"Cũng không còn nhỏ nữa." Tuyên Đế quả nhiên bắt đầu tiến vào chủ đề: "Tích Cửu, trẫm luôn muốn ngươi làm con dâu, vì thế sớm đã chỉ hôn, định ra hôn nhân của ngươi. Nhưng thật không may, tiểu súc sinh Dung Ngôn kia lại làm chuyện hồ đồ như vậy, thật sự không xứng đáng với ngươi. Hiện tại trẫm giúp ngươi giải trừ hôn ước, tránh cho tiền đồ của ngươi bị trì hoãn. Nhưng bởi vì chuyện này, trong lòng trẫm vẫn luôn cảm thấy áy náy. Để bồi thường cho ngươi, Trậm phải chỉ hôn một người thật tốt cho ngươi, để ngươi trở thành con dâu của trẫm. Dung Sở......"
Quả nhiên đã tới! Nàng không cần ông ta bồi thường, được không?!
Nàng vừa mới ném đá tránh được một cặn bã, hoàng đế lại muốn ban cho nàng một cặn bã cấp cao hơn?
"Được bệ hạ ân sủng, dân nữ vô cùng cảm kích. Nhưng dân nữ phúc mỏng, chỉ sợ không thể nhận sự ban ân của bệ hạ. Ngày mai dân nữ phải tiến vào rừng rậm hắc ám, chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót ra ngoài. Nếu như đính hạ chuyện hôn nhân, chỉ sợ sẽ khiến hoàng tử tôn quý gặp rắc rối, không may......" Cố Tích Cửu bắt đầu dùng từ cự tuyệt.
"Cửu nhi, nhưng bởi vì ngươi phải tiến vào rừng rậm hắc ám, trẫm mới lo lắng đính ra hôn sự như vậy cho ngươi. Thứ nhất nó sẽ mang lại một chút may mắn, thứ hai nó sẽ giúp ngươi tự tin hơn, giúp tỷ lệ xông ra ngoài của ngươi lớn hơn một chút. Nếu trong lòng nhân tài có vướng bận, lúc ấy sẽ bộc phát ra tiềm năng lớn nhất......" Tuyên Đế bắt đầu cằn nhằn.
Cố Tích Cửu: "......"
Đây là tiêu chuẩn của thời cổ đại hay sao? Không ngờ hoàng đế cũng không biết về tiềm năng của nàng ——
Trên thực tế, triều đại này rất kỳ lạ. Nó căn bản không hề tồn tại trong sách lịch sử thời hiện đại, nhưng người ở thời đại này lại biết một số từ ngữ của người cổ đại, dường như bọn họ cũng biết về người cổ đại trước khi thời Đường xuất hiện.
Nhưng sau thời nhà Đường, lịch sử dường như đã bị bẻ cong, xuất hiện thời đại có hơi thở huyền huyễn này, có rất nhiều thứ không thể dùng tri thức thời hiện đại suy đoán......
"Bệ hạ, dân nữ cũng rất yêu quý mạng mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ. Cho dù không có hôn sự này, dân nữ cũng sẽ dùng hết toàn lực xông ra ngoài......" Cố Tích Cửu nỗ lực muốn ngăn chặn ý định của Tuyên Đế.
Tuyên Đế hơi trầm mặt xuống: "Cửu nhi, ngươi muốn kháng chỉ?" Giọng nói của ông trở nên lạnh hơn.
Đế vương giận dữ, không biết bao nhiêu người sẽ đầu rơi xuống đất. Trong đại sảnh trở nên yên tĩnh hơn, thậm chí một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Kháng chỉ không tuân là tử tội, thậm chí còn có thể dẫn tới xét nhà diệt tộc!
Cố Tạ Thiên nhịn không được nữa: "Bệ hạ bớt giận, Cửu nhi sẽ không kháng chỉ. Đứa nhỏ này chính là sợ...... sợ không thể thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám, sẽ liên luỵ tới hoàng tử có đính ước cùng nàng...... Cửu nhi, bệ hạ nhân từ, con không thể có ý nghĩ khác, mau mau tạ chủ long ân!"
Cố Tích Cửu hơi chau mày, nàng thực sự cảm thấy khó chịu với chế độ hoàng quyền lớn hơn trời này. Lời hoàng đế nói ra chính là miệng vàng lời ngọc, cho dù đúng hay sai, người làm thần tử đều phải biết ơn và kiên quyết chấp hành......
Nhưng nàng cũng biết với thực lực hiện tại của mình, không thể thay đổi được hoàn cảnh này.
Lúc này nàng thật sự có thể kháng chỉ, Tuyên Đế sẽ không xử tử nàng, nhưng người nhà và bằng hữu của nàng sẽ gặp nạn ——
"Tích Cửu, hãy làm theo kế hoạch của chúng ta!" Dung Già La truyền âm vào trong lỗ tai của nàng.
Cố Tích Cửu quyết tâm khom người: "Tích Cửu tạ long ân bệ hạ! Tích Cửu nguyện ý nghe theo bệ hạ phân phó."
