Mặc dù Thiên Linh Vũ nhỏ tuổi đơn thuần một chút, nhưng không hề ngu ngốc: "Ngươi là nói hỗn đản Thiên Linh Thiên kia ——"
Cố Tích Cửu gật đầu: "Tám chín phần mười là hắn phá rối."
Thiên Linh Vũ giống như bị sét đánh ngang tai, nắm chặt song quyền: "Ta tự nhận luôn luôn đối xử với hắn không tệ, vì sao hắn phải làm như thế với ta?"
"Bởi vì ngươi là dòng chính, bởi vì ngươi là tuyệt thế thiên tài, nhưng hắn không phải......"
"Hắn......!thật ra thủy linh lực của hắn cũng không kém, cũng được xem là thiên tài
trong Phong thị gia tộc.
Lúc trước, khi hắn mới trắc nghiệm ra được linh lực cấp 5 rưỡi, Phong thị còn mở tiệc chúc mừng hắn một ngày.
Gia chủ Phong thị còn nói phải bồi dưỡng hắn thật tốt."
Cố Tích Cửu thở dài: "Nhưng ngươi vừa sinh ra đã siêu việt hơn hắn, không phải sao?"
Thiên Linh Vũ: "......"
Cố Tích Cửu thản nhiên nói: "Nếu hắn là người bình thường, tất nhiên sẽ không đố kỵ ngươi, bởi vì ngươi quá cao, hắn đố kỵ không nổi, nói không chừng còn rất sùng bái ngươi.
Nhưng bởi vì hắn cũng là thiên tài, cho nên mới đố kỵ ngươi cao hơn hắn một bậc.
Hắn cho rằng ngươi đã đoạt hết nổi bật của hắn, ngươi sáng rọi hoàn toàn che khuất hắn, khiến hắn không thể xuất đầu."
Thiên Linh Vũ mở to hai mắt, dù sao hắn vẫn còn nhỏ, không hiểu được đã tâm hiểm ác của hắn ta.
Hắn không biết được, lòng đố kỵ của một người đáng sợ bao nhiêu.
Không biết được người sẽ tính kế ngươi, ngáng chân sau lưng ngươi, cho dù hại ngươi vẫn muốn kéo ngươi vào vũng bùn, thường sẽ là người bên cạnh ngươi......!
Hơn nữa, mọi tính toán của Thiên Linh Thiên đều cực kỳ có lợi cho hắn ta, tất nhiên càng cố gắng tận lực.
Trên đời này, những người không được đầy đủ như Thiên Linh Thiên, tuyệt đối không ít!
Thiên Linh Vũ lẩm bẩm: "Ta không phải không cho hắn xuất đầu, hắn vốn dĩ miễn cưỡng tiến vào Lưu Vân ban, đó là vì ta âm thâm mách nước cho hắn.
Ta đã dạy toàn bộ công pháp học được ở Tử Vân ban cho hắn, còn tích cóp linh thạch để hắn mua linh dược......!Lúc trước ta vẫn luôn đối xử với hắn giống như huynh đệ, hắn bị bắt nạt ở Lưu Vân ban, ta còn chạy tới xuất đầu vì hắn......"
Hắn tự nhận không có chỗ nào có lỗi với Thiên Linh Thiên, nhưng không ngờ đối phương lại là một con sói ——
Sau khi Thiên Linh Thiên đắc thế đối xử với hắn không tốt, cố ý bắt nạt hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy nhân phẩm của hắn ta không tốt, khi đắc thế thì trở nên càn rỡ.
Hắn căn bản không ngờ mình sở dĩ bị tẩu hỏa nhập ma lại có liên quan tới hắn ta!
"Thiên Linh Vũ, đồng ý với ta một chuyện." Cố Tích Cửu bỗng nhiên mở miệng.
"Cái gì?"
"Mấy ngày nay ngươi hãy cố gắng xem như chưa có gì xảy ra, đặc biệt là ở quỷ thị ba ngày sau, ngươi càng không thể để lộ ra một chút nghi ngờ gì.
Ngay cả khi hắn nhận ra chúng ta ở đó, ngươi cũng không được để hắn nhìn ra ngươi đã nhận ra hắn.
Nếu không, ngươi sẽ không bao giờ có thể khỏi bệnh.
Ngươi có thể làm được không?"
Thiên Linh Vũ hít sâu một hơi: "Có thể!"
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng câu môi.
Dù sao Thiên Linh Vũ vẫn là một hài tử, khi biết được chân tướng không có khả năng không biểu hiện ra một chút cảm xúc nào, tất nhiên sẽ lộ ra một chút dấu vết, để lại trong mắt người có tâm.
Tuy nhiên, nàng muốn chính là hiệu quả này.
Cái này gọi là ——
Gõ núi chấn hổ.
......!
Trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.
Trong hai ngày qua, Thiên Linh Thiên cố ý phái người vô tình tìm Thiên Linh Vũ nói vài lời khách sáo, muốn hỏi một chút rốt cuộc Cố Tích Cửu đã trị liệu cho hắn như thế nào.
Nhưng miệng của Thiên Linh Vũ ngậm chặt hơn cả vỏ ngao, không nói lời nào.
Vì thế trong lòng Thiên Linh Thiên càng thêm lo lắng, trước mặt người khác hắn ta không có biểu hiện gì, nhưng thời điểm ban đêm không người, hắn ta ở trong phòng mình giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Ngoài cửa sổ, Cố Tích Cửu ngồi ở trên một cây đại thụ, nhìn bóng dáng đứng ngồi không yên từ trong cửa sổ một lúc lâu, khóe môi gợi lên một nụ cười giễu cợt.
~~~Hết chương 580~~~
/650
|