Long thế tử vừa mới xuất hiện lập tức đã bị vua thằn lằn tuyết nhìn thấy, nó đang tức giận đến nỗi phát cuồng, rốt cuộc tìm được nơi trút giận. Nó hét lớn một tiếng, lao về phía Long thế tử!
Thứ này khi tấn công sẽ mang theo cuồng phong, nó còn chưa bổ nhào tới trước người Long thế tử, cuồng phong kích động đã gần như xé rách quần áo của hắn!
"Đừng lo cho ta! Chạy đi!" Cố Tích Cửu hét lớn một tiếng, đồng thời nhấc tay lên, một ngọn lửa bùng lên trên ngón tay nàng, bắn thẳng về phía mông của vua thằn lằn tuyết!
Linh lực hỏa linh căn của nàng tương đối yếu, thậm chí chưa đạt tới cấp 2, vì thế quả cầu lửa nho nhỏ bắn vào trên mông vua thằn lằn tuyết, không hề gây ra một chút thương tổn nào cho nó, chỉ làm tăng thêm sự tức giận của nó. Vì thế, vua thằn lằn tuyết lại quay lại và lao thẳng về phía Cố Tích Cửu!
Long thế tử hết sức sững sờ, nhưng hắn đã bị Sơn Thanh bắt được ống tay áo: "Thế tử, vị cô nương này có lẽ sẽ không sao, chúng ta đi trước!"
......
Một chỗ trên núi băng.
Nơi này cách chỗ hái hoa Tuyết Tu La khoảnh chừng hai mươi đến ba mươi dặm, không còn nghe thấy tiếng hét của vua thằn lằn tuyết. Rất hiển nhiên, nó cũng không hề đuổi theo.
Đoàn người Long thế tử quyết định nghỉ chân ở chỗ này.
Ý của tỷ muội Nhạc Gia Quân là muốn tiếp tục chạy thêm khoảng ba mươi bốn mươi dặm đường nữa, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi mới nghỉ tạm. Nhưng Long thế tử không đồng ý, một mực đòi nghỉ lại đây.
Trong đoàn người này hắn là lão đại, những người này tất nhiên sẽ phải nghe theo hắn.
Sơn Thanh nghiêng tai lắng nghe động tĩnh một lát, có lẽ cảm thấy nơi đây cũng khá an toàn, vì thế hắn tìm một nơi cản gió gần đó và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Long thế tử rõ ràng cảm thấy không yên tâm lắm, ngồi cũng không ngồi, thường xuyên nhìn về phương hướng vách đá kia.
Trong lòng Nhạc Gia Quân cảm thấy bực bội, nhưng lại không dám phát tác, đành phải nói sang chuyện khác: "Thế tử, dược này cần phải luyện chế ngay lập tức, hay là ngài hãy lấy ra để chúng ta luyện chế ở đây." Trong khi nói chuyện, nàng ta đã bày ra lò luyện đan......
Việc này đúng thật là rất quan trọng, hơn nữa cũng là mục đích chủ yếu trong chuyến đi này của hắn. Mặc dù trong lòng Long thế tử cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn lấy ra tám cây hoa Tu La đưa qua: "Vậy ngươi luyện trước đi."
Nhạc Gia Quân hơi sửng sốt: "Gia Quân nhớ rõ thế tử đã nhổ được cả thảy hai mươi cây." Đôi mắt nàng ta quả là lợi hại! Hơn nữa vừa rồi toàn bộ lực chú ý của nàng ta cũng hoàn toàn nằm ở trên người Long thế tử, tất nhiên nhìn thấy rất rõ.
"Mười hai cây khác là của vị cô nương kia." Long thế tử đáp trả ngắn gọn.
Nhạc Gia Quân nhíu mày: "Gia Quân nhớ rõ lúc ấy có cả thảy 34 cây, nếu thế tử và nàng phân chia 4:6, vậy chúng ta nên lấy 14 cây mới đúng."
"Những cây không nhổ được, không cần tính toán. Hiện tại chỉ có hai mươi cây, phân chia 4:6."
Nhạc Gia Quân buột miệng nói: "Nàng không đuổi theo chúng ta, hơn nữa cũng chưa chắc gặp lại, thế tử cần gì phải nghiêm túc như thế?"
Ánh mắt Long thế tử cuối cùng cũng chuyển qua khuôn mặt Nhạc Gia Quân, nói giọng lạnh băng: "Nam nhân đích thực sẽ giữ lời hứa! Nhạc cô nương muốn khiến bổn thế tử trở thành người thất tín bội nghĩa?"
Nhạc Gia Quân cứng người lại, hơi hé miệng ra định nói gì đó, từ nơi xa bất chợt có bóng trắng loé lên, một giọng cười giòn giã lạnh lẽo khẽ vang lên: "Long thế tử quả nhiên là người thủ tín!"
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, vị cô nương cả người bọc da gấu trực tiếp xuất hiện ở trước mắt.
Nàng lấy ra một cái tráp, trong tráp có hơn mười cây hoa Tu La: "Ta đã thu thập hết những cây còn lại, may mắn không hỏng cây nào, hiện tại chúng ta có thể phân chia một lần nữa."
Ánh mắt mọi người nhìn Cố Tích Cửu quả thực giống như đang nhìn xem quái vật!
Không ngờ nữ tử này trong khi chiến đấu với vua thằn lằn tuyết, vẫn có thể thu thập những cây còn lại! Công lực này——
Chẳng trách nàng dám đơn thương độc mã chạy đến huyền băng nguyên, quả nhiên là có chút tài năng!
