Thương Khung Ngọc đơn giản rời khỏi cổ tay nàng, bay lơ lửng ở phía trên nàng, giống như đang quan sát biểu tình của nàng: "Ngươi yêu hắn?"
Cố Tích Cửu nằm ở nơi đó, nhìn lên phía trên đỉnh mành giường, thờ ơ nói: "Có lẽ vậy. Ta không tin bất luận kẻ nào, nhưng lại tín nhiệm hắn, cực kỳ tín nhiệm. Ta đã nói với hắn tất cả những bí mật của ta. Chỉ khi ở quanh hắn, ta mới không đề phòng ——"
Thương Khung Ngọc: "...... Đó chính là bi kịch!"
"Đúng vậy, là bi kịch." Cố Tích Cửu hơi câu khóe môi, không biết là cười hay là chế nhạo: "Ta vẫn luôn cho rằng hắn cũng thích ta, nếu không sẽ không có khả năng luôn chăm sóc ta như vậy. Mỗi lần ta gặp bất kỳ nguy hiểm gì, hắn đều giống như một kỵ sĩ từ trên trời giáng xuống. Hắn ôm ta vào trong ngực, nói ta đừng sợ, đã có hắn ở đây——"
Giọng nói của nàng hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mặc dù lúc nào ta cũng không cần hắn tới cứu, thậm chí bởi vì hắn đột nhiên đến nên đã kinh động tới đối phương, khiến nhiệm vụ mà ta mai phục mấy ngày bị thất bại trong gang tấc, nhưng ta vẫn rất thích cảm giác được hắn che chở. Ta cho rằng, hắn sẽ là tình yêu của đời ta, nhưng không ngờ rằng ——"
"Ngày đó ta đi tìm hắn uống trà, thật ra muốn cầu hôn hắn. Hắn là người có tính cách lạnh lùng, ta cảm thấy chờ hắn cầu hôn ta có lẽ sẽ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. Nếu như đã yêu nhau tha thiết, bất luận ai là người cầu hôn trước cũng đều giống nhau. Ha ha, khi đó ta thật là khờ! Ta căn bản không biết hắn đã có vợ chưa cưới, càng không biết hắn đã bắt đầu tính kế ta...... Ta đã đĩnh đạc uống trà mà hắn đã hạ thuốc mê...... Khi ta sắp ngấm thuốc mê, hắn mới gọi vợ chưa cưới của mình từ buồng đi ra, sau đó nói chân tướng với ta. Hắn nói với ta rằng, ta là người nhân bản, hắn cần trái tim của ta để cứu mạng vợ sắp cưới......"
Tối nay Cố Tích Cửu dường như rất cởi mở, nói ra tất cả những bí mật chôn sâu ở trong lòng mình.
Nhưng giọng nói của nàng vẫn luôn bình tĩnh. Đó rõ ràng là một câu chuyện bi thiết, nhưng nàng lại nói ra thật nhẹ nhàng, giống như đang nói đến chuyện của người khác.
"Sau đó thì sao?" Thương Khung Ngọc không nhịn được hỏi một câu.
"Chuyện sau đó rất đơn giản. Ta có kháng thể đối với thuốc gây mê. Mặc dù Long Tích đã tiêm rất nhiều thuốc mê với ta, nhưng ta chỉ mê choáng khoảng tầm một giờ. Khi ta tỉnh lại thì ca phẫu thuật đang được tiến hành, người mổ chính là Long Tích. Có lẽ hắn không ngờ ta sẽ tỉnh lại giữa chừng, vì thế hắn rất hoảng loạn, nói rằng sẽ không để ta chết. Hắn còn chuẩn bị một trái tim tương xứng cho ta. Đúng vậy, hắn còn nói sẽ đồng ý cầu hôn ta, sẽ cưới ta......"
Thương Khung Ngọc tức giận: "Hắn đúng là mặt dày! Sau đó thì sao?"
"Sau đó không có gì nhiều, khi hắn không chú ý ta đã ám sát hắn! Ta còn phá nát trái tim dự phòng kia, đương nhiên, khi đó lồng ngực của ta đã bị mở ra, trái tim sắp sửa bị lấy ra. Ta không muốn cho người khác sử dụng trái tim của mình, vì thế cũng phá hủy trái tim của mình......"
Thật là một kết thúc bi thảm!
Thương Khung Ngọc không có lời nào để nói.
Sau một lúc lâu, nó hỏi một câu: "Ngay cả trong tình huống như vậy ngươi cũng có thể ám sát hắn! Thật sự rất có bản lĩnh! Ngươi chắc chắn hắn đã chết thật?"
Cố Tích Cửu nói: "Ta nghĩ như vậy. Ta đã đâm thủng trái tim hắn, hắn nhất thời sẽ không thể tìm thấy trái tim khỏe mạnh để thay thế, tất nhiên là chết chắc rồi!"
"Vậy ngươi hận hắn sao?"
Cố Tích Cửu gối tay ra sau đầu, hơi nhắm đôi mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không hận. Khoảnh khắc ta ám sát hắn, ta đã thanh toán hết tất cả mọi hận thù với hắn. Ta không nợ hắn, hắn cũng không nợ ta."
Đúng vậy, nàng đã không hận hắn, nhưng nàng sẽ không bao giờ còn tin tưởng vào tình yêu ——
"Chủ nhân, vì sao bỗng nhiên ngươi lại nhớ tới hắn?" Thương Khung Ngọc dò hỏi.
