Thân phận ba vị hoàng tử tôn quý, tất nhiên mỗi người đều ngồi riêng một bàn.
Một lát sau, Định Bắc Hầu thế tử Long Mặc Ngôn cũng tới.
Ba vị trong tứ công tử kinh thành đều đã tới, tất nhiên là hết sức đẹp mắt, những nữ hài tử đều lần lượt cảm thấy mình đến đây không vô ích chút nào.
Không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ hài tử đều dừng ở trên người bọn họ.
Có nữ tử lớn mật, dứt khoát đi tới bên cạnh bàn của Long Mặc Ngôn và dò hỏi có thể ngồi xuống hay không?
Long Mặc Ngôn là vị quân tử ôn tồn lễ độ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Vì thế, ngồi bên cạnh hắn có hai vị oanh oanh yến yến.
Cũng có những nữ hài thân phận cao quý, hết sức tự tin tới dò hỏi Dung Triệt có thể ngồi cùng bàn với hắn hay không, nhưng lại bị Dung Triệt phe phẩy cây quạt mỉm cười cự tuyệt. Bọn họ cảm thấy mất mặt lui ra.
Đối với Dung Già La, hắn trời sinh đã mang theo ánh hào quang người sống chớ gần, cho dù nữ tử có lá gan can đảm đi tới gần bàn của hắn, bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn một cái liền không dám di chuyển nữa.
Trong khi Dung Sở rất nổi tiếng với các nữ tử, hắn luôn thể hiện một chút thương hương tiếc ngọc, để hai vị nữ tử ngồi xuống bên người.
Nhưng khi nhìn thấy Dung Già La và Dung Triệt đều một mình một bàn, hắn lại cảm thấy thật mất mặt khi ngồi chung với người khác. Vì vậy cuối cùng hắn cũng ngồi một mình, nhưng bàn của hắn lại rất gần với bàn của nữ nhi Thừa tướng Lan Chiêu Nhi.
Hoàng đế ấn định thời gian là giờ Dậu, khi chỉ còn khoảng một khắc (15 phút) thì Tuyên Đế tới.
Mọi người đều đứng lên hành lễ, ánh mắt Tuyên Đế đảo qua trong điện một vòng, khẽ nhíu mày. Sau đó ông quay qua nhìn Cố Tạ Thiên: "Cố ái khanh, vì sao lệnh ái vẫn chưa đến?"
Trong lòng Cố Tạ Thiên cũng lo lắng muốn chết, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đành phải nói: "Tiểu nữ...... Tiểu nữ có việc nên tới muộn, nhưng sẽ nhanh tới......"
Có người cười lạnh: "Cố lục tiểu thư nay đã khác xưa, bây giờ là môn nhân thánh tôn nên hơi tự phụ một chút. "
Có người tiếp lời: "Nhưng cho dù tự phụ đến đâu cũng không nên tự phụ trước chư vị hoàng tử và bệ hạ, đúng không? Không ngờ nàng lại khiến bệ hạ phải chờ!"
"Ha ha, nữ tử không có tài thì thường có đức, Cố lục tiểu thư thì hoàn toàn ngược lại. Nàng không có tướng mạo không có đức nhưng lại có tài, thật tốt khi nàng vẫn rất tự hào về bản thân, đúng không?"
Những đối thủ của Cố Tạ Thiên chỉ cần tóm được cơ hội là lập tức mở miệng trào phúng khiêu khích.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám nói quá phận. Rốt cuộc, thân phận của Cố Tích Cửu vẫn là môn nhân đế tôn, nếu nói nhiều câu bị truyền tới lỗ tai của Tả thiên sư, đoán chừng sẽ bị trừng phạt nặng nề, mất nhiều hơn được.
Tuyên Đế thật ra rất cởi mở, giơ tay ngăn đám quần thần bất mãn lại: "Cửu nhi là hài tử thủ tín, hiện tại nàng chưa tới có lẽ đang bị vướng bận gì đó, mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Cố ái khanh cũng đừng nôn nóng."
