Từ lúc Ngụy vương trở lại Tùng Châu, Tần Mộ Mộ đã nghe Tần Trung Nhân nói qua, chuyến này Ngụy vương mang theo một vị quận chúa trở về.
Vị quận chúa này là do Hoàng Thượng đích thân ban phong hào Quảng Linh quận chúa, rất được Hoàng Hậu yêu thích, lại là cháu ngoại nữ của Sở quốc công, cháu gái của lại bộ Thượng Thư Đào Tùng Nhiên, từ đó có thể biết thân phận tôn quý đến nhường nào.
Nhưng phụ thân không phải nói nàng đang ở lại biệt viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở Ngụy vương phủ?
Lá trà Tần Mộ Mộ mang đến được đặt trên bàn bát tiên, Quân Sơn ngân châm được để trong một chiếc hộp hoa văn Vân Long nạm ngà voi và khảm khảm trai, nàng biết thân phận của Đào Cẩn, liền nhếch môi cười, thái độ hoàn toàn khác thái độ vừa rồi: Hóa ra là Quảng Linh quận chúa, khuất khuất có mắt như mù. Nếu có chỗ nào thất lễ, thỉnh quận chúa tha tội.
Ánh mắt Đào Cẩn thai đổi, Đây là trà gì?
Tần Mộ Mộ nói: Là Quân Sơn ngân châm.
Đào Cẩn ồ một tiếng, từ xưa đến nay nàng không có hứng thú đối với lá trà, càng không biết giá trị của trà: Ngươi cứ về đi, ta sẽ nói cho cữu cữu biết .
Tần Mộ Mộ nhịn không được liếc mắt nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới cáo từ rời đi.
Chờ nàng đi sau, Đào Cẩn ngồi ở một chỗ không động, nhìn chằm chằm vào ống tay áo thêu hoa mẫu đơn, như có điều đăm chiêu.
Bạch Nhụy đem chiếc hộp kia đến trước mặt nàng, Tiểu thư, ngài muốn đích thân đưa cho Ngụy vương sao? Vị Tần Mộ Mộ kia cố ý nữ giả nam trang, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp Ngụy vương một lần?
Đào Cẩn nhướng mắt cười, Tại sao ngươi biết không phải như vậy?
Hôm nay nàng đã lĩnh giáo, hóa ra vị Tần Mộ Mộ là một cô nương có cách nghĩ táo bạo như vậy, so với suy nghĩ của nàng thì hoàn toàn khác nhau.
Không biết kiếp trước Giang Hành thích nàng ở điểm nào? Về sau lúc nàng đăng lên hậu vị, là bởi vì Giang Hành thích nàng, hay là bởi vì nàng có tâm cơ thâm trầm?
Không thể biết được.
Bất quá vừa rồi nàng chỉ cho rằng Đào Cẩn là một cô nương chăng hoa, ánh mắt khinh thường kia khi nhìn nàng, như vậy đã đủ để cho Đào Cẩn không thích nàng.
Tự cao tự đại, không coi ai ra gì, đây là ấn tượng đầu tiên của Đào Cẩn đối với nàng.
Bạch Nhụy rất kinh ngạc: Vậy nàng ta... Nàng không sợ bị Ngụy vương nhìn thấu sao?
Cách ăn mặc như vậy chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra, huống chi là Ngụy vương một người rất có con mắt nhìn người?
Đào Cẩn nhếch môi cười, mở hộp ra nhìn, bên trong quả thực có một cân lá trà. Nàng nhẹ nhàng nói: Ngay cả chúng ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, ngươi cho rằng người khác không nhìn ra sao? Nói không chừng nàng cố ý, còn sợ người khác không nhìn ra đó.
Như vậy sau này liền có thể lưu lại ấn tượng đặc biệt trong lòng Giang Hành.
Đáng tiếc hôm nay Ngụy vương không ở trong phủ, nên kế hoạch của nàng không thể đạt được mục đích.
Nhớ đến điều này, Đào Cẩn cười xấu xa, đứng dậy đi ra ngoài: Đi, chúng ta đi về trước uống thử xem trà này có uống ngon không.
*
Sương Nguyệt đứng ở phía trước pha trà, Đào Cẩn ngồi ở phía đối diện nhìn.
