Có lẽ không phải là hắn, mặc dù hắn có thực lực như vậy, nhưng người này nổi danh cổ hủ. Mặc dù không gần gũi người, nhưng hắn cũng nổi danh bênh vực người của mình.
Nghe nói, khi học sinh Thiên Tụ Đường ra ngoài, nếu bị người bên ngoài bắt nạt, hắn sẽ đuổi giết người đó ngàn dặm, không thể không đòi lại công đạo.
Theo như lời hắn nói, hắn lăn lộn học sinh Thiên Tụ Đường như thế nào cũng được, rốt cuộc hắn đều vì muốn tốt cho bọn họ, giúp bọn họ có tiền đồ tốt hơn, nhưng không thể để người ngoài khi dễ.
Người bao che như vậy, không có khả năng sẽ hy sinh hai học sinh của mình chỉ vì muốn đuổi người đi cửa sau là nàng......
Đó là Vân Thanh La?
Hai đệ tử kia công phu không yếu, với công phu hiện tại của Vân Thanh La, không thể đấu lại hai người kia nếu bọn họ liên thủ.
Nghe ngỗ tác nghiệm thi kia nói, hai người đó đã bị đánh thẳng trước mặt, như vậy càng không có khả năng là Vân Thanh La. Vân Thanh La còn chưa có bản lĩnh như vậy!
Vậy đó sẽ là ai?
Là ai có thù oán với nàng lớn như vậy? Một lòng muốn dồn nàng vào chỗ chết? Vì thế nên mới đổ một chậu phân lên trên đầu nàng——
Cãi bẫy này rõ ràng là nhắm tới nàng, nhưng nàng không thể nghĩ ra kẻ đứng phía sau rốt cuộc là ai.
Tất cả những gì có thể nghĩ ra, đều bị nàng phủ quyết.
Mặc dù nàng đang chịu tội ở đây, nhưng nàng không lo lắng nhiều về tính mạng của mình.
Nàng rốt cuộc là môn nhân thánh tôn, cho dù Cổ Tàn Mặc nhìn nàng không vừa mắt, cũng không dám xử tử nàng. Hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách thông báo và xin chỉ thị của thánh tôn——
Gặp thánh tôn khó khăn bao nhiêu, Cố Tích Cửu cũng biết. Vì thế nếu Cổ Tàn Mặc muốn thông báo tin tức này với thánh tôn, chỉ sợ cũng rất khó khăn. Trong vòng hai tháng ba tháng chưa chắc có thể thông báo được.
Vì vậy nàng sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng trong một thời gian ngắn. Nàng chỉ lo lắng cho đại ngao, nó đã bị bắt, còn bị bọn họ xem là hung thủ, có thể nó sẽ bị giết hay không?
Nàng luôn thích hù doạ mang nó đi nấu canh, nhưng hiện tại chỉ sợ sẽ biến thành sự thật......
Nàng chỉ có thể hét lên những lời uy hiếp của mình: "Đại ngao vô tội, ta tuyệt đối không tin nó giết hai người kia, các ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với nó. Nếu nó xảy ra điều gì, ta liều mạng đến cùng với Thiên Tụ Đường các ngươi!"
Không có người nào đáp lại nàng, nhà giam này ngay cả cửa sổ cũng không có, nàng thậm chí không biết người bên ngoài có nghe thấy nàng nói hay không.
Linh lực của nàng đã bị phong ấn, không có năng lực hành động, lúc kêu gọi không thể dùng nội lực, chỉ có thể hét lên bình thường, giọng nói gần như khàn khàn......
"Chủ nhân, đừng hét nữa! Bên ngoài không có ai, bọn họ không thể nghe thấy." Thương Khung Ngọc cuối cùng ngăn nàng lại.
Cố Tích Cửu cảm thấy tuyệt vọng.
Con ngao nhìn qua vỏ cứng, nhưng thân thể nó vẫn rất mềm. Đôi khi nàng vô tình chọc vào thịt, nó cũng sẽ bò lăn trên mặt đất kêu đau.
Thứ duy nhất có thể ngăn cản thương tổn là lớp vỏ của nó, nếu bị người cạy vỏ ra, nó chính là mặc người nhào nặn như cái bánh bao......
Nàng nhớ rõ khi con ngao bị bắt, nó đã bị người đâm một kiếm vào trong vỏ, lúc ấy tiểu oa nhi trong vỏ đau đớn đến nỗi khóc thét. ——
"Tiểu Thương, ngươi nói xem bọn họ có thể sẽ giết đại ngao hay không? Sao ta cứ nghe thấy tiếng nó khóc?" Cố Tích Cửu bị giam trong phòng suốt một ngày một đêm, chân tay đau đến mức không còn tri giác, người cũng có chút mê choáng, nhưng vẫn không chịu ngủ, cho dù nàng ngẫu nhiên ngủ gật một lát, cũng sẽ mồ hôi đầy đầu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, trong nhà giam chỉ có một mình nàng, ngay cả chuột cũng không có.
