Ngày cuối cùng đi ở đường núi, cả quãng đường rất gian nan, Đào Cẩn cùng hai nha hoàn ở trong khoang xe bị xóc nảy ngã trái ngã phải. Cuối cùng quả thực là ngay cả xe ngựa cũng không thể tiến lên, các nàng chỉ có thể xuống xe ngựa đi bộ.
Bởi vì buổi tối ngày hôm qua trời mới đổ một cơn mưa nhỏ, đường núi có chút trơn ướt, Đào Cẩn bị một vũng bùn chặn đường đi, nửa bước khó đi.
Binh lính chung quanh đều trực tiếp dẫm lên, làm cho trên giày và trên quần đều là nước bùn.
Đào Cẩn nhíu nhíu mày, không muốn giống như bọn họ.
Nhân dũng phó úy Triệu Bân thấy thế, tiến lên gọi Giang Hành, Ngụy vương, có việc...
Giang Hành cùng những người khác sớm đã từ bỏ việc cưỡi ngựa, lựa chọn đi bộ để đi tiếp.
Triệu Bân quay đầu, ý bảo hắn nhìn phía sau.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền nhìn thấy Đào Cẩn đang mang mũ che mặt, hai tay xách làn váy, đang bị vũng bùn trước mặt làm cho khó xử.
Hắn hiểu ý, đang muốn tiến lên giải cứu, nhưng đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.
Hóa ra là Chu Phổ đã vượt qua vũng bùn, đưa tay ra cho Đào Cẩn, để cho nàng cầm lấy tay mình.
Đào Cẩn có chút khó xử, chung quy cũng là trước mắt bao nhiêu người, nàng nắm tay của một người nam nhân có phải là không tốt cho lắm? Nhưng nhìn trái nhìn phải, căn bản không ai để ý đến tình huống của các nàng, mọi người đều đang vội vàng đi con đường của mình, đầu cũng không quay lại. Lại nói nơi này đều là nam nhân, ít có người nào câu nệ lễ nghi.
Nghĩ như thế, nàng khẽ cắn môi, đem tay đặt vào lòng bàn tay Chu Phổ.
Ngón tay Chu Phổ thon dài, mang theo chút lạnh lẽo, hắn nắm thật chắc tay nàng. Hắn hơi sử dụng lực, Đào Cẩn liền bị mang theo đi qua, chỉ thoáng chốc dừng tại trên đất bằng của rìa bên kia vũng bùn. Dưới chân nàng dẫm không ổn định, nên thân mình lung lay hai cái, Chu Phổ liền đưa tay đỡ eo của nàng, giúp nàng đứng vững lại thì buông ra.
Đào Cẩn hướng về phía hắn cảm kích cười, Đa tạ Chu đại phu.
Chu Phổ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần ngại.
Cách đó không xa Giang Hành nhìn thấy một màn này, không nói gì, quay người cùng Triệu Bân đi về phía trước.
Triệu Bân tặc lưỡi lắc đầu cười một tiếng, vừa dắt ngựa cho Giang Hành, một bên nhìn lướt nhanh qua một cục đá, Ngụy vương, vị Chu Phổ này thật sự là đại phu của Đào phủ?
Giang Hành quay đầu nhìn hắn, nhướng nhướng mày, Ngươi hỏi vậy là có ý gì?
Triệu Bân đuổi theo bước chân của hắn, cười hắc hắc, Thuộc hạ nhìn vị Quảng Linh quận chúa này cùng Chu đại phu...
Hắn cố ý không nói hết lời cố ý để lại một nửa, làm cho người khác mơ màng khó hiểu.
Giang Hành bất vi sở động, ngược lại dạy dỗ hắn một trận, Danh dự của quận chúa mà ngươi cũng có thể tùy tiện bàn luận sao? Được rồi chú ý vào việc dắt ngựa của ngươi đi, còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa ta liền cắt quân lương của ngươi.
Khuôn mặt Triệu Bân lập tức đổi thành một bộ mặt khổ qua, không ngừng kêu khổ,
Thuộc hạ cái gì cũng chưa nói...
Giang Hành không để ý hắn nữa.