Nhìn một chút liền nghĩ tới mẫu thân của mình, khó tránh khỏi có chút thương cảm. Ân Tuế Tình cũng thích thưởng thức trà, tư thế pha trà của nàng thập phần quen thuộc, khi pha xong hương trà phiêu đãng khắp nơi. Tài nghệ pha trà của Sương Nguyệt đại bộ phận là do Ân Tuế Tình dạy.
Nàng than thở nói: Ta nhớ mẫu thân , cũng không biết hiện tại bà thế nào.
Sương Nguyệt lướt qua trà đang trôi nổi trên mặt nước trà, cười nói: Nếu tiểu thư nhớ phu nhân, không bằng viết cho người một phong thư đi. Thương đội từ nơi này đến Trường An rất nhiều, chỉ cần một hai tháng liền có thể đưa đến.
Đó cũng là một ý kiến hay, Đào Cẩn gọi Hàn Quang đi chuẩn bị giấy bút.
Đã hai tháng rồi nên nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà khi thật sự cầm bút, lại không biết nên mở đầu thế nào. Đang trầm tư suy nghĩ thì Kim Hà bẩm báo: Tiểu thư, Ngụy vương trở lại.
Mặt trời đã khuất bóng sau núi, trời quang mây tạnh, hắn mới trở lại.
Đào Cẩn đặt bút lông cừu xuống, cầm hộp trà lên liền đi ra ngoài. Người đâu rồi?
Kim Hà nói: Vừa hồi thấy ngài ở Chiêm Vân viện.
Vì thế Đào Cẩn nâng làn váy liền hướng về phía bên kia đi, nàng đi vội vàng, nên không bao lâu liền đi tới cửa Chiêm Vân viện, phấn môi khẽ mở, hơi hơi thở dốc.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Chiêm Vân viện, mới vừa bước vào liền bị binh khí xếp thành hàng trong viện rung động, bên tay trái ước chừng có ba hàng, đao thương côn bổng, giáo dài trường kích. Một bên khác là một khoảng đất trống rất lớn, lớn như một sân tập võ bình thường.
Trong viện hạ nhân đang không ngừng đưa nước vào trong phòng, Đào Cẩn đi lên hỏi: Ngụy vương có ở trong viện không?
Hạ nhân đáp: Hồi bẩm quận chúa, Ngụy vương ở trong phòng.
Cửa ở chính thất mở một nửa, hai hạ nhân đang ra ra vào vào để đưa nước, chắc là Giang Hành đang muốn chuẩn bị tắm rửa. Đào Cẩn đứng ở trước cửa, gõ gõ cửa: Ngụy vương cữu cữu.
Bên trong không có người đáp lại.
Nàng lại gõ thêm hai tiếng: Ngụy vương cữu cữu, có người cho đưa lá trà đến cho người.
Nửa ngày sau, Giang Hành thắt nút vạt áo đi ra từ bên trong, Ai đưa ?
Giang Hành mới từ trong quân doanh trở về, cả người toàn mồ hôi, hắn vốn định tắm trước để chuẩn bị ngày mai đến thượng tỵ tiết, không ngờ quần áo mới tháo được một nửa, tiểu bất điểm này lại tìm tới cửa. Không có cách nào khác, hắn đành phải mặc quần áo vào một lần nữa.
Đào Cẩn thấy quần áo hắn xốc xếch, bàn tay đang cẩm hộp trà hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đưa tới trước mặt hắn: Là Tần Hoằng công tử của Tần phủ, bọn họ đưa tới lúc ngài không có ở đây, nên nhờ ta chuyển cho người.
Tần Hoằng?
Mi tâm Giang Hành hơi nhíu lại, giao thình của hắn và Tần Hoằng không sâu, vì lý do gì mà hắn lại đưa hắn lá trà đến? Huống chi hắn cũng không thích uống trà.
Giang Hành rất nhanh bắt được một cái trọng điểm khác, Tần Hoằng đến thì là ngươi đi tiếp kiến ?
Vâng. Đào Cẩn khoan khoái gật gật đầu, lơ đễnh nói: Người tới là khách, lúc ấy quý phủ không có ai, nên ta đành phải đi qua, ngài không ngại ta xen vào việc của người khác chứ?
