Nhưng khi Cố Tích Cửu vừa mới tiến vào, nàng gần như đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, điều này khiến cho trong lòng các nàng bắt đầu bốc lên ngọn lửa ghen tỵ.
Mặc dù biểu hiện của Dung Sở khi nhìn thấy nàng càng khiến các nàng thêm đố kỵ hơn, nhưng điều này cũng nằm ở bên trong dự kiến của các nàng. Rốt cuộc, Dung Sở vẫn luôn là người háo sắc, trong phủ đã có rất nhiều cơ thiếp.
Nhưng Dung Già La lại chưa từng gần gũi nữ sắc!
Hắn không hề để mắt tới bất luận mỹ nữ nào, không ngờ lúc này cũng mỉm cười với Cố Tích Cửu! Hắn dường như còn nâng chén hướng về phía nàng kính rượu!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nàng lại chiếm hết tất cả lợi thế?!
Sự ghen tỵ của những nữ tử đó càng ngày càng tăng, đặc biệt là nữ nhi của Thừa tướng Lan Chiêu Nhi, người luôn quan tâm tới Dung Sở càng gần như đỏ cả mắt!
Sau khi uống vài chén rượu, nàng ta bắt đầu khiêu khích: "Cố tiểu thư bây giờ giống như chim sẻ biến thành phượng hoàng, phẩm giá cũng tăng lên nhiều, ngay cả vạn tuế gia cũng không để ở trong mắt." Nàng ta vừa mở miệng đã lập tức phóng đại tội danh cho Cố Tích Cửu.
Nhưng Cố Tích Cửu lại rất bình tĩnh trả lời: "Vì sao lại nói như thế?"
"Bệ hạ đích thân mở tiệc tiễn ngươi, đó là một vinh dự lớn bao nhiêu? Ngươi không biết ơn thì thôi, còn cố ý tới chậm, khiến bệ hạ phải chờ ngươi! Môn nhân thánh tôn cũng không thể kiêu ngạo, cuồng vọng và không biết lễ nghĩa như thế, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, quá kiêu ngạo! Hoàn toàn không tôn trọng bất cứ người nào!?"
"Đúng vậy, thật là bực mình."
"Hừ, nữ tử không có tài thường có đức tính tốt, ngươi kiêu ngạo cuồng vọng như thế, cho dù có ngoại hình đẹp thì sao? Không có đức hạnh......"
"......" Chúng nữ tử lần lượt phụ họa, kèm theo đó là những lời khiển trách.
Cố Tích Cửu vẫn yên lặng lắng nghe, một lát sau nàng mới hỏi một câu: "Các ngươi đã nói xong chưa?"
Chúng nữ tử: "......"
"Nếu các ngươi đã nói xong rồi, hãy để ta đây nói một câu." Cố Tích Cửu nói giọng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Tuyên Đế: "Bệ hạ, dân nữ nhớ rõ trên thiệp mời có viết, giờ Dậu bệ hạ sẽ mở tiệc, dân nữ có nhớ lầm hay không?"
Tuyên Đế lắc đầu: "Ngươi nhớ không lầm, đúng thật là giờ Dậu sẽ bắt đầu khai yến. "
Cố Tích Cửu lại hỏi hoạn quan đứng ở cửa: "Vị công công này, Tích Cửu vào cửa lúc nào? Có đến muộn hay không?"
Hoạn quan trông cửa khó xử nhìn về phía Tuyên Đế, Tuyên Đế nói: "Ngươi cứ ăn ngay nói thật là được."
Hoạn quan trông cửa lúc này mới khom người nói: "Cố tiểu thư tới rất đúng giờ, không hề đến muộn."
Cố Tích Cửu khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người Lan Chiêu Nhi: "Chư vị đều nghe thấy rồi chứ? Tích Cửu đã đúng như lời hứa, không hề tới chậm nửa khắc, sao có thể nói ta kiêu ngạo cuồng vọng?"