Cố Tích Cửu nằm ở nơi đó, nhìn lên phía trên đỉnh mành giường, thờ ơ nói: "Có lẽ vậy. Ta không tin bất luận kẻ nào, nhưng lại tín nhiệm hắn, cực kỳ tín nhiệm. Ta đã nói với hắn tất cả những bí mật của ta. Chỉ khi ở quanh hắn, ta mới không đề phòng ——"
Thương Khung Ngọc: "...... Đó chính là bi kịch!"
"Đúng vậy, là bi kịch." Cố Tích Cửu hơi câu khóe môi, không biết là cười hay là chế nhạo: "Ta vẫn luôn cho rằng hắn cũng thích ta, nếu không sẽ không có khả năng luôn chăm sóc ta như vậy. Mỗi lần ta gặp bất kỳ nguy hiểm gì, hắn đều giống như một kỵ sĩ từ trên trời giáng xuống. Hắn ôm ta vào trong ngực, nói ta đừng sợ, đã có hắn ở đây——"
Giọng nói của nàng hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mặc dù lúc nào ta cũng không cần hắn tới cứu, thậm chí bởi vì hắn đột nhiên đến nên đã kinh động tới đối phương, khiến nhiệm vụ mà ta mai phục mấy ngày bị thất bại trong gang tấc, nhưng ta vẫn rất thích cảm giác được hắn che chở. Ta cho rằng, hắn sẽ là tình yêu của đời ta, nhưng không ngờ rằng ——"
"Ngày đó ta đi tìm hắn uống trà, thật ra muốn cầu hôn hắn. Hắn là người có tính cách lạnh lùng, ta cảm thấy chờ hắn cầu hôn ta có lẽ sẽ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. Nếu như đã yêu nhau tha thiết, bất luận ai là người cầu hôn trước cũng đều giống nhau. Ha ha, khi đó ta thật là khờ! Ta căn bản không biết hắn đã có vợ chưa cưới, càng không biết hắn đã bắt đầu tính kế ta...... Ta đã đĩnh đạc uống trà mà hắn đã hạ thuốc mê...... Khi ta sắp ngấm thuốc mê, hắn mới gọi vợ chưa cưới của mình từ buồng đi ra, sau đó nói chân tướng với ta. Hắn nói với ta rằng, ta là người nhân bản, hắn cần trái tim của ta để cứu mạng vợ sắp cưới......"
Tối nay Cố Tích Cửu dường như rất cởi mở, nói ra tất cả những bí mật chôn sâu ở trong lòng mình.
Nhưng giọng nói của nàng vẫn luôn bình tĩnh. Đó rõ ràng là một câu chuyện bi thiết, nhưng nàng lại nói ra thật nhẹ nhàng, giống như đang nói đến chuyện của người khác.
"Sau đó thì sao?" Thương Khung Ngọc không nhịn được hỏi một câu.
"Chuyện sau đó rất đơn giản. Ta có kháng thể đối với thuốc gây mê. Mặc dù Long Tích đã tiêm rất nhiều thuốc mê với ta, nhưng ta chỉ mê choáng khoảng tầm một giờ. Khi ta tỉnh lại thì ca phẫu thuật đang được tiến hành, người mổ chính là Long Tích. Có lẽ hắn không ngờ ta sẽ tỉnh lại giữa chừng, vì thế hắn rất hoảng loạn, nói rằng sẽ không để ta chết. Hắn còn chuẩn bị một trái tim tương xứng cho ta. Đúng vậy, hắn còn nói sẽ đồng ý cầu hôn ta, sẽ cưới ta......"
Thương Khung Ngọc tức giận: "Hắn đúng là mặt dày! Sau đó thì sao?"
"Sau đó không có gì nhiều, khi hắn không chú ý ta đã ám sát hắn! Ta còn phá nát trái tim dự phòng kia, đương nhiên, khi đó lồng ngực của ta đã bị mở ra, trái tim sắp sửa bị lấy ra. Ta không muốn cho người khác sử dụng trái tim của mình, vì thế cũng phá hủy trái tim của mình......"
Thật là một kết thúc bi thảm!
Thương Khung Ngọc không có lời nào để nói.
Sau một lúc lâu, nó hỏi một câu: "Ngay cả trong tình huống như vậy ngươi cũng có thể ám sát hắn! Thật sự rất có bản lĩnh! Ngươi chắc chắn hắn đã chết thật?"
Cố Tích Cửu nói: "Ta nghĩ như vậy. Ta đã đâm thủng trái tim hắn, hắn nhất thời sẽ không thể tìm thấy trái tim khỏe mạnh để thay thế, tất nhiên là chết chắc rồi!"
"Vậy ngươi hận hắn sao?"
Cố Tích Cửu gối tay ra sau đầu, hơi nhắm đôi mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không hận. Khoảnh khắc ta ám sát hắn, ta đã thanh toán hết tất cả mọi hận thù với hắn. Ta không nợ hắn, hắn cũng không nợ ta."
Đúng vậy, nàng đã không hận hắn, nhưng nàng sẽ không bao giờ còn tin tưởng vào tình yêu ——
"Chủ nhân, vì sao bỗng nhiên ngươi lại nhớ tới hắn?" Thương Khung Ngọc dò hỏi.
/650
|