Ngược lại đây không phải là vấn đề xen vào việc của người khác hay không, nghe nói Tần Hoằng kia là một người phong lưu, nàng là một cô nương chưa lấy chồng đi gặp hắn, tóm lại có chút không ổn. Giang Hành nói cho nàng biết: Nếu sau này lại có việc như vậy thì trực tiếp giao cho quản gia xử lý là được, ngươi không cần vì thế mà phí tâm tư.
Đào Cẩn nghe lời vâng một tiếng, nàng nâng hộp trà đưa cho hắn đến tay đều đau, nhưng hắn vẫn không có ý định tiếp, Trà này đến cùng ngài có muốn nhận hay không?
Nói xong bồi thêm một câu: Mới vừa rồi ta có thử một chút, uống rất ngoan, Ngụy vương cữu cữu nếu như không cần, ta liền nhận thay ngài.
Nghĩ tới trà này là của Tần Hoằng đưa tới, Giang Hành liền đưa tay tiếp lấy, Đưa đến đây đi.
Cuối cùng hai tay của Đào Cẩn cũng được giải thoát, chiếc hộp kia cũng không nhẹ, nhìn từ bên ngoài cũng biết nhất định giá trị xa xỉ. Nàng lắc lắc cánh tay hai lần, hứng trí dạt dào hỏi: Lần trước Ngụy vương cữu cữu nói thượng tỵ tiết sẽ đưa ta ra ngoài chơi, khi nào thì chúng ta xuất phát?
Nàng hy vọng ngày mai đã lâu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý Ta muốn đi ra ngoài .
Giang Hành bỗng bật cười, chưa thấy qua dáng vẻ nóng lòng như hỏa đốt của nàng như vậy, Giờ hợi ngày mai sẽ phải xuất phát, đi đến bờ sông, cữu cữu sẽ mang ngươi đến đó chơi cả một ngày.
Đào Cẩn đôi mắt sáng lên trả lời, Được!
Vì thế liền vui vẻ chạy về viện của mình, bắt đầu chuẩn bị quần áo ngày mai muốn mặc, còn có đồ trang sức kết hợp cùng.
Giang Hành nhìn bóng dang càng ngày càng xa của nàng, ý cười bên môi một lúc lâu cũng chưa biến mất, người hầu liền tiến lên hỏi: Ngụy vương, nếu không tắm rửa ngay nước sẽ lạnh, tiểu nhân có cần đi lấy thiêm nước ấm không?
Giang Hành thu hồi tầm mắt, quay người đi vào trong: Không cần, gần đây trời hơi nóng, nước lạnh một chút thì vừa hay.
Đi được một nửa, liền đem chiếc hộp trong tay giao cho hạ nhân: Đem thứ này cất vào.
Hạ nhân khó hiểu: Cất tới chỗ nào?
Tùy ý. Giang Hành vừa đi vừa nói, Để vào trong kho hàng cũng được.
Hạ nhân hiểu ý, quay người đi xuống.
*
Vào sáng ngày hôm sau Đào Cẩn dậy thật sớm.
Nàng ngồi trước gương đồng, chống cằm nhìn vị cô nương đang tủm tỉm cười trong gương, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao bản thân lại cao hứng như vậy.
Bạch Nhụy chêu chọc nàng: Có phải tiểu thư đã buồn bực đến hỏng rồi? Hồi trước ra cửa cũng không thấy người cao hứng như vậy bao giờ.
Cũng không phải sao, trước kia tại Trường An thành, cách năm ba bữa nàng liền liền đi dạo phố xá một vòng, hiện nay tới Tùng Châu đã hơn nửa tháng, thế nhưng chưa một lần nào đi dạo phố.
Đào Cẩn thay áo ngắn bằng lụa trắng thêu hoa văn hoa sen, phía dưới mặc một chiếc váy màu đỏ thạch lưu, hồng cùng trắng luân phiên, nàng dịu dàng đứng thẳng, tưạ như một đóa hoa mai đang chực nở, kiều diễm lại hồn nhiên, hết hợp vừa đủ. Bạch Nhụy vẽ một đóa hoa điền hình giọt nước tại mi tâm của nàng, đơn giản nhưng lịch sự tao nhã, rất hợp với chiếc châm Điểm Thúy nạm trân châu đang cài trên búi tóc, thật là xinh đẹp đến cực hạn.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, vừa vặn cách giờ hợi còn một khắc đồng hồ.
