Một thiếu nữ đi ra từ trong rừng cây, một thân váy áo màu đen sắc nét, tóc đen búi cao, dáng người yểu điệu, duyên dáng.
Làn da của nàng trắng nõn như ngọc, ngũ quan tú lệ mê người.
Khi nàng nói chuyện là ở trong rừng rậm, nhưng trong một cái chớp mắt, mọi người đã nhìn thấy thiếu nữ kia tới gần.
Đại ngao kích động sáng lên: "Chủ nhân!"
Nếu như mấy người này lúc trước còn có người không biết người tới là ai, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ.
Cố Tích Cửu! Nhân vật đàm tiếu vừa rồi của bọn họ, môn nhân thánh tôn, nhân vật khiến bọn họ xem thường nhưng lại rất nổi bật.
Những người này rõ ràng không ngờ Cố Tích Cửu sẽ tới đây lúc này, nhất thời có chút sững sờ.
Đôi mắt Thiên Linh Vũ sáng lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Cố Tích Cửu hắn lại đỏ mặt......!
Hắn chẳng những không đi tới mà còn theo bản năng lùi lại phía sau đại ngao.
Hắn cũng là người kiêu ngạo, không muốn bị nàng nhìn thấy mình chật vật thế nào.
Đại ngao không hiểu e lệ là gì, mở to vỏ, lập tức lấy lại khí thế: "Đám tôn tử các ngươi nhìn thấy chưa? Chủ nhân ta đã tới! Các ngươi có gan thì nói lại những lời vừa rồi lần nữa!"
Chúng thiếu niên: "......"
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng câu môi: "Không cần lặp lại, ta đều nghe thấy hết.
Không ngờ các tinh anh của Tử Vân ban cũng bát quái như vậy, đàm luận sau lưng người khác.
Ồ, còn đàm luận về thánh tôn nữa chứ."
Chúng thiếu niên đầu tiên là đỏ mặt, sau đó biến xanh!
Thiên Linh Thiên tức giận nói: "Chúng ta không đàm luận về thánh tôn!"
"Không sao?" Cố Tích Cửu nhướng mày: "Ngươi dám nói, ngươi chưa từng nói thánh tôn bênh vực người mình?"
Thiên Linh Thiên: "......" Hắn nghẹn họng, vừa rồi bọn họ thảo luận đúng thật có ý nói thánh tôn bênh vực người của mình.
Một vị thiếu niên khác cười lạnh: "Cố Tích Cửu, ngươi đừng nói nhảm nữa, rõ ràng chúng ta chủ yếu nói về ngươi!"
"Nhưng các ngươi cũng nhân tiện nói về thánh tôn." Cố Tích Cửu ung dung thong thả nói, còn lắc lắc một lưu thanh phù trong tay: "Yên tâm, ta sẽ không nói lại với thánh tôn, cũng may ta đã lưu lại những lời các ngươi vừa nói, chỉ cần để thánh tôn nghe một lần là được."
Chúng thiếu niên đều tái mặt!
"Cố Tích Cửu, ngươi chỉ biết dùng thánh tôn làm lá chắn hay sao? Có bản lĩnh thì đấu với chúng ta một trận!" Một thiếu niên gầm lên.
Cố Tích Cửu xinh đẹp cười, nhướng mày: "Có thánh tôn ở đây chống lưng cho ta, vì sao ta phải đánh nhau với các ngươi?"
Những lời này của nàng quả thực là khiến người tức chết, chúng thiếu niên lại xanh mặt.
"Cố Tích Cửu, ngươi có thể có tiền đồ hơn một chút hay không? Nam tử hán đại trượng phu nên tự dựa vào sức mạnh và bản lĩnh của mình, ỷ vào việc có người khác chống lưng thì có bản lĩnh gì?" Một thiếu niên hừ một tiếng.
Cố Tích Cửu nhướng mày, cười tủm tỉm: "Ngươi thấy ta giống nam tử hán đại trượng phu ở đâu? Ta là nữ hài tử, được chưa? Chẳng phải các ngươi nói ta vẫn dựa vào thánh tôn chống lưng hay sao? Các ngươi đã nói như vậy, ta tất nhiên muốn nó trở thành hiện thực, đáng để các ngươi ba hoa bát quái."
Chúng thiếu niên bị nàng nói nghẹn lời, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ rốt cuộc vẫn là hài tử 15-16 tuổi, đều là thiên tài trong thiên tài, gần như được người sủng lớn lên, có tất cả những gì mình muốn.
Sau khi vào Thiên Tụ Đường, mặc dù huấn luyện khắc nghiệt, nhưng ít khi tiếp xúc với xã hội, ít hiểu biết, bọn họ đâu phải là đối thủ với Cố Tích Cửu tinh ranh?
Mặc dù bình thường Cố Tích Cửu không phải người nói nhiều, chẳng qua nàng không thích nói lời vô nghĩa mà thôi.
Chỉ cần nàng mở miệng, tài ăn nói cũng xem như nhất đẳng, nhanh chóng nắm bắt điểm yếu của người ta, đánh cho người ta một đòn trúng tim.
/650
|