Nghe nói, khi học sinh Thiên Tụ Đường ra ngoài, nếu bị người bên ngoài bắt nạt, hắn sẽ đuổi giết người đó ngàn dặm, không thể không đòi lại công đạo.
Theo như lời hắn nói, hắn lăn lộn học sinh Thiên Tụ Đường như thế nào cũng được, rốt cuộc hắn đều vì muốn tốt cho bọn họ, giúp bọn họ có tiền đồ tốt hơn, nhưng không thể để người ngoài khi dễ.
Người bao che như vậy, không có khả năng sẽ hy sinh hai học sinh của mình chỉ vì muốn đuổi người đi cửa sau là nàng......
Đó là Vân Thanh La?
Hai đệ tử kia công phu không yếu, với công phu hiện tại của Vân Thanh La, không thể đấu lại hai người kia nếu bọn họ liên thủ.
Nghe ngỗ tác nghiệm thi kia nói, hai người đó đã bị đánh thẳng trước mặt, như vậy càng không có khả năng là Vân Thanh La. Vân Thanh La còn chưa có bản lĩnh như vậy!
Vậy đó sẽ là ai?
Là ai có thù oán với nàng lớn như vậy? Một lòng muốn dồn nàng vào chỗ chết? Vì thế nên mới đổ một chậu phân lên trên đầu nàng——
Cãi bẫy này rõ ràng là nhắm tới nàng, nhưng nàng không thể nghĩ ra kẻ đứng phía sau rốt cuộc là ai.
Tất cả những gì có thể nghĩ ra, đều bị nàng phủ quyết.
Mặc dù nàng đang chịu tội ở đây, nhưng nàng không lo lắng nhiều về tính mạng của mình.
Nàng rốt cuộc là môn nhân thánh tôn, cho dù Cổ Tàn Mặc nhìn nàng không vừa mắt, cũng không dám xử tử nàng. Hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách thông báo và xin chỉ thị của thánh tôn——
Gặp thánh tôn khó khăn bao nhiêu, Cố Tích Cửu cũng biết. Vì thế nếu Cổ Tàn Mặc muốn thông báo tin tức này với thánh tôn, chỉ sợ cũng rất khó khăn. Trong vòng hai tháng ba tháng chưa chắc có thể thông báo được.
Vì vậy nàng sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng trong một thời gian ngắn. Nàng chỉ lo lắng cho đại ngao, nó đã bị bắt, còn bị bọn họ xem là hung thủ, có thể nó sẽ bị giết hay không?
Nàng luôn thích hù doạ mang nó đi nấu canh, nhưng hiện tại chỉ sợ sẽ biến thành sự thật......
Nàng chỉ có thể hét lên những lời uy hiếp của mình: "Đại ngao vô tội, ta tuyệt đối không tin nó giết hai người kia, các ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với nó. Nếu nó xảy ra điều gì, ta liều mạng đến cùng với Thiên Tụ Đường các ngươi!"
Không có người nào đáp lại nàng, nhà giam này ngay cả cửa sổ cũng không có, nàng thậm chí không biết người bên ngoài có nghe thấy nàng nói hay không.
Linh lực của nàng đã bị phong ấn, không có năng lực hành động, lúc kêu gọi không thể dùng nội lực, chỉ có thể hét lên bình thường, giọng nói gần như khàn khàn......
"Chủ nhân, đừng hét nữa! Bên ngoài không có ai, bọn họ không thể nghe thấy." Thương Khung Ngọc cuối cùng ngăn nàng lại.
Cố Tích Cửu cảm thấy tuyệt vọng.
Con ngao nhìn qua vỏ cứng, nhưng thân thể nó vẫn rất mềm. Đôi khi nàng vô tình chọc vào thịt, nó cũng sẽ bò lăn trên mặt đất kêu đau.
Thứ duy nhất có thể ngăn cản thương tổn là lớp vỏ của nó, nếu bị người cạy vỏ ra, nó chính là mặc người nhào nặn như cái bánh bao......
Nàng nhớ rõ khi con ngao bị bắt, nó đã bị người đâm một kiếm vào trong vỏ, lúc ấy tiểu oa nhi trong vỏ đau đớn đến nỗi khóc thét. ——
"Tiểu Thương, ngươi nói xem bọn họ có thể sẽ giết đại ngao hay không? Sao ta cứ nghe thấy tiếng nó khóc?" Cố Tích Cửu bị giam trong phòng suốt một ngày một đêm, chân tay đau đến mức không còn tri giác, người cũng có chút mê choáng, nhưng vẫn không chịu ngủ, cho dù nàng ngẫu nhiên ngủ gật một lát, cũng sẽ mồ hôi đầy đầu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, trong nhà giam chỉ có một mình nàng, ngay cả chuột cũng không có.
/650
|