Đào Cẩn dẫn hai người Bạch Nhụy Ngọc Minh hai người đi ra cửa viện, thấy Chiêm Vân viện bên kia không có động tĩnh, liền định tới Chính Đường trước chờ Giang Hành.
Còn chưa đi xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, nàng ngoái đầu nhìn lại, Giang Hành đang mang theo hạ nhân đi ra ngoài.
Đào Cẩn đứng nghiêm, bên môi mang nụ cười dịu dàng, chờ lúc hắn đi đến trước mặt nàng.
Giang Hành mới vừa đi ra khỏi Chiêm Vân viện, liền nhìn về phía cô nương đang đứng dưới hàng cây Ngọc Lan, nàng đang chắp hai tay ở sau lưng, nàng đang mặc một chiếc váy màu thạch lưu khuôn mặt đang nở nụ cười, so với hoa mẫu đơn bên cạnh còn muốn diễm lệ động người hơn.
Đợi nàng đi đến trước mặt, hai lúm đồng tiền của Đào Cẩn nở rộ, như giận như vui: Ngụy vương cữu cữu còn chậm hơn so với ta.
Giang Hành cười cười, Ngươi ngược lại là còn gấp đến mức độ đó.
Nàng đi ở phía trước, nhịp bước nhẹ nhàng, Dĩ nhiên, ta muốn đi dạo xem Tùng Châu như thế nào a.
Kỳ thật Tùng Châu không phồn vinh như Trường An, nơi này thương nhân chiếm đa số, nhiều loại người phức tạp, không bằng thành Trường An nơi dưới chân thiên tử, dân phong thuần phác. Nhưng nơi có thể du ngoạn phong cảnh trong thành cũng không thiếu, người người vui vẻ thoải mái.
Tỷ như bọn họ hôm nay muốn đến bờ sông, đây là con sông lớn nhất Tùng Châu, kéo dài từ trong thành đến ngoài thành, cây cỏ hai bờ sông tươi tốt, trồng đủ loại cây liễu, đưa mắt từ xa xa nhìn hàng cây cũng rất đẹp, đây cũng là một chỗ nên đi du ngoạn.
Bởi vì đây là ngày đặc thù, hai bên bờ sông sớm đã có người đến, bọn họ ào ào dùng màn che ngăn cách, phân ra thành từng không gian độc lập, để tránh bị người khác quấy rầy. Từ ngày hôm kia, Giang Hành đã cho người tới nơi này chiếm chõ tốt nhất, nên bọn họ chỉ cần trực tiếp đi qua là được, không lo không tìm được chỗ.
Đi tới bờ sông, Đào Cẩn xuống xe ngựa, bên bờ sông gió lớn, thổi bay làn lụa trên mũ che, cái cằm tinh tế xinh xắn lộ ra, chiếc má trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, làm cho người khác không nhịn được mà mơ màng.
Mĩ nhân như hoa cách một tầng mây, đại để chính là ý tứ này.
Bên bờ sông không ít người tới, nhìn cách ăn mặc không quý cũng phú, có vài vị công tử tụ chung một chỗ, ánh mắt đều dừng lại trên người Đào Cẩn, cho tới khi nàng đi vào màn che mới thu hồi tầm mắt.
Giang Hành đã chọn chỗ cực tốt, có thể vừa xem toàn cảnh dòng sông rộng lớn, nhìn dòng nước đang mạnh mẽ chảy, thổi vào mặt một cảm giác mát mẻ. Bên bờ sông còn có mấy vị cô nương đang ở đằng xa xa vớt đồ vừa giặt, tươi cười rạng rỡ, tiếng hoan hô nhạc ngữ.
Đào Cẩn thở dài nói: Nguyên lai đây chính là sông Hỗ Giang.
Giang Hành nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút kinh diễm, nhịn không được cười theo, tuy rằng đã nhìn thấy rất chỗ này nhiều lần, nhưng có lẽ đã bị tiểu bất điểm này lây nhiễm, hắn lại cũng cảm thấy phong cảnh nơi này cũng rất đẹp.
Hai người cách nhau khá gần, nhưng bởi cách một chiếc mũ che mặt, nên không nhìn thấy nét mặt của nàng.