Chúng nữ tử: "......"
Lan Chiêu Nhi: "...... Ngươi... ngươi còn tới muộn hơn cả bệ hạ ——"
"Đó là ân sủng của bệ hạ, Tích Cửu vô cùng cảm kích. Nhưng nghe giọng điệu của Lan tiểu thư, dường như cũng cảm thấy không vui khi bệ hạ tới muộn?"
Lời buộc tội quá đáng này khiến cho Lan Chiêu Nhi toát ra mồ hôi lạnh trên trán. Nàng ta biết đã bị đối phương bắt được lỗi trong lời mình nói, vì thế nàng ta vội vàng cãi lại: "Ta không có ý đó! Ngươi đừng chỉ trích lung tung! Ta...... Ta tuyệt đối không có ý này!"
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ta? Ở trước mặt bệ hạ mà Lan tiểu thư cũng dám tự xưng "ta"? Đây cũng không đơn giản phải là kiêu ngạo cuồng vọng, mà chính là tội đại bất kính! Thì ra đây là lễ nghĩa của Lan tiểu thư, lĩnh giáo!"
Lan Chiêu Nhi: "......"
Trên trán nàng ta đã toát đầy mồ hôi. Khi nàng ta hơi hé miệng đang muốn nói tiếp, Lan thừa tướng đã lạnh giọng ngắt lời: "Nghiệt súc, câm miệng!"
Lan Chiêu Nhi sợ hãi tới mức không dám nói nữa.
Lan thừa tướng quỳ về phía Tuyên Đế tạ tội thay nữ nhi.
Tội đại bất kính có thể lớn có thể nhỏ. Lớn có thể trực tiếp chém đầu, nhỏ có thể xem nhẹ tới mức bỏ qua.
Tuyên Đế chọn cách phớt lờ, vẫy vẫy tay: "Mặc dù lệnh ái thất lễ, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, không cần so đo."
Vì thế Lan thừa tướng một lần nữa cảm động đến nỗi rơi nước mắt, dập đầu tạ ơn.
Mặc dù biểu hiện của Dung Sở khi nhìn thấy nàng càng khiến các nàng thêm đố kỵ hơn, nhưng điều này cũng nằm ở bên trong dự kiến của các nàng. Rốt cuộc, Dung Sở vẫn luôn là người háo sắc, trong phủ đã có rất nhiều cơ thiếp.
Nhưng Dung Già La lại chưa từng gần gũi nữ sắc!
Hắn không hề để mắt tới bất luận mỹ nữ nào, không ngờ lúc này cũng mỉm cười với Cố Tích Cửu! Hắn dường như còn nâng chén hướng về phía nàng kính rượu!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà nàng lại chiếm hết tất cả lợi thế?!
Sự ghen tỵ của những nữ tử đó càng ngày càng tăng, đặc biệt là nữ nhi của Thừa tướng Lan Chiêu Nhi, người luôn quan tâm tới Dung Sở càng gần như đỏ cả mắt!
Sau khi uống vài chén rượu, nàng ta bắt đầu khiêu khích: "Cố tiểu thư bây giờ giống như chim sẻ biến thành phượng hoàng, phẩm giá cũng tăng lên nhiều, ngay cả vạn tuế gia cũng không để ở trong mắt." Nàng ta vừa mở miệng đã lập tức phóng đại tội danh cho Cố Tích Cửu.
Nhưng Cố Tích Cửu lại rất bình tĩnh trả lời: "Vì sao lại nói như thế?"
"Bệ hạ đích thân mở tiệc tiễn ngươi, đó là một vinh dự lớn bao nhiêu? Ngươi không biết ơn thì thôi, còn cố ý tới chậm, khiến bệ hạ phải chờ ngươi! Môn nhân thánh tôn cũng không thể kiêu ngạo, cuồng vọng và không biết lễ nghĩa như thế, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, quá kiêu ngạo! Hoàn toàn không tôn trọng bất cứ người nào!?"
