?
Đào Cẩn cong mắt cười, nụ cười so với vầng thái dương trên đỉnh đầu còn chói mắt hơn, một dáng vẻ ngoan ngoãn, rất đáng yêu: Hôm nay mặt trời ấm áp, nên ta đến nơi này phơi nắng, không ngờ lại ngủ quên mất.
May mà hôm nay ánh nắng đầy đủ, không đến mức ngủ một lát mà nhiễm lạnh.
Giang Hành đang muốn nói chuyện, bên kia Hàn Quang bưng khay đi tới, nhìn thấy Giang Hành đi trước thì thi lễ, rồi mới nói với Đào Cẩn: Đây là mốn Tô Lạc Đường* vừa rồi tiểu thư muốn ăn, còn có anh đào hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng, còn rất tươi, tiểu thư mau nếm thử đi.
( * Nguyên văn là 糖蒸酥酪mình không giỏi dịch tên món ăn bạn nào biết chỉ mình nhé! Còn đây là hình ảnh món ăn nè
)
Bây giờ mới là đầu mùa xuân, anh đào chín rất ít, Hoàng Thượng chỉ ban thưởng cho vài vị sủng thần, Sở quốc công cũng được ban thưởng một ít. Ân Như biết ngoại tôn nữ thích ăn, nên đa số đều đưa đến cho Đào Cẩn, quả nhiên là người sủng ái nàng nhất.
Đào Cẩn lộ ra sắc mặt vui mừng, nhịn không được chọn một quả chấm vào Tô Lạc Đường, để vào trong miệng, đôi mắt nheo lại một đường trông như ánh trăng lưỡi liềm: Thật ngọt.
Bên môi dính một chút Tô Lạc Đường, nàng vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm đi, đang định ăn viên thứ hai.
Dư quang thoáng nhìn Giang Hành vẫn còn đứng đó, không thể chỉ đứng ăn một mình, liền đẩy cái đĩa đựng anh đào đến hắn trước mặt, Ngụy vương có muốn nếm thử không?
Giang Hành không thích ăn hoa quả, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương ăn đến mức thỏa mãn như thế, liền cầm một miếng, Vì sao phải chấm Tô Lạc Đường?
Đào Cẩn nhiệt tình nói: Chấm như vậy ăn sẽ ngon hơn.
Vì thế lại lần nữa bưng tới đĩa Tô Lạc Đường, trong lòng mong chờ hắn chấm một chút. Giang Hành liền đánh giá cái đĩa một chút rồi chấm một cái để vào trong miệng.
*
Quá ngọt.
Phỏng chừng chỉ mấy cô nương mới thích ăn như vậy, hắn thấy vị tiểu cô nương lại cầm thêm mấy viên đưa cho mấy nha hoàn, cuối cùng mới nhớ tới việc hắn đến đây, Ngụy vương cữu cữu đến tìm ngoại công sao?
Giang Hành gật gật đầu, Sở quốc công đang ở đâu?
Đào Cẩn tiếc nuối nói cho hắn biết, Ngài đến thật không đúng lúc, nửa canh giờ trước ngoại công đã có việc đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Bởi vì tất cả quan viên đều ở trong cùng một sơn trang, lui tới rất tiện, Sở quốc công gần như mỗi ngày đều đi ra ngoài la cà, không đến chạng vạng sẽ không về.
Thật đúng lúc, Giang Hành cười nói: Xem ra bản vương chỉ có thể quay lại sau.
Đào Cẩn lo lắng hắn có chuyện gì gấp, liền thuận miệng hỏi một câu: Ngài tìm ngoại công có chuyện gì vậy?
Cũng không có chuyện gì đại sự, Giang Hành nói: Chơi cờ.
Đào Cẩn ồ một tiếng, việc này thì nàng thật sự không giúp được gì, nàng không có hứng thú đối với chơi cờ, không thể thay hắn giải ưu phiền. Vì thế có ý tốt nói: Chờ ngoại công trở về ta sẽ nói cho ông biết .
Vậy bản vương đi về trước. Giang Hành gật đầu, quay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới một việc, Con cá hôm qua ngươi xử trí như thế nào ?
Đào Cẩn chớp mắt hai lần, có thể xử trí như thế nào, hắn đưa cho nàng không để cho nàng ăn sao?
