Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 64 - Chương 63.2

/125


Edit: voi còi

Tốt xấu nàng cũng là trắc phi của Ngũ vương gia, thế nhưng so với phụ thân của chính mình kia ở trong triều không có thực quyền còn có địa vị hơn.

Lâm Ý Nghiên mang theo mẫu thân của mình trực tiếp cùng với huân quý thế gia phu nhân hàn huyên, Triệu thị kiêu căng ngạo mạn đi tới, nụ cười trên mặt liền không đi xuống quá.

Nhìn nhìn, rốt cuộc là nữ nhi của mình, nơi chốn đều muốn thế nào giúp đỡ phụ mẫu mình.

Đợi được đến lúc hoàng hôn, thời gian sắp khai yến, Triệu thị cùng Lâm Bác Nguyên nói chuyện hồi xế chiều: Ít nhiều là Ý Nghiên, những phu nhân trong ngày thường đối chúng ta hờ hững, thế nhưng cùng thiếp nói rất khá.

Đó là, nữ nhi của chúng ta thế nhưng là phi tử của Ngũ vương gia. Lâm Bác Nguyên cảm thấy có thể có một nữ nhi như thế cũng thật là cảm giác được vô cùng đắc ý.edit: voi còi

Phụ thân, mẫu thân. Lâm Thiến Khanh đi tới, cùng Lâm Bác Nguyên Triệu thị chào, Nữ nhi thân thể khó chịu, cho nên mới chậm.

Ừ, cũng may không có khai tịch. Triệu thị gật gật đầu.

Hướng Minh, tới đây. Đi, trẻ tuổi đều ở bên kia. Lâm Bác Nguyên trực tiếp đem lực chú ý rơi vào trên người Thạch Hướng Minh, mang theo Thạch Hướng Minh rời đi.

Triệu thị cũng không có nói chuyện với Lâm Thiến Khanh bao nhiêu, mà là tiếp tục đi tìm người vừa kết bạn, thật vất vả đáp lên, đương nhiên muốn nhiều liên lạc một chút cảm tình.

Lâm Thiến Khanh đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy lúc sau đã không có ánh mặt trời, khí trời lại lạnh như thế.

Lạnh đến nỗi xương cốt của nàng đều là một cỗ hàn ý, tay chân lạnh lẽo.

Đợi đến canh giờ khai tịch, mọi người dựa chức quan lớn bé lần lượt mà ngồi.

Phi tử quan trọng ở hậu cung cũng ngồi xuống, mà bệ hạ đến sau, mọi người đồng thời hành lễ.

Hoàng thượng hướng bên cạnh vừa nhìn, chân mày cau lại: Lão Thất lại không có đến?

Bệ hạ, Thất vương gia luôn luôn đều không thích loại yến hội này, sợ rằng lại là đi luyện võ tràng đi? Thái giám bên cạnh cười đáp lời.

Xem như là giải thích cũng là cấp hoàng thượng hạ một bậc thang.

Tiểu tử thối này, liền biết luyện võ luyện võ. Hoàng thượng cười mắng một tiếng, Mà thôi, đừng chờ hắn.

Triệu thị nhìn cả điện người, nhìn như vô ý nói một câu: Lại có chỗ dựa thì thế nào? Hay là muốn có nương gia đến nâng đỡ. Nhìn xem không nghe lời, ngay cả cơ hội đi ra từng trải cũng không có.

Bên cạnh Lâm Y Hân yên lặng đem tay giấu ở tay áo hơi siết chặt, trên mặt lại lanh lợi phụ họa nói: Mẫu thân nói đúng.

Nhiều năm như vậy nàng còn chưa đủ nghe lời sao?

Một hai phải nơi chốn gõ nàng sao?

Hướng đại tỷ con học một ít, nhìn nhìn, bây giờ vinh hoa phú quý ăn sung mặc sướng, nữ tử khuê trung nào mà không hâm mộ a. Triệu thị nhắc tới nữ nhi của mình, bà chính là vẻ mặt đắc ý.

Lâm Ý Nghiên liền là kiêu ngạo của bà ta.

Vâng. Lâm Y Hân chỉ có thể nghe lời đáp lời, chỉ có theo Triệu thị, cuộc sống sau này của nàng mới có thể tốt hơn.

Đám cung nữ bưng món ăn thứ nhất vào yến hội, liền giống như nước chảy bắt đầu mang thức ăn lên.

Vừa lúc đó, cửa cung vang lên một tiếng nói không kiêng nể gì cả: Ta liền nói canh giờ này vừa vặn, nhìn, đây không phải là mới bày thức ăn thôi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn qua, chỉ thấy Âu Ngạn Hạo đĩnh đạc nâng bước tiến vào.edit: voi còi

Y phục đơn giản mặc ở trên người của hắn không thấy chút nào thô tục, thì ngược lại buộc vòng quanh dáng người cao ngất, trong đơn giản hào hoa phú quý lộ ra một cỗ tiêu sái khí phách.