Cường giả càng thêm sùng bái cường giả, mấy vị thợ săn tiền thưởng ngày thường mắt cao hơn đỉnh, lúc này ánh mắt nhìn về phía Cố Tích Cửu cũng tràn đầy kính trọng.
Thứ này khi tấn công sẽ mang theo cuồng phong, nó còn chưa bổ nhào tới trước người Long thế tử, cuồng phong kích động đã gần như xé rách quần áo của hắn!
"Đừng lo cho ta! Chạy đi!" Cố Tích Cửu hét lớn một tiếng, đồng thời nhấc tay lên, một ngọn lửa bùng lên trên ngón tay nàng, bắn thẳng về phía mông của vua thằn lằn tuyết!
Linh lực hỏa linh căn của nàng tương đối yếu, thậm chí chưa đạt tới cấp 2, vì thế quả cầu lửa nho nhỏ bắn vào trên mông vua thằn lằn tuyết, không hề gây ra một chút thương tổn nào cho nó, chỉ làm tăng thêm sự tức giận của nó. Vì thế, vua thằn lằn tuyết lại quay lại và lao thẳng về phía Cố Tích Cửu!
Long thế tử hết sức sững sờ, nhưng hắn đã bị Sơn Thanh bắt được ống tay áo: "Thế tử, vị cô nương này có lẽ sẽ không sao, chúng ta đi trước!"
......
Một chỗ trên núi băng.
Nơi này cách chỗ hái hoa Tuyết Tu La khoảnh chừng hai mươi đến ba mươi dặm, không còn nghe thấy tiếng hét của vua thằn lằn tuyết. Rất hiển nhiên, nó cũng không hề đuổi theo.
Đoàn người Long thế tử quyết định nghỉ chân ở chỗ này.
Ý của tỷ muội Nhạc Gia Quân là muốn tiếp tục chạy thêm khoảng ba mươi bốn mươi dặm đường nữa, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi mới nghỉ tạm. Nhưng Long thế tử không đồng ý, một mực đòi nghỉ lại đây.
Trong đoàn người này hắn là lão đại, những người này tất nhiên sẽ phải nghe theo hắn.
Sơn Thanh nghiêng tai lắng nghe động tĩnh một lát, có lẽ cảm thấy nơi đây cũng khá an toàn, vì thế hắn tìm một nơi cản gió gần đó và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Long thế tử rõ ràng cảm thấy không yên tâm lắm, ngồi cũng không ngồi, thường xuyên nhìn về phương hướng vách đá kia.
Trong lòng Nhạc Gia Quân cảm thấy bực bội, nhưng lại không dám phát tác, đành phải nói sang chuyện khác: "Thế tử, dược này cần phải luyện chế ngay lập tức, hay là ngài hãy lấy ra để chúng ta luyện chế ở đây." Trong khi nói chuyện, nàng ta đã bày ra lò luyện đan......
Việc này đúng thật là rất quan trọng, hơn nữa cũng là mục đích chủ yếu trong chuyến đi này của hắn. Mặc dù trong lòng Long thế tử cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn lấy ra tám cây hoa Tu La đưa qua: "Vậy ngươi luyện trước đi."
Nhạc Gia Quân hơi sửng sốt: "Gia Quân nhớ rõ thế tử đã nhổ được cả thảy hai mươi cây." Đôi mắt nàng ta quả là lợi hại! Hơn nữa vừa rồi toàn bộ lực chú ý của nàng ta cũng hoàn toàn nằm ở trên người Long thế tử, tất nhiên nhìn thấy rất rõ.
"Mười hai cây khác là của vị cô nương kia." Long thế tử đáp trả ngắn gọn.
Nhạc Gia Quân nhíu mày: "Gia Quân nhớ rõ lúc ấy có cả thảy 34 cây, nếu thế tử và nàng phân chia 4:6, vậy chúng ta nên lấy 14 cây mới đúng."
"Những cây không nhổ được, không cần tính toán. Hiện tại chỉ có hai mươi cây, phân chia 4:6."
Nhạc Gia Quân buột miệng nói: "Nàng không đuổi theo chúng ta, hơn nữa cũng chưa chắc gặp lại, thế tử cần gì phải nghiêm túc như thế?"
Ánh mắt Long thế tử cuối cùng cũng chuyển qua khuôn mặt Nhạc Gia Quân, nói giọng lạnh băng: "Nam nhân đích thực sẽ giữ lời hứa! Nhạc cô nương muốn khiến bổn thế tử trở thành người thất tín bội nghĩa?"
Nhạc Gia Quân cứng người lại, hơi hé miệng ra định nói gì đó, từ nơi xa bất chợt có bóng trắng loé lên, một giọng cười giòn giã lạnh lẽo khẽ vang lên: "Long thế tử quả nhiên là người thủ tín!"
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, vị cô nương cả người bọc da gấu trực tiếp xuất hiện ở trước mắt.
Nàng lấy ra một cái tráp, trong tráp có hơn mười cây hoa Tu La: "Ta đã thu thập hết những cây còn lại, may mắn không hỏng cây nào, hiện tại chúng ta có thể phân chia một lần nữa."
Ánh mắt mọi người nhìn Cố Tích Cửu quả thực giống như đang nhìn xem quái vật!
Không ngờ nữ tử này trong khi chiến đấu với vua thằn lằn tuyết, vẫn có thể thu thập những cây còn lại! Công lực này——
Chẳng trách nàng dám đơn thương độc mã chạy đến huyền băng nguyên, quả nhiên là có chút tài năng!
Cường giả càng thêm sùng bái cường giả, mấy vị thợ săn tiền thưởng ngày thường mắt cao hơn đỉnh, lúc này ánh mắt nhìn về phía Cố Tích Cửu cũng tràn đầy kính trọng.
/650
|