Mặc dù trời lạnh mặc áo khoác da gấu là điều dễ hiểu, nhưng hầu hết mọi người ở đây đều là cao thủ linh lực cấp 4 trở lên. Khi linh lực đạt tới cấp 3 căn bản sẽ không sợ lạnh nữa, do đó mọi người ở đây ngoại trừ Cố Tích Cửu, những người khác đều mặc quần áo tương đối mỏng.
Mấy người thợ săn tiền thưởng mặc áo khoác giản dị, vị công tử áo gấm chỉ mặc một cái áo gấm mỏng bên trong, bên ngoài là một chiếc áo choàng lông cáo, dung mạo vô cùng tuấn tú, nhìn qua cực kỳ tiêu sái.
Hai nữ tử kia rất yêu cái đẹp, tất nhiên ăn mặc càng thêm yểu điệu phong lưu.
Nữ tử áo xanh vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Tích Cửu, trong mắt hiện ra một sự khinh thường, một người không chịu được rét lạnh thì công phu cao chỗ nào?
Nàng ta ngẩng đầu lên, nâng roi vàng trong tay chỉ về phía Cố Tích Cửu: "Này, ngươi có nghe hay không?! Chúng ta đã chiếm nơi này, nếu thức thời thì nhanh chóng lăn!" Giọng điệu của nàng ta không phải chỉ kiêu ngạo bình thường.
Cố Tích Cửu nhếch khóe môi, cười: "Đây là đang muốn dọn sạch cánh đồng?"
Nàng vừa mở miệng, mọi người ở đây đều có chút sửng sốt.
Giọng nói này vừa rất lạnh lùng, vừa nghe đã biết là nữ tử, hơn nữa có vẻ cực kỳ trẻ tuổi.
Công tử áo gấm hơi tò mò, không nhịn được cẩn thận đánh giá thêm về Cố Tích Cửu.
Nàng bọc quá kín, hắn thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời như ánh sao đang léo sáng ở dưới chiếc mũ choàng.
Sự khinh thường trong mắt nữ tử áo xanh càng đậm, ngạo nghễ nói: "Không sai, ta chính là muốn dọn sạch cánh đồng!"
"Ta tới đây trước, cho dù muốn dọn sạch cánh đồng cũng nên là ta dọn sạch các ngươi, đúng không?" Cố Tích Cửu nói giọng nhạt nhẽo.
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn dọn sạch chúng ta? Dọn sạch cánh đồng cần phải có thực lực! Không cần để ý tới thứ tự đến trước đến sau! Không cần dong dài! Nếu vẫn không lăn, đừng trách ta không khách khí!" Lỗ mùi của nữ tử áo xanh hướng lên trên trời, roi vàng trong tay gần như chĩa thẳng vào chóp mũi của Cố Tích Cửu.
"Rất tốt!" Cố Tích Cửu chỉ nói hai từ, sau đó thân hình chợt lóe!
Nữ tử áo xanh hoa cả mắt, trước mắt đột nhiên bùng lên ánh sáng lạnh!
Nàng ta chấn động, muốn tránh né căn bản không kịp, đành phải liều mạng đẩy roi vàng trong tay ra phía bên ngoài để chặn nó lại.
Những tiếng xoẹt xoẹt không ngừng vang lên bên tai, cây roi vàng của nữ tử áo xanh bị chém thành ba đoạn, rơi xuống mặt đất.
Chưa dừng ở đó, cổ tay nàng ta cũng bị ánh sáng lạnh kia đâm trúng, toàn bộ thân mình đều trở nên tê mỏi, không biết vì sao chân cũng bất chợt tê rần. Nàng ta bịch bịch một tiếng, cả người bất đắc dĩ quỳ rạp xuống đất, vừa lúc quỳ gối ngay trước mặt Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, mũi bảo kiếm chĩa thẳng vào cổ của nữ tử áo xanh, nói một câu: "Quỳ xuống cũng vô dụng, là ta đi hay ngươi lăn?"
Nữ tử áo xanh: "......"
Mọi người: "......"
Động tác của Cố Tích Cửu quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến mọi người không kịp phản ứng! Tốc độ của tia chớp cũng không thể so sánh với tốc độ của nàng!
Đôi mắt của công tử áo gấm chợt lóe.
Đây là công lực của linh lực cấp 4?
Thậm chí là linh lực cấp 7, khinh công cũng không đạt được hiệu quả thế này, đúng không?!
Chẳng trách nàng có thể giết chết gấu Tu La sau ba chiêu hai thức, loại công lực này chỉ sợ không ai trong số những người ở đây là đối thủ của nàng!
Thanh bảo kiếm của Cố Tích Cửu thấm lạnh, mũi kiếm lạnh băng để nhẹ ở trên cổ nữ tử áo xanh, khiến nàng ta thắt chặt cổ họng, cả người cứng đờ, lông tơ toàn thân dựng đứng!
Nàng ta nhìn roi vàng rơi xuống mặt đất, đôi mắt đỏ hoe!