Vì thế không chút nghĩ ngợi nói: Ta đưa cá cho phòng bếp nấu canh uống.
Cuối cùng còn cảm kích bổ sung: Thịt cá thực vừa miệng, canh cá rất thơm, đa tạ Ngụy vương cữu cữu.
Giang Hành dừng nửa ngày, giây lát bỗng bật cười, Không cần phải khách khí.
Dùng một con cá chép tết từ cỏ để đổi lấy một con cá chép thật, tính thế nào cũng đều là nàng được lợi. Đào Cẩn có hơi chút ngựong ngùng, chung quy thì đó là con cá mà hắn phải câu mất mấy canh giờ mới câu được, biết vậy đáng nhẽ nên đưa một nửa canh cá đến cho hắn. Vì đền đáp phần nhân tình này, nàng suy nghĩ một lát hỏi: Sắp tới ngày tết Nguyên Tiêu, Ngụy vương cữu cữu có thích cái gì không?
Giang Hành liếc nhìn lại, Ngươi muốn tặng quà cho bản vương?
Đào Cẩn không chút nào xấu hổ gật đầu, Mỗi khi đến thời điểm tết Nguyên Tiêu, ta đều sẽ tặng lễ vật cho trưởng bối trong nhà, năm nay chỉ cần chuẩn bị nhiều thêm một cái tặng ngài, cũng không có vấn đề gì.
Giang Hành trong nháy mắt không nói chuyện.
Cho tới Đào Cẩn lại nhắc hắn một tiếng, hắn mới nói: Không cần bận tâm, đến tết Nguyên Tiêu ta có việc phải về Tùng Châu, chỉ sợ không có cơ hội nhận được lễ vật của ngươi.
Trở về sớm như vậy sao? Người phản loạn ở đó không phải đã được dẹp yên rồi sao?
Đào Cẩn ở trong lòng nghi ngờ một chút, như vậy chỉ có thể từ bỏ, Khi nào thì Ngụy vương cữu cữu sẽ trở về?
Nàng không nghe người khác nói đến việc này, còn tưởng rằng hắn sẽ chờ qua mùa xuân mới trở về, không nghĩ tới lại sớm như vậy.
Giang Hành tính tính ngày, Chắc còn 10 ngày nữa thì phải.
Nói như vậy là trước ngày nguyên tiêu một ngày, Đào Cẩn không ở đây tiếp tục nói vấn đề này nữa, thức thời cười nói: Vậy cũng chỉ có thể đợi ngài trở về vậy.
Giang Hành hơi hơi cong môi.
Chuyến đi này không biết bao lâu mới có thể trở về, Tùng Châu gần đây lại sảy ra việc rắc rối, hắn bắt buộc phải trở về xử lý. Hắn vốn định sau tiết nguyên tiêu mới trở về, hiện nay chắc không có cơ hội .
*
Không đợi Đào Cẩn tiễn Giang Hành ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền có người hầu vội vội vàng vàng xông vào, nhìn thấy Giang Hành cũng đang ở đây, bùm một cái quỳ trên mặt đất: Tiểu nhân bái kiến Ngụy, Ngụy vương.
Tiếp quỳ trước mặt Đào Cẩn, lắp ba lắp bắp nói: Tiểu thư… đã xảy ra một chút chuyện...
Đào Cẩn chau mày, để cho hắn tỉnh táo lại, Chuyện gì ngươi cứ nói từ từ.
Người hầu này gọi là Viên Thanh, là người hầu bên cạnh Đào Tĩnh, lúc này hắn thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, liền đem chuyện đã xảy ra nói hai năm rõ mười nói một lần. Tiểu nhân cùng đại thiếu gia cùng nhau đi khỏi sơn trang, đúng lúc thấy tiểu thư Ngọc Chiếu gia tay với Tôn tiểu thư...
Ban đầu Đào Tĩnh định xuống núi một chuyến, đúng lúc gặp hai người Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên trong khu vực săn bắn, Hà Ngọc Chiếu không hỏi nguyên do liền kéo cung hướng về phía Tôn Khải Yên. Tôn Khải Yên không rành cưỡi ngựa, không tránh né kịp, liền bị nàng bắn trúng bả vai, trước mắt đã được Đào Tĩnh đưa về trong viện Giá Cô.
