Không biết nàng đã tẩm độc gì ở trên dao nhỏ, nhưng trên đó phát ra ánh sáng bảy màu, rất đẹp.
Những thứ càng đẹp càng bí ẩn thường sẽ càng độc. Ví dụ như mũi tên độc bằng gỗ, ví dụ như rắn bảy màu, ví dụ như nữ hài tử hiện tại đang ở trong lòng ngực của hắn ——
Nữ hài tử này thật ra rực rỡ giống như con dao nhỏ ở trong tay nàng, bình tĩnh đáng sợ, căn bản không giống như hài tử mới hơn mười tuổi.
Có một số người vô tình làm được, nhưng nàng lại giống như được phát ra từ trong xương cốt......
Tất cả những nữ hài tử ở trên đời này, khi nhìn thấy hắn đều bị thân phận và địa vị, cùng với khí độ tuyệt thế của hắn khuynh đảo. Nhưng với nữ hài từ này, tất cả những thứ đó đều trở nên vô nghĩa!
Nàng căn bản không để ở trong mắt!
"Nàng thật sự muốn giết ta?" Ngón tay Đế Phất Y lướt nhẹ ở trên lưỡi dao sắc nhọn của nàng.
Hắn cũng thành thạo độc học, tất nhiên nhận ra được độc ở trên con dao của nàng cực kỳ lợi hại, có thể nói chân chính là kiến huyết phong hầu. Chỉ cần cắt qua da một chút là có thể sẽ lấy mạng người!
Ngón tay hắn bỗng nhiên căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt ở trên lưỡi đao, có máu màu đỏ tuôn ra!
Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng! Hắn không muốn sống nữa sao?! Biết rõ có độc còn cố ý cắt ngón tay mình!
Máu ở trong lòng bàn tay hắn nháy mắt biến thành màu xanh lục, dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ một ngón tay của hắn nhanh chóng biến thành màu xanh lục. Màu xanh lục này còn muốn tươi mới và sáng hơn cả cành liễu.
"Ta đã trúng độc." Đế Phất Y nói giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Nàng có giải dược hay không?"
Cố Tích Cửu: "......"
Hắn bị điên hay sao?! Cố ý trúng độc sau đó tìm nàng để xin giải dược?!
"Không có!" Nàng ném ra hai từ. Sau đó nhìn thấy độc ở trên ngón tay của hắn nhanh chóng lan tới bàn tay, cẳng tay, khuỷu tay, cánh tay......
Cánh tay trắng nõn ở trong ống tay áo to rộng cũng chuyển sang màu xanh lục. Nhìn màu xanh mướt thật sự khiến người khiếp sợ ——
Mắt thấy độc kia đã lan tràn đến vai, một khi lan tràn đến trái tim thì tuyệt đối không cứu vãn được nữa!
Hắn không tự cứu chữa cho mình, đôi mắt vẫn nhìn nàng như cũ: "Thật sự không có giải dược?"
Cố Tích Cửu: "...... Không có!" Nàng dời mắt đi.
"Đúng là vật nhỏ ngoan độc ——" Đế Phất Y hơi nhắm mắt lại, rốt cuộc buông nàng ra.
Cố Tích Cửu bật dậy, rời xa khỏi hắn vài bước, bình tĩnh nhìn hắn: "Đây là ngươi tự tìm! Cáo từ!" Nàng quay người lại, thuấn di biến mất.
Đế Phất Y: "......" Hắn mở to mắt nhìn nhìn bốn phía.
Sườn núi đầy đá cực kỳ hoang vắng, không có tăm hơi người nào khác. Tiểu nha đầu chạy thật là nhanh!
Bỏ lại hắn bị xuống trúng độc ở đây, không thèm quay đầu lại chạy mất.
Thật sự rất tàn nhẫn!
......Edit: EmilyTon.....
Cố Tích Cửu chớp mắt đã thuấn di rất xa, lần này xuất hiện ở trong một thung lũng.
Trong thung lũng này có rất nhiều quả dại, lúc này đỏ rực đang treo lủng lẳng trên đầu. Những quả dại này gần giống như quả táo, mang theo mùi thơm nhè nhẹ.
Nàng đang muốn tiếp tục thuấn di, nhưng nhìn thấy trái cây này nên dừng bước chân lại, trực tiếp nhảy lên cây, hái xuống mấy quả.
Bên cạnh có một dòng suối róc rách chảy qua, nàng rửa những trái cây ở đó, sau đó cắn một quả.
Trái cây có vị chua và ngọt, mùi vị không tệ.
"Chủ nhân, trái cây trong núi không thể ăn bậy. Ngươi không sợ trúng độc hay sao?" Thương Khung Ngọc kêu lên.
"Ta đã xem xét qua, không có độc." Cố Tích Cửu tiếp tục cắm vài ba miếng xuống bụng.
"Chủ nhân, độc trên dao nhỏ kia rất lợi hại?"
"Đương nhiên, kiến huyết phong hầu, nháy mắt có thể giết chết một con voi!"
"Vậy, hắn đã bị trúng độc, lỡ may hắn độc phát thì sao?" Thương Khung Ngọc vẫn có cảm giác không an toàn.
