Edit & Dịch: Emily Ton.
Thuộc hạ tuân mệnh. Hai tên đại hán lên tiếng: Hầu gia bớt giận, nơi này còn có một cái, thỉnh Hầu gia hưởng dụng. Vừa nói, vừa đặt bọc chăn mỏng đang cuốn Cố Tích Cửu ở phía trên giường lớn.
Đôi mắt nam tử dừng lại ở trên mặt Cố Tích Cửu, cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: Thật xấu! Từ đâu tìm ra được thứ xấu như vậy?
Cố Tích Cửu tự nhiên cũng không thể nhìn thấy diện mạo thân thể này của mình, chỉ biết trong thân thể này không có bất kỳ nội lực nào, nếu cô lấy cứng đối cứng, chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, vì thế cô tạm thời bất động, tìm kiếm cơ hội......
Hai đại hán xấu hổ cúi đầu: Hầu gia, dáng người của nàng thật ra không tồi, thuộc hạ nhất thời không tìm thấy nữ tử thích hợp khác. Nhưng xin Hầu gia yên tâm, nàng ta xác thật vẫn là xử nữ (còn trinh), cũng đã dùng hương hoa tắm gội qua......
Nam tử kia phất phất tay, hai tên đại hán hiểu ý, cúi người nhanh chóng nâng tiểu nữ hài đã ngất đi ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại vị Hầu gia và Cố Tích Cửu đang bị bọc trong chăn.
Ánh mắt Hầu gia băn khoăn dừng lại ở trên mặt Cố Tích Cửu, sau đó nhìn vào cặp mắt to của Cố Tích Cửu, cặp mắt kia không hề có sự kinh hoảng thất thố, không hề có sợ hãi cầu xin tha thứ, chỉ là một mảnh đen như mực.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: Tiểu nha đầu, ngươi không sợ bản Hầu?
Cố Tích Cửu nhàn nhạt trả lời: Không sợ. Thật ra, trên đời này cô sợ không ít thứ. Nhưng lại không sợ người sắp chết.
Không nghĩ tới nha đầu ngươi lại có vài phần can đảm như thế. Đôi mắt vị Hầu gia lại quét một vòng trên mặt Cố Tích Cửu. Bỗng nhiên phát hiện ra nét mặt của tiểu nha đầu này cực kỳ thanh tú, đặc biệt là một đôi mắt ngập nước, trong trẻo, sáng như bầu trời đêm.
Tuy rằng người lớn lên hơi gầy nhỏ, nhưng làn da quả thực không tồi, hồng trơn giống như quả trứng gà đã bị bóc vỏ. Nếu bỏ qua một tảng bớt hồng hồng trên trán nàng, tiểu nha đầu này cũng coi như là một mỹ nhân, đáng tiếc......
Tuy nhiên, hiện tại dù hắn chưa hài lòng, cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tạm thời bỏ qua vết bớt đỏ và tận hưởng cực khoái với nàng——
Ánh mắt hắn như sói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cố Tích Cửu, bỗng nhiên duỗi tay nhấn trên bụng nàng cách tấm chăn một cái, ngay sau đó lại rút tay về, khóe môi cong lên: Thì ra ngươi chẳng những là một nha đầu xấu xí, mà còn là một phế vật không có linh lực.
Hắn rốt cuộc yên lòng.
Phàm là nữ hài tử bị hắn bắt ép tới đây, khi nhìn thấy hắn mà không hề sợ hãi, đến thời điểm khi hắn đưa lên giường, cơ hồ tất cả bọn họ đều trở nên run rẩy, khóc kêu, cầu xin tha thứ, giãy giụa...... cuối cùng là chết ở dưới thân hắn, không có ngoại lệ.
Không nghĩ tới hôm nay đụng tới người này cư nhiên không hề có ý sợ hắn, thậm chí còn có thể trả lời hắn một cách bình tĩnh.
Hắn còn tưởng rằng trên người tiểu nha đầu này có võ công tuyệt thế, cho nên mới kiểm tra một chút. Không ngờ, trong đan điền của nữ hài tử không hề có bất luận linh lực gì, ngay cả người thường cũng không bằng, cư nhiên là một phế vật hiếm thấy!
Hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Cố Tích Cửu chợt lóe: Bản Hầu đã biết, ngươi chính là đích nữ phế vật đáng chê cười trong phủ Cố tướng quân, là vị hôn thê của Thập Nhị hoàng tử!
Những lời này của hắn giống như một chiếc chìa khoá mở ra ký ức của Cố Tích Cửu, vô số những ký ức không thuộc về cô tràn vào trong óc.......
