Edit: voi còi
Không. Lâm Mị cười, mắt hoa đào đẹp bị lây nhàn nhạt ửng đỏ, cuồng bạo vừa rồi đã biến mất không thấy, lưu lại chỉ có tâm như nước hồ tĩnh lặng: Vừa rồi Chu công tử đã nói, tâm duyệt tứ muội Lâm Thiến Khanh.
Nói, Lâm Mị vươn tay, cầm cổ tay Chu Bảo Trạch, đem tay hắn giơ lên.
Vòng ngọc uyên ương đẹp lại lạnh lẽo bị bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Chu Bảo Trạch cảm nhận được tay nhỏ của Lâm Mị thật lạnh lẽo, còn có lòng bàn tay thô ráp sần sùi đầy vết chaima người cái kén.
Một đôi tay như vậy, sao có thể là tay của một tiểu thư hầu phủ đây?
Bỗng nhiên lại nhớ tới, hắn tới đây thời gian dài như vậy, vậy mà cũng không có chạm qua tay của Lâm Mị.
Thì ngược lại tay nhỏ mềm mại bóng loáng của Lâm Thiến Khanh kia , luôn luôn ngoắc ngoắc quấn quấn với hắn.
Ta nguyện Chu công tử cùng tứ muội phu thê tình thâm bạch đầu giai lão. Nói xong, Lâm Mị buông bàn tay to của Chu Bảo Trạch ra.
Chu Bảo Trạch vô ý thức đã nghĩ muốn lại một đôi tay nhỏ bé không mềm mại cũng không bóng loáng, lại làm cho hắn thập phần quyến luyến kia.
Chỉ tiếc, Lâm Mị lui về phía sau hai bước, mỉm cười với Chu Bảo Trạch, xoay người nói với Lâm Bác Nguyên: Phụ thân, ta mệt mỏi.
Sắc mặt Lâm Bác Nguyên âm trầm nhìn lướt qua mọi người: Còn ở đây làm gì?
Lâm Mị không để ý đến ai, trực tiếp về gian phòng của mình.
Mọi người lập tức giải tán.
Ngoại thất (bên ngoài phòng) rất nhanh liền được nha hoàn quét dọn sạch sẽ, không bao lâu sau một tiểu nha hoàn nhút nhát gọi : Tam tiểu thư, mời ngài dùng cơm.
Lâm Mị đi tới, nhìn thấy mấy món ăn tinh xảo hoàn toàn bất đồng, hài lòng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Lúc này bên trong gian phòng của Lâm Bác Nguyên, ông đang rất giận dữ!
Ngươi thân là đích mẫu, cứ như vậy đối đãi thứ nữ? Lâm Bác Nguyên để ý nhất là danh tiếng của mình, ông cũng không phải để ý Lâm Mị có bị khổ hay không, mà là tức giận Triệu thị vậy mà đối đãi thứ nữ như vậy, nếu để cho người ngoài biết, chẳng phải là cảm thấy ông ngay hậu viện của mình cũng không quản được.
Lão gia, thiếp thực sự không biết nha đầu Thanh Nha kia vậy mà cả gan làm ra chuyện như vậy a. Triệu Giai Ninh rất nhanh đem trách nhiệm đều đổ lên người Thanh Nha đã bị trượng tễ.
Chuyện này ngươi xem rồi làm! Lâm Bác Nguyên hừ lạnh một tiếng: Nếu như ngươi không quản gia được, để mẫu thân tới để ý!
Triệu Giai Ninh vừa nghe, vội vàng cúi đầu, không nói.
Quyền lực tới tay nào có đạo lý đưa trở về?
Triệu Giai Ninh bên này vội vàng an bài nha hoàn bà tử đi qua, lại từ bên trong phòng mình cầm vài món trang sức, lại đưa một ít ngân phiếu.
Trước ổn định Lâm Mị lại nói.