Chỉ là, hai tròng mắt trong ngày thường làm người ta không lạnh mà run, lúc này tràn đầy ý cười lấy lòng.

Cùng ở bên cạnh hắn chính là Lâm Mị xinh đẹp động nhân.

Một thân y phục đỏ đậm, giống như hỏa diễm tầng tầng trải ra, cháy rừng rực, xán lạn làm bỏng đôi mắt của mọi người, nhưng cũng để cho bọn họ không muốn dời ánh mắt.

Mắt hoa đào quyến rũ, ánh mắt liễm diệm, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm sáng ngời mang theo lười biếng, làm cho người ta kìm lòng không đậu chìm đắm ở trong mỹ lệ nóng bỏng giống như lửa không chút nào che giấu của Lâm Mị.

Trong điện các loại mỹ nhân cũng có, chỉ là, sau khi Lâm Mị đi vào, giống như là ánh đèn dưới ánh mặt trời, tất cả đều bị che đậy ánh sáng.

Mọi người hành lễ, Âu Ngạn Hạo vung tay lên: Miễn.

Con tiểu tử này, đều là giờ nào rồi mới tới. Hoàng thượng ngồi trên long ỷ quát lớn một câu, đối với Thất nhi tử có công này, ông vẫn là tương đương bao dung.

Phía trước ngắm hoa nhi thần lại không thích. Âu Ngạn Hạo thuận miệng nói: Nhưng mà, ngự trù làm gì đó trái lại ăn ngon, đáng giá ăn thử.

Con tham ăn như thế từ lúc nào? Hoàng thượng liếc mắt nhìn Lâm Mị đứng ở bên cạnh Âu Ngạn Hạo.

Ba lần bảy lượt, vì chuyện của Lâm Mị, Âu Ngạn Hạo bảo vệ nàng, có thể thấy, Lâm Mị với hắn có bao nhiêu quan trọng.

Gần đây. Âu Ngạn Hạo cười lớn nói.

Được rồi, mau ngồi. Hoàng thượng cười mắng một câu.

Âu Ngạn Hạo coi như là không tới, cũng sẽ lưu lại vị trí của hắn, thế nhưng người như Lâm Mị, nhưng cũng sẽ không cho nàng giữ lại vị trí.

Mị nhi, mau tới đây, đến bên người nương. Triệu thị vội vàng đứng lên, vẫy tay với Lâm Mị.

Bên cạnh bàn nhỏ của Triệu thị chính là Lâm Y Hân, căn bản không có vị trí thừa.

Trừ bàn của hoàng tử khá lớn một ít, bàn nhỏ của những người khác, cũng chỉ đủ một người sử dụng.

Nhiều một người, không phải là vấn đề chen hay không chen, mà là chỉ có thể buộc ngồi, còn muốn lui về phía sau một bước.

Cũng chính là bằng vị trí hạ nhân.

Thế nhưng, lúc này, Triệu thị gọi Lâm Mị cũng không có ai có thể nói lỗi của bà.

Không cho Lâm Mị qua đây, chẳng phải là nàng càng thêm lúng túng?

Chỉ là, gần đây Lâm Mị đột nhiên chuyển ra An Viễn hậu phủ, tin tức tự lập môn hộ, khiến rất nhiều người kinh đô đều biết.

Mọi người có chút thành phần xem kịch vui, không ngờ Lâm Mị trong miệng nói tự lập môn hộ, lại còn nương tên tuổi An Viễn hậu phủ tới tham gia yến hội trong cung.

Đây là tự lập môn hộ sao?

Chắc hẳn là hối hận đi.

Không cần. Lâm Mị cười, trực tiếp cự tuyệt: Ta cùng An Viễn hậu phủ đã không có quan hệ, làm sao có thể ngồi cùng một chỗ?

Những lời này, chính là ngay trước mặt mọi người, cùng An Viễn hậu phủ triệt để đoạn tuyệt quan hệ.

Sắc mặt Triệu thị lúng túng liếc mắt nhìn Lâm Bác Nguyên đối diện.

Lâm Bác Nguyên biến sắc, nổi giận nói: Bà gọi nàng làm cái gì? Nàng sớm cũng không phải là nữ nhi của ta! edit: voi còi

Vâng. Triệu thị vội vàng cúi đầu ngồi hảo.

Mà ở trong bóng mờ không ai chú ý, đáy mắt của Triệu thị nổi lên tiếu ý, cái này, Lâm Mị xem như là triệt để không về được.

Gia hỏa vẫn cách ứng trong lòng bà rốt cuộc bị đuổi ra đi.

Mị nhi, đến, chúng ta ngồi. Âu Ngạn Hạo liền gióng như chuyện gì cũng không có phát sinh, trực tiếp dắt tay Lâm Mị, kéo nàng đến vị trí của mình ngồi xuống.

Bàn của các hoàng tử đương nhiên




/125

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status