Tuyên Đế lại nhìn Dung Sở: "Lão tứ, chờ Cửu nhi tới thì để nàng ngồi cùng bàn với con. Người trẻ tuổi nên ngồi cùng nhau mới náo nhiệt một chút."
Dung Sở ngây người ngẩn ngơ, không ngờ rằng ác mộng đã trở thành sự thật, lập tức thốt lên: "Để nàng ngồi ở chỗ nhi thần chỉ sợ không thích hợp......"
Hắn mới không muốn ngồi cùng với sửu bát quái kia!
Sớm biết phụ hoàng sẽ an bài như thế, vừa rồi hắn đã cho phép hai vị oanh oanh yến yến ngồi ở bên cạnh! Hắn hối hận!
Tuyên Đế nhíu mày, không ngờ nhi tử này lại không cho ông mặt mũi như vậy! Khi ông đang muốn nói gì đó, Dung Già La bên cạnh đã mở miệng: "Phụ hoàng, đợi lát nữa Tích Cửu đến thì ngồi bên cạnh nhi thần là được, nhi thần đang có chuyện muốn thỉnh giáo nàng."
Mọi người: "......"
Dung Triệt lắc lắc cây quạt mỉm cười: "Nàng cũng có thể ngồi bên cạnh nhi thần."
Dung Sở đang ước gì bọn họ nói một tiếng này, lập tức nói: "Phụ hoàng, ngài thấy Thái tử ca ca và Bát đệ đều muốn để Cố lục tiểu thư ngồi bên cạnh mình, nhi thần không dám cướp công người khác."
Mọi người tiếp tục: "......"
Nhóm người bên phe phái Thái tử không nhịn được ca ngợi chủ tử nhà mình, không yêu dung mạo chỉ yêu tài năng, như vậy mới có thể trở thành quân vương tốt ở trong tương lai!
~~~Hết chương 350~~~
Một lát sau, Định Bắc Hầu thế tử Long Mặc Ngôn cũng tới.
Ba vị trong tứ công tử kinh thành đều đã tới, tất nhiên là hết sức đẹp mắt, những nữ hài tử đều lần lượt cảm thấy mình đến đây không vô ích chút nào.
Không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ hài tử đều dừng ở trên người bọn họ.
Có nữ tử lớn mật, dứt khoát đi tới bên cạnh bàn của Long Mặc Ngôn và dò hỏi có thể ngồi xuống hay không?
Long Mặc Ngôn là vị quân tử ôn tồn lễ độ, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Vì thế, ngồi bên cạnh hắn có hai vị oanh oanh yến yến.
Cũng có những nữ hài thân phận cao quý, hết sức tự tin tới dò hỏi Dung Triệt có thể ngồi cùng bàn với hắn hay không, nhưng lại bị Dung Triệt phe phẩy cây quạt mỉm cười cự tuyệt. Bọn họ cảm thấy mất mặt lui ra.
Đối với Dung Già La, hắn trời sinh đã mang theo ánh hào quang người sống chớ gần, cho dù nữ tử có lá gan can đảm đi tới gần bàn của hắn, bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn một cái liền không dám di chuyển nữa.
Trong khi Dung Sở rất nổi tiếng với các nữ tử, hắn luôn thể hiện một chút thương hương tiếc ngọc, để hai vị nữ tử ngồi xuống bên người.
Nhưng khi nhìn thấy Dung Già La và Dung Triệt đều một mình một bàn, hắn lại cảm thấy thật mất mặt khi ngồi chung với người khác. Vì vậy cuối cùng hắn cũng ngồi một mình, nhưng bàn của hắn lại rất gần với bàn của nữ nhi Thừa tướng Lan Chiêu Nhi.
Hoàng đế ấn định thời gian là giờ Dậu, khi chỉ còn khoảng một khắc (15 phút) thì Tuyên Đế tới.