Giang Hành nhìn trong chốc lát, tự tay bỏ đi mũ mũ che mặt của nàng.
Vị quận chúa này là do Hoàng Thượng đích thân ban phong hào Quảng Linh quận chúa, rất được Hoàng Hậu yêu thích, lại là cháu ngoại nữ của Sở quốc công, cháu gái của lại bộ Thượng Thư Đào Tùng Nhiên, từ đó có thể biết thân phận tôn quý đến nhường nào.
Nhưng phụ thân không phải nói nàng đang ở lại biệt viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở Ngụy vương phủ?
Lá trà Tần Mộ Mộ mang đến được đặt trên bàn bát tiên, Quân Sơn ngân châm được để trong một chiếc hộp hoa văn Vân Long nạm ngà voi và khảm khảm trai, nàng biết thân phận của Đào Cẩn, liền nhếch môi cười, thái độ hoàn toàn khác thái độ vừa rồi: Hóa ra là Quảng Linh quận chúa, khuất khuất có mắt như mù. Nếu có chỗ nào thất lễ, thỉnh quận chúa tha tội.
Ánh mắt Đào Cẩn thai đổi, Đây là trà gì?
Tần Mộ Mộ nói: Là Quân Sơn ngân châm.
Đào Cẩn ồ một tiếng, từ xưa đến nay nàng không có hứng thú đối với lá trà, càng không biết giá trị của trà: Ngươi cứ về đi, ta sẽ nói cho cữu cữu biết .
Tần Mộ Mộ nhịn không được liếc mắt nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới cáo từ rời đi.
Chờ nàng đi sau, Đào Cẩn ngồi ở một chỗ không động, nhìn chằm chằm vào ống tay áo thêu hoa mẫu đơn, như có điều đăm chiêu.
Bạch Nhụy đem chiếc hộp kia đến trước mặt nàng, Tiểu thư, ngài muốn đích thân đưa cho Ngụy vương sao? Vị Tần Mộ Mộ kia cố ý nữ giả nam trang, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp Ngụy vương một lần?
Đào Cẩn nhướng mắt cười, Tại sao ngươi biết không phải như vậy?
Hôm nay nàng đã lĩnh giáo, hóa ra vị Tần Mộ Mộ là một cô nương có cách nghĩ táo bạo như vậy, so với suy nghĩ của nàng thì hoàn toàn khác nhau.
Không biết kiếp trước Giang Hành thích nàng ở điểm nào? Về sau lúc nàng đăng lên hậu vị, là bởi vì Giang Hành thích nàng, hay là bởi vì nàng có tâm cơ thâm trầm?
Không thể biết được.
Bất quá vừa rồi nàng chỉ cho rằng Đào Cẩn là một cô nương chăng hoa, ánh mắt khinh thường kia khi nhìn nàng, như vậy đã đủ để cho Đào Cẩn không thích nàng.
Tự cao tự đại, không coi ai ra gì, đây là ấn tượng đầu tiên của Đào Cẩn đối với nàng.
Bạch Nhụy rất kinh ngạc: Vậy nàng ta... Nàng không sợ bị Ngụy vương nhìn thấu sao?
Cách ăn mặc như vậy chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra, huống chi là Ngụy vương một người rất có con mắt nhìn người?
Đào Cẩn nhếch môi cười, mở hộp ra nhìn, bên trong quả thực có một cân lá trà. Nàng nhẹ nhàng nói: Ngay cả chúng ta cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, ngươi cho rằng người khác không nhìn ra sao? Nói không chừng nàng cố ý, còn sợ người khác không nhìn ra đó.
Như vậy sau này liền có thể lưu lại ấn tượng đặc biệt trong lòng Giang Hành.
Đáng tiếc hôm nay Ngụy vương không ở trong phủ, nên kế hoạch của nàng không thể đạt được mục đích.
Nhớ đến điều này, Đào Cẩn cười xấu xa, đứng dậy đi ra ngoài: Đi, chúng ta đi về trước uống thử xem trà này có uống ngon không.
*
Sương Nguyệt đứng ở phía trước pha trà, Đào Cẩn ngồi ở phía đối diện nhìn.