Đoạn đường núi này là đoạn đường khó đi nhất, một bên là vách đá, một bên là triền núi hiểm trở, ở giữa miễn cưỡng chỉ có thể đủ cho hai người đi, nếu nhiều hơn liền không thể. Đào Cẩn sớm đã xuống xe ngựa khi ở giữa sườn núi, để lại cho binh lính phía sau mang, chỉ có thể khi đến thành trấn kế tiếp sẽ mua một chiếc khác.
Giang Hành đi được một đoạn đường, lại có ý quay đầu nhìn lại.
Đào Cẩn đang được nha hoàn đỡ, đang cẩn thận từng bước từng bước một đi về phía trước, có lẽ nàng chưa từng đi qua đường núi như vậy bao giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi cũng hết sức căng cứng. Cặp mắt to như nai con kia đang lóe nên lệ quang, cặp môi phấn hồng đang mím chặt, dường như chỉ cần có chút việc ngoài ý muốn, nàng liền có thể bị dọa mà khóc lên.
Lúc này Giang Hành mới nhớ tới, cái tiểu bất điểm này sợ độ cao.
Hắn nhíu mày, nhìn nhìn triền núi dưới chân sâu đến mấy trượng liền không nói một lời đi đến.
Ngụy vương đi đâu vậy? Triệu Bân kinh ngạc khó hiểu, tại sao bỗng nhiên lại quay trở lại?
*
Đúng vào lúc này, trên đỉnh triền núi truyền đến động tĩnh.
Đây là một con đường xoay quanh núi, đội ngũ binh sĩ của bọn họ rất dài, phía trên còn có rất nhiều người.
Nghe thấy phía trên náo động, Giang Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái thùng lớn bọc sắt từ bên trên rớt xuống, đang ở phía trên cao chỗ Đào Cẩn.
Đào Cẩn có lẽ là bị dọa, ngây ngốc đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, mắt thấy chiếc thùng kia sắp rơi trên đầu nàng.
Bạch Nhụy đứng ở bên hoảng sợ kêu lên: Tiểu thư!
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Giang Hành liền chạy thật nhanh xuyên qua đám người, đem nàng bế dậy.
Thùng lớn bằng gỗ được bọc sắt nặng nề rơi đúng chỗ Đào Cẩn vừa mới đứng, đất đã trên triền dốc cũng rơi xuống rất nhiều. Các thứ lặt vặt trong rương rơi đầy đất, toàn bộ rơi xuống phía dưới triền núi, cũng may cũng không phải là vật phẩm gì quý trọng, tất cả đều là các thứ đệm chăn gối.
Sau khi an tĩnh lại, mọi người mới nhìn rõ quang cảnh trước mắt.
Ngụy vương một tay ôm còn một tay thì che chở đầu quận chúa, một tay đặt tại trên thắt lưng của nàng, đem nàng ép chặt vào vách núi hai thân thể gần sát nhau. Cả người quận chúa bị cả người hắn bao lại, chỉ có thể nhìn thấy một đôi bản tay nhỏ trắng trẻo đang túm chặt lấy xiêm y phía sau lưng hắn, hình như còn đang run nhè nhẹ.
Đào Cẩn quả thật bị tình huống vừa rồi dọa sợ, hơn nữa nàng sợ độ cao, nỗi sợ hãi tích tụ cả đoạn đường trong nháy mắt liền bùng nổ, nàng liều mạng ở trong ngực Giang Hành lớn tiếng khóc lớn.
Ô...
Tiểu bất điểm kéo hắn không chịu buông tay, nước mắt dường như không mất tiền mà ào ào rơi xuống, chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn như Bạch Ngọc, khóc vô cùng đáng thương.
Hàng lông mi thật dài đều bị nước mắt thấm ướt, ủy khuất run run, lại một thêm một giọt nước mắt rớt xuống. Nàng nhận thấy được Giang Hành đang nhìn nàng, nhưng chỉ trực tiếp chôn trong lồng ngực hắn, không cho hắn nhìn, nức nở hai tiếng: Ngụy vương cữu cữu ta sợ...
Giang Hành biết nàng sợ hãi, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ sợ thành như vậy.
Tiểu bất điểm khóc đến không dừng lại được, hắn có thể cảm thấy khoảng áo trước ngực đều bị nước mắt của nàng thấm ướt. Nàng là từ nước tạo thành sao? Tại sao lại có thể khóc đến mức như vậy.