Giá Cô viện là nơi Tôn gia đang ở tạm, cách Nhiễm Vân cư không xa.
Đào Cẩn nghe vậy trong lòng hoảng sợ, không ngờ Hà Ngọc Chiếu lại không phân rõ phải trái như thế, giữa ban ngày ban mặt lại làm Tôn Khải Yên bị thương. Kiếp trước nàng không tham gia cuộc thi săn bắn, không biết lại có chuyện như vậy xảy ra, nhất thời trong ngực dâng lên lửa giận, Có bị thương nghiêm trọng không? Đua ta qua xem.
Viên Thanh đáp: Đại thiếu gia đã cho người mời đại phu, lúc tiểu nhân đi thì đại phu vẫn chưa đến, không biết tình huống bây giờ như thế nào. Nhưng lúc đó máu chảy rất nhiều, tiểu nhân nghĩ vết thương chắc không nhẹ.
Thật quá đáng, Đào Cẩn cắn chặt môi dưới, cất bước đi về phía Giá Cô viện.
Những lời của ngươi nói là thật?
Nàng nhất thời tức giận, quên mất Giang Hành vẫn đang đứng yên lặng ở một bên, nghe được câu này liền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Giang Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không được tốt hỏi Viên Thanh.
Viên Thanh quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, đầu càng cúi thấp, Câu nào của tiểu nhân cũng là thật, tiểu nhân không dám lừa gạt Ngụy vương.
Giang Hành hỏi: Ngọc Chiếu hiện giờ đang ở đâu?
Viên Thanh nói: Tiểu thư Ngọc Chiếu đã trở về Ngọc Hợp viện, không hề bị vết thương gì, mong Ngụy vương yên tâm.
Ngọc Hợp viện là nơi Nghi Dương công chúa ở.
Mày Giang Hành hơi nhíu, không nói gì thêm, bước ba bước thành hai đã đi đến trước mặt Đào Cẩn: Bản vương đi đến Ngọc Hợp viện một chuyến trước, Khiếu Khiếu, ngươi đi nhìn xem thương thế Tôn tiểu thư như thế nào.
Đào Cẩn gật gật đầu, bước nhanh về hướng Giá Cô viện.
*
Đến Giá Cô viện, nàng hỏi tham nha hoàn Tôn Khải Yên đang ở đâu xong, Đào Cẩn vội vàng đi qua.
Ở trước cửa phòng Tôn Khải Yên có vài người đứng, một người trong đó hết sức quen thuộc. Đào Tĩnh vội vàng đi tới, Ca ca, Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi?
Trên tay áo Đào Tĩnh dính đầy máu, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, cau mày đáp: Đại phu còn đang ở bên trong xem xét, thương thế có chút nặng, bây giờ không biết tình hình thế nào rồi.
Hắn không thể đi vào, chỉ có đứng ở bên ngoài chờ.
Đào Cẩn đang muốn đi vào, kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ từ trong phòng đi ra, đi đến trước mặt Đào Tĩnh không ngừng nói câu cảm tạ, Đa tạ Đào đại thiếu gia đã cứu tiểu nữ một mạng...
Đào Tĩnh vội vàng xua tay, Đào Cẩn ở một bên không đợi được hỏi: Bá phụ, tình hình Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi? Có gì đáng ngại không?
Tôn Tri Lễ đem những lời đại phu đã nói nói lại một lần: Tên vẫn còn đang cắm ở trên vai, may mà không có tổn thương đến lục phủ ngũ tạng và gân mạch, chỉ là mất máu quá nhiều, cần phải điều dưỡng mấy ngày. May nhờ có Đào đại thiếu gia mang tiểu nữ trở về đúng lúc, bằng không hậu quả thật sự là không tưởng tượng được... Mong thiếu gia nhận của lão phu một lạy.
Nói xong lại muốn hành lễ.
Đào Tĩnh nào dám nhận, vội vàng dìu ông đứng lên, Bá phụ mau đứng dậy, Tôn tiểu thư có giao hảo tốt cùng với tiểu muội, tại hạ cứu nàng chính là chuyện phải làm, huống chi...
Huống chi cái gì?