Đây hẳn là ký ức của nguyên chủ thân thể này, những hình ảnh rất phức tạp, nhưng Cố Tích Cửu có thể hình dung ra nó bằng một vài từ
Thuộc hạ tuân mệnh. Hai tên đại hán lên tiếng: Hầu gia bớt giận, nơi này còn có một cái, thỉnh Hầu gia hưởng dụng. Vừa nói, vừa đặt bọc chăn mỏng đang cuốn Cố Tích Cửu ở phía trên giường lớn.
Đôi mắt nam tử dừng lại ở trên mặt Cố Tích Cửu, cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: Thật xấu! Từ đâu tìm ra được thứ xấu như vậy?
Cố Tích Cửu tự nhiên cũng không thể nhìn thấy diện mạo thân thể này của mình, chỉ biết trong thân thể này không có bất kỳ nội lực nào, nếu cô lấy cứng đối cứng, chắc chắn sẽ chết ở chỗ này, vì thế cô tạm thời bất động, tìm kiếm cơ hội......
Hai đại hán xấu hổ cúi đầu: Hầu gia, dáng người của nàng thật ra không tồi, thuộc hạ nhất thời không tìm thấy nữ tử thích hợp khác. Nhưng xin Hầu gia yên tâm, nàng ta xác thật vẫn là xử nữ (còn trinh), cũng đã dùng hương hoa tắm gội qua......
Nam tử kia phất phất tay, hai tên đại hán hiểu ý, cúi người nhanh chóng nâng tiểu nữ hài đã ngất đi ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại vị Hầu gia và Cố Tích Cửu đang bị bọc trong chăn.
Ánh mắt Hầu gia băn khoăn dừng lại ở trên mặt Cố Tích Cửu, sau đó nhìn vào cặp mắt to của Cố Tích Cửu, cặp mắt kia không hề có sự kinh hoảng thất thố, không hề có sợ hãi cầu xin tha thứ, chỉ là một mảnh đen như mực.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: Tiểu nha đầu, ngươi không sợ bản Hầu?
Cố Tích Cửu nhàn nhạt trả lời: Không sợ. Thật ra, trên đời này cô sợ không ít thứ. Nhưng lại không sợ người sắp chết.
Không nghĩ tới nha đầu ngươi lại có vài phần can đảm như thế. Đôi mắt vị Hầu gia lại quét một vòng trên mặt Cố Tích Cửu. Bỗng nhiên phát hiện ra nét mặt của tiểu nha đầu này cực kỳ thanh tú, đặc biệt là một đôi mắt ngập nước, trong trẻo, sáng như bầu trời đêm.
Tuy rằng người lớn lên hơi gầy nhỏ, nhưng làn da quả thực không tồi, hồng trơn giống như quả trứng gà đã bị bóc vỏ. Nếu bỏ qua một tảng bớt hồng hồng trên trán nàng, tiểu nha đầu này cũng coi như là một mỹ nhân, đáng tiếc......
Tuy nhiên, hiện tại dù hắn chưa hài lòng, cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tạm thời bỏ qua vết bớt đỏ và tận hưởng cực khoái với nàng——
Ánh mắt hắn như sói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cố Tích Cửu, bỗng nhiên duỗi tay nhấn trên bụng nàng cách tấm chăn một cái, ngay sau đó lại rút tay về, khóe môi cong lên: Thì ra ngươi chẳng những là một nha đầu xấu xí, mà còn là một phế vật không có linh lực.
Hắn rốt cuộc yên lòng.
Phàm là nữ hài tử bị hắn bắt ép tới đây, khi nhìn thấy hắn mà không hề sợ hãi, đến thời điểm khi hắn đưa lên giường, cơ hồ tất cả bọn họ đều trở nên run rẩy, khóc kêu, cầu xin tha thứ, giãy giụa...... cuối cùng là chết ở dưới thân hắn, không có ngoại lệ.
Không nghĩ tới hôm nay đụng tới người này cư nhiên không hề có ý sợ hắn, thậm chí còn có thể trả lời hắn một cách bình tĩnh.
Hắn còn tưởng rằng trên người tiểu nha đầu này có võ công tuyệt thế, cho nên mới kiểm tra một chút. Không ngờ, trong đan điền của nữ hài tử không hề có bất luận linh lực gì, ngay cả người thường cũng không bằng, cư nhiên là một phế vật hiếm thấy!
Hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Cố Tích Cửu chợt lóe: Bản Hầu đã biết, ngươi chính là đích nữ phế vật đáng chê cười trong phủ Cố tướng quân, là vị hôn thê của Thập Nhị hoàng tử!
Những lời này của hắn giống như một chiếc chìa khoá mở ra ký ức của Cố Tích Cửu, vô số những ký ức không thuộc về cô tràn vào trong óc.......
Đây hẳn là ký ức của nguyên chủ thân thể này, những hình ảnh rất phức tạp, nhưng Cố Tích Cửu có thể hình dung ra nó bằng một vài từ
/650
|