Cố Tích Cửu khẽ gật đầu: "Không sao, đa tạ quan tâm." Nàng đã quen lạnh nhạt với hắn.
Đáy mắt Long Tư Dạ hiện lên đau đớn, cười cười: "Không sao thì tốt."
Vừa rồi lúc mới vọt tới, hắn rất vội vàng, lúc này mới khôi phục lại bộ dáng công tử nhẹ nhàng, quét một vòng đám người áo trắng, hơi nhíu mày: "Những thứ này rốt cuộc là gì?"
"Phụ thức tiểu quỷ.
Chúng sợ hỏa công." Cố Tích Cửu giải thích, đang muốn nói câu kế tiếp, Long Tư Dạ đã lĩnh hội: "Vậy ngươi và ta phối hợp, tiêu diệt chúng đi!"
Một câu vừa nói xong, lòng bàn tay hắn đã b.ắn ra ánh lửa ——
Mặc dù hắn chủ tu chính là Mộc linh lực, nhưng Hỏa linh lực cũng rất cường đại.
Ánh lửa sáng rực, kéo dài mấy trượng, hơn nữa còn bị gió xoáy thuật của Cố Tích Cửu thúc giục, nhất thời đã biến hình thành một vòng lửa lớn, khuếch tán về bốn phía ——
Nơi đi đến, đám người áo trắng đều bị xoá sổ......
Hai người trước đây từng phối hợp một lần, lúc này phối hợp lại càng thêm khăng khít khích, không cần mở miệng, chỉ ra hiệu cho nhau một cái đã hiểu ý đối phương, lập tức điều chỉnh phương án công kích......
Hai thân ảnh Cố Tích Cửu và Long Tư Dạ tung hoành nơi đây, một trắng một xanh tách ra hoặc hợp lại với nhau, giống như thủy ngân đổ xuống mặt đất, nơi đi đến, bất khả chiến bại.
Kể từ đó, Trừng Ác sứ giả có vẻ dư thừa, nhưng hắn thật sự không thể chen vào.
Hắn biết nên nhân cơ hội này đi tìm thủ phạm, nhưng nhìn thấy cảnh hai người kia hợp tác với nhau, hắn nhất thời không dời nổi bước chân.
Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, nếu như thánh tôn nhìn thấy hình ảnh này, không biết có thể sẽ đánh chết Long Tư Dạ hay không ——
Sớm biết như thế, hắn nên tu luyện hỏa linh lực nhiều hơn, nếu không cũng không đến mức bỏ đi như vậy, chỉ có thể nhìn xem hai người kia phối hợp giết địch.
Một khi nắm được điểm yếu của đối phương, lại tìm được biện pháp tương ứng, phá địch dễ như trở bàn tay, đám người áo trắng rất nhanh đã bị thiêu trụi đến nỗi không còn lại gì.
Đợi đến khi hai người rốt cuộc dừng lại, xung quanh đã không còn một tên áo trắng ——
Cố Tích Cửu và Long Tư Dạ đồng thời đáp xuống mặt đất, Cố Tích Cửu hơi thở hổn hển, trông khi Long Tư Dạ lại giống như mới đi tản bộ trong sân một vòng.
"Có mệt hay không?" Long Tư Dạ bên cạnh hỏi nàng, đôi mắt hơi lóe sáng.
Trong lòng Cố Tích Cửu giống như có sóng gió rung chuyển, không biết được cảm giác của mình lúc này.
Vừa rồi phối hợp với hắn ăn ý như thế, phảng phất giống như năm đó chưa từng chia tay......
Trong lòng bực bội, nàng rõ ràng không muốn hàn huyên với hắn: "Tìm người phía sau màn đi!" Cả người nàng loé lên, phi về hướng Đông Nam.
Long Tư Dạ, Trừng Ác sứ giả nhìn nhau, lập tức đuổi theo.
......
Khi Cố Tích Cửu nhìn thấy thủ phạm trong một rừng cây nhỏ ở phía Đông Nam, nàng ngây người ngẩn ngơ!
Dung Triệt! Vân Thanh La!
Hai người đó ngồi ở chỗ kia, Vân Thanh La mở ống tay áo, một người nam nhân bằng giấy bước ra.
Trong khi đó, Dung Triệt vươn tay ra, vẽ mắt vẽ lông mày trên mặt của nó.
Sau đó, người giấy biến thành một nam nhân áo trắng, lao ra khỏi cánh rừng......
Vân Thanh La không khiến Cố Tích Cửu kinh ngạc, nhưng Dung Triệt —— Dung Triệt vì sao lại ở bên Vân Thanh La? Vì sao làm ra đám người áo trắng tới ám toán nàng?
Cố Tích Cửu tới đây rõ ràng đã kinh động tới hai người kia.
Hai người kia cùng nhau ngẩng đầu.
Ngay khoảnh khắc vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt Vân Thanh La chuyển sang màu đỏ, trong khi đôi mắt Dung Triệt biến thành màu đen!
Hai người giống như quỷ mị bay vút lại đây, trực tiếp ra tay về phía nàng——
Bọn họ vừa ra tay, Cố Tích Cửu liền biết không ổn.
Công lực của hai người này quá cao!
Cao đến nỗi khó có thể tưởng tượng!
Nàng chưa từng giao thủ với Vân Thanh La, vì thế không biết công pháp thường ngày của nàng ta sâu cạn bao nhiêu, nhưng nàng biết Dung Triệt, lúc trước nàng từng giao thủ cùng hắn.
.
/650
|