Nhìn một chút liền nghĩ tới mẫu thân của mình, khó tránh khỏi có chút thương cảm. Ân Tuế Tình cũng thích thưởng thức trà, tư thế pha trà của nàng thập phần quen thuộc, khi pha xong hương trà phiêu đãng khắp nơi. Tài nghệ pha trà của Sương Nguyệt đại bộ phận là do Ân Tuế Tình dạy.
Nàng than thở nói: Ta nhớ mẫu thân , cũng không biết hiện tại bà thế nào.
Sương Nguyệt lướt qua trà đang trôi nổi trên mặt nước trà, cười nói: Nếu tiểu thư nhớ phu nhân, không bằng viết cho người một phong thư đi. Thương đội từ nơi này đến Trường An rất nhiều, chỉ cần một hai tháng liền có thể đưa đến.
Đó cũng là một ý kiến hay, Đào Cẩn gọi Hàn Quang đi chuẩn bị giấy bút.
Đã hai tháng rồi nên nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà khi thật sự cầm bút, lại không biết nên mở đầu thế nào. Đang trầm tư suy nghĩ thì Kim Hà bẩm báo: Tiểu thư, Ngụy vương trở lại.
Mặt trời đã khuất bóng sau núi, trời quang mây tạnh, hắn mới trở lại.
Đào Cẩn đặt bút lông cừu xuống, cầm hộp trà lên liền đi ra ngoài. Người đâu rồi?
Kim Hà nói: Vừa hồi thấy ngài ở Chiêm Vân viện.
Vì thế Đào Cẩn nâng làn váy liền hướng về phía bên kia đi, nàng đi vội vàng, nên không bao lâu liền đi tới cửa Chiêm Vân viện, phấn môi khẽ mở, hơi hơi thở dốc.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Chiêm Vân viện, mới vừa bước vào liền bị binh khí xếp thành hàng trong viện rung động, bên tay trái ước chừng có ba hàng, đao thương côn bổng, giáo dài trường kích. Một bên khác là một khoảng đất trống rất lớn, lớn như một sân tập võ bình thường.
Trong viện hạ nhân đang không ngừng đưa nước vào trong phòng, Đào Cẩn đi lên hỏi: Ngụy vương có ở trong viện không?
Hạ nhân đáp: Hồi bẩm quận chúa, Ngụy vương ở trong phòng.
Cửa ở chính thất mở một nửa, hai hạ nhân đang ra ra vào vào để đưa nước, chắc là Giang Hành đang muốn chuẩn bị tắm rửa. Đào Cẩn đứng ở trước cửa, gõ gõ cửa: Ngụy vương cữu cữu.
Bên trong không có người đáp lại.
Nàng lại gõ thêm hai tiếng: Ngụy vương cữu cữu, có người cho đưa lá trà đến cho người.
Nửa ngày sau, Giang Hành thắt nút vạt áo đi ra từ bên trong, Ai đưa ?
Giang Hành mới từ trong quân doanh trở về, cả người toàn mồ hôi, hắn vốn định tắm trước để chuẩn bị ngày mai đến thượng tỵ tiết, không ngờ quần áo mới tháo được một nửa, tiểu bất điểm này lại tìm tới cửa. Không có cách nào khác, hắn đành phải mặc quần áo vào một lần nữa.
Đào Cẩn thấy quần áo hắn xốc xếch, bàn tay đang cẩm hộp trà hơi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đưa tới trước mặt hắn: Là Tần Hoằng công tử của Tần phủ, bọn họ đưa tới lúc ngài không có ở đây, nên nhờ ta chuyển cho người.
Tần Hoằng?
Mi tâm Giang Hành hơi nhíu lại, giao thình của hắn và Tần Hoằng không sâu, vì lý do gì mà hắn lại đưa hắn lá trà đến? Huống chi hắn cũng không thích uống trà.
Giang Hành rất nhanh bắt được một cái trọng điểm khác, Tần Hoằng đến thì là ngươi đi tiếp kiến ?
Vâng. Đào Cẩn khoan khoái gật gật đầu, lơ đễnh nói: Người tới là khách, lúc ấy quý phủ không có ai, nên ta đành phải đi qua, ngài không ngại ta xen vào việc của người khác chứ?
Ngược lại đây không phải là vấn đề xen vào việc của người khác hay không, nghe nói Tần Hoằng kia là một người phong lưu, nàng là một cô nương chưa lấy chồng đi gặp hắn, tóm lại có chút không ổn. Giang Hành nói cho nàng biết: Nếu sau này lại có việc như vậy thì trực tiếp giao cho quản gia xử lý là được, ngươi không cần vì thế mà phí tâm tư.