Nàng vừa nói ra những lời này, gần như tất cả mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Tuyên Đế trở nên dịu dàng hơn: "Cửu nhi, trẫm biết ngươi là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Vậy ——" Ông đang muốn nói điều gì đó. Hoạn quan trông cửa bên ngoài chạy như bay tiến vào bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Tả thiên sư đại nhân và thánh nữ Vân Thanh La đã tới!"
Trong lòng Cố Tích Cửu lại nhảy dựng lên!
Tuyên Đế đứng lên, nói một câu: "Mau mời! Chúng ái khanh theo trẫm đi nghênh đón!"
Quả nhiên đã tới! Nàng không cần ông ta bồi thường, được không?!
Nàng vừa mới ném đá tránh được một cặn bã, hoàng đế lại muốn ban cho nàng một cặn bã cấp cao hơn?
"Được bệ hạ ân sủng, dân nữ vô cùng cảm kích. Nhưng dân nữ phúc mỏng, chỉ sợ không thể nhận sự ban ân của bệ hạ. Ngày mai dân nữ phải tiến vào rừng rậm hắc ám, chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót ra ngoài. Nếu như đính hạ chuyện hôn nhân, chỉ sợ sẽ khiến hoàng tử tôn quý gặp rắc rối, không may......" Cố Tích Cửu bắt đầu dùng từ cự tuyệt.
"Cửu nhi, nhưng bởi vì ngươi phải tiến vào rừng rậm hắc ám, trẫm mới lo lắng đính ra hôn sự như vậy cho ngươi. Thứ nhất nó sẽ mang lại một chút may mắn, thứ hai nó sẽ giúp ngươi tự tin hơn, giúp tỷ lệ xông ra ngoài của ngươi lớn hơn một chút. Nếu trong lòng nhân tài có vướng bận, lúc ấy sẽ bộc phát ra tiềm năng lớn nhất......" Tuyên Đế bắt đầu cằn nhằn.
Cố Tích Cửu: "......"
Đây là tiêu chuẩn của thời cổ đại hay sao? Không ngờ hoàng đế cũng không biết về tiềm năng của nàng ——
Trên thực tế, triều đại này rất kỳ lạ. Nó căn bản không hề tồn tại trong sách lịch sử thời hiện đại, nhưng người ở thời đại này lại biết một số từ ngữ của người cổ đại, dường như bọn họ cũng biết về người cổ đại trước khi thời Đường xuất hiện.
Nhưng sau thời nhà Đường, lịch sử dường như đã bị bẻ cong, xuất hiện thời đại có hơi thở huyền huyễn này, có rất nhiều thứ không thể dùng tri thức thời hiện đại suy đoán......
"Bệ hạ, dân nữ cũng rất yêu quý mạng mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ. Cho dù không có hôn sự này, dân nữ cũng sẽ dùng hết toàn lực xông ra ngoài......" Cố Tích Cửu nỗ lực muốn ngăn chặn ý định của Tuyên Đế.
Tuyên Đế hơi trầm mặt xuống: "Cửu nhi, ngươi muốn kháng chỉ?" Giọng nói của ông trở nên lạnh hơn.
Đế vương giận dữ, không biết bao nhiêu người sẽ đầu rơi xuống đất. Trong đại sảnh trở nên yên tĩnh hơn, thậm chí một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Kháng chỉ không tuân là tử tội, thậm chí còn có thể dẫn tới xét nhà diệt tộc!
Cố Tạ Thiên nhịn không được nữa: "Bệ hạ bớt giận, Cửu nhi sẽ không kháng chỉ. Đứa nhỏ này chính là sợ...... sợ không thể thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám, sẽ liên luỵ tới hoàng tử có đính ước cùng nàng...... Cửu nhi, bệ hạ nhân từ, con không thể có ý nghĩ khác, mau mau tạ chủ long ân!"
Cố Tích Cửu hơi chau mày, nàng thực sự cảm thấy khó chịu với chế độ hoàng quyền lớn hơn trời này. Lời hoàng đế nói ra chính là miệng vàng lời ngọc, cho dù đúng hay sai, người làm thần tử đều phải biết ơn và kiên quyết chấp hành......
Nhưng nàng cũng biết với thực lực hiện tại của mình, không thể thay đổi được hoàn cảnh này.
Lúc này nàng thật sự có thể kháng chỉ, Tuyên Đế sẽ không xử tử nàng, nhưng người nhà và bằng hữu của nàng sẽ gặp nạn ——
"Tích Cửu, hãy làm theo kế hoạch của chúng ta!" Dung Già La truyền âm vào trong lỗ tai của nàng.
Cố Tích Cửu quyết tâm khom người: "Tích Cửu tạ long ân bệ hạ! Tích Cửu nguyện ý nghe theo bệ hạ phân phó."
Nàng vừa nói ra những lời này, gần như tất cả mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Tuyên Đế trở nên dịu dàng hơn: "Cửu nhi, trẫm biết ngươi là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Vậy ——" Ông đang muốn nói điều gì đó. Hoạn quan trông cửa bên ngoài chạy như bay tiến vào bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Tả thiên sư đại nhân và thánh nữ Vân Thanh La đã tới!"
Trong lòng Cố Tích Cửu lại nhảy dựng lên!
Tuyên Đế đứng lên, nói một câu: "Mau mời! Chúng ái khanh theo trẫm đi nghênh đón!"
/650
|