Giang Hành xoa xoa đỉnh đầu của nàng, Là ta suy tính không chu toàn, ta sẽ dẫn theo ngươi, phía trước không xa đều là bình lộ, không bao lâu nữa có thể đến thành trấn rồi.
Đào Cẩn nâng đôi mắt hạnh ướt nhẹp lên, Không lâu là bao lâu?
Giang Hành cười cười, đại khái là cười tính tình trẻ con của nàng, giơ tay áo lên thay nàng lau nước mắt trên mặt, Nhiều nhất chỉ nửa canh giờ nữa.
Như vậy vẫn là rất lâu, Đào Cẩn bĩu môi, cuối cùng không khóc nữa.
Tay áo của Giang Hành dính sát vào gần mắt của nàng, nên có chút thô ráp, nàng không thoải mái nên né tránh, Chúng ta lên đường nhanh đi.
Nàng coi như là có chút tự giác, biết bây giờ không phải chỉ là một mình mình đang đi đường mà lúc này là cả quân đội Đại Tấn đang di chuyển.
Giang Hành buông nàng ra, nàng ló ra đầu ra bên ngoài nhìn, lúc này mới phát giác đang có mấy trăm ánh mắt đều đang dõi theo bọn nàng.
Những binh lính kia dường như chết đứng đang trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt mang đầy vẻ không thể tin nhìn bọn họ. Đào Cẩn nghĩ tới vừa rồi chính mình khóc bi thảm như vậy, nên có chút ngượng ngùng, lại nhìn thấy Bạch Nhụy Ngọc Minh, hai người bọn họ cũng không nhúc nhích.
Chu Phổ đứng cách đó vài bước ở bên ngoài, sắc mặt có vẻ phức tạp.
Đào Cẩn đang buồn bực thì Giang Hành mặt vẫn không đổi sắc dẫn nàng đi về phía trước, Khiếu Khiếu, ngươi đi tới phía trước đi.
Đào Cẩn đang đứng kề bên vách núi, từng bước từng bước nhỏ xê dịch đến hắn trước mặt hắn, thủy chung nhìn mình chằm chằm mũi giầy, không dám liếc nhìn triền núi nữa.
Giang Hành ra lệnh đối với đội ngũ phía sau: Tiếp tục gấp rút lên đường!
Những binh lính kia mới giật mình hồi hồn, một lần nữa chỉnh đốn lại hàng ngũ, tiếp tục đi về phía trước.
*
Quãng đường núi này mới đi được một nửa, Đào Cẩn đi phía sau Giang Hành, Bạch Nhụy Ngọc Minh đi phía sau Đào Cẩn.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong tay Đào Cẩn đang nắm một cái dây thừng, một đầu dây thừng khác đang buộc trên cổ tay Giang Hành. Nàng nhắm mắt theo phía sau đuôi Giang Hành, tuy rằng dây thừng này không có tác dụng lớn, nhưng ít nhất có thể làm cho nàng an tâm không ít, giống như chỉ cần có hắn ở phía trước dẫn đường, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Triệu Bân nhìn thấy con người liên tục đảo quanh, không thể tin được Ngụy vương thế nhưng lại đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy.
Buộc dây thừng? Quận chúa như vậy là đem Ngụy vương trở thành cái gì?
Đáng sợ hơn là Ngụy vương chẳng những không buồn không giận, không nói hai lời liền đồng ý .
Nếu như bị những binh lính khác nhìn thấy, uy nghiêm Ngụy vương biết làm thế nào?
May mà đi ở phía trước ngoài hai người là hắn và Giang Hành chỉ còn một Thắng địch giáo úy. Thắng địch giáo úy này cũng chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xem như cái gì cũng không thấy.
Bao gồm cả Bạch Nhụy Ngọc Minh đi ở phía sau, nhìn thấy như vậy đều không nhịn được kinh ngạc, các nàng đều cảm thấy Ngụy vương quả thực quá dung túng tiểu thư. Ngay cả lúc cứu tiểu thư vừa rồi, đều khiến cho người khác cảm thấy không thích hợp. Tuy rằng hắn là vì cứu người, nhưng tư thế kia, nhìn thế nào cũng quá thân mật rồi...