Đào Cẩn nghe lời vâng một tiếng, nàng nâng hộp trà đưa cho hắn đến tay đều đau, nhưng hắn vẫn không có ý định tiếp, Trà này đến cùng ngài có muốn nhận hay không?
Nói xong bồi thêm một câu: Mới vừa rồi ta có thử một chút, uống rất ngoan, Ngụy vương cữu cữu nếu như không cần, ta liền nhận thay ngài.
Nghĩ tới trà này là của Tần Hoằng đưa tới, Giang Hành liền đưa tay tiếp lấy, Đưa đến đây đi.
Cuối cùng hai tay của Đào Cẩn cũng được giải thoát, chiếc hộp kia cũng không nhẹ, nhìn từ bên ngoài cũng biết nhất định giá trị xa xỉ. Nàng lắc lắc cánh tay hai lần, hứng trí dạt dào hỏi: Lần trước Ngụy vương cữu cữu nói thượng tỵ tiết sẽ đưa ta ra ngoài chơi, khi nào thì chúng ta xuất phát?
Nàng hy vọng ngày mai đã lâu, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý Ta muốn đi ra ngoài .
Giang Hành bỗng bật cười, chưa thấy qua dáng vẻ nóng lòng như hỏa đốt của nàng như vậy, Giờ hợi ngày mai sẽ phải xuất phát, đi đến bờ sông, cữu cữu sẽ mang ngươi đến đó chơi cả một ngày.
Đào Cẩn đôi mắt sáng lên trả lời, Được!
Vì thế liền vui vẻ chạy về viện của mình, bắt đầu chuẩn bị quần áo ngày mai muốn mặc, còn có đồ trang sức kết hợp cùng.
Giang Hành nhìn bóng dang càng ngày càng xa của nàng, ý cười bên môi một lúc lâu cũng chưa biến mất, người hầu liền tiến lên hỏi: Ngụy vương, nếu không tắm rửa ngay nước sẽ lạnh, tiểu nhân có cần đi lấy thiêm nước ấm không?
Giang Hành thu hồi tầm mắt, quay người đi vào trong: Không cần, gần đây trời hơi nóng, nước lạnh một chút thì vừa hay.
Đi được một nửa, liền đem chiếc hộp trong tay giao cho hạ nhân: Đem thứ này cất vào.
Hạ nhân khó hiểu: Cất tới chỗ nào?
Tùy ý. Giang Hành vừa đi vừa nói, Để vào trong kho hàng cũng được.
Hạ nhân hiểu ý, quay người đi xuống.
*
Vào sáng ngày hôm sau Đào Cẩn dậy thật sớm.
Nàng ngồi trước gương đồng, chống cằm nhìn vị cô nương đang tủm tỉm cười trong gương, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao bản thân lại cao hứng như vậy.
Bạch Nhụy chêu chọc nàng: Có phải tiểu thư đã buồn bực đến hỏng rồi? Hồi trước ra cửa cũng không thấy người cao hứng như vậy bao giờ.
Cũng không phải sao, trước kia tại Trường An thành, cách năm ba bữa nàng liền liền đi dạo phố xá một vòng, hiện nay tới Tùng Châu đã hơn nửa tháng, thế nhưng chưa một lần nào đi dạo phố.
Đào Cẩn thay áo ngắn bằng lụa trắng thêu hoa văn hoa sen, phía dưới mặc một chiếc váy màu đỏ thạch lưu, hồng cùng trắng luân phiên, nàng dịu dàng đứng thẳng, tưạ như một đóa hoa mai đang chực nở, kiều diễm lại hồn nhiên, hết hợp vừa đủ. Bạch Nhụy vẽ một đóa hoa điền hình giọt nước tại mi tâm của nàng, đơn giản nhưng lịch sự tao nhã, rất hợp với chiếc châm Điểm Thúy nạm trân châu đang cài trên búi tóc, thật là xinh đẹp đến cực hạn.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, vừa vặn cách giờ hợi còn một khắc đồng hồ.