Mọi người đều đứng lên hành lễ, ánh mắt Tuyên Đế đảo qua trong điện một vòng, khẽ nhíu mày. Sau đó ông quay qua nhìn Cố Tạ Thiên: "Cố ái khanh, vì sao lệnh ái vẫn chưa đến?"
Trong lòng Cố Tạ Thiên cũng lo lắng muốn chết, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đành phải nói: "Tiểu nữ...... Tiểu nữ có việc nên tới muộn, nhưng sẽ nhanh tới......"
Có người cười lạnh: "Cố lục tiểu thư nay đã khác xưa, bây giờ là môn nhân thánh tôn nên hơi tự phụ một chút. "
Có người tiếp lời: "Nhưng cho dù tự phụ đến đâu cũng không nên tự phụ trước chư vị hoàng tử và bệ hạ, đúng không? Không ngờ nàng lại khiến bệ hạ phải chờ!"
"Ha ha, nữ tử không có tài thì thường có đức, Cố lục tiểu thư thì hoàn toàn ngược lại. Nàng không có tướng mạo không có đức nhưng lại có tài, thật tốt khi nàng vẫn rất tự hào về bản thân, đúng không?"
Những đối thủ của Cố Tạ Thiên chỉ cần tóm được cơ hội là lập tức mở miệng trào phúng khiêu khích.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám nói quá phận. Rốt cuộc, thân phận của Cố Tích Cửu vẫn là môn nhân đế tôn, nếu nói nhiều câu bị truyền tới lỗ tai của Tả thiên sư, đoán chừng sẽ bị trừng phạt nặng nề, mất nhiều hơn được.
Tuyên Đế thật ra rất cởi mở, giơ tay ngăn đám quần thần bất mãn lại: "Cửu nhi là hài tử thủ tín, hiện tại nàng chưa tới có lẽ đang bị vướng bận gì đó, mọi người tạm thời đừng nóng nảy. Cố ái khanh cũng đừng nôn nóng."
Tuyên Đế lại nhìn Dung Sở: "Lão tứ, chờ Cửu nhi tới thì để nàng ngồi cùng bàn với con. Người trẻ tuổi nên ngồi cùng nhau mới náo nhiệt một chút."
Dung Sở ngây người ngẩn ngơ, không ngờ rằng ác mộng đã trở thành sự thật, lập tức thốt lên: "Để nàng ngồi ở chỗ nhi thần chỉ sợ không thích hợp......"
Hắn mới không muốn ngồi cùng với sửu bát quái kia!
Sớm biết phụ hoàng sẽ an bài như thế, vừa rồi hắn đã cho phép hai vị oanh oanh yến yến ngồi ở bên cạnh! Hắn hối hận!
Tuyên Đế nhíu mày, không ngờ nhi tử này lại không cho ông mặt mũi như vậy! Khi ông đang muốn nói gì đó, Dung Già La bên cạnh đã mở miệng: "Phụ hoàng, đợi lát nữa Tích Cửu đến thì ngồi bên cạnh nhi thần là được, nhi thần đang có chuyện muốn thỉnh giáo nàng."
Mọi người: "......"
Dung Triệt lắc lắc cây quạt mỉm cười: "Nàng cũng có thể ngồi bên cạnh nhi thần."
Dung Sở đang ước gì bọn họ nói một tiếng này, lập tức nói: "Phụ hoàng, ngài thấy Thái tử ca ca và Bát đệ đều muốn để Cố lục tiểu thư ngồi bên cạnh mình, nhi thần không dám cướp công người khác."
Mọi người tiếp tục: "......"
Nhóm người bên phe phái Thái tử không nhịn được ca ngợi chủ tử nhà mình, không yêu dung mạo chỉ yêu tài năng, như vậy mới có thể trở thành quân vương tốt ở trong tương lai!
~~~Hết chương 350~~~
/650
|