Tiếng sáo nào?
Cố Tích Cửu nhìn về phía đại ngao, sao nàng không nghe được tiếng sáo nào cả?
Trong lòng bỗng nhiên vừa động!
Nàng có được tri thức hiện đại, biết trên đời này có một số âm thanh nhân loại không thể nghe thấy.
Những âm thanh mà tai người có thể nghe được đều bị giới hạn bởi tần suất.
Tuy nhiên, một số âm thanh có tần suất nhất định con người không thể nghe thấy nhưng động vật có thể nghe được, gia cầm cũng có thể nghe thấy nên chúng rất hoảng loạn, nhưng con người không thể nghe được......!
Tiếng sáo mà đại ngao nghe thấy, liệu có giống như trường hợp này hay không?
Có phải người sau màn đã thổi một loại sáo đặc biệt, dùng âm thanh của tiếng sáo mà con người không thể nghe thấy để điều khiển cổ trùng?
Bởi vì bên trong cơ thể người trúng cổ có cổ trùng, vì thế cổ trùng sẽ điều khiển người trúng cổ làm một số việc......!
Cố Tích Cửu không nhịn được nhìn về phía hai người Dung Triệt, bởi vì tiếng sáo ngừng lại, hai người kia quả nhiên không vùng vẫy nữa ——
"Quả thật có người đang khống chế!" Cố Tích Cửu nói nhỏ một tiếng, xoay người hỏi đại ngao: "Vừa rồi ngươi nghe thấy tiếng sáo phát ra từ hướng nào?"
Đại ngao chỉ ngón tay về một hướng: "Bên kia ——"
Một câu còn chưa nói hết, bỗng nhiên có pháo hoa bắn lên sau núi phía Đông, pháo hoa sáng lạn, thắp sáng hơn nửa không trung.
"Tìm thấy hỗn đản phía sau màn!" Ánh mắt Trừng Ác sứ giả sáng lên.
Ánh mắt Cố Tích Cửu cũng sáng ngời!
Rất tốt, nàng thật sự muốn nhìn xem người phía sau màn là thần thánh phương nào?!
Nàng bế đại ngao lên, chuẩn bị thuấn di đi xem.
Cánh tay nàng bỗng nhiên bị người nắm lấy, giọng nói của thánh tôn vang lên: "Long Tư Dạ, ngươi trông chừng hai người kia.
Trừng Ác sứ giả, đi với bản tôn!"
Ngay sau đó, Cố Tích Cửu bị người mang theo bay lên, chờ khi nàng có phản ứng lại, nàng đã bị thánh tôn kéo bay như sao băng vút qua màn đêm.
"Trong thế giới này, nhớ đừng quá tò mò, đặc biệt là khi công lực còn yếu." Rõ ràng là tiếng gió hú, nhưng giọng nói của thánh tôn lại giống như tiếng nước chảy bên tai.
Thánh tôn đang giáo dục nàng đạo lý xử thế làm người?
Mặc dù người này vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại đối xử với nàng rất tốt.
Cố Tích Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng, không nhịn được liền đùa hắn một câu: "Có ngài ở đây, ta không sợ!"
Một câu nói rất bình thường, nhưng bước chân thánh tôn hơi chững lại một chút, nói một câu khiến Cố Tích Cửu cảm thấy khó hiểu: "Vậy sau này bản tôn không ở đây nữa thì sao?"
Cố Tích Cửu thầm nghĩ trong lòng, ngươi không có ở đây ta vẫn sống rất tốt, hơn nữa ta cũng mới gặp ngươi chưa được mấy ngày.
Ngoài ra, lão nhân gia ngươi xuất quỷ nhập thần, chắc chắn sẽ không ở bên cạnh nàng nhiều, có thể đời này nàng cũng chỉ gặp mặt hắn lúc này mà thôi......!
Có lẽ thánh tôn muốn tìm cảm giác tồn tại từ nàng? Tìm kiếm cảm giác nàng cần hắn?
Vì thế Cố Tích Cửu nói một câu mà nàng nghĩ rằng hắn sẽ thích nghe: "Ngài không có ở đây, ta sẽ xem xét thời thế, nhưng hiện tại ngài đang ở đây."
Thánh tôn: "......!Tin tưởng bản tôn vậy sao?"
Lúc này hai người đang bay ở giữa không trung, không dùng bất cứ toạ kỵ nào để bay, mây trôi dưới chân căn bản không thể chịu được trọng lượng, toàn bộ trọng lực của Cố Tích Cửu đều dồn lên trên cánh tay đang bị thánh tôn lôi kéo......!
Phía dưới cao khoảng bốn trăm mét, Cố Tích Cửu lo sợ hắn sẽ ném mình xuống, ngón tay không nhịn được quấn vào vạt áo của hắn, trong miệng còn không quên khen tặng hắn: "Ngài là thánh tôn, Tích Cửu là môn nhân duy nhất của ngài, tất nhiên là tin ngài nhất."
Cố Tích Cửu cảm thấy mình tìm thấy tình thương của cha đã mất từ lâu từ trên người thánh tôn, khiến nàng không nhịn được muốn làm nũng giống như hài tử.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thánh tôn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của nàng, đôi mắt hơi cong, thì ra nàng cũng bám người giống như một hài tử......!
Có phải hắn là người duy nhất nhìn thấy tính cách này của nàng hay không?
/650
|