Đào Cẩn dẫn hai người Bạch Nhụy Ngọc Minh hai người đi ra cửa viện, thấy Chiêm Vân viện bên kia không có động tĩnh, liền định tới Chính Đường trước chờ Giang Hành.
Còn chưa đi xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, nàng ngoái đầu nhìn lại, Giang Hành đang mang theo hạ nhân đi ra ngoài.
Đào Cẩn đứng nghiêm, bên môi mang nụ cười dịu dàng, chờ lúc hắn đi đến trước mặt nàng.
Giang Hành mới vừa đi ra khỏi Chiêm Vân viện, liền nhìn về phía cô nương đang đứng dưới hàng cây Ngọc Lan, nàng đang chắp hai tay ở sau lưng, nàng đang mặc một chiếc váy màu thạch lưu khuôn mặt đang nở nụ cười, so với hoa mẫu đơn bên cạnh còn muốn diễm lệ động người hơn.
Đợi nàng đi đến trước mặt, hai lúm đồng tiền của Đào Cẩn nở rộ, như giận như vui: Ngụy vương cữu cữu còn chậm hơn so với ta.
Giang Hành cười cười, Ngươi ngược lại là còn gấp đến mức độ đó.
Nàng đi ở phía trước, nhịp bước nhẹ nhàng, Dĩ nhiên, ta muốn đi dạo xem Tùng Châu như thế nào a.
Kỳ thật Tùng Châu không phồn vinh như Trường An, nơi này thương nhân chiếm đa số, nhiều loại người phức tạp, không bằng thành Trường An nơi dưới chân thiên tử, dân phong thuần phác. Nhưng nơi có thể du ngoạn phong cảnh trong thành cũng không thiếu, người người vui vẻ thoải mái.
Tỷ như bọn họ hôm nay muốn đến bờ sông, đây là con sông lớn nhất Tùng Châu, kéo dài từ trong thành đến ngoài thành, cây cỏ hai bờ sông tươi tốt, trồng đủ loại cây liễu, đưa mắt từ xa xa nhìn hàng cây cũng rất đẹp, đây cũng là một chỗ nên đi du ngoạn.
Bởi vì đây là ngày đặc thù, hai bên bờ sông sớm đã có người đến, bọn họ ào ào dùng màn che ngăn cách, phân ra thành từng không gian độc lập, để tránh bị người khác quấy rầy. Từ ngày hôm kia, Giang Hành đã cho người tới nơi này chiếm chõ tốt nhất, nên bọn họ chỉ cần trực tiếp đi qua là được, không lo không tìm được chỗ.
Đi tới bờ sông, Đào Cẩn xuống xe ngựa, bên bờ sông gió lớn, thổi bay làn lụa trên mũ che, cái cằm tinh tế xinh xắn lộ ra, chiếc má trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, làm cho người khác không nhịn được mà mơ màng.
Mĩ nhân như hoa cách một tầng mây, đại để chính là ý tứ này.
Bên bờ sông không ít người tới, nhìn cách ăn mặc không quý cũng phú, có vài vị công tử tụ chung một chỗ, ánh mắt đều dừng lại trên người Đào Cẩn, cho tới khi nàng đi vào màn che mới thu hồi tầm mắt.
Giang Hành đã chọn chỗ cực tốt, có thể vừa xem toàn cảnh dòng sông rộng lớn, nhìn dòng nước đang mạnh mẽ chảy, thổi vào mặt một cảm giác mát mẻ. Bên bờ sông còn có mấy vị cô nương đang ở đằng xa xa vớt đồ vừa giặt, tươi cười rạng rỡ, tiếng hoan hô nhạc ngữ.
Đào Cẩn thở dài nói: Nguyên lai đây chính là sông Hỗ Giang.
Giang Hành nghe thấy trong giọng nói của nàng có chút kinh diễm, nhịn không được cười theo, tuy rằng đã nhìn thấy rất chỗ này nhiều lần, nhưng có lẽ đã bị tiểu bất điểm này lây nhiễm, hắn lại cũng cảm thấy phong cảnh nơi này cũng rất đẹp.
Hai người cách nhau khá gần, nhưng bởi cách một chiếc mũ che mặt, nên không nhìn thấy nét mặt của nàng.
Giang Hành nhìn trong chốc lát, tự tay bỏ đi mũ mũ che mặt của nàng.
/174
|