Lâm Mị
Không. Lâm Mị cười, mắt hoa đào đẹp bị lây nhàn nhạt ửng đỏ, cuồng bạo vừa rồi đã biến mất không thấy, lưu lại chỉ có tâm như nước hồ tĩnh lặng: Vừa rồi Chu công tử đã nói, tâm duyệt tứ muội Lâm Thiến Khanh.
Nói, Lâm Mị vươn tay, cầm cổ tay Chu Bảo Trạch, đem tay hắn giơ lên.
Vòng ngọc uyên ương đẹp lại lạnh lẽo bị bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Chu Bảo Trạch cảm nhận được tay nhỏ của Lâm Mị thật lạnh lẽo, còn có lòng bàn tay thô ráp sần sùi đầy vết chaima người cái kén.
Một đôi tay như vậy, sao có thể là tay của một tiểu thư hầu phủ đây?
Bỗng nhiên lại nhớ tới, hắn tới đây thời gian dài như vậy, vậy mà cũng không có chạm qua tay của Lâm Mị.
Thì ngược lại tay nhỏ mềm mại bóng loáng của Lâm Thiến Khanh kia , luôn luôn ngoắc ngoắc quấn quấn với hắn.
Ta nguyện Chu công tử cùng tứ muội phu thê tình thâm bạch đầu giai lão. Nói xong, Lâm Mị buông bàn tay to của Chu Bảo Trạch ra.
Chu Bảo Trạch vô ý thức đã nghĩ muốn lại một đôi tay nhỏ bé không mềm mại cũng không bóng loáng, lại làm cho hắn thập phần quyến luyến kia.
Chỉ tiếc, Lâm Mị lui về phía sau hai bước, mỉm cười với Chu Bảo Trạch, xoay người nói với Lâm Bác Nguyên: Phụ thân, ta mệt mỏi.
Sắc mặt Lâm Bác Nguyên âm trầm nhìn lướt qua mọi người: Còn ở đây làm gì?
Lâm Mị không để ý đến ai, trực tiếp về gian phòng của mình.
Mọi người lập tức giải tán.
Ngoại thất (bên ngoài phòng) rất nhanh liền được nha hoàn quét dọn sạch sẽ, không bao lâu sau một tiểu nha hoàn nhút nhát gọi : Tam tiểu thư, mời ngài dùng cơm.
Lâm Mị đi tới, nhìn thấy mấy món ăn tinh xảo hoàn toàn bất đồng, hài lòng ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Lúc này bên trong gian phòng của Lâm Bác Nguyên, ông đang rất giận dữ!
Ngươi thân là đích mẫu, cứ như vậy đối đãi thứ nữ? Lâm Bác Nguyên để ý nhất là danh tiếng của mình, ông cũng không phải để ý Lâm Mị có bị khổ hay không, mà là tức giận Triệu thị vậy mà đối đãi thứ nữ như vậy, nếu để cho người ngoài biết, chẳng phải là cảm thấy ông ngay hậu viện của mình cũng không quản được.
Lão gia, thiếp thực sự không biết nha đầu Thanh Nha kia vậy mà cả gan làm ra chuyện như vậy a. Triệu Giai Ninh rất nhanh đem trách nhiệm đều đổ lên người Thanh Nha đã bị trượng tễ.
Chuyện này ngươi xem rồi làm! Lâm Bác Nguyên hừ lạnh một tiếng: Nếu như ngươi không quản gia được, để mẫu thân tới để ý!
Triệu Giai Ninh vừa nghe, vội vàng cúi đầu, không nói.
Quyền lực tới tay nào có đạo lý đưa trở về?
Triệu Giai Ninh bên này vội vàng an bài nha hoàn bà tử đi qua, lại từ bên trong phòng mình cầm vài món trang sức, lại đưa một ít ngân phiếu.
Trước ổn định Lâm Mị lại nói.
Lâm Mị
/125
|