"Đúng vậy, thật là bực mình."
"Hừ, nữ tử không có tài thường có đức tính tốt, ngươi kiêu ngạo cuồng vọng như thế, cho dù có ngoại hình đẹp thì sao? Không có đức hạnh......"
"......" Chúng nữ tử lần lượt phụ họa, kèm theo đó là những lời khiển trách.
Cố Tích Cửu vẫn yên lặng lắng nghe, một lát sau nàng mới hỏi một câu: "Các ngươi đã nói xong chưa?"
Chúng nữ tử: "......"
"Nếu các ngươi đã nói xong rồi, hãy để ta đây nói một câu." Cố Tích Cửu nói giọng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Tuyên Đế: "Bệ hạ, dân nữ nhớ rõ trên thiệp mời có viết, giờ Dậu bệ hạ sẽ mở tiệc, dân nữ có nhớ lầm hay không?"
Tuyên Đế lắc đầu: "Ngươi nhớ không lầm, đúng thật là giờ Dậu sẽ bắt đầu khai yến. "
Cố Tích Cửu lại hỏi hoạn quan đứng ở cửa: "Vị công công này, Tích Cửu vào cửa lúc nào? Có đến muộn hay không?"
Hoạn quan trông cửa khó xử nhìn về phía Tuyên Đế, Tuyên Đế nói: "Ngươi cứ ăn ngay nói thật là được."
Hoạn quan trông cửa lúc này mới khom người nói: "Cố tiểu thư tới rất đúng giờ, không hề đến muộn."
Cố Tích Cửu khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người Lan Chiêu Nhi: "Chư vị đều nghe thấy rồi chứ? Tích Cửu đã đúng như lời hứa, không hề tới chậm nửa khắc, sao có thể nói ta kiêu ngạo cuồng vọng?"
Chúng nữ tử: "......"
Lan Chiêu Nhi: "...... Ngươi... ngươi còn tới muộn hơn cả bệ hạ ——"
"Đó là ân sủng của bệ hạ, Tích Cửu vô cùng cảm kích. Nhưng nghe giọng điệu của Lan tiểu thư, dường như cũng cảm thấy không vui khi bệ hạ tới muộn?"
Lời buộc tội quá đáng này khiến cho Lan Chiêu Nhi toát ra mồ hôi lạnh trên trán. Nàng ta biết đã bị đối phương bắt được lỗi trong lời mình nói, vì thế nàng ta vội vàng cãi lại: "Ta không có ý đó! Ngươi đừng chỉ trích lung tung! Ta...... Ta tuyệt đối không có ý này!"
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ta? Ở trước mặt bệ hạ mà Lan tiểu thư cũng dám tự xưng "ta"? Đây cũng không đơn giản phải là kiêu ngạo cuồng vọng, mà chính là tội đại bất kính! Thì ra đây là lễ nghĩa của Lan tiểu thư, lĩnh giáo!"
Lan Chiêu Nhi: "......"
Trên trán nàng ta đã toát đầy mồ hôi. Khi nàng ta hơi hé miệng đang muốn nói tiếp, Lan thừa tướng đã lạnh giọng ngắt lời: "Nghiệt súc, câm miệng!"
Lan Chiêu Nhi sợ hãi tới mức không dám nói nữa.
Lan thừa tướng quỳ về phía Tuyên Đế tạ tội thay nữ nhi.
Tội đại bất kính có thể lớn có thể nhỏ. Lớn có thể trực tiếp chém đầu, nhỏ có thể xem nhẹ tới mức bỏ qua.
Tuyên Đế chọn cách phớt lờ, vẫy vẫy tay: "Mặc dù lệnh ái thất lễ, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, không cần so đo."
Vì thế Lan thừa tướng một lần nữa cảm động đến nỗi rơi nước mắt, dập đầu tạ ơn.
/650
|