"Như Ý Thiên Bảo Tử Ngọc là lò luyện đan có phẩm cấp 8, có thể luyện chế đan dược phẩm cấp 8 quý hiếm, cũng là lò luyện đan cực phẩm. Cố Tích Cửu, nếu như ngươi thắng, lò luyện đan này chính là của ngươi, bổn tọa sẽ tự mình khắc tên của ngươi ở phía mặt trên, bất luận kẻ nào cũng không cướp đoạt được. Khi ngươi chết, lò luyện đan sẽ chôn cùng ngươi. Chỉ cần một ngày ngươi còn sống trên đời, bất luận kẻ nào cũng đừng mong trộm được lò luyện đan này từ trong tay ngươi, Thiên Sư phủ của ta sẽ tự ra mặt giúp ngươi truy đòi và trừng phạt kẻ trộm đạo.
Nếu như ngươi thua, bổn tọa cũng sẽ tự mình cắt lấy miệng lưỡi của ngươi, cũng thúc giục ngươi gả cho thập nhị hoàng tử làm thiếp, cả đời không được nâng lên làm chính phi......" Giọng nói của Thiên Tế Nguyệt giống như một cơn gió xuân se lạnh vang lên ở bên trong đại sảnh. Hắn quét ánh mắt qua mọi người: "Đều nghe hiểu chứ?"
Sắc mặt Cổ Tích Tích hơi tái. Nàng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lò luyện đan Như Ý Thiên Bảo Tử Ngọc, lần này nàng ta xuống núi để thân cận với Dung Sở, mục đích chủ yếu là muốn có lò luyện đan này.
Nàng ta còn chưa kịp tìm cơ hội khiến Dung Sở đưa lò luyện đan này ra cho mình, không ngờ rằng hôm nay nó đã bị xem như một loại tiền đặt cược ở đây!
Nếu nàng ta thắng thì không sao, nhưng nếu nàng ta thua, nàng ta sẽ vô vọng mãi mãi!
Nàng ta vốn có một chủ ý trong lòng, cho dù Cố Tích Cửu may mắn thắng được lò luyện đan lần này, nhưng với bản lĩnh phế vật, nàng cũng không giữ được thứ này. Nàng ta có rất nhiều biện pháp lại lấy lò luyện đan trở về, nhưng hiện tại......
Trong lòng nàng ta mơ hồ có chút hối hận, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng tự tin kia của Cố Tích Cửu, nàng ta càng thêm hối hận.
Nhưng hiện tại nàng ta đã không có cơ hội xoay chuyển nữa. Hơn nữa nó cũng thật sự tuyệt đối công bằng, khiến nàng ta không thể nào nói khác, chỉ có thể cắn răng nói một tiếng "đã hiểu".
Những người khác tất nhiên cũng không có dị nghị gì.
Ngón tay Thiên Tế Nguyệt gõ một gõ ở trên bàn, không nhẹ không nặng, giống như đang đập ở trong lòng người: "Cố Tích Cửu, ngươi có thể bắt đầu nói ra lý do của mình."
Bình Đài to lớn như vậy đều chật kín người, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây châm rơi xuống mặt sàn cũng có thể nghe được.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Cố Tích Cửu, muốn nghe rốt cuộc nàng có thể đưa ra được lời giải thích thế nào.
Trước nhiều ánh mắt bao vây như vậy, Cố Tích Cửu vẫn bình tĩnh giống như đang dạo chơi ngày xuân ở bên ngoài thành. Nàng rốt cuộc mở miệng: "Xin hỏi xu mật sử đại nhân, tông chủ Thiên Vấn Tông xác thật có một người đệ tử gọi là thánh nữ Cổ Tích Tích?"
Vị xu mật sử không ngờ vấn đề thứ nhất của Cố Tích Cửu sẽ hỏi tới trên đầu mình. Hắn là người chưởng quản tình báo trong thiên hạ, đối với chuyện này tất nhiên biết rất rõ, vì thế hắn lập tức gật đầu: "Không sai! Thánh nữ Cổ Tích Tích là đệ tử nhỏ nhất của tông chủ Thiên Vấn Tông."
Cố Tích Cửu gật gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu đã là đệ tử của tông chủ, chắc hẳn cực kỳ hiểu biết về hành vi và thái độ của sư phụ? Trước mặt người khác sẽ bảo vệ hình tượng sư phụ đúng không?"
Lời này không sai, mọi người đều lần lượt gật đầu.
Cổ Tích Tích không nhịn được tức giận nói: "Bổn Thánh Nữ tất nhiên hiểu biết về hành vi và thái độ của sư phụ, đương nhiên cũng trung thành đối với sư phụ. Có ta ở đây, tuyệt đối không cho phép người nào nói điều không hay về người! Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Cố Tích Cửu cười lạnh một tiếng: "Ngươi hiểu biết về hành vi của sư phụ ngươi? Vậy được, ta đây hỏi ngươi, mấy năm nay tông chủ Thiên Vấn Tông đã trị khỏi cho bao nhiêu người? Bọn họ có thân phận gì?"