Roi vàng này thật ra là một kiện bảo bối, bản thân nó mang thuộc tính thủy. Khi nó chân chính kích hoạt, có thể cho phép nàng ta sử dụng băng tuyết xung quanh, ngày thường nàng ta căn bản hiếm khi sử dụng. Nhưng bây giờ ——
Nàng ta vừa sốc vừa tức giận, muốn nhảy dựng lên, nhưng cả người bủn rủn tê mỏi, căn bản không thể động đậy. Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn thẳng về phía nữ tử áo hồng: "Sư tỷ ——"
Mấy người thợ săn tiền thưởng mặc áo khoác giản dị, vị công tử áo gấm chỉ mặc một cái áo gấm mỏng bên trong, bên ngoài là một chiếc áo choàng lông cáo, dung mạo vô cùng tuấn tú, nhìn qua cực kỳ tiêu sái.
Hai nữ tử kia rất yêu cái đẹp, tất nhiên ăn mặc càng thêm yểu điệu phong lưu.
Nữ tử áo xanh vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Tích Cửu, trong mắt hiện ra một sự khinh thường, một người không chịu được rét lạnh thì công phu cao chỗ nào?
Nàng ta ngẩng đầu lên, nâng roi vàng trong tay chỉ về phía Cố Tích Cửu: "Này, ngươi có nghe hay không?! Chúng ta đã chiếm nơi này, nếu thức thời thì nhanh chóng lăn!" Giọng điệu của nàng ta không phải chỉ kiêu ngạo bình thường.
Cố Tích Cửu nhếch khóe môi, cười: "Đây là đang muốn dọn sạch cánh đồng?"
Nàng vừa mở miệng, mọi người ở đây đều có chút sửng sốt.
Giọng nói này vừa rất lạnh lùng, vừa nghe đã biết là nữ tử, hơn nữa có vẻ cực kỳ trẻ tuổi.
Công tử áo gấm hơi tò mò, không nhịn được cẩn thận đánh giá thêm về Cố Tích Cửu.
Nàng bọc quá kín, hắn thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời như ánh sao đang léo sáng ở dưới chiếc mũ choàng.
Sự khinh thường trong mắt nữ tử áo xanh càng đậm, ngạo nghễ nói: "Không sai, ta chính là muốn dọn sạch cánh đồng!"
"Ta tới đây trước, cho dù muốn dọn sạch cánh đồng cũng nên là ta dọn sạch các ngươi, đúng không?" Cố Tích Cửu nói giọng nhạt nhẽo.
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn dọn sạch chúng ta? Dọn sạch cánh đồng cần phải có thực lực! Không cần để ý tới thứ tự đến trước đến sau! Không cần dong dài! Nếu vẫn không lăn, đừng trách ta không khách khí!" Lỗ mùi của nữ tử áo xanh hướng lên trên trời, roi vàng trong tay gần như chĩa thẳng vào chóp mũi của Cố Tích Cửu.
"Rất tốt!" Cố Tích Cửu chỉ nói hai từ, sau đó thân hình chợt lóe!
Nữ tử áo xanh hoa cả mắt, trước mắt đột nhiên bùng lên ánh sáng lạnh!
Nàng ta chấn động, muốn tránh né căn bản không kịp, đành phải liều mạng đẩy roi vàng trong tay ra phía bên ngoài để chặn nó lại.
Những tiếng xoẹt xoẹt không ngừng vang lên bên tai, cây roi vàng của nữ tử áo xanh bị chém thành ba đoạn, rơi xuống mặt đất.
Chưa dừng ở đó, cổ tay nàng ta cũng bị ánh sáng lạnh kia đâm trúng, toàn bộ thân mình đều trở nên tê mỏi, không biết vì sao chân cũng bất chợt tê rần. Nàng ta bịch bịch một tiếng, cả người bất đắc dĩ quỳ rạp xuống đất, vừa lúc quỳ gối ngay trước mặt Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, mũi bảo kiếm chĩa thẳng vào cổ của nữ tử áo xanh, nói một câu: "Quỳ xuống cũng vô dụng, là ta đi hay ngươi lăn?"
Nữ tử áo xanh: "......"
Mọi người: "......"
Động tác của Cố Tích Cửu quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến mọi người không kịp phản ứng! Tốc độ của tia chớp cũng không thể so sánh với tốc độ của nàng!
Đôi mắt của công tử áo gấm chợt lóe.
Đây là công lực của linh lực cấp 4?
Thậm chí là linh lực cấp 7, khinh công cũng không đạt được hiệu quả thế này, đúng không?!
Chẳng trách nàng có thể giết chết gấu Tu La sau ba chiêu hai thức, loại công lực này chỉ sợ không ai trong số những người ở đây là đối thủ của nàng!
Thanh bảo kiếm của Cố Tích Cửu thấm lạnh, mũi kiếm lạnh băng để nhẹ ở trên cổ nữ tử áo xanh, khiến nàng ta thắt chặt cổ họng, cả người cứng đờ, lông tơ toàn thân dựng đứng!
Nàng ta nhìn roi vàng rơi xuống mặt đất, đôi mắt đỏ hoe!
Roi vàng này thật ra là một kiện bảo bối, bản thân nó mang thuộc tính thủy. Khi nó chân chính kích hoạt, có thể cho phép nàng ta sử dụng băng tuyết xung quanh, ngày thường nàng ta căn bản hiếm khi sử dụng. Nhưng bây giờ ——
Nàng ta vừa sốc vừa tức giận, muốn nhảy dựng lên, nhưng cả người bủn rủn tê mỏi, căn bản không thể động đậy. Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn thẳng về phía nữ tử áo hồng: "Sư tỷ ——"
/650
|