Đào Tĩnh đúng lúc dừng lại câu đang định nói.
Cũng may Tôn Tri Lễ và Đào Cẩn cũng không để ở trong lòng, Đào Cẩn nói với hai người một tiếng, liền đi vào trong phòng xem xét tình trạng của Tôn Khải Yên.
Tôn Tri Lễ trù trừ một lúc thật lâu mới hỏi: Lão phu nghe có người nói... Mũi tên này là do nữ nhi của Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu bắn?
Đào Tĩnh không nghĩ lừa rối, vuốt cằm nói: Là….
Hắn tận mắt nhìn thấy, Hà Ngọc Chiếu cầm trong tay Trường Cung, nhắm về phía Tôn Khải Yên bắn. Lúc hắn muốn ngăn cản thì đã quá chậm, hắn đành trơ mắt nhìn Tôn Khải Yên bị trúng tên ngã xuống đất.
Nhưng sau đó Hà Ngọc Chiếu lại không thừa nhận chính mình bắn, chỉ nói là muốn bắn con thỏ bên cạnh Tôn Khải Yên, trượt tay lên mới bắn trúng nàng.
Nhưng lúc đấy hắn đã nhìn thấy rõ ràng, con thỏ kia đứng cách Tôn Khải Yên vài chục bước, mà nàng ta từ trước giờ khả nặng bắn tên rất chuẩn, tại sao có thể bắn chệch đến mức đấy?
Tôn Tri Lễ nghe xong vừa tức vừa bực: Việc này... Tại sao có thể xảy ra như vậy!
Hắn còn không biết Hà Ngọc Chiếu có phải là cố ý, nếu là biết không biết sẽ tức giận đến mức nào?
Đào Tĩnh âm thầm hạ tầm mắt, không biết Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng mà làm tổn hại đến tính mạng người, lại tùy ý làm bị thương người khác, quả thực có chút quá phận.
*
Một bên khác Giang Hành cũng vừa đi đến Ngọc Hợp viện, Nghi Dương công chúa cùng Ân Tuế Tình tại đang ngồi ở chính đường uống trà, nghe hạ nhân nói hắn tới, vội gọi người dọn chỗ thêm trà.
Giang Hành bước vài bước dài đi vào, không nói mấy câu khách sáo, Ngọc Chiếu đang đâu? Gọi nó ra đây.
Nghi Dương công chúa không hiểu tại sao hắn lại tức giận như thế, gương mặt bình tĩnh không biểu lộ gì, mà đã một thời gian dài họ chưa từng thấy hắn như vậy. Muốn đặt câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, liền cho người đi gọi Hà Ngọc Chiếu đến.
Không bao lâu Hà Ngọc Chiếu đã đi đến, nghe nha hoàn nói là Giang Hành tìm nàng, nàng dùng một khuôn mặt nhỏ cung kính hỏi: Cữu cữu tìm con chuyện gì?
Lời nói lãnh mạc, chỉ thấy Giang Hành mặt không chút thay đổi, đầu mày nhíu tới mức cực điểm, trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn.
Nàng luôn luôn sợ hãi vị cữu cữu này, bình thường hắn không nổi giận đã vô cùng nguy hiểm, hiện nay biểu hiện vẻ tức giận rõ rệt như vậy, càng làm cho nàng sợ hãi .
Giang Hành hướng nàng hỏi, Ta hỏi ngươi, cuộc thi săn bắn còn chưa kết thúc, vì sao ngươi lại trở về sớm như vậy?
Thấy hắn nói như vậy, Nghi Dương công chúa cũng cảm thấy tò mò, vừa rồi bà còn đang mải nói chuyện riêng với Ân Tuế Tình, không để ý đến nàng. Lúc này thấy Giang Hành hỏi đến, mới phát giác có chỗ nào đó không ổn.
Hà Ngọc Chiếu sắc mặt hơi đổi một chút, Con... Con cảm thấy không hứng thú, nên đi về trước .
Giang Hành không nói chuyện, ngược lại cười cười, nhưng mà này nụ cười này trong mắt Hà Ngọc Chiếu lại càng thêm đáng sợ, nàng nhất thời sợ hãi.
Chuyện nữ nhi của kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ bị thương, là như thế nào?
/174
|