Cổ Tích Tích sửng sốt, nàng ta nhập môn hơi muộn, về vấn đề này nàng ta thật sự đúng là chưa từng thống kê qua ——
Nhưng nàng ta lại không muốn thừa nhận điều đó, âm thầm hít một hơi thật sâu và nói: "Ta tất nhiên biết, sư phụ ta không dễ dàng xem bệnh cho người khác. Lúc trước ngay cả hoàng tử Hạo Nguyệt Quốc bị bệnh cấp tính cũng không thể mời được sư phụ ta xuống núi......"
Nếu như ngươi thua, bổn tọa cũng sẽ tự mình cắt lấy miệng lưỡi của ngươi, cũng thúc giục ngươi gả cho thập nhị hoàng tử làm thiếp, cả đời không được nâng lên làm chính phi......" Giọng nói của Thiên Tế Nguyệt giống như một cơn gió xuân se lạnh vang lên ở bên trong đại sảnh. Hắn quét ánh mắt qua mọi người: "Đều nghe hiểu chứ?"
Sắc mặt Cổ Tích Tích hơi tái. Nàng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lò luyện đan Như Ý Thiên Bảo Tử Ngọc, lần này nàng ta xuống núi để thân cận với Dung Sở, mục đích chủ yếu là muốn có lò luyện đan này.
Nàng ta còn chưa kịp tìm cơ hội khiến Dung Sở đưa lò luyện đan này ra cho mình, không ngờ rằng hôm nay nó đã bị xem như một loại tiền đặt cược ở đây!
Nếu nàng ta thắng thì không sao, nhưng nếu nàng ta thua, nàng ta sẽ vô vọng mãi mãi!
Nàng ta vốn có một chủ ý trong lòng, cho dù Cố Tích Cửu may mắn thắng được lò luyện đan lần này, nhưng với bản lĩnh phế vật, nàng cũng không giữ được thứ này. Nàng ta có rất nhiều biện pháp lại lấy lò luyện đan trở về, nhưng hiện tại......
Trong lòng nàng ta mơ hồ có chút hối hận, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng tự tin kia của Cố Tích Cửu, nàng ta càng thêm hối hận.
Nhưng hiện tại nàng ta đã không có cơ hội xoay chuyển nữa. Hơn nữa nó cũng thật sự tuyệt đối công bằng, khiến nàng ta không thể nào nói khác, chỉ có thể cắn răng nói một tiếng "đã hiểu".
Những người khác tất nhiên cũng không có dị nghị gì.
Ngón tay Thiên Tế Nguyệt gõ một gõ ở trên bàn, không nhẹ không nặng, giống như đang đập ở trong lòng người: "Cố Tích Cửu, ngươi có thể bắt đầu nói ra lý do của mình."
Bình Đài to lớn như vậy đều chật kín người, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây châm rơi xuống mặt sàn cũng có thể nghe được.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Cố Tích Cửu, muốn nghe rốt cuộc nàng có thể đưa ra được lời giải thích thế nào.
Trước nhiều ánh mắt bao vây như vậy, Cố Tích Cửu vẫn bình tĩnh giống như đang dạo chơi ngày xuân ở bên ngoài thành. Nàng rốt cuộc mở miệng: "Xin hỏi xu mật sử đại nhân, tông chủ Thiên Vấn Tông xác thật có một người đệ tử gọi là thánh nữ Cổ Tích Tích?"
Vị xu mật sử không ngờ vấn đề thứ nhất của Cố Tích Cửu sẽ hỏi tới trên đầu mình. Hắn là người chưởng quản tình báo trong thiên hạ, đối với chuyện này tất nhiên biết rất rõ, vì thế hắn lập tức gật đầu: "Không sai! Thánh nữ Cổ Tích Tích là đệ tử nhỏ nhất của tông chủ Thiên Vấn Tông."
Cố Tích Cửu gật gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu đã là đệ tử của tông chủ, chắc hẳn cực kỳ hiểu biết về hành vi và thái độ của sư phụ? Trước mặt người khác sẽ bảo vệ hình tượng sư phụ đúng không?"
Lời này không sai, mọi người đều lần lượt gật đầu.
Cổ Tích Tích không nhịn được tức giận nói: "Bổn Thánh Nữ tất nhiên hiểu biết về hành vi và thái độ của sư phụ, đương nhiên cũng trung thành đối với sư phụ. Có ta ở đây, tuyệt đối không cho phép người nào nói điều không hay về người! Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Cố Tích Cửu cười lạnh một tiếng: "Ngươi hiểu biết về hành vi của sư phụ ngươi? Vậy được, ta đây hỏi ngươi, mấy năm nay tông chủ Thiên Vấn Tông đã trị khỏi cho bao nhiêu người? Bọn họ có thân phận gì?"
Cổ Tích Tích sửng sốt, nàng ta nhập môn hơi muộn, về vấn đề này nàng ta thật sự đúng là chưa từng thống kê qua ——
Nhưng nàng ta lại không muốn thừa nhận điều đó, âm thầm hít một hơi thật sâu và nói: "Ta tất nhiên biết, sư phụ ta không dễ dàng xem bệnh cho người khác. Lúc trước ngay cả hoàng tử Hạo Nguyệt Quốc bị bệnh cấp tính cũng không thể mời được sư phụ ta xuống núi......"
/650
|