Ngọc Minh ngàn vạn suy tính cũng chỉ vì Đào Cẩn, nếu việc này có thể thay nàng chặn nguy hiểm bất ngờ, như vậy có thể khiến cho nàng an tâm một chút.
Hai khắc sau, bọn họ cuối cùng cũng đi hết đoạn đường núi này.
Đào Cẩn đứng đầu tiên, liền cúi đầu cởi bỏ đoạn dây thừng trên cổ tay Giang Hành, bởi vì vừa rồi khóc, co nên đôi mắt hạnh còn có chút hồng hồng hơi sưng. Nàng thấy cổ tay Giang Hành bị đoạn dây thừng siết gây ra vết thương, liền dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ, Chỗ Chu đại phu hình như có dược, chờ ta lấy đến cho Ngụy vương cữu cữu dùng. Cuối cùng hỏi: Ngài có đau không?
Vết thương nhỏ như vậy đối với Giang Hành mà nói căn bản không coi là gì, nhưng ngón tay non mềm đặt trên làn da hắn, làn da nàng cực kỳ trắng nõn, mà hắn hàng năm đều ở trong quân doanh trên chiến trường, làn da sớm đã bị phơi nắng thành màu lúa mạch, khi tay của hai người đặt ở cùng một chỗ liền thể hiện đối lập rõ rệt.
Giang Hành rút cánh tay về, Một vết thương nhỏ, không có vấn đề gì.
Từ sau quãng đường trên núi xuống, lại dọc theo đường nhỏ đi thêm một thời gian nữa mới đến thành trấn. Binh sĩ không thể ở lại trong thành, chỉ có thể đóng quân ở ngoài thành, Giang Hành lệnh cho họ hạ trại nghỉ tạm ở đây, nghỉ ngơi đến sáng sớm ngày mai lại xuất phát. Triệu Bân lưu lại đây trông coi, Giang Hành cùng vài vị tướng lãnh còn lại đi đến nội thành, thuận tiện mua cho Đào Cẩn một chiếc xe ngựa khác.
Vì thế mấy trăm người ngựa chỉ còn lại hơn mười người bọn họ cùng nhau đi về hướng nội thành.
Hạ nhân Đào phủ đi theo phía sau, còn có đám người Chu Phổ, Đào Cẩn đã đi nửa ngày đường núi, lúc này đã sớm ăn không tiêu. Nàng chậm rãi đi theo phía sau Giang Hành, vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức.
Giang Hành dừng lại hỏi nàng: Còn có thể đi được không?
Đào Cẩn thành thực lắc lắc đầu, Không đi được.
Có muốn ngồi lên ngựa không?
Nàng liên tục gật đầu, nhưng nghĩ lại, Ngụy vương cữu cữu không phải là không cho ta cưỡi ngựa sao?
Giang Hành ôm nàng nâng lên trên lưng ngựa, hắn tự mình ở phía trước dẫn ngựa, Bình thường là không thể, nhưng hôm nay có bản vương ở đây, nên ngoại lệ cho ngươi một lần.
Đào Cẩn ôm cổ ngựa, thật là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Trên cả quãng đường con ngựa này đi thực vững vàng, không có bất kỳ xao động nào, Đào Cẩn cứ như vậy vô cùng thoải mái đi tới thành trấn, tiến vào một khách điếm Giang Hành đã chọn.
Nằm một lúc lâu trên giường, Đào Cẩn ở trên giường lăn người mấy cái, thoải mái mà than một tiếng: Vẫn là ngủ ở giường thoải mái nhất!
Nàng không bao giờ muốn ngủ sơn động, buổi tối lạnh lẽo không nói, còn luôn có tiếng sói tru.
Lăn lộn mấy ngày nay đừng nói là nàng ngay cả Tướng Quân cũng đều đã gầy một vòng.
Tướng Quân nằm dưới chân nàng, mệt mỏi ngủ .
Đang suy tư thì phía ngoài cửa có ba tiếng gõ cửa, Bạch Nhụy mở cửa liền nhìn thấy hai người Chu Phổ cùng Thôi Hạ.
Chu Phổ mỉm cười, đưa cho nàng một phong thư ly biệt.
/174
|