"Hắn thậm chí có thể phá bỏ Thanh Ca Đoạn Tử Cổ cho mình, độc này tất nhiên cũng có thể. Hơn nữa, nếu hắn không nắm chắc có thể giải độc, hắn sẽ không cố ý dùng dao nhỏ cắt ngón tay trúng độc. Người này là kẻ biến thái, không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
Những thứ càng đẹp càng bí ẩn thường sẽ càng độc. Ví dụ như mũi tên độc bằng gỗ, ví dụ như rắn bảy màu, ví dụ như nữ hài tử hiện tại đang ở trong lòng ngực của hắn ——
Nữ hài tử này thật ra rực rỡ giống như con dao nhỏ ở trong tay nàng, bình tĩnh đáng sợ, căn bản không giống như hài tử mới hơn mười tuổi.
Có một số người vô tình làm được, nhưng nàng lại giống như được phát ra từ trong xương cốt......
Tất cả những nữ hài tử ở trên đời này, khi nhìn thấy hắn đều bị thân phận và địa vị, cùng với khí độ tuyệt thế của hắn khuynh đảo. Nhưng với nữ hài từ này, tất cả những thứ đó đều trở nên vô nghĩa!
Nàng căn bản không để ở trong mắt!
"Nàng thật sự muốn giết ta?" Ngón tay Đế Phất Y lướt nhẹ ở trên lưỡi dao sắc nhọn của nàng.
Hắn cũng thành thạo độc học, tất nhiên nhận ra được độc ở trên con dao của nàng cực kỳ lợi hại, có thể nói chân chính là kiến huyết phong hầu. Chỉ cần cắt qua da một chút là có thể sẽ lấy mạng người!
Ngón tay hắn bỗng nhiên căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt ở trên lưỡi đao, có máu màu đỏ tuôn ra!
Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng! Hắn không muốn sống nữa sao?! Biết rõ có độc còn cố ý cắt ngón tay mình!
Máu ở trong lòng bàn tay hắn nháy mắt biến thành màu xanh lục, dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ một ngón tay của hắn nhanh chóng biến thành màu xanh lục. Màu xanh lục này còn muốn tươi mới và sáng hơn cả cành liễu.
"Ta đã trúng độc." Đế Phất Y nói giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Nàng có giải dược hay không?"
Cố Tích Cửu: "......"
Hắn bị điên hay sao?! Cố ý trúng độc sau đó tìm nàng để xin giải dược?!
"Không có!" Nàng ném ra hai từ. Sau đó nhìn thấy độc ở trên ngón tay của hắn nhanh chóng lan tới bàn tay, cẳng tay, khuỷu tay, cánh tay......
Cánh tay trắng nõn ở trong ống tay áo to rộng cũng chuyển sang màu xanh lục. Nhìn màu xanh mướt thật sự khiến người khiếp sợ ——
Mắt thấy độc kia đã lan tràn đến vai, một khi lan tràn đến trái tim thì tuyệt đối không cứu vãn được nữa!
Hắn không tự cứu chữa cho mình, đôi mắt vẫn nhìn nàng như cũ: "Thật sự không có giải dược?"
Cố Tích Cửu: "...... Không có!" Nàng dời mắt đi.
"Đúng là vật nhỏ ngoan độc ——" Đế Phất Y hơi nhắm mắt lại, rốt cuộc buông nàng ra.
Cố Tích Cửu bật dậy, rời xa khỏi hắn vài bước, bình tĩnh nhìn hắn: "Đây là ngươi tự tìm! Cáo từ!" Nàng quay người lại, thuấn di biến mất.
Đế Phất Y: "......" Hắn mở to mắt nhìn nhìn bốn phía.
Sườn núi đầy đá cực kỳ hoang vắng, không có tăm hơi người nào khác. Tiểu nha đầu chạy thật là nhanh!
Bỏ lại hắn bị xuống trúng độc ở đây, không thèm quay đầu lại chạy mất.
Thật sự rất tàn nhẫn!
......Edit: EmilyTon.....
Cố Tích Cửu chớp mắt đã thuấn di rất xa, lần này xuất hiện ở trong một thung lũng.
Trong thung lũng này có rất nhiều quả dại, lúc này đỏ rực đang treo lủng lẳng trên đầu. Những quả dại này gần giống như quả táo, mang theo mùi thơm nhè nhẹ.
Nàng đang muốn tiếp tục thuấn di, nhưng nhìn thấy trái cây này nên dừng bước chân lại, trực tiếp nhảy lên cây, hái xuống mấy quả.
Bên cạnh có một dòng suối róc rách chảy qua, nàng rửa những trái cây ở đó, sau đó cắn một quả.
Trái cây có vị chua và ngọt, mùi vị không tệ.
"Chủ nhân, trái cây trong núi không thể ăn bậy. Ngươi không sợ trúng độc hay sao?" Thương Khung Ngọc kêu lên.
"Ta đã xem xét qua, không có độc." Cố Tích Cửu tiếp tục cắm vài ba miếng xuống bụng.
"Chủ nhân, độc trên dao nhỏ kia rất lợi hại?"
"Đương nhiên, kiến huyết phong hầu, nháy mắt có thể giết chết một con voi!"
"Vậy, hắn đã bị trúng độc, lỡ may hắn độc phát thì sao?" Thương Khung Ngọc vẫn có cảm giác không an toàn.
"Hắn thậm chí có thể phá bỏ Thanh Ca Đoạn Tử Cổ cho mình, độc này tất nhiên cũng có thể. Hơn nữa, nếu hắn không nắm chắc có thể giải độc, hắn sẽ không cố ý dùng dao nhỏ cắt ngón tay trúng độc. Người này là kẻ biến thái, không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
/650
|